Một màn này bị nhiều người nhìn thấy, ai nấy hết sức kinh ngạc.
Cố Tây Châu bế Vãn Tri Ý, đi được một đoạn anh bỗng lên tiếng: "Không phải thi đấu đội tuyển, không cần phải liều mạng như thế."
Vãn Tri Ý tăng thêm lực ở cánh tay đang ôm cổ đối phương, cô phát hiện anh rất cao, cánh tay bế cô rất chắc khoẻ. Lúc này, nằm trong vòng tay anh, ánh mắt của họ gần như ngang tầm nhau, khiến cô nhìn rõ những giọt mồ hôi trên thái dương người đàn ông.
Dù toát mồ hôi nhưng cơ thể vẫn có mùi rất dễ chịu, là mùi bạch đàn pha lẫn hương thuốc lá.
Vãn Tri Ý ngẩng đầu, hơi thở như có như không phả vào yết hầu đối phương: "Không thử sao biết không đỡ được bóng chứ? Cũng như có một số người, nếu không thử tiếp xúc, sao biết được người đó có thích mình hay không. Anh nói đúng không, anh Cố?"
Bước chân của Cố Tây Châu hơi khựng lại, nhưng rất nhanh lại khôi phục nhịp điệu bình thường.
Thấy đối phương không trả lời, Vãn Tri Ý tiếp tục khiêu khích: "Anh Cố, quan điểm của tôi sai sao?"
Cố Tây Châu đã đi đến lán nghỉ, anh đặt Vãn Tri Ý xuống ghế tựa, sau đó đứng thẳng người, nhìn vào mắt cô, cất giọng bình thản: "Quan điểm của cô không sai, nhưng không áp dụng được với tất cả đàn ông, phụ nữ thông minh là người biết dừng đúng lúc."
Vãn Tri Ý nghĩ thầm, cô cũng muốn lắm chứ, nhưng đôi cẩu nam nữ đó, rồi cả nhà họ Hứa, họ không cho cô dừng lại.
Cô cũng không còn đường lui nữa, bắt buộc phải liều mạng lao lên.
...****************...
Lúc Thời Niếp Hoan tắm xong bước ra, thấy cậu mình đang ngồi đọc báo, còn Vãn Tri Ý đang được nhân viên y tế thoa thuốc và băng bó.
"Tri Ý, cậu sao thế?"
"Bất cẩn trẹo chân một cái, thoa thuốc là xong, không có gì to tát đâu."
Bác sĩ đang thu dọn đồ đạc, dường như đắn đo chuyện gì đó, cuối cùng vẫn không để trong lòng được, nhắc nhở Vãn Tri Ý:
“Sở dĩ lần này chân cô bị sưng to như vậy là vì đụng trúng vết thương cũ, trước đây cô từng bị thương ở đúng chỗ này à?”
Vãn Tri Ý cụp mắt nhìn cổ chân, miệng khẽ mỉm cười, giọng nói hờ hững chẳng mang chút cảm xúc nào của cô thốt lên: “Phải, mấy năm trước bị gãy xương cổ chân.”
“Sao lại để bị gãy?”
Câu này thì Vãn Tri Ý không đáp, chỉ mỉm cười.
“Vậy cô phải giữ gìn nhé, phần xương gãy hồi phục rất chậm, còn hơi có dấu hiệu rạn ra, cô cần chú ý tránh tác động quá mạnh cho đến khi khỏi hẳn nhé.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ.”
Thời Niếp Hoan đứng ở xa lắng nghe cuộc đối thoại của Vãn Tri Ý và bác sĩ, chỉ nghe giọng cô nói thôi cũng thấy rất đáng thương. Sao hồng nhan lại bạc phận như thế, cô nghe nói gia đình Vãn Tri Ý phá sản, mẹ mất trong tai nạn, bản thân lại bị gãy xương chân, còn gánh một món nợ khổng lồ. Nghĩ đến hoàn cảnh chênh lệch giữa cả hai, Thời Niếp Hoan bèn đi tới ôm vai Vãn Tri Ý an ủi: “Tri Ý, không sao đâu, Mộ Thiếu Bạch là bác sĩ chuyên khoa xương khớp, tớ sẽ nhờ cậu nhỏ nói với Mộ Thiếu Bạch, để anh ấy giúp cậu phục hồi.”
“Cảm ơn cậu, Niếp Hoan.” Vãn Tri Ý nói câu này là thật, cô thật lòng cảm ơn ý tốt của Thời Niếp Hoan.
Từ đầu đến cuối Cố Tây Châu đều nghe thấy hết, song ánh mắt anh chưa từng dừng lại trên người cô lần nào. Lúc Thời Niếp Hoan đến cạnh Vãn Tri Ý, anh cũng đứng lên đi vào khu thay đồ nam, bước vào phòng tắm tư nhân.
Nước ấm từ vòi hoa sen dội thẳng xuống đầu Cố Tây Châu, men qua sườn mặt, xuống cổ rồi trôi xuống vùng cơ bụng rắn chắc, rất nhanh biến mất dưới đường nhân ngư nam tính.
Cố Tây Châu nhắm mắt lại, để mặc nước chảy, không biết trong đầu đang nghĩ đến ai.
Mãi một lúc lâu sau, vòi sen mới tắt.
Lúc Cố Tây Châu bước ra, Hàn Tri Ngôn đang đứng sấy tóc, nhìn thấy bạn mình ở trong phòng tắm lâu như vậy, trong đầu Hàn Tri Ngôn nghĩ đến chuyện gì đó, bèn châm chọc:
“Cố đại thiếu gia, bàn tay vàng không bằng ngọc cốt mỹ nhân được đâu.”
Một người bạn trong nhóm chơi đến sau đã quan sát được cảnh tượng trên sân tập, lúc thay đồ ra sân, đi ngang qua Cố Tây Châu bèn chen một câu: “Lần đầu tiên thấy cậu đối xử tốt với một người phụ nữ như vậy, xem ra cậu rất coi trọng Vãn Tri Ý. Cẩn thận đấy nhé, nếu bị tiểu yêu tinh này bám lấy thì khó gỡ lắm đấy.”
Hàn Tri Ngôn rất không đồng ý: “Người phụ nữ tôi nhìn trúng sao lại bám lấy Cố Tây Châu được chứ? Cậu ta hoàn toàn không phải gu của cô ấy.”
Người kia đáp lại: “Cậu nói câu này lấy đâu ra tự tin thế? Thử hỏi đám phụ nữ bên cạnh cậu, nếu cho cơ hội trèo lên người Cố Tây Châu, họ có vứt cậu ở lại để tranh nhau trèo lên không? Chỉ tiếc là biết bao mỹ nữ mà chưa một ai thành công sờ đến cái thắt lưng của Cố đại thiếu gia, chậc chậc.”
“Tây Châu, cậu nghe tôi khuyên, từng này tuổi rồi nên tìm một người phụ nữ bóc tem đi thôi, cô Vãn Tri Ý đó vừa hay là một ứng cử viên sáng giá.”
Hàn Tri Ngôn cảm thấy rất ngứa lỗ tai: “Biến đi chơi bóng của cậu! Vãn Tri Ý không phải dạng phụ nữ ngốc nghếch, biết rõ Cố Tây Châu là vị hôn phu của thiên kim Hứa thị còn đâm đầu vào. Cô ấy có chọn cũng phải chọn người không tiềm ẩn nguy cơ, có tương lai để phát triển lâu dài như tôi. Ai lại đi đâm đầu vào cuộc tình biết rõ không có kết quả.”
Câu nào câu nấy rất có đạo lý.
Chỉ là…
Từ đầu đến cuối Cố Tây Châu không nói một lời nào, lẳng lặng thay đồ vào. Mãi đến khi Hàn Tri Ngôn nhắc đến chuyện hôn sự, anh mới liếc sang nhìn mấy người bạn:
“Chuyện hôn nhân của tôi, chỉ có thể là tôi định đoạt.”
Ý tứ rõ ràng, vô cùng bá đạo.
Cố Tây Châu bế Vãn Tri Ý, đi được một đoạn anh bỗng lên tiếng: "Không phải thi đấu đội tuyển, không cần phải liều mạng như thế."
Vãn Tri Ý tăng thêm lực ở cánh tay đang ôm cổ đối phương, cô phát hiện anh rất cao, cánh tay bế cô rất chắc khoẻ. Lúc này, nằm trong vòng tay anh, ánh mắt của họ gần như ngang tầm nhau, khiến cô nhìn rõ những giọt mồ hôi trên thái dương người đàn ông.
Dù toát mồ hôi nhưng cơ thể vẫn có mùi rất dễ chịu, là mùi bạch đàn pha lẫn hương thuốc lá.
Vãn Tri Ý ngẩng đầu, hơi thở như có như không phả vào yết hầu đối phương: "Không thử sao biết không đỡ được bóng chứ? Cũng như có một số người, nếu không thử tiếp xúc, sao biết được người đó có thích mình hay không. Anh nói đúng không, anh Cố?"
Bước chân của Cố Tây Châu hơi khựng lại, nhưng rất nhanh lại khôi phục nhịp điệu bình thường.
Thấy đối phương không trả lời, Vãn Tri Ý tiếp tục khiêu khích: "Anh Cố, quan điểm của tôi sai sao?"
Cố Tây Châu đã đi đến lán nghỉ, anh đặt Vãn Tri Ý xuống ghế tựa, sau đó đứng thẳng người, nhìn vào mắt cô, cất giọng bình thản: "Quan điểm của cô không sai, nhưng không áp dụng được với tất cả đàn ông, phụ nữ thông minh là người biết dừng đúng lúc."
Vãn Tri Ý nghĩ thầm, cô cũng muốn lắm chứ, nhưng đôi cẩu nam nữ đó, rồi cả nhà họ Hứa, họ không cho cô dừng lại.
Cô cũng không còn đường lui nữa, bắt buộc phải liều mạng lao lên.
...****************...
Lúc Thời Niếp Hoan tắm xong bước ra, thấy cậu mình đang ngồi đọc báo, còn Vãn Tri Ý đang được nhân viên y tế thoa thuốc và băng bó.
"Tri Ý, cậu sao thế?"
"Bất cẩn trẹo chân một cái, thoa thuốc là xong, không có gì to tát đâu."
Bác sĩ đang thu dọn đồ đạc, dường như đắn đo chuyện gì đó, cuối cùng vẫn không để trong lòng được, nhắc nhở Vãn Tri Ý:
“Sở dĩ lần này chân cô bị sưng to như vậy là vì đụng trúng vết thương cũ, trước đây cô từng bị thương ở đúng chỗ này à?”
Vãn Tri Ý cụp mắt nhìn cổ chân, miệng khẽ mỉm cười, giọng nói hờ hững chẳng mang chút cảm xúc nào của cô thốt lên: “Phải, mấy năm trước bị gãy xương cổ chân.”
“Sao lại để bị gãy?”
Câu này thì Vãn Tri Ý không đáp, chỉ mỉm cười.
“Vậy cô phải giữ gìn nhé, phần xương gãy hồi phục rất chậm, còn hơi có dấu hiệu rạn ra, cô cần chú ý tránh tác động quá mạnh cho đến khi khỏi hẳn nhé.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ.”
Thời Niếp Hoan đứng ở xa lắng nghe cuộc đối thoại của Vãn Tri Ý và bác sĩ, chỉ nghe giọng cô nói thôi cũng thấy rất đáng thương. Sao hồng nhan lại bạc phận như thế, cô nghe nói gia đình Vãn Tri Ý phá sản, mẹ mất trong tai nạn, bản thân lại bị gãy xương chân, còn gánh một món nợ khổng lồ. Nghĩ đến hoàn cảnh chênh lệch giữa cả hai, Thời Niếp Hoan bèn đi tới ôm vai Vãn Tri Ý an ủi: “Tri Ý, không sao đâu, Mộ Thiếu Bạch là bác sĩ chuyên khoa xương khớp, tớ sẽ nhờ cậu nhỏ nói với Mộ Thiếu Bạch, để anh ấy giúp cậu phục hồi.”
“Cảm ơn cậu, Niếp Hoan.” Vãn Tri Ý nói câu này là thật, cô thật lòng cảm ơn ý tốt của Thời Niếp Hoan.
Từ đầu đến cuối Cố Tây Châu đều nghe thấy hết, song ánh mắt anh chưa từng dừng lại trên người cô lần nào. Lúc Thời Niếp Hoan đến cạnh Vãn Tri Ý, anh cũng đứng lên đi vào khu thay đồ nam, bước vào phòng tắm tư nhân.
Nước ấm từ vòi hoa sen dội thẳng xuống đầu Cố Tây Châu, men qua sườn mặt, xuống cổ rồi trôi xuống vùng cơ bụng rắn chắc, rất nhanh biến mất dưới đường nhân ngư nam tính.
Cố Tây Châu nhắm mắt lại, để mặc nước chảy, không biết trong đầu đang nghĩ đến ai.
Mãi một lúc lâu sau, vòi sen mới tắt.
Lúc Cố Tây Châu bước ra, Hàn Tri Ngôn đang đứng sấy tóc, nhìn thấy bạn mình ở trong phòng tắm lâu như vậy, trong đầu Hàn Tri Ngôn nghĩ đến chuyện gì đó, bèn châm chọc:
“Cố đại thiếu gia, bàn tay vàng không bằng ngọc cốt mỹ nhân được đâu.”
Một người bạn trong nhóm chơi đến sau đã quan sát được cảnh tượng trên sân tập, lúc thay đồ ra sân, đi ngang qua Cố Tây Châu bèn chen một câu: “Lần đầu tiên thấy cậu đối xử tốt với một người phụ nữ như vậy, xem ra cậu rất coi trọng Vãn Tri Ý. Cẩn thận đấy nhé, nếu bị tiểu yêu tinh này bám lấy thì khó gỡ lắm đấy.”
Hàn Tri Ngôn rất không đồng ý: “Người phụ nữ tôi nhìn trúng sao lại bám lấy Cố Tây Châu được chứ? Cậu ta hoàn toàn không phải gu của cô ấy.”
Người kia đáp lại: “Cậu nói câu này lấy đâu ra tự tin thế? Thử hỏi đám phụ nữ bên cạnh cậu, nếu cho cơ hội trèo lên người Cố Tây Châu, họ có vứt cậu ở lại để tranh nhau trèo lên không? Chỉ tiếc là biết bao mỹ nữ mà chưa một ai thành công sờ đến cái thắt lưng của Cố đại thiếu gia, chậc chậc.”
“Tây Châu, cậu nghe tôi khuyên, từng này tuổi rồi nên tìm một người phụ nữ bóc tem đi thôi, cô Vãn Tri Ý đó vừa hay là một ứng cử viên sáng giá.”
Hàn Tri Ngôn cảm thấy rất ngứa lỗ tai: “Biến đi chơi bóng của cậu! Vãn Tri Ý không phải dạng phụ nữ ngốc nghếch, biết rõ Cố Tây Châu là vị hôn phu của thiên kim Hứa thị còn đâm đầu vào. Cô ấy có chọn cũng phải chọn người không tiềm ẩn nguy cơ, có tương lai để phát triển lâu dài như tôi. Ai lại đi đâm đầu vào cuộc tình biết rõ không có kết quả.”
Câu nào câu nấy rất có đạo lý.
Chỉ là…
Từ đầu đến cuối Cố Tây Châu không nói một lời nào, lẳng lặng thay đồ vào. Mãi đến khi Hàn Tri Ngôn nhắc đến chuyện hôn sự, anh mới liếc sang nhìn mấy người bạn:
“Chuyện hôn nhân của tôi, chỉ có thể là tôi định đoạt.”
Ý tứ rõ ràng, vô cùng bá đạo.
/77
|