CHƯƠNG 4
Đầu…Đau quá!
Xoa mắt chua xót, Kiều Dĩ Hạm cau mày chậm rãi ngồi dậy, nhìn căn phòng hoàn toàn xa lạ trước mắt, ý thức vẫn còn mông lung không biết rõ tình huống bây giờ.
Đây là đâu?
“Sớm! Tiểu Kiều, không nghĩ tới em tỉnh lại sớm như vậy.”
Giọng nói khàn khàn quen thuộc truyền đến từ phía sau cô, khiến cô nhất thời lạnh nửa người, không dám quay lại nhìn hắn.
Không cần quay đầu lại, cũng biết âm thanh đó phát ra từ đâu, hai người bọn họ thế nhưng lại ở trên giường … bọn họ tối qua đã làm những gì, cô không dám nghĩ nữa.
“Sao thân thể cứng ngắc vậy? Chẳng lẽ đêm qua quá mệt mỏi?” Giọng nam khàn khàn lại truyền đến, chỉ là lần này tay hắn lại làm càn đặt lên vai cô.
Cô chán ghét hất tay hắn ra, kéo chăn đi xuống giường, lại phát hiện trên người lạnh lẽo, không chỉ không có mặc quần áo, giữa hai chân còn truyền đến cảm giác dính ngấy.
A! Chết tiệt! Nếu như hiện tại cô không biết hôm qua xảy ra chuyện gì, thì cô sống thật uổng phí.
Thế nhưng tại sao lại là người đàn ông này? Chẳng lẽ giống như lời mộng sư quỷ dị kia nói, mộng xuân này đều biết trước sao?
“Em thật không có lương tâm , đêm qua lợi dụng tôi xong, hiện tại sẽ không muốn nhận nợ chứ?” Uông Đông Nam giả vờ ai oán nói.
A! Cô gái nhỏ này hôm qua tự mình ngủ, hại hắn phải tắm nước lạnh một giờ, chỉ kém ném một khối băng vào nhà tắm, cuối cùng còn phải chịu sự kích thích của ôn hương nhuyễn ngọc , một bên nhẫn nại dục vọng , một bên đếm dê mà ngủ.
“Ai lợi dụng ai?” Nhặt lên tất cả quần áo trên mặt đất, Kiều Dĩ Hạm nhặt kính mắt bị ném ở chỗ xa nhất, lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn: “Tôi còn chưa nói, anh lợi dụng lúc tôi say rượu chiếm tiện nghi của tôi, anh còn muốn oán giận trước sao?”
Uông Đông Nam cười vô lại xuống giường, cánh tay dài duỗi ra một chút, thân mình cô liền rơi vào trong lòng hắn, cô không ngừng giãy dụa: “Nếu nói tôi chiếm tiện nghi của em cũng hơi qua đáng, dù sao đêm qua tôi rất muốn làm quân tử, chỉ là em chủ động muốn tôi thỏa mãn em, tôi cũng không tiện mà cự tuyệt.”
Hơn nữa đêm qua hắn cũng không làm động tác gì thực tế, nói hắn chiếm tiên nghi, điểm ấy hắn tuyệt đối không nhận.
“Buông ra.” Kiều Dĩ Hạm nhíu chặt mi, thử tránh ra khỏi ôm ấp của hắn.
Uông Đông Nam có chút hờn giận nhìn biểu tình trên mặt cô, cô gái này coi hắn là bệnh thế kỉ sao?
“Vì sao muốn đi? Đêm qua là em cao hứng ở dưới thân tôi thở dốc,vô cùng quyến rũ.” Cô càng phản kháng càng kích thích động lực để hắn chinh phục, không tự chủ phun ra những lời tục tĩu.
Được rồi, có lẽ nào hắn lại mắc phải bệnh chung của đàn ông, khi thấy cô tức giận lại có cảm giác, không vui vẻ.
“Anh………” Cô vô cùng tức giận giãy dụa ra khỏi ngực hắn, dùng hết sức lực, nhắm ngay hông của hắn làm thế nâng gối, lập tức khiến hắn buông tay ra.
“Cô gái này ra tay cũng thật độc ác.” Hắn đau đớn cúi gập người, khàn khàn gầm nhẹ.
Hoàn hảo hắn vẫn chưa ăn bữa sáng, bằng không ăn cú hiểm này của cô, hắn ăn gì đi nữa cũng phải lập tức nhổ ra.
“Ai bảo anh sáng sớm đã ôm ấp tôi.” Kiều Dĩ Hạm vẻ mặt lãnh đạm, hoàn toàn mặc kệ khuôn mặt đau đớn của hắn, vẻ mặt đối với hắn cũng bớt khẩn trương cùng bất an.
Trước vì không muốn có quan hệ cùng người đàn ông này, hại cô tránh phải tránh trái, nói chuyện cũng mất đi bình tĩnh, thậm chí ngay cả bản thân từng đi học thuật phòng thân cũng đã quên, thế nhưng nếu tránh né vô dụng, đến cuối cùng vẫn bị hắn đưa lên giường, cô thật khẩn trương.
“Em là người phụ nữ của tôi, cho tôi ôm một chút không được sao?” Nhịn đau đứng lên, Uông Đông Nam vẫn chưa từ bỏ ý định còn muốn bước về phía trước.
“Đầu óc anh còn chưa tình ngủ sao? Ai là phụ nữ của anh?” Cô hừ lạnh một tiếng: “Phụ nữ của anh chắc còn ở nhà hàng hôm qua ấy, không nên nhận nhầm người.”
Cô tuy rằng say, nhưng chỉ quên chuyện xảy ra sau khi uống rượu, trước đó cô không hề quên”Em đang ghen có phải không? Tôi dám cam đoan tôi đối với những cô gái kia một chút quan hệ cũng không có, chỉ là trong nhà hàng quen biết nên nói chuyện vài câu thôi.” Hắn không biết sống chết lộ ra điệu cười lưu manh mà giải thích.
Mắt cô nghiêm túc đảo qua, thần sắc lạnh như băng dưới đốt lửa hừng hực: “Ai đang ghen? Ai ăn dấm chua?”
“A! Ở đây chỉ có hai người chúng ta, trừ em ra tôi còn nói người nào sao?”
Cô đi tới cửa phòng tắm, quay đầu thản nhiên cười: “Phải không?”
“Đương nhiên là như vậy rồi.” Hắn lộ ra vẻ cười lấy lòng, thiếu chút nữa giống như chó săn mà nhào qua rồi.
“Nhưng tôi không nghĩ thế, đi chết đi.” Nói xong, cô hung hăng đóng sầm cửa lại, mặc kệ hắn bị cửa đụng vào mặt khiến hắn đau đớn.
Tinh trùng lên đến não, một chút cũng không đáng đồng tình! Hừ!
Thời gian nghỉ trưa, nhân viên phòng hành chính tổng hợp nhân lúc thời gian ngắn ngủi này ra ngoài ăn cơm, hóng gió, chỉ còn một mình hắn xem ra chật vật nghèo túng ngồi ở trên ghế rầu rĩ hút thuốc ngẩn người.
Trên cằm mới mọc râu đe , quần áo không lịch sự, vốn coi như đẹp trai, kiểu tóc mấy ngày bị người quên chải cũng trở nên lộn xộn, bình thường thích cười nhưng giờ phút này mặt cũng lạnh băng, biểu hiện người rảnh rỗi chớ tới gần.
Uông Đông Nam nhấc chân vắt chéo, vẻ mặt tối sầm trừng mắt nhìn di động, trong miệng ngậm điếu thuốc giống như đang tính toán điều gì.
Cô gái kia thực sự đủ vô tình! Tự cho là đúng cho là bọn họ thực sự đã trên giường, thái độ tạm thời coi như khẩn trương, còn nghiêm chỉnh một vẻ mặt lãnh đạm đến kinh khủng, hiện tại ở trong công ty hắn không nói hầu như không gặp được cô, hay gặp được cô cũng không trốn không trán , đem hắn giống như người trong suốt vậy, coi như không nhìn thấy, đi qua mặt hắn.
Tốt, rất tốt! Cô gái này ngoài vẻ đáng yêu bề ngoài, hiện tại cũng làm một tiểu ác ma đặc biệt đùa bỡn đàn ông, điểm này bị hắn phát hiện ra rồi, Uông Đông Nam tự giễu cười.
“Nực cười…chẳng qua chỉ là phụ nữ mà thôi!” Sao hắn có thể vì cô hờ hững mà tâm phiền ý loạn chứ? Uông Đông Nam tự mình lẩm bẩm.
Được rồi! Là một cô gái hắn rất hứng thú, tăng thêm điểm này, hắn nỗ lực dùng điểm ấy làm lí do phục hồi lực chú ý của mình.
Chết tiệt! Hắn lần đầu tiên bởi vì phụ nữ mà trong lúc làm việc quên chính mình nên làm gì, hiện tại hắn đã đến giai đoạn kết thúc công việc, nếu hắn đem sự tình làm hỏn , đầu lĩnh cấp trên không làm thịt hắn mới là lạ.
Chỉ là đã biết mùi vị của cô có bao nhiêu ngọt ngà , khiến hắn mỗi ngày đều nghĩ đến cô gái nhỏ kia đến mức cái gì cũng không thể làm, thật là dằn vặt hắn mà.
Nếu như bây giờ cô có thể xuất hiện trước mặt hắn thì tốt rồi ….. mới nghĩ như thế, Kiều Dĩ Hạm lộ vẻ bí mật với mắt kính thật to, thân ảnh của cô liền xuất hiện trước mặt hắn, hơn nữa không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, hắn luôn cảm thấy trong mắt cô tựa hồ chợt hiện lên tức giận.
“Uông Đông Nam theo tôi đến phòng họp đi.” Cô lạnh lùng nói xong, quay đầu rời đi.
Bọn họ kế tiếp phải thảo luận đề tài không thích hợp tại nơi có người qua lại, cô điều tra hôm nay phòng hội nghị trong công ty không có bất kì tiến trình nào, là nơi tốt nhất để nói chuyện.
Thú vị nhíu mày, Uông Đông Nam mấy ngày nay tinh thần uể oải giờ phút này có chút thích thú, gọn gàng từ trên ghế đứng lên, đi theo cô.
Rốt cuộc có chuyện gì đối với hắn nhìn như không thấy gần một tuần lễ, để cô tự mình tới tìm hắn chứ? Ha ha , hắn càng ngày càng mong đợi.
Trong phòng hội nghị, Kiều Dĩ Hạm khuôn mặt lạnh lùng chờ hắn đến.
Nếu nói ngày đó bọn họ ngoài ý muốn sau khi lên giường, cô không hề đem hắn để vào mắt, ngày cũng bình thường trôi qua, nhưng ngay khi cô cho rằng có thể trở về cuộc sống yên bình hàng ngày, công ty lại bùng nổ tin tức gián điệp lấy cắp thông tin cơ mật.
Tệ hơn là lần này không chỉ bị trộm thiết bị bên ngoài, thậm chí ngay cả phương án đưa ra đều giống tới tám phần, điều này làm cho lãnh đạo cấp cao không chỉ tức giận, thậm chí còn quyết định tra rõ gián điệp kinh tế ẩn giấu trong công ty, thuận tiện cũng cảnh báo các quản lí phải đặc biệt lưu ý những người khả nghi.
Cô không khỏi nghĩ đến tên thợ điện này, hắn mỗi ngày cươi tười lượn lờ xung quanh, không nghĩ tới hắn lại làm ra loại hành động không ai ngờ tới này.
Đằng sau tròng kính nước mắt đang dâng lên, Kiều Dĩ Hạm cũng không hiểu tại sao lại thành như vậy, không thể làm gì khác hơn là làm rõ mọi chuyện sau cuộc họp buổi sáng nay.
Ghê tởm! Tất cả đều là lỗi của hắn! Cô không thục nữ rủa thầm.
“Này, tôi tới rồi, tiểu Kiều.” Âm thanh vô lại của Uông Đông Nam từ cửa truyền đến, trên mặt lộ ra vẻ cười đắc ý.
“Đóng cửa lại, khóa lại.” Bọn họ nói chuyện không thích hợp cho người khác nghe, đương nhiên cũng không thích hợp khiến cho những người không nên bắt gặp, nếu không bị hiểu lầm sẽ không tốt.
Uông Đông Nam không có ý kiến, thuận lợi đóng cửa lại sau đó khóa lại luôn, rồi đi đến gần Kiều Dĩ Hạm, cách cô ba bước dừng lại hỏi: Tìm tôi có chuyện gì sao? Sao thần bí như vậy?” Cảm giác giống như hẹn hò vậy nha!
“Anh làm ra chuyện tốt gì chính anh cũng không biết sao?” Kiều Dĩ Hạm cắn răng nghiến lợi nói.
Chuyện tốt? Hắn gần đây làm ra chuyện tốt gì? Sao chính hắn cũng không biết vậy?
Nếu phải nói, hắn gần đây làm chuyện tốt chính là đem cô về nhà, hưởng chút ngon ngọt mà thôi, những chuyện khác hắn thật đúng là không có ấn tượng.
“Anh còn muốn giả bộ? Ngày hôm nay lãnh đạo công ty đều đem các chủ quản dạy dỗ một trận.”
“Anh dám nói anh không biết?” Hắn giả bộ không biết gì sao?
Lông mày rậm của hắn có chút kích động, như trước lộ ra vẻ khốn nạn cười: “Thành thật mà nói….tôi thật sự không biết.”
“Anh….”
“Tôi ở bộ phận hành chính tổng hợp, công ty có chuyện gì quan trọng cũng sẽ tìm trưởng phòng chúng tôi, càng không cần phải nói tôi cùng trưởng phòng không quen, hơn nữa tôi còn là một công nhân mới.” Trọng điểm là hắn cũng sẽ không ở lại lâu cùng một lão trọc đầu bồi dưỡng tình cảm sâu đậm gì?
Hắn nói có đạo lí, Kiều Dĩ Hạm không có lời nào để nói thế nhưng lại thản nhiên tiếp thu.
Cô nhịn không được đứng ở trước mặt hắn, ngẩng cao đầu nhìn hắn, giọng nói cao lên: “Uông Đông Nam, anh có phải là đàn ông hay không, dám làm không dám nhận? Anh đánh cắp tài liệu cơ mật của công ty rồi đem bán cho đối thủ của chúng tôi, anh còn dám nói anh không làm những chuyện đó sao?”
Cô gái nhỏ nảy cho rằng hắn là gián điệp thương nghiệp sao? Uông Đông Nam giận tái mặt, không vui trừng mắt nhìn cô.
Hắn đột nhiên thay đổi sắc mặt, càng làm cho Kiều Dĩ Hạm tin tưởng vào suy đoán của mình.
“Coi như em đã đoán đúng, tôi lại là loại gián điệp thương nghiệp sao?” Hắn thu hồi vẻ tươi cười, trên mặt cường ngạnh có loại khí thế không giận mà uy.
“Anh….Anh thừa nhận?” Hắn cứ thế liền thừa nhận, không để cho cô làm gì tiếp theo.
“Tôi nói tôi lại là loại như vậy sao?” Hắn nghiêm mặt, bước về phía trước một bước,” Lẽ nào em muốn trực tiếp tố cáo tôi?”
“Tôi….”
Hắn lại cười, tay nâng khuôn mặt cô bắt cô nhìn hắn: “Chẳng qua tôi biết em sẽ không làm như vậy, bằng không em cũng sẽ không gọi tôi tới đây ngả bài, không phải sao?”
Cô hất tay hắn ra, quay đầu, cắn môi, không biết nên trả lời vấn đề này thế nào.
Cô chưa từng nghĩ phải đem chuyện hắn là gián điệp thương nghiệp nói ra, dù sao cái này cũng không giải quyết được chuyện gì…dù sao…dù sao cái này, chính cô cũng không biết.
“A, tiểu Kiều, em thích tôi, có đúng hay không?” Hắn lãnh đạm hỏi, giọng nói lại là khẳng định mà không phải là câu hỏi.
Hắn chỉ biết mị lực của hắn không ai có thể ngăn cản, tuy rằng cô luôn có vẻ mặt lạnh như băng, nhưng vẫn không thể ngoại lệ.
“Ai…Ai thích anh?” Kiều Dĩ Hạm cuống quýt phản bác.
Hắn thật không biết xấu hổ, cư nhiên cho là cô thích hắn? Điều này sao có khả năng?
Cô thích đàn ông hẳn là như mối tình đầu của cô, khuôn mặt trắng nõn tràn ngập phong độ của người trí thức, trước sau đều lộ ý cười, phong độ tao nhã như gió xuân ấm áp, không thể nào là người đàn ông như hắn được, thô lỗ không nói, căn bản là như thời kì đồ đá hoang dã vậy.
Cô không thể nào thích hắn, tuyệt đối không có khả năng!
“Không thích tôi? Một tuần trước không biết ai nằm trên giường của tôi, tôi còn nhớ rõ tiểu huyệt của em kẹp chặt tôi, chảy ra mật ngọt khiến tay tôi ướt đẫm….” Giọng nói của hắn ngả ngớn khơi mào trí nhớ của cô.
“Anh ….anh hạ lưu, vô sỉ!” Mặt cô đỏ lên, giọng nói run rẩy, vội vã lùi lại.
Hắn thế mà đem chuyện tình buổi tối hôm đó nói ra miệng, cô không khỏi thấy may mắn khi lúc này trong phòng họp không có bật đèn: sự quẫn bách của cô có thể che giấu.
“Tôi vô sỉ, hạ lưu? Hử?” Ánh mắt hắn không vui nhìn thẳng cô, thanh âm trầm xuống gần gũi khiến cho cô cảm thấy run run.
“Tôi … tôi không biết, ngày hôm nay trước hết nói đến đây đã! Tôi phải quay về làm việc!”
Phát hiện bầu không khí trở nên không thích hợp, Kiều Dĩ Hạm hơi lùi lại một bước, ngăn lại trọng tâm câu chuyện, thầm nghĩ phải mau rời đi.
“Như vậy đã muốn đi sao?” Hắn cười níu tay cô lại, đem cô vòng ở trước người, cởi ra một nút buộc trên áo sơ mi cô.
“Anh…anh muốn làm cái gì?” Hắn lại lộ ra vẻ nguy hiểm, đem cô ép tới ghế sô pha trong phòng họp, “Tôi nghĩ hẳn là nên giúp em ôn lại chút kỷ niệm.”
Ngôn ngữ của hắn quả thực làm cho cô nhịn không được chấn kinh, thế nhưng ngay lập tức cô bình tĩnh lại, mắt lạnh nhìn hắn chằm chằm: “Anh không sợ tôi đem tất cả nói ra ngoài sao? Như vậy anh không chỉ có tội gián điệp thương nghiệp, còn thêm tội danh xâm hại nữa.”
“Tôi nên cảm thấy sợ sao?” Hắn thân mật mở búi tóc cô, để tới chóp mũi ngửi.
Chịu đựng bàn tay đang khieu khích của hắn , Kiều Dĩ Hạm tỉnh táo nói: “Anh hẳn là nên sợ hãi, cho nên ngay bây giờ mau buông tay để cho tôi ra ngoài.”
“A!” Hắn nhẹ nhàng dời hạ thân, cô cho rằng có thể đứng dậy, hắn lại giam cô chặt hơn trước người: “Tiểu Kiều, tôi chỉ có thể nói là em ăn mặc giống như một lão xử nữ nhiều kinh nghiệm, nhưng dù sao em cũng là một cô gái đơn thuần, bằng không thì em sẽ biết, một mình hẹn một tội phạm đàm phán trong một không gian kín đáo thế này là một chuyện vô cùng ngu xuẩn.”
Nhất là cô nhận định tên tội phạm này đối với cô quá đa tình.
Nghe xong lời của hắn, Kiều Dĩ Hạm giả bộ tỉnh táo cuối cùng lộ ra một vết nứt, một chút sợ hãi giấu ở trong mắt, lại giấu không được đôi mắt quan sát sắc bén của Uông Đông Nam.
“Sợ? Chỉ tiếc hiện tại đã quá muộn.”
Chặn ngang vén váy cô lên, xé rách tất quần màu da, bàn tay to thô ráp cậy mạnh thẳng đến u cốc thần bí.
“Không được.” Đầu cô loạng choạng , hai tay dùng sức đẩy hắn ra.
Uông Đông Nam chế trụ hai tay cô kéo lên đỉnh đầu, nhẹ giọng nói ở bên tai cô: “Ngoan, đừng nhúc nhích, tôi cũng không muốn xé rách quần áo của em, em còn muốn ra ngoài đi làm chứ?”
“Uông Đông Nam, anh dám chạm vào tôi!” Cô cắn chặt môi, không cam lòng tỏ ra yếu kém nhìn hắn chằm chằm.
“Tại sao tôi không dám?” Hắn nói ra lời ngông cuồng, cười tươi , ngón tay dễ dàng luồn lách đi đến hoa kính hơi lộ ra của cô.
“Anh…” Lộ ra vẻ khó chịu, cô nhíu chặt lông mày, hai tay để ở trên vai hắn, ngón tay cấu chặt hắn.
“Hãy thoải mái.” Hắn nhẹ nhàng dụ dỗ cô, chậm rãi cởi ra nút buộc trước áo sơ mi, cúi người nhẹ vê nụ hoa phấn hồng lộ ra trong không khí.
Cô mẫn cảm phát ra một tiếng thở gấp, lập tức cắn chặt môi, cô sao vậy……bởi vì hắn xâm phạm mà phát ra tiếng rên rĩ sao?
“Có cảm giác?” Hắn cười yếu ớt, càng thêm làm càn cúi đầu dùng miệng thay thế tay.
Lưỡi ấm áp gây kích thích khiến cho nụ hoa đứng thẳng, lưu lại nước đồng thời phát ra âm thanh tấm tắc, ở giữa cũng bắt đầu thấm ra ẩm ướt nhàn nhạt.
“Không phải…Ân”
“Tiểu lười gạt đáng yêu.” Hắn nhẹ nhai một cái, trêu chọc nhìn cô.
Sương mù bao phủ đôi mắt cô, nụ hoa đứng thẳng còn không ngừng thấm ra si dịch, muốn nói cô không có cảm giác, thật là gạt người.
Nâng lên chân thon dài áp lên trước ngực cô, Uông Đông Nam bá đạo tiến quân thần tốc trả thù môi lưỡi cô, ở trong miệng cô chơi đùa.
Đột nhiên trên mặt cô chấn động, xuất hiện vẻ đau đớn, dưới thân truyền đến sự xé rách đau nhức, báo cho cô biết hắn đã không khách khí chút nào cướp đoạt lần đầu tiên của cô.
Hắn lừa cô, lần trước căn bản bọn họ không có phát sinh chuyện gì!
“Dừng lại….dừng lại…” Cô giãy tay hắn ra, liều mạng đấm lưng hắn.
Hắn tùy ý bừa bãi phát tiết nhưng không có dừng lại, quy luật ra vào chậm rãi nhuộm vết máu.
Hắn cường ngạnh hôn lên môi cô, hôn tới khi cô không còn thanh âm phản kháng, cô thử né tránh, nhưng bàn tay hữu lực giữ chặt lấy cô không cho cô tránh né.
Đến khi cô vô lực phản kháng, suy yếu chỉ có thể phát ra âm thanh nức nở nhỏ vụn, tay nhỏ bé để trên vai hắn, một khoái cảm không quen từ nơi hai người kết hợp truyền đến, khiến cho cô thấy thẹn mà cắn chặt môi.
Hắn ép buộc cô, cô như vậy mà không biết thẹn thậm chí còn có phản ứng, rồi còn hùa theo hắn.
“Đừng cắn.” Hắn vỗ về môi cô, không cho cô tiếp tục thương tổn môi mình.
“Không…”
Búi tóc cô nhẹ nhàng rớt xuống vài sợi tóc, trên mặt động tình đỏ ửng, hơi cáu nhõng nhẽo cự tuyệt khiến hắn hoa mắt.
“Thật không nghĩ ra bề ngoài cứng nhắc như vậy mà phản ứng nhiệt tình như thế…”
Hắn cười vô lại, sau đó tiến nhập thật sâu, hừ một tiếng, lửa nóng cứng rắn bị vách tường mềm mại thít chặt.
“Đừng….”
“Đừng sao, Tiểu Kiều?” Hắn thở phì phò, chậm rãi tăng nhanh tốc độ ra vào trong cơ thể cô, mê muội nhìn tuyết trắng tròn trịa đung đưa trước ngực cô.
Đẹp! Thật sự rất đẹp!
Ai có thể nghĩ tới dưới lớp trang phục cứng nhắc lại cất giấu một vóc người ma quỷ? Càng không cần phải nói trước ngực cô hiện tại trống không, khi hắn xâm phạm đung đưa tạo ra hình dáng tuyệt đẹp.
“Tôi từ bỏ.” Không chịu nổi khoái cảm khiến cho cô sợ hãi cầu xin tha thứ.
Hắn cường hãn ra vào ma sát vách tường mềm mại, mỗi một lần đều có thể khiến cho cô cảm nhận được hắn lắp đầy cô, mà vốn là đau đớn thế nhưng không biết lúc nào đã biến thành khoái cảm, khiến cho cô không có biện pháp nào khắc chế suy nghĩ của mình.
“Từ bỏ? Em đừng đùa, hiện tại đang sắp đến giai đoạn cao trào, làm sao có khả năng dừng lại được?” Hắn di chuyển thân thể cô, để cho cô nửa quỳ trên ghế sa lông, từ phía sau hung hăng xỏ xuyên qua thân thể đang rất muốn chạy trốn của cô.
“A! Nơi này không thể, quá sâu.” Cô kêu khóc, mắt đầy sương mù và ý thức hỗn loạn đã sớm khiến cho cô chẳng biết mình đang nói gì.
Ở phía sau ôm chặt cô, hắn gấp rút hôn cổ cô, in lại ấn ký nho nhỏ, trong tai truyền đến tiếng la điên cuồng, động tác của hắn lại kích thích hơn, lúc nhanh lúc chậm trêu đùa cô.
“Tiểu Kiều……. Tiểu Kiều………….” Hắn gọi tên cô, thân thể thoáng buộc chặt, chuẩn bị nghênh đón cao trào cuối cùng.
Cô giống như cảm thấy hắn có gì đó không thích hợp, đột nhiên ý thức được chuyện gì, để cho cô kinh hoàng nghiêng đầu, lộn xộn kêu: “Không được, không thể.” như vậy sẽ mang thai.
Hắn nhíu mày, hắn cuồng vọng dường như biết cô đang nói gì, cúi đầu, không nhìn vào đôi mắt ngập nước mang theo kinh hoàng của cô, nghiêm phạt cúi đầu cắn lên xương quai xanh của cô.
“Không cho tôi làm, tôi càng muốn.” Hắn không quen nhìn thấy sự cự tuyệt trong mắt cô.
Lại nói nếu có hắn cũng không phải không nuôi nổi, có con thì có con, hắn một chút cũng không thèm để ý.
Lúc này, hắn dừng lại mọi động tác, khiến cho chất dịch tinh hoa hoàn toàn không giữ lại đưa vào trong huyệt đao đang co rút của cô.
“A a –” Dịch thể nóng hổi tập kích phần dưới bụng, làm cho cô đạt tới cao trào cuối cùng, cô yêu kiều ngửa đầu, viền mắt đồng thời chảy ra nước mắt.
Cô, cuối cùng vẫn là chạy không thoát khỏi tay hắn…
Chỉ là bây giờ tỉnh ngộ đã quá muộn.
Đầu…Đau quá!
Xoa mắt chua xót, Kiều Dĩ Hạm cau mày chậm rãi ngồi dậy, nhìn căn phòng hoàn toàn xa lạ trước mắt, ý thức vẫn còn mông lung không biết rõ tình huống bây giờ.
Đây là đâu?
“Sớm! Tiểu Kiều, không nghĩ tới em tỉnh lại sớm như vậy.”
Giọng nói khàn khàn quen thuộc truyền đến từ phía sau cô, khiến cô nhất thời lạnh nửa người, không dám quay lại nhìn hắn.
Không cần quay đầu lại, cũng biết âm thanh đó phát ra từ đâu, hai người bọn họ thế nhưng lại ở trên giường … bọn họ tối qua đã làm những gì, cô không dám nghĩ nữa.
“Sao thân thể cứng ngắc vậy? Chẳng lẽ đêm qua quá mệt mỏi?” Giọng nam khàn khàn lại truyền đến, chỉ là lần này tay hắn lại làm càn đặt lên vai cô.
Cô chán ghét hất tay hắn ra, kéo chăn đi xuống giường, lại phát hiện trên người lạnh lẽo, không chỉ không có mặc quần áo, giữa hai chân còn truyền đến cảm giác dính ngấy.
A! Chết tiệt! Nếu như hiện tại cô không biết hôm qua xảy ra chuyện gì, thì cô sống thật uổng phí.
Thế nhưng tại sao lại là người đàn ông này? Chẳng lẽ giống như lời mộng sư quỷ dị kia nói, mộng xuân này đều biết trước sao?
“Em thật không có lương tâm , đêm qua lợi dụng tôi xong, hiện tại sẽ không muốn nhận nợ chứ?” Uông Đông Nam giả vờ ai oán nói.
A! Cô gái nhỏ này hôm qua tự mình ngủ, hại hắn phải tắm nước lạnh một giờ, chỉ kém ném một khối băng vào nhà tắm, cuối cùng còn phải chịu sự kích thích của ôn hương nhuyễn ngọc , một bên nhẫn nại dục vọng , một bên đếm dê mà ngủ.
“Ai lợi dụng ai?” Nhặt lên tất cả quần áo trên mặt đất, Kiều Dĩ Hạm nhặt kính mắt bị ném ở chỗ xa nhất, lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn: “Tôi còn chưa nói, anh lợi dụng lúc tôi say rượu chiếm tiện nghi của tôi, anh còn muốn oán giận trước sao?”
Uông Đông Nam cười vô lại xuống giường, cánh tay dài duỗi ra một chút, thân mình cô liền rơi vào trong lòng hắn, cô không ngừng giãy dụa: “Nếu nói tôi chiếm tiện nghi của em cũng hơi qua đáng, dù sao đêm qua tôi rất muốn làm quân tử, chỉ là em chủ động muốn tôi thỏa mãn em, tôi cũng không tiện mà cự tuyệt.”
Hơn nữa đêm qua hắn cũng không làm động tác gì thực tế, nói hắn chiếm tiên nghi, điểm ấy hắn tuyệt đối không nhận.
“Buông ra.” Kiều Dĩ Hạm nhíu chặt mi, thử tránh ra khỏi ôm ấp của hắn.
Uông Đông Nam có chút hờn giận nhìn biểu tình trên mặt cô, cô gái này coi hắn là bệnh thế kỉ sao?
“Vì sao muốn đi? Đêm qua là em cao hứng ở dưới thân tôi thở dốc,vô cùng quyến rũ.” Cô càng phản kháng càng kích thích động lực để hắn chinh phục, không tự chủ phun ra những lời tục tĩu.
Được rồi, có lẽ nào hắn lại mắc phải bệnh chung của đàn ông, khi thấy cô tức giận lại có cảm giác, không vui vẻ.
“Anh………” Cô vô cùng tức giận giãy dụa ra khỏi ngực hắn, dùng hết sức lực, nhắm ngay hông của hắn làm thế nâng gối, lập tức khiến hắn buông tay ra.
“Cô gái này ra tay cũng thật độc ác.” Hắn đau đớn cúi gập người, khàn khàn gầm nhẹ.
Hoàn hảo hắn vẫn chưa ăn bữa sáng, bằng không ăn cú hiểm này của cô, hắn ăn gì đi nữa cũng phải lập tức nhổ ra.
“Ai bảo anh sáng sớm đã ôm ấp tôi.” Kiều Dĩ Hạm vẻ mặt lãnh đạm, hoàn toàn mặc kệ khuôn mặt đau đớn của hắn, vẻ mặt đối với hắn cũng bớt khẩn trương cùng bất an.
Trước vì không muốn có quan hệ cùng người đàn ông này, hại cô tránh phải tránh trái, nói chuyện cũng mất đi bình tĩnh, thậm chí ngay cả bản thân từng đi học thuật phòng thân cũng đã quên, thế nhưng nếu tránh né vô dụng, đến cuối cùng vẫn bị hắn đưa lên giường, cô thật khẩn trương.
“Em là người phụ nữ của tôi, cho tôi ôm một chút không được sao?” Nhịn đau đứng lên, Uông Đông Nam vẫn chưa từ bỏ ý định còn muốn bước về phía trước.
“Đầu óc anh còn chưa tình ngủ sao? Ai là phụ nữ của anh?” Cô hừ lạnh một tiếng: “Phụ nữ của anh chắc còn ở nhà hàng hôm qua ấy, không nên nhận nhầm người.”
Cô tuy rằng say, nhưng chỉ quên chuyện xảy ra sau khi uống rượu, trước đó cô không hề quên”Em đang ghen có phải không? Tôi dám cam đoan tôi đối với những cô gái kia một chút quan hệ cũng không có, chỉ là trong nhà hàng quen biết nên nói chuyện vài câu thôi.” Hắn không biết sống chết lộ ra điệu cười lưu manh mà giải thích.
Mắt cô nghiêm túc đảo qua, thần sắc lạnh như băng dưới đốt lửa hừng hực: “Ai đang ghen? Ai ăn dấm chua?”
“A! Ở đây chỉ có hai người chúng ta, trừ em ra tôi còn nói người nào sao?”
Cô đi tới cửa phòng tắm, quay đầu thản nhiên cười: “Phải không?”
“Đương nhiên là như vậy rồi.” Hắn lộ ra vẻ cười lấy lòng, thiếu chút nữa giống như chó săn mà nhào qua rồi.
“Nhưng tôi không nghĩ thế, đi chết đi.” Nói xong, cô hung hăng đóng sầm cửa lại, mặc kệ hắn bị cửa đụng vào mặt khiến hắn đau đớn.
Tinh trùng lên đến não, một chút cũng không đáng đồng tình! Hừ!
Thời gian nghỉ trưa, nhân viên phòng hành chính tổng hợp nhân lúc thời gian ngắn ngủi này ra ngoài ăn cơm, hóng gió, chỉ còn một mình hắn xem ra chật vật nghèo túng ngồi ở trên ghế rầu rĩ hút thuốc ngẩn người.
Trên cằm mới mọc râu đe , quần áo không lịch sự, vốn coi như đẹp trai, kiểu tóc mấy ngày bị người quên chải cũng trở nên lộn xộn, bình thường thích cười nhưng giờ phút này mặt cũng lạnh băng, biểu hiện người rảnh rỗi chớ tới gần.
Uông Đông Nam nhấc chân vắt chéo, vẻ mặt tối sầm trừng mắt nhìn di động, trong miệng ngậm điếu thuốc giống như đang tính toán điều gì.
Cô gái kia thực sự đủ vô tình! Tự cho là đúng cho là bọn họ thực sự đã trên giường, thái độ tạm thời coi như khẩn trương, còn nghiêm chỉnh một vẻ mặt lãnh đạm đến kinh khủng, hiện tại ở trong công ty hắn không nói hầu như không gặp được cô, hay gặp được cô cũng không trốn không trán , đem hắn giống như người trong suốt vậy, coi như không nhìn thấy, đi qua mặt hắn.
Tốt, rất tốt! Cô gái này ngoài vẻ đáng yêu bề ngoài, hiện tại cũng làm một tiểu ác ma đặc biệt đùa bỡn đàn ông, điểm này bị hắn phát hiện ra rồi, Uông Đông Nam tự giễu cười.
“Nực cười…chẳng qua chỉ là phụ nữ mà thôi!” Sao hắn có thể vì cô hờ hững mà tâm phiền ý loạn chứ? Uông Đông Nam tự mình lẩm bẩm.
Được rồi! Là một cô gái hắn rất hứng thú, tăng thêm điểm này, hắn nỗ lực dùng điểm ấy làm lí do phục hồi lực chú ý của mình.
Chết tiệt! Hắn lần đầu tiên bởi vì phụ nữ mà trong lúc làm việc quên chính mình nên làm gì, hiện tại hắn đã đến giai đoạn kết thúc công việc, nếu hắn đem sự tình làm hỏn , đầu lĩnh cấp trên không làm thịt hắn mới là lạ.
Chỉ là đã biết mùi vị của cô có bao nhiêu ngọt ngà , khiến hắn mỗi ngày đều nghĩ đến cô gái nhỏ kia đến mức cái gì cũng không thể làm, thật là dằn vặt hắn mà.
Nếu như bây giờ cô có thể xuất hiện trước mặt hắn thì tốt rồi ….. mới nghĩ như thế, Kiều Dĩ Hạm lộ vẻ bí mật với mắt kính thật to, thân ảnh của cô liền xuất hiện trước mặt hắn, hơn nữa không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, hắn luôn cảm thấy trong mắt cô tựa hồ chợt hiện lên tức giận.
“Uông Đông Nam theo tôi đến phòng họp đi.” Cô lạnh lùng nói xong, quay đầu rời đi.
Bọn họ kế tiếp phải thảo luận đề tài không thích hợp tại nơi có người qua lại, cô điều tra hôm nay phòng hội nghị trong công ty không có bất kì tiến trình nào, là nơi tốt nhất để nói chuyện.
Thú vị nhíu mày, Uông Đông Nam mấy ngày nay tinh thần uể oải giờ phút này có chút thích thú, gọn gàng từ trên ghế đứng lên, đi theo cô.
Rốt cuộc có chuyện gì đối với hắn nhìn như không thấy gần một tuần lễ, để cô tự mình tới tìm hắn chứ? Ha ha , hắn càng ngày càng mong đợi.
Trong phòng hội nghị, Kiều Dĩ Hạm khuôn mặt lạnh lùng chờ hắn đến.
Nếu nói ngày đó bọn họ ngoài ý muốn sau khi lên giường, cô không hề đem hắn để vào mắt, ngày cũng bình thường trôi qua, nhưng ngay khi cô cho rằng có thể trở về cuộc sống yên bình hàng ngày, công ty lại bùng nổ tin tức gián điệp lấy cắp thông tin cơ mật.
Tệ hơn là lần này không chỉ bị trộm thiết bị bên ngoài, thậm chí ngay cả phương án đưa ra đều giống tới tám phần, điều này làm cho lãnh đạo cấp cao không chỉ tức giận, thậm chí còn quyết định tra rõ gián điệp kinh tế ẩn giấu trong công ty, thuận tiện cũng cảnh báo các quản lí phải đặc biệt lưu ý những người khả nghi.
Cô không khỏi nghĩ đến tên thợ điện này, hắn mỗi ngày cươi tười lượn lờ xung quanh, không nghĩ tới hắn lại làm ra loại hành động không ai ngờ tới này.
Đằng sau tròng kính nước mắt đang dâng lên, Kiều Dĩ Hạm cũng không hiểu tại sao lại thành như vậy, không thể làm gì khác hơn là làm rõ mọi chuyện sau cuộc họp buổi sáng nay.
Ghê tởm! Tất cả đều là lỗi của hắn! Cô không thục nữ rủa thầm.
“Này, tôi tới rồi, tiểu Kiều.” Âm thanh vô lại của Uông Đông Nam từ cửa truyền đến, trên mặt lộ ra vẻ cười đắc ý.
“Đóng cửa lại, khóa lại.” Bọn họ nói chuyện không thích hợp cho người khác nghe, đương nhiên cũng không thích hợp khiến cho những người không nên bắt gặp, nếu không bị hiểu lầm sẽ không tốt.
Uông Đông Nam không có ý kiến, thuận lợi đóng cửa lại sau đó khóa lại luôn, rồi đi đến gần Kiều Dĩ Hạm, cách cô ba bước dừng lại hỏi: Tìm tôi có chuyện gì sao? Sao thần bí như vậy?” Cảm giác giống như hẹn hò vậy nha!
“Anh làm ra chuyện tốt gì chính anh cũng không biết sao?” Kiều Dĩ Hạm cắn răng nghiến lợi nói.
Chuyện tốt? Hắn gần đây làm ra chuyện tốt gì? Sao chính hắn cũng không biết vậy?
Nếu phải nói, hắn gần đây làm chuyện tốt chính là đem cô về nhà, hưởng chút ngon ngọt mà thôi, những chuyện khác hắn thật đúng là không có ấn tượng.
“Anh còn muốn giả bộ? Ngày hôm nay lãnh đạo công ty đều đem các chủ quản dạy dỗ một trận.”
“Anh dám nói anh không biết?” Hắn giả bộ không biết gì sao?
Lông mày rậm của hắn có chút kích động, như trước lộ ra vẻ khốn nạn cười: “Thành thật mà nói….tôi thật sự không biết.”
“Anh….”
“Tôi ở bộ phận hành chính tổng hợp, công ty có chuyện gì quan trọng cũng sẽ tìm trưởng phòng chúng tôi, càng không cần phải nói tôi cùng trưởng phòng không quen, hơn nữa tôi còn là một công nhân mới.” Trọng điểm là hắn cũng sẽ không ở lại lâu cùng một lão trọc đầu bồi dưỡng tình cảm sâu đậm gì?
Hắn nói có đạo lí, Kiều Dĩ Hạm không có lời nào để nói thế nhưng lại thản nhiên tiếp thu.
Cô nhịn không được đứng ở trước mặt hắn, ngẩng cao đầu nhìn hắn, giọng nói cao lên: “Uông Đông Nam, anh có phải là đàn ông hay không, dám làm không dám nhận? Anh đánh cắp tài liệu cơ mật của công ty rồi đem bán cho đối thủ của chúng tôi, anh còn dám nói anh không làm những chuyện đó sao?”
Cô gái nhỏ nảy cho rằng hắn là gián điệp thương nghiệp sao? Uông Đông Nam giận tái mặt, không vui trừng mắt nhìn cô.
Hắn đột nhiên thay đổi sắc mặt, càng làm cho Kiều Dĩ Hạm tin tưởng vào suy đoán của mình.
“Coi như em đã đoán đúng, tôi lại là loại gián điệp thương nghiệp sao?” Hắn thu hồi vẻ tươi cười, trên mặt cường ngạnh có loại khí thế không giận mà uy.
“Anh….Anh thừa nhận?” Hắn cứ thế liền thừa nhận, không để cho cô làm gì tiếp theo.
“Tôi nói tôi lại là loại như vậy sao?” Hắn nghiêm mặt, bước về phía trước một bước,” Lẽ nào em muốn trực tiếp tố cáo tôi?”
“Tôi….”
Hắn lại cười, tay nâng khuôn mặt cô bắt cô nhìn hắn: “Chẳng qua tôi biết em sẽ không làm như vậy, bằng không em cũng sẽ không gọi tôi tới đây ngả bài, không phải sao?”
Cô hất tay hắn ra, quay đầu, cắn môi, không biết nên trả lời vấn đề này thế nào.
Cô chưa từng nghĩ phải đem chuyện hắn là gián điệp thương nghiệp nói ra, dù sao cái này cũng không giải quyết được chuyện gì…dù sao…dù sao cái này, chính cô cũng không biết.
“A, tiểu Kiều, em thích tôi, có đúng hay không?” Hắn lãnh đạm hỏi, giọng nói lại là khẳng định mà không phải là câu hỏi.
Hắn chỉ biết mị lực của hắn không ai có thể ngăn cản, tuy rằng cô luôn có vẻ mặt lạnh như băng, nhưng vẫn không thể ngoại lệ.
“Ai…Ai thích anh?” Kiều Dĩ Hạm cuống quýt phản bác.
Hắn thật không biết xấu hổ, cư nhiên cho là cô thích hắn? Điều này sao có khả năng?
Cô thích đàn ông hẳn là như mối tình đầu của cô, khuôn mặt trắng nõn tràn ngập phong độ của người trí thức, trước sau đều lộ ý cười, phong độ tao nhã như gió xuân ấm áp, không thể nào là người đàn ông như hắn được, thô lỗ không nói, căn bản là như thời kì đồ đá hoang dã vậy.
Cô không thể nào thích hắn, tuyệt đối không có khả năng!
“Không thích tôi? Một tuần trước không biết ai nằm trên giường của tôi, tôi còn nhớ rõ tiểu huyệt của em kẹp chặt tôi, chảy ra mật ngọt khiến tay tôi ướt đẫm….” Giọng nói của hắn ngả ngớn khơi mào trí nhớ của cô.
“Anh ….anh hạ lưu, vô sỉ!” Mặt cô đỏ lên, giọng nói run rẩy, vội vã lùi lại.
Hắn thế mà đem chuyện tình buổi tối hôm đó nói ra miệng, cô không khỏi thấy may mắn khi lúc này trong phòng họp không có bật đèn: sự quẫn bách của cô có thể che giấu.
“Tôi vô sỉ, hạ lưu? Hử?” Ánh mắt hắn không vui nhìn thẳng cô, thanh âm trầm xuống gần gũi khiến cho cô cảm thấy run run.
“Tôi … tôi không biết, ngày hôm nay trước hết nói đến đây đã! Tôi phải quay về làm việc!”
Phát hiện bầu không khí trở nên không thích hợp, Kiều Dĩ Hạm hơi lùi lại một bước, ngăn lại trọng tâm câu chuyện, thầm nghĩ phải mau rời đi.
“Như vậy đã muốn đi sao?” Hắn cười níu tay cô lại, đem cô vòng ở trước người, cởi ra một nút buộc trên áo sơ mi cô.
“Anh…anh muốn làm cái gì?” Hắn lại lộ ra vẻ nguy hiểm, đem cô ép tới ghế sô pha trong phòng họp, “Tôi nghĩ hẳn là nên giúp em ôn lại chút kỷ niệm.”
Ngôn ngữ của hắn quả thực làm cho cô nhịn không được chấn kinh, thế nhưng ngay lập tức cô bình tĩnh lại, mắt lạnh nhìn hắn chằm chằm: “Anh không sợ tôi đem tất cả nói ra ngoài sao? Như vậy anh không chỉ có tội gián điệp thương nghiệp, còn thêm tội danh xâm hại nữa.”
“Tôi nên cảm thấy sợ sao?” Hắn thân mật mở búi tóc cô, để tới chóp mũi ngửi.
Chịu đựng bàn tay đang khieu khích của hắn , Kiều Dĩ Hạm tỉnh táo nói: “Anh hẳn là nên sợ hãi, cho nên ngay bây giờ mau buông tay để cho tôi ra ngoài.”
“A!” Hắn nhẹ nhàng dời hạ thân, cô cho rằng có thể đứng dậy, hắn lại giam cô chặt hơn trước người: “Tiểu Kiều, tôi chỉ có thể nói là em ăn mặc giống như một lão xử nữ nhiều kinh nghiệm, nhưng dù sao em cũng là một cô gái đơn thuần, bằng không thì em sẽ biết, một mình hẹn một tội phạm đàm phán trong một không gian kín đáo thế này là một chuyện vô cùng ngu xuẩn.”
Nhất là cô nhận định tên tội phạm này đối với cô quá đa tình.
Nghe xong lời của hắn, Kiều Dĩ Hạm giả bộ tỉnh táo cuối cùng lộ ra một vết nứt, một chút sợ hãi giấu ở trong mắt, lại giấu không được đôi mắt quan sát sắc bén của Uông Đông Nam.
“Sợ? Chỉ tiếc hiện tại đã quá muộn.”
Chặn ngang vén váy cô lên, xé rách tất quần màu da, bàn tay to thô ráp cậy mạnh thẳng đến u cốc thần bí.
“Không được.” Đầu cô loạng choạng , hai tay dùng sức đẩy hắn ra.
Uông Đông Nam chế trụ hai tay cô kéo lên đỉnh đầu, nhẹ giọng nói ở bên tai cô: “Ngoan, đừng nhúc nhích, tôi cũng không muốn xé rách quần áo của em, em còn muốn ra ngoài đi làm chứ?”
“Uông Đông Nam, anh dám chạm vào tôi!” Cô cắn chặt môi, không cam lòng tỏ ra yếu kém nhìn hắn chằm chằm.
“Tại sao tôi không dám?” Hắn nói ra lời ngông cuồng, cười tươi , ngón tay dễ dàng luồn lách đi đến hoa kính hơi lộ ra của cô.
“Anh…” Lộ ra vẻ khó chịu, cô nhíu chặt lông mày, hai tay để ở trên vai hắn, ngón tay cấu chặt hắn.
“Hãy thoải mái.” Hắn nhẹ nhàng dụ dỗ cô, chậm rãi cởi ra nút buộc trước áo sơ mi, cúi người nhẹ vê nụ hoa phấn hồng lộ ra trong không khí.
Cô mẫn cảm phát ra một tiếng thở gấp, lập tức cắn chặt môi, cô sao vậy……bởi vì hắn xâm phạm mà phát ra tiếng rên rĩ sao?
“Có cảm giác?” Hắn cười yếu ớt, càng thêm làm càn cúi đầu dùng miệng thay thế tay.
Lưỡi ấm áp gây kích thích khiến cho nụ hoa đứng thẳng, lưu lại nước đồng thời phát ra âm thanh tấm tắc, ở giữa cũng bắt đầu thấm ra ẩm ướt nhàn nhạt.
“Không phải…Ân”
“Tiểu lười gạt đáng yêu.” Hắn nhẹ nhai một cái, trêu chọc nhìn cô.
Sương mù bao phủ đôi mắt cô, nụ hoa đứng thẳng còn không ngừng thấm ra si dịch, muốn nói cô không có cảm giác, thật là gạt người.
Nâng lên chân thon dài áp lên trước ngực cô, Uông Đông Nam bá đạo tiến quân thần tốc trả thù môi lưỡi cô, ở trong miệng cô chơi đùa.
Đột nhiên trên mặt cô chấn động, xuất hiện vẻ đau đớn, dưới thân truyền đến sự xé rách đau nhức, báo cho cô biết hắn đã không khách khí chút nào cướp đoạt lần đầu tiên của cô.
Hắn lừa cô, lần trước căn bản bọn họ không có phát sinh chuyện gì!
“Dừng lại….dừng lại…” Cô giãy tay hắn ra, liều mạng đấm lưng hắn.
Hắn tùy ý bừa bãi phát tiết nhưng không có dừng lại, quy luật ra vào chậm rãi nhuộm vết máu.
Hắn cường ngạnh hôn lên môi cô, hôn tới khi cô không còn thanh âm phản kháng, cô thử né tránh, nhưng bàn tay hữu lực giữ chặt lấy cô không cho cô tránh né.
Đến khi cô vô lực phản kháng, suy yếu chỉ có thể phát ra âm thanh nức nở nhỏ vụn, tay nhỏ bé để trên vai hắn, một khoái cảm không quen từ nơi hai người kết hợp truyền đến, khiến cho cô thấy thẹn mà cắn chặt môi.
Hắn ép buộc cô, cô như vậy mà không biết thẹn thậm chí còn có phản ứng, rồi còn hùa theo hắn.
“Đừng cắn.” Hắn vỗ về môi cô, không cho cô tiếp tục thương tổn môi mình.
“Không…”
Búi tóc cô nhẹ nhàng rớt xuống vài sợi tóc, trên mặt động tình đỏ ửng, hơi cáu nhõng nhẽo cự tuyệt khiến hắn hoa mắt.
“Thật không nghĩ ra bề ngoài cứng nhắc như vậy mà phản ứng nhiệt tình như thế…”
Hắn cười vô lại, sau đó tiến nhập thật sâu, hừ một tiếng, lửa nóng cứng rắn bị vách tường mềm mại thít chặt.
“Đừng….”
“Đừng sao, Tiểu Kiều?” Hắn thở phì phò, chậm rãi tăng nhanh tốc độ ra vào trong cơ thể cô, mê muội nhìn tuyết trắng tròn trịa đung đưa trước ngực cô.
Đẹp! Thật sự rất đẹp!
Ai có thể nghĩ tới dưới lớp trang phục cứng nhắc lại cất giấu một vóc người ma quỷ? Càng không cần phải nói trước ngực cô hiện tại trống không, khi hắn xâm phạm đung đưa tạo ra hình dáng tuyệt đẹp.
“Tôi từ bỏ.” Không chịu nổi khoái cảm khiến cho cô sợ hãi cầu xin tha thứ.
Hắn cường hãn ra vào ma sát vách tường mềm mại, mỗi một lần đều có thể khiến cho cô cảm nhận được hắn lắp đầy cô, mà vốn là đau đớn thế nhưng không biết lúc nào đã biến thành khoái cảm, khiến cho cô không có biện pháp nào khắc chế suy nghĩ của mình.
“Từ bỏ? Em đừng đùa, hiện tại đang sắp đến giai đoạn cao trào, làm sao có khả năng dừng lại được?” Hắn di chuyển thân thể cô, để cho cô nửa quỳ trên ghế sa lông, từ phía sau hung hăng xỏ xuyên qua thân thể đang rất muốn chạy trốn của cô.
“A! Nơi này không thể, quá sâu.” Cô kêu khóc, mắt đầy sương mù và ý thức hỗn loạn đã sớm khiến cho cô chẳng biết mình đang nói gì.
Ở phía sau ôm chặt cô, hắn gấp rút hôn cổ cô, in lại ấn ký nho nhỏ, trong tai truyền đến tiếng la điên cuồng, động tác của hắn lại kích thích hơn, lúc nhanh lúc chậm trêu đùa cô.
“Tiểu Kiều……. Tiểu Kiều………….” Hắn gọi tên cô, thân thể thoáng buộc chặt, chuẩn bị nghênh đón cao trào cuối cùng.
Cô giống như cảm thấy hắn có gì đó không thích hợp, đột nhiên ý thức được chuyện gì, để cho cô kinh hoàng nghiêng đầu, lộn xộn kêu: “Không được, không thể.” như vậy sẽ mang thai.
Hắn nhíu mày, hắn cuồng vọng dường như biết cô đang nói gì, cúi đầu, không nhìn vào đôi mắt ngập nước mang theo kinh hoàng của cô, nghiêm phạt cúi đầu cắn lên xương quai xanh của cô.
“Không cho tôi làm, tôi càng muốn.” Hắn không quen nhìn thấy sự cự tuyệt trong mắt cô.
Lại nói nếu có hắn cũng không phải không nuôi nổi, có con thì có con, hắn một chút cũng không thèm để ý.
Lúc này, hắn dừng lại mọi động tác, khiến cho chất dịch tinh hoa hoàn toàn không giữ lại đưa vào trong huyệt đao đang co rút của cô.
“A a –” Dịch thể nóng hổi tập kích phần dưới bụng, làm cho cô đạt tới cao trào cuối cùng, cô yêu kiều ngửa đầu, viền mắt đồng thời chảy ra nước mắt.
Cô, cuối cùng vẫn là chạy không thoát khỏi tay hắn…
Chỉ là bây giờ tỉnh ngộ đã quá muộn.
/11
|