Thời điểm hiện giờ vẫn còn là mùa Đông, lại cận kề Giáng Sinh, cho nên tuyết rơi khá nặng hạt. Mặc dù đã khoác một lớp áo lông nhưng Vãn Tri Ý vẫn không kiềm chế được hai chân run lẩy bẩy. Cô đứng ngay ven đường, cạnh bến đỗ xe buýt cách tập đoàn Cố thị không xa, đây là tuyến đường Cố Tây Châu nhất định sẽ đi qua nếu trở về biệt thự ở mà lần trước cô đã nghe Thời Niếp Hoan vô tình nhắc tới - Bác Cảng Vân Loan – khu biệt thự tư nhân xa xỉ bậc nhất cả nước.
Vãn Tri Ý đang đánh cược, đánh cược rằng xe của Cố Tây Châu xe lái qua đây, sau đó ‘vô tình’ nhìn thấy cô.
Ban nãy khi ngồi taxi tới đây cô đã quan sát rồi, phía trên tầng cao của tập đoàn Cố thị vẫn còn sáng đèn, chắc chắn Cố Tây Châu chưa đi.
Chín giờ tối, cuộc họp đặc biệt của tập đoàn Cố thị cuối cùng cũng chấm dứt. Mọi người lần lượt tắt máy, rời khỏi văn phòng, bao gồm cả Cố Tây Châu. Mấy người đàn ông cấp lãnh đạo cùng nhau đi xuống, đứng trước sảnh chờ xe đón, Cố Tây Châu đứng ngay giữa, dáng người cao bật, đang giơ tay ra bắt, hàn huyên mấy câu xã giao với đối tác. Sau khi tiễn đối tác lên xe, một chiếc xe Maybach màu đen tuyền dần dần đỗ lại trước mặt anh.
Người lái xe tới là Tần Trục Hoài, trợ lý thân cận nhất của Cố Tây Châu. Sau khi Tần Trục Hoài mở cửa ghế sau, Cố Tây Châu khom lưng, chui vào trong xe.
Tần Trục Hoài quay về ghế lái, khởi động xe, giẫm chân ga.
Cố Tây Châu ngồi ở ghế sau, khuôn mặt thoáng qua nét mệt mỏi, anh ngả lưng, tháo kính, giơ tay lên day hai bầu mắt, sau đó nhắm mắt dưỡng thần.
Xe lái được một đoạn, Tần Trục Hoài vô tình nhìn thấy một bóng dáng khá quen thuộc xuất hiện cạnh sếp mình với tần suất hơn 1 lần trong tháng, anh vô thức lên tiếng:
“Sếp Cố, hình như là bạn của Thời tiểu thư.”
“…”
Đáp lại Tần Trục Hoài là một sự im lặng, chỉ còn tiếng động cơ chạy.
Xe trực tiếp chạy qua bến dừng xe bus rồi mất dạng sau lối rẽ.
Cố Tây Châu vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần, bỗng anh nhớ ra điều gì đó, bỗng dưng mở mắt ra, hạ lệnh: “Quay lại!”
Vãn Tri Ý đã nhìn thấy xe của Cố Tây Châu, biển số xe và logo Maybach vô cùng quen thuộc, cô đã nhìn thấy nó trên ảnh chụp ở Facebook của Thời Niếp Hoan, nhưng… chiếc xe đi thẳng qua trước mặt cô mà không hề dừng lại, sau đó mất hút ở lối rẽ.
Cơ thể như dây đàn đang căng của Vãn Tri Ý bỗng ‘đứt’ đoạn. Cô nhìn mũi giày của mình, sau đó cười nhạt, trong đầu không biết vì sao nhớ đến tình cảnh ở Sadhu, sau khi nhân viên nữ kia cố tình giở trò tiếp cận Cố Tây Châu, cô ấy đã bị đuổi việc.
Vãn Tri Ý nhớ, lúc đó cô gái ấy còn quỳ xuống khóc lóc với quản lý, nói không thể để mất công việc này, nhưng kết quả vẫn bị đuổi đi. Khi ấy cô không hề thấy đồng cảm hay thương xót, bởi đó là con đường cô ấy lựa chọn. Bây giờ cũng vậy, con đường này cô chọn, dù gian nan hay bị phũ phàng bao nhiêu lần, cô cũng quyết không hối hận.
Bất chợt, điện thoại trong túi rung lên.
Là Trì Bích nhắn tin tới.
Trì Bích – 09:15 PM: Bé cưng, có cần tớ đến đón cậu không?
Vãn Tri Ý thở dài, có lẽ hôm nay thất bại rồi, cô phải chờ thêm 1 tháng, đến khi Cố Tây Châu đi công tác về.
Vãn Tri Ý – 09:16 PM: Tớ đang ở trước cửa Cố thị, cậu đến…
Tin nhắn còn chưa gửi đi, một ánh đèn xe ô tô sáng rực chiếu thẳng vào mặt Vãn Tri Ý, cô nheo mắt nghiêng người tránh ánh đèn rọi thẳng để nhìn cho rõ chiếc xe, sau đó xóa tin nhắn đi, gửi lại tin khác.
Vãn Tri Ý – 09:17 PM: Không cần, người tớ đợi đã đến rồi .^◡^
Tin nhắn gửi xong thì xe cũng đỗ trước mặt Vãn Tri Ý.
Cửa kính sau hạ xuống, Cố Tây Châu nhìn thẳng vào mắt cô, sau đó lạnh nhạt buông hai từ: “Lên xe!”
Vãn Tri Ý đang đánh cược, đánh cược rằng xe của Cố Tây Châu xe lái qua đây, sau đó ‘vô tình’ nhìn thấy cô.
Ban nãy khi ngồi taxi tới đây cô đã quan sát rồi, phía trên tầng cao của tập đoàn Cố thị vẫn còn sáng đèn, chắc chắn Cố Tây Châu chưa đi.
Chín giờ tối, cuộc họp đặc biệt của tập đoàn Cố thị cuối cùng cũng chấm dứt. Mọi người lần lượt tắt máy, rời khỏi văn phòng, bao gồm cả Cố Tây Châu. Mấy người đàn ông cấp lãnh đạo cùng nhau đi xuống, đứng trước sảnh chờ xe đón, Cố Tây Châu đứng ngay giữa, dáng người cao bật, đang giơ tay ra bắt, hàn huyên mấy câu xã giao với đối tác. Sau khi tiễn đối tác lên xe, một chiếc xe Maybach màu đen tuyền dần dần đỗ lại trước mặt anh.
Người lái xe tới là Tần Trục Hoài, trợ lý thân cận nhất của Cố Tây Châu. Sau khi Tần Trục Hoài mở cửa ghế sau, Cố Tây Châu khom lưng, chui vào trong xe.
Tần Trục Hoài quay về ghế lái, khởi động xe, giẫm chân ga.
Cố Tây Châu ngồi ở ghế sau, khuôn mặt thoáng qua nét mệt mỏi, anh ngả lưng, tháo kính, giơ tay lên day hai bầu mắt, sau đó nhắm mắt dưỡng thần.
Xe lái được một đoạn, Tần Trục Hoài vô tình nhìn thấy một bóng dáng khá quen thuộc xuất hiện cạnh sếp mình với tần suất hơn 1 lần trong tháng, anh vô thức lên tiếng:
“Sếp Cố, hình như là bạn của Thời tiểu thư.”
“…”
Đáp lại Tần Trục Hoài là một sự im lặng, chỉ còn tiếng động cơ chạy.
Xe trực tiếp chạy qua bến dừng xe bus rồi mất dạng sau lối rẽ.
Cố Tây Châu vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần, bỗng anh nhớ ra điều gì đó, bỗng dưng mở mắt ra, hạ lệnh: “Quay lại!”
Vãn Tri Ý đã nhìn thấy xe của Cố Tây Châu, biển số xe và logo Maybach vô cùng quen thuộc, cô đã nhìn thấy nó trên ảnh chụp ở Facebook của Thời Niếp Hoan, nhưng… chiếc xe đi thẳng qua trước mặt cô mà không hề dừng lại, sau đó mất hút ở lối rẽ.
Cơ thể như dây đàn đang căng của Vãn Tri Ý bỗng ‘đứt’ đoạn. Cô nhìn mũi giày của mình, sau đó cười nhạt, trong đầu không biết vì sao nhớ đến tình cảnh ở Sadhu, sau khi nhân viên nữ kia cố tình giở trò tiếp cận Cố Tây Châu, cô ấy đã bị đuổi việc.
Vãn Tri Ý nhớ, lúc đó cô gái ấy còn quỳ xuống khóc lóc với quản lý, nói không thể để mất công việc này, nhưng kết quả vẫn bị đuổi đi. Khi ấy cô không hề thấy đồng cảm hay thương xót, bởi đó là con đường cô ấy lựa chọn. Bây giờ cũng vậy, con đường này cô chọn, dù gian nan hay bị phũ phàng bao nhiêu lần, cô cũng quyết không hối hận.
Bất chợt, điện thoại trong túi rung lên.
Là Trì Bích nhắn tin tới.
Trì Bích – 09:15 PM: Bé cưng, có cần tớ đến đón cậu không?
Vãn Tri Ý thở dài, có lẽ hôm nay thất bại rồi, cô phải chờ thêm 1 tháng, đến khi Cố Tây Châu đi công tác về.
Vãn Tri Ý – 09:16 PM: Tớ đang ở trước cửa Cố thị, cậu đến…
Tin nhắn còn chưa gửi đi, một ánh đèn xe ô tô sáng rực chiếu thẳng vào mặt Vãn Tri Ý, cô nheo mắt nghiêng người tránh ánh đèn rọi thẳng để nhìn cho rõ chiếc xe, sau đó xóa tin nhắn đi, gửi lại tin khác.
Vãn Tri Ý – 09:17 PM: Không cần, người tớ đợi đã đến rồi .^◡^
Tin nhắn gửi xong thì xe cũng đỗ trước mặt Vãn Tri Ý.
Cửa kính sau hạ xuống, Cố Tây Châu nhìn thẳng vào mắt cô, sau đó lạnh nhạt buông hai từ: “Lên xe!”
/77
|