Một ngày như mọi ngày, căn nhà nhỏ nơi vị Châu thần y cư ngụ ở trong xóm nghèo lúc nào cũng có mùi thuốc nam thoang thoảng, tràn ngập không gian, phía ngoài mảnh sân nhỏ luôn luôn chật kín người đến khám bệnh, họ kiên nhẫn ngồi trên từng chiếc ghế dài xếp ngay ngắn, đợi đến lượt khám của mình.
Tên Quân lanh lẹ, hăng hái qua lại, quản lý trật tự, gọi tên bệnh nhân.
Tên Bằng thì cùng một vài người nữa chịu trách nhiệm sơ chế dược liệu ở phía sau.
Hai cái tên giang hồ này kể từ hồi đến làm công cho Quang Châu, bị công việc bề bộn quấn vào thân đã trở nên thành thục ra hẳn, bớt đi cái tính du côn du đảng bồng bột ngày xưa.
Quang Châu tất nhiên cũng không để cho bọn hắn chịu thiệt thòi chút gì, mỗi tháng đều trả công và thưởng rất hậu, điều này khiến cho trong lòng hai tên Bằng và Quân vui sướng không thôi, công việc tuy có cực một tý nhưng tiền lương tương đối cao, quan trọng hơn là cuộc sống hiện tại an toàn hơn cái việc chạy theo đại ca Đại Hùng, cả ngày phải sống trên đầu ngọn đao như lúc trước, cha mẹ bọn chúng vì thấy con mình nên người lại càng biết ơn cảm kích vị Châu thần y mãi.
Bệnh nhân đến khám đông nhất là vào buổi sáng, có hôm đông đến hơn một trăm người, tiền khám bệnh hốt thuốc tuy rẻ, nhưng tích tiểu thành đại, tiền thu vào mỗi ngày cũng gần năm lượng bạc, tính ra sơ sơ một tháng trừ những ngày Quang Châu nghỉ không làm ra, doanh thu cũng đạt tới con số một trăm lượng bạc, tương đương với một lượng vàng.
Bệnh nhân đủ thứ hạng người, ngoài dân xóm nghèo ra còn có người trong thành nghe danh mà tìm đến, một số nhà giàu có thì cho xe ngựa rước thầy đến nhà, tất nhiên mỗi lần như vậy bọn họ đều bị Quang Châu móc một khoảng chi phí không nhỏ, không phải hắn tham lam cái gì mà khoản chi phí ấy sẽ bù vào cho những người nghèo không có tiền khám bệnh.
Thầy y thì không cần phải sống sao ? Câu trả lời thì rất rõ ràng rồi.
Chính vì thế, số người nghèo mang ơn vị thầy thuốc này cũng khá nhiều, Quang Châu rất linh động trong mấy chuyện này, đề ra quy định, ai không có tiền khám bệnh thì chịu khó lên núi hái dùm hắn một số cây thuốc, hoặc là phụ giúp chặt cây, rửa dược liệu … là được.
Thời đại này nguồn bán dược liệu rất là khan hiếm, nguồn thuốc chủ yếu là thuốc bắc từ phía Tống quốc nhập sang, giá cả thì trên trời dưới đất mà tính ra chất lượng lại chưa chắc tốt bằng thuốc nam, vừa rẻ vừa dễ kiếm.
Một số nhà hàng xóm lanh lợi còn bắt đầu trồng thuốc bán lại cho Quang Châu với giá rẻ, kiếm thêm thu nhập ổn định.
Danh vọng của hắn cũng vì vậy mà đã từ từ nổi lên, ít nhất là tại khu xóm nghèo này, tất cả mọi người, ai cũng đều biết mặt vị “lương y như từ mẫu” còn rất trẻ tuổi ấy, trong lòng họ kính trọng vô cùng, mỗi lần đi dự đám tiệc, Quang Châu đều được người ta trang trọng vời lên ngồi bàn trên, một tiếng “thưa thầy” hai tiếng cũng “thưa thầy”, đức cao vọng trọng như thế lại khiến hắn có đôi lúc ngại ngùng.
Mấy cô thiếu nữ trong xóm thì nhìn hắn si mê, mơ mộng, thậm chí đã có rất nhiều nhà nhờ bà mối chạy đến nhà Đầu Trâu đạp cửa lên tiếng, nhưng đều bị Quang Châu nhã nhặn từ chối, hắn thấy mình còn quá trẻ chưa muốn lấy vợ lúc này.
Tính ra Quang Châu năm nay tròn mười chín tuổi, ở cái xã hội phong kiến đã gọi là già, người ta từ mười ba mười bốn tuổi đã lập gia đình, đến cỡ tuổi hắn con cái đầy nhà.
Mấy bà mối sau khi thấy dụ dỗ Quang Châu không được thì bắt đầu quay sang Đầu Trâu, thậm chí là Phạm Yến, khiến cho hai anh em bọn họ ngượng ngùng không thôi, suốt ngày bị Quang Châu lấy vấn đề này ra chọc ghẹo.
Hôm nay, buổi trưa bệnh vắng, Quang Châu liền tranh thủ giấy phút hiếm hoi, bắc một cái võng dưới gốc cây bưởi trong sân vườn sau nhà, nằm đu đưa thưởng gió. Hắn đang thiu thiu ngủ thì nghe thấy phía trước cổng có âm thanh ồn ào vọng lại, cứ tưởng là hàng xóm chửi nhau nên cũng mặc kệ, lười đứng dậy xem, nào ngờ qua một lát, Đầu Trâu bỗng hớt ha hớt hải chạy lại, nét mặt sợ hãi, miệng nói lắp bắp :
- Chú hai ! Dậy … dậy…mau, có nha sai tới.
Quang Châu nghe thế liền bật mình ngồi dậy, tỉnh cả ngủ, trong lòng suy nghĩ rất nhanh :
- “Nha sai của nha môn sao lại tới đây ? Mình trước giờ chưa từng phạm pháp, cũng chưa từng đắc tội ai, thật là kỳ quái.”
Trong lòng chột dạ, nhưng cũng không dám chậm trễ, bước nhanh ra trước nhà.
Trên khoảnh sân nhỏ lúc này đây có mười nha sai, hông cài một cây kiếm, tay cầm trường côn, đứng thành hai hàng, quây kín mảnh sân, người nào người nấy sắc mặt lạnh lùng nghiêm túc, ở phía ngoài cổng không xa, dân chúng hiếu kỳ bu đen chỉ trỏ.
Quang Châu vừa mới bước ra, lập tức từ phía sau đám nha sai ấy có một người trung niên bước lên, người này chừng bốn mươi tuổi, áo dài khăn đóng thuần một sắc đen, râu để ba chỏm, dùng một cái thái độ lạnh nhạt, vênh váo nhìn đám người Quang Châu mà hỏi :
- Người nào là Châu thần y ?
Quang Châu bình tĩnh tiến lên cười nói:
- Chính là kẻ hèn này, không biết quan lớn đây là ?
Tên trung niên sau khi nhìn thấy Quang Châu chắp tay báo danh, trong lòng không dám tin vị thần y nổi danh gần đây của thành Đại La lại là chàng thanh niên trẻ tuổi lịch sự trước mắt, còn tưởng rằng có kẻ to gan đùa bỡn mình, liền trợn mắt mà quát lên :
- Ngươi dám đùa giỡn bản quan ? Người đâu, đánh hắn hai mươi côn cho ta.
Mấy nha sai nghe lệnh định săn tay áo tiến lên, nhưng bấy giờ dân chúng đứng phía ngoài cổng đã nhao nhao hô to :
- Đó chính là Châu thần y, các người chớ nghi oan cho người tốt.
Thấy dân chúng phản ứng gay gắt, tên quan chột dạ, bèn hạ giọng hòa hoãn :
- Nếu ngươi đúng là Châu thần y như lời đồn, mau mau thu xếp theo ta đến phủ Thái Thú, Thái Thú đại nhân có lời mời ngươi đến chẩn bệnh, nếu có gì sai sót, cẩn thận cái mạng của ngươi.
Quang Châu nhướng mày, trong lòng tức giận, âm thầm chửi mắng không thôi :
- “Con bà nó ! Có cái loại mời người ta đến chữa bệnh mà cũng bá đạo như vậy hay sao ? Ở thời đại của ta, cho dù là thủ tướng chính phủ, khi gặp bác sĩ cũng là “dạ bác em bệnh “, chứ đâu như thế này. Hừ ! Cứ đợi đấy, xem ta trị các ngươi thế nào.”
Trong lòng thì chửi như thế, nhưng ngoài mặt vẫn khiêm cung thủ lễ, hắn biết rõ câu nói “xưa nay dân không đấu với quan”.
- Xin quan lớn đợi cho chốc lát, để tôi thu xếp y cụ.
Quang Châu nói rồi xoay người đi vào trong nhà, Phạm Yến lo lắng đi theo, giúp hắn soạn y cụ.
Sau khi chuẩn bị đầy đủ, Quang Châu theo tên quan bước ra ngoài cổng, liền thấy một cỗ xe hoa lệ đã đợi sẵn, lập tức leo lên, dưới sự hộ tống của mười nha sai, cổ xe hướng về phủ Thái Thú mà đi.
Xe đi dọc theo con đường cái lớn dẫn vào trung tâm thành, xung quanh có tiếng rao hàng buôn bán nhộn nhịp không ngừng vang lên, xe đi đến đâu người dân nhìn thấy đều sợ hãi, tự giác tránh đường, đầu cúi thấp xuống.
Quang Châu lúc này đây không có chút cảm hứng ngắm cảnh, ngồi trong thùng xe mà cứ suy nghĩ miên man, tên quan ngồi đối diện thì cứ trừng mắt quan sát hắn chằm chằm, tựa như đang xăm soi một thứ đồ gì đó vô cùng quý giá.
Quang Châu chịu không nổi cái loại không khí quỷ dị này, đành cố ý ho khan một tiếng, sau đó nhắm nghiền hai mắt giả bộ cao nhân, bề ngoài làm ra vẻ điềm nhiên như không.
Xe đi hết một canh giờ thì dừng lại trước một cái phủ to lớn đầy khí phái, hai cánh cửa chính được đúc bằng sắt dày đồ sộ, dưới bậc thềm có hai con sư tử đá ngồi canh, nhe nanh khoe vuốt, lính hầu như tượng đúc đứng canh gác hai bên, vô cùng sâm nghiêm.
Quang Châu cùng tên quan hộ tống dưới sự dẫn đường của người hầu, đi tới phòng khách ở trong phủ, chờ đợi không bao lâu thì có một người đàn ông áo mũ sang trọng bước vào, người này có lẽ ngồi ở vị trí cao đã lâu cho nên từng cử chỉ của hắn đều phát ra một vẻ uy nghi tự nhiên.
- Hạ quan ra mắt đại nhân ! Bẩm đại nhân, hạ quan may mắn không làm nhục sứ mệnh ngài giao phó, người này chính là Châu thần y theo như lời đồn.
Tên quan hộ tống tiến lên nói trước.
Quang Châu liếc mắt nhìn tên quan này một cái, trong lòng rất là xem thường, bộ dáng hắn bây giờ chẳng có gì là hống hách vênh váo như lúc trước, mà thay vào đó là nét mặt tươi cười nịnh bợ, lúc nào cũng cung cung kính kính.
- Thảo dân Quang Châu ra mắt quan lớn.
Quang Châu quỳ xuống làm lễ, cái này là hắn bất đắc dĩ, bởi vì sự phân tầng cũng như lễ giáo của thời đại phong kiến được quy định rất nghiêm ngặt, quan với dân khác nhau một trời một vực, hơi sơ sẩy một chút là có thể mang họa vào thân như chơi, thôi thì nhập gia tùy tục, đằng nào hắn cũng chả mất gì.
Quan Thái Thú sau khi nhìn thấy vị thần y trẻ tuổi cũng sửng sốt mất một hồi, sau đó liền hỏi :
- Ngươi chính là vị Châu thần y mới nổi danh gần đây ?
Quang Châu khiêm tốn trả lờ :
- Danh xưng thần y là người đời đặt cho, thảo dân không dám nhận, nhưng thảo dân đích thực chính là vị Châu thần y mà quan lớn nói đến.
Quan Thái Thú gật đầu hài lòng :
- Quả nhiên tuổi trẻ tài cao, ngươi hãy mau đi theo ta.
Đoạn quay sang tên quan hộ tống :
- Hà Tham Sự, nếu con ta hôm nay có thể chữa khỏi bệnh, bổn quan sẽ nhớ kỹ công lao cua ngươi, bây giờ ngươi hãy lui đi.
Hà Tham Sự vội vàng chắp tay :
- Tạ ơn đại nhân ưu ái, công lao nhỏ bé không đáng nhắc tới, hạ quan xin được cáo lui.
Nói rồi vội vã đi ra ngoài.
Còn lại một mình, Quang Châu từ tốn đi theo vị quan Thái Thú, vừa đi vừa nghe ông ta kể về chứng bệnh lạ của con mình.
Vị quan này năm nay đã chừng hơn sáu mươi tuổi, cái tuổi xưa nay hiếm, mặc dù thê thiếp đầy nhà nhưng chỉ có duy nhất một mụn con, con của ông năm nay cũng đã ngoài ba mươi tuổi nhưng không biết vì sao lại không thể có con, mà vị quan Thái Thú này lại là trưởng đích tôn của một họ, không có cháu thừa tự nối dõi là không được, mặc dù bấy lâu nay ông đã chạy chữa danh y kỳ sĩ khắp nơi nhưng vẫn hoàn vô vọng, áp lực của dòng họ khiến cho ông không thể từ bỏ, nay nghe danh Quang Châu chữa bệnh như thần cho nên liền phái người mời đễn chẩn bệnh, có điều trong lòng ông cũng không có ôm quá lớn hy vọng.
Quang Châu sau khi nghe xong căn nguyên thì thở dài trong lòng :
- “Bệnh vô sinh thời nào cũng có, đúng là khổ.”
Hai người liên tiếp đi qua mấy dãy hành lang, đến một gian nhà nhỏ hoa lệ.
- Thúy con, có Hoài Nhân con ta ở trong đó không ?
Quan Thái Thú cất lời hỏi một thiếu phụ xinh đẹp đang chăm sóc chậu hoa trước sân, cô gái này chính là vợ cả của con ông.
- Thưa cha, chồng con mới vừa rồi cảm thấy mệt mỏi, đã trở về giường nghỉ ngơi.
Người thiếu phụ lễ phép trả lời.
Quan Thái Thú gật đầu, không nói gì nữa, đẩy cửa dẫn Quang Châu tiến vào, chỉ thấy bên trong căn phòng này bốn bề u tối không có chút ánh nắng, giữa ban ngày ban mặt mà phải đốt mấy cây nến chiếu sáng, không khí ngột ngạt khó chịu.
- Con ta, con thấy trong người thế nào, cha đưa thầy thuốc đến xem bệnh cho con đây ?
Quan Thái Thú đến bên cạnh giường, ánh mắt thương yêu nhìn đứa con trai duy nhất của mình.
- Lại xem bệnh nữa sao ? Hay là thôi đi.
Tiếng người con trai gắt gỏng, Quang Châu nghe ra tiếng nói nhỏ yếu, trung khí mười phần ngắt quảng, có lẽ là do bị quá nhiều danh y chữa trị nhưng lại không khỏi bệnh cho nên tính tình của vị công tử này có hơi cực đoan.
- Con phải vì cha vì cái dòng họ này mà cố gắng.
Quan Thái Thú nghiêm gọng trách mắng, vị công tử này dường như có vài phần sợ sệt cha mình cho nên cuối cùng cũng đồng ý cho Quang Châu khám bệnh.
Tiến đến cạnh giường quan sát, Quang Châu thấy nước da của vị công tử này quả nhiên là tái nhợt, rêu lưỡi trắng dày, trên mái tóc đen nhánh lốm đốm vài sợi bạc, lòng bàn tay bàn chân lạnh buốt, mạch ở tay trầm trì, hữu khí vô lực.
- Thầy, bệnh của con ta thế nào ? Có chữa được không ?
Quan Thái Thú thấy Quan Châu khám bệnh mà im như thóc, chẳng thèm hỏi han chút gì như mấy thầy thuốc khác trước đó thì trong lòng sốt ruột.
Quang Châu không trả lời ngay mà sau khi buông tay vị công tử đó ra, hắn từ từ đi tới cái bàn, rót cho mình một ly nước trà, ngửa cổ uống cạn, sau đó nhịp tay gõ gõ lên mặt bàn ra chiều suy nghĩ.
- Thầy có điều gì khó khăn cứ nói, nếu như thầy có thể chữa khỏi bệnh cho con của ta, bạc vàng danh lợi ta chẳng thiếu thứ gì.
Quan Thái Thú nóng lòng.
- “Hừ ! Đợi mãi câu này của ngươi, không cho ngươi biết một chút lợi hại là không được.”
Quang Châu đắc ý trong lòng, đoạn nghiêm túc nói ra :
- Công tử từ nhỏ thể trạng ốm yếu, bởi lúc sanh ra thiếu khí tiên thiên của cha mẹ truyền cho, mặc dù ăn uống đầy đủ nhưng lại lao lực quá độ khiến cho khí hậu thiên cũng không cách nào bù đắp cho đủ, bệnh thường biểu hiện đau lưng mỏi gối, buổi tối mộng tinh, dương hư sinh ngoại hàn nhập cốt tủy khiến cho cơ thể lạnh lẽo, tiểu đêm rất nhiều, thận thủy hư không nuôi được can mộc làm cho khí huyết không thông, mắt mờ tai ù, cơ thể vô lực. Thảo dân dám đảm bảo, chắc cũng đã lâu lắm rồi công tử không có lên giường với phụ nữ.
Hắn sau khi nói xong một hơi một tràng lại tự rót một ly nước uống thấm giọng.
- Thần y, ngài quả đúng là thần y, bệnh của ta đúng là như ngài nói.
Tên công tử vui mừng quá độ, tựa như là người chết đuối vớ được tấm gỗ, mọi bất mãn trước đó đều bay hết sạch.
- Bệnh của công tử không phải là không chữa được, có điều …
Quang Châu cố tình làm ra vẻ khó xử.
- Nói, chỉ cần thầy chữa khỏi bệnh cho con ta, có điều kiện gì ta cũng chấp nhận, bao nhiêu tiền ta cũng chi.
Quan Thái Thú lão lệ lưng tròng, tràn đầy hy vọng, hùng hổ nói ra.
- Ha ha ! Nếu là quan lớn đã nói như thế, thảo dân đành phải cố hết sức mình một phen vậy.
Tên Quân lanh lẹ, hăng hái qua lại, quản lý trật tự, gọi tên bệnh nhân.
Tên Bằng thì cùng một vài người nữa chịu trách nhiệm sơ chế dược liệu ở phía sau.
Hai cái tên giang hồ này kể từ hồi đến làm công cho Quang Châu, bị công việc bề bộn quấn vào thân đã trở nên thành thục ra hẳn, bớt đi cái tính du côn du đảng bồng bột ngày xưa.
Quang Châu tất nhiên cũng không để cho bọn hắn chịu thiệt thòi chút gì, mỗi tháng đều trả công và thưởng rất hậu, điều này khiến cho trong lòng hai tên Bằng và Quân vui sướng không thôi, công việc tuy có cực một tý nhưng tiền lương tương đối cao, quan trọng hơn là cuộc sống hiện tại an toàn hơn cái việc chạy theo đại ca Đại Hùng, cả ngày phải sống trên đầu ngọn đao như lúc trước, cha mẹ bọn chúng vì thấy con mình nên người lại càng biết ơn cảm kích vị Châu thần y mãi.
Bệnh nhân đến khám đông nhất là vào buổi sáng, có hôm đông đến hơn một trăm người, tiền khám bệnh hốt thuốc tuy rẻ, nhưng tích tiểu thành đại, tiền thu vào mỗi ngày cũng gần năm lượng bạc, tính ra sơ sơ một tháng trừ những ngày Quang Châu nghỉ không làm ra, doanh thu cũng đạt tới con số một trăm lượng bạc, tương đương với một lượng vàng.
Bệnh nhân đủ thứ hạng người, ngoài dân xóm nghèo ra còn có người trong thành nghe danh mà tìm đến, một số nhà giàu có thì cho xe ngựa rước thầy đến nhà, tất nhiên mỗi lần như vậy bọn họ đều bị Quang Châu móc một khoảng chi phí không nhỏ, không phải hắn tham lam cái gì mà khoản chi phí ấy sẽ bù vào cho những người nghèo không có tiền khám bệnh.
Thầy y thì không cần phải sống sao ? Câu trả lời thì rất rõ ràng rồi.
Chính vì thế, số người nghèo mang ơn vị thầy thuốc này cũng khá nhiều, Quang Châu rất linh động trong mấy chuyện này, đề ra quy định, ai không có tiền khám bệnh thì chịu khó lên núi hái dùm hắn một số cây thuốc, hoặc là phụ giúp chặt cây, rửa dược liệu … là được.
Thời đại này nguồn bán dược liệu rất là khan hiếm, nguồn thuốc chủ yếu là thuốc bắc từ phía Tống quốc nhập sang, giá cả thì trên trời dưới đất mà tính ra chất lượng lại chưa chắc tốt bằng thuốc nam, vừa rẻ vừa dễ kiếm.
Một số nhà hàng xóm lanh lợi còn bắt đầu trồng thuốc bán lại cho Quang Châu với giá rẻ, kiếm thêm thu nhập ổn định.
Danh vọng của hắn cũng vì vậy mà đã từ từ nổi lên, ít nhất là tại khu xóm nghèo này, tất cả mọi người, ai cũng đều biết mặt vị “lương y như từ mẫu” còn rất trẻ tuổi ấy, trong lòng họ kính trọng vô cùng, mỗi lần đi dự đám tiệc, Quang Châu đều được người ta trang trọng vời lên ngồi bàn trên, một tiếng “thưa thầy” hai tiếng cũng “thưa thầy”, đức cao vọng trọng như thế lại khiến hắn có đôi lúc ngại ngùng.
Mấy cô thiếu nữ trong xóm thì nhìn hắn si mê, mơ mộng, thậm chí đã có rất nhiều nhà nhờ bà mối chạy đến nhà Đầu Trâu đạp cửa lên tiếng, nhưng đều bị Quang Châu nhã nhặn từ chối, hắn thấy mình còn quá trẻ chưa muốn lấy vợ lúc này.
Tính ra Quang Châu năm nay tròn mười chín tuổi, ở cái xã hội phong kiến đã gọi là già, người ta từ mười ba mười bốn tuổi đã lập gia đình, đến cỡ tuổi hắn con cái đầy nhà.
Mấy bà mối sau khi thấy dụ dỗ Quang Châu không được thì bắt đầu quay sang Đầu Trâu, thậm chí là Phạm Yến, khiến cho hai anh em bọn họ ngượng ngùng không thôi, suốt ngày bị Quang Châu lấy vấn đề này ra chọc ghẹo.
Hôm nay, buổi trưa bệnh vắng, Quang Châu liền tranh thủ giấy phút hiếm hoi, bắc một cái võng dưới gốc cây bưởi trong sân vườn sau nhà, nằm đu đưa thưởng gió. Hắn đang thiu thiu ngủ thì nghe thấy phía trước cổng có âm thanh ồn ào vọng lại, cứ tưởng là hàng xóm chửi nhau nên cũng mặc kệ, lười đứng dậy xem, nào ngờ qua một lát, Đầu Trâu bỗng hớt ha hớt hải chạy lại, nét mặt sợ hãi, miệng nói lắp bắp :
- Chú hai ! Dậy … dậy…mau, có nha sai tới.
Quang Châu nghe thế liền bật mình ngồi dậy, tỉnh cả ngủ, trong lòng suy nghĩ rất nhanh :
- “Nha sai của nha môn sao lại tới đây ? Mình trước giờ chưa từng phạm pháp, cũng chưa từng đắc tội ai, thật là kỳ quái.”
Trong lòng chột dạ, nhưng cũng không dám chậm trễ, bước nhanh ra trước nhà.
Trên khoảnh sân nhỏ lúc này đây có mười nha sai, hông cài một cây kiếm, tay cầm trường côn, đứng thành hai hàng, quây kín mảnh sân, người nào người nấy sắc mặt lạnh lùng nghiêm túc, ở phía ngoài cổng không xa, dân chúng hiếu kỳ bu đen chỉ trỏ.
Quang Châu vừa mới bước ra, lập tức từ phía sau đám nha sai ấy có một người trung niên bước lên, người này chừng bốn mươi tuổi, áo dài khăn đóng thuần một sắc đen, râu để ba chỏm, dùng một cái thái độ lạnh nhạt, vênh váo nhìn đám người Quang Châu mà hỏi :
- Người nào là Châu thần y ?
Quang Châu bình tĩnh tiến lên cười nói:
- Chính là kẻ hèn này, không biết quan lớn đây là ?
Tên trung niên sau khi nhìn thấy Quang Châu chắp tay báo danh, trong lòng không dám tin vị thần y nổi danh gần đây của thành Đại La lại là chàng thanh niên trẻ tuổi lịch sự trước mắt, còn tưởng rằng có kẻ to gan đùa bỡn mình, liền trợn mắt mà quát lên :
- Ngươi dám đùa giỡn bản quan ? Người đâu, đánh hắn hai mươi côn cho ta.
Mấy nha sai nghe lệnh định săn tay áo tiến lên, nhưng bấy giờ dân chúng đứng phía ngoài cổng đã nhao nhao hô to :
- Đó chính là Châu thần y, các người chớ nghi oan cho người tốt.
Thấy dân chúng phản ứng gay gắt, tên quan chột dạ, bèn hạ giọng hòa hoãn :
- Nếu ngươi đúng là Châu thần y như lời đồn, mau mau thu xếp theo ta đến phủ Thái Thú, Thái Thú đại nhân có lời mời ngươi đến chẩn bệnh, nếu có gì sai sót, cẩn thận cái mạng của ngươi.
Quang Châu nhướng mày, trong lòng tức giận, âm thầm chửi mắng không thôi :
- “Con bà nó ! Có cái loại mời người ta đến chữa bệnh mà cũng bá đạo như vậy hay sao ? Ở thời đại của ta, cho dù là thủ tướng chính phủ, khi gặp bác sĩ cũng là “dạ bác em bệnh “, chứ đâu như thế này. Hừ ! Cứ đợi đấy, xem ta trị các ngươi thế nào.”
Trong lòng thì chửi như thế, nhưng ngoài mặt vẫn khiêm cung thủ lễ, hắn biết rõ câu nói “xưa nay dân không đấu với quan”.
- Xin quan lớn đợi cho chốc lát, để tôi thu xếp y cụ.
Quang Châu nói rồi xoay người đi vào trong nhà, Phạm Yến lo lắng đi theo, giúp hắn soạn y cụ.
Sau khi chuẩn bị đầy đủ, Quang Châu theo tên quan bước ra ngoài cổng, liền thấy một cỗ xe hoa lệ đã đợi sẵn, lập tức leo lên, dưới sự hộ tống của mười nha sai, cổ xe hướng về phủ Thái Thú mà đi.
Xe đi dọc theo con đường cái lớn dẫn vào trung tâm thành, xung quanh có tiếng rao hàng buôn bán nhộn nhịp không ngừng vang lên, xe đi đến đâu người dân nhìn thấy đều sợ hãi, tự giác tránh đường, đầu cúi thấp xuống.
Quang Châu lúc này đây không có chút cảm hứng ngắm cảnh, ngồi trong thùng xe mà cứ suy nghĩ miên man, tên quan ngồi đối diện thì cứ trừng mắt quan sát hắn chằm chằm, tựa như đang xăm soi một thứ đồ gì đó vô cùng quý giá.
Quang Châu chịu không nổi cái loại không khí quỷ dị này, đành cố ý ho khan một tiếng, sau đó nhắm nghiền hai mắt giả bộ cao nhân, bề ngoài làm ra vẻ điềm nhiên như không.
Xe đi hết một canh giờ thì dừng lại trước một cái phủ to lớn đầy khí phái, hai cánh cửa chính được đúc bằng sắt dày đồ sộ, dưới bậc thềm có hai con sư tử đá ngồi canh, nhe nanh khoe vuốt, lính hầu như tượng đúc đứng canh gác hai bên, vô cùng sâm nghiêm.
Quang Châu cùng tên quan hộ tống dưới sự dẫn đường của người hầu, đi tới phòng khách ở trong phủ, chờ đợi không bao lâu thì có một người đàn ông áo mũ sang trọng bước vào, người này có lẽ ngồi ở vị trí cao đã lâu cho nên từng cử chỉ của hắn đều phát ra một vẻ uy nghi tự nhiên.
- Hạ quan ra mắt đại nhân ! Bẩm đại nhân, hạ quan may mắn không làm nhục sứ mệnh ngài giao phó, người này chính là Châu thần y theo như lời đồn.
Tên quan hộ tống tiến lên nói trước.
Quang Châu liếc mắt nhìn tên quan này một cái, trong lòng rất là xem thường, bộ dáng hắn bây giờ chẳng có gì là hống hách vênh váo như lúc trước, mà thay vào đó là nét mặt tươi cười nịnh bợ, lúc nào cũng cung cung kính kính.
- Thảo dân Quang Châu ra mắt quan lớn.
Quang Châu quỳ xuống làm lễ, cái này là hắn bất đắc dĩ, bởi vì sự phân tầng cũng như lễ giáo của thời đại phong kiến được quy định rất nghiêm ngặt, quan với dân khác nhau một trời một vực, hơi sơ sẩy một chút là có thể mang họa vào thân như chơi, thôi thì nhập gia tùy tục, đằng nào hắn cũng chả mất gì.
Quan Thái Thú sau khi nhìn thấy vị thần y trẻ tuổi cũng sửng sốt mất một hồi, sau đó liền hỏi :
- Ngươi chính là vị Châu thần y mới nổi danh gần đây ?
Quang Châu khiêm tốn trả lờ :
- Danh xưng thần y là người đời đặt cho, thảo dân không dám nhận, nhưng thảo dân đích thực chính là vị Châu thần y mà quan lớn nói đến.
Quan Thái Thú gật đầu hài lòng :
- Quả nhiên tuổi trẻ tài cao, ngươi hãy mau đi theo ta.
Đoạn quay sang tên quan hộ tống :
- Hà Tham Sự, nếu con ta hôm nay có thể chữa khỏi bệnh, bổn quan sẽ nhớ kỹ công lao cua ngươi, bây giờ ngươi hãy lui đi.
Hà Tham Sự vội vàng chắp tay :
- Tạ ơn đại nhân ưu ái, công lao nhỏ bé không đáng nhắc tới, hạ quan xin được cáo lui.
Nói rồi vội vã đi ra ngoài.
Còn lại một mình, Quang Châu từ tốn đi theo vị quan Thái Thú, vừa đi vừa nghe ông ta kể về chứng bệnh lạ của con mình.
Vị quan này năm nay đã chừng hơn sáu mươi tuổi, cái tuổi xưa nay hiếm, mặc dù thê thiếp đầy nhà nhưng chỉ có duy nhất một mụn con, con của ông năm nay cũng đã ngoài ba mươi tuổi nhưng không biết vì sao lại không thể có con, mà vị quan Thái Thú này lại là trưởng đích tôn của một họ, không có cháu thừa tự nối dõi là không được, mặc dù bấy lâu nay ông đã chạy chữa danh y kỳ sĩ khắp nơi nhưng vẫn hoàn vô vọng, áp lực của dòng họ khiến cho ông không thể từ bỏ, nay nghe danh Quang Châu chữa bệnh như thần cho nên liền phái người mời đễn chẩn bệnh, có điều trong lòng ông cũng không có ôm quá lớn hy vọng.
Quang Châu sau khi nghe xong căn nguyên thì thở dài trong lòng :
- “Bệnh vô sinh thời nào cũng có, đúng là khổ.”
Hai người liên tiếp đi qua mấy dãy hành lang, đến một gian nhà nhỏ hoa lệ.
- Thúy con, có Hoài Nhân con ta ở trong đó không ?
Quan Thái Thú cất lời hỏi một thiếu phụ xinh đẹp đang chăm sóc chậu hoa trước sân, cô gái này chính là vợ cả của con ông.
- Thưa cha, chồng con mới vừa rồi cảm thấy mệt mỏi, đã trở về giường nghỉ ngơi.
Người thiếu phụ lễ phép trả lời.
Quan Thái Thú gật đầu, không nói gì nữa, đẩy cửa dẫn Quang Châu tiến vào, chỉ thấy bên trong căn phòng này bốn bề u tối không có chút ánh nắng, giữa ban ngày ban mặt mà phải đốt mấy cây nến chiếu sáng, không khí ngột ngạt khó chịu.
- Con ta, con thấy trong người thế nào, cha đưa thầy thuốc đến xem bệnh cho con đây ?
Quan Thái Thú đến bên cạnh giường, ánh mắt thương yêu nhìn đứa con trai duy nhất của mình.
- Lại xem bệnh nữa sao ? Hay là thôi đi.
Tiếng người con trai gắt gỏng, Quang Châu nghe ra tiếng nói nhỏ yếu, trung khí mười phần ngắt quảng, có lẽ là do bị quá nhiều danh y chữa trị nhưng lại không khỏi bệnh cho nên tính tình của vị công tử này có hơi cực đoan.
- Con phải vì cha vì cái dòng họ này mà cố gắng.
Quan Thái Thú nghiêm gọng trách mắng, vị công tử này dường như có vài phần sợ sệt cha mình cho nên cuối cùng cũng đồng ý cho Quang Châu khám bệnh.
Tiến đến cạnh giường quan sát, Quang Châu thấy nước da của vị công tử này quả nhiên là tái nhợt, rêu lưỡi trắng dày, trên mái tóc đen nhánh lốm đốm vài sợi bạc, lòng bàn tay bàn chân lạnh buốt, mạch ở tay trầm trì, hữu khí vô lực.
- Thầy, bệnh của con ta thế nào ? Có chữa được không ?
Quan Thái Thú thấy Quan Châu khám bệnh mà im như thóc, chẳng thèm hỏi han chút gì như mấy thầy thuốc khác trước đó thì trong lòng sốt ruột.
Quang Châu không trả lời ngay mà sau khi buông tay vị công tử đó ra, hắn từ từ đi tới cái bàn, rót cho mình một ly nước trà, ngửa cổ uống cạn, sau đó nhịp tay gõ gõ lên mặt bàn ra chiều suy nghĩ.
- Thầy có điều gì khó khăn cứ nói, nếu như thầy có thể chữa khỏi bệnh cho con của ta, bạc vàng danh lợi ta chẳng thiếu thứ gì.
Quan Thái Thú nóng lòng.
- “Hừ ! Đợi mãi câu này của ngươi, không cho ngươi biết một chút lợi hại là không được.”
Quang Châu đắc ý trong lòng, đoạn nghiêm túc nói ra :
- Công tử từ nhỏ thể trạng ốm yếu, bởi lúc sanh ra thiếu khí tiên thiên của cha mẹ truyền cho, mặc dù ăn uống đầy đủ nhưng lại lao lực quá độ khiến cho khí hậu thiên cũng không cách nào bù đắp cho đủ, bệnh thường biểu hiện đau lưng mỏi gối, buổi tối mộng tinh, dương hư sinh ngoại hàn nhập cốt tủy khiến cho cơ thể lạnh lẽo, tiểu đêm rất nhiều, thận thủy hư không nuôi được can mộc làm cho khí huyết không thông, mắt mờ tai ù, cơ thể vô lực. Thảo dân dám đảm bảo, chắc cũng đã lâu lắm rồi công tử không có lên giường với phụ nữ.
Hắn sau khi nói xong một hơi một tràng lại tự rót một ly nước uống thấm giọng.
- Thần y, ngài quả đúng là thần y, bệnh của ta đúng là như ngài nói.
Tên công tử vui mừng quá độ, tựa như là người chết đuối vớ được tấm gỗ, mọi bất mãn trước đó đều bay hết sạch.
- Bệnh của công tử không phải là không chữa được, có điều …
Quang Châu cố tình làm ra vẻ khó xử.
- Nói, chỉ cần thầy chữa khỏi bệnh cho con ta, có điều kiện gì ta cũng chấp nhận, bao nhiêu tiền ta cũng chi.
Quan Thái Thú lão lệ lưng tròng, tràn đầy hy vọng, hùng hổ nói ra.
- Ha ha ! Nếu là quan lớn đã nói như thế, thảo dân đành phải cố hết sức mình một phen vậy.
/40
|