Huyền Trân nhíu mày không vui, nàng quay người bước tới gần cửa sổ ngắm nhìn cảnh sắc Đồ Bàn, im lặng không nói. Đăng Phong vẫn luôn nhìn theo bóng lưng nàng không chớp mắt, cuối cùng cậu lên tiếng pha tan im lặng :
“ Hạ thần sẽ ở lại đây một tuần nữa, tới khi đảm bảo rằng công chúa an toàn, thần sẽ rời đi. Trước lúc đó dù là quốc vương hay hoàng hậu khác muốn thương tổn công chúa, kiếm của thần cũng sẽ xuất khỏi vỏ “
Nói xong Đăng Phong quay lưng bước ra, nhưng đi tới gần cửa thì cậu quạy người lại nói :
“ Công chúa yên tâm, hạ thần tự có hạn lượng, cầu mong công chúa yên vui “
Còn một câu mà cậu giữ trong lòng không nói “ người ta có thể vì nàng mà hi sinh cả thiên hạ, ta vì nàng chỉ có thể dành cả đời này bảo vệ nàng mà thôi “
Huyền Trân quay lại nhìn nơi cửa lớn, bóng dáng Đăng Phong đã sớm rời đi, thì thầm nói :
“ Ngài hà cớ gì phải như vậy, ngài càng như vậy ta càng không thể yên lòng...”
Hậu cung Đồ Bàn!
Một người đàn bà mặc váy đen nắm chặt bàn tay đi đi lại lại trong một căn phòng rất mỹ lệ, nhưng xung quanh lại rơi vỡ rất nhiều chén bát, bình hoa, lư hương. Rõ ràng những đồ vật vô tội vừa phải gánh chịu một cơn giận kinh khủng từ người đàn bà này. Quanh đó có mấy tỳ nữ quỳ tại chỗ, toàn thân cứ run lên từng hồi. Người đàn bà này khoảng chừng hơn ba mươi, làn da trát hơi nhiều phấn nhìn trắng bệch, hàng my hơi dài quá trớn cong vểnh lên. Đây đúng là hoàng hậu tapasi, người xứ java. Bà dường như lúc này đã bình tĩnh lại, ngồi xuống mép dường xa hoa, nói bằng tiếng Chiêm Thành :
“ Dọn dẹp hết đi, mau đi chuyển lời Trà Ngô đại nhân, ta sẽ đi gặp đại nhân “
Trong một phủ đệ rộng lớn ở một nơi nào đó trên kinh đô Đồ Bàn, một căn phòng khá kín đáo, có hai người đang ngồi trên một chiếc bàn tròn. Một người là hoàng hậu tapasi, người còn lại là một trung niên dáng nho nhã, khoảng chừng năm mươi tuổi, chính là Trà Ngô, một đại nhân vật trong triều đình Chiêm Thành. Trà Ngô liếc nhìn hoàng hậu một chút, bưng chén trà lên uống một ngụm rồi ung dung nói :
“ Hoàng hậu, sự tình lần này thật tình hạ thần cũng không thể giúp gì hơn nữa “
Hoàng hậu tapasi im lặng trong chốc lát rồi nói :
“ Đại nhân đã gặp Huyền Trân ? “
Trà ngô gật đầu, ánh mắt lộ vẻ nhớ lại nói :
“ Đã gặp, thứ lỗi cho hạ thần nói thẳng, công chúa Huyền Trân là người đẹp nhất mà hạ thần từng gặp, không những thế, người còn vô cùng sắc sảo thông minh, hát hay, múa đẹp. Nếu có từ nào miễn cưỡng dùng được thì chỉ có thể là 'hoàn hảo' mà thôi“
Hoàng hậu hai hàng lông mày hơi nhíu lại, nhưng bàn tay giấu dưới bàn đã nắm chặt tới mức móng tay đâm sâu vào da thịt mà không hề hay biết. Một lúc sau bà nói :
“ Đến cả Trà Ngô đại nhân cũng phải nói thế, e rằng lần này thiếp sẽ chẳng còn gì. Thiếp xin nói thẳng, đại nhân có cách nào cứu vãn không ?”
Trà Ngô vuốt râu mỉm cười :
“ Hoàng hậu đích thân đến đây, hạ thần đương nhiên biết ý, bất cứ việc gì cũng có cách giải quyết “
Hoàng hậu nói :
“ Xin đại nhân chỉ dạy “
Trà Ngô nói :
“ Huyền Trân là người tài sắc vẹn toàn, không lý gì quốc vương không sủng ái, muốn nàng thất sủng là hoàn toàn không thể “
Ông ta ra dáng cao nhân lại vuốt bộ râu ngắn cũn cỡn một chút rồi mới từ tốn nói tiếp :
“ Hoàng hậu muốn có được quyền thế như xưa, e rằng chỉ còn một cách, đó là làm Huyền Trân biến mất “
Hoàng hậu nghe nói như vậy cũng không tỏ ra ngạc nhiên kinh hoàng gì, bà dù sao cũng là một phụ nữ thông minh, đương nhiên đã nghĩ thông chuyện này. Trà Ngô thấy hoàng hậu không có vẻ gì khác lạ thì gật đầu tán thưởng. Thật sự ông không thích cuộc hôn nhân giữa Chiêm Thành và Đại Việt này, vì nó mà mối làm ăn ngầm của ông với người Trung Hoa bị phá vỡ. Nhưng nếu muốn ông ra tay giúp đỡ thì bà hoàng này cũng phải bỏ ra cái giá tương đối lớn mới được. Hoàng hậu tapasi suy nghĩ một chút rồi nói :
“ Hẳn đại nhân đã có chủ ý ? “
Trà Ngô cười mà không nói. Hoàng hậu hiểu ý đưa ra một tờ giấy ghi lễ vật đã chuẩn bị sẵn cho ông ta. Trà Ngô cầm tờ giấy xem một chút thì khuôn mặt giãn ra, vui vẻ nói :
“ Được, việc của hoàng hậu chính là việc của hạ thần, hoàng hậu trước tiên đừng thể hiện gì khiến quốc vương nghi ngờ, kế hoạch chi tiết hạ thần sẽ sai người dâng lên sau “
Năm ngày sau !
Chế Mân đứng trong một gian phòng rộng, say đắm ngước nhìn phía trước, một dáng hình uyển chuyển múa những điệu múa độc nhất của Chiêm Thành. Nàng lướt nhẹ như mây, tóc dài tung bay như một tiễn nữ giáng trần, không, dù chưa nhìn thấy tiên nhân nhưng ông tin rằng tiên nhân cũng khó sánh được với nàng. Những điệu múa khó nhất của phương nam này cũng không thể làm khó nàng. Chế Mân vỗ tay cười sang sảng nói :
“ Nàng đúng là quà tặng vô giá nhất mà thần siva dành cho ta, chẳng hay nàng học điệu múa này từ lúc nào ?”
Huyền Trân lúc này đã dừng lại, tươi cười bước lại gần Chế Mân nói :
“ Thiếp biết người luôn phải bận bịu việc triều chính nên hai ngày nay đã mời vũ sư tới học mấy điệu múa này, mong có thể phần nào khiến người quên đi mệt nhọc. Thiếp vũ thuật thô thiển khiến người chê cười rồi “
Chế Mân tức thì trợn mắt há mồm nói :
“ Hai ngày, lạy thần siva, nàng là thần nữ chứ đâu phải là người phàm “
Huyền Trân tựa vào vai Chế Mân vui vẻ nói :
“ Người quá lời làm thiếp thấy hổ thẹn “
Chế Mân ôm nhẹ qua eo nàng nghiêm khắc nói :
“ Nàng có lòng là được rồi, không được ép mình quá sức nghe không ? Mỗi ngày được nhìn thấy nàng là ta đã mãn nguyện rồi “
Nói xong Chế Mân nắm tay nàng dắt ra ban công ngắm nhìn những vì sao lung linh đang đua nhau tỏa sáng. Chế Mân thở dài một tiếng, Huyền Trân hỏi :
“ Người có chuyện gì buồn phiền sao ? “
Chế Mân chỉ tay lên trời nói :
“ Ta hận mình không thể lập tức bay lên hái những vì sao kia xuống tặng nàng “
Một nơi gần đó có một người Đại Việt nhưng lại hiểu được tiếng Chiêm Thành, cậu ta vốn đẹp trai, nhưng lúc này lại không khác gì một mỹ nữ. Người này cũng ngước nhìn lên sao trời, mỉm cười tự nói :
“ Ta thấy được sự hạnh phúc của nàng, ta đã mãn nguyện, ngày mai ta nên đi thôi ”
“ Hạ thần sẽ ở lại đây một tuần nữa, tới khi đảm bảo rằng công chúa an toàn, thần sẽ rời đi. Trước lúc đó dù là quốc vương hay hoàng hậu khác muốn thương tổn công chúa, kiếm của thần cũng sẽ xuất khỏi vỏ “
Nói xong Đăng Phong quay lưng bước ra, nhưng đi tới gần cửa thì cậu quạy người lại nói :
“ Công chúa yên tâm, hạ thần tự có hạn lượng, cầu mong công chúa yên vui “
Còn một câu mà cậu giữ trong lòng không nói “ người ta có thể vì nàng mà hi sinh cả thiên hạ, ta vì nàng chỉ có thể dành cả đời này bảo vệ nàng mà thôi “
Huyền Trân quay lại nhìn nơi cửa lớn, bóng dáng Đăng Phong đã sớm rời đi, thì thầm nói :
“ Ngài hà cớ gì phải như vậy, ngài càng như vậy ta càng không thể yên lòng...”
Hậu cung Đồ Bàn!
Một người đàn bà mặc váy đen nắm chặt bàn tay đi đi lại lại trong một căn phòng rất mỹ lệ, nhưng xung quanh lại rơi vỡ rất nhiều chén bát, bình hoa, lư hương. Rõ ràng những đồ vật vô tội vừa phải gánh chịu một cơn giận kinh khủng từ người đàn bà này. Quanh đó có mấy tỳ nữ quỳ tại chỗ, toàn thân cứ run lên từng hồi. Người đàn bà này khoảng chừng hơn ba mươi, làn da trát hơi nhiều phấn nhìn trắng bệch, hàng my hơi dài quá trớn cong vểnh lên. Đây đúng là hoàng hậu tapasi, người xứ java. Bà dường như lúc này đã bình tĩnh lại, ngồi xuống mép dường xa hoa, nói bằng tiếng Chiêm Thành :
“ Dọn dẹp hết đi, mau đi chuyển lời Trà Ngô đại nhân, ta sẽ đi gặp đại nhân “
Trong một phủ đệ rộng lớn ở một nơi nào đó trên kinh đô Đồ Bàn, một căn phòng khá kín đáo, có hai người đang ngồi trên một chiếc bàn tròn. Một người là hoàng hậu tapasi, người còn lại là một trung niên dáng nho nhã, khoảng chừng năm mươi tuổi, chính là Trà Ngô, một đại nhân vật trong triều đình Chiêm Thành. Trà Ngô liếc nhìn hoàng hậu một chút, bưng chén trà lên uống một ngụm rồi ung dung nói :
“ Hoàng hậu, sự tình lần này thật tình hạ thần cũng không thể giúp gì hơn nữa “
Hoàng hậu tapasi im lặng trong chốc lát rồi nói :
“ Đại nhân đã gặp Huyền Trân ? “
Trà ngô gật đầu, ánh mắt lộ vẻ nhớ lại nói :
“ Đã gặp, thứ lỗi cho hạ thần nói thẳng, công chúa Huyền Trân là người đẹp nhất mà hạ thần từng gặp, không những thế, người còn vô cùng sắc sảo thông minh, hát hay, múa đẹp. Nếu có từ nào miễn cưỡng dùng được thì chỉ có thể là 'hoàn hảo' mà thôi“
Hoàng hậu hai hàng lông mày hơi nhíu lại, nhưng bàn tay giấu dưới bàn đã nắm chặt tới mức móng tay đâm sâu vào da thịt mà không hề hay biết. Một lúc sau bà nói :
“ Đến cả Trà Ngô đại nhân cũng phải nói thế, e rằng lần này thiếp sẽ chẳng còn gì. Thiếp xin nói thẳng, đại nhân có cách nào cứu vãn không ?”
Trà Ngô vuốt râu mỉm cười :
“ Hoàng hậu đích thân đến đây, hạ thần đương nhiên biết ý, bất cứ việc gì cũng có cách giải quyết “
Hoàng hậu nói :
“ Xin đại nhân chỉ dạy “
Trà Ngô nói :
“ Huyền Trân là người tài sắc vẹn toàn, không lý gì quốc vương không sủng ái, muốn nàng thất sủng là hoàn toàn không thể “
Ông ta ra dáng cao nhân lại vuốt bộ râu ngắn cũn cỡn một chút rồi mới từ tốn nói tiếp :
“ Hoàng hậu muốn có được quyền thế như xưa, e rằng chỉ còn một cách, đó là làm Huyền Trân biến mất “
Hoàng hậu nghe nói như vậy cũng không tỏ ra ngạc nhiên kinh hoàng gì, bà dù sao cũng là một phụ nữ thông minh, đương nhiên đã nghĩ thông chuyện này. Trà Ngô thấy hoàng hậu không có vẻ gì khác lạ thì gật đầu tán thưởng. Thật sự ông không thích cuộc hôn nhân giữa Chiêm Thành và Đại Việt này, vì nó mà mối làm ăn ngầm của ông với người Trung Hoa bị phá vỡ. Nhưng nếu muốn ông ra tay giúp đỡ thì bà hoàng này cũng phải bỏ ra cái giá tương đối lớn mới được. Hoàng hậu tapasi suy nghĩ một chút rồi nói :
“ Hẳn đại nhân đã có chủ ý ? “
Trà Ngô cười mà không nói. Hoàng hậu hiểu ý đưa ra một tờ giấy ghi lễ vật đã chuẩn bị sẵn cho ông ta. Trà Ngô cầm tờ giấy xem một chút thì khuôn mặt giãn ra, vui vẻ nói :
“ Được, việc của hoàng hậu chính là việc của hạ thần, hoàng hậu trước tiên đừng thể hiện gì khiến quốc vương nghi ngờ, kế hoạch chi tiết hạ thần sẽ sai người dâng lên sau “
Năm ngày sau !
Chế Mân đứng trong một gian phòng rộng, say đắm ngước nhìn phía trước, một dáng hình uyển chuyển múa những điệu múa độc nhất của Chiêm Thành. Nàng lướt nhẹ như mây, tóc dài tung bay như một tiễn nữ giáng trần, không, dù chưa nhìn thấy tiên nhân nhưng ông tin rằng tiên nhân cũng khó sánh được với nàng. Những điệu múa khó nhất của phương nam này cũng không thể làm khó nàng. Chế Mân vỗ tay cười sang sảng nói :
“ Nàng đúng là quà tặng vô giá nhất mà thần siva dành cho ta, chẳng hay nàng học điệu múa này từ lúc nào ?”
Huyền Trân lúc này đã dừng lại, tươi cười bước lại gần Chế Mân nói :
“ Thiếp biết người luôn phải bận bịu việc triều chính nên hai ngày nay đã mời vũ sư tới học mấy điệu múa này, mong có thể phần nào khiến người quên đi mệt nhọc. Thiếp vũ thuật thô thiển khiến người chê cười rồi “
Chế Mân tức thì trợn mắt há mồm nói :
“ Hai ngày, lạy thần siva, nàng là thần nữ chứ đâu phải là người phàm “
Huyền Trân tựa vào vai Chế Mân vui vẻ nói :
“ Người quá lời làm thiếp thấy hổ thẹn “
Chế Mân ôm nhẹ qua eo nàng nghiêm khắc nói :
“ Nàng có lòng là được rồi, không được ép mình quá sức nghe không ? Mỗi ngày được nhìn thấy nàng là ta đã mãn nguyện rồi “
Nói xong Chế Mân nắm tay nàng dắt ra ban công ngắm nhìn những vì sao lung linh đang đua nhau tỏa sáng. Chế Mân thở dài một tiếng, Huyền Trân hỏi :
“ Người có chuyện gì buồn phiền sao ? “
Chế Mân chỉ tay lên trời nói :
“ Ta hận mình không thể lập tức bay lên hái những vì sao kia xuống tặng nàng “
Một nơi gần đó có một người Đại Việt nhưng lại hiểu được tiếng Chiêm Thành, cậu ta vốn đẹp trai, nhưng lúc này lại không khác gì một mỹ nữ. Người này cũng ngước nhìn lên sao trời, mỉm cười tự nói :
“ Ta thấy được sự hạnh phúc của nàng, ta đã mãn nguyện, ngày mai ta nên đi thôi ”
/79
|