Gia Thế Hào Môn: Người Cha Tổng Tài Có Thế Lực
Chương 10.3: Không phải dỗ dành cậu đi ngủ mà là phục vụ cậu
/1091
|
Chương 10.3: Không phải dỗ dành cậu đi ngủ mà là phục vụ cậu
Người phụ nữ đã bỏ thuốc anh, bò lên giường của anh, giờ đây còn mơ màng nằm trên giường con trai để nghỉ ngơi?
Cô nghĩ rằng chỉ cần thuyết phục Âu Dương Nhạc ăn một bữa ăn là đã làm việc tốt sao?
"Này, tỉnh dậy đi." Âu Dương Thịnh dùng chân đá vào Bạch Tiểu Thi, lộ ra cái chân ở mép giường.
"Đừng làm phiền, mau đi ngủ đi bảo bối." Bạch Tiểu Thi xoay người một chút, trong giấc mơ khẽ lẩm bẩm vài tiếng, ôm lấy Âu Dương Nhạc trong lòng rồi tiếp tục ngủ.
"Bảo bối? Người phụ nữ chết tiệt này, cô gọi ai là bảo bối?" Làm sao Âu Dương Thịnh có thể chấp nhận một người phụ nữ như cô lại gọi tên con trai anh một cách thân mật như vậy chứ.
Sau khi đẩy cô vài cái, Âu Dương Thịnh đẩy cô ra khỏi giường, cướp lấy tay cô đang ôm Âu Dương Nhạc rồi ép buộc cô đứng dậy.
Bạch Tiểu Thi đã ở trong ngục tối một tuần, điều đầu tiên ngay khi ra khỏi ngục tù đó là chăm sóc Âu Dương Nhạc, chuẩn bị đồ ăn rồi lại giặt quần áo cho cậu.
Nếu không phải là Cảnh Hạo Nhiên đã cho cô một cốc sữa, cô đã không thể chịu đựng được nữa rồi.
Lúc này, bị Âu Dương Thịnh cưỡng chế đứng lên, cô vẫn đang trong giấc ngủ, cơ thể yếu đuối lao vào ngực anh.
"Bảo bối, đừng nghịch nữa... " Cô nắm lấy áo của Âu Dương Thịnh, đầu nằm trên ngực anh.
Những lời của cô gái nhỏ rơi vào tai Âu Dương Thịnh, anh chỉ cảm thấy vô cùng khác lạ.
Giờ phút này, anh tin rằng hai từ "bảo bối" mà cô gọi không phải là con trai anh - Âu Dương Nhạc, mà là cách gọi thân mật với một người đàn ông trưởng thành.
Người phụ nữ không biết xấu hổ này, thật không biết cô đã quen biết bao nhiêu người đàn ông rồi.
Cô dám tán tỉnh anh, bỏ thuốc anh rồi còn trèo lên giường của anh nữa.
"Còn không mau đi ra khỏi đây." Âu Dương Thịnh nắm chặt cánh tay của Bạch Tiểu Thi, trực tiếp kéo cô ra khỏi phòng ngủ của Âu Dương Nhạc.
Bạch Tiểu Thi mơ mơ màng màng, lơ mơ như sắp ngủ gục giống như đang ở trong giấc mơ, như thể vẫn đấu tranh trên bờ vực tử thần trong tù đày.
Xem xét người phụ nữ trước mắt, có vẻ như cô còn có một chút giá trị trước mặt con trai anh.
Anh vẫn chưa thể giết cô, vì vậy anh đẩy cô vào một căn phòng khác.
Bạch Tiểu Thi nắm chặt áo Âu Dương Thịnh, giống như nắm chặt cọng cỏ duy nhất để cứu mạng sống, nhất quyết không thể buông tay ra được.
Khi anh đẩy cô xuống giường, cơ thể anh bị cô kéo xuống.
Âu Dương Thịnh chống tay lên giường, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, trong đôi mắt hiện lên sát khí nồng đậm.
"Ừm..." Bạch Tiểu Thi rên rỉ đau đớn, từ miệng cô thoát ra một hơi nóng, trực tiếp đập vào khuôn mặt của người đàn ông.
Anh nhìn chằm chằm vào người phụ nữ dưới thân, trong đầu anh vang lên từng dòng suy nghĩ.
Một tuần trước, cảnh tượng cô dưới thân anh, bị anh hành hạ lần lượt hiện lên trong đầu.
Ánh đèn trắng chiếu lên khuôn mặt của người phụ nữ nhỏ, làm cho gương mặt trắng nõn của cô trở nên tái nhợt hơn hẳn so với ban đầu.
Lông mày thon gọn, hàng sợi mi dài đen như mực, cái mũi nhỏ xinh, thở ra hơi thở ấm áp, cánh môi tái nhợt khô khốc nhưng vẫn vô cùng quyến rũ.
Âu Dương Thịnh nhẹ nhàng liếm láp đôi môi đỏ, thân thể chỉ cách nhau một lớp vải mỏng cũng đủ để cảm nhận rõ nhiệt độ nóng bỏng của cô.
Ánh mắt anh lại nhìn xuống là cái cằm nhỏ nhắn, cần cổ dài trắng nõn, xương vai gợi cảm và xương cổ trông vô cùng quyến rũ, còn có cảnh xuân lấp ló phía sau bộ quần áo kia…
Chết tiệt, khi ngửi hương thơm riêng chỉ có trên cơ thể phụ nữ, cơ thể anh lại xuất hiện cảm giác nóng rực vô cùng khó tả.
Như muốn nổ tung cơ thể anh, như sắp vỡ ra hàng nghìn mảnh.
Người phụ nữ nhỏ lại một lần nữa nhúc nhích cơ thể, cánh môi cô vô tình chạm nhẹ vào gương mặt anh.
Âu Dương Thịnh cảm thấy cổ họng cứng lại, cảm giác vừa khó chịu vừa nghẹn ngào, nước bọt bị nghẹn lại trong cổ họng, anh quay đầu lại, trực tiếp che phủ lên môi cô.
Cánh môi thơm tho và mềm mại giống như đang thưởng thức kẹo bông gòn vậy.
/1091
|