Gia Sư bất Đắc Dĩ

Chương 16 - Mọi Chuyện Sẽ Qua Thôi…

/19


Tôi nằm trong vòng tay của Cao Thành. Tay vô thức bấu chặt vào áo của anh, cơ thể run run, đôi mắt dường như không còn thấy gì ngoài những hình ảnh mờ bởi nước mắt. Bên tai còn văng vẳng tiếng của người đàn ông đang nói điên dại về ‘thành quả’ trả thù của mình…

Tôi còn cảm nhận được Thành đang rất tức giận. Tính cách của anh, tôi biết rõ, nếu thế này thì anh đã xông đến đó mắng vào điện thoại rồi. Nhưng không hiểu vì lí do nào đó, anh ấy đã không làm vậy…

Bỗng… Giọng nói của Khang vang lên, tâm trí tôi như được soi sáng… Đôi mắt lệ nhòa của tôi khẽ nhìn về hướng của âm thanh…

– 10 năm… 10 năm… khoảng thời gian đó ông tìm mọi cách để trả thù cho vợ mình. Và đó cũng là khoảng thời gian đen tối nhất trong đời của tôi!!!

Ông ta dường như rất ngạc nhiên. Chiếc điện thoại trên tay, bao nhiêu nỗi lòng, anh nói ra hết… trong nước mắt

– Lúc đó ông điên cuồng đến tôi ông cũng chẳng thèm quan tâm. Ông nhẫn tâm vứt tôi cho nhà ngoại chăm sóc. Vì ông mà ngay từ nhỏ tôi đã không có được tình thương của cha. Ông nghĩ ông trở về là tôi vui lắm sao??? Hả???

# – Khang… Con bình tĩnh nghe ba giải thích…# – Ông hoảng hốt trước thái độ của anh

– Bình tĩnh? Ông bảo tôi bình tĩnh? Thế tại sao 10 năm trước ông không tự nhủ mình hãy bình tĩnh để rồi gây ra chuyện này chứ!?? Giải thích? Ông còn giải thích gì nữa? Mọi chuyện chẳng phải đã quá rõ ràng rồi sao!?? Ông giết cả gia đình của người khác, phá hạnh phúc người khác. Dù biết là có hận thù gì thì chuyện đã qua rồi, cần gì phải làm như thế chứ??? – Anh nói đoạn rồi ngưng, như cố lấy lại bình tĩnh.

# -… # – Im lặng đối với ông ta như là một cách giải quyết… # – Vậy thì… không cần giải thích nữa…#

Tôi ngạc nhiên… cảm giác gì đó… Ông ta đang cười?

# – Nếu con nói thế, người ba này cũng không còn gì để nói. Ba sẽ coi như không có đứa con này. Từ giờ và… MÃI MÃI! # – Giọng ông ta dứt khoác đến nỗi tôi cũng phải rợn người.

Mọi chuyện điều do ông ta gây ra, anh Khang chỉ nói rằng ông không hề làm tròn được bổn phận người ba. Chẳng lẽ ông ta không hiểu, chuyện lại đến kết thúc như thế sao???

Không! Vẫn chưa kết thúc…

# – Trước khi cúp máy, ta nhờ con một việc cuối cùng. Hãy nhắn với con bé Ái Nhi đó rằng… #

Nghe đến tên mình trong cuộc trò chuyện, như là một phản xạ tự nhiên, tôi rùng mình, đôi mắt ngạc nhiên có chút sợ hãi nhìn chiếc điện thoại.

# – …”Món quà này không trọn vẹn, nhưng ta mong con bé sẽ vui khi nhận một món quà khác. Món quà còn hoành tránh gấp nhiều lần…” Bíp! #

Khi cuộc đối thoại hoàn toàn kết thúc…, chiếc điện thoại đã ‘an toàn’ đáp xuống nền đất. Tôi kịp nhìn thấy…

Cả cơ thể anh sụp đổ…

Tay chân run rẩy không ngừng…

Đôi mắt hỗn tạp mọi cảm xúc…

Cùng với những giọt nước mắt…

Khuôn mặt tái xanh vì cú sốc…

Nhìn anh lúc này, như xác không hồn…

Nhìn anh lúc này, thật đáng thương!

Trong lòng tôi không hiểu sao lại dâng lên một cảm giác khó tả… Anh ngước nhìn chúng tôi… Tôi cảm nhận được vòng tay của Thành chặt hơn, tôi nhìn anh ấy, ánh mắt đang nghi ngờ người đối diện, cứ như sợ mất đi cái gì quan trọng lắm… Tôi hơi bất ngờ khi anh vẫn đang thì thầm trấn an tôi.

– Đừng lo, có anh ở đây. Anh ta sẽ không làm gì em đâu!

Tôi mỉm cười, “Cảm ơn anh…” câu nói này tôi chỉ dám suy nghĩ nhưng không dám nói. Tay tôi nhẹ nhàng chạm vào bàn tay anh, khiến anh giật mình nhìn

– Ái Nhi?

Tôi khẽ gật đầu, vòng tay anh dần dần mở ra, tôi quay lưng định đến chỗ của Khang thì lại bị một bàn tay giữ lại. Tôi tròn mắt nhìn, vô tình bắt gặp ánh mắt lo lắng của Thành, làm cho tôi dịu lòng…

– Em chỉ an ủi anh ấy thôi… – Anh nhìn tôi, khuôn mặt anh hiện rõ: Khó hiểu. Bàn tay anh buông lơi, tôi cười. – Anh đừng lo quá.

Giờ tôi mới nhận ra, tôi và Thành hành động cứ như là người yêu thật sự vậy. Điều đó làm tôi không ngừng đỏ mặt.

Tôi đi đến, Khang vô thức lùi người. Tựa như hiện giờ, người nào anh cũng không thể tin tưởng được. Tôi bước nhanh…

– An toàn rồi. – Tôi ngồi trước mặt Khang. Nhẹ nhàng. Tôi đưa tay lau những giọt nước mắt trên khuôn mặt ấy. – Con trai phải mạnh mẽ, không nên khóc. Nhỉ?

Đôi mắt kia nhìn tôi như đang xoáy vào tim – Mạnh mẽ?… Tôi… không làm được…

– Anh nói sai rồi. Anh mạnh mẽ hơn chúng tôi rất nhiều… – Tôi lắc đầu – Anh tự mình chịu đựng nỗi đau này. Anh rất giỏi. Nhưng giờ, anh có thể gạt bỏ nó rồi. – Tôi cười. Như thể một thói quen khó bỏ, “Nụ cười xóa đi tất cả niềm đau và nỗi buồn”, là câu nói quen thuộc của chị hai.

Khang tròn mắt nhìn tôi. Ngẩn ngơ. Một lúc, anh cười buồn. – Hai người… tha lỗi cho tôi chứ?

– Cậu không có lỗi. Đấy là do ba cậu lợi dụng. Và cậu chẳng hề làm gì chúng tôi cả. – Cao Thành lên tiếng, giọng nói anh trầm ấm lạ thường. Khang ngẩn mặt nhìn anh.

– Thật chứ? Hai người… không trách tôi sao?

– Không. Nhưng nếu có thì tôi trách anh tại sao lại giấu tôi chuyện lớn đến thế! – Thành nghiêm nghị nói. Khang cúi đầu, không nói.

“THÔNG BÁO CÁC EM HỌC SINH ĐI THAM QUAN Ở VƯỜN HOA HÃY TẬP TRUNG TRƯỚC CỔNG. XIN NHẮC LẠI CÁC EM HỌC SINH ĐI THAM QUAN Ở VƯỜN HOA HÃY TẬP TRUNG TRƯỚC CỔNG.” – Giọng nói của thầy Trương vang lên đều đều, đã hết giờ tham quan rồi…

– Đứng lên được không? – Thành hỏi, tôi thấy anh nở một nụ cười tươi. Tay của Thành chìa ra trước mặt, Khang ngạc nhiên, anh lúng túng, ngập ngừng nhưng rồi cười nhẹ

– Cảm ơn.

– Đi thôi. – Thành nói. Khang gật đầu bước theo sau. Tôi vẫn đứng đó… Làn gió khẽ lướt qua. Mát rượi. Tôi nở một nụ cười trước gió…

– Mọi chuyện rồi sẽ qua thôi…

Nhưng liệu sóng gió có dừng không?

Author: Xin lỗi ạ. Chap này hơi ngắn [Quá ngắn là đằng khác]. Tôi sẽ cố gắng viết dài hơn ở chap sau. Mong mọi người thứ lỗi T^T [Gomennasai~]


/19

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status