Phía tây ngọn phù phong trên một sườn núi tương đối thấp là một dãy thạch thất lớn nhỏ bằng nhau, chừng hai mươi căn, mỗi căn ngang dọc khoảng một trượng, tất cả đều dùng phép thuật dựng nên. Hạ Vũ dẫn Đỗ Thiên đến trước một căn nhà rồi nói :
“ Đỗ sư đệ một lòng quyết chí tu tiên như vậy tạ hạ bội phục, nếu có gì cần giúp đỡ sư đệ cứ mở miệng, nếu giúp được Hạ mỗ sẽ không từ chối. Từ giờ tới lúc bắt đầu làm tạp vụ sư đệ có hai tháng nghỉ ngơi chuẩn bị”
Đỗ Thiên thật lòng rất cảm kích Hạ Vũ, ôm quyền nói :
“ Đa tạ Hạ tiên sư”
Hạ Vũ vỗ vỗ vai Đỗ Thiên rồi quay lưng rời đi. Đỗ Thiên thở ra một hơi trọc khí, bước vào thạch thất. Bên trong bày trí vô cùng đơn giản, chỉ có một cái bàn cùng một cái giường đá, trên giường trải đã sẵn nệm. Đỗ Thiên ngồi vào bàn bắt đầu suy tính. Hắn có linh căn, nhưng không ngờ lại là ngũ hành tạp linh căn, trên thực tế có cũng như không. Nhưng hắn không cam lòng trở lại làm phàm nhân tầm thường, dù chặng đường tiếp theo có khó khăn vất vả đến đâu hắn cũng sẽ cố gắng, nếu tới chết mà vẫn không thể trở thành tu sĩ hắn cũng không hề hối hận. Tính cách quật cường và quyết đoán này là hắn kế thừa của phụ thân hắn. Đỗ Thiên cũng không phải hoàn toàn tay trắng, trong tay hắn còn có một viên linh thạch, năm viên đan dược không biết tên, công pháp cơ sở, một túi trữ vật, và quan trọng nhất là ngọc giản màu xanh nọ. Đáng tiếc ở đây không có ai hắn có thể tin tưởng để nhờ mở ra túi trữ vật xem bên trong có những gì, đồng thời hỏi xem đan dược kia có công dụng gì. Hắn chỉ có thể tự mình mò mẫm mà thôi. Trước mắt là tu luyện để trở thành luyện khí kỳ tu sĩ đã, sau đó mới có thể dùng thần thức tra xét túi trữ vật và ngọc giản, còn đan dược nọ nhất định phải qua điển tịch tìm hiểu công dụng và cách dùng. Đệ tử bình thường tiến vào tàng kinh các miễn phí, nhưng những đệ tử đảm nhiệm tạp vụ mỗi lần tiến vào mất một viên hạ phẩm linh thạch. Đỗ Thiên hít vào một hơi thật sâu, muốn có linh thạch để tiến vào tàng kinh các, phỏng chừng là chuyện của một năm sau, khi hắn được lãnh lương.
Đỗ Thiên có linh căn như vậy, muốn có thành quả sợ rằng phải cố gắng gấp trăm ngàn lần người khác, hắn cũng không định lãng phí thời gian, lập tức chiếu theo công pháp cơ sở kim thuộc tính có trong tay đả tọa tu luyện. Ngũ hành linh căn đầy đủ, tùy tiện tìm bậy một công pháp tu luyện cũng được, chẳng có vấn đề gì. Có hai tháng nghỉ ngơi nên Đỗ Thiên hầu như không lúc nào ngừng tu luyện. Buổi ngày đóng cửa tu luyện trong nhà, ban đêm ra phía sau bãi đá phía trên cao hơn một chút tu luyện. Ở bãi đá linh khí sung túc hơn ở chỗ thạch thất một chút, nhưng Đỗ Thiên không muốn có những va chạm với người khác nên chỉ ban đêm mới tới đó.
Vầng trăng tròn lẳng lặng dừng trên đỉnh đầu, cả khu rừng được phủ lên một thứ ánh sáng nhu hòa, màn đêm yên tĩnh chỉ thỉnh thoảng văng vẳng tiếng một vài loài côn trùng phát ra. Đỗ Thiên ngồi khoanh chân trên một tảng đá lớn, nhắm mắt không hề cử động, nếu không phải làn gió nhẹ thổi qua khẽ làm tà áo và mái tóc hơi phất phơ thì thật dễ khiến người ta nhầm tưởng là tượng gỗ. Vầng trăng đã đi qua đỉnh đầu nghiên hẳn về một phương, lúc này Đỗ Thiên mới mở mắt, thở dài một hơi nói :
“ Không ngờ linh căn kém đến như vậy, nơi này coi như linh khí không tệ, vậy mà suốt hai tháng trời không thể thành công đưa linh khí nhập thể, chỉ có thể lờ mờ cảm ứng được sự tồn tại của nó mà thôi, ài...!”
Đỗ Thiên ánh mắt buồn bã, nhìn lên vầng trăng trên cao một chút rồi đứng dậy đi về phía thạch thất. chỉ còn vài canh giờ nữa là trời sáng, hắn phải tranh thủ ngủ một chút, hôm nay hắn phải bắt đầu tiếp nhận tạp vụ rồi.
Sáng sớm, những tu sĩ trong khu thạch thất phần đông đều đã dậy, ai nấy cũng vẻ mặt vội vã bước đi, không ai nói với ai câu nào. Tu tiên chính là chạy đua với thời gian, hoặc là tấn cấp thành công, hoặc là chờ hao hết thọ nguyên rồi chết, mà đối với những kẻ linh căn thấp kém như bọn họ cuộc chạy đua lại càng khó khăn khốc liệt. Những tu sĩ này dù sao cũng có tu vi tầng một tầng hai, thậm chí người cao nhất đã đạt tới tầng bốn luyện khí kỳ, nên đa số đều đã học được khinh thân thuật, đều nhanh chóng khuất bóng dưới thung lũng. Đỗ Thiên bây giờ vẫn chỉ là phàm nhân, tuy có Thiên Phong Bộ huyền diệu nhưng không thích hợp cho di chuyển đường dài, chỉ đành bước đi bằng đôi chân, hướng tới quản sự lâu ở ngọn chủ phong. Ngọn chủ phong cao lớn hùng vỹ nhất trong năm ngọn núi, linh khí cũng sung túc nhất, đỉnh núi này chính là động phủ của vị sư tổ kết đan kỳ của Xích Diễm Môn, một trong những cấm địa hàng đầu, xâm phạm nhẹ thì bị phế tu vi đuổi khỏi môn phái, mà nặng thì mất mạng, thậm chí cơ hội luân hồi đầu thai cũng không có. Đỗ Thiên men theo còn đường lên núi, trước mắt liền hiện ra một quảng trường vô cùng rộng lớn, ngang dọc cũng phải đạt tới vài dặm, ở giữa mọc lên những cây trụ đá cao lớn, điêu khắc hình ảnh tứ thần thú trong truyền thuyết. Tứ thần thú chính là tồn tại cấp chân linh hùng mạnh nhất, nhưng loại đẳng cấp này đương nhiên không có xuất hiện ở nhân giới, nên nó có thực sự tồn tại hay không cũng chẳng ai biết. Quảng trường lát đá màu trắng xám, có mấy con sông lượn qua giữa, những cây cầu đá bắc ngang qua, ngước nhìn trước mặt là một dãy lầu các nguy nga, xa hơn nữa là đỉnh núi ngập mình trong mây trắng mờ mờ ảo ảo. Tuy không phải là lần đầu tiên nhìn thấy nhưng Đỗ Thiên cũng phải dừng lại say mê nhìn một lúc, tiên cảnh đẹp đến cỡ này thế tục giới không bao giờ có được. Hắn ước gì có thể dẫn phụ thân tới đây thăm thú một chuyến, ước gì có thể cho phụ thân biết đến tu tiên giới huyền kỳ.
Mất một lúc Đỗ Thiên mới bình ổn được tâm tư, bước nhanh qua quảng trường. Lúc này quảng trường cũng có khá nhiều người đi lại, rất nhiều đạo độn quang từ xa bay tới đều phải dừng lại đi bộ, dường như môn quy không cho phép phi hành ở nơi này. Có khá nhiều ánh mắt đảo qua Đỗ Thiên, dù sao thì vẻ ngoài của hắn cũng quá mức nổi trội, nhưng khi thấy trang phục tạp vụ thì nhếch môi khinh bỉ, thậm chí có mấy gã còn tỏ thái độ ghen ghét thù địch. Đối với mọi chuyện Đỗ Thiên làm như không biết, hắn một lòng tu luyện, không muốn dây dưa với những kẻ khác. Rất nhanh hắn đã đi hết quảng trường, trước mặt là một căn nhà ba tầng tập trung khá nhiều người làm tạp vụ. Nếu đặt một mình thì căn nhà không tính là nhỏ, nhưng bên cạnh lại là một dãy lầu các nguy nga nên nhìn căn nhà nhỏ bé đến đáng thương. Đây chính là quản sự lâu, chuyên môn quản lý tạp vụ trong Xích Diễm Môn. Đỗ Thiên bước tới xếp hàng, đợi tới lượt mình thì đưa ra một lệnh bài trước đó được nhận được. Một lão già to béo râu dài, lông mày rậm rạp nhìn có chút uy thế, tiếp nhận lệnh bài, tra sổ sách một chút rồi nói :
“ Đỗ Thiên, phụ trách thu dọn phế phù và phế liệu ở Chế Phù Đường trên Phù Phong, một năm lĩnh năm viên hạ phẩm linh thạch”
Đỗ Thiên ôm quyền cảm tạ rồi nhận lại thẻ bài bước ra. Cũng may là làm việc tại Phù Phong, quãng đường còn khá ngắn, chứ nếu làm việc ở Luyện Đan Phong hay Luyện Khí Phong thì thời gian đi lại cũng mất cả nửa ngày chứ không ít, còn đâu thời gian tu luyện. Hắn vừa bước ra ngoài một chút chưa kịp đi xa thì có một gã thanh niên cũng mặc trang phục tạp vụ chặn đường nói :
“ Các hạ dừng chân một chút, tại hạ có việc thỉnh giáo”
Đỗ Thiên dừng lại nhìn đối phương một lượt rồi khách sáo nói :
“ Các hạ có chuyện gì xin cứ chỉ giáo”
Gã này khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, cao hơn Đỗ Thiên gần nửa cái đầu, mái tóc cắt ngắn, hai mắt ti hí nhìn không có một chút lương thiện nào, gã cười cười nói :
“ Tại hạ Từ Lập Hưng, muốn đổi việc cho các hạ, tại hạ chính là muốn công việc trên Phù Phong”
Đỗ Thiên ẩn ẩn đã đoán được gã này chặn đường không có thiện ý gì, nghe vậy thì cười nói :
“ Thứ lỗi, tại hạ không muốn đổi việc”
Gã Từ Lập Hưng không ngờ Đỗ Thiên lại có gan từ chối. Không nhầm chứ, từ lão đại hắn trước nay đổi việc có gã tạp vụ nào giám từ chối. Gã trừng mắt nhìn Đỗ Thiên rồi gằn giọng đe dọa :
“ Tiểu tử ngươi đui mù hay sao ? chẳng lẽ không biết bổn đại gia là ai ? Nghe cho rõ đây, bổn nhân là Từ Lập Hưng, nếu muốn giữ mạng thì mau đưa thẻ bài nhiệm vụ ra đây”
Đỗ Thiên hắn hiền lành, nhưng không có nghĩa là kẻ khác có thể bắt nạt hắn. Hắn luôn nhớ một câu phụ thân hắn từng nói “ người không phạm ta, ta không phạm người, người phạm ta, người phải chết “. Tuy Đỗ Thiên mới chân ướt chân ráo tới nơi này không muốn dính vào thị phi, nhưng nếu nhượng bộ lần này ắt sẽ có lần sau, hắn phải làm những kẻ có ý đồ dây dưa đến hắn sáng mắt ra, như vậy hắn mới có thể yên ổn lâu dài mà tu luyện được. Nghĩ vậy Đỗ Thiên cũng không khách khí lạnh lùng nói :
“ Tránh ra”
Từ Lập Hưng đầu như muốn xì khói, xung quanh bao nhiêu gã đang quan sát, lại bị tiểu tử trước mặt không khách sáo như vậy, còn đâu là uy danh của hắn. Hắn dù sao cũng đường đường là một cao thủ luyện khí kỳ tầng ba, nếu không phải cố kỵ nơi này cấm giao đấu, sợ rằng hắn đã dùng phong nhận thuật mà băm vằm tiểu tử kiêu ngạo trước mặt. Gã hít thở khó khăn một lúc mới nén được giận nói :
“ Được lắm, tiểu tử ngươi hãy chuẩn bị hậu sự đi là vừa”
Đỗ Thiên ánh mắt lạnh lùng đối chọi ánh mắt gã một lúc rồi phiêu phiêu cất bước đi. Sở dĩ hắn giám tính toán như vậy là bởi vì ở khu tạp vụ chỉ có một gã tạp vụ tu vi tầng bốn, quanh năm làm nhiệm vụ quản lý những người làm tạp vụ khác hắn đã từng gặp, như vậy gã này cao nhất cũng là tầng ba. Luyện khí kỳ tầng ba tuy rằng mạnh, nhưng muốn thương tổn hắn e rằng không dễ.
“ Đỗ sư đệ một lòng quyết chí tu tiên như vậy tạ hạ bội phục, nếu có gì cần giúp đỡ sư đệ cứ mở miệng, nếu giúp được Hạ mỗ sẽ không từ chối. Từ giờ tới lúc bắt đầu làm tạp vụ sư đệ có hai tháng nghỉ ngơi chuẩn bị”
Đỗ Thiên thật lòng rất cảm kích Hạ Vũ, ôm quyền nói :
“ Đa tạ Hạ tiên sư”
Hạ Vũ vỗ vỗ vai Đỗ Thiên rồi quay lưng rời đi. Đỗ Thiên thở ra một hơi trọc khí, bước vào thạch thất. Bên trong bày trí vô cùng đơn giản, chỉ có một cái bàn cùng một cái giường đá, trên giường trải đã sẵn nệm. Đỗ Thiên ngồi vào bàn bắt đầu suy tính. Hắn có linh căn, nhưng không ngờ lại là ngũ hành tạp linh căn, trên thực tế có cũng như không. Nhưng hắn không cam lòng trở lại làm phàm nhân tầm thường, dù chặng đường tiếp theo có khó khăn vất vả đến đâu hắn cũng sẽ cố gắng, nếu tới chết mà vẫn không thể trở thành tu sĩ hắn cũng không hề hối hận. Tính cách quật cường và quyết đoán này là hắn kế thừa của phụ thân hắn. Đỗ Thiên cũng không phải hoàn toàn tay trắng, trong tay hắn còn có một viên linh thạch, năm viên đan dược không biết tên, công pháp cơ sở, một túi trữ vật, và quan trọng nhất là ngọc giản màu xanh nọ. Đáng tiếc ở đây không có ai hắn có thể tin tưởng để nhờ mở ra túi trữ vật xem bên trong có những gì, đồng thời hỏi xem đan dược kia có công dụng gì. Hắn chỉ có thể tự mình mò mẫm mà thôi. Trước mắt là tu luyện để trở thành luyện khí kỳ tu sĩ đã, sau đó mới có thể dùng thần thức tra xét túi trữ vật và ngọc giản, còn đan dược nọ nhất định phải qua điển tịch tìm hiểu công dụng và cách dùng. Đệ tử bình thường tiến vào tàng kinh các miễn phí, nhưng những đệ tử đảm nhiệm tạp vụ mỗi lần tiến vào mất một viên hạ phẩm linh thạch. Đỗ Thiên hít vào một hơi thật sâu, muốn có linh thạch để tiến vào tàng kinh các, phỏng chừng là chuyện của một năm sau, khi hắn được lãnh lương.
Đỗ Thiên có linh căn như vậy, muốn có thành quả sợ rằng phải cố gắng gấp trăm ngàn lần người khác, hắn cũng không định lãng phí thời gian, lập tức chiếu theo công pháp cơ sở kim thuộc tính có trong tay đả tọa tu luyện. Ngũ hành linh căn đầy đủ, tùy tiện tìm bậy một công pháp tu luyện cũng được, chẳng có vấn đề gì. Có hai tháng nghỉ ngơi nên Đỗ Thiên hầu như không lúc nào ngừng tu luyện. Buổi ngày đóng cửa tu luyện trong nhà, ban đêm ra phía sau bãi đá phía trên cao hơn một chút tu luyện. Ở bãi đá linh khí sung túc hơn ở chỗ thạch thất một chút, nhưng Đỗ Thiên không muốn có những va chạm với người khác nên chỉ ban đêm mới tới đó.
Vầng trăng tròn lẳng lặng dừng trên đỉnh đầu, cả khu rừng được phủ lên một thứ ánh sáng nhu hòa, màn đêm yên tĩnh chỉ thỉnh thoảng văng vẳng tiếng một vài loài côn trùng phát ra. Đỗ Thiên ngồi khoanh chân trên một tảng đá lớn, nhắm mắt không hề cử động, nếu không phải làn gió nhẹ thổi qua khẽ làm tà áo và mái tóc hơi phất phơ thì thật dễ khiến người ta nhầm tưởng là tượng gỗ. Vầng trăng đã đi qua đỉnh đầu nghiên hẳn về một phương, lúc này Đỗ Thiên mới mở mắt, thở dài một hơi nói :
“ Không ngờ linh căn kém đến như vậy, nơi này coi như linh khí không tệ, vậy mà suốt hai tháng trời không thể thành công đưa linh khí nhập thể, chỉ có thể lờ mờ cảm ứng được sự tồn tại của nó mà thôi, ài...!”
Đỗ Thiên ánh mắt buồn bã, nhìn lên vầng trăng trên cao một chút rồi đứng dậy đi về phía thạch thất. chỉ còn vài canh giờ nữa là trời sáng, hắn phải tranh thủ ngủ một chút, hôm nay hắn phải bắt đầu tiếp nhận tạp vụ rồi.
Sáng sớm, những tu sĩ trong khu thạch thất phần đông đều đã dậy, ai nấy cũng vẻ mặt vội vã bước đi, không ai nói với ai câu nào. Tu tiên chính là chạy đua với thời gian, hoặc là tấn cấp thành công, hoặc là chờ hao hết thọ nguyên rồi chết, mà đối với những kẻ linh căn thấp kém như bọn họ cuộc chạy đua lại càng khó khăn khốc liệt. Những tu sĩ này dù sao cũng có tu vi tầng một tầng hai, thậm chí người cao nhất đã đạt tới tầng bốn luyện khí kỳ, nên đa số đều đã học được khinh thân thuật, đều nhanh chóng khuất bóng dưới thung lũng. Đỗ Thiên bây giờ vẫn chỉ là phàm nhân, tuy có Thiên Phong Bộ huyền diệu nhưng không thích hợp cho di chuyển đường dài, chỉ đành bước đi bằng đôi chân, hướng tới quản sự lâu ở ngọn chủ phong. Ngọn chủ phong cao lớn hùng vỹ nhất trong năm ngọn núi, linh khí cũng sung túc nhất, đỉnh núi này chính là động phủ của vị sư tổ kết đan kỳ của Xích Diễm Môn, một trong những cấm địa hàng đầu, xâm phạm nhẹ thì bị phế tu vi đuổi khỏi môn phái, mà nặng thì mất mạng, thậm chí cơ hội luân hồi đầu thai cũng không có. Đỗ Thiên men theo còn đường lên núi, trước mắt liền hiện ra một quảng trường vô cùng rộng lớn, ngang dọc cũng phải đạt tới vài dặm, ở giữa mọc lên những cây trụ đá cao lớn, điêu khắc hình ảnh tứ thần thú trong truyền thuyết. Tứ thần thú chính là tồn tại cấp chân linh hùng mạnh nhất, nhưng loại đẳng cấp này đương nhiên không có xuất hiện ở nhân giới, nên nó có thực sự tồn tại hay không cũng chẳng ai biết. Quảng trường lát đá màu trắng xám, có mấy con sông lượn qua giữa, những cây cầu đá bắc ngang qua, ngước nhìn trước mặt là một dãy lầu các nguy nga, xa hơn nữa là đỉnh núi ngập mình trong mây trắng mờ mờ ảo ảo. Tuy không phải là lần đầu tiên nhìn thấy nhưng Đỗ Thiên cũng phải dừng lại say mê nhìn một lúc, tiên cảnh đẹp đến cỡ này thế tục giới không bao giờ có được. Hắn ước gì có thể dẫn phụ thân tới đây thăm thú một chuyến, ước gì có thể cho phụ thân biết đến tu tiên giới huyền kỳ.
Mất một lúc Đỗ Thiên mới bình ổn được tâm tư, bước nhanh qua quảng trường. Lúc này quảng trường cũng có khá nhiều người đi lại, rất nhiều đạo độn quang từ xa bay tới đều phải dừng lại đi bộ, dường như môn quy không cho phép phi hành ở nơi này. Có khá nhiều ánh mắt đảo qua Đỗ Thiên, dù sao thì vẻ ngoài của hắn cũng quá mức nổi trội, nhưng khi thấy trang phục tạp vụ thì nhếch môi khinh bỉ, thậm chí có mấy gã còn tỏ thái độ ghen ghét thù địch. Đối với mọi chuyện Đỗ Thiên làm như không biết, hắn một lòng tu luyện, không muốn dây dưa với những kẻ khác. Rất nhanh hắn đã đi hết quảng trường, trước mặt là một căn nhà ba tầng tập trung khá nhiều người làm tạp vụ. Nếu đặt một mình thì căn nhà không tính là nhỏ, nhưng bên cạnh lại là một dãy lầu các nguy nga nên nhìn căn nhà nhỏ bé đến đáng thương. Đây chính là quản sự lâu, chuyên môn quản lý tạp vụ trong Xích Diễm Môn. Đỗ Thiên bước tới xếp hàng, đợi tới lượt mình thì đưa ra một lệnh bài trước đó được nhận được. Một lão già to béo râu dài, lông mày rậm rạp nhìn có chút uy thế, tiếp nhận lệnh bài, tra sổ sách một chút rồi nói :
“ Đỗ Thiên, phụ trách thu dọn phế phù và phế liệu ở Chế Phù Đường trên Phù Phong, một năm lĩnh năm viên hạ phẩm linh thạch”
Đỗ Thiên ôm quyền cảm tạ rồi nhận lại thẻ bài bước ra. Cũng may là làm việc tại Phù Phong, quãng đường còn khá ngắn, chứ nếu làm việc ở Luyện Đan Phong hay Luyện Khí Phong thì thời gian đi lại cũng mất cả nửa ngày chứ không ít, còn đâu thời gian tu luyện. Hắn vừa bước ra ngoài một chút chưa kịp đi xa thì có một gã thanh niên cũng mặc trang phục tạp vụ chặn đường nói :
“ Các hạ dừng chân một chút, tại hạ có việc thỉnh giáo”
Đỗ Thiên dừng lại nhìn đối phương một lượt rồi khách sáo nói :
“ Các hạ có chuyện gì xin cứ chỉ giáo”
Gã này khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, cao hơn Đỗ Thiên gần nửa cái đầu, mái tóc cắt ngắn, hai mắt ti hí nhìn không có một chút lương thiện nào, gã cười cười nói :
“ Tại hạ Từ Lập Hưng, muốn đổi việc cho các hạ, tại hạ chính là muốn công việc trên Phù Phong”
Đỗ Thiên ẩn ẩn đã đoán được gã này chặn đường không có thiện ý gì, nghe vậy thì cười nói :
“ Thứ lỗi, tại hạ không muốn đổi việc”
Gã Từ Lập Hưng không ngờ Đỗ Thiên lại có gan từ chối. Không nhầm chứ, từ lão đại hắn trước nay đổi việc có gã tạp vụ nào giám từ chối. Gã trừng mắt nhìn Đỗ Thiên rồi gằn giọng đe dọa :
“ Tiểu tử ngươi đui mù hay sao ? chẳng lẽ không biết bổn đại gia là ai ? Nghe cho rõ đây, bổn nhân là Từ Lập Hưng, nếu muốn giữ mạng thì mau đưa thẻ bài nhiệm vụ ra đây”
Đỗ Thiên hắn hiền lành, nhưng không có nghĩa là kẻ khác có thể bắt nạt hắn. Hắn luôn nhớ một câu phụ thân hắn từng nói “ người không phạm ta, ta không phạm người, người phạm ta, người phải chết “. Tuy Đỗ Thiên mới chân ướt chân ráo tới nơi này không muốn dính vào thị phi, nhưng nếu nhượng bộ lần này ắt sẽ có lần sau, hắn phải làm những kẻ có ý đồ dây dưa đến hắn sáng mắt ra, như vậy hắn mới có thể yên ổn lâu dài mà tu luyện được. Nghĩ vậy Đỗ Thiên cũng không khách khí lạnh lùng nói :
“ Tránh ra”
Từ Lập Hưng đầu như muốn xì khói, xung quanh bao nhiêu gã đang quan sát, lại bị tiểu tử trước mặt không khách sáo như vậy, còn đâu là uy danh của hắn. Hắn dù sao cũng đường đường là một cao thủ luyện khí kỳ tầng ba, nếu không phải cố kỵ nơi này cấm giao đấu, sợ rằng hắn đã dùng phong nhận thuật mà băm vằm tiểu tử kiêu ngạo trước mặt. Gã hít thở khó khăn một lúc mới nén được giận nói :
“ Được lắm, tiểu tử ngươi hãy chuẩn bị hậu sự đi là vừa”
Đỗ Thiên ánh mắt lạnh lùng đối chọi ánh mắt gã một lúc rồi phiêu phiêu cất bước đi. Sở dĩ hắn giám tính toán như vậy là bởi vì ở khu tạp vụ chỉ có một gã tạp vụ tu vi tầng bốn, quanh năm làm nhiệm vụ quản lý những người làm tạp vụ khác hắn đã từng gặp, như vậy gã này cao nhất cũng là tầng ba. Luyện khí kỳ tầng ba tuy rằng mạnh, nhưng muốn thương tổn hắn e rằng không dễ.
/79
|