Già Thiên

Chương 464: Thần đảo của Phong tộc

/1822


Bắc Nguyên được xếp chung với Đông Hoang, Trung Châu, Nam Lĩnh, Tây Mạc, là nơi cực bắc của thế giới này, hoàn toàn khác với Bắc Vực của Đông Hoang.

- Bắc Nguyên đi tới trăm vạn dặm cũng không gặp được ai cả, vô cùng hoang vắng, không phải là đại thảo Nguyên thì chính là sa mạc, có khi đi cả đời tại đó cũng không gặp được một ai, ngươi lại truyền hắn tới cái địa phương mà chim không thèm thải phân đó sao?

Lý Hắc Thủy bóp cổ Hắc Hoàng.

Oanh!

Bỗng nhiên, từ trong khu vực trung tâm của Bất Tử Sơn. có một kỵ sĩ không đầu lao ra, khí thế dao động khuếch tán ngập trời, hắn cười con ngựa đá lao thẳng tới đây, vó ngựa lớn như miệng bát, mỗi một lần hạ xuống thì hư không cũng dường như vỡ tan ra.

- hỏng rồi, là Tử Vong Kỵ Sĩ giết tới đây.

Diệp Phàm kinh hãi thốt lên.

- Lần này chúng ta đi cùng nhau luôn, mau tiến vào.

Đại hắc cẩu kêu lên.

- Cẩu cẩu, ngươi phải cẩn thận đó, lần này ngàn vạn lần không được truyền chúng ta đến Tây Mạc đấy!

Cô bé con ngây thơ nói.

Kỵ sĩ không đầu vô cùng khôi ngô cao lớn, thiết y trên người lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, khí thế khiếp người, như một ngọn núi to lớn hùng vĩ đè xuống.

Hắn giống như một vị thần không đầu, uy thế đè ép cả trời đất, ngay cả bầu trời dường như cũng run rẩy vì hắn, các ngọn núi lớn màu đen, dài vô cùng vô tận đều rung động lên, phát ra âm thanh ầm ầm vang xa.

Hắn cầm trong tay một thanh chiến mâu màu đen, ngựa đá đạp trên không trung mà đi, khí thế giống như vực sâu, lại giống như biển lớn, chiến ý cường đại xông thẳng lên tận trời, hắn như một chiến thần thời thượng cổ, đánh từ tận những năm tháng thời viễn cổ tới tận đây.

Hắn dẫn động cả khí tức đáng sợ của Bất Tử Sơn. luồng sương mù màu đen vô cùng vô tận này dường như cũng cuốn theo hắn, mỗi lần vô ngựa đạp xuống thì dường như cả trời đất đều run rẩy, vạn vật đều đang run rẩy thét gào trước mũi mâu khủng bố này.

Ầm... ầm... ầm...!

Tử Vong Kỵ Sĩ đạp không mà đi, khiến cho không gian cũng nứt ra, hình thành một cái khe hở màu đen, lan ra bốn phía, tạo ra một cảnh tượng vô cùng khủng bố tại Bất Tử Sơn này.

Đại hắc cẩu sợ tới mức hồn bay phách lạc, tên kỵ sĩ không đầu này cực kỳ đáng sợ, nếu mà bị hắn tới gần, mũi mâu chỉ cần đảo qua thôi, thì tất cả mọi người tại đây đều bị thần hình câu diệt hết.

Nó lắp bắp, trong lòng cuống cuồng, hai móng vuốt to lớn liên tục vung lên, thay đổi vài thứ trong trận văn, có gắng điều chỉnh vị trí sắp truyền tống tới.

- Cẩu cẩu cố lên nha!

Cô bé con cũng rất khẩn trương, rúc vào trong lòng Diệp Phàm, vẻ mặt sợ hãi nhìn kỵ sĩ không đầu đang vọt tới trước mặt bọn họ.

Đại hắc cẩu liều mạng di chuyển đạo văn, cuối cùng nó dùng một đôi móng vuốt to lớn ra sức vỗ xuống, một luồng sáng vô cùng vô tận phun ra, ánh sáng lóe lên một cái, thân hình bọn họ đã biến mất tại chỗ.

Bọn họ vào thời khắc cuối cùng cũng thành công vượt qua hư không, ngay khi bọn họ vừa biến mất, kỵ sĩ không đầu đã vọt tới, mũi mâu sắc bén xuyên thủng cả trời đất, đâm thủng không gian, xuyên qua tàn ảnh của bọn họ.

Uy áp khủng bố tới mức không gì sánh nổi, cuồn cuộn mạnh mẽ như sóng thần cuốn qua, khiến cho cả khu rừng nguyên thủy nháy mắt đã biến thành bột mịn, cái gì cũng không còn tồn tại nữa.

Tuy nhiên, trận văn do Hư Không Đại Đế lưu lại vẫn không bị hư hỏng gì, vẫn sừng sững tồn tại ở đây, nơi này hình thành một vùng trời đất riêng biệt, tràn ngập khí tức đại đạo.

cũng không biết đã xuyên qua bao nhiêu vạn dặm, thân hình đám người Diệp Phàm, Lý Hắc Thủy hiện ra, đang nghi hoặc đánh giá cảnh tượng bốn phía.

Khấp nơi đều là cát vàng, ánh nắng chói chan nóng bỏng chiếu xuống, nhiệt độ cao và không khí khô nóng khiến cho thân thể con người dường như cũng bốc cháy lên, bốn phía là một vùng im ắng, không có chút tiếng động nào cả.

Đây là một sa mạc lớn màu vàng, mênh mông bát ngát, tất cả cát tại đây đều dường như nóng chảy ra, dưới ánh nắng bỏng rát này chiếu xuống, nhiệt độ cao khiến cho người ta như bị nướng chín vậy.

Tại đây không có một chút gió nào, khiến cho người ta khó mà chịu được, sa mạc lớn màu vàng này phảng phất như là có sinh mệnh vậy, như là đang có một ngọn lửa hừng hực cháy trên nó.

- Cẩu cẩu, chẳng lẽ ngươi thật sự truyền chúng ta tới tận Tây Mạc sao?

Cô bé con hỏi, âm thanh rất ngây thơ non nớt.

Diệp Phàm và Lý Hắc Thủy cũng há hốc mồm, nơi này là sa mạc vô cùng vô tận, không thấy đầu, không thấy cuối, ánh mặt trời chiếu xuống, tạo ra một luồng sáng màu vàng, nơi đây nóng như một lò lửa, hai người thấy vậy liền la lớn.

- Con chó chết này, ta muốn lột da ngươi!

- Thật quá đáng rồi, từ Đông Hoang, vượt qua cả Trung Châu, trực tiếp rơi xuống Tây Mạc, nhắm mắt thì còn truyền tống chuẩn xác hơn thế này, ngươi truyền tống kiểu gì vậy?

Hai người đè đại hắc cẩu xuống, cùng nhau đánh nó bầm dập, con chó chết bầm này rất đáng giận, không đánh cho nó khóc cha khóc mẹ lên thì không hả giận được.

- Ngoài ý muốn, chỉ là ngoài ý muốn mà thôi!

Bản thân Đại hắc cẩu cũng có chút ngẩn người.

- Ngươi còn có thể truyền đi xa được thêm nữa sao, từ cực đông tới tận cực tây của thế giới, nếu mà ngươi lại ngoài ý muốn thêm chút nữa, chẳng phải là muốn truyền tống chúng ta đến tận mặt trời hả?

- Bổn hoàng chẳng lẽ lại thái quá tới mức đó sao?

Đại hắc cẩu lẩm bẩm.

- Vậy mà cũng chưa gọi là thái quá sao? Ngươi thật là có tài đấy!

- Cho dù là cho cô bé con này đến kích hoạt đạo văn cũng không tới mức như vậy!

- Thực ra Tây Mạc cũng không sao cả, nơi này có Đại Lôi Âm Tự trên Tu Di Sơn. là một trong những thần địa đó, mỗi năm đều có vô số tu sĩ từ khắp những nơi xa xôi tới nơi này hành hương, chúng ta cũng có thể tới đó xem sao.

Diệp Phàm và Lý Hắc Thủy quả thật muốn làm thịt nó ngay tại chỗ, con chó chết bầm này lại vẫn còn dám mạnh miệng, hùng hồn cãi lý, thật sự là muốn ăn đòn đây mà.

- Ngươi truyền Bàng Bác tới tận Trung Châu, lại đưa Đồ Phi tới Bắc Nguyên, cuối cùng thì đưa chúng ta tới tận Tây Mạc, con bà nó, cả đời này ta chưa thấy con chó nào khốn nạn như ngươi cả.

- Bàng Bác thì còn không sao, nơi đó địa linh nhân kiệt, nói không chừng còn gặp được kỳ ngộ nào đó. Nhưng mà Đồ Phi thì tính sao bây giờ? ở Bắc Nguyên thì có khi mấy chục năm cũng không gặp được một bóng người nào cả, ngày nào cũng đối mặt với cánh đồng băng tuyết hoang vu, tính cách hắn thích náo nhiệt, lần này chắc chắn bị ngươi làm cho tức đến điên lên mất.

Hai người thi nhau trách mắng Hắc Hoàng, còn cô bé con thì lại rất nhu thuận, đứng sang một bên nghịch cát, không có chút mệt mỏi và lo lắng nào cả.

- Có tận bốn gốc linh dược tuyệt thế đang nằm trong tay tên Đồ “miệng rộng” kia, tương đương với việc hắn có thêm bốn cái mạng nữa, chắc chắn là không chết được đâu.

Đại hắc cẩu vẫn mạnh miệng, đồng thời trong lòng vẫn hối hận không thôi, hận không phân chia linh dược trước khi truyền tống.

- Con chó chết bầm này thật là quá đáng!

- Con bà nó, làm ta tức chết rồi, giết nó đi!

- Gâu...!

Một cuộc nhân cẩu đại chiến nổ ra, làm cho cắt trên sa mạc bắn văng tung tóe, bụi mù bốc lên tận trời.

Âm thanh chó sủa và tiếng chửi bới thật lâu sau mới ngừng lại, cuối cùng bọn họ bay về phía ngoài của đại sa mạc này nhằm tìm kiếm vùng đất xanh um tươi tốt nào đó, hoặc là thành trì phồn thịnh, có bóng người.

- Ồ, không đúng!

Mới bay được mấy trăm dặm, mọi người gặp được một ngọn núi xanh ngắt, rất nhanh đã đi ra khỏi sa mạc rồi, hoàn toàn không giống với dự đoán của bọn họ.

- Các ngươi là ai, tại sao lại lẻn vào trong nơi luyện võ của Phong tộc chúng ta?

Có người ở phía trước quát lớn.

Mấy người Diệp Phàm nhìn nhau, trong lúc nhất thời không rõ đầu cua tai nheo thế nào.

- Ngươi nói cái gì? Phong tộc? Phong tộc nào? Là gia tộc của cô bé Phong Hoàng đó sao?

Đại hắc cẩu hỏi.

- Lớn mật, lại dám khinh nhờn công chúa của tộc ta như vậy!

Mấy người kia trầm mặt xuống, không vui chút nào.

Đại hắc cẩu chợt kêu lên mấy tiếng quái dị, sau đó hung hăng lao vào Diệp Phàm và Lý Hắc Thủy, gào lên:

- Tiểu tử, ngươi có nghe rõ không, đây là khu vực trung bộ của Đông Hoang, cũng không phải là đi đến Tây Mạc, vừa rồi các người lại dám đối xử với ta như vậy sao!

Bọn họ rất nhanh liền hiểu rõ, thì ra vẫn chưa rời khỏi Đông Hoang, vùng sa mạc này là do các cường giả của Phong tộc hàng năm luyện võ mà thành, dài đến hơn ngàn dặm.

- ngươi là Thánh thể Diệp Phàm, còn nó là con chó dữ phải không?

Có người nhận ra bọn họ, sắc mặt lập tức đại biến.

- Con bà nó, các người đã gọi hắn là Thánh thể, tại sao lại không gọi ta là Thánh linh đi!

Đại hắc cẩu nhe bộ răng trắng toát của nó ra, dọa mấy người kia.

người của Phong tộc nhìn nhau, không dám nói thêm gì nữa, Thánh thể đời này thì ngay cả Thánh nữ của đại giáo vô thượng tại Trung Châu cũng dám chém, bọn họ tự nhiên không muốn mạo hiểm cãi lại để ăn đòn.

Nơi đây cách Phong tộc chỉ có mấy trăm dặm, có thể nói đây là một trọng địa thánh tộc của họ, khi bọn họ phi hành, không ngờ lại nhìn thấy rất nhiều người bay tới đây.

- Sao lại thế này, tại sao lại tập hợp hết về đây vậy?

Lý Hắc Thủy nghi hoặc.

Diệp Phàm ngăn lại một người đi đường, hỏi hắn Nguyên nhân tại sao, không ngờ lại biết được rằng Thánh chủ Phong tộc sắp tổ chức đại thọ một ngàn năm trăm lẻ năm tuổi, rất nhiều người tới đây để chúc mừng.

- Diệp huynh, Lý huynh, thật là trái đất tròn a, chỗ nào cũng có thể gặp nhau được.

Một tiếng cười lớn từ phía xa truyền đến.

Đại Hạ hoàng tử Hạ Nhất Minh và tiểu ni cô áo trắng Hạ Nhất Lâm bay tới, đi cùng bọn họ còn có mấy lão già, hiển nhiên đều là siêu cấp cao thủ.

- Hạ huynh, sao các ngươi lại đến đây vậy?

Diệp Phàm cười hỏi.

- Thánh chủ Phong tộc tổ chức lễ đại thọ, chúng ta cũng tới chúc mừng!

Hạ Nhất Minh cười nói.

Bọn họ do tộc thúc dẫn đầu, hắn và tiểu ni cô chỉ là đi theo để kết bạn với một số tuấn kiệt trẻ tuổi mà thôi, do đó mới đi tới khu vực trung bộ này.

- chúng ta đi cùng nhau chứ!

Đại Hạ hoàng tử mời.

Diệp Phàm suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu đồng ý, Thánh chủ Phong tộc có ơn đối với hắn. hiện giờ đã tới đây rồi, lại được Đại Hạ hoàng tử mời đi cùng, nếu mà cự tuyệt, sau này mà bị người khác biết được thì thật sự sẽ không hay ho chút nào.

Phong tộc là gia tộc cổ xưa nhất tại Đông Hoang, vô cùng cường đại và thần bí, bọn họ bái thiên địa làm thầy, học được các đại đạo thâm ảo, là một gia tộc cực kỳ cường đại.

Từ việc tuyệt đại Thần Vương lựa chọn bọn họ để mai mối cho Diệp Phàm, đã có thể thấy được một chút về họ rồi, trong khắp Đông Hoang này không có ai nguyện ý trêu chọc vào gia tộc bọn họ, ngược lại đều ra sức tạo quan hệ tốt với họ.

Gia tộc này đã trải qua nhiều thời kỳ hắc ám, náo động thiên hạ, nhưng vẫn luôn cường thịnh không suy sụp, trở thành một con quái vật lớn. bễ nghễ thiên hạ, nội tình cực kỳ sâu, ít có thế lực nào sánh được với họ.

Từ phía xa nhìn lại, hình ảnh Phong tộc khiến cho người ta phải rung động.

Tám trăm hòn đảo nhỏ lơ lửng trên không trung, chi chít như sao trên trời, như những viên minh châu lấp lánh, mỗi hòn đảo lại không tầm thường chút nào, giống như là chư thiên tịnh thổ vậy, khiến cho tâm thần người ta khi tới đó liền cảm thấy yên bình lại.

- Phong tộc thật là khiến cho người khác bất ngờ, theo truyền thuyết thì có tám trăm thần đảo, quả nhiên không phải là giả.

Lý Hắc Thủy tấm tắc khen.


/1822

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status