Trước lời bắt chuyện của Hứa Phù Tang, Cổ Tây Châu cũng lịch sự đáp lại: “Bà ấy rất biết tận hưởng cuộc sống.”
Không thêm một câu dư thừa nào để bắt chuyện, nhưng Hứa Phù Tang vẫn không bỏ cuộc: “À, Tây Châu, em nghe chị gái anh nói anh biết chơi đàn piano phải không?”
Cố Tây Châu không nhớ lần gần nhất anh chơi piano là bao nhiêu năm về trước.
“Không phải dân chuyên, tôi vẫn thích nghe người khác đàn hơn là tự đàn”
Hứa Phù Tang nghĩ thầm, bọn họ sinh ra đúng là để dành cho nhau.
Cố Tây Châu biết đánh đàn, không tính là chuyên nghiệp.
Cô biết múa, không đến mức ưu tú.
Sau này nếu kết hôn, có thời gian rảnh anh ngồi đàn, cô múa theo, cuộc sống hôn nhân của họ sẽ thêm màu sắc lãng mạn.
Cô rất mong ngóng, cũng rất hy vọng về tương lai của hai người.
Thế là, Hứa Phù Tang tấn công, ý tứ trong lời nói rất rõ ràng: “Tây Châu, sau này có thời gian rảnh, anh đàn trợ giúp để em múa một điệu, được không?”
Cố Tây Châu còn chưa trả lời lại đã bị một tiếng nhạc đột ngột chen ngang thu hút sự chú ý.
Cả Hứa Phù Tang và Hàn Tri Ngôn cũng nhìn theo một hướng.
Chỉ thấy, dưới thảm cỏ rộng lớn, sân khấu tối thui, cả một không gian rộng lớn chỉ còn lại một ánh đèn chiếu tròn, tập trung vào một chiếc xích đu đang hạ từ trên không trung xuống. Ngay trên xích đu, một cô gái mặc bộ váy bó sát màu da, điểm xuyết những sợi lông khổng tước xinh đẹp, đang từ từ hạ xuống.
Ngay sau khi tiếp đất, mũi chân cô kiễng lên, đầu ngón tay gắn những chiếc móng giả thon dài màu xanh biếc uyển chuyển uốn lượn.
Cô xoay một vòng, chiếc váy xoè ra như đuôi một con khổng tước kiêu ngạo, thu hút vô số ánh nhìn. Ngay sau đó, một bé gái mặc bộ đồ khổng tước tương tự xuất hiện giữa sân khấu, một lớn một nhỏ đen xen, quấn quít bên nhau.
Tuy nhiên, tầm mắt của những người trưởng thành, chỉ tập trung nhiều vào cô gái múa phụ họa cùng đứa trẻ.
Cả Cố Tây Châu và Hàn Tri Ngôn đều nhận ra người xuất hiện trên sân khấu.
Một người là cháu nội của Hà Huệ - Thẩm Lạc Lạc.
Còn người kia, chính là Vãn Tri Ý.
Đêm nay, cô rực rỡ chói mắt.
Hôm nay cô gắn một bộ mi chuyên dụng cho điệu múa, là một bộ mi màu xanh phỉ thúy, phần đuôi mắt là những sợi lông khổng tước vươn dài, khiến cho khuôn mặt xinh đẹp thường ngày nay lại tăng thêm vẻ bí ẩn, quyến rũ khó tå.
Văn Tri Ý xoay một vòng, tầm mắt lướt qua tầng hai, chạm đến khuôn mặt của một người nổi bật giữa đám đông.
Hóa ra, Cố Tây Châu ở đây.
Cô nhìn anh, mỉm cười.
Sắc thái trên khuôn mặt Cố Tây Châu bình thản, tầm mắt không rời đi, chỉ là yết hầu của anh đã chuyển động lên xuống.
Kết thúc điệu múa, Thẩm Lạc Lạc cầm lấy mic, hướng lên tầng hai, giọng non
nớt: “Bà nội, đây là tiết mục Lạc Lạc và cô giáo tặng cho bà, chúc bà phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn!”
Hà Huệ vô cùng bất ngờ, cũng vô cùng xúc động.
Bà ra lệnh tặng cho Thẩm Lạc Lạc và Văn Tri Ý mỗi người một phong bao lì xì dày cộp.
Văn Tri Ý nhận lấy phong bao lì xì, nhường lại sân khấu cho Thẩm Lạc Lạc cùng Diệp Thiên Hà, còn cô lui về phía sau. Ban đầu cô còn lo lắng sẽ thể hiện không tốt, nhưng thật may là cái chân không gặp sự cố gì. Vết thương năm xưa cuối cùng cũng lành hẳn.
Hứa Phù Tang cũng bị cuốn theo điệu múa của Văn Tri Ý. Cô thầm nghĩ, động tác thanh tao, thoát tục như vậy cô có học cả đời chắc cũng khó sánh kịp. Chỉ tiếc là, xuất thân không tốt.
Những cô gái hẹn hò với Hàn Tri Ngôn, đa phần đều là mấy cô hotgirl mạng đời tư phức tạp, gia cảnh hỗn loạn.
“Anh Hàn, kia chẳng phải là cô gái lần trước hẹn hò với anh ở Bồng Lai sao? Tiến triển thế nào rồi?” Hứa Phù Tang có mấy phần tò mò về Văn Tri Ý, bèn quay sang hỏi Hàn Tri Ngôn. Ai ngờ người đàn ông lắc đầu cười khổ:
“Cô ấy từ chối tôi rồi, từ chối ngay hôm đó, ngay tại Bồng Lai luôn. Đến bây giờ tôi vẫn không hiểu chỉ là từ chối tôi, sao phải đến tận nơi sang trọng đắt đỏ như Bồng Lai, lại còn tự móc ví tiền. Hứa tiểu thư, cô nói xem, rốt cuộc con gái các cô sao lại khó đoán như thế?”
Hứa Phù Tang ngẫm nghĩ một hồi, rút ra một kết luận: “Chính anh cũng thấy
cô ấy xinh đẹp và tính cách khác hẳn những cô gái khác, đúng chưa? Tôi nghĩ chắc cô ấy muốn anh theo đuổi lâu hơn chút, kiểu con gái có chút tư sắc và vốn liếng như vậy rất thích chiêu lạt mềm buộc chặt mà.”
Hàn Tri Ngôn cảm thấy lời của phụ nữ đánh giá về phụ nữ là đúng nhất. Khí thế theo đuổi Vãn Tri Ý một lần nữa được nhóm lên, Hàn Tri Ngôn nắm chặt ly rượu: “Hứa tiểu thư, cô nói đúng lắm, tôi đi gặp cô ấy một chút.”
Nói xong bèn đi luôn.
Hứa Phù Tang lại nhìn sang Cố Tây Châu, ý tứ thăm dò: “Lần đầu tiên em thấy anh Hàn tích cực và kiên trì theo đuổi một cô gái như vậy, có lẽ gặp được tình yêu đích thực rồi đấy”
Cố Tây Châu nâng ly rượu lên nhấp một ngụm, ánh mắt nhìn xa xăm, giọng đều đều: “Chỉ là ham muốn chinh phục của đàn ông thôi, đổi lại là người khác hành xử như thế cậu ta cũng sẽ làm vậy.
Không thêm một câu dư thừa nào để bắt chuyện, nhưng Hứa Phù Tang vẫn không bỏ cuộc: “À, Tây Châu, em nghe chị gái anh nói anh biết chơi đàn piano phải không?”
Cố Tây Châu không nhớ lần gần nhất anh chơi piano là bao nhiêu năm về trước.
“Không phải dân chuyên, tôi vẫn thích nghe người khác đàn hơn là tự đàn”
Hứa Phù Tang nghĩ thầm, bọn họ sinh ra đúng là để dành cho nhau.
Cố Tây Châu biết đánh đàn, không tính là chuyên nghiệp.
Cô biết múa, không đến mức ưu tú.
Sau này nếu kết hôn, có thời gian rảnh anh ngồi đàn, cô múa theo, cuộc sống hôn nhân của họ sẽ thêm màu sắc lãng mạn.
Cô rất mong ngóng, cũng rất hy vọng về tương lai của hai người.
Thế là, Hứa Phù Tang tấn công, ý tứ trong lời nói rất rõ ràng: “Tây Châu, sau này có thời gian rảnh, anh đàn trợ giúp để em múa một điệu, được không?”
Cố Tây Châu còn chưa trả lời lại đã bị một tiếng nhạc đột ngột chen ngang thu hút sự chú ý.
Cả Hứa Phù Tang và Hàn Tri Ngôn cũng nhìn theo một hướng.
Chỉ thấy, dưới thảm cỏ rộng lớn, sân khấu tối thui, cả một không gian rộng lớn chỉ còn lại một ánh đèn chiếu tròn, tập trung vào một chiếc xích đu đang hạ từ trên không trung xuống. Ngay trên xích đu, một cô gái mặc bộ váy bó sát màu da, điểm xuyết những sợi lông khổng tước xinh đẹp, đang từ từ hạ xuống.
Ngay sau khi tiếp đất, mũi chân cô kiễng lên, đầu ngón tay gắn những chiếc móng giả thon dài màu xanh biếc uyển chuyển uốn lượn.
Cô xoay một vòng, chiếc váy xoè ra như đuôi một con khổng tước kiêu ngạo, thu hút vô số ánh nhìn. Ngay sau đó, một bé gái mặc bộ đồ khổng tước tương tự xuất hiện giữa sân khấu, một lớn một nhỏ đen xen, quấn quít bên nhau.
Tuy nhiên, tầm mắt của những người trưởng thành, chỉ tập trung nhiều vào cô gái múa phụ họa cùng đứa trẻ.
Cả Cố Tây Châu và Hàn Tri Ngôn đều nhận ra người xuất hiện trên sân khấu.
Một người là cháu nội của Hà Huệ - Thẩm Lạc Lạc.
Còn người kia, chính là Vãn Tri Ý.
Đêm nay, cô rực rỡ chói mắt.
Hôm nay cô gắn một bộ mi chuyên dụng cho điệu múa, là một bộ mi màu xanh phỉ thúy, phần đuôi mắt là những sợi lông khổng tước vươn dài, khiến cho khuôn mặt xinh đẹp thường ngày nay lại tăng thêm vẻ bí ẩn, quyến rũ khó tå.
Văn Tri Ý xoay một vòng, tầm mắt lướt qua tầng hai, chạm đến khuôn mặt của một người nổi bật giữa đám đông.
Hóa ra, Cố Tây Châu ở đây.
Cô nhìn anh, mỉm cười.
Sắc thái trên khuôn mặt Cố Tây Châu bình thản, tầm mắt không rời đi, chỉ là yết hầu của anh đã chuyển động lên xuống.
Kết thúc điệu múa, Thẩm Lạc Lạc cầm lấy mic, hướng lên tầng hai, giọng non
nớt: “Bà nội, đây là tiết mục Lạc Lạc và cô giáo tặng cho bà, chúc bà phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn!”
Hà Huệ vô cùng bất ngờ, cũng vô cùng xúc động.
Bà ra lệnh tặng cho Thẩm Lạc Lạc và Văn Tri Ý mỗi người một phong bao lì xì dày cộp.
Văn Tri Ý nhận lấy phong bao lì xì, nhường lại sân khấu cho Thẩm Lạc Lạc cùng Diệp Thiên Hà, còn cô lui về phía sau. Ban đầu cô còn lo lắng sẽ thể hiện không tốt, nhưng thật may là cái chân không gặp sự cố gì. Vết thương năm xưa cuối cùng cũng lành hẳn.
Hứa Phù Tang cũng bị cuốn theo điệu múa của Văn Tri Ý. Cô thầm nghĩ, động tác thanh tao, thoát tục như vậy cô có học cả đời chắc cũng khó sánh kịp. Chỉ tiếc là, xuất thân không tốt.
Những cô gái hẹn hò với Hàn Tri Ngôn, đa phần đều là mấy cô hotgirl mạng đời tư phức tạp, gia cảnh hỗn loạn.
“Anh Hàn, kia chẳng phải là cô gái lần trước hẹn hò với anh ở Bồng Lai sao? Tiến triển thế nào rồi?” Hứa Phù Tang có mấy phần tò mò về Văn Tri Ý, bèn quay sang hỏi Hàn Tri Ngôn. Ai ngờ người đàn ông lắc đầu cười khổ:
“Cô ấy từ chối tôi rồi, từ chối ngay hôm đó, ngay tại Bồng Lai luôn. Đến bây giờ tôi vẫn không hiểu chỉ là từ chối tôi, sao phải đến tận nơi sang trọng đắt đỏ như Bồng Lai, lại còn tự móc ví tiền. Hứa tiểu thư, cô nói xem, rốt cuộc con gái các cô sao lại khó đoán như thế?”
Hứa Phù Tang ngẫm nghĩ một hồi, rút ra một kết luận: “Chính anh cũng thấy
cô ấy xinh đẹp và tính cách khác hẳn những cô gái khác, đúng chưa? Tôi nghĩ chắc cô ấy muốn anh theo đuổi lâu hơn chút, kiểu con gái có chút tư sắc và vốn liếng như vậy rất thích chiêu lạt mềm buộc chặt mà.”
Hàn Tri Ngôn cảm thấy lời của phụ nữ đánh giá về phụ nữ là đúng nhất. Khí thế theo đuổi Vãn Tri Ý một lần nữa được nhóm lên, Hàn Tri Ngôn nắm chặt ly rượu: “Hứa tiểu thư, cô nói đúng lắm, tôi đi gặp cô ấy một chút.”
Nói xong bèn đi luôn.
Hứa Phù Tang lại nhìn sang Cố Tây Châu, ý tứ thăm dò: “Lần đầu tiên em thấy anh Hàn tích cực và kiên trì theo đuổi một cô gái như vậy, có lẽ gặp được tình yêu đích thực rồi đấy”
Cố Tây Châu nâng ly rượu lên nhấp một ngụm, ánh mắt nhìn xa xăm, giọng đều đều: “Chỉ là ham muốn chinh phục của đàn ông thôi, đổi lại là người khác hành xử như thế cậu ta cũng sẽ làm vậy.
/77
|