Lão già gật đầu rồi bước đi trước, Đỗ Thiên không nhanh không chậm theo sau. Lão già cũng không dùng khing công tuyệt thế của mình, hẳn là sợ hắn theo không kịp, mà Đỗ Thiên cũng không dùng thiên phong bộ, dù sao thì chuyến này là phúc hay là họa còn khó nói, hắn vẫn luôn cẩn trọng giữ lại chút vốn để bảo mệnh. Hắn ẩn ẩn cảm giác mình sắp chạm vào một điều gì đó vô cùng to lớn, có thể là cả một thế giới hoàn toàn khác, cho nên bình tâm mà nói hắn thực sự muốn đi theo lão già nghe một chút, tu sĩ rốt cuộc là dạng tồn tại gì. Lão già dường như nhìn ra được sự tò mò của Đỗ Thiên, mỉm cười nói :
“ Tiểu hữu có thắc mắc gì lát nữa lão phu sẽ giải đáp tất cả, động phủ của lão phu cũng ở gần đây thôi”
Đỗ Thiên mỉm cười cung kính một tiếng. Đi được chừng hai mươi phút thì phía trước là một ngọn núi to lớn sừng sững, tới đây lão già lại nhún người một chút đã bay xa cả chục trượng, đứng trên một khối đá, quay lại ra hiệu với Đỗ Thiên :
“ Đây là động phủ của lão phu “
Nói rồi lão lấy trong người ra một cây cờ nhỏ màu vàng cỡ bàn tay, khẽ vẫy vẫy phía sườn đá trước mặt. Một màn kỳ diệu xuất hiện, không gian dường như hơi uốn éo, giống như gợn sóng, rồi phía trước rõ ràng là một sườn đá bình thường xuất hiện một cửa động. Nhìn biểu tình Đỗ Thiên miệng chữ “A“ mắt chữ “O“ thì lão không nhịn được có chút đắc ý, cười nói :
“ Chỉ là một trận pháp huyễn thuật đơn giản phòng ngừa dã thú mà thôi, tiểu hữu không cần kinh ngạc”
Đến lúc này thì Đỗ Thiên hoàn toàn có thể khẳng định lão già nhìn hơi tầm thường này là dạng tồn tại tu sĩ như lão ta nói. Những điều kì diệu vừa xảy ra khiến Đỗ Thiên có một cỗ mong muốn cháy bỏng, muốn khám phá cái thế giới của những “ tu sĩ “ này. Đỗ Thiên một lúc sau mới vơi bớt sự rung động, đánh giá xung quanh một chút rồi bước tới cửa động. Lão già bước đi vào trước, phía trong không hề tối mà ngược lại, được những viên đá cỡ ngón cái khảm đầy tường và trần chiếu sáng không thua gì bên ngoài. Đỗ Thiên nhìn những viên đá đó thì càng rung động, những viên đá này toàn bộ đều là dạ minh châu đắt tiền, ở đây có không dưới mấy trăm viên. Ánh mắt Đỗ Thiên nhìn lão già càng thêm cẩn trọng. Ở trong một hang đông nơi núi rừng hoang vắng này, lại có trong tay một gia sản khổng lồ, quả là quái lạ. Đi qua hành lang chừng mười mét là một gian phòng hình chữ nhật khá rộng lớn và đơn giản, có một bàn đá đặt ở giữa cùng với bốn cái ghế xung quanh. Lão già ngồi vào một chiếc ghế rồi ra hiệu cho Đỗ Thiên ngồi xuống nói :
“ Lão phu vừa ra ngoài một chuyến trở về, không ngờ lại có chuyện lớn xảy ra ngay gần động phủ, cũng may nơi này không bị hủy, nào, có thắc mắc gì tiểu hữu cứ hỏi “
Đỗ Thiên đánh giá căn phòng một chút, cũng không thấy gì lạ thường, ngồi xuống rồi bắt đầu hỏi :
“ Xin hỏi tiền bối, tu sĩ là gì ?”
Lão già không cần suy nghĩ trả lời :
“ Tu sĩ hay còn gọi là tu tiên giả là những người có thể câu thông với linh khí trong trời đất, biến chuyển thành linh lực trong cơ thể, dựa vào linh lực mà thi triển được rất nhiều pháp thuật thần thông, tiểu hữu nhìn xem “
Lão vừa nói vừa hai tay bắt quyết trước ngực, đột ngột trước người lão xuất hiện một quả cầu lửa cỡ nắm tay nhẹ nhàng trôi nổi, nhiệt độ trong thạch thất lập tức tăng lên. Lão già chỉ tay về phía một chậu cây cảnh gần đó, hỏa cầu hơi run lên một chút rồi bắn trúng cây cảnh vô danh kia, “ bừng” một tiếng truyền ra, chỉ trong nháy mắt nơi đó chỉ còn một đống tro tàn. Đỗ Thiên nhìn thấy thì tâm thần chấn động, đồng thời cũng vô cùng kiêng kị đối phương. Lão già thấy ánh mắt sợ hãi của Đỗ Thiên thì vuốt râu cười nói :
“ Đó chỉ là sơ cấp pháp thuật mà thôi, đối với tu sĩ cấp cao thì dời non lấp bể cũng không phải là việc khó, tiểu hữu còn gì thắc mắc nữa không ?”
Đỗ Thiên biết mình đã đánh giá thấp lão già trước mặt, bây giờ đã là thế cưỡi hổ, nếu lão già có chủ ý với hắn thì đúng là hắn khó mà thoát. Tính toán một chút, Đỗ Thiên không những không che dấu mà còn làm như mới vừa rồi bị dọa cho chết khiếp, phải mất một lúc mới tỉnh táo. Đỗ Thiên hỏi ngay câu hỏi hắn quan tâm nhất :
“ Làm thế nào để trở thành tu sĩ ?”
Lão già chưa vội trả lời mà hai tay lại bấm quyết, nhiệt độ trong phòng lập tức giảm xuống, trở nên mát mẻ hẳn, rồi lão mới thu tay trả lời :
“ Vạn vật đều có thể tu tiên, nhưng còn tùy vào nhiều yếu tố, như con người thì cần phải có linh căn, linh khí và công pháp. Linh căn là gì thì không nói tới lão phu, cho dù là những lão quái nguyên anh kỳ trong truyền thuyết e rằng cũng không rõ, chỉ có thể nói rằng linh căn quyết định tu tiên, không có linh căn thì không thể tu tiên, linh căn phẩm chất tốt hơn thì tu luyện nhanh hơn. Còn linh khí là những tinh hoa của trời đất, có mặt trong không khí, mắt thường không thể thấy, mà phải là những người có linh căn, và có công pháp thích hợp mới câu thông được với linh khí. Linh khí mật độ phân bố không đều, có nơi thì vô cùng sung túc, hình thành nên linh mạch, nhưng có nơi thì rất thưa thớt, hầu như không có. Linh căn và linh khí đều phân làm ngũ hành thuộc tính kim-mộc-thủy-hỏa-thổ, ngoài ra có một số dị linh căn như lôi-phong-băng-ám...”
Lão già tuôn ra một tràng kiến thức khiến đầu óc Đỗ Thiên có chút lộn xộn. Hắn sắp xếp lại hệ thống kiến thức của mình mới có được về thế giới gọi là tu tiên giới này một chút. Còn có rất nhiều vấn đề hắn muốn biết, nhưng hắn cũng biết vô công bất thụ lộc, lão già này nói nhiều như vậy sợ rằng muốn cái gì đó ở hắn. Đầu óc xoay chuyển trong chốc lát hắn hỏi tiếp một câu nữa :
“ Từ trước đến nay đây là lần đâu vãn bôi gặp người tu tiên, chẳng lẽ người tu tiên chỉ sống ở phương bắc, trong những cánh rừng hoang vu như thế này ?”
Lão già lắc đầu cười nói :
“ Thực sự chủ nhân chân chính của thế giới này là tu sĩ mới đúng. Như lão phu đã nói, tu luyện phụ thuộc vào linh khí, cho nên tu sĩ sẽ sinh sống ở những nơi có linh khí sung túc, đa phần đều là những sơn mạch kéo dài như thế này. Đại Việt vốn là một tu chân quốc cấp thấp, số lượng tu sĩ rất ít, chỉ có hai, ba môn phái và mấy chục tu chân gia tộc mà thôi, cho nên phàm nhân hầu như không biết đến sự tồn tại của tu sĩ”
Đỗ Thiên gật đầu, rồi nhìn thẳng lão già nói :
“ Vô công bất thụ lộc, nãy giờ tiền bối cho vãn bối biết nhiều chuyện như vậy, tiền bối có yêu cầu gì vãn bối sẽ ra sức ?”
Lão già nhìn Đỗ Thiên một chút rồi ha ha cười lớn :
“ Quả là một đứa trẻ không tầm thường, được, lão phu đã cho tiểu hữu nhiều kiến thức như vậy, nay chỉ cần tiểu hữu để lại một vật là có thể rời đi”
“ Tiền bối cần vật gì ?” Đỗ Thiên tò mò hỏi
“ Mạng của tiểu hữu “ Lão già đột nhiên ánh mắt lóe lên sát khí nói
“ Tiểu hữu có thắc mắc gì lát nữa lão phu sẽ giải đáp tất cả, động phủ của lão phu cũng ở gần đây thôi”
Đỗ Thiên mỉm cười cung kính một tiếng. Đi được chừng hai mươi phút thì phía trước là một ngọn núi to lớn sừng sững, tới đây lão già lại nhún người một chút đã bay xa cả chục trượng, đứng trên một khối đá, quay lại ra hiệu với Đỗ Thiên :
“ Đây là động phủ của lão phu “
Nói rồi lão lấy trong người ra một cây cờ nhỏ màu vàng cỡ bàn tay, khẽ vẫy vẫy phía sườn đá trước mặt. Một màn kỳ diệu xuất hiện, không gian dường như hơi uốn éo, giống như gợn sóng, rồi phía trước rõ ràng là một sườn đá bình thường xuất hiện một cửa động. Nhìn biểu tình Đỗ Thiên miệng chữ “A“ mắt chữ “O“ thì lão không nhịn được có chút đắc ý, cười nói :
“ Chỉ là một trận pháp huyễn thuật đơn giản phòng ngừa dã thú mà thôi, tiểu hữu không cần kinh ngạc”
Đến lúc này thì Đỗ Thiên hoàn toàn có thể khẳng định lão già nhìn hơi tầm thường này là dạng tồn tại tu sĩ như lão ta nói. Những điều kì diệu vừa xảy ra khiến Đỗ Thiên có một cỗ mong muốn cháy bỏng, muốn khám phá cái thế giới của những “ tu sĩ “ này. Đỗ Thiên một lúc sau mới vơi bớt sự rung động, đánh giá xung quanh một chút rồi bước tới cửa động. Lão già bước đi vào trước, phía trong không hề tối mà ngược lại, được những viên đá cỡ ngón cái khảm đầy tường và trần chiếu sáng không thua gì bên ngoài. Đỗ Thiên nhìn những viên đá đó thì càng rung động, những viên đá này toàn bộ đều là dạ minh châu đắt tiền, ở đây có không dưới mấy trăm viên. Ánh mắt Đỗ Thiên nhìn lão già càng thêm cẩn trọng. Ở trong một hang đông nơi núi rừng hoang vắng này, lại có trong tay một gia sản khổng lồ, quả là quái lạ. Đi qua hành lang chừng mười mét là một gian phòng hình chữ nhật khá rộng lớn và đơn giản, có một bàn đá đặt ở giữa cùng với bốn cái ghế xung quanh. Lão già ngồi vào một chiếc ghế rồi ra hiệu cho Đỗ Thiên ngồi xuống nói :
“ Lão phu vừa ra ngoài một chuyến trở về, không ngờ lại có chuyện lớn xảy ra ngay gần động phủ, cũng may nơi này không bị hủy, nào, có thắc mắc gì tiểu hữu cứ hỏi “
Đỗ Thiên đánh giá căn phòng một chút, cũng không thấy gì lạ thường, ngồi xuống rồi bắt đầu hỏi :
“ Xin hỏi tiền bối, tu sĩ là gì ?”
Lão già không cần suy nghĩ trả lời :
“ Tu sĩ hay còn gọi là tu tiên giả là những người có thể câu thông với linh khí trong trời đất, biến chuyển thành linh lực trong cơ thể, dựa vào linh lực mà thi triển được rất nhiều pháp thuật thần thông, tiểu hữu nhìn xem “
Lão vừa nói vừa hai tay bắt quyết trước ngực, đột ngột trước người lão xuất hiện một quả cầu lửa cỡ nắm tay nhẹ nhàng trôi nổi, nhiệt độ trong thạch thất lập tức tăng lên. Lão già chỉ tay về phía một chậu cây cảnh gần đó, hỏa cầu hơi run lên một chút rồi bắn trúng cây cảnh vô danh kia, “ bừng” một tiếng truyền ra, chỉ trong nháy mắt nơi đó chỉ còn một đống tro tàn. Đỗ Thiên nhìn thấy thì tâm thần chấn động, đồng thời cũng vô cùng kiêng kị đối phương. Lão già thấy ánh mắt sợ hãi của Đỗ Thiên thì vuốt râu cười nói :
“ Đó chỉ là sơ cấp pháp thuật mà thôi, đối với tu sĩ cấp cao thì dời non lấp bể cũng không phải là việc khó, tiểu hữu còn gì thắc mắc nữa không ?”
Đỗ Thiên biết mình đã đánh giá thấp lão già trước mặt, bây giờ đã là thế cưỡi hổ, nếu lão già có chủ ý với hắn thì đúng là hắn khó mà thoát. Tính toán một chút, Đỗ Thiên không những không che dấu mà còn làm như mới vừa rồi bị dọa cho chết khiếp, phải mất một lúc mới tỉnh táo. Đỗ Thiên hỏi ngay câu hỏi hắn quan tâm nhất :
“ Làm thế nào để trở thành tu sĩ ?”
Lão già chưa vội trả lời mà hai tay lại bấm quyết, nhiệt độ trong phòng lập tức giảm xuống, trở nên mát mẻ hẳn, rồi lão mới thu tay trả lời :
“ Vạn vật đều có thể tu tiên, nhưng còn tùy vào nhiều yếu tố, như con người thì cần phải có linh căn, linh khí và công pháp. Linh căn là gì thì không nói tới lão phu, cho dù là những lão quái nguyên anh kỳ trong truyền thuyết e rằng cũng không rõ, chỉ có thể nói rằng linh căn quyết định tu tiên, không có linh căn thì không thể tu tiên, linh căn phẩm chất tốt hơn thì tu luyện nhanh hơn. Còn linh khí là những tinh hoa của trời đất, có mặt trong không khí, mắt thường không thể thấy, mà phải là những người có linh căn, và có công pháp thích hợp mới câu thông được với linh khí. Linh khí mật độ phân bố không đều, có nơi thì vô cùng sung túc, hình thành nên linh mạch, nhưng có nơi thì rất thưa thớt, hầu như không có. Linh căn và linh khí đều phân làm ngũ hành thuộc tính kim-mộc-thủy-hỏa-thổ, ngoài ra có một số dị linh căn như lôi-phong-băng-ám...”
Lão già tuôn ra một tràng kiến thức khiến đầu óc Đỗ Thiên có chút lộn xộn. Hắn sắp xếp lại hệ thống kiến thức của mình mới có được về thế giới gọi là tu tiên giới này một chút. Còn có rất nhiều vấn đề hắn muốn biết, nhưng hắn cũng biết vô công bất thụ lộc, lão già này nói nhiều như vậy sợ rằng muốn cái gì đó ở hắn. Đầu óc xoay chuyển trong chốc lát hắn hỏi tiếp một câu nữa :
“ Từ trước đến nay đây là lần đâu vãn bôi gặp người tu tiên, chẳng lẽ người tu tiên chỉ sống ở phương bắc, trong những cánh rừng hoang vu như thế này ?”
Lão già lắc đầu cười nói :
“ Thực sự chủ nhân chân chính của thế giới này là tu sĩ mới đúng. Như lão phu đã nói, tu luyện phụ thuộc vào linh khí, cho nên tu sĩ sẽ sinh sống ở những nơi có linh khí sung túc, đa phần đều là những sơn mạch kéo dài như thế này. Đại Việt vốn là một tu chân quốc cấp thấp, số lượng tu sĩ rất ít, chỉ có hai, ba môn phái và mấy chục tu chân gia tộc mà thôi, cho nên phàm nhân hầu như không biết đến sự tồn tại của tu sĩ”
Đỗ Thiên gật đầu, rồi nhìn thẳng lão già nói :
“ Vô công bất thụ lộc, nãy giờ tiền bối cho vãn bối biết nhiều chuyện như vậy, tiền bối có yêu cầu gì vãn bối sẽ ra sức ?”
Lão già nhìn Đỗ Thiên một chút rồi ha ha cười lớn :
“ Quả là một đứa trẻ không tầm thường, được, lão phu đã cho tiểu hữu nhiều kiến thức như vậy, nay chỉ cần tiểu hữu để lại một vật là có thể rời đi”
“ Tiền bối cần vật gì ?” Đỗ Thiên tò mò hỏi
“ Mạng của tiểu hữu “ Lão già đột nhiên ánh mắt lóe lên sát khí nói
/79
|