Sau khi xe cấp cứu đưa Sở Yến Tuy đi, ánh mắt của Sở Việt và mọi người lại dừng lại trên người Sở Yến Thần: “Mày còn định ấp úng đến bao giờ nữa?”
Mẹ của Sở Yến Thần - Giản Nhu đã nghe tin, vội vàng đến, bước tới bên cạnh cậu con trai, lau vết máu trên người cậu ta, dịu giọng nói: “Yến Thần, đừng lo, con chỉ cần thành thật trả lời lời bố hỏi là được rồi.”
Thấy mẹ mình, Sở Yến Thần thở phào nhẹ nhõm, uất ức nói: “Mẹ, là do Sở Yến Tuy khiêu khích trước. Nếu không phải anh ta mắng con là đồ vô dụng thì sao con có thể ra tay đánh anh ta được.”
Chỉ là... Sở Yến Tuy mắng Sở Yến Thần là đồ vô dụng sao?
Nghe có vẻ hơi phi lý.
Trong mắt mọi người, Sở Yến Tuy là một người đàn ông lịch thiệp, nhã nhặn. Sao có thể mở miệng mắng em trai mình là đồ vô dụng?
Năm phút trước, Ôn Uyển đang ngồi chờ trong phòng trang điểm, hồi hộp lắng nghe MC gọi cô dâu bước vào, nhưng đợi mãi vẫn không thấy động tĩnh gì. Rõ ràng thời gian đã đến, sao vẫn chưa bắt đầu? Có chuyện gì xảy ra chăng? Cô có một dự cảm không lành.
Mặc váy cưới dài thượt trên người, Ôn Uyển không để ý đến sự ngăn cản của Chu Sướng, bước ra khỏi phòng trang điểm. Ngay khi vừa bước ra, cô đã nhìn thấy Sở Yến Tuy đang được mấy người dìu từ trên lầu xuống.
Sắc mặt Ôn Uyển tái nhợt, mặc váy cưới tiến lên: “Yến Tuy...
Chỉ là, người đàn ông bị thương hôn mê không đáp lại cô.
Một người dìu Sở Yến Tuy ra cửa, vừa đi vừa nói với lại cho Ôn Uyển biết: lên tiếng: “Cô Ôn, chồng cô cần phải lập tức đưa đi bệnh viện để khâu vết thương.”
Ôn Uyển cắn môi, không dám ngăn cản nữa. Cô nắm chặt tay, mất bình tĩnh, hét lên: “Là ai, là ai làm chuyện này?”
“Uyển Uyển, em bình tĩnh một chút.”Hứa Phù Tang kịp thời chạy từ tầng hai xuống, giữ vai cô.
“Có phải Vãn Tri Ý không? Có phải là cô ta không?”
Ôn Uyển mắt đỏ hoe, xách váy cưới vội vã leo lên cầu thang, Chu Sướng nhanh chóng chạy theo, Hứa Phù Tang cũng đi theo.
Khi lên đến nơi, Ôn Uyển hét lớn, giận dữ: “Tránh ra!”
Những người xung quanh thấy là Ôn Uyển, liền vội vàng nhường đường cho cô.
Chỉ một cái liếc mắt, Ôn Uyển đã thấy Vãn Tri Ý.
Quả nhiên là cô ta!
Văn Tri Ý dám phá hỏng đám cưới của cô, thậm chí còn dám vì thế mà làm tổn thương Sở Yến Tuy.
Ánh mắt Ôn Uyển nhìn chằm chằm vào Văn Tri Ý, giày cao gót giậm từng bước thật mạnh, cô giơ tay lên, như muốn tát người đối diện.
Văn Tri Ý thấy Ôn Uyển xông tới, bèn nghiêng sang một bên để tránh, nhưng vì tà váy dài chạm đất, lúc lùi lại, cô vô tình dẫm lên váy.
Mọi người: ???
Nhìn thấy Văn Tri Ý sắp ngã xuống đất, ánh mắt Cố Tây Châu trầm xuống, anh chen qua đám người, bước tới đỡ cô, còn cẩn thận chỉnh lại váy cho cô.
“Vãn Tri Ý!” Ôn Uyển cầm lấy chiếc bình hoa bên cạnh, định ném về phía cô.
Vãn Tri Ý ngẩng lên.
Ngay giây tiếp theo, tay của Ôn Uyển đã bị Cố Tây Châu giữ chặt. Ánh mắt anh lạnh lùng: “Ôn Uyển, tôi hiểu tâm trạng của cô, nhưng vết thương của Sở Yến Tuy không phải do Văn Tri Ý gây ra.”
Dù vậy, ánh mắt của Ôn Uyển vẫn căm hận nhìn chằm chằm vào Văn Tri Ý.
Hứa Phù Tang thấy cảnh tượng này, hơi sững sờ, cô bước lên kéo tay Ôn Uyển: “Uyển Uyển, Tây Châu nói thật đấy, người đánh Yến Tuy bị thương là em trai cậu ấy, Sở Yến Thần.”
Ôn Uyển run run môi.
Ôn Nhã Khuê tiến đến kéo Ôn Uyển, định bỏ đi. Quả nhiên, cả hai mẹ con họ chẳng có vẻ gì là muốn xin lỗi.
Cố Tây Châu nhíu mày, anh lên tiếng: “Đã nhận nhầm người, suýt nữa còn làm Vãn Tri Ý bị thương, có phải nên xin lỗi cô ấy một câu không?”
Lời vừa nói ra, không chỉ Ôn Nhã Khuê mà cả Ôn Uyển và Hứa Phù Tang cùng mọi người có mặt đều không thể phớt lờ.
Khí thế trong lời nói của Cố Tây Châu thật sự quá mạnh mẽ.
Hơn nữa, rõ ràng anh đang đứng ra bảo vệ Vãn Tri Ý.
Ôn Nhã Khuê phản ứng nhanh nhất: “Nhìn tôi này, chuyện này xảy ra quá bất ngờ, tâm trí tôi đều đặt vào con gái” Sau đó bà ta nhìn Văn Tri Ý, mỉm cười: “Cô Vãn, tôi thay mặt Uyển Uyển xin lỗi cô.
“Không sao, tôi không chấp nhặt với những người hay suy diễn quá mức. Văn Tri Ý đáp.
Ôn Uyển sao lại không nghe ra lời mỉa mai của Văn Tri Ý, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay.
Ban đầu cô nàng muốn để Văn Tri Ý chứng kiến cảnh mình đường đường chính chính gả cho Sở Yến Tuy, nhưng giờ thì mọi thứ tan tành.
Sở Yến Thần thấy vẻ đáng sợ của Ôn Uyển, theo bản năng nép sau lưng mẹ mình: “Con nói đều là thật, chính Sở Yến Tuy mắng con là đồ vô dụng, nên con mới cầm gạt tàn thuốc đánh anh ta. Anh ta cố tình kích đểu con mà
Ôn Uyển nhìn cậu ta: “Sở Yến Thần, cậu nói bậy bạ gì thế? Cậu nói thử xem, tại sao Yến Tuy lại cố tình làm vậy?”
Sở Yến Thần bĩu môi: “Dĩ nhiên là không muốn kết hôn với cô rồi. “Ôn Uyển, đừng nghĩ rằng Sở Yến Tuy yêu cô nhiều đến thế. Anh ta căn bản không yêu cô. Tất cả những gì anh ta làm chỉ là để nắm giữ tập đoàn Sở thị”
Ôn Uyển siết chặt chiếc váy cưới, đôi mắt đỏ hoe: “Câm miệng! Tình cảm của Yến Tuy đối với tôi thế nào, tôi tự biết rõ.”
“Tin hay không thì tùy cô.”
“Tôi tất nhiên không tin! Đừng hòng chia rẽ tình cảm của chúng tôi.”
Ôn Uyển quả thực bị Sở Yến Tuy làm cho mê muội rồi.
Ngay lúc đó, Sở Việt bước tới, kéo Giản Nhu qua một bên ra rồi giáng một cái tát trời giáng lên mặt Sở Yến Thần.
Sở Yến Thần bị đánh đến ù tai, nghe không rõ gì nữa.
“Thằng hỗn láo!”
Sở Việt ra tay rất mạnh, như thể muốn cho Ôn Uyển một lời giải thích rõ ràng.
“Yến Thần!” Giản Nhu đỡ lấy con trai mình, trong mắt chỉ tràn đầy sự lo lắng.
Mặt Sở Yến Thần lập tức sưng phồng lên, mũi chảy máu, suýt chút nữa thì bật khóc.
Cậu ta thật quá đỗi xui xẻo.
Sao lại có chung một người bố vũ phu với Sở Yến Tuy cơ chứ.
Sở Việt còn định giơ gậy lên, dường như sắp đánh xuống, nhưng Giản Nhu đã dùng thân mình chắn lại: “Yến Thần, lần này con sai thật rồi, dù thế nào cũng không nên đánh Yến Tuy. Con nên xin lỗi chị dâu con đi.”
“Xin lỗi nhé~”
Ôn Uyển: “..”
Tình hình đã đến mức này, cho dù có đánh Sở Yến Thần đến đầu rơi máu chảy cũng không thể thay đổi được sự thật rằng Sở Yến Tuy không có mặt tại lễ cưới.
Hiện tại, điều quan trọng nhất là quyết định xem buổi lễ sẽ tiếp tục hay hoãn lại.
Ôn Uyển lựa chọn tiếp tục.
Dù không có chú rể cũng được, cô đã chờ ngày được danh chính ngôn thuận làm vợ Sở Yến Tuy lâu lắm rồi, nếu hoãn lại, chẳng biết liệu có biến cố gì nữa không.
Khách khứa xung quanh cũng lần lượt trở lại hội trường cưới.
Hứa Phù Tang từ đầu vẫn luôn quan sát Cố Tây Châu. Thấy anh bảo vệ Văn Tri Ý như vậy, trong lòng cô vô cùng đau đớn, như thể có ai đó đang đâm một nhát dao thật sâu vào trái tim mình.
Chỉ là, lúc này không phải lúc để để tâm chuyện tình cảm, “Phù Tang, cùng mẹ đi tiếp khách giúp dì với em nào.”
Hứa Phù Tang đành phải cùng mẹ mình quay lại.
“Vãn Tri Ý, tay chân cũng linh hoạt đấy nhỉ.” Thấy mọi người gần như đã giải tán, Hàn Tri Ngôn tiến tới, trêu chọc một câu.
“Nếu không nhanh nhẹn thì đã phải chịu oan một cái bạt tai rồi.” Văn Tri Ý đáp lại.
“Mối ân oán này cũng không nhỏ nhỉ.” Hàn Tri Ngôn nói đầy ẩn ý.
Văn Tri Ý khẽ cười, thản nhiên trả lời: “Đúng vậy, anh đã nhìn thấu rồi đấy.”
Hàn Tri Ngôn không khỏi tò mò tại sao Ôn Uyển lại ghét Vãn Tri Ý đến vậy. Theo lý mà nói, cô ta mới là người chiến thắng trong cuộc đời này: tập đoàn Ôn thị phát triển thịnh vượng, còn vị hôn phu cũ của Văn Tri Ý giờ đã thành chồng của cô ta. Rốt cuộc, mối hiềm khích nào lại khiến hai người đối đầu nhau như thế?
“Có lúc nói phụ nữ thích buôn chuyện, thật ra đàn ông cũng thế.” Hàn Tri Ngôn bóng gió.
Văn Tri Ý khẽ mỉm cười: “Nói ra thì dài lắm.”
“Thôi bỏ đi, tôi cảm giác biết rồi cũngnchẳng có gì hay ho” Hàn Tri Ngôn lập tức dập tắt ý định.
Vãn Tri Ý không nói gì thêm.
Cố Tây Châu từ đầu đến cuối vẫn luôn nhìn vào chân của Văn Tri Ý, rồi hỏi: “Vừa rồi có bị trẹo chân không?”
Vãn Tri Ý khẽ động chân, lúc đó cô chỉ chú ý đến việc tránh cú tát của Ôn Uyển nên quên mất cảm giác đau ở chân: “Chân trái hơi đau một chút”
Cố Tây Châu liền cúi xuống, bế bổng cô lên.
Văn Tri Ý thoáng ngạc nhiên.
May là lúc này xung quanh không có ai.
Cố Tây Châu nghiêng đầu nói với Hàn Tri Ngôn: “Nhờ cậu đi hỏi khách sạn, lấy ít đá và cao dán lại đây”
Nói xong, Cố Tây Châu bế Văn Tri Ý vào một phòng nghỉ khác.
Hàn Tri Ngôn lẩm bẩm: “Cố Tây Châu, kiếp trước chắc tôi nợ cậu tiền rồi!” Tuy khó chịu, nhưng anh vẫn quay người đi lấy đá và cao dán cho Văn Tri Ý.
Trong phòng nghỉ.
Cố Tây Châu nhẹ nhàng nhấc chân cô lên, định tháo giày ra cho cô.
Văn Tri Ý theo phản xạ rụt chân lại.
Cố Tây Châu giữ chặt lấy mắt cá chân cô: “Sao phải né?”
“Em... em có thể tự tháo được.”
“Ngồi yên nào.”
Cố Tây Châu lập tức tháo giày cho cô.
Ngón chân của Văn Tri Ý khẽ nhúc nhích, cảm giác như con rùa bị lấy mất mai, có chút ngượng ngùng.
Đôi chân trắng ngần, nhỏ nhắn, Cố Tây Châu cẩn thận xem xét.
Cô bị bong gân ở mắt cá chân, vùng đó còn hơi sưng lên.
Cố Tây Châu kiểm tra xong, để chân cô lên đầu gối mình. Chỉ là, chiếc váy trước mặt không đủ dài để che hết đôi chân dài miên man. Cô nhích người lại gần, vén tóc trước ngực, chăm chú nhìn anh xoa chân cho mình. Vì động tác ấy mà trước ngực cô, một khoảng sáng hiện lên thoắt ẩn thoắt hiện.
Cố Tây Châu nhìn thấy, ánh mắt trở nên sâu lắng: “Lát nữa ăn đừng no quá, buổi tối khó vận động”
Ngay lập tức, mặt Vãn Tri Ý hơi nóng lên. Người đàn ông điềm đạm trước mặt hóa ra cũng có lúc không đứng đắn đến vậy.
Cửa có tiếng gõ.
Văn Tri Ý ngồi dịch ra sau, giữ một khoảng cách với anh.
Người bước vào là Hàn Tri Ngôn, anh đặt đồ lên bàn rồi lại đi ra luôn, trả lại không gian riêng tư cho hai người.
Nửa giờ sau, Văn Tri Ý chân đã băng bó cẩn thận, cùng Cố Tây Châu xuống sảnh tiệc dưới tầng một. Còn về việc Ôn Uyển đã một mình làm thế nào để hoàn thành lễ cưới, cô không xem, cũng chẳng có hứng thú.
Dù thế nào, việc Sở Yến Tuy không có mặt đã khiến đây là một buổi lễ thất bại thảm hại.
Lúc này, các ghế phía sau đã kín người, chỉ còn một vài bàn gần lễ đài còn khá thưa thớt. Vãn Tri Ý theo sát Cố Tây Châu và Hàn Tri Ngôn, cùng đi về phía trước.
Ánh mắt của mọi người liên tục đổ dồn về phía họ.
Nhiều người đứng lên mời Cố Tây Châu đến bàn của họ ngồi.
Cuối cùng, Cố Tây Châu chọn một bàn ít người, kéo ghế cho Văn Tri Ý: “Ngồi đi."
Người ta nói Vãn Tri Ý đang có ý định tiếp cận Cố Tây Châu, nhưng nếu thế, sao anh vẫn chăm sóc cho cô chu đáo như vậy, thậm chí còn ra mặt bảo vệ cô như một bậc trưởng bối? Thật sự, lời đồn đúng là không đáng tin.
“Ngồi bàn này có khi không hợp lý lắm nhỉ?” Các vị trí còn lại trong bàn đều là những ông chủ nổi tiếng ở Giang Thành.
Cố Tây Châu: “Bạn của cháu gái cũng như cháu gái, đã là cháu gái, ngồi với cậu có gì không hợp lý?”
Vãn Tri Ý: "..."
Mẹ của Sở Yến Thần - Giản Nhu đã nghe tin, vội vàng đến, bước tới bên cạnh cậu con trai, lau vết máu trên người cậu ta, dịu giọng nói: “Yến Thần, đừng lo, con chỉ cần thành thật trả lời lời bố hỏi là được rồi.”
Thấy mẹ mình, Sở Yến Thần thở phào nhẹ nhõm, uất ức nói: “Mẹ, là do Sở Yến Tuy khiêu khích trước. Nếu không phải anh ta mắng con là đồ vô dụng thì sao con có thể ra tay đánh anh ta được.”
Chỉ là... Sở Yến Tuy mắng Sở Yến Thần là đồ vô dụng sao?
Nghe có vẻ hơi phi lý.
Trong mắt mọi người, Sở Yến Tuy là một người đàn ông lịch thiệp, nhã nhặn. Sao có thể mở miệng mắng em trai mình là đồ vô dụng?
Năm phút trước, Ôn Uyển đang ngồi chờ trong phòng trang điểm, hồi hộp lắng nghe MC gọi cô dâu bước vào, nhưng đợi mãi vẫn không thấy động tĩnh gì. Rõ ràng thời gian đã đến, sao vẫn chưa bắt đầu? Có chuyện gì xảy ra chăng? Cô có một dự cảm không lành.
Mặc váy cưới dài thượt trên người, Ôn Uyển không để ý đến sự ngăn cản của Chu Sướng, bước ra khỏi phòng trang điểm. Ngay khi vừa bước ra, cô đã nhìn thấy Sở Yến Tuy đang được mấy người dìu từ trên lầu xuống.
Sắc mặt Ôn Uyển tái nhợt, mặc váy cưới tiến lên: “Yến Tuy...
Chỉ là, người đàn ông bị thương hôn mê không đáp lại cô.
Một người dìu Sở Yến Tuy ra cửa, vừa đi vừa nói với lại cho Ôn Uyển biết: lên tiếng: “Cô Ôn, chồng cô cần phải lập tức đưa đi bệnh viện để khâu vết thương.”
Ôn Uyển cắn môi, không dám ngăn cản nữa. Cô nắm chặt tay, mất bình tĩnh, hét lên: “Là ai, là ai làm chuyện này?”
“Uyển Uyển, em bình tĩnh một chút.”Hứa Phù Tang kịp thời chạy từ tầng hai xuống, giữ vai cô.
“Có phải Vãn Tri Ý không? Có phải là cô ta không?”
Ôn Uyển mắt đỏ hoe, xách váy cưới vội vã leo lên cầu thang, Chu Sướng nhanh chóng chạy theo, Hứa Phù Tang cũng đi theo.
Khi lên đến nơi, Ôn Uyển hét lớn, giận dữ: “Tránh ra!”
Những người xung quanh thấy là Ôn Uyển, liền vội vàng nhường đường cho cô.
Chỉ một cái liếc mắt, Ôn Uyển đã thấy Vãn Tri Ý.
Quả nhiên là cô ta!
Văn Tri Ý dám phá hỏng đám cưới của cô, thậm chí còn dám vì thế mà làm tổn thương Sở Yến Tuy.
Ánh mắt Ôn Uyển nhìn chằm chằm vào Văn Tri Ý, giày cao gót giậm từng bước thật mạnh, cô giơ tay lên, như muốn tát người đối diện.
Văn Tri Ý thấy Ôn Uyển xông tới, bèn nghiêng sang một bên để tránh, nhưng vì tà váy dài chạm đất, lúc lùi lại, cô vô tình dẫm lên váy.
Mọi người: ???
Nhìn thấy Văn Tri Ý sắp ngã xuống đất, ánh mắt Cố Tây Châu trầm xuống, anh chen qua đám người, bước tới đỡ cô, còn cẩn thận chỉnh lại váy cho cô.
“Vãn Tri Ý!” Ôn Uyển cầm lấy chiếc bình hoa bên cạnh, định ném về phía cô.
Vãn Tri Ý ngẩng lên.
Ngay giây tiếp theo, tay của Ôn Uyển đã bị Cố Tây Châu giữ chặt. Ánh mắt anh lạnh lùng: “Ôn Uyển, tôi hiểu tâm trạng của cô, nhưng vết thương của Sở Yến Tuy không phải do Văn Tri Ý gây ra.”
Dù vậy, ánh mắt của Ôn Uyển vẫn căm hận nhìn chằm chằm vào Văn Tri Ý.
Hứa Phù Tang thấy cảnh tượng này, hơi sững sờ, cô bước lên kéo tay Ôn Uyển: “Uyển Uyển, Tây Châu nói thật đấy, người đánh Yến Tuy bị thương là em trai cậu ấy, Sở Yến Thần.”
Ôn Uyển run run môi.
Ôn Nhã Khuê tiến đến kéo Ôn Uyển, định bỏ đi. Quả nhiên, cả hai mẹ con họ chẳng có vẻ gì là muốn xin lỗi.
Cố Tây Châu nhíu mày, anh lên tiếng: “Đã nhận nhầm người, suýt nữa còn làm Vãn Tri Ý bị thương, có phải nên xin lỗi cô ấy một câu không?”
Lời vừa nói ra, không chỉ Ôn Nhã Khuê mà cả Ôn Uyển và Hứa Phù Tang cùng mọi người có mặt đều không thể phớt lờ.
Khí thế trong lời nói của Cố Tây Châu thật sự quá mạnh mẽ.
Hơn nữa, rõ ràng anh đang đứng ra bảo vệ Vãn Tri Ý.
Ôn Nhã Khuê phản ứng nhanh nhất: “Nhìn tôi này, chuyện này xảy ra quá bất ngờ, tâm trí tôi đều đặt vào con gái” Sau đó bà ta nhìn Văn Tri Ý, mỉm cười: “Cô Vãn, tôi thay mặt Uyển Uyển xin lỗi cô.
“Không sao, tôi không chấp nhặt với những người hay suy diễn quá mức. Văn Tri Ý đáp.
Ôn Uyển sao lại không nghe ra lời mỉa mai của Văn Tri Ý, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay.
Ban đầu cô nàng muốn để Văn Tri Ý chứng kiến cảnh mình đường đường chính chính gả cho Sở Yến Tuy, nhưng giờ thì mọi thứ tan tành.
Sở Yến Thần thấy vẻ đáng sợ của Ôn Uyển, theo bản năng nép sau lưng mẹ mình: “Con nói đều là thật, chính Sở Yến Tuy mắng con là đồ vô dụng, nên con mới cầm gạt tàn thuốc đánh anh ta. Anh ta cố tình kích đểu con mà
Ôn Uyển nhìn cậu ta: “Sở Yến Thần, cậu nói bậy bạ gì thế? Cậu nói thử xem, tại sao Yến Tuy lại cố tình làm vậy?”
Sở Yến Thần bĩu môi: “Dĩ nhiên là không muốn kết hôn với cô rồi. “Ôn Uyển, đừng nghĩ rằng Sở Yến Tuy yêu cô nhiều đến thế. Anh ta căn bản không yêu cô. Tất cả những gì anh ta làm chỉ là để nắm giữ tập đoàn Sở thị”
Ôn Uyển siết chặt chiếc váy cưới, đôi mắt đỏ hoe: “Câm miệng! Tình cảm của Yến Tuy đối với tôi thế nào, tôi tự biết rõ.”
“Tin hay không thì tùy cô.”
“Tôi tất nhiên không tin! Đừng hòng chia rẽ tình cảm của chúng tôi.”
Ôn Uyển quả thực bị Sở Yến Tuy làm cho mê muội rồi.
Ngay lúc đó, Sở Việt bước tới, kéo Giản Nhu qua một bên ra rồi giáng một cái tát trời giáng lên mặt Sở Yến Thần.
Sở Yến Thần bị đánh đến ù tai, nghe không rõ gì nữa.
“Thằng hỗn láo!”
Sở Việt ra tay rất mạnh, như thể muốn cho Ôn Uyển một lời giải thích rõ ràng.
“Yến Thần!” Giản Nhu đỡ lấy con trai mình, trong mắt chỉ tràn đầy sự lo lắng.
Mặt Sở Yến Thần lập tức sưng phồng lên, mũi chảy máu, suýt chút nữa thì bật khóc.
Cậu ta thật quá đỗi xui xẻo.
Sao lại có chung một người bố vũ phu với Sở Yến Tuy cơ chứ.
Sở Việt còn định giơ gậy lên, dường như sắp đánh xuống, nhưng Giản Nhu đã dùng thân mình chắn lại: “Yến Thần, lần này con sai thật rồi, dù thế nào cũng không nên đánh Yến Tuy. Con nên xin lỗi chị dâu con đi.”
“Xin lỗi nhé~”
Ôn Uyển: “..”
Tình hình đã đến mức này, cho dù có đánh Sở Yến Thần đến đầu rơi máu chảy cũng không thể thay đổi được sự thật rằng Sở Yến Tuy không có mặt tại lễ cưới.
Hiện tại, điều quan trọng nhất là quyết định xem buổi lễ sẽ tiếp tục hay hoãn lại.
Ôn Uyển lựa chọn tiếp tục.
Dù không có chú rể cũng được, cô đã chờ ngày được danh chính ngôn thuận làm vợ Sở Yến Tuy lâu lắm rồi, nếu hoãn lại, chẳng biết liệu có biến cố gì nữa không.
Khách khứa xung quanh cũng lần lượt trở lại hội trường cưới.
Hứa Phù Tang từ đầu vẫn luôn quan sát Cố Tây Châu. Thấy anh bảo vệ Văn Tri Ý như vậy, trong lòng cô vô cùng đau đớn, như thể có ai đó đang đâm một nhát dao thật sâu vào trái tim mình.
Chỉ là, lúc này không phải lúc để để tâm chuyện tình cảm, “Phù Tang, cùng mẹ đi tiếp khách giúp dì với em nào.”
Hứa Phù Tang đành phải cùng mẹ mình quay lại.
“Vãn Tri Ý, tay chân cũng linh hoạt đấy nhỉ.” Thấy mọi người gần như đã giải tán, Hàn Tri Ngôn tiến tới, trêu chọc một câu.
“Nếu không nhanh nhẹn thì đã phải chịu oan một cái bạt tai rồi.” Văn Tri Ý đáp lại.
“Mối ân oán này cũng không nhỏ nhỉ.” Hàn Tri Ngôn nói đầy ẩn ý.
Văn Tri Ý khẽ cười, thản nhiên trả lời: “Đúng vậy, anh đã nhìn thấu rồi đấy.”
Hàn Tri Ngôn không khỏi tò mò tại sao Ôn Uyển lại ghét Vãn Tri Ý đến vậy. Theo lý mà nói, cô ta mới là người chiến thắng trong cuộc đời này: tập đoàn Ôn thị phát triển thịnh vượng, còn vị hôn phu cũ của Văn Tri Ý giờ đã thành chồng của cô ta. Rốt cuộc, mối hiềm khích nào lại khiến hai người đối đầu nhau như thế?
“Có lúc nói phụ nữ thích buôn chuyện, thật ra đàn ông cũng thế.” Hàn Tri Ngôn bóng gió.
Văn Tri Ý khẽ mỉm cười: “Nói ra thì dài lắm.”
“Thôi bỏ đi, tôi cảm giác biết rồi cũngnchẳng có gì hay ho” Hàn Tri Ngôn lập tức dập tắt ý định.
Vãn Tri Ý không nói gì thêm.
Cố Tây Châu từ đầu đến cuối vẫn luôn nhìn vào chân của Văn Tri Ý, rồi hỏi: “Vừa rồi có bị trẹo chân không?”
Vãn Tri Ý khẽ động chân, lúc đó cô chỉ chú ý đến việc tránh cú tát của Ôn Uyển nên quên mất cảm giác đau ở chân: “Chân trái hơi đau một chút”
Cố Tây Châu liền cúi xuống, bế bổng cô lên.
Văn Tri Ý thoáng ngạc nhiên.
May là lúc này xung quanh không có ai.
Cố Tây Châu nghiêng đầu nói với Hàn Tri Ngôn: “Nhờ cậu đi hỏi khách sạn, lấy ít đá và cao dán lại đây”
Nói xong, Cố Tây Châu bế Văn Tri Ý vào một phòng nghỉ khác.
Hàn Tri Ngôn lẩm bẩm: “Cố Tây Châu, kiếp trước chắc tôi nợ cậu tiền rồi!” Tuy khó chịu, nhưng anh vẫn quay người đi lấy đá và cao dán cho Văn Tri Ý.
Trong phòng nghỉ.
Cố Tây Châu nhẹ nhàng nhấc chân cô lên, định tháo giày ra cho cô.
Văn Tri Ý theo phản xạ rụt chân lại.
Cố Tây Châu giữ chặt lấy mắt cá chân cô: “Sao phải né?”
“Em... em có thể tự tháo được.”
“Ngồi yên nào.”
Cố Tây Châu lập tức tháo giày cho cô.
Ngón chân của Văn Tri Ý khẽ nhúc nhích, cảm giác như con rùa bị lấy mất mai, có chút ngượng ngùng.
Đôi chân trắng ngần, nhỏ nhắn, Cố Tây Châu cẩn thận xem xét.
Cô bị bong gân ở mắt cá chân, vùng đó còn hơi sưng lên.
Cố Tây Châu kiểm tra xong, để chân cô lên đầu gối mình. Chỉ là, chiếc váy trước mặt không đủ dài để che hết đôi chân dài miên man. Cô nhích người lại gần, vén tóc trước ngực, chăm chú nhìn anh xoa chân cho mình. Vì động tác ấy mà trước ngực cô, một khoảng sáng hiện lên thoắt ẩn thoắt hiện.
Cố Tây Châu nhìn thấy, ánh mắt trở nên sâu lắng: “Lát nữa ăn đừng no quá, buổi tối khó vận động”
Ngay lập tức, mặt Vãn Tri Ý hơi nóng lên. Người đàn ông điềm đạm trước mặt hóa ra cũng có lúc không đứng đắn đến vậy.
Cửa có tiếng gõ.
Văn Tri Ý ngồi dịch ra sau, giữ một khoảng cách với anh.
Người bước vào là Hàn Tri Ngôn, anh đặt đồ lên bàn rồi lại đi ra luôn, trả lại không gian riêng tư cho hai người.
Nửa giờ sau, Văn Tri Ý chân đã băng bó cẩn thận, cùng Cố Tây Châu xuống sảnh tiệc dưới tầng một. Còn về việc Ôn Uyển đã một mình làm thế nào để hoàn thành lễ cưới, cô không xem, cũng chẳng có hứng thú.
Dù thế nào, việc Sở Yến Tuy không có mặt đã khiến đây là một buổi lễ thất bại thảm hại.
Lúc này, các ghế phía sau đã kín người, chỉ còn một vài bàn gần lễ đài còn khá thưa thớt. Vãn Tri Ý theo sát Cố Tây Châu và Hàn Tri Ngôn, cùng đi về phía trước.
Ánh mắt của mọi người liên tục đổ dồn về phía họ.
Nhiều người đứng lên mời Cố Tây Châu đến bàn của họ ngồi.
Cuối cùng, Cố Tây Châu chọn một bàn ít người, kéo ghế cho Văn Tri Ý: “Ngồi đi."
Người ta nói Vãn Tri Ý đang có ý định tiếp cận Cố Tây Châu, nhưng nếu thế, sao anh vẫn chăm sóc cho cô chu đáo như vậy, thậm chí còn ra mặt bảo vệ cô như một bậc trưởng bối? Thật sự, lời đồn đúng là không đáng tin.
“Ngồi bàn này có khi không hợp lý lắm nhỉ?” Các vị trí còn lại trong bàn đều là những ông chủ nổi tiếng ở Giang Thành.
Cố Tây Châu: “Bạn của cháu gái cũng như cháu gái, đã là cháu gái, ngồi với cậu có gì không hợp lý?”
Vãn Tri Ý: "..."
/77
|