Già Thiên

Chương 562: Quận chúa làm thị nữ

/1822


Rất nhiều người lao lên ngăn cản Diệp Phàm, nếu cứ để hắn mang viên minh châu của Nam Lĩnh đi như vậy thì khác gia tát vào mặt những “sứ giả hộ hoa” này. Ai ai cũng lạnh lùng.

- Thế nào? Các ngươi muốn đánh cuộc với ta sao?!

Diệp Phàm liếc nhìn bọn họ, một bàn tay đặt lên cái cổ trắng ngàn của Tề Quận chúa, một khi hạ xuống nàng sẽ mắt mạng ngay lập tức.

- Không được làm bậy, chúng ta sẽ bồi thường cho ngươi, chỉ cần buông Quận chúa ra là được!

Một người hô lớn.

- Được, không thành vấn đề, chuẩn bị cho ta mấy chục sợi Long Tủy đi, đến Lư Thành chuộc người!

Diệp Phàm nói xong như một đạo thanh quang lao ra ngoài.

- Ngươi... Đứng lại!

Một đám người lập tức đuổi theo phía sau, làm sao có thể buông tha cho hắn, sợ hắn làm bậy. Danh tiếng của Tề Quận chúa quá lớn, có dung mạo kinh diễm thiên hạ, bị tên lĩnh chủ thối tha này mang đi thật khiến người ta lo lắng.

- Thành chủ ngài đã trở lại...

Những binh lính trong Lư Thành kinh hãi. Phía sau có rất nhiều người truy đuổi lĩnh chủ, hơn nữa ai cũng có thể ngự không khiến bọn họ kinh hãi vô cùng.

- Đi! Nấu nước sôi đi!

Vừa trở về, Diệp Phàm lập tức phân phó mệnh lệnh đầu tiên.

- Diệp Già Thiên... Ngươi muốn làm gì?

Tề Quận chúa hoảng sợ.

- Giết linh thú ăn thịt!

Diệp Phàm không để ý nói.

- Ta liều mạng với ngươi!

Tề Quận chúa buồn bực nhưng đáng tiếc lại không thể nhúc nhích được.

- Họ Diệp ngươi không được xằng bậy, ta sẽ đưa cho ngươi một con linh thú, mau buông tha cho Quận chúa!

Phía sau có người la lớn.

- Ý của ngươi là Tề Quận chúa chỉ ngang giá một con linh thú thôi sao?

Diệp Phàm hỏi.

- Ta không có ý đó, ngươi nếu muốn ăn linh thú thì ta mang cho ngươi là được, ngàn vạn lần không được làm bậy!

- Làm gì có thứ thịt nào ngon hơn thịt thơm tươi mát của Tề mầm họa chứ!

Diệp Phàm cười nói.

- Ngươi mới là mầm họa ấy!

Tề Quận chúa há mồm muốn cắn hắn một cái, hàm răng sáng bóng.

Phía sau, mọi người như ngây ra, dù biết Diệp Phàm đang trêu chọc, không phải thật sự nhưng cũng phải hết hồn, đúng là không xem Tề Quận chúa như minh châu của Nam Lĩnh!

- Phong thành!

Chuyện thứ hai sau khi trở về chính là hắn khởi động trận văn của cổ thành. Từng điều pháp tắc hiện ra, đan xen vào nhau, hình thành một mảnh quầng sáng, bao phủ cả tòa thành.

Mười mấy người xông lên công thành nhưng không ai có thể đi vào. Có hai người suýt nữa còn bị kiếm quang từ tường thành bắn ra đánh trúng người khiến ai cũng há hốc mồm miệng.

Một tòa thành như vậy không ngờ có nhân vật cấp Thánh chủ bày ra trận văn, đúng là tà mộn. Bọn họ không phải là Diệp Phàm, không có bí quyết chữ Hành, căn bản không thể công vào được, thậm chí khiến mình suýt bị thương.

- Các ngươi đây là đang khiêu khích tôn nghiêm của lĩnh chủ ta đó! Dám chạy tới lãnh địa ta gây chuyện sao, đừng trách ta không khách khí!

Diệp Phàm lúc này ngồi trên một chiếc ghế dựa đặt trên tường thành, tủm tỉm cười với bọn họ.

- Thả Quận chúa ra!

- Các ngươi không biết nói gì khác sao?! Trước mắt nàng là tù binh của ta, muốn cứu về thì chuẩn bị mấy chục sợi Long Tủy đi!

- Ngươi nói cái gì hả?! Một sợi Long Tủy cũng đã hiếm có trên đời, cần gì nói mấy chục sợi?!

Những người này cắn răng nói.

- Vị huynh đài kia, giúp ta mở cửa thành, tất sẽ có thâm tạ!

Một người đi tới trước mặt một người tóc tai bù xù mặc da thú rồi nhờ vả.

Người tóc tai bù xù này chính là thanh niên tìmg một chưởng đánh chết Vương thể. Còn có đứa nhỏ chín tuổi và một người dã man mang đại bổng nanh sói. Những người này không muốn bị chú ý cũng không được.

Diệp Phàm sớm đã phát hiện ra bọn họ, âm thầm đánh giá, cho rằng hơn phân nửa đây chính là mấy tên yêu nghiệt, chắc chắn có thủ đoạn nghịch thiên!

- Ta không biết các ngươi, cũng không có thù oán gì với hắn!

Người này gãi gãi đầu, hàm hồ nói, mang cây lang nha bổng hướng về phía xa xa nói:

- Ta phải về!

Cuối cùng, hơn trăm người rút lui, chỉ còn lại mười mấy người nữa. Diệp Phàm trực tiếp lấy đại cung ra, bắt đầu bắn.

- *&A%$, hắn bắn chết Tứ Bắt Tượng của ta!

- Họ Diệp ngươi trả Bạch Hổ cho ta!

Mười mấy người này giận dữ, những mũi tên Diệp Phàm bắn ra đều nặng như vạn quân, có thể bắn nát một ngọn núi, càng không nói tới tọa kỵ của bọn họ. Ba con dị thú nhoáng cái đã bị bắn chết.

Hơn nữa, càng thêm quá phận chính là Diệp Phàm còn lao ra ngoài thành, cướp lấy thi thể chúng về, làm thịt ngay trên tường thành, cho vào một cái nồi lớn nấu luôn.

- Tên lĩnh chủ này thật là khốn nạn, lại bắt đầu ăn linh thú!

Những người này phát điên lên nhưng không biết phải làm gì, căn bản không thể tiến vào được.

Hai ngày sau, có tới tám con tọa kỵ đã bị Diệp Phàm bắt đi, trực tiếp nấu ăn khiến bọn họ giận sôi lên.

Mãi tới khi có ba người bị Diệp Phàm bắt sống, lôi kéo vào trong thành thì những người còn lại mới xanh mặt, mắt hết dũng khí, thương tâm vô lệ.

Trong Kỳ Sĩ Phủ, lần này có tới hơn một nửa số người biết tới chuyện này, ai ai cũng phải chặc lưỡi. Không ngờ bên cạnh lại có một gã lĩnh chủ như vậy, không ngờ dám bắt cả minh châu của Nam Lĩnh, thật là có dũng khí.

- Nam Lĩnh không phải có vài tên yêu nghiệt sao?! Sao không có ai đi cứu viện?

- Yêu nghiệt của Nam Lĩnh đều bế quan, còn chưa biết tin tức, sau khi đi ra khẳng định sẽ tới thịt hắn!

Ở Lư Thành, Diệp Phàm luôn tươi cười, gọi một đám binh lính tới uống rượu ăn thịt.

Tề Quận chúa thiếu chút nữa phải ngất đi. Đám người dã man này khẳng định cũng ăn mắt Long Mã của nàng như vậy. Nàng nghiến răng tới độ đau cả hai hàm nhưng không biết phải làm gì. Lúc này ngay cả nàng cũng đã bị bắt giữ.

- Kẻ gây họa kia, lại đây rót rượu, làm thị nữ cho ta một tháng rồi ta sẽ thả ngươi đi!

Diệp Phàm lay lay bầu rượu nói.

- Ngươi nằm mơ đi!

Tề Quận chúa tức giận lại có một loại phong vận đặc biệt, khiến người ta thất thần.

Bên cạnh, ánh mắt những tên lính kia đều như vựng đi:

- Đại nhân, trong Thành chủ phủ không phải còn chưa có Chủ mẫu sao, cũng không tồi a!

- Đứng vậy, rất xứng đôi với đại nhân đó!

Một đám binh linh khi uống say lờ đờ, ăn nói cũng không kiêng kị gì nữa!

- Họ Diệp ngươi nhanh để ta rời đi, ta sẽ cho ngươi thật nhiều lợi ích!

Tề Quận chúa có chút sợ hãi.

- Kỳ thật ta cảm thấy rất hứng thú với Ba Ngàn Tiểu Thế Giới của ngươi, hay ngươi dạy ta đi, thể nào?

Diệp Phàm cười nói.

- Điều đó là không thể!

Tề Quận chúa dùng lời lẽ nghiêm khắc tự tuyệt. Dù là giết chết nàng, nàng cũng không thể truyền thụ loại bí pháp này.

- Vậy không còn cách nào rồi, ngươi chỉ có thể làm thị nữ cho ta một tháng mà thôi! Bằng không ta cũng không cam đoan sẽ không phát sinh chuyện gì đâu đó!

Diệp Phàm phong ấn tu vi nàng, sai người bê nước tới.

- Ngươi thả ta ra, ta sẽ nói cho ngươi bí mật một Tiên Phủ!

Tề Quận chúa nói.

Thật sự có nơi như vậy thì ngươi sẽ lưu lại cho ta sao?! Chính ngươi đã sớm đi tới đó rồi!

Diệp Phàm cười khẽ.

- Tiên Phủ này vừa bị người ta phỏng đoán ra, còn chưa có ai tiến vào. Mà nay, các thế lực khắp nơi đều đang nỗ lực tranh chân. Đệ tử kiệt xuất của Kỳ Sĩ Phủ có cơ hội đi vào, ngươi nếu để ta đi sẽ đạt được tư cách đó!

Tề Quận chúa nói.

Diệp Phàm lấc đầu nói:

- Căn bản không có chỗ tốt nào thực tế. Nếu đi không chừng còn chết ở trong đó nữa.

- Ngươi căn bản không biết đây là loại cơ duyện nào, có lẽ có cả cổ kinh, thậm chí là Thánh binh Cực Đạo xuất thế. Nơi đó có liên quan tới bí mật Tiên Vực!

Ánh mắt Tề Quận chúa sáng lên, mê hoặc nhân tâm, như đang nói mê.

- Ồ, thật sao?

Diệp Phàm đi tới, nâng cằm nàng lên, gần như đùa bỡn nói:

/1822

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status