Trên thế gian này có tất thảy nhiều người cùng cực. Họ không cực về tâm cũng cực bởi cái thân thể, như cô bây giờ đã hôn mê suốt nửa tháng trời vẫn không chịu tỉnh giấc.
Hắn ngồi cạnh giường bệnh cô như thế cũng nửa tháng trời rồi còn gì?
Hắn bỏ bê tất cả, hằng ngày chỉ ăn quoa loa, uống ngụm nước cho có, rồi lại ngồi bên cạnh ngắm nhìn gương mặt với đôi mắt không chịu mở ra nhìn hắn. Có lẽ, hắn ăn uống như thế, bất quá cũng chỉ là đang giữ sức để có thể ngồi bên cạnh cô.
Nguyên Phong nói, cô bị chấn thương nặng, cùng với ngày đó mất máu quá nhiều, hôn mê bất tỉnh, e là lành ít dữ nhiều.
Đúng thật là hắn không muốn nghĩ tới việc, quảng đời còn lại của hắn bất quá chỉ có thể nhìn cô sống như người thực vật.
“Có phải em đang hận tôi không?” Hắn nắm lấy bàn tay lạnh tanh của cô, tim nhói từng cơn.
“Có phải em không muốn nhìn tôi nữa không?”
“…”
“Ân Di, nói cho em biết, dù em có ra sao, tôi cũng sẽ không buông tay em thêm lần nào nữa”
“…”
Vẫn không có bất cứ âm thanh gì, không gian im lặng, hắn cứ ngồi như thể không thể đứng dậy. Lúc hắn rời khỏi, thì trời cũng đã chập tối, hắn mang một chậu nước vào, lau người giúp cô.
Sáng sớm hôm sau, hắn vẫn như mọi khi, ăn chút đồ, uống chút nước, rồi lại ngồi cạnh giường, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn cô đầy đau thương.
“Em có thể mở mắt ra nhìn tôi dù chỉ một lần không?”
“…”
“Chỉ một lần thôi.”
Hắn nài nỉ, chưa bao giờ hắn lộ rõ vẻ tuyệt vọng, khốn đốn như bây giờ.
“…”
Ngày ngày, hắn vẫn cứ ung dung mà ngồi nhìn cô, không biết chán, cho đến một ngày.
Nguyên Phong dè chừng nhìn vẻ tiều tụy của hắn, không nói nên lời.
“Chú cứ nói.”
Đôi mắt đẹp của hắn lim dim, tựa như rất mệt mỏi.
“Tôi nghĩ, cô ấy sẽ không tỉnh lại.”
“Thế sao?”
Hắn không tỏ thái độ gì gọi là quá kích, hai từ ‘thế sao?’ phát ra từ miệng hắn dễ dàng.
Hắn im lặng hồi lâu, đoạn nói tiếp “Ra ngoài đi.”
Nguyên Phong mặc dù lo lắng, nhưng cũng tuân lệnh mà lui ra.
Hắn nhìn gương mặt trắng bệnh như vỏ gối của cô, thở dài rồi lại chui vào trong chăn, ôm cô vào lòng mà thiếp đi.
Đời người tựa như cánh lông vũ, mặc dù rất dễ bị gió thổi bay, nhưng đến lúc thì cũng phải dừng lại, điểm đến khong phải là duy nhất.
Hai năm sau…
Vương Khánh ngồi trên sofa, lẳng lặng nhìn tờ báo trong tay, không nói một câu, chỉ ngồi như thế, cho đến khi một cậu bé con chạy lại, túm chân hắn cười nói.
“Chú Khánh, mẹ cháu bỏ cháu rồi!”
Hắn gạt tờ báo sang một bên, nhìn đứa nhỏ vui vẻ nói, thanh âm trầm bỗng, ấm áp, không chút lạnh lùng như hai năm về trước.
“Thế sao? Vậy hôm nay cháu muốn ta phạt mẹ cháu thế nào?”
Cậu bé không nói gì, chỉ mếu mếu máo máo một lúc rồi òa lên khóc.
Bảo Anh từ ngoài chạy vào, đỡ lấy cậu bé hung hăng mà nói “Anh đừng có trêu nó thế chứ?”
Chả là có một lần, cậu bé này nghe thấy Vương Khánh nói chuyện với một người đàn ông, lúc đó hắn cũng hỏi câu ‘Mày muốn tao phạt mày thế nào?’, sau đó, người đàn ông đó bị một viên đạn xuyên thẳng mi tâm.
“Anh không trêu nó, nào nào… Hoài Nam con, lại đây.”
Vương Khánh cười cười nhìn cậu bé, ba từ ‘Hoài Nam con’ phát ra từ miệng hắn khiến cha nó đứng ngoài cũng phát rét.
“Bà nó, muốn gì?”
Hoài Nam nghiến răng nghiến lợi xung tới.
“Không muốn gì cả?”
Vương Khánh cười khổ, lại nhìn thêm hai bé gái song sinh chạy lại, hôm nay hắn thật quá thảm hại.
Huyền Thi tay trái cầm một giỏ hoa quả, tay phải cầm một mớ nguyên liệu, không rõ dùng để làm gì, Quốc Hy cũng phụ một tay, mang một cái bánh kem lớn tiến vào.
Vương Khánh nhíu nhíu mày, nhìn khó hiểu.
“Hôm nay, Minh Huy đưa bạn gái ra mắt chúng ta, nghe đâu sắp kết hôn rồi, cũng nên tổ chức bữa tiệc, chúc mừng thời hoàng kim của nó sắp rụng rời.”
Quốc Hy cười ha hả, sau lại mang đồ bào bếp cùng Huyền Thi
Hai bé gái kia có vẻ trầm tính hơn hẳn, chỉ ngồi im thin thít trên sofa, nhìn Hoài Nam con.
Để rồi xem, mấy đứa này phá phách đến nhường nào, chỉ một lát nữa thôi, bọn chúng sẽ phá tan cái bản doanh của hắn.
“Hoài Vũ, con ngoan, nam tử hán chỉ có thể đổ máu, chứ không thể đổ lệ.”
Bảo Anh xoa xóa đầu nó trấn an.
“Đổ lệ là gì hả mẹ?”
Cậu bé chu chu miệng.
“Là khóc đấy con trai.” Bảo Anh vừa dứt lời, đã nghe thấy giọng nói thánh thót của Hoài Vũ cất lên.
“Vậy chú Khánh có phải là nam tử hán không ạ?”
Cô bé Huyền Trang ngồi trên sofa búng búng tay, nói to rõ.
“Chú Khánh là nam tử hán, sau này Huyền Trang sẽ cưới chú Khánh.” Nói xong, liền đỏ mặt quay đi.
Vương Khánh đắc ý, hứng thú nhìn vẻ mặt Huyền Trang, lại nhìn bé Thu Nhi bên cạnh vỗ tay phụ họa.
“Nhưng chẳng phải chú Khánh cũng khóc sao? Chú ấy khóc còn nhiều hơn tiểu Vũ mà.”
“Hả?”
Huyền Thi chạy nhanh như thoắt chạy bịt miệng Hoài Vũ, nháy nháy mắt với Bảo Anh, cô hiểu ý liền cười hơ hơ, sau đó bế Hoài Vũ đi mất.
Một thoáng làm tim hắn rĩ máu, nói cho cùng hắn vẫn thua một đứa trẻ nhỏ. Hắn bỏ tờ báo trên đùi xuống, lấy một cốc nước đi lên phòng.
Cô vẫn nằm đó, ngủ ngoan như một đứa trẻ, dây truyền dịch vẫn luôn nằm trên người cô, mùi thuốc thi thoảng ấp vào mũi hắn.
“Ân Di, tôi thua em một cách thảm bại, dù là mấy năm về trước, dù là hiện tại, tôi vẫn thua em.”
Dứt lời, hắn gục đầu lên vai cô.
Hắn ngồi cạnh giường bệnh cô như thế cũng nửa tháng trời rồi còn gì?
Hắn bỏ bê tất cả, hằng ngày chỉ ăn quoa loa, uống ngụm nước cho có, rồi lại ngồi bên cạnh ngắm nhìn gương mặt với đôi mắt không chịu mở ra nhìn hắn. Có lẽ, hắn ăn uống như thế, bất quá cũng chỉ là đang giữ sức để có thể ngồi bên cạnh cô.
Nguyên Phong nói, cô bị chấn thương nặng, cùng với ngày đó mất máu quá nhiều, hôn mê bất tỉnh, e là lành ít dữ nhiều.
Đúng thật là hắn không muốn nghĩ tới việc, quảng đời còn lại của hắn bất quá chỉ có thể nhìn cô sống như người thực vật.
“Có phải em đang hận tôi không?” Hắn nắm lấy bàn tay lạnh tanh của cô, tim nhói từng cơn.
“Có phải em không muốn nhìn tôi nữa không?”
“…”
“Ân Di, nói cho em biết, dù em có ra sao, tôi cũng sẽ không buông tay em thêm lần nào nữa”
“…”
Vẫn không có bất cứ âm thanh gì, không gian im lặng, hắn cứ ngồi như thể không thể đứng dậy. Lúc hắn rời khỏi, thì trời cũng đã chập tối, hắn mang một chậu nước vào, lau người giúp cô.
Sáng sớm hôm sau, hắn vẫn như mọi khi, ăn chút đồ, uống chút nước, rồi lại ngồi cạnh giường, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn cô đầy đau thương.
“Em có thể mở mắt ra nhìn tôi dù chỉ một lần không?”
“…”
“Chỉ một lần thôi.”
Hắn nài nỉ, chưa bao giờ hắn lộ rõ vẻ tuyệt vọng, khốn đốn như bây giờ.
“…”
Ngày ngày, hắn vẫn cứ ung dung mà ngồi nhìn cô, không biết chán, cho đến một ngày.
Nguyên Phong dè chừng nhìn vẻ tiều tụy của hắn, không nói nên lời.
“Chú cứ nói.”
Đôi mắt đẹp của hắn lim dim, tựa như rất mệt mỏi.
“Tôi nghĩ, cô ấy sẽ không tỉnh lại.”
“Thế sao?”
Hắn không tỏ thái độ gì gọi là quá kích, hai từ ‘thế sao?’ phát ra từ miệng hắn dễ dàng.
Hắn im lặng hồi lâu, đoạn nói tiếp “Ra ngoài đi.”
Nguyên Phong mặc dù lo lắng, nhưng cũng tuân lệnh mà lui ra.
Hắn nhìn gương mặt trắng bệnh như vỏ gối của cô, thở dài rồi lại chui vào trong chăn, ôm cô vào lòng mà thiếp đi.
Đời người tựa như cánh lông vũ, mặc dù rất dễ bị gió thổi bay, nhưng đến lúc thì cũng phải dừng lại, điểm đến khong phải là duy nhất.
Hai năm sau…
Vương Khánh ngồi trên sofa, lẳng lặng nhìn tờ báo trong tay, không nói một câu, chỉ ngồi như thế, cho đến khi một cậu bé con chạy lại, túm chân hắn cười nói.
“Chú Khánh, mẹ cháu bỏ cháu rồi!”
Hắn gạt tờ báo sang một bên, nhìn đứa nhỏ vui vẻ nói, thanh âm trầm bỗng, ấm áp, không chút lạnh lùng như hai năm về trước.
“Thế sao? Vậy hôm nay cháu muốn ta phạt mẹ cháu thế nào?”
Cậu bé không nói gì, chỉ mếu mếu máo máo một lúc rồi òa lên khóc.
Bảo Anh từ ngoài chạy vào, đỡ lấy cậu bé hung hăng mà nói “Anh đừng có trêu nó thế chứ?”
Chả là có một lần, cậu bé này nghe thấy Vương Khánh nói chuyện với một người đàn ông, lúc đó hắn cũng hỏi câu ‘Mày muốn tao phạt mày thế nào?’, sau đó, người đàn ông đó bị một viên đạn xuyên thẳng mi tâm.
“Anh không trêu nó, nào nào… Hoài Nam con, lại đây.”
Vương Khánh cười cười nhìn cậu bé, ba từ ‘Hoài Nam con’ phát ra từ miệng hắn khiến cha nó đứng ngoài cũng phát rét.
“Bà nó, muốn gì?”
Hoài Nam nghiến răng nghiến lợi xung tới.
“Không muốn gì cả?”
Vương Khánh cười khổ, lại nhìn thêm hai bé gái song sinh chạy lại, hôm nay hắn thật quá thảm hại.
Huyền Thi tay trái cầm một giỏ hoa quả, tay phải cầm một mớ nguyên liệu, không rõ dùng để làm gì, Quốc Hy cũng phụ một tay, mang một cái bánh kem lớn tiến vào.
Vương Khánh nhíu nhíu mày, nhìn khó hiểu.
“Hôm nay, Minh Huy đưa bạn gái ra mắt chúng ta, nghe đâu sắp kết hôn rồi, cũng nên tổ chức bữa tiệc, chúc mừng thời hoàng kim của nó sắp rụng rời.”
Quốc Hy cười ha hả, sau lại mang đồ bào bếp cùng Huyền Thi
Hai bé gái kia có vẻ trầm tính hơn hẳn, chỉ ngồi im thin thít trên sofa, nhìn Hoài Nam con.
Để rồi xem, mấy đứa này phá phách đến nhường nào, chỉ một lát nữa thôi, bọn chúng sẽ phá tan cái bản doanh của hắn.
“Hoài Vũ, con ngoan, nam tử hán chỉ có thể đổ máu, chứ không thể đổ lệ.”
Bảo Anh xoa xóa đầu nó trấn an.
“Đổ lệ là gì hả mẹ?”
Cậu bé chu chu miệng.
“Là khóc đấy con trai.” Bảo Anh vừa dứt lời, đã nghe thấy giọng nói thánh thót của Hoài Vũ cất lên.
“Vậy chú Khánh có phải là nam tử hán không ạ?”
Cô bé Huyền Trang ngồi trên sofa búng búng tay, nói to rõ.
“Chú Khánh là nam tử hán, sau này Huyền Trang sẽ cưới chú Khánh.” Nói xong, liền đỏ mặt quay đi.
Vương Khánh đắc ý, hứng thú nhìn vẻ mặt Huyền Trang, lại nhìn bé Thu Nhi bên cạnh vỗ tay phụ họa.
“Nhưng chẳng phải chú Khánh cũng khóc sao? Chú ấy khóc còn nhiều hơn tiểu Vũ mà.”
“Hả?”
Huyền Thi chạy nhanh như thoắt chạy bịt miệng Hoài Vũ, nháy nháy mắt với Bảo Anh, cô hiểu ý liền cười hơ hơ, sau đó bế Hoài Vũ đi mất.
Một thoáng làm tim hắn rĩ máu, nói cho cùng hắn vẫn thua một đứa trẻ nhỏ. Hắn bỏ tờ báo trên đùi xuống, lấy một cốc nước đi lên phòng.
Cô vẫn nằm đó, ngủ ngoan như một đứa trẻ, dây truyền dịch vẫn luôn nằm trên người cô, mùi thuốc thi thoảng ấp vào mũi hắn.
“Ân Di, tôi thua em một cách thảm bại, dù là mấy năm về trước, dù là hiện tại, tôi vẫn thua em.”
Dứt lời, hắn gục đầu lên vai cô.
/59
|