Đỗ Thiên lập tức từ trong hoảng sợ bừng tỉnh, vội thốt lên “ không hay” rồi muốn phi thân qua cửa sổ ra ngoài. Dù hắn không biết sau khi thôn phệ xong ngọc giản màu xanh thì ngọc giản màu đen xảy ra biến hóa gì, nhưng sự việc này quá mức quỷ dị, bỏ chạy giữ mạng nhỏ là sáng suốt nhất. Đáng tiếc Đỗ Thiên lại không được như ý muốn. Tuy phản ứng rất nhanh, nhưng ngọc giản đen còn nhanh hơn vô số lần. Đỗ Thiên chưa kịp xoay người thì gợn sóng ánh sáng bên trong ngọc giản ba động nhanh hơn, từ ngọc giản một đoàn hắc khí lấy tốc độ không gì sánh kịp kích bắn mà ra, dường như vừa chớp động đã xuất hiện ngay trước trán Đỗ Thiên, rồi lập tức nhập vào thiên linh cái của hắn. Hai mắt Đỗ Thiên trừng to không cam lòng, nhưng nhanh chóng đóng chặt lại, thân thể vô lực đổ ầm xuống sàn, không hề có nhịp thở truyền ra nữa.
Một mảng đen tối!
Không biết qua bao lâu, ý thức của Đỗ Thiên lạc vào một không gian xa lạ, xung quanh chỉ là một màu đen không có giới hạn. Đỗ Thiên cũng không hề cảm nhận được sự tồn tại của bản thân, dường như nơi đây chỉ có ý thức của hắn mà không có thể xác.
“Ta đã chết rồi sao? nơi này là âm giới?” Đỗ Thiên có chút chán nản thầm nghĩ. Hắn di chuyển, chính xác hơn thì hắn nghĩ mình đang di chuyển trong màu đen vô tận đó, không biết đã trải qua bao lâu. Một cái chớp mắt, hay là cả vạn vạn năm, hắn không biết. Trong không gian này thời gian như không hề tồn tại. Đột nhiên hắn nghe thấy những âm thanh lạ, rất nhỏ, rất yếu ớt từ một nơi nào đó cực kỳ xa xôi truyền lại. Âm thanh lớn dần, nhưng Đỗ Thiên vẫn chưa thể nghe rõ, cứ tiếp tục phiêu phù. Lại qua một khoảng thời gian, âm thanh đã như ở ngay phía trước, Đỗ Thiên đã phân biệt được một vài loại trong hàng loạt tiếng ầm vang hỗn tạp. Có tiếng người kêu gào nghe không rõ, có tiếng thú rống to, có tiếng va chạm, có tiếng nổ lớn rung trời chuyển đất, những thứ đó như muốn xé rách lỗ tai Đỗ Thiên. Rồi không gian trước mắt Đỗ Thiên đột nhiên sáng bừng, một quang cảnh mà cả đời hắn cũng không thể nào quên. Khoảng không bao la vô tận, có hàng triệu người đang tham gia một cuộc chiến, tất cả như phủ kín tinh không, hằng hà những thần thông pháp bảo phát ra đủ loại ánh sáng chói mắt bay lượn không ngừng. Trong hàng ngũ đó Đỗ Thiên có thể nhận ra nhân tộc, yêu tộc, ma tộc, âm tộc... nhưng phía chiến tuyến bên kia vẫn bị màu đen bao phủ, chỉ có thể nghe thấy những tiếng gầm rú kinh thiên, dường như là hàng vạn thái cổ hung thú nhất tề rống lên. Đỗ Thiên chưa kịp có suy nghĩ gì thì “ ầm ầm” vô số tiếng nổ như một loạt tinh cầu cực đại vỡ tan vang lên, không gian toàn bộ sụp đổ, trước mắt lại tối sầm lại
Đầu đau như búa bổ!
Đó là cảm giác đầu tiên ập đến, khiến thiếu chút nữa Đỗ Thiên lại ngất đi. Nhưng hắn không những không buồn mà ngược lại còn trở nên vui mừng. Đau là cảm giác của người sống, hắn còn sống! Đỗ Thiên cố gắng chống cự nỗi đau đớn khó tả này, cũng may cơn đau dày xéo không lâu, đến lúc hắn tưởng chừng không thể chịu đựng thêm nữa thì hoàn toàn biến mất. Một cảm giác vô lực dâng lên, dù Đỗ Thiên đã cảm nhật được nhịp tim yếu ớt của mình nhưng mí mắt nặng trĩu, đến một ngón tay cũng không thể cử động. Nếu lúc này bị người nào đó phát hiện ra thì dù người đó là phàm nhân hắn cũng chẳng thể chống cự. Cũng may trận pháp hắn bày ra vẫn còn hiện hữu. Đỗ Thiên cũng không miễn cưỡng nữa, thả lỏng người một lúc liền thiếp đi
Trăng lên cao!
Màn sáng bàng bạc bao trùm toàn bộ thung lũng, xuyên qua trận pháp bên ngoài chiếu lên những thạch thất đơn sơ hay những tòa nhà đồ sộ. Cả Vân Ẩn phường thị ngập trong mông lung. Trong một gian phòng khá lớn, Đỗ Thiên ngồi xếp bằng ngay dưới sàn nhà, hít thở theo công pháp phá thiên quyết, chậm rãi hoàn thành một vòng đại chu thiên. Lúc này cảm giác vô lực mới bị đẩy lùi, pháp lực thông suốt, Đỗ Thiên mở mắt thở ra một ngụm trọc khí, thì thầm:
“Quá mức quỷ dị rồi, trận chiến kinh thiên đó chẳng lẽ thực sự đã từng xảy ra? Những ngọc giản này rốt cuộc là cái gì?”
Hình ảnh trận chiến kỳ vĩ đó quá mức chân thật, nếu nói chỉ là giấc mơ thì hơi chút miễn cưỡng. Hắn cảm thấy quá sức kỳ quái, lúc đó tại sao hắn có thể phân biệt được yêu ma các tộc, trong khi hắn chưa hề gặp, thậm chí âm tộc hắn còn chưa nghe tới? Đỗ Thiên đặt một ngón tay lên thiên linh cái của mình, tâm niệm vừa động, một đoàn hắc khí đã từ thiên linh cái bay ra vờn quanh ngón tay, sau đó ngưng tụ lại thành một vật hình dáng kích cỡ không khác gì quả trứng gà màu đen, bên trong có những gợn sóng khẽ di động như có sinh mạng vậy. Đây đúng là ngọc giản màu đen nọ. Ngọc giản dường như đang ngủ say nên không thể dùng thần thức xâm nhập vào được. Khi Đỗ Thiên tỉnh dậy đã phát hiện ra nó nằm trong ý thức hải của mình, giống như là vật vô hình không có thực. Nhưng khi Đỗ Thiên dùng thần thức khu trục nó ra ngoài thì lại ngưng tụ thành vật chất thực sự. Điều này làm Đỗ Thiên thầm hô kỳ lạ không thôi, phá vỡ những thường thức bất di bất dịch của tu chân giới mà hắn biết. Ngọc giản này ẩn chứa quá nhiều bí ẩn. Tuy nó xuất hiện trong ý thức hải tạm thời chưa thấy có tác hại gì, nhưng Đỗ Thiên cũng không muốn sống chung với một vật đầy quỷ dị không rõ lai lịch. Hắn đã tìm mọi cách, từ ném vào túi trữ vật cho đến phong ấn trong trận pháp nhưng ngọc giản đều thần không biết quỷ không hay lập tức trở lại trong ý thức hải. Đỗ Thiên cũng đành bó tay, tự an ủi mình từ từ nghĩ biện pháp khu trục nó sau
Đỗ Thiên cầm ngọc giản trong tay ném mạnh ra ngoài, ngọc giản hóa thành một đám hắc khí biến mất. Đỗ Thiên không cần kiểm tra cũng biết nó đã trở lại trong đầu mình, liền không quan tâm nữa mà suy tính sang chuyện khác. Thu hoạch ở bí thị lần này vượt ngoài mong muốn ban đầu, không những an toàn bán ra hai gốc hoàng lăng chi và bán nguyệt loan đao, mà còn mua được bí thuật huyết ảnh độn nọ. “Xem ra không cần phí thời gian vào Vân Ẩn đấu giá hội nữa, nên mua những đồ vật cần thiết rồi lập tức trở lại Xích Diễm Môn bế quan, chừng nào chưa luyện thành huyết ảnh độn thì chưa xuất quan. Còn bí tịch thượng cổ trận pháp đành gác lại sau vậy” Đỗ Thiên rất nhanh có được quyết định. Nhưng hắn cũng chưa vội, ở bí thị đã có khá nhiều kẻ chủ tâm với hắn, tốt hơn cứ án binh bất động thêm một thời gian. Cẩn thận sẽ ít xuất sai lầm. Đỗ Thiên thu lại trận pháp rồi lại chuyển qua một phòng trọ mới, suốt ngày không ra ngoài mà dành toàn bộ thời gian nghiên cứu huyết ảnh độn.
Sáng sớm năm ngày sau, Đỗ Thiên bước ra ngoài vươn vai hít thở, sau đó thẳng hướng trung tâm Vân Ẩn phường thị đi tới. Lần này hắn chỉ mua một ít đồ vật căn bản nên không cần quá mức cẩn thận, chỉ mất nửa ngày thời gian hắn đã mua sắm xong.
Đỗ Thiên ra khỏi phường thị, sau khi chắc chắn không có kẻ bám đuôi liền tung ra phi đao hóa thành một đạo độn quang màu xanh nhạt bay đi. Phi hành được khoảng gần nửa ngày thì Đỗ Thiên đột nhiên nhíu mày, khống chế độn quang bay chậm lại. Phía trước hắn xuất hiện hai đạo kinh hồng đang nhanh chóng lướt tới, hai người tuy phát hiện ra Đỗ Thiên nhưng thấy hắn chỉ có tu vi tầng mười một nên không hề có ý tứ nhường đường, vừa phi hành vừa thoải mái tám chuyện:
“Hoa sư huynh, lão giả đó chẳng lẽ là trúc cơ kỳ tiền bối?”
Một gã gương mặt ngưng trọng tỏ vẻ nhớ lại nói:
“Huỳnh lão đệ chẳng lẽ nghĩ rằng luyện khí kỳ tu sĩ có khả năng đó ư? Nàng ta ít ra cũng đã là luyện khí tầng mười ba, hơn nữa thần thông không hề tầm thường, đạo kiếm khí nọ uy lực cực kỳ bá đạo, vậy mà lão giả chỉ khẽ động thân một chút đã dễ dàng chế trụ nàng. Nếu không phải lão đang muốn giữ hình tượng để khuyên nhủ nàng thành tâm theo lão thì e rằng hai ta đã gặp phải độc thủ rồi”
Gã còn lại rùng mình một chút, sau đó chậc miệng tiếc nuối nói:
“Nữ tu nọ mặt hoa da phấn, mười phần mỹ nhân không ngờ rơi vào tay một lão già xấu xí đến như vậy, ài, làm lô đỉnh cho mấy lão quái thi triển thái âm thuật thật sống không bằng chết!”
Hai người nói chuyện chốc lát đã bay vượt qua Đỗ Thiên, không để ý gương mặt hắn lộ ra nét cổ quái.
“ Mỹ nhân, tầng mười ba, đạo kiếm khí? chẳng lẽ là nàng?” Đỗ Thiên nhướng mày tự nói. Hắn không chủ tâm nghe lén, nhưng hai gã tu sĩ nọ không kiêng nể gì nói quá lớn khiến hắn nghe rõ mồn một. Đỗ Thiên ban đầu cũng không mấy để ý, nhưng càng nghe càng cảm thấy hình như đối tượng đang được nói tới là một vị bằng hữu của hắn. Đỗ Thiên đang muốn nhanh chóng quay về Xích Diễm Môn bế quan, nhưng lúc này nội tâm đã có cảm giác không ổn, suy nghĩ một lúc liền thay đổi phương hướng, hơi chếch sang trái bay đi. Nếu Đinh sư tỷ gặp chuyện thì hắn không thể giả ngơ mà bỏ qua được. Hai gã tu sĩ có nhắc tới Tiểu Mộ Sơn, là một ngọn núi hoang nhỏ cách đây chỉ chưa tới nửa giờ phi hành. Đỗ Thiên toàn lực thúc dục độn quang, sau đó không lâu trước mắt xuất hiện một ngọn núi hình thù giống như một nấm mồ, với một sơn phong dựng đứng cao vút như một nén nhang. Đây đúng là Tiểu Mộ Sơn. Đỗ Thiên vừa tới đang định bay một vòng xem xét thì bên dưới đã có giọng nói trong trẻo đầy ngạc nhiên và vui vẻ của nữ tử thốt lên:
“Đỗ sư đệ! là ngươi sao?”
Đỗ Thiên hướng thần thức đảo xuống dưới, không khó nhận ra hai người đang đứng đối diện nhau cạnh một vực đá ngoài rìa Tiểu Mộ Sơn. Một người con gái mặc bộ áo bào nâu giản dị giống tán tu, nhưng không thể che dấu được vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của mình, đúng là Đinh Huyền. Còn khi đảo qua người còn lại thì hai hàng lông mày Đỗ Thiên hơi giật giật. Là một lão giả gương mặt xấu xí, dáng người béo lùn, nhưng một thân tu vi đã đạt trúc cơ sơ kỳ. Lão giả liếc mắt nhìn Đỗ Thiên một chút rồi có vẻ thiếu kiên nhẫn lạnh giọng quát:
“Tiểu tử mau cút, bất kể ngươi và nàng quan hệ gì, nếu giám nhúng tay vào bổn chân nhân liền không khách khí ngắt luôn cái tiểu mệnh của ngươi!”
Đỗ Thiên đã tới đương nhiên không thể vì một câu hù dọa liền cúp đuôi bỏ chạy, nhưng đối phương là một cao thủ trúc cơ kỳ khiến hắn cũng không giám quá phận. Nhất định phải nghĩ cách êm đẹp giải quyết chuyện này, vì nếu động thủ chưa vội bàn thắng thua, nếu hai người giữ được mạng đã là kỳ tích rồi. Nghĩ vậy Đỗ Thiên liền vừa hạ độn quang vừa khoanh tay tỏ ra cực kỳ cung kính nói:
“Tiền bối hiểu lầm, vãn bối nào giám nhúng tay vào chuyện của tiền bối. Vãn bối Đỗ Thiên đệ tử Xích Diễm Môn, vãn bối vừa từ sơn môn đi tới thuận tiện đưa một vật cho sư tỷ đây theo lệnh của Vô Tuyệt phong chủ sư tôn nàng, xong việc vãn bối liền rời đi”
Đỗ Thiên nói vậy là đã qua một hồi phân tích. Nơi này không xa Xích Diễm Môn, theo lý dù đối phương có là trúc cơ kỳ tiền bối cũng không thể ngang nhiên khi dễ đệ tử của một phong chủ Xích Diễm Môn được. Mà nhìn cách ăn mặc của Đinh Huyền sợ rằng nàng ra ngoài không muốn để lộ thân phận thật nên xui xẻo bị lão giả đánh đồng là tán tu, mới xảy ra màn như vậy. Đỗ Thiên liền khéo léo nói ra thân phận của nàng để lão giả biết khó mà lui. Sự thật cũng gần đúng như Đỗ Thiên phân tích, lão giả tên Huyền Long chân nhân, vốn là một tán tu mới từ phương nam tới tham gia Vân Ẩn phường thị, vô tình gặp Đinh Huyền, cho rằng nàng là tán tu nên mới ngang nhiên ép nàng làm song tu đạo lữ. Ban đầu Huyền Long ẩn dấu tu vi, nhưng khi Đinh Huyền xuất thủ liền để lộ ra tu vi chân chính, dọa mấy kẻ đang muốn xem nháo sự bỏ chạy mất dạng. Đinh Huyền biết đối phương không thể chống lại nên đã nói ra mình là đệ tử Xích Diễm Môn nhưng Huyền Long nào có tin. Lúc này lại có một kẻ tới nói như vậy khiến lão phải suy xét lại một chút. Xích Diễm Môn một tán tu như lão không thể trêu chọc được. Đỗ Thiên lúc này đáp xuống bên cạnh đinh huyền, vỗ túi trữ vật đưa cho nàng một vật đồng thời truyền âm nói:
“Nếu lão tiếp tục gây khó dễ sư tỷ hãy rời đi trước, tiểu đệ nắm chắc có thể cản chân lão một lúc mà không nguy đến tính mạng”
Một mảng đen tối!
Không biết qua bao lâu, ý thức của Đỗ Thiên lạc vào một không gian xa lạ, xung quanh chỉ là một màu đen không có giới hạn. Đỗ Thiên cũng không hề cảm nhận được sự tồn tại của bản thân, dường như nơi đây chỉ có ý thức của hắn mà không có thể xác.
“Ta đã chết rồi sao? nơi này là âm giới?” Đỗ Thiên có chút chán nản thầm nghĩ. Hắn di chuyển, chính xác hơn thì hắn nghĩ mình đang di chuyển trong màu đen vô tận đó, không biết đã trải qua bao lâu. Một cái chớp mắt, hay là cả vạn vạn năm, hắn không biết. Trong không gian này thời gian như không hề tồn tại. Đột nhiên hắn nghe thấy những âm thanh lạ, rất nhỏ, rất yếu ớt từ một nơi nào đó cực kỳ xa xôi truyền lại. Âm thanh lớn dần, nhưng Đỗ Thiên vẫn chưa thể nghe rõ, cứ tiếp tục phiêu phù. Lại qua một khoảng thời gian, âm thanh đã như ở ngay phía trước, Đỗ Thiên đã phân biệt được một vài loại trong hàng loạt tiếng ầm vang hỗn tạp. Có tiếng người kêu gào nghe không rõ, có tiếng thú rống to, có tiếng va chạm, có tiếng nổ lớn rung trời chuyển đất, những thứ đó như muốn xé rách lỗ tai Đỗ Thiên. Rồi không gian trước mắt Đỗ Thiên đột nhiên sáng bừng, một quang cảnh mà cả đời hắn cũng không thể nào quên. Khoảng không bao la vô tận, có hàng triệu người đang tham gia một cuộc chiến, tất cả như phủ kín tinh không, hằng hà những thần thông pháp bảo phát ra đủ loại ánh sáng chói mắt bay lượn không ngừng. Trong hàng ngũ đó Đỗ Thiên có thể nhận ra nhân tộc, yêu tộc, ma tộc, âm tộc... nhưng phía chiến tuyến bên kia vẫn bị màu đen bao phủ, chỉ có thể nghe thấy những tiếng gầm rú kinh thiên, dường như là hàng vạn thái cổ hung thú nhất tề rống lên. Đỗ Thiên chưa kịp có suy nghĩ gì thì “ ầm ầm” vô số tiếng nổ như một loạt tinh cầu cực đại vỡ tan vang lên, không gian toàn bộ sụp đổ, trước mắt lại tối sầm lại
Đầu đau như búa bổ!
Đó là cảm giác đầu tiên ập đến, khiến thiếu chút nữa Đỗ Thiên lại ngất đi. Nhưng hắn không những không buồn mà ngược lại còn trở nên vui mừng. Đau là cảm giác của người sống, hắn còn sống! Đỗ Thiên cố gắng chống cự nỗi đau đớn khó tả này, cũng may cơn đau dày xéo không lâu, đến lúc hắn tưởng chừng không thể chịu đựng thêm nữa thì hoàn toàn biến mất. Một cảm giác vô lực dâng lên, dù Đỗ Thiên đã cảm nhật được nhịp tim yếu ớt của mình nhưng mí mắt nặng trĩu, đến một ngón tay cũng không thể cử động. Nếu lúc này bị người nào đó phát hiện ra thì dù người đó là phàm nhân hắn cũng chẳng thể chống cự. Cũng may trận pháp hắn bày ra vẫn còn hiện hữu. Đỗ Thiên cũng không miễn cưỡng nữa, thả lỏng người một lúc liền thiếp đi
Trăng lên cao!
Màn sáng bàng bạc bao trùm toàn bộ thung lũng, xuyên qua trận pháp bên ngoài chiếu lên những thạch thất đơn sơ hay những tòa nhà đồ sộ. Cả Vân Ẩn phường thị ngập trong mông lung. Trong một gian phòng khá lớn, Đỗ Thiên ngồi xếp bằng ngay dưới sàn nhà, hít thở theo công pháp phá thiên quyết, chậm rãi hoàn thành một vòng đại chu thiên. Lúc này cảm giác vô lực mới bị đẩy lùi, pháp lực thông suốt, Đỗ Thiên mở mắt thở ra một ngụm trọc khí, thì thầm:
“Quá mức quỷ dị rồi, trận chiến kinh thiên đó chẳng lẽ thực sự đã từng xảy ra? Những ngọc giản này rốt cuộc là cái gì?”
Hình ảnh trận chiến kỳ vĩ đó quá mức chân thật, nếu nói chỉ là giấc mơ thì hơi chút miễn cưỡng. Hắn cảm thấy quá sức kỳ quái, lúc đó tại sao hắn có thể phân biệt được yêu ma các tộc, trong khi hắn chưa hề gặp, thậm chí âm tộc hắn còn chưa nghe tới? Đỗ Thiên đặt một ngón tay lên thiên linh cái của mình, tâm niệm vừa động, một đoàn hắc khí đã từ thiên linh cái bay ra vờn quanh ngón tay, sau đó ngưng tụ lại thành một vật hình dáng kích cỡ không khác gì quả trứng gà màu đen, bên trong có những gợn sóng khẽ di động như có sinh mạng vậy. Đây đúng là ngọc giản màu đen nọ. Ngọc giản dường như đang ngủ say nên không thể dùng thần thức xâm nhập vào được. Khi Đỗ Thiên tỉnh dậy đã phát hiện ra nó nằm trong ý thức hải của mình, giống như là vật vô hình không có thực. Nhưng khi Đỗ Thiên dùng thần thức khu trục nó ra ngoài thì lại ngưng tụ thành vật chất thực sự. Điều này làm Đỗ Thiên thầm hô kỳ lạ không thôi, phá vỡ những thường thức bất di bất dịch của tu chân giới mà hắn biết. Ngọc giản này ẩn chứa quá nhiều bí ẩn. Tuy nó xuất hiện trong ý thức hải tạm thời chưa thấy có tác hại gì, nhưng Đỗ Thiên cũng không muốn sống chung với một vật đầy quỷ dị không rõ lai lịch. Hắn đã tìm mọi cách, từ ném vào túi trữ vật cho đến phong ấn trong trận pháp nhưng ngọc giản đều thần không biết quỷ không hay lập tức trở lại trong ý thức hải. Đỗ Thiên cũng đành bó tay, tự an ủi mình từ từ nghĩ biện pháp khu trục nó sau
Đỗ Thiên cầm ngọc giản trong tay ném mạnh ra ngoài, ngọc giản hóa thành một đám hắc khí biến mất. Đỗ Thiên không cần kiểm tra cũng biết nó đã trở lại trong đầu mình, liền không quan tâm nữa mà suy tính sang chuyện khác. Thu hoạch ở bí thị lần này vượt ngoài mong muốn ban đầu, không những an toàn bán ra hai gốc hoàng lăng chi và bán nguyệt loan đao, mà còn mua được bí thuật huyết ảnh độn nọ. “Xem ra không cần phí thời gian vào Vân Ẩn đấu giá hội nữa, nên mua những đồ vật cần thiết rồi lập tức trở lại Xích Diễm Môn bế quan, chừng nào chưa luyện thành huyết ảnh độn thì chưa xuất quan. Còn bí tịch thượng cổ trận pháp đành gác lại sau vậy” Đỗ Thiên rất nhanh có được quyết định. Nhưng hắn cũng chưa vội, ở bí thị đã có khá nhiều kẻ chủ tâm với hắn, tốt hơn cứ án binh bất động thêm một thời gian. Cẩn thận sẽ ít xuất sai lầm. Đỗ Thiên thu lại trận pháp rồi lại chuyển qua một phòng trọ mới, suốt ngày không ra ngoài mà dành toàn bộ thời gian nghiên cứu huyết ảnh độn.
Sáng sớm năm ngày sau, Đỗ Thiên bước ra ngoài vươn vai hít thở, sau đó thẳng hướng trung tâm Vân Ẩn phường thị đi tới. Lần này hắn chỉ mua một ít đồ vật căn bản nên không cần quá mức cẩn thận, chỉ mất nửa ngày thời gian hắn đã mua sắm xong.
Đỗ Thiên ra khỏi phường thị, sau khi chắc chắn không có kẻ bám đuôi liền tung ra phi đao hóa thành một đạo độn quang màu xanh nhạt bay đi. Phi hành được khoảng gần nửa ngày thì Đỗ Thiên đột nhiên nhíu mày, khống chế độn quang bay chậm lại. Phía trước hắn xuất hiện hai đạo kinh hồng đang nhanh chóng lướt tới, hai người tuy phát hiện ra Đỗ Thiên nhưng thấy hắn chỉ có tu vi tầng mười một nên không hề có ý tứ nhường đường, vừa phi hành vừa thoải mái tám chuyện:
“Hoa sư huynh, lão giả đó chẳng lẽ là trúc cơ kỳ tiền bối?”
Một gã gương mặt ngưng trọng tỏ vẻ nhớ lại nói:
“Huỳnh lão đệ chẳng lẽ nghĩ rằng luyện khí kỳ tu sĩ có khả năng đó ư? Nàng ta ít ra cũng đã là luyện khí tầng mười ba, hơn nữa thần thông không hề tầm thường, đạo kiếm khí nọ uy lực cực kỳ bá đạo, vậy mà lão giả chỉ khẽ động thân một chút đã dễ dàng chế trụ nàng. Nếu không phải lão đang muốn giữ hình tượng để khuyên nhủ nàng thành tâm theo lão thì e rằng hai ta đã gặp phải độc thủ rồi”
Gã còn lại rùng mình một chút, sau đó chậc miệng tiếc nuối nói:
“Nữ tu nọ mặt hoa da phấn, mười phần mỹ nhân không ngờ rơi vào tay một lão già xấu xí đến như vậy, ài, làm lô đỉnh cho mấy lão quái thi triển thái âm thuật thật sống không bằng chết!”
Hai người nói chuyện chốc lát đã bay vượt qua Đỗ Thiên, không để ý gương mặt hắn lộ ra nét cổ quái.
“ Mỹ nhân, tầng mười ba, đạo kiếm khí? chẳng lẽ là nàng?” Đỗ Thiên nhướng mày tự nói. Hắn không chủ tâm nghe lén, nhưng hai gã tu sĩ nọ không kiêng nể gì nói quá lớn khiến hắn nghe rõ mồn một. Đỗ Thiên ban đầu cũng không mấy để ý, nhưng càng nghe càng cảm thấy hình như đối tượng đang được nói tới là một vị bằng hữu của hắn. Đỗ Thiên đang muốn nhanh chóng quay về Xích Diễm Môn bế quan, nhưng lúc này nội tâm đã có cảm giác không ổn, suy nghĩ một lúc liền thay đổi phương hướng, hơi chếch sang trái bay đi. Nếu Đinh sư tỷ gặp chuyện thì hắn không thể giả ngơ mà bỏ qua được. Hai gã tu sĩ có nhắc tới Tiểu Mộ Sơn, là một ngọn núi hoang nhỏ cách đây chỉ chưa tới nửa giờ phi hành. Đỗ Thiên toàn lực thúc dục độn quang, sau đó không lâu trước mắt xuất hiện một ngọn núi hình thù giống như một nấm mồ, với một sơn phong dựng đứng cao vút như một nén nhang. Đây đúng là Tiểu Mộ Sơn. Đỗ Thiên vừa tới đang định bay một vòng xem xét thì bên dưới đã có giọng nói trong trẻo đầy ngạc nhiên và vui vẻ của nữ tử thốt lên:
“Đỗ sư đệ! là ngươi sao?”
Đỗ Thiên hướng thần thức đảo xuống dưới, không khó nhận ra hai người đang đứng đối diện nhau cạnh một vực đá ngoài rìa Tiểu Mộ Sơn. Một người con gái mặc bộ áo bào nâu giản dị giống tán tu, nhưng không thể che dấu được vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của mình, đúng là Đinh Huyền. Còn khi đảo qua người còn lại thì hai hàng lông mày Đỗ Thiên hơi giật giật. Là một lão giả gương mặt xấu xí, dáng người béo lùn, nhưng một thân tu vi đã đạt trúc cơ sơ kỳ. Lão giả liếc mắt nhìn Đỗ Thiên một chút rồi có vẻ thiếu kiên nhẫn lạnh giọng quát:
“Tiểu tử mau cút, bất kể ngươi và nàng quan hệ gì, nếu giám nhúng tay vào bổn chân nhân liền không khách khí ngắt luôn cái tiểu mệnh của ngươi!”
Đỗ Thiên đã tới đương nhiên không thể vì một câu hù dọa liền cúp đuôi bỏ chạy, nhưng đối phương là một cao thủ trúc cơ kỳ khiến hắn cũng không giám quá phận. Nhất định phải nghĩ cách êm đẹp giải quyết chuyện này, vì nếu động thủ chưa vội bàn thắng thua, nếu hai người giữ được mạng đã là kỳ tích rồi. Nghĩ vậy Đỗ Thiên liền vừa hạ độn quang vừa khoanh tay tỏ ra cực kỳ cung kính nói:
“Tiền bối hiểu lầm, vãn bối nào giám nhúng tay vào chuyện của tiền bối. Vãn bối Đỗ Thiên đệ tử Xích Diễm Môn, vãn bối vừa từ sơn môn đi tới thuận tiện đưa một vật cho sư tỷ đây theo lệnh của Vô Tuyệt phong chủ sư tôn nàng, xong việc vãn bối liền rời đi”
Đỗ Thiên nói vậy là đã qua một hồi phân tích. Nơi này không xa Xích Diễm Môn, theo lý dù đối phương có là trúc cơ kỳ tiền bối cũng không thể ngang nhiên khi dễ đệ tử của một phong chủ Xích Diễm Môn được. Mà nhìn cách ăn mặc của Đinh Huyền sợ rằng nàng ra ngoài không muốn để lộ thân phận thật nên xui xẻo bị lão giả đánh đồng là tán tu, mới xảy ra màn như vậy. Đỗ Thiên liền khéo léo nói ra thân phận của nàng để lão giả biết khó mà lui. Sự thật cũng gần đúng như Đỗ Thiên phân tích, lão giả tên Huyền Long chân nhân, vốn là một tán tu mới từ phương nam tới tham gia Vân Ẩn phường thị, vô tình gặp Đinh Huyền, cho rằng nàng là tán tu nên mới ngang nhiên ép nàng làm song tu đạo lữ. Ban đầu Huyền Long ẩn dấu tu vi, nhưng khi Đinh Huyền xuất thủ liền để lộ ra tu vi chân chính, dọa mấy kẻ đang muốn xem nháo sự bỏ chạy mất dạng. Đinh Huyền biết đối phương không thể chống lại nên đã nói ra mình là đệ tử Xích Diễm Môn nhưng Huyền Long nào có tin. Lúc này lại có một kẻ tới nói như vậy khiến lão phải suy xét lại một chút. Xích Diễm Môn một tán tu như lão không thể trêu chọc được. Đỗ Thiên lúc này đáp xuống bên cạnh đinh huyền, vỗ túi trữ vật đưa cho nàng một vật đồng thời truyền âm nói:
“Nếu lão tiếp tục gây khó dễ sư tỷ hãy rời đi trước, tiểu đệ nắm chắc có thể cản chân lão một lúc mà không nguy đến tính mạng”
/79
|