Chương 09: Ôn Hàn X Giang Trác
Edit: Hiba
**
Nhìn hai viên kẹo trong tay, trái tim Ôn Noãn theo đó mà nhẹ bâng…
Cô kinh ngạc nhìn Giang Trác: “Vì cái gì…?”
“Không vì cái gì cả.”
Chỉ là một chớp mắt kia nhìn “cậu” oanh tạc, Giang Trác như thấy chính mình năm xưa vật lộn trong bóng tối đến sứt đầu mẻ trán.
Cho nên từ nhỏ cậu có thói quen mang theo kẹo. Gặp chuyện không vui sẽ lấy kẹo ra, ăn một viên.
Lần đầu tiên ăn kẹo là khi gặp người phụ nữ xưng là “mẹ”. Bà ấy rất xinh đẹp, làn da trắng như tuyết, mái tóc đen dài đến eo, khí chất xuất chúng.
Giang Trác lần đầu gặp bà, thật sự kinh diễm.
Dì viện trưởng nói với cậu, bà ấy là mẹ cậu, đến đây dẫn cậu đi làm hộ khẩu.
Lúc ấy Giang Trác hưng phấn nhường nào. Cậu có mẹ, hơn nữa mẹ cậu còn cực kỳ xinh đẹp.
Vào cái lúc cậu nơm nớp lo sợ đến trước mặt bà, người phụ nữ chỉ lạnh nhạt cho cậu một cái liếc mắt rồi lập tức dời đi, buông một câu mà cả đời này Giang Trác đều khắc cốt ghi tâm-----
“Đem nó đi!”
Cậu vội vàng lùi về sau, không biết mình đã làm sai điều gì.
Về sau, qua bao lần cầu xin của viện trưởng viện cô nhi, mẹ cậu cũng buông tha, đồng ý dẫn con trai mình đi công viên chơi.
Nhưng rốt cuộc bà ấy không phải dẫn cậu, mà là dẫn đứa con riêng của mình.
Giang Trác chỉ có thể đứng cách đó mười mấy mét, nhìn mẹ mình dắt một đứa con trai nhỏ khác chơi cầu trượt.
Viện trưởng rủ cậu cùng chơi, nhưng đôi chân của đứa bé ấy dường như đã bén rễ, chỉ đứng bất động ở đó mãi.
Sau đó, mẹ cậu mua kem cho đứa con riêng của mình, không mua cho Giang Trác. Dì viện trưởng thấy Giang Trác đáng thương, đã mua sô cô la cho cậu.
Giang Trác một bên khóc, một bên nhai sô cô la, ăn đến miệng dính đầy ca cao.
Đứa con kia còn chỉ vào cậu, chê cậu dơ bẩn lại cười hề hề. Giang Trác lúc ấy còn khóc lóc hỏi cậu con trai nhỏ ấy có muốn ăn hay không.
Chỉ thấy mẹ cậu chạy tới, bế đứa con trai của bà ấy xoay người rời đi.
Bà quay đầu nhìn cậu một cái, trong mắt toàn là căm ghét: “Tránh xa nó ra một chút.”
“Mẹ, tại sao?”
“Ghê tởm.”
Trái tim Giang Trác như bị tàn thuốc làm bỏng.
Hai chữ ‘ghê tởm’ này, đã hằn sâu lên tâm hồn của Giang Trác.
Cậu hung hăng ném sô cô la trong tay xuống đất, hung hăng dẫm lên….
Từ đó về sau, cậu biến thành một Giang Trác mà ai cũng chán ghét, ai cũng sợ hãi.
Ngay cả viện trưởng cũng khó mà quản thúc cậu.
Vừa rồi cô bị ba mình đá, ánh mắt thất vọng của cô, thật sự giống với cậu lúc đó.
Âm thanh mở giấy bọc kẹo đánh gãy dòng suy nghĩ của Giang Trác.
Cô cho viên sô cô la vào miệng, nhai nhai: “Ngon đấy.”
Giang Trác không đáp, bỏ tay vào túi, xoay người rời đi….
*
Buổi tối, Ôn Noãn lại đến bệnh viện thăm anh hai.
Việc anh trai nằm viện, Diêu Mạn Chi giấu trời qua biển, lừa được tất cả mọi người, chuyển anh trai đến một bệnh viện tư nhân ở ngoại ô.
Ông nội không biết, đương nhiên ba cô Ôn Hằng càng không thể biết.
Tất cả mọi người đều cho rằng Ôn Noãn chính là Ôn Hàn.
Vốn dĩ ban đầu, Ôn Noãn tính toán chờ bệnh tình của gia gia chuyển biến tốt, cô sẽ lui về.
Nhưng xem tình hình hiện tại, vụ bạo lực này không phải là ngẫu nhiên, cũng không còn đơn thuần là học sinh côn đồ đánh nhau nữa.
Là có người cố tình nhắm vào Ôn Hàn.
Vì vậy, trước khi tìm được hung thủ, cô không thể rời đi. Chỉ cần cô đi, cái mạng nhỏ của Ôn Hàn thật sự giữ không nổi nữa.
Ôn Noãn nhẹ nhàng nhéo nhéo khuôn mặt của tên anh trai đang ngủ, giữa mày hiện lên vài phần dịu dàng.
Trước giờ cô chưa hề biết mục đích tập võ tu thân là để làm gì. Sư phụ bảo cô thiền đứng, cô liền thiền đứng, bảo cô đứng tấn, cô liền ngoan ngoãn đứng tấn….
Bản thân cô không nghĩ đến luyện những thứ công phu này vì điều gì.
Nhưng hiện tại nhìn thiếu niên đang ngủ say bên cạnh, Ôn Noãn bỗng nhiên hiểu được rồi.
Theo lời sư phụ mà nói: “Mười năm chịu đắng cay khổ luyện, đều là để bảo vệ người mình yêu thương nhất.”
Ôn Noãn nắm chặt tay anh trai.
*
Tiết học thể dục hôm sau, thầy giáo thổi tiếng còi giải tán.
Ôn Noãn đang chậm rì rì bước đi, chuẩn bị đến nhà ăn tìm đồ bỏ bụng một chút, Phương Triết Hàn đi bên cạnh cô, hai tay khoác sau gáy.
Vài học sinh cùng học thể dục đồng loạt chạy theo Ôn Noãn nói: “Ôn Hàn, hôm qua cậu thật sự rất soái nha!”
“Đúng đó, trấn Ôn Thừa Nghiệp xuống cọ xát với đất mẹ luôn.”
“Chiêu đó cậu rốt cuộc làm thế nào, quá nhanh đi, một giây đã có thể khiến cậu ta ngã xuống.” Hạ Huy quơ tay múa chân tả lại động tác hôm qua của Ôn Noãn: “Có thể dạy chúng tôi được không?”
“Đúng đúng Ôn Hàn, cậu dạy chúng tôi đi, đánh thế nào vậy?”
Ôn Noãn trưng vẻ mặt lạnh lùng: “Muốn học?”
Đám nam sinh chờ mong nhìn cô, ánh mắt ngập tràn: “Đúng vậy đúng vậy!”
“Chỉ cho chúng tôi đi.”
Ôn Noãn vén tay áo, lộ ra một đoạn cánh tay trắng gầy: “Đến gọi Hàn ca một chút đi.”
“Hàn ca!”
“Hàn lão đại!”
“Hàn gia!”
Các nam sinh vây quanh Ôn Noãn, một tiếng “Lão đại”, một tiếng “Hàn gia” mà gọi, tư thế ôm đùi cực kỳ nhất trí.
Nữ sinh bên cạnh xem một màn này, cười đến cong cả eo.
Tên hoa khổng tước Ôn Hàn này, từng là một tên kỳ quái hay gây chuyện, không nghĩ tới có lúc cũng được mọi người hoan nghênh thế này.
Ôn Noãn nghe mấy lời này đến đặc biệt thích thú, duỗi tay kéo Hạ Huy cao to lại, đè lên khuỷu tay cậu ta, bẻ một cái lại gập một cái, cánh tay liền bị đưa ra sau, chân nhẹ nhàng đá vào xương bánh chè của cậu ta, cả thân thể trước mặt trực tiếp ngã xuống nền đất.
Các bạn học liền ồ lên một cỗ âm thanh kinh ngạc lẫn cảm thán.
Thể trạng của Hạ Huy gấp đôi cô, không những cao mà còn rất cường tráng. Cô vậy mà thoải mái hạ gục cậu ta.
Này cũng quá lợi hại rồi!
Ôn Noãn giơ nắm đấm, tư thế chuẩn bị xuất kích. Hạ Huy hoảng sợ nhắm mắt lại. Khóe miệng Ôn Noãn vẽ lên độ cong nhàn nhạt, đưa tay kéo cậu ta đứng lên.
“Học được chưa?”
Các nam sinh lắc đầu: “Nhanh quá!”
“Chậm chút chậm chút.”
“Chưa được nháy mắt đã xong rồi.”
Một nam sinh khác xung phong lên cho Ôn Noãn thị phạm mà thể hiện như thể cả hai đang thi đấu võ thuật.
Ôn Noãn cũng không khách khí, đếm từ ba đến hai đã có thể khéo léo chế phục cậu ta.
Kỹ thuật đánh sử dụng sức này tuy chỉ là một chiêu thức đơn giản lại có thành công khiến các nam sinh sửng sốt. Bọn họ ai ai cũng sôi nổi bước lên múa võ học tập với Ôn Noãn.
Ở ngay ngoài sân thể dục, Giang Trác vốn đang chơi bóng rổ vô tình thấy mấy tên nam sinh ngao ngao gào to trên mặt cỏ.
Khóe miệng cô mỉm cười, đôi mắt trong veo, lông mi phản chiếu ánh mắt trời lấp lánh, nốt ruồi mờ mờ dưới mắt trái khiến cho ngũ quan anh tuấn của ‘cậu’ trở nên hết sức dụ dỗ.
Cô đang cùng các nam sinh khác giơ tay múa chân đi quyền. Nam sinh kia thân hình cao lớn hơn cô nửa cái đầu lại bị cô áp chế, không ai trong số họ là đối thủ của cô.
Nhưng mà, ánh mắt của Giang Trác, lại dừng trên cánh tay đang bị nam sinh nắm lấy của cô.
Cánh tay cô trắng trẻo gầy guộc, lại bị bàn tay dơ bẩn khác nắm chặt như vậy...
Giang Trác có điểm bực bội, dùng sức ném bóng rổ rồi đi về phía đám người Ôn Noãn.
Nhưng mà còn chưa đến gần, cậu bỗng dừng chân, không biết trong đầu nghĩ đến cái gì, trầm mặc rời đi.
Diệp Thanh và Lục Vũ liếc nhau, không rõ nguyên nhân.
Ôn Noãn thấy Giang Trác, vội vàng buông tay nam sinh kia, nói: “Tôi có chút việc nhỏ, những thứ vừa rồi dạy, các cậu tự tập luyện tiếp đi.” Nói xong liền sải bước đuổi theo.
Giang Trác biết có người đuổi theo phía sau, ngược lại bước đi nhanh hơn.
Đến tận hành lang, Ôn Noãn gọi cậu: “Này, Trác ca.”
Giang Trác dừng lại một chút, nhưng cũng không có quay đầu. Ánh mặt trời nghiêng nghiêng chiếu vào từ cửa sổ, vừa đủ để mạ lên thân hình cậu một vầng sáng.
Ôn Noãn bước thêm hai ba bước lên cầu thang, từ trong túi lấy ra mấy viên kẹo táo đưa cho Giang Trác: “Lần trước cậu mời tôi ăn sô cô la. Đây là táo do sư…. em gái ta gửi về, đặc sản Nam Sơn. Cho cậu ăn đấy, ngon lắm.”
Trong tay Giang Trác cầm kẹo táo. Cậu đến nhìn cũng không nhìn liền dùng sức ném vào tường.
Ôn Noãn không hiểu có chuyện gì, nói: “Ôi! Không ăn thì không ăn, sao cậu lại….”
“Cậu là con gái à.” Mặt Giang Trác không biểu cảm, ánh mắt lại rất lạnh.
Ôn Noãn đột nhiên cả kinh, cho rằng bị cậu nhìn ra điều gì rồi, vốn định ngụy biện liền bị cậu xách cổ áo, âm thanh tàn nhẫn nói: “Đừng có hành động như một đứa con gái nữa. Lão tử không ăn đấy thì sao, cậu định khóc à.”
Ôn Noãn trợn mắt há mồm nhìn cậu.
Mặt của cậu dán rất gần cô, gần như muốn chạm vào nhau. Hàng lông mày rậm nghiêng nghiêng, ánh mắt không kiềm chế được tia hung ác lẫn tàn nhẫn.
Cô có thể cảm giác được phẫn nộ chứa đầy trong con ngươi đen nhánh kia.
“Tôi….tôi làm sao chứ.” Vẻ mặt cô khó hiểu: “Tôi mẹ nó làm trò gì với cậu! Cho cậu ăn không được sao!”
“Nam không ra, nữ cũng không ra, cậu làm tôi cảm thấy….” Cậu dừng một lúc, lời nói ra mang theo nặng nề, lẩm bẩm một từ: “...ghê tởm.”
Nhịn không được muốn ngắm nhìn ‘cậu’, ngắm chiếc tai trắng nõn của có lông tơ nho nhỏ của ‘cậu’, đôi mắt xinh đẹp đào hoa của ‘cậu’, đôi môi đỏ mềm mại của ‘cậu’.... Càng nghĩ càng thấy chính mình thật ghê tởm.
Cảm xúc chán ghét đến cực độ, nhưng lại như cố tình phát điên muốn đến gần ‘cậu’, muốn…. ‘cậu’.
Trước đây nhắc tới Ôn Hàn, cậu biết một sẽ không muốn biết hai. Nhưng không biết vì cái gì, trong khoảng thời gian gần đây, một biểu tình rất nhỏ của ‘cậu ấy’, một động tác dù chỉ là lơ đãng hay thậm chí là…. một ánh mắt, đều có thể gợi lên cơn sóng lớn trong lòng cậu.
Ghê tởm, thật sự quá ghê tởm.
Ôn Noãn bị cậu áp chế tứ phía, bắt đầu cảm thấy khó thở, trầm giọng uy hiếp: “Giang Trác, buông tay!”
Giang Trác không những không buông, ngược lại còn ấn khuỷu tay lên ngực cô.
Ôn Noãn đột nhiên mở to hai mắt, phía sau lưng bỗng ập tới một trận tê dại, trong tích tắc lan khắp cơ thể.
Giang Trác không nhận ra điểm này, chỉ lạnh giọng nói: “Sau này tránh xa tôi một chút.”
Ngay lúc Ôn Noãn sắp đảo khách thành chủ đánh lại cậu, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng gọi của Triệu Nịnh Manh-----
“Ôn Hàn? Các cậu đang làm cái gì?”
Ôn Noãn nghiêng đầu nhìn thấy Triệu Nịnh Manh ở đầu hành lang, không chút khách khí nói: “Bạn gái lão tử đến rồi, có thể buông tay chứ, cho tôi chút mặt mũi đi.”
Hai chữ “bạn gái” này đã thành công tác động Giang Trác, cậu dùng sức buông lỏng Ôn Noãn, không nói nhiều thêm một chữ liền xuống lầu rời đi.
Ôn Noãn bĩu môi, xoa xoa ngực. Làm cái gì dùng sức nhiều như vậy chứ, đau muốn chết.
Triệu Nịnh Manh thấy bóng dáng Giang Trác giận dữ rời đi, giữa mày hơi nhíu lại, mờ mịt hỏi Ôn Noãn: “Hai người vừa rồi….”
Ôn Noãn nhặt mấy viên kẹo táo trên đất, phủi đi bụi, đưa cho Triệu Nịnh Manh: “Không có gì, chỉ là cãi nhau nhỏ thôi, cho cậu này.”
Triệu Nịnh Manh nhận lấy kẹo, lột tấm gói nilon rồi bỏ vào miệng.
“Chao ôi, ngon quá.”
“Đúng không.”
Tâm tình Ôn Noãn lúc này mới tốt lên đôi chút, nói: “Tôi còn tiếc không muốn ăn đấy.”
Vậy mà tên không biết tốt xấu kia còn ném xuống đất.
Triệu Nịnh
/67
|