Đám người Thái tử vốn có chút đắc ý, lúc này đột nhiên cảm giác trời đất quay cuồng, ngã nhào xuống đất, trong khoảng thời gian ngắn, chúng quan kinh hãi!
Liên tiếp, những vũ nữ đã được ban rượu cùng chúng thần chung quanh đồng loạt ngã xuống, chỉ có vài thái y còn đứng vững, và còn một người đang liếc mắt nhìn, là người cùng phe thái tử muốn chiêu dụ tứ hoàng tử quy hàng.
“Làm sao có thể! Chúng ta rõ ràng…”
“Ngươi thật sự dùng giải dược Nhuyễn cốt tán, nhưng ta sớm tính tới việc ngươi nhất định sẽ có đề phòng, cho nên ngoài Nhuyễn cốt tán còn có loại mê dược khác là Nhuyễn cân tán, ngươi giải được dược Nhuyễn cốt tán, nhưng không có khả năng thoát được Nhuyễn cân tán.” Lâm Phong liếc mắt hướng bốn phía, biết hắn muốn hỏi gì nên cho hắn một đáp án thống khoái.
“Sẽ không! Bổn vương đã sai người nghiêm túc gia tăng đề phòng, toàn bộ vật phẩm dâng lên đã mang lục soát, tuyệt đối không thể có độc dược khác! Chẳng lẽ…” Thái tử nhìn bốn phía, gào thét đứng dậy: “Người nào! Là ai bán đứng bổn vương! Bổn vương muốn giết hắn! Giết hắn!”
Thái tử rống to, rút đại đao bên người ra, nhưng không chống đỡ được mà ngã xuống, sức lực suy sụp, hắn biết hắn thất bại, bày ra trận thế này lại bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, cũng là đại biểu hoàng quyền cùng tánh mạng của hắn đã đến hồi kết.
Lâm Phong mắt lạnh nhìn hắn, cũng không nói thẳng ra, trên mặt rộng mở nụ cười quỷ thần khó lường.
Bắc Thần Thiên nhìn nàng, trong mắt xẹt qua vẻ kinh diễm, thấp giọng cười: “Thì ra là vậy…”
Lợi dụng lòng người khủng hoảng cùng sợ hãi, không muốn đối mặt tâm lý thất bại, đem áp bức tinh thần Thiên Lục thái tử đến triệt tuyệt, hành vi thất thường, bạo lực, thậm chí sẽ làm ra hành động không cách nào tưởng tượng, một người đứng đầu quốc gia không thể có hành động thế này, chúng thần cũng xa lánh! Nhìn sự trốn tránh trong mắt các đại thần, quả nhiên mang theo khinh bỉ cùng sợ hãi, sợ hãi là hắn thật sự giết người, khinh bỉ là người như vậy cũng có thể làm quốc quân sao.
Quả thực chính là một châm biếm lớn!
Lúc này, Trầm Mộ Phong mặc dù không rõ Lâm Phong tại sao không nói ra sự tình, nhưng cũng không có thời gian để ý tới nhiều như vậy, lập tức tháo y trang nữ tử đứng dậy, tay nâng một tấm hoàng dụ, cả triều đình bỗng dưng yên tĩnh lại!
Trầm Mộ Phong thanh âm bình tĩnh, có vẻ có chút đau thương: “Thủ túc tương tàn vốn không nên phát sinh, nhưng ngươi lại ỷ thế phụ hoàng cùng mẫu thân đối với ngươi sủng ái mà muốn một bước lên trời, không quan tâm tới quốc sự, sao có thể khiến Thiên Lục ta an bang lập nghiệp? Sao có thể khiến Thiên Lục ta sinh tồn tại thời loạn thế! Vương ta mắt không sai kém sớm đã liệu ngươi sẽ đoạt vị, đem thủ dụ giao cho ta, hơn nữa cùng Bắc Thần sớm có kết minh, hôm nay Chiến thần đã đến, Thiên Lục ta nhất định vĩnh thế phồn hoa!”
Lời giải thích của hắn vốn là do Bắc Thần Thiên chỉ giáo, như thế có thể đăng cơ, danh chính ngôn thuận làm cho Thiên Lục hướng Bắc Thần xưng thần, còn có thể giải quyết chuyện cống vật mấy tháng chưa nộp, rất nhiều phiền toái đã được giải quyết.
Bắc Thần Thiên cũng đã cởi mũ, lộ ra khuôn mặt cực kỳ anh tuấn, thần sắc tiêu sái lại lộ ra khí chất vương giả, làm cho rất nhiều người chưa từng thấy hắn trong lòng sinh ra bội phục. Một mình mạo hiểm, phần dũng khí này cố nhiên xuất chúng, nhưng nếu không đủ thủ đoạn cùng tự tin, hắn sao lại dám dùng nhất chiêu đây?
“Nguyên lai là Bắc Thần Chiến thần đến, không kính đón trước!” Chúng thần đều hành lễ, nghe khẩu khí Trầm Mộ Phong, bọn họ còn nghĩ Bắc Thần Thiên dẫn theo binh sĩ đến đây thảo phạt, mảy may không dám khinh thường, thấy vậy Lâm Phong muốn cười.
Lúc cọp không có móng vuốt, vẫn có những người ngu ngốc kính sợ nha!
Kỳ thật đám người Lâm Phong căn bản chưa tính là mạo hiểm.
Thứ nhất, bọn họ đoán chắc thái tử sẽ không bỏ qua cơ hội dẫn dụ tứ hoàng tử vào cung, nhất định sẽ thiết lập ván cục tróc nã.
Thứ hai, trong Nhuyễn cốt tán còn có một loại mê dược khác thành phần không phải độc vật, cho nên thái tử không có khả năng tra ra, bọn họ nếu trúng Nhuyễn cốt tán, đám người Lâm Phong có thể bắt ngay bọn họ, nếu như giải được rồi, giải dược cũng sẽ bị biến chất, như vậy nhất định trúng một loại mê dược khác.
Thứ ba, trong cung đích xác không có loại mê dược khác, bất quá cùng với đông phong, chỉ cần đướng đầu gió là có thể đem dược thổi đến, Thủy Vô Ngân mấy ngày nay mang theo sơn tặc tìm dược khắp Thiên Lục, hôm nay đứng ở hoàng cung đầu gió vẩy lên mới có cảm giác.
Đám người Lâm Phong trên người đều dẫn theo một túi hương nho nhỏ, dĩ nhiên là giải dược của loại mê hương kia, cho nên kỳ thật bọn họ là ở thế bất bại, căn bản chưa nói tới mạo hiểm.
Thị vệ ngoài hoàng cung vây chờ cũng trúng Nhuyễn cân tán ngã xuống, thậm chí một ít bình dân cũng ngã xuống trên đường.
Một đội binh lính sớm được an bài từ trước rất nhanh chạy tới, Trầm Mộ Phong bày ra di chiếu sai người tuyên đọc, tin tức kinh người này lập tức truyền khắp Thiên Lục, nguyên lai thái tử vốn là mưu quyền soán vị! Mà tứ điện hạ mới là truyền nhân chính thức của vương vị!
Trầm Mộ Phong cũng không giết thái tử, tránh để kẻ khác gièm pha, thái tử bị giam lỏng trong viện Đông Giao, không được phép xuất ngoại, nữ phi hơn mười người và nha đầu thị vệ tùy tùng đều bị giáng chức.
Người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc, đây là chân lý thiên cổ không đổi.
Đang lúc mấy người còn trên điện, Trầm Mộ Phong đã khống chế đại cục, đột nhiên ngoài cửa cung xuất hiện hai bóng đen một trước một sau tiến vào, định thần nhìn lại thì là Thủy Vô Ngân cùng Trầm Mộ Phong bộ hạ, hắc y tướng quân Từ Húc, hai người quần áo nhiễm huyết, thần sắc ngưng trọng, Lâm Phong cảm thấy có sự chẳng lành.
Bắc Thần Thiên cũng nhíu nhíu mày, hỏi: “Làm sao?”
“Chiến thần, tình huống có biến, chúng ta theo kế hoạch chiếm đóng cửa thành, tuyên bố thân phận tứ điện hạ, nhưng khi mở cửa thành thấy một đội nhân mã kéo đến, chúng ta hai bên tưởng là viện binh của đối phương, đánh nhau, thật vất vả mới ổn định được cục diện, nhưng bọn hắn người rất đông, binh lực chúng ta không đủ, chỉ sợ cửa thành sẽ bị phá!” Hắc y nam tử nói, thần sắc rất cấp bách.
Thủy Vô Ngân cũng nói: “Điện hạ, lai giả bất thiện, lúc này mặc dù có thể ổn định nhưng xem tình hình chống giữ không được bao lâu.”
Sao đột nhiên lại xuất hiện một đội nhân mã địa! Lâm Phong kinh ngạc, tiến lên nửa bước trầm giọng hỏi: “Ngươi nhìn ra bọn họ là ai không? Có bao nhiêu người?”
Thủy Vô Ngân thở dốc một hơi, nói tiếp: “Mấy vạn người, bất quá tất cả đều được huấn luyện nghiêm chỉnh, không phải sơn tặc bình thường! Hơn nữa sơn tặc cũng không có lá gan lớn như vậy dám tấn công Thiên Lục vương đô.”
“Chiến thuật như nào?” Bắc Thần Thiên chất vấn.
“Bọn họ đột phá tuyến phòng ngự của ta, lúc này đã bao vây quanh thành, kéo thẳng tới bến đò.”
Lâm Phong thần sắc cả kinh, kinh ngạc đứng lên: “Chẳng lẽ là Dịch Bắc Phi!”
Dịch Bắc Phi muốn đầu Bắc Thần Thiên, nghe nói Thần Thiên tại Thiên Lục hắn sẽ không bỏ qua cơ hội, nhưng từ trước hắn không phải đã bị chính mình dụ đi rồi sao? Chẳng lẽ có điều gì ngoài ý muốn khiến hắn đi tới Thiên Lục?
“Chiến thần, chúng ta làm như nào?” Trầm Mộ Phong không chút kinh hoảng, bởi vì hắn nhìn thấy trên mặt Bắc Thần Thiên lộ ra vẻ tươi cười, hơn nữa không hề rối loạn, một người tâm tư vốn không có khả năng giả vờ, điều này nói lên Bắc Thần Thiên nhất định có chuẩn bị!
Lâm Phong cũng nổi hứng tò mò: “Ngươi biết chuyện gì xảy ra?”
Bắc Thần Thiên đi vài bước, cười nói: “Tập Lan công chúa Tập Thái Thanh – là nữ tử lần trước chúng ta cứu, đối với hành quân bày trận tương đương hiểu rõ, bọn họ thấy đuổi không kịp chúng ta nhất định đoán ra ý đồ của ta. Phong, trước ngươi dụ bọn hắn đi, Tập Thái Thanh chả lẽ không đoán được chúng ta đi ngược hướng? Hơn nữa Thiên Lục quốc loạn, bọn họ cũng muốn lợi dụng sơ hở, trước sau tính toán, bây giờ chính là mạng sống bọn hắn. Qua nửa ngày, biết ta tại Thiên Lục, sao có thể bỏ qua cơ hội giết ta? Bọn họ cũng biết, đây này là cơ hội cuối cùng của bọn hắn.”
Lâm Phong suy nghĩ một chút, vỗ tay xoay người cả giận nói: “Ngươi chưa nói cho ta! Có phải cùng Nam Cung Xuy Tuyết thông tin! Đây chính là bẫy rập của ngươi!?”
Nguyên lai hắn là mượn quân cờ Thiên Lục đang nội loạn này tuyên bố chỗ ở chính mình để đám người Dịch Bắc Phi tự chui đầu vào lưới! Nam nhân mỗi một bước đi cũng rất giảo hoạt, cho dù cẩn thận thế nào vẫn trúng bẫy của hắn! Lâm Phong lúc này mới cảm giác mình đối với chiến tranh không khỏi quá ngây thơ rồi, hành vi Bắc Thần Thiên mặc dù cảm giác kỳ quái, nhưng lại không có thể đoán ra về sau.
Thật sự là mỗi bước đi tỉ mỉ, mỗi tử cũng rơi xuống đất kinh tâm! (câu này táo bó tay)
Bắc Thần Thiên lắc đầu cười nói: “Nàng không nên tức giận, kỳ thật chuyện này chính nàng hẳn cũng đoán được, ta làm việc không thích nói với người khác, nàng cũng biết rồi.”
Lâm Phong trừng mắt liếc hắn một cái, hành động của Bắc Thần Thiên đích xác chỉ có thể dựa vào phán đoán, sau này nhất định phải cầm nhiều bồi thường! Phí tổn thất tinh thần là rất lớn a~!
Đột nhiên, nàng cười khanh khách: “Nhưng ngươi đừng quên, Dịch Bắc Phi là trái cây dễ ăn sao? Ngươi lập thiết cục, hắn chẳng lẽ không thể phá thiết cục? Chớ giống như thái tử.” Ngụ ý, không nên cùng Thiên Lục thái tử giống nhau, muốn ăn nhân gia, bị nhân gia ăn.
“Nàng nói, có thể sao?” Bắc Thần Thiên mỉm cười, đi ra phía ngoài, nói: ” Đi, xem một chút chiến trường!”
Lâm Phong suy ngẫm một chút, cười lạnh, sợ ngươi chắc? Thay lại hắc y nam trang, theo Bắc Thần Thiên hướng thành đi tới.
Thiên Lục dĩ nhiên không có một ai ngăn cản! Lúc này người nào cũng gửi gắm hy vọng vào chiến thần. Một người ảnh hưởng sâu sắc như vậy đến kẻ khác, Lâm Phong trong lòng rung động.
Chưa tới đầu thành, phía trước binh loạn rung trời, tiếng thét truyền đến, nhiều người không ngừng bị rơi từ trên tường thành xuống, cảnh tượng dưới thành chết chóc thảm trọng, không khí cũng nồng đậm sát khí, Bắc Thần Thiên phân phó: “Đi tới!”
Lâm Phong, Từ Húc, Thủy Vô Ngân ba người lập tức theo hắn bay lên phía trên đầu thành! Tường thành mặc dù cao nhưng không đỡ được bậc cao thủ như bọn họ, ngoài thành quả nhiên binh lính đông đúc, đám người không muốn sống hướng về phía thành mà tiến lên, Bắc Thần Thiên từ thành tường lớn tiếng quát: “Giương cờ! Kích trống!” Binh lính vốn đang loạn tâm thấy có người chỉ huy, lập tức tinh thần dâng lên.
Tiếng trống vang vang, tinh thần dâng cao mãnh liệt, những binh lính có vẻ khiếp đảm cũng phát động chiến đấu, trên chiến trường dễ dàng làm nhiệt huyết người ta sôi trào, nhưng nếu không tỉnh táo, nếu tâm tư mù quáng mà xông lên trước chỉ làm nhiệt huyết tiêu tan.
Nhiều tên binh lính bò lên trên thành tường đã bị ném đá đến đầu rơi máu chảy, rơi xuống mất mạng, trên chiến trường, nhân mạng đáng giá đâu !
Lâm Phong lạnh lùng nhìn chằm chằm cục diện phía dưới máu chảy thành sông, khóe miệng đột nhiên câu khởi một nụ cười thị huyết, trong lòng không biết đang suy tư cái gì.
Liên tiếp, những vũ nữ đã được ban rượu cùng chúng thần chung quanh đồng loạt ngã xuống, chỉ có vài thái y còn đứng vững, và còn một người đang liếc mắt nhìn, là người cùng phe thái tử muốn chiêu dụ tứ hoàng tử quy hàng.
“Làm sao có thể! Chúng ta rõ ràng…”
“Ngươi thật sự dùng giải dược Nhuyễn cốt tán, nhưng ta sớm tính tới việc ngươi nhất định sẽ có đề phòng, cho nên ngoài Nhuyễn cốt tán còn có loại mê dược khác là Nhuyễn cân tán, ngươi giải được dược Nhuyễn cốt tán, nhưng không có khả năng thoát được Nhuyễn cân tán.” Lâm Phong liếc mắt hướng bốn phía, biết hắn muốn hỏi gì nên cho hắn một đáp án thống khoái.
“Sẽ không! Bổn vương đã sai người nghiêm túc gia tăng đề phòng, toàn bộ vật phẩm dâng lên đã mang lục soát, tuyệt đối không thể có độc dược khác! Chẳng lẽ…” Thái tử nhìn bốn phía, gào thét đứng dậy: “Người nào! Là ai bán đứng bổn vương! Bổn vương muốn giết hắn! Giết hắn!”
Thái tử rống to, rút đại đao bên người ra, nhưng không chống đỡ được mà ngã xuống, sức lực suy sụp, hắn biết hắn thất bại, bày ra trận thế này lại bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, cũng là đại biểu hoàng quyền cùng tánh mạng của hắn đã đến hồi kết.
Lâm Phong mắt lạnh nhìn hắn, cũng không nói thẳng ra, trên mặt rộng mở nụ cười quỷ thần khó lường.
Bắc Thần Thiên nhìn nàng, trong mắt xẹt qua vẻ kinh diễm, thấp giọng cười: “Thì ra là vậy…”
Lợi dụng lòng người khủng hoảng cùng sợ hãi, không muốn đối mặt tâm lý thất bại, đem áp bức tinh thần Thiên Lục thái tử đến triệt tuyệt, hành vi thất thường, bạo lực, thậm chí sẽ làm ra hành động không cách nào tưởng tượng, một người đứng đầu quốc gia không thể có hành động thế này, chúng thần cũng xa lánh! Nhìn sự trốn tránh trong mắt các đại thần, quả nhiên mang theo khinh bỉ cùng sợ hãi, sợ hãi là hắn thật sự giết người, khinh bỉ là người như vậy cũng có thể làm quốc quân sao.
Quả thực chính là một châm biếm lớn!
Lúc này, Trầm Mộ Phong mặc dù không rõ Lâm Phong tại sao không nói ra sự tình, nhưng cũng không có thời gian để ý tới nhiều như vậy, lập tức tháo y trang nữ tử đứng dậy, tay nâng một tấm hoàng dụ, cả triều đình bỗng dưng yên tĩnh lại!
Trầm Mộ Phong thanh âm bình tĩnh, có vẻ có chút đau thương: “Thủ túc tương tàn vốn không nên phát sinh, nhưng ngươi lại ỷ thế phụ hoàng cùng mẫu thân đối với ngươi sủng ái mà muốn một bước lên trời, không quan tâm tới quốc sự, sao có thể khiến Thiên Lục ta an bang lập nghiệp? Sao có thể khiến Thiên Lục ta sinh tồn tại thời loạn thế! Vương ta mắt không sai kém sớm đã liệu ngươi sẽ đoạt vị, đem thủ dụ giao cho ta, hơn nữa cùng Bắc Thần sớm có kết minh, hôm nay Chiến thần đã đến, Thiên Lục ta nhất định vĩnh thế phồn hoa!”
Lời giải thích của hắn vốn là do Bắc Thần Thiên chỉ giáo, như thế có thể đăng cơ, danh chính ngôn thuận làm cho Thiên Lục hướng Bắc Thần xưng thần, còn có thể giải quyết chuyện cống vật mấy tháng chưa nộp, rất nhiều phiền toái đã được giải quyết.
Bắc Thần Thiên cũng đã cởi mũ, lộ ra khuôn mặt cực kỳ anh tuấn, thần sắc tiêu sái lại lộ ra khí chất vương giả, làm cho rất nhiều người chưa từng thấy hắn trong lòng sinh ra bội phục. Một mình mạo hiểm, phần dũng khí này cố nhiên xuất chúng, nhưng nếu không đủ thủ đoạn cùng tự tin, hắn sao lại dám dùng nhất chiêu đây?
“Nguyên lai là Bắc Thần Chiến thần đến, không kính đón trước!” Chúng thần đều hành lễ, nghe khẩu khí Trầm Mộ Phong, bọn họ còn nghĩ Bắc Thần Thiên dẫn theo binh sĩ đến đây thảo phạt, mảy may không dám khinh thường, thấy vậy Lâm Phong muốn cười.
Lúc cọp không có móng vuốt, vẫn có những người ngu ngốc kính sợ nha!
Kỳ thật đám người Lâm Phong căn bản chưa tính là mạo hiểm.
Thứ nhất, bọn họ đoán chắc thái tử sẽ không bỏ qua cơ hội dẫn dụ tứ hoàng tử vào cung, nhất định sẽ thiết lập ván cục tróc nã.
Thứ hai, trong Nhuyễn cốt tán còn có một loại mê dược khác thành phần không phải độc vật, cho nên thái tử không có khả năng tra ra, bọn họ nếu trúng Nhuyễn cốt tán, đám người Lâm Phong có thể bắt ngay bọn họ, nếu như giải được rồi, giải dược cũng sẽ bị biến chất, như vậy nhất định trúng một loại mê dược khác.
Thứ ba, trong cung đích xác không có loại mê dược khác, bất quá cùng với đông phong, chỉ cần đướng đầu gió là có thể đem dược thổi đến, Thủy Vô Ngân mấy ngày nay mang theo sơn tặc tìm dược khắp Thiên Lục, hôm nay đứng ở hoàng cung đầu gió vẩy lên mới có cảm giác.
Đám người Lâm Phong trên người đều dẫn theo một túi hương nho nhỏ, dĩ nhiên là giải dược của loại mê hương kia, cho nên kỳ thật bọn họ là ở thế bất bại, căn bản chưa nói tới mạo hiểm.
Thị vệ ngoài hoàng cung vây chờ cũng trúng Nhuyễn cân tán ngã xuống, thậm chí một ít bình dân cũng ngã xuống trên đường.
Một đội binh lính sớm được an bài từ trước rất nhanh chạy tới, Trầm Mộ Phong bày ra di chiếu sai người tuyên đọc, tin tức kinh người này lập tức truyền khắp Thiên Lục, nguyên lai thái tử vốn là mưu quyền soán vị! Mà tứ điện hạ mới là truyền nhân chính thức của vương vị!
Trầm Mộ Phong cũng không giết thái tử, tránh để kẻ khác gièm pha, thái tử bị giam lỏng trong viện Đông Giao, không được phép xuất ngoại, nữ phi hơn mười người và nha đầu thị vệ tùy tùng đều bị giáng chức.
Người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc, đây là chân lý thiên cổ không đổi.
Đang lúc mấy người còn trên điện, Trầm Mộ Phong đã khống chế đại cục, đột nhiên ngoài cửa cung xuất hiện hai bóng đen một trước một sau tiến vào, định thần nhìn lại thì là Thủy Vô Ngân cùng Trầm Mộ Phong bộ hạ, hắc y tướng quân Từ Húc, hai người quần áo nhiễm huyết, thần sắc ngưng trọng, Lâm Phong cảm thấy có sự chẳng lành.
Bắc Thần Thiên cũng nhíu nhíu mày, hỏi: “Làm sao?”
“Chiến thần, tình huống có biến, chúng ta theo kế hoạch chiếm đóng cửa thành, tuyên bố thân phận tứ điện hạ, nhưng khi mở cửa thành thấy một đội nhân mã kéo đến, chúng ta hai bên tưởng là viện binh của đối phương, đánh nhau, thật vất vả mới ổn định được cục diện, nhưng bọn hắn người rất đông, binh lực chúng ta không đủ, chỉ sợ cửa thành sẽ bị phá!” Hắc y nam tử nói, thần sắc rất cấp bách.
Thủy Vô Ngân cũng nói: “Điện hạ, lai giả bất thiện, lúc này mặc dù có thể ổn định nhưng xem tình hình chống giữ không được bao lâu.”
Sao đột nhiên lại xuất hiện một đội nhân mã địa! Lâm Phong kinh ngạc, tiến lên nửa bước trầm giọng hỏi: “Ngươi nhìn ra bọn họ là ai không? Có bao nhiêu người?”
Thủy Vô Ngân thở dốc một hơi, nói tiếp: “Mấy vạn người, bất quá tất cả đều được huấn luyện nghiêm chỉnh, không phải sơn tặc bình thường! Hơn nữa sơn tặc cũng không có lá gan lớn như vậy dám tấn công Thiên Lục vương đô.”
“Chiến thuật như nào?” Bắc Thần Thiên chất vấn.
“Bọn họ đột phá tuyến phòng ngự của ta, lúc này đã bao vây quanh thành, kéo thẳng tới bến đò.”
Lâm Phong thần sắc cả kinh, kinh ngạc đứng lên: “Chẳng lẽ là Dịch Bắc Phi!”
Dịch Bắc Phi muốn đầu Bắc Thần Thiên, nghe nói Thần Thiên tại Thiên Lục hắn sẽ không bỏ qua cơ hội, nhưng từ trước hắn không phải đã bị chính mình dụ đi rồi sao? Chẳng lẽ có điều gì ngoài ý muốn khiến hắn đi tới Thiên Lục?
“Chiến thần, chúng ta làm như nào?” Trầm Mộ Phong không chút kinh hoảng, bởi vì hắn nhìn thấy trên mặt Bắc Thần Thiên lộ ra vẻ tươi cười, hơn nữa không hề rối loạn, một người tâm tư vốn không có khả năng giả vờ, điều này nói lên Bắc Thần Thiên nhất định có chuẩn bị!
Lâm Phong cũng nổi hứng tò mò: “Ngươi biết chuyện gì xảy ra?”
Bắc Thần Thiên đi vài bước, cười nói: “Tập Lan công chúa Tập Thái Thanh – là nữ tử lần trước chúng ta cứu, đối với hành quân bày trận tương đương hiểu rõ, bọn họ thấy đuổi không kịp chúng ta nhất định đoán ra ý đồ của ta. Phong, trước ngươi dụ bọn hắn đi, Tập Thái Thanh chả lẽ không đoán được chúng ta đi ngược hướng? Hơn nữa Thiên Lục quốc loạn, bọn họ cũng muốn lợi dụng sơ hở, trước sau tính toán, bây giờ chính là mạng sống bọn hắn. Qua nửa ngày, biết ta tại Thiên Lục, sao có thể bỏ qua cơ hội giết ta? Bọn họ cũng biết, đây này là cơ hội cuối cùng của bọn hắn.”
Lâm Phong suy nghĩ một chút, vỗ tay xoay người cả giận nói: “Ngươi chưa nói cho ta! Có phải cùng Nam Cung Xuy Tuyết thông tin! Đây chính là bẫy rập của ngươi!?”
Nguyên lai hắn là mượn quân cờ Thiên Lục đang nội loạn này tuyên bố chỗ ở chính mình để đám người Dịch Bắc Phi tự chui đầu vào lưới! Nam nhân mỗi một bước đi cũng rất giảo hoạt, cho dù cẩn thận thế nào vẫn trúng bẫy của hắn! Lâm Phong lúc này mới cảm giác mình đối với chiến tranh không khỏi quá ngây thơ rồi, hành vi Bắc Thần Thiên mặc dù cảm giác kỳ quái, nhưng lại không có thể đoán ra về sau.
Thật sự là mỗi bước đi tỉ mỉ, mỗi tử cũng rơi xuống đất kinh tâm! (câu này táo bó tay)
Bắc Thần Thiên lắc đầu cười nói: “Nàng không nên tức giận, kỳ thật chuyện này chính nàng hẳn cũng đoán được, ta làm việc không thích nói với người khác, nàng cũng biết rồi.”
Lâm Phong trừng mắt liếc hắn một cái, hành động của Bắc Thần Thiên đích xác chỉ có thể dựa vào phán đoán, sau này nhất định phải cầm nhiều bồi thường! Phí tổn thất tinh thần là rất lớn a~!
Đột nhiên, nàng cười khanh khách: “Nhưng ngươi đừng quên, Dịch Bắc Phi là trái cây dễ ăn sao? Ngươi lập thiết cục, hắn chẳng lẽ không thể phá thiết cục? Chớ giống như thái tử.” Ngụ ý, không nên cùng Thiên Lục thái tử giống nhau, muốn ăn nhân gia, bị nhân gia ăn.
“Nàng nói, có thể sao?” Bắc Thần Thiên mỉm cười, đi ra phía ngoài, nói: ” Đi, xem một chút chiến trường!”
Lâm Phong suy ngẫm một chút, cười lạnh, sợ ngươi chắc? Thay lại hắc y nam trang, theo Bắc Thần Thiên hướng thành đi tới.
Thiên Lục dĩ nhiên không có một ai ngăn cản! Lúc này người nào cũng gửi gắm hy vọng vào chiến thần. Một người ảnh hưởng sâu sắc như vậy đến kẻ khác, Lâm Phong trong lòng rung động.
Chưa tới đầu thành, phía trước binh loạn rung trời, tiếng thét truyền đến, nhiều người không ngừng bị rơi từ trên tường thành xuống, cảnh tượng dưới thành chết chóc thảm trọng, không khí cũng nồng đậm sát khí, Bắc Thần Thiên phân phó: “Đi tới!”
Lâm Phong, Từ Húc, Thủy Vô Ngân ba người lập tức theo hắn bay lên phía trên đầu thành! Tường thành mặc dù cao nhưng không đỡ được bậc cao thủ như bọn họ, ngoài thành quả nhiên binh lính đông đúc, đám người không muốn sống hướng về phía thành mà tiến lên, Bắc Thần Thiên từ thành tường lớn tiếng quát: “Giương cờ! Kích trống!” Binh lính vốn đang loạn tâm thấy có người chỉ huy, lập tức tinh thần dâng lên.
Tiếng trống vang vang, tinh thần dâng cao mãnh liệt, những binh lính có vẻ khiếp đảm cũng phát động chiến đấu, trên chiến trường dễ dàng làm nhiệt huyết người ta sôi trào, nhưng nếu không tỉnh táo, nếu tâm tư mù quáng mà xông lên trước chỉ làm nhiệt huyết tiêu tan.
Nhiều tên binh lính bò lên trên thành tường đã bị ném đá đến đầu rơi máu chảy, rơi xuống mất mạng, trên chiến trường, nhân mạng đáng giá đâu !
Lâm Phong lạnh lùng nhìn chằm chằm cục diện phía dưới máu chảy thành sông, khóe miệng đột nhiên câu khởi một nụ cười thị huyết, trong lòng không biết đang suy tư cái gì.
/72
|