Sau khi nụ hôn nóng bỏng kết thúc, cô im lặng ghé đầu vào vai anh thở hổn hển.
Căn phòng yên tĩnh chỉ nghe tiếng hít thở của hai người, Mai Cẩn Nghiêu nhanh chóng đã trở về trạng thái ban đầu vốn có, anh nâng tay vuốt ve tóc cô: "Đói không?"
Nhắc đến cô bật người dậy, quên hết sự ngại ngùng vừa rồi của hai người, nhanh gật đầu thật mạnh: "Đói!", Khi nhắc rồi cô mới thấy bụng mình rỗng như thế nào.
Mai Cẩn Nghiêu cho người đem đồ ăn lên tận phòng, thức ăn bày ra trước bàn nhưng anh không động đũa, chỉ đưa mắt nhìn cô nàng ăn nhanh đến không kịp thở, nhìn bộ dạng này chắc bị bỏ đói rồi.
"Không muốn bị nghẹn chết thì ăn chậm lại.", Lời nói ác ý lại có chút quan tâm.
Nhưng Lục An Tràm không nghĩ như thế, cô nghĩ người nọ đang trêu ghẹo mình, hiện tại cô đang ăn rất nhiều không tiện nói, mắt âm thầm lườm một cái, sợ bị phát hiện nên cô nhanh chóng cắm đầu xuống vùi mặt ăn tiếp chén cơm trước mắt.
Cô nhai rồi nuốt, gắp thức ăn liên tục, đang đói bụng thức ăn thì toàn cao lương mỹ vị không ăn sao mà được, có một điều là có vài món mà trước đây cô chưa từng ăn, chắc hơi đắt. Nhà Lục gia cũng có một chút địa vị, nhưng hiện giờ mà nói cái địa vị của người đàn ông này có hơi phức tạp.
"Mùi vị thế nào?"
Lục An Tràm ngước lên, sau đó gật đầu: "Ngon."
Anh nâng ngón tay lên chỉ nhẹ trên môi, khẽ hỏi: "Mùi vị chỗ này thì sao?"
Bùm! Xong rồi.
Hai bên gò má đỏ bừng lên, hiện giờ thức ăn ngon trong miệng cô lại chẳng thấy được mùi vị gì, nếu không nói người này sẽ không bỏ qua cho cô.
"Chú không biết hỏi... Hỏi tôi thì làm sao tôi biết được."
Mai Cẩn Nghiêu nhìn chằm ánh mắt đang né tránh mình, anh nói: "Lúc nào tôi nói với em là tôi không biết?"
"Thì...", Lục An Tràm im thin thít, có phải đang muốn gây khó dễ cho mình không, cô khẽ liếc mắt: "No rồi không... Không ăn nữa."
"Được.", Mai Cẩn Nghiêu đột ngột đứng lên, tay cởi bỏ dây thắt lưng, sau đó dời lên đai nịt ngực.
Lục An Tràm sợ hãi đứng bật dậy khỏi ghế, cô liền chạy trốn sau tấm rèm cửa: "Không được! Tôi chưa vị thành niên! Phạm pháp đấy!"
Để hai món đồ qua một bên, Mai Cẩn Nghiêu đứng thẳng người, mắt nhìn cô gái đang trốn tránh chỉ chừa đôi mắt to tròn nhìn mình, anh vẫn từ tốn cởi từng cúc áo.
"Chưa vị thành niên thì đã sao? Em là vợ tôi nên chuyện chăn gối với chồng mình rất bình thường, còn phạm pháp sao? Đám chuột cóng đó chẳng làm gì được tôi."
Mai Cẩn Nghiêu quăng áo sơ mi trên ghế sofa, phía trên để trần, ngón tay trỏ ngoắc người đang đứng đằng kia: "Qua đây, trước khi tôi vẫn còn nhẹ nhàng với em."
Cô vội lắc đầu, mặt hoảng sợ: "Không... Không qua! Tuyệt đối không qua!", Lục An Tràm méo mặt sắp Khóc đến nơi: "Đừng mà, chú tha cho tôi đi... Tôi còn chưa mười tám nữa chú không thể ép buộc tôi như vậy."
Thấy người cãi lời, Mai Cẩn Nghiêu lập tự trầm mặc người không được vui.
Nhìn cơ ngực săn chắc khỏe khoắn của người cách đó không xa, cô nghĩ nó rất cứng, nhớ lúc bàn tay kia siết eo cô đã thấy vô cùng đau, cho nên chuyện trên giường cũng sẽ đau gấp mười lần! Và một điều cô không thể cho cái quý giá nhất người con gái cho người này được!
"Tôi phải giữ nó cho người mình yêu! Chú và tôi không thể!"
Sắc mặt của Mai Cẩn Nghiêu liền đen lại, anh gồng cơ tay lên, đến giọng nói cũng lớn hơn so với vừa rồi: "Có gan thì lặp lại lần nữa."
Nghe tiếng nói đang kiềm chế sự tức giận, cô thấy được con quái thú bị phong ấn trong đôi mắt của người đàn ông đó, thật sự nó sắp muốn bọc phát ra bên ngoài. Lục An Tràm sợ đến mặt không còn giọt máu, tay thì run rẩy, còn chân thì không muốn đứng vững nữa, cô nhanh chóng nắm lấy rèm cửa lại, môi bặm chặt không dám dại dột mà lên tiếng lần nữa.
"Đã là vợ của tôi mà còn suy nghĩ tìm tình yêu với người đàn ông khác, gan lớn đấy cô bé.", Mai Cẩn Nghiêu thật sự đã bị chọc tức, bước chân lại gần hơn, từng chữ một chậm rãi nhả ra: "Chưa thấy tôi giết người nên chưa sợ đúng không? muốn tôi giết người trước mặt em mới ngoan ngoãn bên cạnh tôi phải không? Hay là em muốn tôi tự tay giết chết em hay sao em mới chịu?"
Dù có tức giận thì giọng nói anh chỉ lớn hơn một chút nhưng lại hết sức bình thường, nhưng lời nói đã khiến người nghe khó mà đỡ được.
Lục An Tràm còn chưa lên tiếp, rèm bị kéo một tiếng "xoẹt" ra, cánh tay cô bị bắt lấy kéo thẳng đến sau đó đẩy ngã cô xuống giường, chiếc nệm đàn hồi làm cho cơ thể cô lún xuống rồi nhồi lên, vừa lấy lại được tinh thần còn chưa nhìn đến đâu thì cơ thể nặng trịch đè lên người mình.
"Aaa Không muốn! Đồ biến thái! Cút ra khỏi người tôi!"
Mai Cẩn Nghiêu giữ chặt hai tay đang loạn xạ của cô ấn xuống giường, đôi môi điên cuồng hôn lên đôi môi người dưới thân đang không ngừng mắng chửi kia. Ngôn Tình Cổ Đại
"Ư... Cút ra... Khốn nạn..."
Cô vũng vẫy thế nào đi chăng nữa chỉ đáp lại sự tra tấn của nụ hôn điên loạn này.
Mai Cẩn Nghiêu cầm hai bên cổ áo mạnh tay xé "toạc", những cúc áo văng ra rơi xuống sàn nhà tao âm thanh vang lên nhưng nhanh chóng yên lặng hẳn.
Cô cắn môi, nước mắt chảy dài xuống, cảm nhận bàn tay nóng bỏng như con rắn đang di chuyển trên người mình, mỗi tấc da bị chạm vào liền nhiễm một tầng mây hồng.
Anh yêu thích không ngừng đặt nụ hôn lên cơ thể nhỏ bé này, thật sự vẫn còn rất nhỏ, đến ngực còn chưa phát triển hẳn, nhưng mà về sau được anh chăm sóc sẽ phát triển tốt lên.
Bàn tay đặt một bên ngực trắng mềm mại, lòng bàn tay liền bóp chặt vào.
"Hức... Đau."
Nghe tiếng khóc than đau, lực tay anh thả lỏng, đôi môi đang ở dưới eo nhỏ đi lên hôn nhẹ lên nụ hôn hồng của thiếu nữ coi như việc trấn an thay luôn lời xin lỗi đã làm cô đau.
Lục An Tràm biết sẽ không thoát được, cô nhíu mày rút tay ra khỏi bàn tay anh: "Chú không thấy vết thương trên cổ tay tôi sao mà lại mạnh bạo nắm chặt như vậy?!"
Mai Cẩn Nghiêu không trả lời, nhẹ kéo bàn tay nõn nà đến trước mặt mình, môi in nhẹ lên vết thương trên cổ tay nhỏ ấy.
Hơi thở nóng như lửa không ngừng của người đàn ông phát ra, Lục An Tràm bị đôi mắt sói nhìn chằm chằm vào cơ thể không mặc quần áo của mình, cô cắn răng lại, ngại ngùng không thôi, nhưng lòng vẫn chua chát. Không ngờ được một ngày cô không mặc quần áo cả người trần trụi phơi bày trước mắt người đàn ông này, sự nhục nhã trong lòng ngày càng cao.
Người đàn ông đã cởi hết quần áo trên người mình ra, nhìn đôi chân dài đó khiến người khác nhìn đến mê muội, cho đến khi bắt gặp cái thứ xấu xí ở giữa chân đàn ông kia. Lục An Tràm trợn mắt cả người theo phản xạ giật nảy người lên.
"Nằm yên.", Giọng bị tình dục chi phối, khiến cho người Mai Cẩn Nghiêu trầm xuống theo.
Nhìn xuống nay bí ẩn của cô gái nhỏ, người anh căng cứng, cổ họng khô khan khó chịu, không biết cắm vào bên trong nơi đó sẽ như thế nào.
Lục An Tràm vội vàng đưa tay xuống che bộ phận phía dưới của mình, cô uất ức nói: "Cầu xin chú tha cho tôi đi mà, bên ngoài có biết bao nhiêu cô gái với lại chú giàu như vậy muốn bao nhiêu người nằm dưới thân chẳng được."
Mai Cẩn Nghiêu gạt tay đang che ra, hai tay nắm lấy đầu gối cô kéo rộng chân thêm, người thản nhiên đáp lại: "Nhưng tôi không hứng thú với dục vọng, tôi bệch sạch sẽ rất cao không ai đụng vào tôi đến cọng tóc cũng không được. Nhưng khi bị em chạm, tôi mới nhận ra tôi muốn chiếm hết thể xác của em, mọi thứ của em phải thuộc về riêng mình tôi, cho nên muốn trách thì trách em."
"Tại sao trách tôi? Tôi có biết tại sao chạm vào người chú lại không bày xích hay phát bệnh chứ? Như thế đổ lỗi cho... Ưm."
Mai Cẩn Nghiêu không thích nhiều lời, anh cầm lấy hạ thân cho đỉnh đầu của mình cọ nhẹ vào con bướm nhỏ của cô, nghe được tiếng rên khẽ anh ngước mắt nhìn gương mặt nhỏ đang đỏ bừng xấu hổ không thôi.
"Sướng?"
Bị cọ lần nữa cô cắn môi muốn khép chân lại nhưng không thành, khi bị chạm vào như có dòng điện xẹt qua khắp cả thể cô, cảm giác thực sự cô chưa từng nếm trải.
Đụng vào một cái người anh run nhẹ khó phát hiện, Mai Cẩn Nghiêu liếm môi con mắt đỏ rực nhìn chằm chằm cô nàng đang nhắm mắt hưởng thụ kia, anh nhếch môi, biết được nơi làm cô thoải mái không dám lên tiếng cầu xin anh nữa, anh để q.u.y đ.ầ.u hạ lên đỉnh nhỏ như hạt đ.ậ.u của thiếu nữ, miết nhẹ tới lui.
"Không... Muốn..."
Lục An Tràm giãy giụa, nhưng đôi chân bị người đàn ông giữ chặt.
"Em nên ngoan ngoãn nghe lời tôi một chút."
Mai Cẩn Nghiêu thở hắt một hơi, đây là lần đầu anh có dục vọng như vậy, dù anh là người đàn ông bình thường nhưng trước giờ anh không có cái khái niệm dục vọng, hiện tại thiếu nữ mềm mại đang nằm dưới thân mình lại vừa là vợ anh, làm sao có thể tha được.
"Em nên biết em là người mới có thể chạm vào tôi, nhưng cũng đừng vì thế mà có suy nghĩ rời khỏi đây."
Mai Cẩn Nghiêu dứt lời không cho cô gái nhỏ thở thì đã cầm lấy hạ thân cứng đau của mình dời xuống cái lỗ nhỏ phía dưới, không kiêng nể gì trực tiếp cắm thẳng vào bên trong.
"Aaaa.", Lục An Tràm ưỡn người, từng cơn xé rách ở bên dưới truyền đến, nước mắt cô trào ra, cơn nhói đau khiến cô sắp không thở nổi.
Mai Cẩn Nghiêu dừng lại, tay anh bóp nhẹ một bên ngực nhỏ của cô, giọng khàn đặc nói: "Thả lỏng."
Lục An Tràm không muốn, cô cựa quậy, đau đến gương mặt cô trắng bệch.
Thấy thế, anh cắn răng: "Không chịu thả lỏng thì em đừng trách tôi.", Mai Cẩn người nói là làm, anh không cần cô thả lỏng nữa đem một nửa c.â.y g.ậ.y còn sót bên ngoài toạc mạnh đi thằng vào xuyên qua hết rào cản bên trong.
"Aaa!"
Mai Cẩn Nghiêu động thân dưới: "Không nghe lời tôi, đau thì rán mà chịu."
Cô thở gấp, cố gắng ưỡn người lên nói: "Chú dừng lại... Tôi sẽ nghe lời... Thật sự sẽ nghe lời chú..."
Nghe câu nói khó khăn của cô gái, anh lập tức dừng lại, lời nói khàn khàn lặp lại lần nữa: "Tôi nói em thả lỏng, em có nghe không?"
"Nghe... Nghe mà.", Lục An Tràm đau tím mặt, cô chợt thả lỏng người ra, cái thứ xấu xí vẫn còn bên trong người cô, đau vô cùng đã vậy trướng kinh khủng: "Tôi thả lỏng rồi... Chú mau rút cái con quái vật không xương đó ra khỏi người tôi."
Mai Cẩn Nghiêu có chút buồn cười: "Cô bé, tôi có nói với em là sẽ rút nó ra?", Anh động một cái đẩy sâu vào bên trong.
"A... Ưm."
Ánh mắt mê ly phủ một tầng sương mỏng, vành trán trơn bóng lấm tấm mồ hồi, đôi môi hồng đang không ngừng thốt ra vài tiếng rên rỉ nhẹ. Mai Cẩn Nghiêu không nhịn được cúi người xuống gặm cắn đỉnh hồng nhỏ đang cứng lên, tiếng rên khe khẽ trên đỉnh đầu càng thêm tăng, anh bên dưới ra sức rút ra cắm đầu không ngừng.
"Đau quá... Chú làm tôi đau! Không muốn... Mau ra ngoài đi!"
Anh nhả đầu v.ú nhỏ ra, ngước mắt lên: "Nói đau mà miệng lại rên?"
Lục An Tràm lắc hông, người vặn vẹo, gương mặt nhỏ đáng thương, cô khóc đến thảm thiết giọng nói cũng khàn đi không ít: "Chú tha tôi đi."
Tha?
Mai Cẩn Nghiêu sẽ tha dễ dàng sao? Điều đó tất nhiên là không. Anh chồm người ngậm đôi môi hé mở của cô ra sức hôn, bên dưới phát ra tiếng "phạch phạch" vang dội cả phòng ngủ.
Nghe được tiếng ái muội kia, đại não Lục An Tràm trống rỗng, nước mắt vẫn chảy, cảm giác vừa đau vừa sung sướng không ngừng gia tăng. Cô nhìn người đàn ông đang trầm luân hôn mình, hơi thở nóng bỏng nhiễm đầy dục vọng trong người, càng ngày thấy sức lực cắm rút mạnh hơn, cô ớ ớ trong khổ họng, đôi mắt long lanh đáng thương nhắm nghiền lại.
Cô nàng này chỗ nào cũng nhỏ, nhưng lại khiến cho cơ thể anh từng cơn tê dại, những dọng điện xẹt qua từng chỗ trong người anh, dâng lên sự sảng khoái sung sướng đến phát điên.
Mai Cẩn Nghiêu buông môi ra, tiếng rên của cô gái liền bật ra ngoài, bàn tay anh đặt trên cổ cô dần lướt xuống, mớn trớn làn da mượt mà mềm mại này, ngực, đến bụng, hai bên hông, cho đến bắp đùi non, bàn tay đảo ngược lại dừng lại hang động ẩm ướt của hai người, anh dòng ngón tay cho đi thằng vào lông tơ mềm mượt nọ, chạm vào hạt đ.ậ.u nhỏ bên trong.
"Ưm."
Vừa bị đâm vừa bị xoa, cô không khống chế được bản thân mà rên đầy d.â.m l.o.ạ.n, cơ thể không nghe theo ý mình liền chảy ra dòng nước ấm từ bên trong.
Cảm nhận được hơi ấm nóng tưới lên q.u.y đ.ầ.u mình, Mai Cẩn Nghiêu rùng mình vội đưa tay ôm chặt lấy đùi cô, rút nhẹ hạ thân ra sau đó xông một đường thẳng vào bên trong h.u.y.ệ.t non nớt kia trực tiếp bắn t.i.n.h d.ị.c.h vào trong tử cung cô.
Mai Cẩn Nghiêu khom người ghé đầu lên cái bụng phẳng lì của cô mà thở gấp, sau một hồi anh rút g.ậ.y t.h.ị.t ra, nhìn xuống cửa h.u.y.ệ.t tràn ra một ít tơ máu nhỏ và một chút t.i.n.h d.ị.c.h anh vừa mới bắn vào.
Bỗng mày anh nhíu lại, đưa ngón tay đến nhấn vào đẩy hết t.i.n.h d.ị.c.h trắng sệt vào bên trong, phải bắt nơi này nuốt hết chúng, như vậy bụng cô sẽ lớn lên.
Lục An Tràm bị ngón tay đâm vào cọ xát lấy bên trong, cô nhích người trốn thoát, cao trào chưa xong hẳn người đàn ông này còn muốn hành hạ cô nữa sao?
Bàn tay nắm chặt ra giường, sự tủi thân không thể nói ra được, cô hận tất cả người đã khiến cô lầm vào tình thế này, cũng hận luôn người đàn ông này bắt ép cô phải làm vợ hắn còn cướp đoạt đi lần đầu của cô.
Căn phòng yên tĩnh chỉ nghe tiếng hít thở của hai người, Mai Cẩn Nghiêu nhanh chóng đã trở về trạng thái ban đầu vốn có, anh nâng tay vuốt ve tóc cô: "Đói không?"
Nhắc đến cô bật người dậy, quên hết sự ngại ngùng vừa rồi của hai người, nhanh gật đầu thật mạnh: "Đói!", Khi nhắc rồi cô mới thấy bụng mình rỗng như thế nào.
Mai Cẩn Nghiêu cho người đem đồ ăn lên tận phòng, thức ăn bày ra trước bàn nhưng anh không động đũa, chỉ đưa mắt nhìn cô nàng ăn nhanh đến không kịp thở, nhìn bộ dạng này chắc bị bỏ đói rồi.
"Không muốn bị nghẹn chết thì ăn chậm lại.", Lời nói ác ý lại có chút quan tâm.
Nhưng Lục An Tràm không nghĩ như thế, cô nghĩ người nọ đang trêu ghẹo mình, hiện tại cô đang ăn rất nhiều không tiện nói, mắt âm thầm lườm một cái, sợ bị phát hiện nên cô nhanh chóng cắm đầu xuống vùi mặt ăn tiếp chén cơm trước mắt.
Cô nhai rồi nuốt, gắp thức ăn liên tục, đang đói bụng thức ăn thì toàn cao lương mỹ vị không ăn sao mà được, có một điều là có vài món mà trước đây cô chưa từng ăn, chắc hơi đắt. Nhà Lục gia cũng có một chút địa vị, nhưng hiện giờ mà nói cái địa vị của người đàn ông này có hơi phức tạp.
"Mùi vị thế nào?"
Lục An Tràm ngước lên, sau đó gật đầu: "Ngon."
Anh nâng ngón tay lên chỉ nhẹ trên môi, khẽ hỏi: "Mùi vị chỗ này thì sao?"
Bùm! Xong rồi.
Hai bên gò má đỏ bừng lên, hiện giờ thức ăn ngon trong miệng cô lại chẳng thấy được mùi vị gì, nếu không nói người này sẽ không bỏ qua cho cô.
"Chú không biết hỏi... Hỏi tôi thì làm sao tôi biết được."
Mai Cẩn Nghiêu nhìn chằm ánh mắt đang né tránh mình, anh nói: "Lúc nào tôi nói với em là tôi không biết?"
"Thì...", Lục An Tràm im thin thít, có phải đang muốn gây khó dễ cho mình không, cô khẽ liếc mắt: "No rồi không... Không ăn nữa."
"Được.", Mai Cẩn Nghiêu đột ngột đứng lên, tay cởi bỏ dây thắt lưng, sau đó dời lên đai nịt ngực.
Lục An Tràm sợ hãi đứng bật dậy khỏi ghế, cô liền chạy trốn sau tấm rèm cửa: "Không được! Tôi chưa vị thành niên! Phạm pháp đấy!"
Để hai món đồ qua một bên, Mai Cẩn Nghiêu đứng thẳng người, mắt nhìn cô gái đang trốn tránh chỉ chừa đôi mắt to tròn nhìn mình, anh vẫn từ tốn cởi từng cúc áo.
"Chưa vị thành niên thì đã sao? Em là vợ tôi nên chuyện chăn gối với chồng mình rất bình thường, còn phạm pháp sao? Đám chuột cóng đó chẳng làm gì được tôi."
Mai Cẩn Nghiêu quăng áo sơ mi trên ghế sofa, phía trên để trần, ngón tay trỏ ngoắc người đang đứng đằng kia: "Qua đây, trước khi tôi vẫn còn nhẹ nhàng với em."
Cô vội lắc đầu, mặt hoảng sợ: "Không... Không qua! Tuyệt đối không qua!", Lục An Tràm méo mặt sắp Khóc đến nơi: "Đừng mà, chú tha cho tôi đi... Tôi còn chưa mười tám nữa chú không thể ép buộc tôi như vậy."
Thấy người cãi lời, Mai Cẩn Nghiêu lập tự trầm mặc người không được vui.
Nhìn cơ ngực săn chắc khỏe khoắn của người cách đó không xa, cô nghĩ nó rất cứng, nhớ lúc bàn tay kia siết eo cô đã thấy vô cùng đau, cho nên chuyện trên giường cũng sẽ đau gấp mười lần! Và một điều cô không thể cho cái quý giá nhất người con gái cho người này được!
"Tôi phải giữ nó cho người mình yêu! Chú và tôi không thể!"
Sắc mặt của Mai Cẩn Nghiêu liền đen lại, anh gồng cơ tay lên, đến giọng nói cũng lớn hơn so với vừa rồi: "Có gan thì lặp lại lần nữa."
Nghe tiếng nói đang kiềm chế sự tức giận, cô thấy được con quái thú bị phong ấn trong đôi mắt của người đàn ông đó, thật sự nó sắp muốn bọc phát ra bên ngoài. Lục An Tràm sợ đến mặt không còn giọt máu, tay thì run rẩy, còn chân thì không muốn đứng vững nữa, cô nhanh chóng nắm lấy rèm cửa lại, môi bặm chặt không dám dại dột mà lên tiếng lần nữa.
"Đã là vợ của tôi mà còn suy nghĩ tìm tình yêu với người đàn ông khác, gan lớn đấy cô bé.", Mai Cẩn Nghiêu thật sự đã bị chọc tức, bước chân lại gần hơn, từng chữ một chậm rãi nhả ra: "Chưa thấy tôi giết người nên chưa sợ đúng không? muốn tôi giết người trước mặt em mới ngoan ngoãn bên cạnh tôi phải không? Hay là em muốn tôi tự tay giết chết em hay sao em mới chịu?"
Dù có tức giận thì giọng nói anh chỉ lớn hơn một chút nhưng lại hết sức bình thường, nhưng lời nói đã khiến người nghe khó mà đỡ được.
Lục An Tràm còn chưa lên tiếp, rèm bị kéo một tiếng "xoẹt" ra, cánh tay cô bị bắt lấy kéo thẳng đến sau đó đẩy ngã cô xuống giường, chiếc nệm đàn hồi làm cho cơ thể cô lún xuống rồi nhồi lên, vừa lấy lại được tinh thần còn chưa nhìn đến đâu thì cơ thể nặng trịch đè lên người mình.
"Aaa Không muốn! Đồ biến thái! Cút ra khỏi người tôi!"
Mai Cẩn Nghiêu giữ chặt hai tay đang loạn xạ của cô ấn xuống giường, đôi môi điên cuồng hôn lên đôi môi người dưới thân đang không ngừng mắng chửi kia. Ngôn Tình Cổ Đại
"Ư... Cút ra... Khốn nạn..."
Cô vũng vẫy thế nào đi chăng nữa chỉ đáp lại sự tra tấn của nụ hôn điên loạn này.
Mai Cẩn Nghiêu cầm hai bên cổ áo mạnh tay xé "toạc", những cúc áo văng ra rơi xuống sàn nhà tao âm thanh vang lên nhưng nhanh chóng yên lặng hẳn.
Cô cắn môi, nước mắt chảy dài xuống, cảm nhận bàn tay nóng bỏng như con rắn đang di chuyển trên người mình, mỗi tấc da bị chạm vào liền nhiễm một tầng mây hồng.
Anh yêu thích không ngừng đặt nụ hôn lên cơ thể nhỏ bé này, thật sự vẫn còn rất nhỏ, đến ngực còn chưa phát triển hẳn, nhưng mà về sau được anh chăm sóc sẽ phát triển tốt lên.
Bàn tay đặt một bên ngực trắng mềm mại, lòng bàn tay liền bóp chặt vào.
"Hức... Đau."
Nghe tiếng khóc than đau, lực tay anh thả lỏng, đôi môi đang ở dưới eo nhỏ đi lên hôn nhẹ lên nụ hôn hồng của thiếu nữ coi như việc trấn an thay luôn lời xin lỗi đã làm cô đau.
Lục An Tràm biết sẽ không thoát được, cô nhíu mày rút tay ra khỏi bàn tay anh: "Chú không thấy vết thương trên cổ tay tôi sao mà lại mạnh bạo nắm chặt như vậy?!"
Mai Cẩn Nghiêu không trả lời, nhẹ kéo bàn tay nõn nà đến trước mặt mình, môi in nhẹ lên vết thương trên cổ tay nhỏ ấy.
Hơi thở nóng như lửa không ngừng của người đàn ông phát ra, Lục An Tràm bị đôi mắt sói nhìn chằm chằm vào cơ thể không mặc quần áo của mình, cô cắn răng lại, ngại ngùng không thôi, nhưng lòng vẫn chua chát. Không ngờ được một ngày cô không mặc quần áo cả người trần trụi phơi bày trước mắt người đàn ông này, sự nhục nhã trong lòng ngày càng cao.
Người đàn ông đã cởi hết quần áo trên người mình ra, nhìn đôi chân dài đó khiến người khác nhìn đến mê muội, cho đến khi bắt gặp cái thứ xấu xí ở giữa chân đàn ông kia. Lục An Tràm trợn mắt cả người theo phản xạ giật nảy người lên.
"Nằm yên.", Giọng bị tình dục chi phối, khiến cho người Mai Cẩn Nghiêu trầm xuống theo.
Nhìn xuống nay bí ẩn của cô gái nhỏ, người anh căng cứng, cổ họng khô khan khó chịu, không biết cắm vào bên trong nơi đó sẽ như thế nào.
Lục An Tràm vội vàng đưa tay xuống che bộ phận phía dưới của mình, cô uất ức nói: "Cầu xin chú tha cho tôi đi mà, bên ngoài có biết bao nhiêu cô gái với lại chú giàu như vậy muốn bao nhiêu người nằm dưới thân chẳng được."
Mai Cẩn Nghiêu gạt tay đang che ra, hai tay nắm lấy đầu gối cô kéo rộng chân thêm, người thản nhiên đáp lại: "Nhưng tôi không hứng thú với dục vọng, tôi bệch sạch sẽ rất cao không ai đụng vào tôi đến cọng tóc cũng không được. Nhưng khi bị em chạm, tôi mới nhận ra tôi muốn chiếm hết thể xác của em, mọi thứ của em phải thuộc về riêng mình tôi, cho nên muốn trách thì trách em."
"Tại sao trách tôi? Tôi có biết tại sao chạm vào người chú lại không bày xích hay phát bệnh chứ? Như thế đổ lỗi cho... Ưm."
Mai Cẩn Nghiêu không thích nhiều lời, anh cầm lấy hạ thân cho đỉnh đầu của mình cọ nhẹ vào con bướm nhỏ của cô, nghe được tiếng rên khẽ anh ngước mắt nhìn gương mặt nhỏ đang đỏ bừng xấu hổ không thôi.
"Sướng?"
Bị cọ lần nữa cô cắn môi muốn khép chân lại nhưng không thành, khi bị chạm vào như có dòng điện xẹt qua khắp cả thể cô, cảm giác thực sự cô chưa từng nếm trải.
Đụng vào một cái người anh run nhẹ khó phát hiện, Mai Cẩn Nghiêu liếm môi con mắt đỏ rực nhìn chằm chằm cô nàng đang nhắm mắt hưởng thụ kia, anh nhếch môi, biết được nơi làm cô thoải mái không dám lên tiếng cầu xin anh nữa, anh để q.u.y đ.ầ.u hạ lên đỉnh nhỏ như hạt đ.ậ.u của thiếu nữ, miết nhẹ tới lui.
"Không... Muốn..."
Lục An Tràm giãy giụa, nhưng đôi chân bị người đàn ông giữ chặt.
"Em nên ngoan ngoãn nghe lời tôi một chút."
Mai Cẩn Nghiêu thở hắt một hơi, đây là lần đầu anh có dục vọng như vậy, dù anh là người đàn ông bình thường nhưng trước giờ anh không có cái khái niệm dục vọng, hiện tại thiếu nữ mềm mại đang nằm dưới thân mình lại vừa là vợ anh, làm sao có thể tha được.
"Em nên biết em là người mới có thể chạm vào tôi, nhưng cũng đừng vì thế mà có suy nghĩ rời khỏi đây."
Mai Cẩn Nghiêu dứt lời không cho cô gái nhỏ thở thì đã cầm lấy hạ thân cứng đau của mình dời xuống cái lỗ nhỏ phía dưới, không kiêng nể gì trực tiếp cắm thẳng vào bên trong.
"Aaaa.", Lục An Tràm ưỡn người, từng cơn xé rách ở bên dưới truyền đến, nước mắt cô trào ra, cơn nhói đau khiến cô sắp không thở nổi.
Mai Cẩn Nghiêu dừng lại, tay anh bóp nhẹ một bên ngực nhỏ của cô, giọng khàn đặc nói: "Thả lỏng."
Lục An Tràm không muốn, cô cựa quậy, đau đến gương mặt cô trắng bệch.
Thấy thế, anh cắn răng: "Không chịu thả lỏng thì em đừng trách tôi.", Mai Cẩn người nói là làm, anh không cần cô thả lỏng nữa đem một nửa c.â.y g.ậ.y còn sót bên ngoài toạc mạnh đi thằng vào xuyên qua hết rào cản bên trong.
"Aaa!"
Mai Cẩn Nghiêu động thân dưới: "Không nghe lời tôi, đau thì rán mà chịu."
Cô thở gấp, cố gắng ưỡn người lên nói: "Chú dừng lại... Tôi sẽ nghe lời... Thật sự sẽ nghe lời chú..."
Nghe câu nói khó khăn của cô gái, anh lập tức dừng lại, lời nói khàn khàn lặp lại lần nữa: "Tôi nói em thả lỏng, em có nghe không?"
"Nghe... Nghe mà.", Lục An Tràm đau tím mặt, cô chợt thả lỏng người ra, cái thứ xấu xí vẫn còn bên trong người cô, đau vô cùng đã vậy trướng kinh khủng: "Tôi thả lỏng rồi... Chú mau rút cái con quái vật không xương đó ra khỏi người tôi."
Mai Cẩn Nghiêu có chút buồn cười: "Cô bé, tôi có nói với em là sẽ rút nó ra?", Anh động một cái đẩy sâu vào bên trong.
"A... Ưm."
Ánh mắt mê ly phủ một tầng sương mỏng, vành trán trơn bóng lấm tấm mồ hồi, đôi môi hồng đang không ngừng thốt ra vài tiếng rên rỉ nhẹ. Mai Cẩn Nghiêu không nhịn được cúi người xuống gặm cắn đỉnh hồng nhỏ đang cứng lên, tiếng rên khe khẽ trên đỉnh đầu càng thêm tăng, anh bên dưới ra sức rút ra cắm đầu không ngừng.
"Đau quá... Chú làm tôi đau! Không muốn... Mau ra ngoài đi!"
Anh nhả đầu v.ú nhỏ ra, ngước mắt lên: "Nói đau mà miệng lại rên?"
Lục An Tràm lắc hông, người vặn vẹo, gương mặt nhỏ đáng thương, cô khóc đến thảm thiết giọng nói cũng khàn đi không ít: "Chú tha tôi đi."
Tha?
Mai Cẩn Nghiêu sẽ tha dễ dàng sao? Điều đó tất nhiên là không. Anh chồm người ngậm đôi môi hé mở của cô ra sức hôn, bên dưới phát ra tiếng "phạch phạch" vang dội cả phòng ngủ.
Nghe được tiếng ái muội kia, đại não Lục An Tràm trống rỗng, nước mắt vẫn chảy, cảm giác vừa đau vừa sung sướng không ngừng gia tăng. Cô nhìn người đàn ông đang trầm luân hôn mình, hơi thở nóng bỏng nhiễm đầy dục vọng trong người, càng ngày thấy sức lực cắm rút mạnh hơn, cô ớ ớ trong khổ họng, đôi mắt long lanh đáng thương nhắm nghiền lại.
Cô nàng này chỗ nào cũng nhỏ, nhưng lại khiến cho cơ thể anh từng cơn tê dại, những dọng điện xẹt qua từng chỗ trong người anh, dâng lên sự sảng khoái sung sướng đến phát điên.
Mai Cẩn Nghiêu buông môi ra, tiếng rên của cô gái liền bật ra ngoài, bàn tay anh đặt trên cổ cô dần lướt xuống, mớn trớn làn da mượt mà mềm mại này, ngực, đến bụng, hai bên hông, cho đến bắp đùi non, bàn tay đảo ngược lại dừng lại hang động ẩm ướt của hai người, anh dòng ngón tay cho đi thằng vào lông tơ mềm mượt nọ, chạm vào hạt đ.ậ.u nhỏ bên trong.
"Ưm."
Vừa bị đâm vừa bị xoa, cô không khống chế được bản thân mà rên đầy d.â.m l.o.ạ.n, cơ thể không nghe theo ý mình liền chảy ra dòng nước ấm từ bên trong.
Cảm nhận được hơi ấm nóng tưới lên q.u.y đ.ầ.u mình, Mai Cẩn Nghiêu rùng mình vội đưa tay ôm chặt lấy đùi cô, rút nhẹ hạ thân ra sau đó xông một đường thẳng vào bên trong h.u.y.ệ.t non nớt kia trực tiếp bắn t.i.n.h d.ị.c.h vào trong tử cung cô.
Mai Cẩn Nghiêu khom người ghé đầu lên cái bụng phẳng lì của cô mà thở gấp, sau một hồi anh rút g.ậ.y t.h.ị.t ra, nhìn xuống cửa h.u.y.ệ.t tràn ra một ít tơ máu nhỏ và một chút t.i.n.h d.ị.c.h anh vừa mới bắn vào.
Bỗng mày anh nhíu lại, đưa ngón tay đến nhấn vào đẩy hết t.i.n.h d.ị.c.h trắng sệt vào bên trong, phải bắt nơi này nuốt hết chúng, như vậy bụng cô sẽ lớn lên.
Lục An Tràm bị ngón tay đâm vào cọ xát lấy bên trong, cô nhích người trốn thoát, cao trào chưa xong hẳn người đàn ông này còn muốn hành hạ cô nữa sao?
Bàn tay nắm chặt ra giường, sự tủi thân không thể nói ra được, cô hận tất cả người đã khiến cô lầm vào tình thế này, cũng hận luôn người đàn ông này bắt ép cô phải làm vợ hắn còn cướp đoạt đi lần đầu của cô.
/52
|