Tuấn Hải giãy nảy:
- Con không uống, con không uồng. Con chỉ cần cô Nguyên thôi. Hu…hu…hu…
Tuấn Dũng dỗ dành:
- Ngoan. Con nghe lời ba đi, ba thương nhiều.
Tuấn Hải vẫn khóc:
- Cô Nguyên ơi!
Thượng Thành đỡ lấy ly nước và thuốc trên tay Tuấn Dũng:
- Để em thử xem.
Anh ngồi xuống bên thằng bé:
- Tuấn Hải nè!
Thằng bé ôm chặt lấy Thượng Thành:
- Cậu Thành! Cậu tìm cô Nguyên cho con đi.
Thượng Thành gật đầu:
- Ờ…ờ…nhưng con phải uống thuốc trước đã.
- Hổng chịu. Cậu đừng có gạt con. Thật ra cô Nguyên đã bỏ con đi rồi, cô Nguyên đã hết thương con.
- Không đâu. Cô Nguyên vẫn rất thương con.
- Thương con, sao cô Nguyên bỏ đi?
- Cô Nguyên không bỏ đi mà cô Nguyên chỉ đi công tác…cũng sắp về.
Thằng bé lắc đầu nguầy nguậy:
- Con không tin, con không tin. Cả ba và cậu chỉ muốn gạt con để con uống cái thứ thuốc đắng kia thôi.
Tuấn Hải xô Thượng Thành ra:
- Cậu và ba ra ngoài đi. Con sẽ không uống thuốc nếu không có cô Nguyên ở đây.
Tuấn Dũng có vẻ giận:
- Con đừng có nhõng nhẽo, có được không? Hãy tập dần khi không có người khác bên cạnh.
- Ba!
- Nếu con cứ la khóc hoài như vậy, ngày mai ba sẽ đưa con về Seoul ngaỵ Cô Nguyên còn có công việc của cô ấy. đâu thể ở mãi bên con. Thật ra, ba cũng thương con nữa mà.
Thằng bé hét lên:
- Con không cần ba thương nữa.
- Tuấn Hải!
Thượng Thành kéo tay Tuấn Dũng:
- Tuấn Hải là con nít, anh lớn tiếng như vậy không có ích gì đâu.
- Chứ em không thấy nó bướng bỉnh sao? Thật là yêu thương chiều chuộng quá rồi sinh hư.
Thằng bé khóc thét lên:
- Cô Nguyên!
Thượng Nguyên từ ngoài lao vào:
- Tuấn Hải! Cô về đây.
Tuấn Dũng và Thượng Thành nhìn nhau, hai người thở phào.
Thượng Nguyên ôm thằng bé vào lòng:
- Đừng khóc nữa, cô đã ở bên con rồi.
Thằng bé lè nhè:
- Cô Nguyên! Cô đừng bỏ con như mẹ của con nghe.
- Ừm.
- Con không có tình thương của mẹ. Bây giờ con chỉ có cô thôi. Cô làm mẹ con đi nha, và cô đừng bỏ con đi nữa. Lúc cô đi, con buồn, con nhớ cô nhiều lắm. Ba kể chuyện không hay, ba hát cũng không haỵ Đêm ngủ với cậu Tuấn, con đều nằm mơ thấy cô nhưng không thấy cô về với con. Hôm qua con thức chờ cô nên sáng dậy không được.
Thượng Nguyên đã khóc. Ôi! Lời nói trẻ thơ làm cô không thể cầm lòng.
Những ngày thực tập ở Cần Thơ, cô nhớ Tuấn Hải da diết, không đêm nào cô được ngon giấc, dù ngày làm việc rất mệt mỏi.
Ánh mắt mong đợi tình mẫu tử làm Thượng Nguyên nao lòng, cô không thể từ chối được nữa rồi.Tuấn Hải mong muốn cô là mẹ, cô không thể dập tắt ước mơ ấy. Cô đã không còn phản đối tình yêu của Tuấn Dũng thì sao cô lại từ chối một đứa con dễ thương như thế chứ?
Thượng Nguyên lau nước mắt cho thằng bé:
- Con ngoan, bệnh thì phải uống thuốc cho mau hết chứ.
- Nhưng đắng lắm.
Thượng Nguyên nghiêm mặt:
- Vậy thì đừng nên gọi cô là mẹ.
Thằng bé chớp mắt:
- Cô đã bằng lòng làm mẹ của con?
- Với điều kiện con phải uống hết thuốc.
- Dạ.
Khuôn mặt sáng ngời, thằng bé quay sang Thượng Thành đang đứng gần đó.
- Cậu Thành! Đưa thuốc cho con đi, nếu không, mẹ Nguyên sẽ giận con.
Thượng Thành nhìn Tuấn Dũng mỉm cười. Đã có tín hiệu tốt, hãy tận dụng lấy cơ hội.
Tuấn Hải uống một hơi hết mười mấy viên thuốc rồi trả ly lại cho Thượng Thành.
Thượng Nguyên cười:
- Con ngoan lắm.
Tuấn Hải gọi:
- Ba!
Tuấn Dũng bước đến:
- Gì thế con trai?
- Con vừa có ba vừa có mẹ, có phải là hạnh phúc nhất không?
- Ừm.
- Vậy thì con phải mau hết bệnh, để ba mẹ đưa con đi ăn kem.
- Ừm.
Thằng bé reo vui:
- Cậu Thành ơi! Con đã có mẹ rồi.
Thượng Thành vui lây:
- Thế có cần gì ở cậu không?
- Kể từ nay con không ngủ với mấy cậu nữa, mà con ngủ với ba với mẹ.
Cậu bé nắm lấy tay Tuấn Dũng và Thượng Nguyên:
- Tôi nay, ba mẹ ngủ với con nhạ Mẹ hát và ba kể chuyện cho con nghe.
Ánh mắt nồng nàn của Tuấn Dũng làm Thượng Nguyên bối rối, cô nạt:
- Con chưa hết bệnh đâu, bớt nói một chút đi.
- Nhưng con thực sự vui lắm. Cuối cùng con cũng có được tình thương của mẹ.
- Vui bấy nhiêu đó đủ rồi. Bây giờ con nghe lời mẹ Nguyên nằm xuống ngủ một giấc cho hết bệnh.
- Con thấy trong người đã khoẻ.
- Không được cãi lời. Con có muốn cô giận không?
Tuấn Hải bắt bẻ:
- Sao lại là cô?
- Ờ…là mẹ.
Thằng bé ngoan ngoãn nằm xuống giường.
- Nhưng mẹ phải ru con ngủ cơ.
- Thôi được. Nhưng mẹ chỉ ngồi chứ mẹ không nằm với con được đâu.
- Vì sao vậy? Hay là không có ba, mẹ buồn.
Thượng Nguyên lúng túng giải thích:
- Mẹ đi xa mới về, quần áo còn đầy bụi nên không thể…
Thằng bé nhoẻm miệng cười:
- Con hiểu rồi. Vậy bao giờ mẹ sạch thì vào với con nghe. Ngủ không có mẹ, con sợ lắm.
Thượng nguyên kéo chăn lên đắp cho Tuấn Hải:
- Nào, nhắm mắt lại đi…
Ầu ơ…cúc mọc giữa sông, ai kêu cúc bằng con cúc thuy?
Chợ SàiGòn xa, chợ Mỹ cũng xa.
Viết thu thăm hết mọi nhà…
Trước thăm phụ mẫu, ờ…
Ầu ơ, trước thăm phụ mẫu, sau là thăm anh.
Tiếng ru con của Thượng Nguyên làm Tuấn Dũng cảm thấy ấm lòng. Vậy là bao mong ước của anh đều sắp trở thành sự thật hết rồi.
Con ngoan, vợ hiền, tương lai sự nghiệp đang rạng rỡ. Có thể anh không từ bỏ chiếc ghế chủ tịch hội đồng quản trị mà vẫn tiếp tục.
Gia đình mới của anh sẽ sống tại Viêt Nam. Còn anh, Việt – Hàn cách nhau đâu xạ Lâu lâu đưa đại gia đình đi du lịch có phải là thú vị hơn không.
Tuấn Dũng đang thêu dệt cho tương lai của mình một thiên đường hạnh phúc. Trong đó có anh, Thượng Nguyên, con trai của cả hai người và cả 3 anh em họ Dương.
Vì Thượng Nguyên, vì con trai, vì đại gia đình, anh sẽ phát triển sự nghiệp của mình hơn nữa. Không những ở Seoul, Việt Nam mà ở cả Châu Á. Để cho mọi người thấy rằng anh đang là người đàn ông thành công nhất. Và dĩ nhiên trái tim của người đàn ông ấy chỉ có một người.
- Anh Dũng!
Tuấn Dũng rời chỗ đứng, bước đến bên Thượng Tâm.
- Tối nay em không đi chơi sao?
Thượng Tâm cười:
- Đi hoài cũng chán. Hôm nay em muốn ở nhà xem cảm giác nó như thế nào? Buồn, cô đơn hay cảm thấy một mái ấm gia đình.
- Cha! Lý luận gớm nhỉ. Anh có cảm tưởng, Thượng Tâm đã lớn thật sự rồi.
- Vậy mà trong vòng tay yêu thương của chị 2, em vẫn còn thấy mình nhỏ.
- Anh cảm thấy gần đây suy nghĩ của em chững chạc hơn nhiều. Mọi việc quyết định rất là đúng đắn.
Thượng Tâm nhếch môi:
- Không nói ra thì chúng em cũng biết mình đã lớn, cho nên chúng em phải tập tính tự lập, tự quyết định cho suy nghĩ của mình. Chị hai tuy rất thương tụi em, nhưng chị ấy không thể ở mãi bên tụi em và săn sóc cho tụi em được. Chị hai còn phải có hạnh phúc riêng của chị ấy. Tụi em càng không thể để chị ấy phải lo lắng. Vì một ngày nào đấy, tụi em xa chị ấy để tạo dựng tương lai riêng mình. Chim đủ long đủ cánh thì chim phải tự bay đi kiếm mồi. Nhưng riêng với tụi em, chị hai mãi mãi là người mẹ, người chị tuyệt vời nhất.
Tuấn Dũng đặt tay lên vai Thượng Tâm:
- Em có ý nghĩ đi đâu vậy? Chẳng phải nơi đây là mái nhà và mái ấm gia đình của em sao? Dù các em lớn lên, trở thành những người có địa vị trong xã hội thì anh vẫn muốn các em sống ở đây, vui buồn chúng ta có nhau. Và anh cũng biết, Thượng Nguyên không bao giờ để các em rời xa cô ấy đâu. Cô ấy xem các em quan trọng hơn tình yêu và sự nghiệp của mình. Nghe anh đi, đừng suy nghĩ chuyện ấy nữa, chúng ta vẫn cứ sống bên nhau, chuyện gì tới cứ để cho nó tới.
Thượng Tâm nhìn Tuấn Dũng:
- Anh học cách sống này ở đâu thế?
- Chị hai của em. Vui vẻ mà hưởng ngày tháng hạnh phúc. Vui vẻ mà hưởng ngày tháng hạnh phúc, không cần biết sự có mặt của ngày mai. Tương lai xa vời, hiện thực trước mắt. Ta làm sao đừng để hiện thực đau buồn, tàn nhẫn thì tương lai sẽ rạng rỡ hơn.
Thượng Tâm gục gặc:
- Lý lẽ sống của chị 2, anh nằm lòng hết rồi. Nhưng đó là giây phút tuyệt vọng nhất. Chứ bây giờ chúng ta đã là một đại gia đình không nghĩ ngày mai, không nghĩ tương lai cũng không được.
- Em nói đúng. Chúng ta chúc mừng cho ngày mai của chúng ta đi.
2 bàn tay nắm chặt lấy nhau, họ truyền thêm sức mạnh cho cuộc sống ngày mai của những người đàn ông có trách nhiệm.
Tuấn Dũng nhắc nhở:
- Đừng nói ra những lời không vui lúc nãy, chị hai em mà nghe được sẽ buồn lắm.
- Hình như anh rất yêu chị hai em?
Tuấn Dũng bộc bạch:
- Thượng Nguyên là tình yêu đầu tiên của anh và là người con gái duy nhất trong cuộc đời còn lại của anh. Hạnh phúc của anh nửa đời sau đều phụ thuộc vào cô ấy. Hôn nhân đổ vỡ vừa qua đã cho anh một suy nghĩ: đừng tưởng mình có tiền là có tất cả, lấy nhau không cần tình yêu. Mà cuộc hôn nhân hoàn mỹ phải dựa trên nền tảng tình yêu thật sự. Chứ yêu nhau mà không hiểu nhau thì đó cũng không thể gọi là tình yêu.
- Thế anh đã hiểu chị hai em?
- Phải. Anh hiểu Thượng Nguyên đang khắc khoải điều gì, băn khoăn điều gì. Và Thượng Nguyên cũng hiểu anh đang mong muốn điều gì.
- Sao em không nghe hai người nói gì hết?
- Hiểu đâu cần phải nói ra. một ngày nào đó, em gặp đúng đối tượng thì em không cần thắc mắc nữa.
- Có lẽ điều đó sẽ lâu. Vì hiện tại em cố gắng học để ra trường tạo dựng tương lai. Em muốn những người từng mỉa mai chị em em họ phải thay đổi cách nhìn.
- Là một người thanh niên có chí khí như em rất tốt, nhưng đừng lạnh lùng quá, không khéo em sẽ cô đơn.
- Với em, tình yêu có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
- Không xem trọng nó, nhưng cũng phải có nó. “Trên thế gian này mà không có tình yêu thì mặt trời sẽ tắt.” Em có nghe câu nói đó không?
- Yêu là đau khổ, đôi khi trở thành thù hận nữa. Em thì sợ nhất hai thứ ấy.
Tuấn Dũng chịu thua:
- Anh thật không biết nói gì thêm với em.
- Không nói về vấn đề tình yêu thì tố hơn đấy.
Thượng Tâm nghiêm mặt:
- Anh Dũng này! Mến anh thì có, và chúng em cũng rất tôn trọng anh nữa. Và nể anh ở cách giải quyết công việc. Anh cũng như chị 2, đều là những người tốt trong lòng chúng em. Nếu như sau này anh mà làm cho chị hai em đau khổ thì em là người trước tiên không tha thứ cho anh đâu. Không những chị hai mà anh cũng sẽ trở thành kẻ thù của chúng em.
- Gì mà ghê vậy?
- Em đang nói thật đó.
Tuấn Dũng cau mày:
- Hình như em đã biết chuyện gì phải không?
Thượng Tâm hỏi:
- Anh có người bạn gái nào tên Nguyệt Thu phải không?
Tuấn Dũng lẩm bẩm:
- Nguyệt Thu Có, cô ấy cùng ở Seoul nhưng không phải là bạn gái. Ủa! Mà sao em biết?
- Cách đây mấy hôm, chính xác là hôm Tuấn Hải bệnh, Nguyệt Thu có đến đây tìm anh.
Tuấn Dũng bất ngờ:
- Cô ta sang Việt Nam rồi ư?
- Nghe cách nói chuyện, em đoán không lầm, cô Thu ấy yêu anh. Nếu không yêu, cô ấy đâu sang Việt Nam tìm anh.
- Cô ấy yêu anh là quyền của cô ấy. Thượng Tâm! Em có tin anh không?
- Không tin thì em đã khuyên chị hai đừng chấp nhận anh rồi.
- Cám ơn em.
Tuấn Dũng bực mình:
- Nguyệt Thu cứ đeo bám theo anh như con đỉa ấy, cô ấy đeo anh từ lúc anh chưa ly dị với Lam Tiên nữa kìa.
- Anh giải quyết sao đó thì giải quyết, chị hai em mà biết được thì đừng mong năn nỉ.
Tuấn Dũng ngồi phịch xuống băng ghế:
- Chưa kịp mỉm cười thì chuyện khác lại đến, số anh sao mà…
Thượng Tâm cảm thông:
- Nguyệt Thu yêu anh đó là quyền của cô ta, anh không cấm cản được điều ấy. Em có một đề nghị như thế này.
- Nói thử anh nghe.
- Biết chính xác Nguyệt Thu ở khách sạn nào, rồi sau đó mời cô ta một bữa cơm tại nhà hàng hay tại gia đình cũng được. Anh giới thiệu chị hai và đại gia đình chúng ta cho Nguyệt Thu biết. Lúc ấy, cô ta sẽ chấp nhận sự thật thôi.
- Hay đấy.
- Nhưng như vậy có ảnh hưởng đến công việc của anh ở Seoul không?
- Ba Nguyệt Thu cũng là một cổ đông trong công ty của anh. Nếu vì thương con, anh mất một người hợp tác như ông ta cũng không sao. Em đừng băn khoăn chuyện của anh, anh có cách giải quyết riêng của mình, không bao giờ để tình cảm lẫn lộn với công việc.
- Em ngưỡng mộ anh là ở chỗ đó đấy.
- Về mặt nào?
- Tình yêu lẫn sự nghiệp.
- Ha…hạ Cuối cùng, em cũng thông suốt rồi phải không?
- Điều gì?
- Tình yêu.
- Tại em nghe có vẻ lý thú quá. Vì tình yêu mà người ta không từ thủ đoạn nào.
Tuấn Dũng nhỏ giọng như sợ có người nghe:
- Hôm đó Nguyệt Thu đến đây với ai?
- một mình.
- Sao cô ta biết địa chỉ hay nhỉ?
- Tình yêu dẫn lối mà anh.
- Cô ta có nói gì không?
- À! Nguyệt Thu muốn gặp anh và tự giới thiệu tên mình. Nếu cô ta ô giới thiệu thì cũng bể hết. Em ngờ ngợ có nghe Vĩ Nam nhắc, cho nên em đảo ngược tình thế liền, nói anh không ở đây nữa và đã bán biệt thự này lại cho chị em.
- Thông minh lắm. Thế Nguyệt Thu có tin không?
- Lúc đầu thì tin, nhưng sau đó có lẽ là không.
Tuấn Dũng cau mày:
- Tại sao?
- Cô ta ra về rồi mà còn quay lại hỏi tên chị em. Và em nhìn trong đôi mắt đó có sự nghi ngờ.
Tuấn Dũng thở hắt ra:
- Đàn bà thật là phiền phức, biết rằng người ta không yêu mà cứ bám theo mãi.
- Cho nên mới nói, anh phải nhanh chóng hơn. Nhỡ để Nguyệt Thu gặp chị hai em, cô ta phịa ra nhiều chuyện thì lúc đó anh khó mà giải thích. Phụ nữa yêu là ghen ghê gớm lắm.
- Anh biết rồi.
- Chúc anh thành công để em sớm anh bánh kem cưới.
- Hy vọng mọi việc sẽ dễ dàng như chúng ta nghĩ.
- Xong xuôi mọi chuyện, anh sẽ có dịp về quê cùng chị hai để ra mắt bà con quê hương Đồng Tháp.
- Nhất định là vậy.
Thượng Tâm xem đồng hồ:
- Cũng khá khuya rồi, anh em mình vào nhà nhé.
2 người đi song song, Thượng Tâm trêu trọc:
- À, tối nay anh ngủ ở đâu?
Tuấn Dũng ngơ ngác:
- Thường anh vẫn ngủ phòng anh mà.
- Chú không phải anh ngủ chung như Tuấn Hải nói sao?
- Em thật là…
Thượng Tâm cười giòn, tiếng cười như xé tan không gian của màn đêm.
- Con không uống, con không uồng. Con chỉ cần cô Nguyên thôi. Hu…hu…hu…
Tuấn Dũng dỗ dành:
- Ngoan. Con nghe lời ba đi, ba thương nhiều.
Tuấn Hải vẫn khóc:
- Cô Nguyên ơi!
Thượng Thành đỡ lấy ly nước và thuốc trên tay Tuấn Dũng:
- Để em thử xem.
Anh ngồi xuống bên thằng bé:
- Tuấn Hải nè!
Thằng bé ôm chặt lấy Thượng Thành:
- Cậu Thành! Cậu tìm cô Nguyên cho con đi.
Thượng Thành gật đầu:
- Ờ…ờ…nhưng con phải uống thuốc trước đã.
- Hổng chịu. Cậu đừng có gạt con. Thật ra cô Nguyên đã bỏ con đi rồi, cô Nguyên đã hết thương con.
- Không đâu. Cô Nguyên vẫn rất thương con.
- Thương con, sao cô Nguyên bỏ đi?
- Cô Nguyên không bỏ đi mà cô Nguyên chỉ đi công tác…cũng sắp về.
Thằng bé lắc đầu nguầy nguậy:
- Con không tin, con không tin. Cả ba và cậu chỉ muốn gạt con để con uống cái thứ thuốc đắng kia thôi.
Tuấn Hải xô Thượng Thành ra:
- Cậu và ba ra ngoài đi. Con sẽ không uống thuốc nếu không có cô Nguyên ở đây.
Tuấn Dũng có vẻ giận:
- Con đừng có nhõng nhẽo, có được không? Hãy tập dần khi không có người khác bên cạnh.
- Ba!
- Nếu con cứ la khóc hoài như vậy, ngày mai ba sẽ đưa con về Seoul ngaỵ Cô Nguyên còn có công việc của cô ấy. đâu thể ở mãi bên con. Thật ra, ba cũng thương con nữa mà.
Thằng bé hét lên:
- Con không cần ba thương nữa.
- Tuấn Hải!
Thượng Thành kéo tay Tuấn Dũng:
- Tuấn Hải là con nít, anh lớn tiếng như vậy không có ích gì đâu.
- Chứ em không thấy nó bướng bỉnh sao? Thật là yêu thương chiều chuộng quá rồi sinh hư.
Thằng bé khóc thét lên:
- Cô Nguyên!
Thượng Nguyên từ ngoài lao vào:
- Tuấn Hải! Cô về đây.
Tuấn Dũng và Thượng Thành nhìn nhau, hai người thở phào.
Thượng Nguyên ôm thằng bé vào lòng:
- Đừng khóc nữa, cô đã ở bên con rồi.
Thằng bé lè nhè:
- Cô Nguyên! Cô đừng bỏ con như mẹ của con nghe.
- Ừm.
- Con không có tình thương của mẹ. Bây giờ con chỉ có cô thôi. Cô làm mẹ con đi nha, và cô đừng bỏ con đi nữa. Lúc cô đi, con buồn, con nhớ cô nhiều lắm. Ba kể chuyện không hay, ba hát cũng không haỵ Đêm ngủ với cậu Tuấn, con đều nằm mơ thấy cô nhưng không thấy cô về với con. Hôm qua con thức chờ cô nên sáng dậy không được.
Thượng Nguyên đã khóc. Ôi! Lời nói trẻ thơ làm cô không thể cầm lòng.
Những ngày thực tập ở Cần Thơ, cô nhớ Tuấn Hải da diết, không đêm nào cô được ngon giấc, dù ngày làm việc rất mệt mỏi.
Ánh mắt mong đợi tình mẫu tử làm Thượng Nguyên nao lòng, cô không thể từ chối được nữa rồi.Tuấn Hải mong muốn cô là mẹ, cô không thể dập tắt ước mơ ấy. Cô đã không còn phản đối tình yêu của Tuấn Dũng thì sao cô lại từ chối một đứa con dễ thương như thế chứ?
Thượng Nguyên lau nước mắt cho thằng bé:
- Con ngoan, bệnh thì phải uống thuốc cho mau hết chứ.
- Nhưng đắng lắm.
Thượng Nguyên nghiêm mặt:
- Vậy thì đừng nên gọi cô là mẹ.
Thằng bé chớp mắt:
- Cô đã bằng lòng làm mẹ của con?
- Với điều kiện con phải uống hết thuốc.
- Dạ.
Khuôn mặt sáng ngời, thằng bé quay sang Thượng Thành đang đứng gần đó.
- Cậu Thành! Đưa thuốc cho con đi, nếu không, mẹ Nguyên sẽ giận con.
Thượng Thành nhìn Tuấn Dũng mỉm cười. Đã có tín hiệu tốt, hãy tận dụng lấy cơ hội.
Tuấn Hải uống một hơi hết mười mấy viên thuốc rồi trả ly lại cho Thượng Thành.
Thượng Nguyên cười:
- Con ngoan lắm.
Tuấn Hải gọi:
- Ba!
Tuấn Dũng bước đến:
- Gì thế con trai?
- Con vừa có ba vừa có mẹ, có phải là hạnh phúc nhất không?
- Ừm.
- Vậy thì con phải mau hết bệnh, để ba mẹ đưa con đi ăn kem.
- Ừm.
Thằng bé reo vui:
- Cậu Thành ơi! Con đã có mẹ rồi.
Thượng Thành vui lây:
- Thế có cần gì ở cậu không?
- Kể từ nay con không ngủ với mấy cậu nữa, mà con ngủ với ba với mẹ.
Cậu bé nắm lấy tay Tuấn Dũng và Thượng Nguyên:
- Tôi nay, ba mẹ ngủ với con nhạ Mẹ hát và ba kể chuyện cho con nghe.
Ánh mắt nồng nàn của Tuấn Dũng làm Thượng Nguyên bối rối, cô nạt:
- Con chưa hết bệnh đâu, bớt nói một chút đi.
- Nhưng con thực sự vui lắm. Cuối cùng con cũng có được tình thương của mẹ.
- Vui bấy nhiêu đó đủ rồi. Bây giờ con nghe lời mẹ Nguyên nằm xuống ngủ một giấc cho hết bệnh.
- Con thấy trong người đã khoẻ.
- Không được cãi lời. Con có muốn cô giận không?
Tuấn Hải bắt bẻ:
- Sao lại là cô?
- Ờ…là mẹ.
Thằng bé ngoan ngoãn nằm xuống giường.
- Nhưng mẹ phải ru con ngủ cơ.
- Thôi được. Nhưng mẹ chỉ ngồi chứ mẹ không nằm với con được đâu.
- Vì sao vậy? Hay là không có ba, mẹ buồn.
Thượng Nguyên lúng túng giải thích:
- Mẹ đi xa mới về, quần áo còn đầy bụi nên không thể…
Thằng bé nhoẻm miệng cười:
- Con hiểu rồi. Vậy bao giờ mẹ sạch thì vào với con nghe. Ngủ không có mẹ, con sợ lắm.
Thượng nguyên kéo chăn lên đắp cho Tuấn Hải:
- Nào, nhắm mắt lại đi…
Ầu ơ…cúc mọc giữa sông, ai kêu cúc bằng con cúc thuy?
Chợ SàiGòn xa, chợ Mỹ cũng xa.
Viết thu thăm hết mọi nhà…
Trước thăm phụ mẫu, ờ…
Ầu ơ, trước thăm phụ mẫu, sau là thăm anh.
Tiếng ru con của Thượng Nguyên làm Tuấn Dũng cảm thấy ấm lòng. Vậy là bao mong ước của anh đều sắp trở thành sự thật hết rồi.
Con ngoan, vợ hiền, tương lai sự nghiệp đang rạng rỡ. Có thể anh không từ bỏ chiếc ghế chủ tịch hội đồng quản trị mà vẫn tiếp tục.
Gia đình mới của anh sẽ sống tại Viêt Nam. Còn anh, Việt – Hàn cách nhau đâu xạ Lâu lâu đưa đại gia đình đi du lịch có phải là thú vị hơn không.
Tuấn Dũng đang thêu dệt cho tương lai của mình một thiên đường hạnh phúc. Trong đó có anh, Thượng Nguyên, con trai của cả hai người và cả 3 anh em họ Dương.
Vì Thượng Nguyên, vì con trai, vì đại gia đình, anh sẽ phát triển sự nghiệp của mình hơn nữa. Không những ở Seoul, Việt Nam mà ở cả Châu Á. Để cho mọi người thấy rằng anh đang là người đàn ông thành công nhất. Và dĩ nhiên trái tim của người đàn ông ấy chỉ có một người.
- Anh Dũng!
Tuấn Dũng rời chỗ đứng, bước đến bên Thượng Tâm.
- Tối nay em không đi chơi sao?
Thượng Tâm cười:
- Đi hoài cũng chán. Hôm nay em muốn ở nhà xem cảm giác nó như thế nào? Buồn, cô đơn hay cảm thấy một mái ấm gia đình.
- Cha! Lý luận gớm nhỉ. Anh có cảm tưởng, Thượng Tâm đã lớn thật sự rồi.
- Vậy mà trong vòng tay yêu thương của chị 2, em vẫn còn thấy mình nhỏ.
- Anh cảm thấy gần đây suy nghĩ của em chững chạc hơn nhiều. Mọi việc quyết định rất là đúng đắn.
Thượng Tâm nhếch môi:
- Không nói ra thì chúng em cũng biết mình đã lớn, cho nên chúng em phải tập tính tự lập, tự quyết định cho suy nghĩ của mình. Chị hai tuy rất thương tụi em, nhưng chị ấy không thể ở mãi bên tụi em và săn sóc cho tụi em được. Chị hai còn phải có hạnh phúc riêng của chị ấy. Tụi em càng không thể để chị ấy phải lo lắng. Vì một ngày nào đấy, tụi em xa chị ấy để tạo dựng tương lai riêng mình. Chim đủ long đủ cánh thì chim phải tự bay đi kiếm mồi. Nhưng riêng với tụi em, chị hai mãi mãi là người mẹ, người chị tuyệt vời nhất.
Tuấn Dũng đặt tay lên vai Thượng Tâm:
- Em có ý nghĩ đi đâu vậy? Chẳng phải nơi đây là mái nhà và mái ấm gia đình của em sao? Dù các em lớn lên, trở thành những người có địa vị trong xã hội thì anh vẫn muốn các em sống ở đây, vui buồn chúng ta có nhau. Và anh cũng biết, Thượng Nguyên không bao giờ để các em rời xa cô ấy đâu. Cô ấy xem các em quan trọng hơn tình yêu và sự nghiệp của mình. Nghe anh đi, đừng suy nghĩ chuyện ấy nữa, chúng ta vẫn cứ sống bên nhau, chuyện gì tới cứ để cho nó tới.
Thượng Tâm nhìn Tuấn Dũng:
- Anh học cách sống này ở đâu thế?
- Chị hai của em. Vui vẻ mà hưởng ngày tháng hạnh phúc. Vui vẻ mà hưởng ngày tháng hạnh phúc, không cần biết sự có mặt của ngày mai. Tương lai xa vời, hiện thực trước mắt. Ta làm sao đừng để hiện thực đau buồn, tàn nhẫn thì tương lai sẽ rạng rỡ hơn.
Thượng Tâm gục gặc:
- Lý lẽ sống của chị 2, anh nằm lòng hết rồi. Nhưng đó là giây phút tuyệt vọng nhất. Chứ bây giờ chúng ta đã là một đại gia đình không nghĩ ngày mai, không nghĩ tương lai cũng không được.
- Em nói đúng. Chúng ta chúc mừng cho ngày mai của chúng ta đi.
2 bàn tay nắm chặt lấy nhau, họ truyền thêm sức mạnh cho cuộc sống ngày mai của những người đàn ông có trách nhiệm.
Tuấn Dũng nhắc nhở:
- Đừng nói ra những lời không vui lúc nãy, chị hai em mà nghe được sẽ buồn lắm.
- Hình như anh rất yêu chị hai em?
Tuấn Dũng bộc bạch:
- Thượng Nguyên là tình yêu đầu tiên của anh và là người con gái duy nhất trong cuộc đời còn lại của anh. Hạnh phúc của anh nửa đời sau đều phụ thuộc vào cô ấy. Hôn nhân đổ vỡ vừa qua đã cho anh một suy nghĩ: đừng tưởng mình có tiền là có tất cả, lấy nhau không cần tình yêu. Mà cuộc hôn nhân hoàn mỹ phải dựa trên nền tảng tình yêu thật sự. Chứ yêu nhau mà không hiểu nhau thì đó cũng không thể gọi là tình yêu.
- Thế anh đã hiểu chị hai em?
- Phải. Anh hiểu Thượng Nguyên đang khắc khoải điều gì, băn khoăn điều gì. Và Thượng Nguyên cũng hiểu anh đang mong muốn điều gì.
- Sao em không nghe hai người nói gì hết?
- Hiểu đâu cần phải nói ra. một ngày nào đó, em gặp đúng đối tượng thì em không cần thắc mắc nữa.
- Có lẽ điều đó sẽ lâu. Vì hiện tại em cố gắng học để ra trường tạo dựng tương lai. Em muốn những người từng mỉa mai chị em em họ phải thay đổi cách nhìn.
- Là một người thanh niên có chí khí như em rất tốt, nhưng đừng lạnh lùng quá, không khéo em sẽ cô đơn.
- Với em, tình yêu có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
- Không xem trọng nó, nhưng cũng phải có nó. “Trên thế gian này mà không có tình yêu thì mặt trời sẽ tắt.” Em có nghe câu nói đó không?
- Yêu là đau khổ, đôi khi trở thành thù hận nữa. Em thì sợ nhất hai thứ ấy.
Tuấn Dũng chịu thua:
- Anh thật không biết nói gì thêm với em.
- Không nói về vấn đề tình yêu thì tố hơn đấy.
Thượng Tâm nghiêm mặt:
- Anh Dũng này! Mến anh thì có, và chúng em cũng rất tôn trọng anh nữa. Và nể anh ở cách giải quyết công việc. Anh cũng như chị 2, đều là những người tốt trong lòng chúng em. Nếu như sau này anh mà làm cho chị hai em đau khổ thì em là người trước tiên không tha thứ cho anh đâu. Không những chị hai mà anh cũng sẽ trở thành kẻ thù của chúng em.
- Gì mà ghê vậy?
- Em đang nói thật đó.
Tuấn Dũng cau mày:
- Hình như em đã biết chuyện gì phải không?
Thượng Tâm hỏi:
- Anh có người bạn gái nào tên Nguyệt Thu phải không?
Tuấn Dũng lẩm bẩm:
- Nguyệt Thu Có, cô ấy cùng ở Seoul nhưng không phải là bạn gái. Ủa! Mà sao em biết?
- Cách đây mấy hôm, chính xác là hôm Tuấn Hải bệnh, Nguyệt Thu có đến đây tìm anh.
Tuấn Dũng bất ngờ:
- Cô ta sang Việt Nam rồi ư?
- Nghe cách nói chuyện, em đoán không lầm, cô Thu ấy yêu anh. Nếu không yêu, cô ấy đâu sang Việt Nam tìm anh.
- Cô ấy yêu anh là quyền của cô ấy. Thượng Tâm! Em có tin anh không?
- Không tin thì em đã khuyên chị hai đừng chấp nhận anh rồi.
- Cám ơn em.
Tuấn Dũng bực mình:
- Nguyệt Thu cứ đeo bám theo anh như con đỉa ấy, cô ấy đeo anh từ lúc anh chưa ly dị với Lam Tiên nữa kìa.
- Anh giải quyết sao đó thì giải quyết, chị hai em mà biết được thì đừng mong năn nỉ.
Tuấn Dũng ngồi phịch xuống băng ghế:
- Chưa kịp mỉm cười thì chuyện khác lại đến, số anh sao mà…
Thượng Tâm cảm thông:
- Nguyệt Thu yêu anh đó là quyền của cô ta, anh không cấm cản được điều ấy. Em có một đề nghị như thế này.
- Nói thử anh nghe.
- Biết chính xác Nguyệt Thu ở khách sạn nào, rồi sau đó mời cô ta một bữa cơm tại nhà hàng hay tại gia đình cũng được. Anh giới thiệu chị hai và đại gia đình chúng ta cho Nguyệt Thu biết. Lúc ấy, cô ta sẽ chấp nhận sự thật thôi.
- Hay đấy.
- Nhưng như vậy có ảnh hưởng đến công việc của anh ở Seoul không?
- Ba Nguyệt Thu cũng là một cổ đông trong công ty của anh. Nếu vì thương con, anh mất một người hợp tác như ông ta cũng không sao. Em đừng băn khoăn chuyện của anh, anh có cách giải quyết riêng của mình, không bao giờ để tình cảm lẫn lộn với công việc.
- Em ngưỡng mộ anh là ở chỗ đó đấy.
- Về mặt nào?
- Tình yêu lẫn sự nghiệp.
- Ha…hạ Cuối cùng, em cũng thông suốt rồi phải không?
- Điều gì?
- Tình yêu.
- Tại em nghe có vẻ lý thú quá. Vì tình yêu mà người ta không từ thủ đoạn nào.
Tuấn Dũng nhỏ giọng như sợ có người nghe:
- Hôm đó Nguyệt Thu đến đây với ai?
- một mình.
- Sao cô ta biết địa chỉ hay nhỉ?
- Tình yêu dẫn lối mà anh.
- Cô ta có nói gì không?
- À! Nguyệt Thu muốn gặp anh và tự giới thiệu tên mình. Nếu cô ta ô giới thiệu thì cũng bể hết. Em ngờ ngợ có nghe Vĩ Nam nhắc, cho nên em đảo ngược tình thế liền, nói anh không ở đây nữa và đã bán biệt thự này lại cho chị em.
- Thông minh lắm. Thế Nguyệt Thu có tin không?
- Lúc đầu thì tin, nhưng sau đó có lẽ là không.
Tuấn Dũng cau mày:
- Tại sao?
- Cô ta ra về rồi mà còn quay lại hỏi tên chị em. Và em nhìn trong đôi mắt đó có sự nghi ngờ.
Tuấn Dũng thở hắt ra:
- Đàn bà thật là phiền phức, biết rằng người ta không yêu mà cứ bám theo mãi.
- Cho nên mới nói, anh phải nhanh chóng hơn. Nhỡ để Nguyệt Thu gặp chị hai em, cô ta phịa ra nhiều chuyện thì lúc đó anh khó mà giải thích. Phụ nữa yêu là ghen ghê gớm lắm.
- Anh biết rồi.
- Chúc anh thành công để em sớm anh bánh kem cưới.
- Hy vọng mọi việc sẽ dễ dàng như chúng ta nghĩ.
- Xong xuôi mọi chuyện, anh sẽ có dịp về quê cùng chị hai để ra mắt bà con quê hương Đồng Tháp.
- Nhất định là vậy.
Thượng Tâm xem đồng hồ:
- Cũng khá khuya rồi, anh em mình vào nhà nhé.
2 người đi song song, Thượng Tâm trêu trọc:
- À, tối nay anh ngủ ở đâu?
Tuấn Dũng ngơ ngác:
- Thường anh vẫn ngủ phòng anh mà.
- Chú không phải anh ngủ chung như Tuấn Hải nói sao?
- Em thật là…
Thượng Tâm cười giòn, tiếng cười như xé tan không gian của màn đêm.
/18
|