– Haizz… – Thầy Trương lại thở dài khi nhìn tờ giấy trên tay làm cô sợ xanh mặt, bỗng… – Ái Nhi!
– Dạ…Thầy…thầy gọi em ạ! – Cô lúng túng, thầy bỗng nhiên phá tan không khí im lặng nãy giờ trong phòng giáo viên
– Em cũng biết thầy gọi em lên đây vì việc gì phải không? – Thầy nhướng mày, đôi mắt ánh lên vẻ buồn phiền
– Dạ…em biết… – Cô nói và biết trước điều đó rồi…chỉ là…
– Hạnh kiểm và số điểm các môn em đều đạt, chỉ vướng phải môn Toán, đúng chứ!?!
– Dạ…vâng, em…xin lỗi! – *Cúi đầu hối lỗi* nhưng thầm chửi rủa cái thằng ‘họ điểm tên số’ môn Toán đáng ghét. Thầy quay người, với vẻ mặt thông cảm, nói:
– Thầy không trách em, nhưng nếu em không cố gắng thì kết quả càng tệ hơn
– Em sẽ cố gắng hơn ạ!
– Được rồi! Thầy sẽ giúp em… – Thầy nói rồi cười cười, hình như có kế hoạch gì trước khi cô đến đây
– Thật ạ!?! – Cô khẽ nói, mắt có vài tia hi vọng
– Ừm, thầy sẽ cố gắng sắp xếp một học sinh giỏi Toán trong lớp thầy kèm thêm cho em, được không?
– Dạ, vậy thì tốt quá! Em…em cảm ơn, cảm ơn thầy rất nhiều! – Cô phấn khởi, tươi tắn hơn lúc nãy
– Bây giờ em có thể về lớp – Thầy cười tươi, đặt tờ giấy xuống
– Dạ! Thưa thầy, em về lớp! – Cô cúi đầu rồi chạy nhanh chóng ra khỏi phòng giáo viên
~VỀ LỚP~
– Sao vậy Ái Nhi? Thầy gọi cậu lên làm gì vậy? – Nhỏ bạn thân nhanh nhẹn chạy đến khi thấy cô về lớp
– Ờ thì…’u như kĩ’ thôi – Cô chán nản trả lời
– À, Toán ấy hả!?! – Nhỏ cũng đưa mặt bình thường ra
– Ừm, thầy bảo sẽ nhờ học sinh nào đó trong lớp thầy chủ nhiệm kèm thêm cho tớ… – Cô vừa nói dứt lời thì bắt găp ánh mắt kì lạ của đứa kế bên
– Woa! Thiệt hả! Nghe nói lớp thầy Trương nhiều hotboy đẹp lắm đó! –
– Tớ…tớ không biết…Tớ chưa gặp mà! – Ái Nhi hắc tuyến, theo phản xạ lùi vài bước
Hả!?! Thất vọng quá!
Cô phì cười, về chỗ của mình, đôi mắt hướng ra ngoài cửa sổ, cảm xúc dâng lên, thầm hỏi người ấy là ai nhỉ!?!
~NGÀY HÔM SAU – GIỜ RA CHƠI~
” Thư viện, thư viện…” – Cô đi nhanh, miệng lẩm bẩm nơi được hẹn. Thật ra là…
#Lật lại quá khứ của Ái Nhi#
” – Ái Nhi, Thầy đã sắp xếp rồi. Giờ ra chơi em bỏ chút thời gian để học được chứ?”
” – Dạ được ạ!” – Cô vui vẻ trả lời, thường giờ ra chơi cô cũng chỉ ngồi đó mà đọc sách, truyện thôi! Tranh thủ lấy thời gian học để cải thiện môn Toán đáng ghét ấy cũng tốt…
” – Vậy thì tốt rồi! Em mau đến thư viện đi, thầy hẹn học sinh đó ở thư viện. Em hãy cố gắng nhé!” – Thầy cười đôn hậu
” – Dạ, em cảm ơn thầy rất nhiều! Thưa thầy, em đi!” – Cô nói rồi lại chạy khỏi phòng giáo viên khi thấy thầy Trương gật đầu
#Trở lại hiện tại#
– Đến rồi…phù…phù – Hậu quả của việc chạy…
– Cô có phải là…Ái Nhi không? – Một giọng nói trầm xa lạ vang lên, cô quay lại
– Cậu là…?
– Tôi là Cao Thành, thầy Trương bảo tôi kèm thêm cho cô môn Toán.
– A! Thế sao!?! Vậy rất cảm ơn cậu đã đến và hân hạnh được gặp! – Cô cúi đầu, tươi cười
– Chúng ta bắt đầu học được chưa? – Cao Thành nhìn cô kì lạ hỏi.
– Ừm, nhưng tôi muốn hỏi cái này!
– Hỏi gì?
– Sao cậu biết tôi là Ái Nhi!?! Vả lại cậu đứng phía sau tôi cơ mà, đâu thấy được phù hiệu của tôi – Rất liên quan…
– Hả!?! Ờ…thì… – Hắn ta như cứng họng, cô thì trố mắt nhìn – Vì…vì…trước đó tôi…tôi có thấy cô rồi! Lúc trước tôi có gặp cô, nhưng chắc cô không để ý thôi!
– À, ra thế! – Cô gật đầu, tựa hồ âm hiểu gì đó sâu xa lắm – Bắt đầu học đi! – Cô cười tinh nghịch, đáng yêu vô cùng! Và thư viện là nơi thứ hai mà cô phải thường xuyên đến.
~o0o~ Ngày thứ nhất và 4 ngày sau cũng êm đềm mà đi qua, đến ngày thứ 5 thì…~o0o~
– Này! Xuống cantin đi! – Hắn nói khi thấy cô hối hả chạy đến
– Xuống cantin!?! Nhưng chúng ta phải học cơ mà! – Cô ngạc nhiên trước đề nghị của hắn
– Xuống dưới chút thôi, có ảnh hưởng gì đâu! – Hắn ta ngang ngược đáp lại
– Thôi cậu đi đi, tôi ở đây được rồi! – Cô khoát tay, hình như trong thư viện có sách mới được cung cấp, cô rất muốn xem, tranh thủ lúc hắn đi thì ‘xử lý’. Nhưng chuyện không như cô nghĩ,…
– Á…Cậu làm…gì vậy? Buông tay…Á
Hắn nắm cả cánh tay cô lôi đi, mặc cho cô la ú ớ đằng sau. Chạy thẳng xuống cantin, cô đứng hai tay chống đầu gối, thở hồng hộc, mặt đỏ hoe
– Cái…hộc…cái tên…hộc hộc…cái tên chết bằm…hộc…
– Làm gì mà thở dữ vậy? – Tên Cao Thành ngồi xuống ghế, phì cười khi thấy bộ dạng của cô hiện giờ, không hiểu sao mặt hắn thoáng đỏ rồi biến mất nhanh chóng.
– Cậu…hộc…cậu có biết tôi chạy…hộc…chạy từ trên lớp xuống không hả!?! – Cô gằng giọng trách móc
– Xin lỗi, xin lỗi…
– Hừm… – Cô quăng nguyên cặp mắt hình viên ‘kẹo’ cho hắn
– Hì hì… – Hắn chỉ biết cười huề trước ánh mắt của cô
– Tôi đi mua nước. Cậu uống gì?
– Cô khao tôi!?! – Hắn trố mắt nhìn, ngố thật!
– Ừm, nhưng tôi chỉ khao anh thôi, anh mà lôi thêm mấy người của cậu rồi bảo tôi khao thì cậu biết tay tôi – Cô vừa nói vừa giơ tay đe dọa.
– Rồi rồi, cảm ơn nhé!
– Cậu uống gì? – Cô hỏi lại lần nữa
– Gì cũng được… – Hắn nói xong thấy cô lững thững đi mua nước. Nhìn cô đã khuất, hắn nhún vai lấy máy nghe nhạc ra nghe. Một lúc sau, bóng người kì lạ tiến lại nơi Cao Thành đang ngồi một cách mờ ám…
– Á!!! Lạnh quá! – Hắn hét lên khi thấy cái gì đó áp thẳng vào mặt mình, lạnh buốt
– A hahahaha – Tiếng cười quen thuộc vang lên, hắn ngước lên nhìn, mặt ngu ngu rồi như đã hiểu ra, hắn cằn ngằn:
– Này! Cô làm tôi giật mình đấy!
– Mặt cậu lúc nãy ngố lắm đó! – Cô cười tinh nghịch có phần thích thú, tay chìa ra một lon coca, ra nó là ‘hung khí’ làm hắn giật mình. Hắn chỉ “Cảm ơn”, uống một lần hết cả nửa lon. Cô chỉ cười khi nhìn hắn bực dọc, không hiểu sao mặt lại có vài vạch đỏ và biến mất.
~o0o~Và 4 ngày trôi qua nhanh chóng~o0o~
Hôm nay lại một đề nghị kì lạ của hắn khiến cô phải ngạc nhiên…
– Chiều nay về chung được không? – Hắn hỏi, cô đang cắm cúi với mấy cái bài tập thì giật ngược lên nhìn hắn một lúc, sau đó cô đứng dậy khẽ đưa tay sờ vào trán hắn
– Hừm…đâu có sốt đâu… – Cô nhìn nghi hoặc
– !?! – Hắn hơi bất ngờ trước hành động của cô, mặt đã đỏ như cà chua – Tôi đâu có gì mà sốt chứ!?!
– À, tôi tưởng cậu bị hâm, tự nhiên bảo về chung. Thật là…Nhưng về chung thì đâu có cùng đường!?!
– Hừm…nhà cô ở khu phố A, đúng không?
– !?! Sao…sao cậu biết? Chẳng lẽ… – Cô nhìn ngang nhìn dọc rồi nói tiếp – …cậu theo dõi tôi!!!
– Này đừng hiểu nhầm! Không phải như cô nghĩ đâu! Thật ra…
– Thật ra sao? – Nghi hoặc đối phương, cô hỏi lại
– Tôi ở khu phố B, cách nhà cô một dãy nhà thôi! Sáng nay, tôi đi ngang qua khu A thì thấy cô, thế đấy! – Hắn giải thích thật gọn
– Thật hả!?! – Cô muốn nhảy dựng khi biết hắn ở gần nhà mình – Không ngờ đấy! Vậy chúng ta về chung ha! Tại không ai gần nhà tôi hết. – Cô nói chu mỏ hờn dỗi
– Ờ…ừ…tôi sẽ chờ ở cổng nhé! – Lấy tay che mặt, quay mặt đi, hành động đáng yêu của hắn làm cô khẽ nở một nụ cười nhẹ thật thanh tao
~o0o~Vài ngày sau~o0o~
Bộp!
– Gì vậy! – Cô ngu ngơ hỏi, hắn đặt cài gì đó lên đầu cô: hình chữ nhật, hơi nặng… – A! Đây là… – Cô tròn mắt nhìn khi phát hiện ra đó là cuốn truyện tiểu thuyết mà cô tìm kiếm bấy lâu. Nó xuất bản lâu rồi như rất hay, lúc trước cô cũng có một cuốn nhưng không nhớ để ở đâu, thế là kết quả mất luôn… – Sao cậu có nó vậy?
– Ờ thì…anh trai tôi rất thích sưu tập sách cũ, nghe cô nói rất thích, tôi vô tình thấy ở ngăn tủ nên đem cho cô thôi!…Nó hơi cũ nên… – Hắn gãi đầu, vừa nói vừa kéo ghế ngồi xuống.
– Không sao, có là vui rồi! Cảm ơn nha! – Giọng cô có phần vui lạ thường, đôi mắt cứ dán vào cuốn sách cũ ấy – Hôm nay tôi khao nước!
– Thôi, để tôi khao cho, nhưng tạm thời tôi tịch thu… – Cô nhìn hắn khó hiểu thì phát hiện cuốn sách đang trên tay hắn…
– Á… – Cô mếu máo nhìn hắn ( o≧Д≦o)…
~o0o~Hai tuần cũng nhảy nhót mà đi qua. Một hôm nọ…~o0o~
Cô trải dài bước đi đến thư viện quen thuộc, trên tay nào là: sách toán nâng cao, bài tập toán, bài trắc nghiệm toán,…đặc biệt nhất, cuốn sách với màu tím huyền bí và những hoa văn đẹp đẽ. Khẽ nở một nụ cười nhẹ khi nhìn vào cuốn sách ấy, nghĩ thầm: “Chắc cậu ta thích lắm đây!”
Chuyện xảy ra ngày hôm qua:
– Haizz…
– Có gì đâu mà thở dài chứ!?! Cuốn sách ấy có người mượn thôi, mai mốt cũng trả lại cho cậu đọc mà! – Cô chau mày nhìn hắn
– Thật là… cô chả biết gì cả! Tôi vừa đọc được 6 chương đầu, nghe thằng bạn nói chương 7 hay lắm, định hôm nay đọc, vậy mà… – Hắn bực dọc ngồi xuống ghế
Cô chỉ im lặng…
Thế đấy!
Thư viện đã xuất hiện trước mặt, đến chỗ ngồi quen thuộc của cô từ khi gặp Cao Thành – tên gia sư ‘bất đắc dĩ’. À mà, hắn đến trễ. Cô nhún vai. Hôm nay cô đành ngoan một bữa, lấy bài tập ra mà làm trước…
Thời gian dần bước qua, 5’…10’…15’…30′
Cô ngước đầu nhìn lên chiếc đồng hồ đối diện, nhìn khó hiểu, thường thì giờ này hắn đang chọc điên cô cơ mà…Vả lại cô đã làm xong bài tập rồi…Chờ là cách tốt nhất. ” Hừm, cậu ta để mình đợi!?! Phải bắt cậu ta khao một chầu cantin mới được!” Cô tự nhủ với mình như thế và rồi…
“Reng…Reng…Reng…” …bắt đầu giờ học. Cô đành dọn dẹp đống sách vở trên bàn rồi về lớp, không quên quay đầu lại nhìn
Và trôi qua nhanh chóng mấy tiết học còn lại, giờ về cũng đã đến…
Cô nhanh chóng phi thẳng ra ngoài cổng mà đợi, mong gặp hắn…để chửi cho hắn một trận…
Thời gian lại bỏ rơi cô suốt 10’…20’…30’…1 tiếng, học sinh hầu như đã về hết, chỉ còn lạ vài người học phụ đạo, luyện bóng rổ,…
“Rinh…Rinh…Rinh…Rinh…Bíp” – Tiếng điện thoại reo lên không ngừng
– Moshi moshi…
– CÁI CON NGỐC NÀY!!! EM ĐANG Ở ĐÂU VẬY? ĐỊNH BẮT CHỊ CHỜ ĐẾN CHỪNG NÀO? HẢ!!!
– Á… Dạ, em xin lỗi, em đang đợi bạn nhưng hình như bạn ấy không tới – Cô giật mình, nói đến đoạn thì giọng trầm xuống.
– Cái con này, làm chị lo muốn chết!
– Em…xin lỗi, em về ngay! – Đổi sang giọng vui tươi cô nói
– Về nhanh đi! Chị có nấu nhiều món em thích nè!
– Hoan hô! Chị hai muôn năm!Muôn năm! – Cô nói xong rồi cúp máy, đôi mắt lướt qua cả ngôi trường tựa hồ tìm kiếm bóng dáng ai rồi thu lại đầy nỗi thất vọng mà bước đi
Khoảng chừng một tiếng sau, một bóng dáng cao lớn bước đến nơi cô đã đứng chờ thì thầm ” Thật là…, cô là gì mà làm tôi…phải nhớ hoài thế!” và bước đi cùng con đường mà cô đã đi…
– Dạ…Thầy…thầy gọi em ạ! – Cô lúng túng, thầy bỗng nhiên phá tan không khí im lặng nãy giờ trong phòng giáo viên
– Em cũng biết thầy gọi em lên đây vì việc gì phải không? – Thầy nhướng mày, đôi mắt ánh lên vẻ buồn phiền
– Dạ…em biết… – Cô nói và biết trước điều đó rồi…chỉ là…
– Hạnh kiểm và số điểm các môn em đều đạt, chỉ vướng phải môn Toán, đúng chứ!?!
– Dạ…vâng, em…xin lỗi! – *Cúi đầu hối lỗi* nhưng thầm chửi rủa cái thằng ‘họ điểm tên số’ môn Toán đáng ghét. Thầy quay người, với vẻ mặt thông cảm, nói:
– Thầy không trách em, nhưng nếu em không cố gắng thì kết quả càng tệ hơn
– Em sẽ cố gắng hơn ạ!
– Được rồi! Thầy sẽ giúp em… – Thầy nói rồi cười cười, hình như có kế hoạch gì trước khi cô đến đây
– Thật ạ!?! – Cô khẽ nói, mắt có vài tia hi vọng
– Ừm, thầy sẽ cố gắng sắp xếp một học sinh giỏi Toán trong lớp thầy kèm thêm cho em, được không?
– Dạ, vậy thì tốt quá! Em…em cảm ơn, cảm ơn thầy rất nhiều! – Cô phấn khởi, tươi tắn hơn lúc nãy
– Bây giờ em có thể về lớp – Thầy cười tươi, đặt tờ giấy xuống
– Dạ! Thưa thầy, em về lớp! – Cô cúi đầu rồi chạy nhanh chóng ra khỏi phòng giáo viên
~VỀ LỚP~
– Sao vậy Ái Nhi? Thầy gọi cậu lên làm gì vậy? – Nhỏ bạn thân nhanh nhẹn chạy đến khi thấy cô về lớp
– Ờ thì…’u như kĩ’ thôi – Cô chán nản trả lời
– À, Toán ấy hả!?! – Nhỏ cũng đưa mặt bình thường ra
– Ừm, thầy bảo sẽ nhờ học sinh nào đó trong lớp thầy chủ nhiệm kèm thêm cho tớ… – Cô vừa nói dứt lời thì bắt găp ánh mắt kì lạ của đứa kế bên
– Woa! Thiệt hả! Nghe nói lớp thầy Trương nhiều hotboy đẹp lắm đó! –
– Tớ…tớ không biết…Tớ chưa gặp mà! – Ái Nhi hắc tuyến, theo phản xạ lùi vài bước
Hả!?! Thất vọng quá!
Cô phì cười, về chỗ của mình, đôi mắt hướng ra ngoài cửa sổ, cảm xúc dâng lên, thầm hỏi người ấy là ai nhỉ!?!
~NGÀY HÔM SAU – GIỜ RA CHƠI~
” Thư viện, thư viện…” – Cô đi nhanh, miệng lẩm bẩm nơi được hẹn. Thật ra là…
#Lật lại quá khứ của Ái Nhi#
” – Ái Nhi, Thầy đã sắp xếp rồi. Giờ ra chơi em bỏ chút thời gian để học được chứ?”
” – Dạ được ạ!” – Cô vui vẻ trả lời, thường giờ ra chơi cô cũng chỉ ngồi đó mà đọc sách, truyện thôi! Tranh thủ lấy thời gian học để cải thiện môn Toán đáng ghét ấy cũng tốt…
” – Vậy thì tốt rồi! Em mau đến thư viện đi, thầy hẹn học sinh đó ở thư viện. Em hãy cố gắng nhé!” – Thầy cười đôn hậu
” – Dạ, em cảm ơn thầy rất nhiều! Thưa thầy, em đi!” – Cô nói rồi lại chạy khỏi phòng giáo viên khi thấy thầy Trương gật đầu
#Trở lại hiện tại#
– Đến rồi…phù…phù – Hậu quả của việc chạy…
– Cô có phải là…Ái Nhi không? – Một giọng nói trầm xa lạ vang lên, cô quay lại
– Cậu là…?
– Tôi là Cao Thành, thầy Trương bảo tôi kèm thêm cho cô môn Toán.
– A! Thế sao!?! Vậy rất cảm ơn cậu đã đến và hân hạnh được gặp! – Cô cúi đầu, tươi cười
– Chúng ta bắt đầu học được chưa? – Cao Thành nhìn cô kì lạ hỏi.
– Ừm, nhưng tôi muốn hỏi cái này!
– Hỏi gì?
– Sao cậu biết tôi là Ái Nhi!?! Vả lại cậu đứng phía sau tôi cơ mà, đâu thấy được phù hiệu của tôi – Rất liên quan…
– Hả!?! Ờ…thì… – Hắn ta như cứng họng, cô thì trố mắt nhìn – Vì…vì…trước đó tôi…tôi có thấy cô rồi! Lúc trước tôi có gặp cô, nhưng chắc cô không để ý thôi!
– À, ra thế! – Cô gật đầu, tựa hồ âm hiểu gì đó sâu xa lắm – Bắt đầu học đi! – Cô cười tinh nghịch, đáng yêu vô cùng! Và thư viện là nơi thứ hai mà cô phải thường xuyên đến.
~o0o~ Ngày thứ nhất và 4 ngày sau cũng êm đềm mà đi qua, đến ngày thứ 5 thì…~o0o~
– Này! Xuống cantin đi! – Hắn nói khi thấy cô hối hả chạy đến
– Xuống cantin!?! Nhưng chúng ta phải học cơ mà! – Cô ngạc nhiên trước đề nghị của hắn
– Xuống dưới chút thôi, có ảnh hưởng gì đâu! – Hắn ta ngang ngược đáp lại
– Thôi cậu đi đi, tôi ở đây được rồi! – Cô khoát tay, hình như trong thư viện có sách mới được cung cấp, cô rất muốn xem, tranh thủ lúc hắn đi thì ‘xử lý’. Nhưng chuyện không như cô nghĩ,…
– Á…Cậu làm…gì vậy? Buông tay…Á
Hắn nắm cả cánh tay cô lôi đi, mặc cho cô la ú ớ đằng sau. Chạy thẳng xuống cantin, cô đứng hai tay chống đầu gối, thở hồng hộc, mặt đỏ hoe
– Cái…hộc…cái tên…hộc hộc…cái tên chết bằm…hộc…
– Làm gì mà thở dữ vậy? – Tên Cao Thành ngồi xuống ghế, phì cười khi thấy bộ dạng của cô hiện giờ, không hiểu sao mặt hắn thoáng đỏ rồi biến mất nhanh chóng.
– Cậu…hộc…cậu có biết tôi chạy…hộc…chạy từ trên lớp xuống không hả!?! – Cô gằng giọng trách móc
– Xin lỗi, xin lỗi…
– Hừm… – Cô quăng nguyên cặp mắt hình viên ‘kẹo’ cho hắn
– Hì hì… – Hắn chỉ biết cười huề trước ánh mắt của cô
– Tôi đi mua nước. Cậu uống gì?
– Cô khao tôi!?! – Hắn trố mắt nhìn, ngố thật!
– Ừm, nhưng tôi chỉ khao anh thôi, anh mà lôi thêm mấy người của cậu rồi bảo tôi khao thì cậu biết tay tôi – Cô vừa nói vừa giơ tay đe dọa.
– Rồi rồi, cảm ơn nhé!
– Cậu uống gì? – Cô hỏi lại lần nữa
– Gì cũng được… – Hắn nói xong thấy cô lững thững đi mua nước. Nhìn cô đã khuất, hắn nhún vai lấy máy nghe nhạc ra nghe. Một lúc sau, bóng người kì lạ tiến lại nơi Cao Thành đang ngồi một cách mờ ám…
– Á!!! Lạnh quá! – Hắn hét lên khi thấy cái gì đó áp thẳng vào mặt mình, lạnh buốt
– A hahahaha – Tiếng cười quen thuộc vang lên, hắn ngước lên nhìn, mặt ngu ngu rồi như đã hiểu ra, hắn cằn ngằn:
– Này! Cô làm tôi giật mình đấy!
– Mặt cậu lúc nãy ngố lắm đó! – Cô cười tinh nghịch có phần thích thú, tay chìa ra một lon coca, ra nó là ‘hung khí’ làm hắn giật mình. Hắn chỉ “Cảm ơn”, uống một lần hết cả nửa lon. Cô chỉ cười khi nhìn hắn bực dọc, không hiểu sao mặt lại có vài vạch đỏ và biến mất.
~o0o~Và 4 ngày trôi qua nhanh chóng~o0o~
Hôm nay lại một đề nghị kì lạ của hắn khiến cô phải ngạc nhiên…
– Chiều nay về chung được không? – Hắn hỏi, cô đang cắm cúi với mấy cái bài tập thì giật ngược lên nhìn hắn một lúc, sau đó cô đứng dậy khẽ đưa tay sờ vào trán hắn
– Hừm…đâu có sốt đâu… – Cô nhìn nghi hoặc
– !?! – Hắn hơi bất ngờ trước hành động của cô, mặt đã đỏ như cà chua – Tôi đâu có gì mà sốt chứ!?!
– À, tôi tưởng cậu bị hâm, tự nhiên bảo về chung. Thật là…Nhưng về chung thì đâu có cùng đường!?!
– Hừm…nhà cô ở khu phố A, đúng không?
– !?! Sao…sao cậu biết? Chẳng lẽ… – Cô nhìn ngang nhìn dọc rồi nói tiếp – …cậu theo dõi tôi!!!
– Này đừng hiểu nhầm! Không phải như cô nghĩ đâu! Thật ra…
– Thật ra sao? – Nghi hoặc đối phương, cô hỏi lại
– Tôi ở khu phố B, cách nhà cô một dãy nhà thôi! Sáng nay, tôi đi ngang qua khu A thì thấy cô, thế đấy! – Hắn giải thích thật gọn
– Thật hả!?! – Cô muốn nhảy dựng khi biết hắn ở gần nhà mình – Không ngờ đấy! Vậy chúng ta về chung ha! Tại không ai gần nhà tôi hết. – Cô nói chu mỏ hờn dỗi
– Ờ…ừ…tôi sẽ chờ ở cổng nhé! – Lấy tay che mặt, quay mặt đi, hành động đáng yêu của hắn làm cô khẽ nở một nụ cười nhẹ thật thanh tao
~o0o~Vài ngày sau~o0o~
Bộp!
– Gì vậy! – Cô ngu ngơ hỏi, hắn đặt cài gì đó lên đầu cô: hình chữ nhật, hơi nặng… – A! Đây là… – Cô tròn mắt nhìn khi phát hiện ra đó là cuốn truyện tiểu thuyết mà cô tìm kiếm bấy lâu. Nó xuất bản lâu rồi như rất hay, lúc trước cô cũng có một cuốn nhưng không nhớ để ở đâu, thế là kết quả mất luôn… – Sao cậu có nó vậy?
– Ờ thì…anh trai tôi rất thích sưu tập sách cũ, nghe cô nói rất thích, tôi vô tình thấy ở ngăn tủ nên đem cho cô thôi!…Nó hơi cũ nên… – Hắn gãi đầu, vừa nói vừa kéo ghế ngồi xuống.
– Không sao, có là vui rồi! Cảm ơn nha! – Giọng cô có phần vui lạ thường, đôi mắt cứ dán vào cuốn sách cũ ấy – Hôm nay tôi khao nước!
– Thôi, để tôi khao cho, nhưng tạm thời tôi tịch thu… – Cô nhìn hắn khó hiểu thì phát hiện cuốn sách đang trên tay hắn…
– Á… – Cô mếu máo nhìn hắn ( o≧Д≦o)…
~o0o~Hai tuần cũng nhảy nhót mà đi qua. Một hôm nọ…~o0o~
Cô trải dài bước đi đến thư viện quen thuộc, trên tay nào là: sách toán nâng cao, bài tập toán, bài trắc nghiệm toán,…đặc biệt nhất, cuốn sách với màu tím huyền bí và những hoa văn đẹp đẽ. Khẽ nở một nụ cười nhẹ khi nhìn vào cuốn sách ấy, nghĩ thầm: “Chắc cậu ta thích lắm đây!”
Chuyện xảy ra ngày hôm qua:
– Haizz…
– Có gì đâu mà thở dài chứ!?! Cuốn sách ấy có người mượn thôi, mai mốt cũng trả lại cho cậu đọc mà! – Cô chau mày nhìn hắn
– Thật là… cô chả biết gì cả! Tôi vừa đọc được 6 chương đầu, nghe thằng bạn nói chương 7 hay lắm, định hôm nay đọc, vậy mà… – Hắn bực dọc ngồi xuống ghế
Cô chỉ im lặng…
Thế đấy!
Thư viện đã xuất hiện trước mặt, đến chỗ ngồi quen thuộc của cô từ khi gặp Cao Thành – tên gia sư ‘bất đắc dĩ’. À mà, hắn đến trễ. Cô nhún vai. Hôm nay cô đành ngoan một bữa, lấy bài tập ra mà làm trước…
Thời gian dần bước qua, 5’…10’…15’…30′
Cô ngước đầu nhìn lên chiếc đồng hồ đối diện, nhìn khó hiểu, thường thì giờ này hắn đang chọc điên cô cơ mà…Vả lại cô đã làm xong bài tập rồi…Chờ là cách tốt nhất. ” Hừm, cậu ta để mình đợi!?! Phải bắt cậu ta khao một chầu cantin mới được!” Cô tự nhủ với mình như thế và rồi…
“Reng…Reng…Reng…” …bắt đầu giờ học. Cô đành dọn dẹp đống sách vở trên bàn rồi về lớp, không quên quay đầu lại nhìn
Và trôi qua nhanh chóng mấy tiết học còn lại, giờ về cũng đã đến…
Cô nhanh chóng phi thẳng ra ngoài cổng mà đợi, mong gặp hắn…để chửi cho hắn một trận…
Thời gian lại bỏ rơi cô suốt 10’…20’…30’…1 tiếng, học sinh hầu như đã về hết, chỉ còn lạ vài người học phụ đạo, luyện bóng rổ,…
“Rinh…Rinh…Rinh…Rinh…Bíp” – Tiếng điện thoại reo lên không ngừng
– Moshi moshi…
– CÁI CON NGỐC NÀY!!! EM ĐANG Ở ĐÂU VẬY? ĐỊNH BẮT CHỊ CHỜ ĐẾN CHỪNG NÀO? HẢ!!!
– Á… Dạ, em xin lỗi, em đang đợi bạn nhưng hình như bạn ấy không tới – Cô giật mình, nói đến đoạn thì giọng trầm xuống.
– Cái con này, làm chị lo muốn chết!
– Em…xin lỗi, em về ngay! – Đổi sang giọng vui tươi cô nói
– Về nhanh đi! Chị có nấu nhiều món em thích nè!
– Hoan hô! Chị hai muôn năm!Muôn năm! – Cô nói xong rồi cúp máy, đôi mắt lướt qua cả ngôi trường tựa hồ tìm kiếm bóng dáng ai rồi thu lại đầy nỗi thất vọng mà bước đi
Khoảng chừng một tiếng sau, một bóng dáng cao lớn bước đến nơi cô đã đứng chờ thì thầm ” Thật là…, cô là gì mà làm tôi…phải nhớ hoài thế!” và bước đi cùng con đường mà cô đã đi…
/19
|