Lạng Giang Châu nằm ở biên giới phía bắc Đại Việt, đất đai đa phần là núi non hùng vĩ, những sơn mạch kéo dài dường như vô tận, mà nơi đây chỉ là một phần nhỏ nơi nó đi qua. Phàm nhân cũng chỉ sinh sống ở chân những ngọn núi nhỏ ngoài rìa sơn mạch, bên trong quanh năm sương mù độc chướng dày đặc, dù những kẻ gan lỳ nhất muốn đi sâu vào sơn mạch khám phá cũng chỉ bị lạc đường, hoặc là chết đói, hoặc làm thức ăn cho dã thú, chưa một ai sống sót đi ra. Cho nên sơn mạch này và hầu hết những sơn mạch kéo dài vạn dặm khác đều chưa có dấu chân người.
Một Trấn nhỏ dưới chân Cổ Phong Sơn thuộc huyện Cổ Lũng, hai người một lớn một nhỏ dừng ngựa trước tửu lâu khá sang trọng tên "Cổ Phượng Lâu". Một người tầm ba mươi lăm tuổi, tóc trên đầu đã điểm, gương mặt anh tuấn đã có chút dấu hiệu của thời gian, ánh mắt ẩn chứa tinh quang, sau lưng mang một vật dài cuốn trong vải tím. Người còn lại là một cậu bé chừng mười bốn tuổi, gương mặt vô cùng khả ái, vận bạch y tiêu sái. Đây đúng là Đỗ Đăng Phong và Đỗ Thiên, hai người vừa cưỡi ngựa vừa ngắm cảnh núi non hùng vĩ, suốt mấy ngày mới tới được nơi đây. Một tiểu nhị nhìn thấy hai người khí độ không tầm thường thì vội chạy tới tươi cười chào hỏi :
“ Hai vị khách quan từ xa đến sao ? mời hai vị vào trong, bổn lâu có rất nhiều món ngon nổi tiếng”
Đăng Phong mỉm cười ôn hòa nói:
“ Được, hãy chuẩn bị những món ngon nhất của quý lâu đi”
Tiểu nhị nghe vậy thì mừng rỡ, biết đã gặp khách quý, hầu hạ tốt một chút kiểu gì cũng được thưởng. Gã hí hửng trong lòng, lầu một đã chật cứng khách nên mời hai người Đăng Phong đến một bàn trống trên lầu hai. Nơi này bố trí trang nhã hơn phía dưới nhiều, chỉ có sáu bàn, còn tới hai bàn trống. Đỗ Thiên rót ra hai ly trà rồi có chút buồn bã hỏi :
“ Cha định sẽ lui về ở ẩn ở nơi này sao ?”
Đăng Phong nhận lấy chén trà từ tay Đỗ Thiên, nhấp một miếng rồi nói :
“ Cả đời cha coi như đã trải qua nhiều thăng trầm, vốn đã có ý thoái lui ở ẩn, tránh xa ân oán giang hồ. Hai tay cha đã tắm quá nhiều máu, nên sẽ dành phần đời còn lại tụng kinh niệm phật, không cầu đắc đạo, chỉ cầu có thể thanh thản trong lòng. Nơi này núi non hùng vỹ, là một ngơi nghỉ ngơi rất tốt”
Đỗ Thiên nhất thời không biết nói sao nữa. Đăng Phong uống xong ly trà nóng thì đã có người bưng thức ăn lên, cùng với một bình rượu, hai người đi suốt mấy ngày liền nên bụng đã đói cồn cào, đều lao vào tiêu diệt đồ ăn một cách tàn bạo. Đăng Phong cho Đỗ Thiên một cuộc sống phiêu bạt giang hồ, đâu đâu cũng có thể là nhà, ăn to nói lớn, cho nên chỉ cần thoải mái là được, không cần câu nệ gì nhiều. Cách ăn uống của hai người khiến mấy người xung quanh trợn trừng con mắt, còn tiểu nhị thì lắc đầu thầm nghĩ “ Chẳng lẽ mình nhìn nhầm, là hai gã tù trốn trại lâu ngày không được ăn uống sao? “
Đăng Phong rót rượu ra một bát lớn, uống ực một hơi, gạt rượu vương nơi khóe miệng nói :
“ Thiên nhi, con bây giờ cũng không còn nhỏ nữa, hẳn cũng đã có chí hướng riêng của mình, vài ngày nữa khi cha cắt tóc đi tu, con hãy rời đi”
Đỗ Thiên cảm giác dường như mất mát thứ gì đó vô cùng quan trọng, im lặng một lúc rồi mới trả lời:
“ Đã đến lúc cha cần nghỉ ngơi, nhưng nếu con không thể ở bên phụng dưỡng thì lòng con sẽ không yên, cha hãy để con được bên cha thêm một thời gian nữa “
Đăng Phong nhìn Đỗ Thiên với ánh mắt chứa chan vô vàn yêu thương, giống như ánh mắt đã từng nhìn một người con gái. Trước đến nay chỉ có hình bóng một người con gái in đậm trong tim, và suốt đời này cũng chỉ có mình nàng. Đăng Phong chưa bao giờ nắm tay nàng, chưa bao giờ nói yêu nàng, nhưng những hành động đã nói thay tất cả. Cuộc đời hắn sinh ra là vì nàng, nay khi con trai nàng đã khôn lớn, hắn muốn vì nàng mà gõ mõ tụng kinh trong phần đời còn lại. Đăng Phong nói :
“ Chỉ cần trong lòng con có ta là được, nếu con ở lại, làm sao ta có thể cắt đứt phàm duyên, một lòng thờ phật !”
Đỗ Thiên nhìn thấy trong ánh mắt Đăng Phong sự kiên định, sẽ không bao giờ đổi ý nên đành nói :
“ Được, nếu ý cha đã quyết thì con đành chấp nhận “
Đăng Phong cười nói :
“ Con vốn thông minh, có thể chọn đường đèn sách làm quan, tư chất luyện võ con tốt, Thiên Phong Bộ con cũng đã đại thành, cũng có thể trở thành hiệp khách giang hồ, hoặc con cũng có thể trở thành mãnh tướng xông pha trận mạc. Tương lai của con vô cùng rộng lớn”
Hai người ăn uống no say xong ném cho tiểu nhị nguyên một lạng vàng, khiến hắn miệng há hốc không thốt được một lời, rồi lên ngựa phi thẳng về phía ngọn Cổ Phong. Nơi đó có một ngôi chùa mang tên Cổ Phong Tự. Hai ngày sau các đại sư làm lễ cắt tóc cho Đăng Phong. Trong ánh chiều tà trên khoảng sân rộng giữa lòng sơn tự, Đỗ Thiên quỳ xuống vái một vị sư mặc áo màu nâu, hai tay lần tràng hạt, đúng là Đăng Phong đã cắt tóc đi tu. Đỗ Thiên quỳ vái một lúc rồi nói :
“ Con sẽ mãi nhớ thời gian vui vẻ cùng cha ngao du thiên hạ, tạm biệt cha”
Nói xong Đỗ Thiên vái mấy vị sư bên cạnh rồi quay lưng bước đi không hề quay đầu, vì nếu quay đầu nước mắt sẽ rơi. Đợi Đỗ Thiên đi rồi, một vị đại sư ánh mắt tang thương nói :
“ Đệ tử không đành lòng sao? “
Đăng Phong ngước nhìn xa xăm nói :
“ A di đà phật, cứ để Đỗ thí chủ tung bay bằng chính đôi cánh của mình thì hơn, quãng đời qua đệ tử đã hiểu ra rằng, hãy cứ làm những gì mình muốn làm, bởi nhân gian này chỉ là một hồi mộng ảoàm “
Đại sư mặc áo cà sa đứng cạnh gật đầu nói :
“ Đúng vậy, nhân gian chỉ là giấc mộng mà thôi”
Hết Quyển 1
*Lời tác giả : Kết thúc phần phàm nhân của Đỗ Đăng Phong, mở ra một chân trời mới, xin mọi người tiếp tục ném đá mạnh tay
Hết Quyển 1
Một Trấn nhỏ dưới chân Cổ Phong Sơn thuộc huyện Cổ Lũng, hai người một lớn một nhỏ dừng ngựa trước tửu lâu khá sang trọng tên "Cổ Phượng Lâu". Một người tầm ba mươi lăm tuổi, tóc trên đầu đã điểm, gương mặt anh tuấn đã có chút dấu hiệu của thời gian, ánh mắt ẩn chứa tinh quang, sau lưng mang một vật dài cuốn trong vải tím. Người còn lại là một cậu bé chừng mười bốn tuổi, gương mặt vô cùng khả ái, vận bạch y tiêu sái. Đây đúng là Đỗ Đăng Phong và Đỗ Thiên, hai người vừa cưỡi ngựa vừa ngắm cảnh núi non hùng vĩ, suốt mấy ngày mới tới được nơi đây. Một tiểu nhị nhìn thấy hai người khí độ không tầm thường thì vội chạy tới tươi cười chào hỏi :
“ Hai vị khách quan từ xa đến sao ? mời hai vị vào trong, bổn lâu có rất nhiều món ngon nổi tiếng”
Đăng Phong mỉm cười ôn hòa nói:
“ Được, hãy chuẩn bị những món ngon nhất của quý lâu đi”
Tiểu nhị nghe vậy thì mừng rỡ, biết đã gặp khách quý, hầu hạ tốt một chút kiểu gì cũng được thưởng. Gã hí hửng trong lòng, lầu một đã chật cứng khách nên mời hai người Đăng Phong đến một bàn trống trên lầu hai. Nơi này bố trí trang nhã hơn phía dưới nhiều, chỉ có sáu bàn, còn tới hai bàn trống. Đỗ Thiên rót ra hai ly trà rồi có chút buồn bã hỏi :
“ Cha định sẽ lui về ở ẩn ở nơi này sao ?”
Đăng Phong nhận lấy chén trà từ tay Đỗ Thiên, nhấp một miếng rồi nói :
“ Cả đời cha coi như đã trải qua nhiều thăng trầm, vốn đã có ý thoái lui ở ẩn, tránh xa ân oán giang hồ. Hai tay cha đã tắm quá nhiều máu, nên sẽ dành phần đời còn lại tụng kinh niệm phật, không cầu đắc đạo, chỉ cầu có thể thanh thản trong lòng. Nơi này núi non hùng vỹ, là một ngơi nghỉ ngơi rất tốt”
Đỗ Thiên nhất thời không biết nói sao nữa. Đăng Phong uống xong ly trà nóng thì đã có người bưng thức ăn lên, cùng với một bình rượu, hai người đi suốt mấy ngày liền nên bụng đã đói cồn cào, đều lao vào tiêu diệt đồ ăn một cách tàn bạo. Đăng Phong cho Đỗ Thiên một cuộc sống phiêu bạt giang hồ, đâu đâu cũng có thể là nhà, ăn to nói lớn, cho nên chỉ cần thoải mái là được, không cần câu nệ gì nhiều. Cách ăn uống của hai người khiến mấy người xung quanh trợn trừng con mắt, còn tiểu nhị thì lắc đầu thầm nghĩ “ Chẳng lẽ mình nhìn nhầm, là hai gã tù trốn trại lâu ngày không được ăn uống sao? “
Đăng Phong rót rượu ra một bát lớn, uống ực một hơi, gạt rượu vương nơi khóe miệng nói :
“ Thiên nhi, con bây giờ cũng không còn nhỏ nữa, hẳn cũng đã có chí hướng riêng của mình, vài ngày nữa khi cha cắt tóc đi tu, con hãy rời đi”
Đỗ Thiên cảm giác dường như mất mát thứ gì đó vô cùng quan trọng, im lặng một lúc rồi mới trả lời:
“ Đã đến lúc cha cần nghỉ ngơi, nhưng nếu con không thể ở bên phụng dưỡng thì lòng con sẽ không yên, cha hãy để con được bên cha thêm một thời gian nữa “
Đăng Phong nhìn Đỗ Thiên với ánh mắt chứa chan vô vàn yêu thương, giống như ánh mắt đã từng nhìn một người con gái. Trước đến nay chỉ có hình bóng một người con gái in đậm trong tim, và suốt đời này cũng chỉ có mình nàng. Đăng Phong chưa bao giờ nắm tay nàng, chưa bao giờ nói yêu nàng, nhưng những hành động đã nói thay tất cả. Cuộc đời hắn sinh ra là vì nàng, nay khi con trai nàng đã khôn lớn, hắn muốn vì nàng mà gõ mõ tụng kinh trong phần đời còn lại. Đăng Phong nói :
“ Chỉ cần trong lòng con có ta là được, nếu con ở lại, làm sao ta có thể cắt đứt phàm duyên, một lòng thờ phật !”
Đỗ Thiên nhìn thấy trong ánh mắt Đăng Phong sự kiên định, sẽ không bao giờ đổi ý nên đành nói :
“ Được, nếu ý cha đã quyết thì con đành chấp nhận “
Đăng Phong cười nói :
“ Con vốn thông minh, có thể chọn đường đèn sách làm quan, tư chất luyện võ con tốt, Thiên Phong Bộ con cũng đã đại thành, cũng có thể trở thành hiệp khách giang hồ, hoặc con cũng có thể trở thành mãnh tướng xông pha trận mạc. Tương lai của con vô cùng rộng lớn”
Hai người ăn uống no say xong ném cho tiểu nhị nguyên một lạng vàng, khiến hắn miệng há hốc không thốt được một lời, rồi lên ngựa phi thẳng về phía ngọn Cổ Phong. Nơi đó có một ngôi chùa mang tên Cổ Phong Tự. Hai ngày sau các đại sư làm lễ cắt tóc cho Đăng Phong. Trong ánh chiều tà trên khoảng sân rộng giữa lòng sơn tự, Đỗ Thiên quỳ xuống vái một vị sư mặc áo màu nâu, hai tay lần tràng hạt, đúng là Đăng Phong đã cắt tóc đi tu. Đỗ Thiên quỳ vái một lúc rồi nói :
“ Con sẽ mãi nhớ thời gian vui vẻ cùng cha ngao du thiên hạ, tạm biệt cha”
Nói xong Đỗ Thiên vái mấy vị sư bên cạnh rồi quay lưng bước đi không hề quay đầu, vì nếu quay đầu nước mắt sẽ rơi. Đợi Đỗ Thiên đi rồi, một vị đại sư ánh mắt tang thương nói :
“ Đệ tử không đành lòng sao? “
Đăng Phong ngước nhìn xa xăm nói :
“ A di đà phật, cứ để Đỗ thí chủ tung bay bằng chính đôi cánh của mình thì hơn, quãng đời qua đệ tử đã hiểu ra rằng, hãy cứ làm những gì mình muốn làm, bởi nhân gian này chỉ là một hồi mộng ảoàm “
Đại sư mặc áo cà sa đứng cạnh gật đầu nói :
“ Đúng vậy, nhân gian chỉ là giấc mộng mà thôi”
Hết Quyển 1
*Lời tác giả : Kết thúc phần phàm nhân của Đỗ Đăng Phong, mở ra một chân trời mới, xin mọi người tiếp tục ném đá mạnh tay
Hết Quyển 1
/79
|