-Ngần ngừ trước cánh cổng sắt im lìm, Thượng Nguyên đi qua đi lại, cuối cùng cũng quyết định nhấn chuông. Họ cũng là người thôi mà có gì đâu mà sợ, chỉ khác biệt 1 cái là họ giàu có uy quền hơn, nhưng chính họ là người mướn mình kia mà.
Thượng Nguyên giữ bình tĩnh cho mình, cô đang chờ cánh cổng sắt kia di động. Và rồi không phải lâu cánh cổng nặng nề cũng được mở. Trước mặt Thượng Nguyên là 1 người đàn ông khoảng ngoài 30, ăn mặc lịch sự.
Cô cúi đầu chào:
- Chào ông.
Người đàn ông hỏi:
- Cô là Thượng Nguyên?
- Vâng.
Cánh cửa được kéo rộng ra:
- Cô cứ vào đi! Không ngờ, cô còn quá trẻ, ngoài sức tưởng tượng của tôi!!
- Cám ơn ông.
- Cô đừng quá cung kính đối với tôi!, vì tôi! chỉ là trợ lý của ông chủ tôi! thôi!
Thượng Nguyên mở to mắt:
- Vậy ra ông không phải là ông chủ?
- Kọ Tên tôi! Vĩ Nam, thân cận người chủ mà cô cần gặp.
- Cách ăn mặc của ông, tôi! cứ tưởng…
Vĩ Nam vui vẻ:
- Do công việc buộc chúng tôi! phải như vậỵ Chứ lúc nào cũng trịnh trọng, chúng tôi! không được thoải mái cho lắm.
- Vậy thì ông đâu cần phải gượng ép, tự do theo ý mình đi!
- Nếu được như cô nói, tôi! đâu cần phải cảm thấy khó chịụ
Thượng Nguyên đưa mắt quan sát căn biệt thự, cô buột miệng:
- Đẹp lắm.
- Cô nói cái gì đẹp?
- Căn nhà của ông.
- Không phảị Căn nhà của ông chủ tôi!
Thượng Nguyên cười:
- À quên.
- Cho tôi! được phép nịnh cô 1 câu nghe, Thượng Nguyên. Những gì VŨ TÂM nói về cô, tôi! chưa tin lắm, nhưng bây giờ gặp mặt cô, điều VŨ TÂM nói còn quá sự thật. Cô trẻ trung, xinh đẹp, lại vui tính dịu dàng, mẫu điển hình cho người phụ nữ Á Đông.
Thượng Nguyên nghiêng đầu:
- Tôi! có nên cám ơn ông không đâỷ
- Thật sự là vậy mà. Tôi! đã từng tiếp xúc với nhiều cô gái Việt Nam, chưa ai đã làm tôi! nghĩ khác như cô, mặc dù tôi! mới gặp cô lần đầu!
- Ông nghĩ về tôi! như thế nào?
- Điều đó thì xin lỗi, tôi! không thể nói rạ Nhưng cô chỉ cần biết, trong đôi mắt tôi! cô rất hoàn hảo là được rồi!
- Ông đã quá lời không đấy?
- Tôi! đang nói rất thật lòng mình.
- Xin cám ơn. Tôi! có thể nhận xét về ông chứ?
- Cứ tự nhiên.
- Tôi! thấy ông giống 1 ông chủ hơn là người làm công.
- Điều đó an ủi tôi! phần nào rồi đó, cô Thượng Nguyên.
- Ông biết không? Lúc mới đến đây, tôi! rất hồi hộp. Xin lỗi, cho tôi! nói thẳng, tôi! rất dị ứng với những người nước ngoài, nhưng cái chất ở con người ông đã xoá tan điều đó trong tôi! Ông cởi mở và có 1 chút gì đó gần gũi, chắc ông chủ của ông không đến nỗi tệ.
- Tôi! rất thích những người con gái như cô đó, Thượng Nguyên. Hy vọng cô nhìn ông chủ tôi! cũng giống như tôi! Tuy ông ấy có vẻ nghiêm nghị 1 chút, nhưng ông ấy rất tốt và có tình cảm. Tính cách của cô có 1 phần giống ông ấỵ
- Vậy sao?
Việt Nam khép cửa:
- Chúng ta đi vào phòng khách đi!
2 người bước song song nhau, Vĩ Nam huyên thuyên nói về ông chủ của mình và cậu chủ nhỏ có tên Can Jun Ho, còn gọi là Tuấn Hảị Cậu bé rất ngoan và dễ thương.
Vì muốn con trai mình không quên nguồn gốc của bà nội nên ông chủ mới thuê người về dạy Tiếng Việt.
Thượng Nguyên có cảm nhận người đàn ông này khá gần gũi và cũng khá xa cách, vì ông ta mang tới 2 dòng máu Việt – Hàn.
Không biết kết quả như thế nào, nhưng Thượng Nguyên cũng lấy làm an tâm, vì người trợ lý Vĩ Nam không chê vào đâu được.
Vào đến phòng khách, Vĩ Nam chỉ:
- Cô ngồi xuống đi, để tôi! lên phòng mời ông chủ.
Trong thời gian Vĩ Nam đi mời ông chủ, Thượng Nguyên tranh thủ quan sát phòng khách. Đơn giản nhưng đẹp, làm cho người mới đến thoải mái dễ dịu chứ không ngột ngạt.
Trên bàn là bình hoa phong lan trắng, 2 ly nước đang đầỵ Thượng Nguyên có vẻ ngạc nhiên. Chẳng lẽ họ biế cô đến giờ nào ?
Những thắc mắc chưa được tra! lời thì đã nghe tiếng bước chân, Thượng Nguyên vội vàng đứng dậy:
- Chào ông.
Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đi trước Vĩ Nam khẽ gật đầu:
- Chào cô. Mời cô ngồị
Thượng Nguyên rụt rè ngồi xuống salon, tay chân cô thừa thãi khi đối diện với người đàn ông nàỵ Tuy không dám nhìn ông ta, nhưng Thượng Nguyên biết ông ta rất cao lớn, đẹp trai vì đã thừa hưởng gien di truyền của người cha Hàn Quốc.
Giác quan thứ 6 cho cô biết ông ta đang quan sát mình, Thượng Nguyên càng luống cuống hơn. Thường bữa, trước VŨ TÂM hay người bạn trai nào khác cô đâu có như vậỵ
Thượng Nguyên cắn môị Bình tĩnh, hãy bình tĩnh, không cần phải hồi hộp và cuống lên như thế. Nếu không ông ta sẽ cười mi mất.
Người đàn ông lên tiếng:
- Cô bé à! Đừng có căng thẳng như vậy, cứ thả lỏng đi!
“Cái gì? Ông ta gọi mình là cô bé, nghĩa là ông ta cho mình là con nít và có lẽ sẽ không nhận mình dạy cho con ông tạ Không được, không để cho ông ta coi mình là con nít được.”
Thượng Nguyên hít 1 hơi dài, cô ngẩng lên. 4 mắt giao nhau, nhưng cô bỗng quay đi để tránh nhìn ánh mắt thăm thẳm đó.
Người đàn ông kia cũng vậy, ông ta giật mình vì đôi mắt quá long lanh và trong sáng. Nó như chứa đựng cả bầu trời tình cảm yêu thương. Trái tim ông đập mạnh 1 chút mà chính ông cũng không hiểu vì saọ
Vĩ Nam đã đi đâu từ lúc nào, nếu không anh ta sẽ nhìn thấy tâm trạng của 2 người mất thôi!
Người đàn ông tìm điếu thuốc cho mình để lấy lại bản tính muôn thuở.
- Cô tên gì nhỉ? Vĩ Nam có nói nhưng tôi! quên mất.
- Dạ, ba mẹ tôi! gọi tôi! là Thượng Nguyên.
Người đàn ông lặp lại:
- Thượng Nguyên. Nghĩa là gì?
- Nghĩa Việt Nam, “Thượng” được hiểu theo nhiều nghĩa, có người hiểu là tốt, có người hiểu là cao…nhưng tôi! thì cho chữ “Thượng” là cao; “Nguyên” tôi! không lý giảị Ông hiểu 2 chữ “Cao Nguyên” chứ?
- Cũng chút chút. Tên cô rất trong sang, thanh cao giống như con người của cô vậỵ
- Coi chừng ông lầm đấỵ
- Tôi! chưa bao giờ sai khi nhận xét 1 con ngườị
- Ông đã tự cao quá rồi!
- Cô nghĩ sao cũng được, mới tiếp xúc với cô tôi! đã thích làm việc với cô. Sao, cô đã chuẩn bị tinh thần để dạy con trai tôi! chưa?
Thượng Nguyên như chưa tin:
- Ông nhận tôỉ
- Chẳng lẽ cô không nghe rõ lời nói của tôi!
- Không phảị Tại tôi! mừng quá.
Người đàn ông nhíu mày:
- Cô cần việc làm lắm à?
- Không giấu gì ông, tôi! đang học năm cuối đại học, và tôi! rất cần việc làm, bởi vì…
- Sao cô không nói tiếp đỉ
Không muốn cho những người giàu có thương hại cho hoàn cảnh của mình, Thượng Nguyên quay đi:
- Tôi! còn phải lo cho cuộc sống hiện tại của tôi!
Người đàn ông giơ tay:
- Tôi! đã biết hoàn cảnh của cô qua người bạn của Vĩ Nam. Cô là 1 cô gái bản lĩnh và kiên cường.
- Cám ơn ông đã khen. Ai ở vào hoàn cảnh của tôi! cũng làm giống như tôi! thôi!
- Nhưng cô lại khác những người con gái đồng trang lứạ Dù cuộc đời cô ra sao cô vẫn là cô, nụ cười của cô rất đẹp. Thượng Nguyên! Lúc nghe giới thiệu về cô, tôi! nghĩ cô có vẻ chững chạc lắm, ai ngờ cô lại nhí như thế nàỵ Nếu không biết trước, tôi! chỉ đoán cô học trung học thôi!
Thượng Nguyên dạn dĩ:
- Ý ông muốn nói tôi! rất trẻ con?
- Gần đúng như vậỵ
Thượng Nguyên tự ái:
- Vậy ông còn nhận tôi! làm gì? Thương hại tôi!, muốn giúp đỡ tôi! à?
Người đàn ông xua tay:
- Không, không! Xin cô đừng hiểu lầm. Tuy cô còn rất trẻ nhưng tôi! tin rằng cô làm được và làm rất tốt công việc tôi! đang cần.
- Ông đang nói thật?
- Ở cô toát lên 1 vẻ gì đó rất thân, rất dịu dàng và rất yêu thương. Cho nên tôi! quyết đi!n chọn cô dạy và gần gũi với con trai tôi! Hy vọng nó sẽ mến cô ở khuôn mặt dịu hiền.
Thượng Nguyên muốn bật cười vì hai chữ dịu hiền mà người đàn ông ghán ghép cho mình. Thường thường các bạn cô thường kêu cô dữ như sư tử kia mà.
- Cô đang nghĩ gì vậy?
- Ồ, kọ Có lẽ tôi! là người hân hạnh được nhận vào dạy cho con ông.
- Thú thật, lúc nghe tên cô, tôi! đã ngầm chấm cô rồi!
- Tại sao?
- Xin lỗi!
- Không có gì. À! Ông còn vấn đề gì nữa không?
- Đôi khi bận công việc, không ai săn sóc Tuấn Hải, cô có thể….
- Giúp ông chứ gì?
- Cô thông minh lắm.
- Tôi! cũng thích con nít lắm, nhưng phải là không ảnh hưởng đến việc học của tôi!
- Tôi! biết, không thành vấn đề.
- Căn phòng của con trai tôi! rất rộng, cô có thể ngủ chung với nó nếu cô thích, chứ tôi! đã dành riêng 1 căn phòng cho cô.
Thượng Nguyên kêu lên:
- Tôi! phải ở lại đêm à?
- Tôi!…tôi! chỉ dám nhờ cô lúc bận việc, không ở nhà. Cô không từ chối chứ?
- Cái này…tôi! phải suy nghĩ lại đã.
Thượng Nguyên tò mò:
- Ông thường xuyên đi công tác xa à?
- Đôi khi, những lúc phải trở về Hàn Quốc, vì tôi! còn công việc bên đó.
- Tôi! thật sự bất ngờ về lời đề nghị của ông. Tôi!…vì lúc đầu, tôi! chỉ nhận dạy và chăm sóc thôi!
- Có gì khó cho cô à?
- Tôi! còn các em tôi!
Tuấn Dũng khoát tay:
- Thôi được rồi, để tôi! tự tìm cách vậỵ
- Ông không giận tôi! chứ?
- Tôi! không phải thì đúng hơn.
Nhìn khuôn mặt thành khẩn của Tuấn Dũng, Thượng Nguyên cũng thấy băn khoăn. Nhưng cô không thể làm khác hơn vì các em cô cũng cần cô
Tuấn Dũng đề nghị:
- Để tôi! gọi Vĩ Nam dẫn Tuấn Hải xuống làm quen với cô.
- Vâng.
Tuấn Dũng cầm điện thoại, anh ấn số:
- Vĩ Nam! Đưa Tuấn Hải xuống đây với tôi!
- Vâng, thưa ông chủ.
Thượng Nguyên dán mắt vào cầu thang, cô chờ đợi 1 đứa bé dễ thương.
Ồ! 1 đứa bé vô cùng dễ thương, đôi mắt không to nhưng trong sáng, vầng trán cao thông minh, đôi môi múm mín chứng tỏ sự cương nghị.
Chỉ ngắm cậu bé thôi, Thượng Nguyên cũng biết cậu bé kia mang đầy đủ những nét hài hoà của người bố. Nhưng còn tính cách ra sao thì chưa xác định.
Thấy trong nhà có khách, từ xa cậu bé cúi đầu chào Thượng Nguyên theo phong cách của người Hàn Quốc.
Rời khỏi Vĩ Nam, cậu bé chạy đến bên Tuấn Dũng:
- Ba!
Tuấn Dũng ôm lấy con trai vào lòng:
- Con chào cô chưa?
Tuấn Dũng chỉ Thượng Nguyên:
- Thế con có biết cô này là ai không?
Cậu bé ngẫm nghĩ:
- Có phải là cô giáo của con không bả
- Đúng rồi! Con có thích không?
Cậu bé trả lời bằng tiếng Việt không rành lắm:
- Để coi cô có hiền không đã?
Thượng Nguyên nhướng mắt chen vào:
- Thế cô không hiền thì sao?
- Con sẽ không thèm học cô đâu!
Thượng Nguyên thấy mến cậu bé này vô cùng, không phải vì cậu bé đẹp trai giống ba mà cậu bé có cái gì đó hợp với cô. Nói chung, Thượng Nguyên biết rằng cô không thể không dạy cậu bé nàỵ Chỉ nhìn cậu bé thôi mà lòng cô đã cảm thấy ấm áp lạ thường.
Tuấn Dũng đẩy vai con:
- Nào, qua làm quen với cô giáo đi!
Cậu bé dạn dĩ nắm tay Thượng Nguyên:
- Cô ơi!
Thượng Nguyên kéo cậu bé ngồi trên đùi mình:
- Con tên gì?
- Dạ , Jun Ho! Nhưng ba và chú Vĩ Nam, cả vũ Huyền nữa đều gọi con là Tuấn Hải!
Thượng Nguyên tò mò:
- Vú Huyền là ai vậy?
- Là người đã săn sóc cho con.
- Thế vú Huyền đâủ
- Vú ấy không có sang Việt Nam. Ba nói vú ấy già rồi, đi xa không quen.
Cậu bé nhìn Thượng Nguyên như để xác định:
- Phải không cô giáỏ
- Đúng rồi! Tên cô là Thượng Nguyên. Năm nay Tuấn Hải bao nhiêu tuổi nè?
- Dạ, 3 tuổị Ba nói tuổi này chỉ có ăn, học, ngủ và phải ngoan.
Thượng Nguyên liếc Tuấn Dũng rồi gật đầu:
- Ba nói đúng đấỵ
- Cô Nguyên ơi! Cô dạy học cho con rồi cô có kể chuyện cho con nghe không?
- Có chứ.
- Vậy cô có dỗ con ngủ, có cho con ăn, có tắm cho con như vú Huyền không?
Thượng Nguyên cắn môi, Tuấn Hải còn nhỏ và ngây thơ. Ta có nên thẳng thừng quá không? Nếu thế, e cậu bé sẽ rất buồn. Vì hầu như ngôi nhà thênh thang này không có lấy 1 người phụ nữ để săn sóc cho cậu bé.
Trái tim tràn đầy tình cảm của Thượng Nguyên không cho phép cô làm cho Tuấn Hải thất vọng. Nhưng…như thế cô đã đi ngược lại với nguyên tắc của mình.
Chưa biết phải tra! lời ra sao thì cậu bé lay tay Thượng Nguyên:
- Cô Nguyên ơi! Sao cô im lặng vậy? Hay là cô không thích con?
Thượng Nguyên hốt hoảng:
- Không có.
Cậu bé nhoẻm miệng cười:
- Ngoài ba, vú Huyền ra cô là người con thương nhất.
Vĩ Nam ngồi yên nãy giờ, giờ anh mới lên tiếng:
- Còn chú Vĩ Nam bỏ đâủ
- Chú hả…Chỉ biết thương con thôi, không biết cho con ăn, không biết dỗ con ngủ. Chú là người xếp sau cô giáo Nguyên.
Vĩ Nam kêu lên:
- Ông thấy chưa ông chủ? Có cô Nguyên dễ thương rồi, không cần tôi! nữa! Biết vậy, tôi! không giới thiệu cô Nguyên đến đây cho xong.
- Chú Vĩ Nam xấu quá đi!
- Chú biết. Chú đâu có bằng cô giáo Nguyên xinh đẹp của cháụ
- Cả cô Giao Nguyệt cũng không bằng luôn.
Cả nhà bật cười vì lời ngây ngô của Tuấn Hải, Thượng Nguyên biết bản thân mình không thể rời xa cậu bé này rồi!
Nhưng có 1 điều làm cô thắc mắc là trong buổi nói chuyện, Tuấn Dũng và Vĩ Nam tuyện nhiên không nhắc đến mẹ cậu bé và cả cậu bé cũng vậy, không mảy may dù chỉ 1 lời chợt hỏị
Chẳng lẽ cả 2 điều mà Vũ Hằng đã từng nói với cô sao? Nếu đúng như thế thì bất hạnh cho Tuấn Hải quá. Chứ không lý nào mà con không nhớ đến mẹ, huống chi Tuấn Hải còn quá nhỏ để hiểu biết 1 điều gì.
Thượng Nguyên siết Tuấn Hải vào lòng với tất cả sự yêu thương. Cậu bé cũng cảm nhận điều đó và vòng tay ôm cổ Thượng Nguyên.
Nhìn thấy cảnh ấy, Tuấn Dũng vội quay mặt đi! Phải chi người được Tuấn Hải vòng tay ôm kia là Lam Tiên thì anh không có gì phải suy nghĩ. Bởi Lam Tiên là mẹ của con trai anh mà.
Còn đằng này…Tuấn Dũng không dám nghĩ thêm vì hiện tại anh đang có 1 gia đình, không thể nào có mơ ước khác. Tại sao? Tại sao như vậy chứ?
Vĩ Nam hiểu được phần nào tâm sự của ông chủ mình. Thượng Nguyên là 1 cô gái mà bao chàng trai mơ ước. Nhưng sự thật kia có thể hoán đổi được mà.
Chỉ mới gặp lần đầu tiên mà Thượng Nguyên đã thương Tuấn Hải đến như vậỵ Có nên đặt 1 tia hy vọng nào không?
Tuấn Hải rời vai Thượng Nguyên:
- Cô ơi! Cô có biết hát không?
- Biết chứ.
- Vậy thì hay quá. Lát nữa cô dạy con hát nghe!
Thượng Nguyên bẹo má cậu bé:
- Ừ, nếu như con ngoan.
- Cô có thể yên tâm. Vì con là người ngoan nhất nhà mà. Ngoan hơn cả ba và chú Vĩ Nam.
- Vậy sao?
- Thật đó?
Thượng Nguyên nheo mắt:
- Ba với chú hư như thế nào nè?
- Uống rượu hoài, đi hoài, có hôm quên cho con ăn cơm luôn.
- Trời đất.
Vĩ Nam phân bày:
- Cô cũng biết công việc của tụi tôi!…
Thượng Nguyên lắc đầu:
- Nuôi con như các ông làm sao nó lớn nổị Thật là…
Cô quyết định:
- Thôi được rồi! Việc ăn uống chăm sóc cho Tuấn Hải từ nay để tôi! lo chọ
Tuấn Dũng như nhẹ nhõm:
- Cảm ơn cô.
- Nhà ông có đồ dùng nấu nướng chứ.
- Đầy đủ.
- Nếu như ông không chê, tôi! sẽ nấu ăn cho Tuấn Hảị
Vĩ Nam xìu xuống:
- Tôi! với ông đành ăn cơm tiệm dài dàị
- Phải chịu thôi!
Tuấn Hải hỏi:
- Cô nấu có ngon bằng vú Huyền không?
- Có lẽ không bằng, nhưng không đến nỗi tệ. Con ăn được các món ăn Việt Nam chứ?
- Con không biết. Nhưng con khoái khẩu nhất là món…món gì chua chua đó bả
- À! Canh chua, cá kho tộ.
- Cô cho con ăn cái đó nha cô.
Thượng Nguyên gật đầụ
- Ồ, thích quá.
Thượng Nguyên nhìn đồng hồ:
- Cũng khá trễ rồi! Tôi! phải về thôi!
Tuấn Dũng đứng lên:
- Để tôi! đưa cô về.
Thượng Nguyên xua tay:
- Không cần đâu! Để tôi! đón xe được rồi!
- Cô đi dạy để kiếm tiền, thì đừng phí như vậỵ Tôi! có công việc, luôn tiện cho cô quá giang, mong cô đừng ngạị
Từ đây đón xe về nhà ít nhất cũng mất mười ngàn. Thôi thì đành quá giang vậy, để mười ngàn cho em cô ăn sáng hay hơn.
- Cô nghĩ sao?
- Phiền ông vậỵ
Tuấn Dũng căn dặn Vĩ Nam:
- Đưa con trai tôi! đi ăn giùm.
- Vâng, thưa ông.
Tuấn Hải nắm tay Thượng Nguyên:
- Con tiễn cô.
Thượng Nguyên cúi đầu chào Vĩ Nam, cô đi theo đà kéo của Tuấn Hải ra cổng.
Trước khi lên xe, Tuấn Hải còn với theo:
- Ngày mai, cô nhớ đến dạy con nghen.
- Ừm.
Thượng Nguyên vẫy tay:
- Con phải ăn no và ngủ ngon nhạ
- Dạ.
Thượng Nguyên giữ bình tĩnh cho mình, cô đang chờ cánh cổng sắt kia di động. Và rồi không phải lâu cánh cổng nặng nề cũng được mở. Trước mặt Thượng Nguyên là 1 người đàn ông khoảng ngoài 30, ăn mặc lịch sự.
Cô cúi đầu chào:
- Chào ông.
Người đàn ông hỏi:
- Cô là Thượng Nguyên?
- Vâng.
Cánh cửa được kéo rộng ra:
- Cô cứ vào đi! Không ngờ, cô còn quá trẻ, ngoài sức tưởng tượng của tôi!!
- Cám ơn ông.
- Cô đừng quá cung kính đối với tôi!, vì tôi! chỉ là trợ lý của ông chủ tôi! thôi!
Thượng Nguyên mở to mắt:
- Vậy ra ông không phải là ông chủ?
- Kọ Tên tôi! Vĩ Nam, thân cận người chủ mà cô cần gặp.
- Cách ăn mặc của ông, tôi! cứ tưởng…
Vĩ Nam vui vẻ:
- Do công việc buộc chúng tôi! phải như vậỵ Chứ lúc nào cũng trịnh trọng, chúng tôi! không được thoải mái cho lắm.
- Vậy thì ông đâu cần phải gượng ép, tự do theo ý mình đi!
- Nếu được như cô nói, tôi! đâu cần phải cảm thấy khó chịụ
Thượng Nguyên đưa mắt quan sát căn biệt thự, cô buột miệng:
- Đẹp lắm.
- Cô nói cái gì đẹp?
- Căn nhà của ông.
- Không phảị Căn nhà của ông chủ tôi!
Thượng Nguyên cười:
- À quên.
- Cho tôi! được phép nịnh cô 1 câu nghe, Thượng Nguyên. Những gì VŨ TÂM nói về cô, tôi! chưa tin lắm, nhưng bây giờ gặp mặt cô, điều VŨ TÂM nói còn quá sự thật. Cô trẻ trung, xinh đẹp, lại vui tính dịu dàng, mẫu điển hình cho người phụ nữ Á Đông.
Thượng Nguyên nghiêng đầu:
- Tôi! có nên cám ơn ông không đâỷ
- Thật sự là vậy mà. Tôi! đã từng tiếp xúc với nhiều cô gái Việt Nam, chưa ai đã làm tôi! nghĩ khác như cô, mặc dù tôi! mới gặp cô lần đầu!
- Ông nghĩ về tôi! như thế nào?
- Điều đó thì xin lỗi, tôi! không thể nói rạ Nhưng cô chỉ cần biết, trong đôi mắt tôi! cô rất hoàn hảo là được rồi!
- Ông đã quá lời không đấy?
- Tôi! đang nói rất thật lòng mình.
- Xin cám ơn. Tôi! có thể nhận xét về ông chứ?
- Cứ tự nhiên.
- Tôi! thấy ông giống 1 ông chủ hơn là người làm công.
- Điều đó an ủi tôi! phần nào rồi đó, cô Thượng Nguyên.
- Ông biết không? Lúc mới đến đây, tôi! rất hồi hộp. Xin lỗi, cho tôi! nói thẳng, tôi! rất dị ứng với những người nước ngoài, nhưng cái chất ở con người ông đã xoá tan điều đó trong tôi! Ông cởi mở và có 1 chút gì đó gần gũi, chắc ông chủ của ông không đến nỗi tệ.
- Tôi! rất thích những người con gái như cô đó, Thượng Nguyên. Hy vọng cô nhìn ông chủ tôi! cũng giống như tôi! Tuy ông ấy có vẻ nghiêm nghị 1 chút, nhưng ông ấy rất tốt và có tình cảm. Tính cách của cô có 1 phần giống ông ấỵ
- Vậy sao?
Việt Nam khép cửa:
- Chúng ta đi vào phòng khách đi!
2 người bước song song nhau, Vĩ Nam huyên thuyên nói về ông chủ của mình và cậu chủ nhỏ có tên Can Jun Ho, còn gọi là Tuấn Hảị Cậu bé rất ngoan và dễ thương.
Vì muốn con trai mình không quên nguồn gốc của bà nội nên ông chủ mới thuê người về dạy Tiếng Việt.
Thượng Nguyên có cảm nhận người đàn ông này khá gần gũi và cũng khá xa cách, vì ông ta mang tới 2 dòng máu Việt – Hàn.
Không biết kết quả như thế nào, nhưng Thượng Nguyên cũng lấy làm an tâm, vì người trợ lý Vĩ Nam không chê vào đâu được.
Vào đến phòng khách, Vĩ Nam chỉ:
- Cô ngồi xuống đi, để tôi! lên phòng mời ông chủ.
Trong thời gian Vĩ Nam đi mời ông chủ, Thượng Nguyên tranh thủ quan sát phòng khách. Đơn giản nhưng đẹp, làm cho người mới đến thoải mái dễ dịu chứ không ngột ngạt.
Trên bàn là bình hoa phong lan trắng, 2 ly nước đang đầỵ Thượng Nguyên có vẻ ngạc nhiên. Chẳng lẽ họ biế cô đến giờ nào ?
Những thắc mắc chưa được tra! lời thì đã nghe tiếng bước chân, Thượng Nguyên vội vàng đứng dậy:
- Chào ông.
Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đi trước Vĩ Nam khẽ gật đầu:
- Chào cô. Mời cô ngồị
Thượng Nguyên rụt rè ngồi xuống salon, tay chân cô thừa thãi khi đối diện với người đàn ông nàỵ Tuy không dám nhìn ông ta, nhưng Thượng Nguyên biết ông ta rất cao lớn, đẹp trai vì đã thừa hưởng gien di truyền của người cha Hàn Quốc.
Giác quan thứ 6 cho cô biết ông ta đang quan sát mình, Thượng Nguyên càng luống cuống hơn. Thường bữa, trước VŨ TÂM hay người bạn trai nào khác cô đâu có như vậỵ
Thượng Nguyên cắn môị Bình tĩnh, hãy bình tĩnh, không cần phải hồi hộp và cuống lên như thế. Nếu không ông ta sẽ cười mi mất.
Người đàn ông lên tiếng:
- Cô bé à! Đừng có căng thẳng như vậy, cứ thả lỏng đi!
“Cái gì? Ông ta gọi mình là cô bé, nghĩa là ông ta cho mình là con nít và có lẽ sẽ không nhận mình dạy cho con ông tạ Không được, không để cho ông ta coi mình là con nít được.”
Thượng Nguyên hít 1 hơi dài, cô ngẩng lên. 4 mắt giao nhau, nhưng cô bỗng quay đi để tránh nhìn ánh mắt thăm thẳm đó.
Người đàn ông kia cũng vậy, ông ta giật mình vì đôi mắt quá long lanh và trong sáng. Nó như chứa đựng cả bầu trời tình cảm yêu thương. Trái tim ông đập mạnh 1 chút mà chính ông cũng không hiểu vì saọ
Vĩ Nam đã đi đâu từ lúc nào, nếu không anh ta sẽ nhìn thấy tâm trạng của 2 người mất thôi!
Người đàn ông tìm điếu thuốc cho mình để lấy lại bản tính muôn thuở.
- Cô tên gì nhỉ? Vĩ Nam có nói nhưng tôi! quên mất.
- Dạ, ba mẹ tôi! gọi tôi! là Thượng Nguyên.
Người đàn ông lặp lại:
- Thượng Nguyên. Nghĩa là gì?
- Nghĩa Việt Nam, “Thượng” được hiểu theo nhiều nghĩa, có người hiểu là tốt, có người hiểu là cao…nhưng tôi! thì cho chữ “Thượng” là cao; “Nguyên” tôi! không lý giảị Ông hiểu 2 chữ “Cao Nguyên” chứ?
- Cũng chút chút. Tên cô rất trong sang, thanh cao giống như con người của cô vậỵ
- Coi chừng ông lầm đấỵ
- Tôi! chưa bao giờ sai khi nhận xét 1 con ngườị
- Ông đã tự cao quá rồi!
- Cô nghĩ sao cũng được, mới tiếp xúc với cô tôi! đã thích làm việc với cô. Sao, cô đã chuẩn bị tinh thần để dạy con trai tôi! chưa?
Thượng Nguyên như chưa tin:
- Ông nhận tôỉ
- Chẳng lẽ cô không nghe rõ lời nói của tôi!
- Không phảị Tại tôi! mừng quá.
Người đàn ông nhíu mày:
- Cô cần việc làm lắm à?
- Không giấu gì ông, tôi! đang học năm cuối đại học, và tôi! rất cần việc làm, bởi vì…
- Sao cô không nói tiếp đỉ
Không muốn cho những người giàu có thương hại cho hoàn cảnh của mình, Thượng Nguyên quay đi:
- Tôi! còn phải lo cho cuộc sống hiện tại của tôi!
Người đàn ông giơ tay:
- Tôi! đã biết hoàn cảnh của cô qua người bạn của Vĩ Nam. Cô là 1 cô gái bản lĩnh và kiên cường.
- Cám ơn ông đã khen. Ai ở vào hoàn cảnh của tôi! cũng làm giống như tôi! thôi!
- Nhưng cô lại khác những người con gái đồng trang lứạ Dù cuộc đời cô ra sao cô vẫn là cô, nụ cười của cô rất đẹp. Thượng Nguyên! Lúc nghe giới thiệu về cô, tôi! nghĩ cô có vẻ chững chạc lắm, ai ngờ cô lại nhí như thế nàỵ Nếu không biết trước, tôi! chỉ đoán cô học trung học thôi!
Thượng Nguyên dạn dĩ:
- Ý ông muốn nói tôi! rất trẻ con?
- Gần đúng như vậỵ
Thượng Nguyên tự ái:
- Vậy ông còn nhận tôi! làm gì? Thương hại tôi!, muốn giúp đỡ tôi! à?
Người đàn ông xua tay:
- Không, không! Xin cô đừng hiểu lầm. Tuy cô còn rất trẻ nhưng tôi! tin rằng cô làm được và làm rất tốt công việc tôi! đang cần.
- Ông đang nói thật?
- Ở cô toát lên 1 vẻ gì đó rất thân, rất dịu dàng và rất yêu thương. Cho nên tôi! quyết đi!n chọn cô dạy và gần gũi với con trai tôi! Hy vọng nó sẽ mến cô ở khuôn mặt dịu hiền.
Thượng Nguyên muốn bật cười vì hai chữ dịu hiền mà người đàn ông ghán ghép cho mình. Thường thường các bạn cô thường kêu cô dữ như sư tử kia mà.
- Cô đang nghĩ gì vậy?
- Ồ, kọ Có lẽ tôi! là người hân hạnh được nhận vào dạy cho con ông.
- Thú thật, lúc nghe tên cô, tôi! đã ngầm chấm cô rồi!
- Tại sao?
- Xin lỗi!
- Không có gì. À! Ông còn vấn đề gì nữa không?
- Đôi khi bận công việc, không ai săn sóc Tuấn Hải, cô có thể….
- Giúp ông chứ gì?
- Cô thông minh lắm.
- Tôi! cũng thích con nít lắm, nhưng phải là không ảnh hưởng đến việc học của tôi!
- Tôi! biết, không thành vấn đề.
- Căn phòng của con trai tôi! rất rộng, cô có thể ngủ chung với nó nếu cô thích, chứ tôi! đã dành riêng 1 căn phòng cho cô.
Thượng Nguyên kêu lên:
- Tôi! phải ở lại đêm à?
- Tôi!…tôi! chỉ dám nhờ cô lúc bận việc, không ở nhà. Cô không từ chối chứ?
- Cái này…tôi! phải suy nghĩ lại đã.
Thượng Nguyên tò mò:
- Ông thường xuyên đi công tác xa à?
- Đôi khi, những lúc phải trở về Hàn Quốc, vì tôi! còn công việc bên đó.
- Tôi! thật sự bất ngờ về lời đề nghị của ông. Tôi!…vì lúc đầu, tôi! chỉ nhận dạy và chăm sóc thôi!
- Có gì khó cho cô à?
- Tôi! còn các em tôi!
Tuấn Dũng khoát tay:
- Thôi được rồi, để tôi! tự tìm cách vậỵ
- Ông không giận tôi! chứ?
- Tôi! không phải thì đúng hơn.
Nhìn khuôn mặt thành khẩn của Tuấn Dũng, Thượng Nguyên cũng thấy băn khoăn. Nhưng cô không thể làm khác hơn vì các em cô cũng cần cô
Tuấn Dũng đề nghị:
- Để tôi! gọi Vĩ Nam dẫn Tuấn Hải xuống làm quen với cô.
- Vâng.
Tuấn Dũng cầm điện thoại, anh ấn số:
- Vĩ Nam! Đưa Tuấn Hải xuống đây với tôi!
- Vâng, thưa ông chủ.
Thượng Nguyên dán mắt vào cầu thang, cô chờ đợi 1 đứa bé dễ thương.
Ồ! 1 đứa bé vô cùng dễ thương, đôi mắt không to nhưng trong sáng, vầng trán cao thông minh, đôi môi múm mín chứng tỏ sự cương nghị.
Chỉ ngắm cậu bé thôi, Thượng Nguyên cũng biết cậu bé kia mang đầy đủ những nét hài hoà của người bố. Nhưng còn tính cách ra sao thì chưa xác định.
Thấy trong nhà có khách, từ xa cậu bé cúi đầu chào Thượng Nguyên theo phong cách của người Hàn Quốc.
Rời khỏi Vĩ Nam, cậu bé chạy đến bên Tuấn Dũng:
- Ba!
Tuấn Dũng ôm lấy con trai vào lòng:
- Con chào cô chưa?
Tuấn Dũng chỉ Thượng Nguyên:
- Thế con có biết cô này là ai không?
Cậu bé ngẫm nghĩ:
- Có phải là cô giáo của con không bả
- Đúng rồi! Con có thích không?
Cậu bé trả lời bằng tiếng Việt không rành lắm:
- Để coi cô có hiền không đã?
Thượng Nguyên nhướng mắt chen vào:
- Thế cô không hiền thì sao?
- Con sẽ không thèm học cô đâu!
Thượng Nguyên thấy mến cậu bé này vô cùng, không phải vì cậu bé đẹp trai giống ba mà cậu bé có cái gì đó hợp với cô. Nói chung, Thượng Nguyên biết rằng cô không thể không dạy cậu bé nàỵ Chỉ nhìn cậu bé thôi mà lòng cô đã cảm thấy ấm áp lạ thường.
Tuấn Dũng đẩy vai con:
- Nào, qua làm quen với cô giáo đi!
Cậu bé dạn dĩ nắm tay Thượng Nguyên:
- Cô ơi!
Thượng Nguyên kéo cậu bé ngồi trên đùi mình:
- Con tên gì?
- Dạ , Jun Ho! Nhưng ba và chú Vĩ Nam, cả vũ Huyền nữa đều gọi con là Tuấn Hải!
Thượng Nguyên tò mò:
- Vú Huyền là ai vậy?
- Là người đã săn sóc cho con.
- Thế vú Huyền đâủ
- Vú ấy không có sang Việt Nam. Ba nói vú ấy già rồi, đi xa không quen.
Cậu bé nhìn Thượng Nguyên như để xác định:
- Phải không cô giáỏ
- Đúng rồi! Tên cô là Thượng Nguyên. Năm nay Tuấn Hải bao nhiêu tuổi nè?
- Dạ, 3 tuổị Ba nói tuổi này chỉ có ăn, học, ngủ và phải ngoan.
Thượng Nguyên liếc Tuấn Dũng rồi gật đầu:
- Ba nói đúng đấỵ
- Cô Nguyên ơi! Cô dạy học cho con rồi cô có kể chuyện cho con nghe không?
- Có chứ.
- Vậy cô có dỗ con ngủ, có cho con ăn, có tắm cho con như vú Huyền không?
Thượng Nguyên cắn môi, Tuấn Hải còn nhỏ và ngây thơ. Ta có nên thẳng thừng quá không? Nếu thế, e cậu bé sẽ rất buồn. Vì hầu như ngôi nhà thênh thang này không có lấy 1 người phụ nữ để săn sóc cho cậu bé.
Trái tim tràn đầy tình cảm của Thượng Nguyên không cho phép cô làm cho Tuấn Hải thất vọng. Nhưng…như thế cô đã đi ngược lại với nguyên tắc của mình.
Chưa biết phải tra! lời ra sao thì cậu bé lay tay Thượng Nguyên:
- Cô Nguyên ơi! Sao cô im lặng vậy? Hay là cô không thích con?
Thượng Nguyên hốt hoảng:
- Không có.
Cậu bé nhoẻm miệng cười:
- Ngoài ba, vú Huyền ra cô là người con thương nhất.
Vĩ Nam ngồi yên nãy giờ, giờ anh mới lên tiếng:
- Còn chú Vĩ Nam bỏ đâủ
- Chú hả…Chỉ biết thương con thôi, không biết cho con ăn, không biết dỗ con ngủ. Chú là người xếp sau cô giáo Nguyên.
Vĩ Nam kêu lên:
- Ông thấy chưa ông chủ? Có cô Nguyên dễ thương rồi, không cần tôi! nữa! Biết vậy, tôi! không giới thiệu cô Nguyên đến đây cho xong.
- Chú Vĩ Nam xấu quá đi!
- Chú biết. Chú đâu có bằng cô giáo Nguyên xinh đẹp của cháụ
- Cả cô Giao Nguyệt cũng không bằng luôn.
Cả nhà bật cười vì lời ngây ngô của Tuấn Hải, Thượng Nguyên biết bản thân mình không thể rời xa cậu bé này rồi!
Nhưng có 1 điều làm cô thắc mắc là trong buổi nói chuyện, Tuấn Dũng và Vĩ Nam tuyện nhiên không nhắc đến mẹ cậu bé và cả cậu bé cũng vậy, không mảy may dù chỉ 1 lời chợt hỏị
Chẳng lẽ cả 2 điều mà Vũ Hằng đã từng nói với cô sao? Nếu đúng như thế thì bất hạnh cho Tuấn Hải quá. Chứ không lý nào mà con không nhớ đến mẹ, huống chi Tuấn Hải còn quá nhỏ để hiểu biết 1 điều gì.
Thượng Nguyên siết Tuấn Hải vào lòng với tất cả sự yêu thương. Cậu bé cũng cảm nhận điều đó và vòng tay ôm cổ Thượng Nguyên.
Nhìn thấy cảnh ấy, Tuấn Dũng vội quay mặt đi! Phải chi người được Tuấn Hải vòng tay ôm kia là Lam Tiên thì anh không có gì phải suy nghĩ. Bởi Lam Tiên là mẹ của con trai anh mà.
Còn đằng này…Tuấn Dũng không dám nghĩ thêm vì hiện tại anh đang có 1 gia đình, không thể nào có mơ ước khác. Tại sao? Tại sao như vậy chứ?
Vĩ Nam hiểu được phần nào tâm sự của ông chủ mình. Thượng Nguyên là 1 cô gái mà bao chàng trai mơ ước. Nhưng sự thật kia có thể hoán đổi được mà.
Chỉ mới gặp lần đầu tiên mà Thượng Nguyên đã thương Tuấn Hải đến như vậỵ Có nên đặt 1 tia hy vọng nào không?
Tuấn Hải rời vai Thượng Nguyên:
- Cô ơi! Cô có biết hát không?
- Biết chứ.
- Vậy thì hay quá. Lát nữa cô dạy con hát nghe!
Thượng Nguyên bẹo má cậu bé:
- Ừ, nếu như con ngoan.
- Cô có thể yên tâm. Vì con là người ngoan nhất nhà mà. Ngoan hơn cả ba và chú Vĩ Nam.
- Vậy sao?
- Thật đó?
Thượng Nguyên nheo mắt:
- Ba với chú hư như thế nào nè?
- Uống rượu hoài, đi hoài, có hôm quên cho con ăn cơm luôn.
- Trời đất.
Vĩ Nam phân bày:
- Cô cũng biết công việc của tụi tôi!…
Thượng Nguyên lắc đầu:
- Nuôi con như các ông làm sao nó lớn nổị Thật là…
Cô quyết định:
- Thôi được rồi! Việc ăn uống chăm sóc cho Tuấn Hải từ nay để tôi! lo chọ
Tuấn Dũng như nhẹ nhõm:
- Cảm ơn cô.
- Nhà ông có đồ dùng nấu nướng chứ.
- Đầy đủ.
- Nếu như ông không chê, tôi! sẽ nấu ăn cho Tuấn Hảị
Vĩ Nam xìu xuống:
- Tôi! với ông đành ăn cơm tiệm dài dàị
- Phải chịu thôi!
Tuấn Hải hỏi:
- Cô nấu có ngon bằng vú Huyền không?
- Có lẽ không bằng, nhưng không đến nỗi tệ. Con ăn được các món ăn Việt Nam chứ?
- Con không biết. Nhưng con khoái khẩu nhất là món…món gì chua chua đó bả
- À! Canh chua, cá kho tộ.
- Cô cho con ăn cái đó nha cô.
Thượng Nguyên gật đầụ
- Ồ, thích quá.
Thượng Nguyên nhìn đồng hồ:
- Cũng khá trễ rồi! Tôi! phải về thôi!
Tuấn Dũng đứng lên:
- Để tôi! đưa cô về.
Thượng Nguyên xua tay:
- Không cần đâu! Để tôi! đón xe được rồi!
- Cô đi dạy để kiếm tiền, thì đừng phí như vậỵ Tôi! có công việc, luôn tiện cho cô quá giang, mong cô đừng ngạị
Từ đây đón xe về nhà ít nhất cũng mất mười ngàn. Thôi thì đành quá giang vậy, để mười ngàn cho em cô ăn sáng hay hơn.
- Cô nghĩ sao?
- Phiền ông vậỵ
Tuấn Dũng căn dặn Vĩ Nam:
- Đưa con trai tôi! đi ăn giùm.
- Vâng, thưa ông.
Tuấn Hải nắm tay Thượng Nguyên:
- Con tiễn cô.
Thượng Nguyên cúi đầu chào Vĩ Nam, cô đi theo đà kéo của Tuấn Hải ra cổng.
Trước khi lên xe, Tuấn Hải còn với theo:
- Ngày mai, cô nhớ đến dạy con nghen.
- Ừm.
Thượng Nguyên vẫy tay:
- Con phải ăn no và ngủ ngon nhạ
- Dạ.
/18
|