Gió bắt đầu thổi mạnh. Trên sông cát lẫn đá bay mù mịt. Một vòng tia điện tròn như quả bóng rơi trên đỉnh núi phía xa xa, kèm theo đó là tiếng sấm long trời lở đất. Vòng sét nuốt chửng một cái cây to. Sinh mệnh của mấy chú sói con vừa ra khỏi bụng mẹ vẫn còn mong manh lắm, chúng run rẩy trước tiếng vút của cơn cuồng phong và những vệt sáng rạch toang bầu trời. Tử Lam thu gọn các con vào dưới bụng mình để che chở cho chúng, lòng đầy lo âu ngẩng nhìn sắc trời. Mây đen càng lúc càng dày thêm, bầu trời mỗi lúc một đen kịt, một cơn mưa to gió lớn kinh hoàng đáng sợ hơn cả ma quỷ sắp ập xuống. Ở lại dưới lòng sông sẽ vô cùng nguy hiểm bởi lẽ nơi này địa thế thấp, nếu lũ núi tràn xuống thì hậu quả thật khôn lường. Phải mau chóng di chuyển đến nơi khác, lý tưởng nhất là quay trở về hang động nơi Tử Lam náu thân. Trong động kín đáo và an toàn, mưa to gió lớn không thể làm mẹ con Tử Lam hoảng sợ nữa. Nghĩ tới đây, Tử Lam bật dậy không chút do dự, vừa dùng miệng vừa dùng móng quặp nhanh nhẹn đưa các con tới dưới một phiến đá kín gió. Sau đó, nó nhẹ nhàng ngoạm vào sau gáy một chú sói con. Không còn sự che chở của mẹ, bốn chú sói con sợ hãi tụm lại một chỗ, kêu lên những tiếng tuyệt vọng. Tử Lam tưởng như trái tim mình vụn vỡ khi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của các con. Nhưng sói là loài động vật có lý trí, nó hiểu rằng lòng nhân từ và sự xót thương sáo rỗng sẽ chẳng ích gì, chỉ có hành động mới có thể cứu sống bản thân và các con. Tử Lam cố ghìm lòng, đội cơn cuồng phong lao về phía hang động như mũi tên.
Mỗi lần Tử Lam chỉ ngoạm được một chú sói con.
Dòng sông cách hang động của Tử Lam chừng hai dặm. Tử Lam gần như chạy một mạch tới nơi. Vừa đặt chú sói con đầu tiên vào hang, Tử Lam không kịp thở đã vội vã quay trở lại phía dòng sông để ngoạm chú sói con thứ hai, nhanh như một vận động viên tham gia chạy tiếp sức.
Khi Tử Lam lần thứ ba lao mình ra khỏi hang động thì cơn mưa rừng ập xuống. Đây là cơn mưa rừng đầu tiên trong năm của vùng núi Streca. Mưa ào ào như trút. Những hạt mưa to như hạt đậu trong cơn cuồng phong sầm sập rơi xuống làm thành những chiếc roi quật vun vút xuống mặt đất. Cành cây cong gập và đám cỏ tranh gãy lìa trong gió. Vết thương sau gáy của Tử Lam không biết đã đóng vảy từ lúc nào, giờ lại bị nước mưa thấm ướt làm chảy máu khiến Tử Lam có cảm giác đau rát như bị lửa đốt. Băng mình trong màn mưa mịt mùng, phải khó khăn lắm Tử Lam mới tới được dòng sông. Dòng sông khô cạn giờ đây đã mênh mông nước. Nước ngập nửa mình hai chú sói con còn lại, toàn thân chúng phủ một lớp bùn nhão đỏ quạch. Tử Lam vội vàng lao xuống nước, ngoạm một chú sói con đưa tới dưới gốc cây bu lô trên bờ. Nơi này địa thế tương đối cao nên dòng nước hung hãn không thể nhấn chìm sói con được. Rồi Tử Lam tha chú sói con thứ tư về hang.
Trên sông chỉ còn lại một chú sói con cuối cùng.
Tử Lam tuy là một nàng sói sức khỏe vô biên nhưng sau khi sinh song cơ thể yếu đi nhiều, lại thêm gần trọn một đêm dốc sức tháo chạy và tranh đấu nên nó sắp không trụ nổi nữa, bốn chân mềm như bún, bước đi xiêu vẹo như người say rượu. Khi ấy, nước ầm ầm chảy trong các khe rãnh gần hai bên bờ sông. Chẳng mấy chốc, dưới lòng sông khô cạn đã cuồn cuộn dòng nước đục ngầu phù sa. Những con sóng dâng lên rồi hạ xuống, xoay tròn tạo thành xoáy nước. lũ từ trên núi đang ào ào như thác đổ, Tử Lam đứng nhìn cảnh tượng kinh hoàng đó, thầm vui mừng trong bụng vì đã kịp thời đưa chú sói con cuối cùng tới nơi cao ráo, nếu không thì… Mải suy nghĩ nên Tử Lam bất ngờ dẫm phải một hòn đá cuội, thế là cả người mất thăng bằng ngã lộn nhào xuống đất, lăn tuồn tuột từ trên dốc dựng đứng xuống lòng sông cuộn sóng. Tử Lam bị uống hai ngụm nước bùn. Sói là loài động vật trên cạn nên không thạo nước, Tử Lam gắng hết sức vùng vẫy bốn chân, những mong có thể bò vào bờ sông chỉ cách đó hai thước. Cơn lũ núi mang theo nhiều bùn cát khiến lực nổi của nước giảm đi rất nhiều, phút chốc cả người Tử Lam bị nhấn chìm dưới nước, cố mấy cũng không thể bò vào bờ. Một con sóng ào tới đẩy Tử Lam vào gần bờ đá, rồi như có lực đàn hồi nó lại lôi Tử Lam ra giữa lòng sông. Tử Lam chưa kịp phản ứng đã thấy người mình quay cuồng, cả những dãy núi rồi hai bên bờ sông cũng quay cuồng theo. Thế giới quanh Tử Lam đều đang xoay tròn. Thôi chết, mình đã bị rơi vào xoáy nước! Tử Lam thấy người mình nặng như chì, và dưới đáy nước chừng như đang có một bàn tay vô hình nào đó kéo nó xuống địa ngục. Tử Lam không còn sức tranh đấu nữa, từng ngụm, từng ngụm lớn nước bùn tấp vào miệng rồi trôi tuột xuống bụng. Nước đã nhấn chìm đầu của Tử Lam, chỉ còn hai cái tai nhọn nhô lên khỏi mặt nước. Thế là hết, chẳng những ngày tận số của mình đã tới mà năm đứa con mới sinh rồi cũng thành hồn ma đói mất thôi! Tử Lam chua xót nghĩ. Vào giây phút Tử Lam tuyệt vọng đến cùng cực thì bỗng hai chân trước của nó quơ phải một cành cây. Bản năng ham sống trỗi dậy, Tử Lam nắm chặt nó. Đó là một cành cây long huyết bị lũ núi cuốn trôi, nhưng do xù xì nên không bị xoáy nước nhấn chìm. Tử Lam lần theo cành cây rồi trèo lên khúc cây, cuối cùng cũng nổi lên khỏi mặt nước. Một con sóng xô tới đẩy khúc cây long huyết vào gần bờ.
Cuối cùng Tử Lam cũng được cứu. Khi Tử Lam bò lên tới tảng đá cứng chắc trên bờ, nó không còn đủ sức để vui mừng vì mình vừa thoát chết trở về từ nơi tử địa nữa. Toàn thân nó mệt rũ, nó chỉ muốn ngủ thôi. Tiếng gió ràn rạt, tiếng mưa ào ạt, tiếng lũ đổ ầm ầm, tất cả những thanh âm ấy dường như đang biến thành khúc hát ru tuyệt diệu. Tử Lam mệt mỏi nằm ngửa trên tảng đá lạnh lẽo ướt nhẹp nước và lập tức khép đôi mi nặng trĩu. Thế giới này không còn những cơn mưa gió hãi hùng, không còn dòng sông nơi rừng sâu núi thẳm, cũng không còn con chó trắng đáng ghét cứ bám riết lấy Tử Lam nữa, Tử Lam thấy lòng mình khoan khoái như khi đang nằm dưới ánh mặt trời dịu dàng, trên nệm cỏ êm mượt như tơ. Bốn chú sói con tung tăng nhảy nhót quanh mẹ và say sưa ngậm chặt bầu vú căng đầy của mẹ. Không, không phải là bốn sói con, Tử Lam sinh tất cả năm sói con cơ mà, sao lại thiếu một đứa nhỉ? Mộng tưởng đã làm xao xuyến sợi dây thần kinh mẫn cảm nhất của người mẹ, Tử Lam chợt bừng tỉnh. Đúng thế, vẫn còn một chú sói con cuối cùng đang lẻ loi một mình nơi đồng hoang, không được chở che. Nó dầm mình trong mưa gió não nề, mòn mỏi mong mẹ tới. Nghĩ tới đây, nỗi thèm ngủ của Tử Lam bỗng tiêu tan, Tử Lam bật dậy và tiếp tục lên đường.
Màn mưa trắng xóa làm mọi thứ nhạt nhòa trước mắt Tử Lam, nhưng nhờ thị giác đặc biệt tinh nhạy vốn có của loài sói, Tử Lam từ rất xa vẫn nhìn thấy đứa con yêu dấu của mình đang ở dưới gốc cây bu lô nên yên tâm trở lại. Khi tới trước mặt con, Tử Lam nhận thấy dáng nằm của con rất lạ; nước mưa đã rửa sạch màu lông nâu vàng của con, con mở rộng bốn chân ôm chặt khúc cây, cái miệng bé xinh bụm vào một vấu cây như thể đang ngậm núm vú mẹ. Tử Lam quặn thắt tim gan, thì ra khi không còn sự chở che của mẹ, con đã lấy khúc cây làm lòng mẹ và vấu cây làm vú mẹ. Con yêu à, thật tội nghiệp cho con quá, mẹ tới rồi đây. Tử Lam thè lưỡi âu yếm liếm lên con mình. Khi đầu lưỡi Tử Lam chạm vào trán con, nó giật mình thảng thốt, trời ơi, sao trán con lại nóng như hòn than thế này? Hai mắt con nhắm chặt, hơi thở thoi thóp, con đã hôn mê rồi. Tử Lam vội vàng ngoạm con chạy như bay về hang.
Mưa càng lúc càng xối xả, gió núi vun vút như những lưỡi dao nhọn lạnh lùng cứa đứt sinh mệnh non nớt của sói con, hạt mưa nặng nề như những chiếc búa vô tình gõ xuống thân thể yếu ớt của sói con. Khó khăn lắm Tử Lam mới chạy về tới hang. Tử Lam nhả con xuống, tung tung, sói con rơi xuống nền hang như một khúc gỗ, bốn chân ngửa lên trời. Trái tim Tử Lam như nghẹt lại. Nó run run dùng chân trước sờ lên mình con, toàn thân con lạnh ngắt, cứng trơ như một hòn đá, hoàn toàn mất đi độ dẻo dai của một cơ thể sống.
Không, con của mẹ chưa chết mà, con chỉ bị lạnh cóng thôi. Tử Lam không thể tin nổi tử thần có thể tước đoạt sinh mệnh đứa con yêu của nó dễ dàng đến thế. Tử Lam ôm chặt con vào lòng, không ngớt dùng lưỡi liếm lên mắt, mũi và làn môi của con. Con yêu à, tỉnh lại đi con, con hãy mở to đôi mắt sáng trong và tinh nghịch nhìn này, mẹ đang ở bên con đây, chúng ta đã về tới nhà rồi, ở đây không còn mưa gió sấm chớp nữa đâu con, con hãy mau tỉnh lại đi nào!
Tử Lam lay gọi con như thế tới tận nửa đêm nhưng mọi cố gắng của Tử Lam chỉ là công dã tràng. Chú sói con thứ năm vẫn không mở mắt tỉnh dậy. Nó là một con sói đực.
Nếu không có những tiếng kêu thê lương ai oán cất lên từ một góc hang thì có lẽ Tử Lam cứ thẫn thờ bên xác con hết cả đêm trường. Tiếng kêu của bốn chú sói con còn sống gọi Tử Lam từ cõi bi thương trở về. Tử Lam mở to đôi mắt biếc xanh, dõi ánh nhìn xuyên qua bóng tối. Bốn chú sói con tụm lại với nhau trên một phiến đá. Chúng đang tựa vào nhau để lấy hơi ấm, miệng đứa này cắn vào đứa kia. Có con bị cắn đau quá, kêu lên những tiếng chi chi tuyệt vọng; có con nằm co quắp, chỉ còn lại chút sức lực mong manh.
Phải, các con đã đói mềm người ra rồi, từ lúc chào đời đến giờ vẫn chưa được hưởng một giọt sữa mẹ. Mình thật ngu dại quá, cứ mãi chìm đắm trong đau thương không thoát ra được. Đứa chết rồi không thể cứu được nữa, quan trọng là những đứa sống phải tiếp tục sống. Cuối cùng, lý trí của Tử Lam cũng tỉnh táo trở lại, nó bỏ lại đứa con thứ năm và bước tới góc hang. Bốn chú sói nhỏ ngửi thấy hơi mẹ, kêu lên những tiếng vui mừng. Tử Lam sờ vào bầu vú của mình, chỉ rỉ ra một vài giọt sữa. Nó đã chống chọi với cái đói suốt cả một đêm mà không có gì cho vào bụng thì sao có thể tiết ra những giọt sữa ngọt lành? Biết đi đâu tìm cái ăn bây giờ? Con hươu non mà nó phải bất chấp hiểm nguy để trộm về không biết đã đánh rơi ở hẻm núi heo hút nào trong lúc giành giật sự sống với con chó. Mà có lẽ miếng thịt thơm ngon ấy cũng bị nước lũ cuốn đi rồi. Ngoài trời, mưa vẫn ào ào đổ, gặp lúc đêm hôm mưa gió bão bùng thế này, mọi loài vật đều ẩn mình trong hang nên dù nó có đội mưa đạp gió vào rừng săn mồi đi nữa ắt sẽ tốn công vô ích thôi. À, nếu có đôi ba con chuột ăn cho đỡ đói lòng cũng được đấy, tuy rằng nó chẳng ham mùi vị thịt chuột nhưng khi đói không kén ăn, chí ít thì mấy miếng thịt chuột đó đủ để nó tiết ra chút sữa cho các con, giúp nó thoát khỏi con nguy khó này. Tiếc là, ngay cả mấy con chuột bé xíu ấy cũng rúc trong hang bởi hãi hùng trước gió mưa. Thôi, đợi tới khi trời sáng hãy tính tiếp vậy, Tử Lam nghĩ. Mong rằng lúc đó trời sẽ hửng nắng, như thế nó có thể tới thảo nguyên Ga Marr đuổi bắt dê rừng. Tử Lam nhìn lại bốn chú sói con, chúng gần như đã đói lả. Sinh mệnh chúng còn yếu ớt thế, e rằng tới khi trời sáng, chúng sẽ chết vì đói và lạnh giống như chú sói con thứ năm thôi.
Làm thế nào bây giờ? Ruột gan Tử Lam như nằm trên chảo lửa, nó nóng lòng đi đi lại lại trong hang. Đột nhiên, ánh mắt nó dừng lại nơi thi thể cứng lạnh của chú sói con thứ năm. Đó là thứ duy nhất trong hang có thể ăn được vào lúc này. Tử Lam nuốt nước bọt đánh ực. Việc ăn thịt đồng loại không phải là tiền lệ hiếm thấy trong bầy sói. Vào mùa đông gió lạnh, những khi thời vận không tốt, suốt mấy ngày trời chẳng săn được con mồi nào, lũ sói con nào con nấy bụng dạ lép kẹp tới mức chỉ còn da dính vào xương, nếu có một con sói già nào đó ốm chết, lập tức cả bầy sói sẽ lao tới xâu xé con sói đã chết, biến nó thành từng miếng thịt vụn mà nuốt trôi vào bụng. Giữa sống và chết, bầy sói luôn quan niệm, sống là một con sói, chết rồi chỉ là một đống thịt. Nếu có thể dùng đống thịt của kẻ đã chết để đổi lấy sinh mạng của cả bầy sói có lẽ cũng là hợp đạo lý.
Nghĩ rồi Tử Lam bước tới trước mặt chú sói con không còn sự sống. Khi chiếc răng của nó chạm đến đám thịt cứng lạnh đã mất đi sự sống của con, một nỗi hoảng sợ bỗng ập đến trong tim nó. Tử Lam không còn dũng khí để cắn xé. Sói con tuy đã chết rồi nhưng dù thế nào đi nữa, nó vẫn là đứa con Tử Lam dứt ruột đẻ ra. Người ta nói con là máu huyết gan ruột của mẹ, với loài người hay loài sói đều thế cả. Nó sao có thể nhẫn tâm ăn thịt con mình? Nhưng ngoài cách đó ra, nó làm gì còn cách nào khác cứu sống bốn đứa con còn lại bây giờ? Tình cảm cố nhiên là quan trọng, nhưng sự sinh tồn còn quan trọng hơn nhiều.
Tử Lam do dự hồi lâu trước thi thể của con. Cuối cùng nó đành nén nỗi lòng đau đớn, nhắm mắt bắt đầu ăn thịt con mình. Mỗi lần cắn là mỗi lần giằng xé tâm can. Nó nuốt chửng từng miếng thịt với một tốc độ rất mau. Nó không muốn kéo dài bữa ăn đầy chua xót này. Cơ quan vị giác của nó đã tê liệt, nó cũng chẳng hề cảm thấy chút dư vị nào ngay cả khi ăn tới miếng cuối cùng. Nó chỉ cảm thấy một cảm giác đắng chát suốt từ miệng tới tim.
Chỉ một thoáng sau khi ăn, bầu vú của Tử Lam bắt đầu căng lên và tiết ra dòng sữa thơm lành. Tuy mỗi chú sói con chỉ được vài giọt sữa mẹ nhưng nó cũng là phương thuốc thần diệu cứu sống sói con.
Bình minh đang lên. Gió núi mưa ngàn đã tạnh. Vầng mây màu đỏ thẫm từ từ xuyên qua lớp dây cuốn rậm rạp trước cửa hang, rọi những tia nắng sớm mai vào trong hang. Cuối cùng, Tử Lam cũng thấy lòng khoan khoái, nó chìm sâu vào giấc ngủ.
Luật rừng vô cùng tàn khốc nên sinh tồn đâu phải việc dễ dàng. Để giành giật sự sống, mẹ con Tử Lam đã phải trả giá quá đắt, giờ coi như đã qua cơn hiểm nghèo.
Mỗi lần Tử Lam chỉ ngoạm được một chú sói con.
Dòng sông cách hang động của Tử Lam chừng hai dặm. Tử Lam gần như chạy một mạch tới nơi. Vừa đặt chú sói con đầu tiên vào hang, Tử Lam không kịp thở đã vội vã quay trở lại phía dòng sông để ngoạm chú sói con thứ hai, nhanh như một vận động viên tham gia chạy tiếp sức.
Khi Tử Lam lần thứ ba lao mình ra khỏi hang động thì cơn mưa rừng ập xuống. Đây là cơn mưa rừng đầu tiên trong năm của vùng núi Streca. Mưa ào ào như trút. Những hạt mưa to như hạt đậu trong cơn cuồng phong sầm sập rơi xuống làm thành những chiếc roi quật vun vút xuống mặt đất. Cành cây cong gập và đám cỏ tranh gãy lìa trong gió. Vết thương sau gáy của Tử Lam không biết đã đóng vảy từ lúc nào, giờ lại bị nước mưa thấm ướt làm chảy máu khiến Tử Lam có cảm giác đau rát như bị lửa đốt. Băng mình trong màn mưa mịt mùng, phải khó khăn lắm Tử Lam mới tới được dòng sông. Dòng sông khô cạn giờ đây đã mênh mông nước. Nước ngập nửa mình hai chú sói con còn lại, toàn thân chúng phủ một lớp bùn nhão đỏ quạch. Tử Lam vội vàng lao xuống nước, ngoạm một chú sói con đưa tới dưới gốc cây bu lô trên bờ. Nơi này địa thế tương đối cao nên dòng nước hung hãn không thể nhấn chìm sói con được. Rồi Tử Lam tha chú sói con thứ tư về hang.
Trên sông chỉ còn lại một chú sói con cuối cùng.
Tử Lam tuy là một nàng sói sức khỏe vô biên nhưng sau khi sinh song cơ thể yếu đi nhiều, lại thêm gần trọn một đêm dốc sức tháo chạy và tranh đấu nên nó sắp không trụ nổi nữa, bốn chân mềm như bún, bước đi xiêu vẹo như người say rượu. Khi ấy, nước ầm ầm chảy trong các khe rãnh gần hai bên bờ sông. Chẳng mấy chốc, dưới lòng sông khô cạn đã cuồn cuộn dòng nước đục ngầu phù sa. Những con sóng dâng lên rồi hạ xuống, xoay tròn tạo thành xoáy nước. lũ từ trên núi đang ào ào như thác đổ, Tử Lam đứng nhìn cảnh tượng kinh hoàng đó, thầm vui mừng trong bụng vì đã kịp thời đưa chú sói con cuối cùng tới nơi cao ráo, nếu không thì… Mải suy nghĩ nên Tử Lam bất ngờ dẫm phải một hòn đá cuội, thế là cả người mất thăng bằng ngã lộn nhào xuống đất, lăn tuồn tuột từ trên dốc dựng đứng xuống lòng sông cuộn sóng. Tử Lam bị uống hai ngụm nước bùn. Sói là loài động vật trên cạn nên không thạo nước, Tử Lam gắng hết sức vùng vẫy bốn chân, những mong có thể bò vào bờ sông chỉ cách đó hai thước. Cơn lũ núi mang theo nhiều bùn cát khiến lực nổi của nước giảm đi rất nhiều, phút chốc cả người Tử Lam bị nhấn chìm dưới nước, cố mấy cũng không thể bò vào bờ. Một con sóng ào tới đẩy Tử Lam vào gần bờ đá, rồi như có lực đàn hồi nó lại lôi Tử Lam ra giữa lòng sông. Tử Lam chưa kịp phản ứng đã thấy người mình quay cuồng, cả những dãy núi rồi hai bên bờ sông cũng quay cuồng theo. Thế giới quanh Tử Lam đều đang xoay tròn. Thôi chết, mình đã bị rơi vào xoáy nước! Tử Lam thấy người mình nặng như chì, và dưới đáy nước chừng như đang có một bàn tay vô hình nào đó kéo nó xuống địa ngục. Tử Lam không còn sức tranh đấu nữa, từng ngụm, từng ngụm lớn nước bùn tấp vào miệng rồi trôi tuột xuống bụng. Nước đã nhấn chìm đầu của Tử Lam, chỉ còn hai cái tai nhọn nhô lên khỏi mặt nước. Thế là hết, chẳng những ngày tận số của mình đã tới mà năm đứa con mới sinh rồi cũng thành hồn ma đói mất thôi! Tử Lam chua xót nghĩ. Vào giây phút Tử Lam tuyệt vọng đến cùng cực thì bỗng hai chân trước của nó quơ phải một cành cây. Bản năng ham sống trỗi dậy, Tử Lam nắm chặt nó. Đó là một cành cây long huyết bị lũ núi cuốn trôi, nhưng do xù xì nên không bị xoáy nước nhấn chìm. Tử Lam lần theo cành cây rồi trèo lên khúc cây, cuối cùng cũng nổi lên khỏi mặt nước. Một con sóng xô tới đẩy khúc cây long huyết vào gần bờ.
Cuối cùng Tử Lam cũng được cứu. Khi Tử Lam bò lên tới tảng đá cứng chắc trên bờ, nó không còn đủ sức để vui mừng vì mình vừa thoát chết trở về từ nơi tử địa nữa. Toàn thân nó mệt rũ, nó chỉ muốn ngủ thôi. Tiếng gió ràn rạt, tiếng mưa ào ạt, tiếng lũ đổ ầm ầm, tất cả những thanh âm ấy dường như đang biến thành khúc hát ru tuyệt diệu. Tử Lam mệt mỏi nằm ngửa trên tảng đá lạnh lẽo ướt nhẹp nước và lập tức khép đôi mi nặng trĩu. Thế giới này không còn những cơn mưa gió hãi hùng, không còn dòng sông nơi rừng sâu núi thẳm, cũng không còn con chó trắng đáng ghét cứ bám riết lấy Tử Lam nữa, Tử Lam thấy lòng mình khoan khoái như khi đang nằm dưới ánh mặt trời dịu dàng, trên nệm cỏ êm mượt như tơ. Bốn chú sói con tung tăng nhảy nhót quanh mẹ và say sưa ngậm chặt bầu vú căng đầy của mẹ. Không, không phải là bốn sói con, Tử Lam sinh tất cả năm sói con cơ mà, sao lại thiếu một đứa nhỉ? Mộng tưởng đã làm xao xuyến sợi dây thần kinh mẫn cảm nhất của người mẹ, Tử Lam chợt bừng tỉnh. Đúng thế, vẫn còn một chú sói con cuối cùng đang lẻ loi một mình nơi đồng hoang, không được chở che. Nó dầm mình trong mưa gió não nề, mòn mỏi mong mẹ tới. Nghĩ tới đây, nỗi thèm ngủ của Tử Lam bỗng tiêu tan, Tử Lam bật dậy và tiếp tục lên đường.
Màn mưa trắng xóa làm mọi thứ nhạt nhòa trước mắt Tử Lam, nhưng nhờ thị giác đặc biệt tinh nhạy vốn có của loài sói, Tử Lam từ rất xa vẫn nhìn thấy đứa con yêu dấu của mình đang ở dưới gốc cây bu lô nên yên tâm trở lại. Khi tới trước mặt con, Tử Lam nhận thấy dáng nằm của con rất lạ; nước mưa đã rửa sạch màu lông nâu vàng của con, con mở rộng bốn chân ôm chặt khúc cây, cái miệng bé xinh bụm vào một vấu cây như thể đang ngậm núm vú mẹ. Tử Lam quặn thắt tim gan, thì ra khi không còn sự chở che của mẹ, con đã lấy khúc cây làm lòng mẹ và vấu cây làm vú mẹ. Con yêu à, thật tội nghiệp cho con quá, mẹ tới rồi đây. Tử Lam thè lưỡi âu yếm liếm lên con mình. Khi đầu lưỡi Tử Lam chạm vào trán con, nó giật mình thảng thốt, trời ơi, sao trán con lại nóng như hòn than thế này? Hai mắt con nhắm chặt, hơi thở thoi thóp, con đã hôn mê rồi. Tử Lam vội vàng ngoạm con chạy như bay về hang.
Mưa càng lúc càng xối xả, gió núi vun vút như những lưỡi dao nhọn lạnh lùng cứa đứt sinh mệnh non nớt của sói con, hạt mưa nặng nề như những chiếc búa vô tình gõ xuống thân thể yếu ớt của sói con. Khó khăn lắm Tử Lam mới chạy về tới hang. Tử Lam nhả con xuống, tung tung, sói con rơi xuống nền hang như một khúc gỗ, bốn chân ngửa lên trời. Trái tim Tử Lam như nghẹt lại. Nó run run dùng chân trước sờ lên mình con, toàn thân con lạnh ngắt, cứng trơ như một hòn đá, hoàn toàn mất đi độ dẻo dai của một cơ thể sống.
Không, con của mẹ chưa chết mà, con chỉ bị lạnh cóng thôi. Tử Lam không thể tin nổi tử thần có thể tước đoạt sinh mệnh đứa con yêu của nó dễ dàng đến thế. Tử Lam ôm chặt con vào lòng, không ngớt dùng lưỡi liếm lên mắt, mũi và làn môi của con. Con yêu à, tỉnh lại đi con, con hãy mở to đôi mắt sáng trong và tinh nghịch nhìn này, mẹ đang ở bên con đây, chúng ta đã về tới nhà rồi, ở đây không còn mưa gió sấm chớp nữa đâu con, con hãy mau tỉnh lại đi nào!
Tử Lam lay gọi con như thế tới tận nửa đêm nhưng mọi cố gắng của Tử Lam chỉ là công dã tràng. Chú sói con thứ năm vẫn không mở mắt tỉnh dậy. Nó là một con sói đực.
Nếu không có những tiếng kêu thê lương ai oán cất lên từ một góc hang thì có lẽ Tử Lam cứ thẫn thờ bên xác con hết cả đêm trường. Tiếng kêu của bốn chú sói con còn sống gọi Tử Lam từ cõi bi thương trở về. Tử Lam mở to đôi mắt biếc xanh, dõi ánh nhìn xuyên qua bóng tối. Bốn chú sói con tụm lại với nhau trên một phiến đá. Chúng đang tựa vào nhau để lấy hơi ấm, miệng đứa này cắn vào đứa kia. Có con bị cắn đau quá, kêu lên những tiếng chi chi tuyệt vọng; có con nằm co quắp, chỉ còn lại chút sức lực mong manh.
Phải, các con đã đói mềm người ra rồi, từ lúc chào đời đến giờ vẫn chưa được hưởng một giọt sữa mẹ. Mình thật ngu dại quá, cứ mãi chìm đắm trong đau thương không thoát ra được. Đứa chết rồi không thể cứu được nữa, quan trọng là những đứa sống phải tiếp tục sống. Cuối cùng, lý trí của Tử Lam cũng tỉnh táo trở lại, nó bỏ lại đứa con thứ năm và bước tới góc hang. Bốn chú sói nhỏ ngửi thấy hơi mẹ, kêu lên những tiếng vui mừng. Tử Lam sờ vào bầu vú của mình, chỉ rỉ ra một vài giọt sữa. Nó đã chống chọi với cái đói suốt cả một đêm mà không có gì cho vào bụng thì sao có thể tiết ra những giọt sữa ngọt lành? Biết đi đâu tìm cái ăn bây giờ? Con hươu non mà nó phải bất chấp hiểm nguy để trộm về không biết đã đánh rơi ở hẻm núi heo hút nào trong lúc giành giật sự sống với con chó. Mà có lẽ miếng thịt thơm ngon ấy cũng bị nước lũ cuốn đi rồi. Ngoài trời, mưa vẫn ào ào đổ, gặp lúc đêm hôm mưa gió bão bùng thế này, mọi loài vật đều ẩn mình trong hang nên dù nó có đội mưa đạp gió vào rừng săn mồi đi nữa ắt sẽ tốn công vô ích thôi. À, nếu có đôi ba con chuột ăn cho đỡ đói lòng cũng được đấy, tuy rằng nó chẳng ham mùi vị thịt chuột nhưng khi đói không kén ăn, chí ít thì mấy miếng thịt chuột đó đủ để nó tiết ra chút sữa cho các con, giúp nó thoát khỏi con nguy khó này. Tiếc là, ngay cả mấy con chuột bé xíu ấy cũng rúc trong hang bởi hãi hùng trước gió mưa. Thôi, đợi tới khi trời sáng hãy tính tiếp vậy, Tử Lam nghĩ. Mong rằng lúc đó trời sẽ hửng nắng, như thế nó có thể tới thảo nguyên Ga Marr đuổi bắt dê rừng. Tử Lam nhìn lại bốn chú sói con, chúng gần như đã đói lả. Sinh mệnh chúng còn yếu ớt thế, e rằng tới khi trời sáng, chúng sẽ chết vì đói và lạnh giống như chú sói con thứ năm thôi.
Làm thế nào bây giờ? Ruột gan Tử Lam như nằm trên chảo lửa, nó nóng lòng đi đi lại lại trong hang. Đột nhiên, ánh mắt nó dừng lại nơi thi thể cứng lạnh của chú sói con thứ năm. Đó là thứ duy nhất trong hang có thể ăn được vào lúc này. Tử Lam nuốt nước bọt đánh ực. Việc ăn thịt đồng loại không phải là tiền lệ hiếm thấy trong bầy sói. Vào mùa đông gió lạnh, những khi thời vận không tốt, suốt mấy ngày trời chẳng săn được con mồi nào, lũ sói con nào con nấy bụng dạ lép kẹp tới mức chỉ còn da dính vào xương, nếu có một con sói già nào đó ốm chết, lập tức cả bầy sói sẽ lao tới xâu xé con sói đã chết, biến nó thành từng miếng thịt vụn mà nuốt trôi vào bụng. Giữa sống và chết, bầy sói luôn quan niệm, sống là một con sói, chết rồi chỉ là một đống thịt. Nếu có thể dùng đống thịt của kẻ đã chết để đổi lấy sinh mạng của cả bầy sói có lẽ cũng là hợp đạo lý.
Nghĩ rồi Tử Lam bước tới trước mặt chú sói con không còn sự sống. Khi chiếc răng của nó chạm đến đám thịt cứng lạnh đã mất đi sự sống của con, một nỗi hoảng sợ bỗng ập đến trong tim nó. Tử Lam không còn dũng khí để cắn xé. Sói con tuy đã chết rồi nhưng dù thế nào đi nữa, nó vẫn là đứa con Tử Lam dứt ruột đẻ ra. Người ta nói con là máu huyết gan ruột của mẹ, với loài người hay loài sói đều thế cả. Nó sao có thể nhẫn tâm ăn thịt con mình? Nhưng ngoài cách đó ra, nó làm gì còn cách nào khác cứu sống bốn đứa con còn lại bây giờ? Tình cảm cố nhiên là quan trọng, nhưng sự sinh tồn còn quan trọng hơn nhiều.
Tử Lam do dự hồi lâu trước thi thể của con. Cuối cùng nó đành nén nỗi lòng đau đớn, nhắm mắt bắt đầu ăn thịt con mình. Mỗi lần cắn là mỗi lần giằng xé tâm can. Nó nuốt chửng từng miếng thịt với một tốc độ rất mau. Nó không muốn kéo dài bữa ăn đầy chua xót này. Cơ quan vị giác của nó đã tê liệt, nó cũng chẳng hề cảm thấy chút dư vị nào ngay cả khi ăn tới miếng cuối cùng. Nó chỉ cảm thấy một cảm giác đắng chát suốt từ miệng tới tim.
Chỉ một thoáng sau khi ăn, bầu vú của Tử Lam bắt đầu căng lên và tiết ra dòng sữa thơm lành. Tuy mỗi chú sói con chỉ được vài giọt sữa mẹ nhưng nó cũng là phương thuốc thần diệu cứu sống sói con.
Bình minh đang lên. Gió núi mưa ngàn đã tạnh. Vầng mây màu đỏ thẫm từ từ xuyên qua lớp dây cuốn rậm rạp trước cửa hang, rọi những tia nắng sớm mai vào trong hang. Cuối cùng, Tử Lam cũng thấy lòng khoan khoái, nó chìm sâu vào giấc ngủ.
Luật rừng vô cùng tàn khốc nên sinh tồn đâu phải việc dễ dàng. Để giành giật sự sống, mẹ con Tử Lam đã phải trả giá quá đắt, giờ coi như đã qua cơn hiểm nghèo.
/30
|