Đêm nay là ngày cô cải tử hồi sinh lại, cả cơ thể cô mềm nhũn ra hết, đây là lần cao trào thứ năm của cô. Lục An Tràm khóc đến cạn kiệt nước mắt, chân cô bị banh rộng ra hiện tại đã không khép lại được.
Mai Cẩn Nghiêu bước ra khỏi phòng tắm nhìn thấy cô khoả thân trên giường, người chật vật trông rất đáng thương, anh bước đến, đem khăn trắng được nhúng vào nước ấm đưa đến vánh thịt giữa chân cô, nhẹ nhàng chùi sạch những chất dịch sệt dính bên trong. Khi chạm vào thấy cơ thể nhỏ run rẩy nhẹ vặn vẹo hông vài cái, tay giữ đầu gối nhỏ cô lại.
"Còn vặn vẹo nữa tối nay tôi sẽ làm em chết dưới thân tôi."
Dứt lời người dừng lại, cứ nằm ngửa ra đó, trên người không có mảnh vải để che, đến bên dưới lại phơi bày ra trước mắt người đàn ông, còn cảm nhận được miếng vải mềm mại đang chà xát h.u.y.ệ.t cô.
Quét mắt nhìn đến những dấu xanh xanh đỏ đỏ ở bắp đùi non của thiếu nữ, Mai Cẩn Nghiêu thoáng chốc đỏ mắt sau đó rời đi chú tâm chùi rửa cho cô.
Lau xong anh vứt đi cái khăn, sau đó lấy cái khăn mới lau trên cơ thể cô, từ cổ, ngực, nách, tay, chân, mỗi một ngóc ngách đều không để sót lại, Mai Cẩn Nghiêu xoay người vứt cái khăn thứ hai đi, lấy tiếp cái khăn mới khác.
Thấy đôi mắt đang him híp nhìn anh, Mai Cẩn Nghiêu đem khăn lau mặt cho cô: "Sao khóc đến đáng thương như vậy."
Lục An Tràm nhắm mắt lại, người mệt nhọc không muốn nói chuyện với ai hết.
Cô không nói gì, anh cũng không quan tâm đến, người đi vào bên trong nhìn qua góc bên phải đều là một hàng quần áo nữ, túi xách, giày dép đều không thiếu. Chỗ để đồ của anh giờ đây lại xuất hiện thêm một khu đồ nữ, đủ thể loại màu sắc không như bên phía kia đều là màu đen và trắng, Mai Cẩn Nghiêu cảm thấy cả người nhẹ một cách lạ thường.
Anh đi vào lấy một bộ quần áo lông cừu dày đặc, cầm nó đem ra mặc giúp cho cô gái nhỏ trên giường. Đây là lần đầu tiên anh lại làm những chuyện này, cởi áo cô ra, sau đó lau người cho cô, kế tiếp mặc quần áo giúp cô.
Không tưởng tượng một ngày Mai Cẩn Nghiêu như anh sẽ phục vụ cô nhóc này.
Sau khi mặc xong, anh đứng dậy, nhìn từ trên xuống dưới thấy cô mặc bộ đồ lông cừu vào rồi nhìn trông thật bé tí, nếu kéo thêm cái non phía sau lên chắc không thấy cô đâu mất.
Bỗng nụ cười hoạ hoằn xuất hiện trên đôi môi mỏng của Mai Cẩn Nghiêu.
Sau khi Lục An Tràm tỉnh dậy đã là ngày hôm sau, cô vươn người ngồi dậy, thấy người đầy nhẹ nhõm, nhưng có điều ở dưới hơi đau một chút. Lúc này cô mới chợt tỉnh táo lại, cánh tay đang vươn cao thì hạ xuống, quên mất nơi này không phải nhà Lục gia.
Hình như cô thức ngay giờ đến trường.
Cô nhìn xuống người, đưa tay chạm vào lớp áo lông cừu, thật ấm. Mắt nhìn đến nhẫn bạc trên ngón áp út đồng tử liền co lại.
Cái nhẫn này? Hắn đeo cho cô?
Mai Cẩn Nghiêu đang xử lý vài đống văn kiện trên bàn, người nghiêm túc, nét mặt cũng lạnh nhạt hờ hững.
"Chủ tịch bên công ty giải trí cử một nữ diễn viên đến gặp ngài."
Chắc là muốn ký họp đồng cho bộ phim sắp ra khởi quay của bọn họ.
"Cậu tiếp đi."
Trợ lý Từ không dám do dự gật đầu đi ra ngoài.
"Xin mời cô Kỷ đi theo tôi."
Kỷ Viện đẩy mắt kính râm lên, mặt kiêu ngạo hất về phía trước, đôi cao gót giậm xuống sàn phát ra tiếng cộc cộc.
Cô tao nhã ngồi xuống ghế, đôi môi đỏ chót mở ra: "Mai tổng đâu?"
Trợ lý Từ ngồi đối diện, nở nụ cười: "Xin lỗi Mai tổng bận, nên nhờ tôi tiếp đãi cô Kỷ đây."
Mặt cô đông cứng lại, môi gặn ra chữ: "Cậu thì biết cái gì mà tiếp đón tôi?"
Trợ lý Từ nghe xong, không nóng giận gì, vẫn niềm nở cười nói: "Nếu tôi không biết gì như lời cô nói đã không leo được chức trợ lý thân cận của Mai tổng."
Kỷ Viện cứng họng không nói được gì, cô đứng lên: "Vậy thì để dịp khác tôi đến gặp Mai tổng sau."
"Chắc lần sau vẫn là tôi tiếp cô Kỷ thôi."
Cô nhíu mày: "Tại sao?"
Trợ lý Từ đứng lên, kéo áo ngay lại, khẽ nói: "Tôi không trả lời, nếu cô muốn hỏi "tại sao" với Mai tổng, tôi cá hai tay hai chân với cô Kỷ đây, cái mác diễn viên mới nổi của cô sẽ lập tức đóng băng."
Kỷ Viện tức giận đẩy mạnh cửa, giậm mạnh gót chân xoay người đi ra ngoài.
"Khuôn mặt chắc tốn không ít tiền.", Trợ lý Từ nói một câu đầy mỉa mai.
Vào phòng, nói hết những lời cho chủ tịch nghe.
Mai Cẩn Nghiêu buông bút xuống: "Lần sau cô ta có đến thì trực tiếp kêu bảo vệ tống cô ta ra khỏi cửa."
"Vâng."
"Khoan đã."
Mai Cẩn Nghiêu nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay mình, hỏi: "Bà chủ ở biệt thự như thế nào?"
"Sáng người giúp việc đem bữa sáng lên, nói bà chủ rất nghe lời liền ăn hết đồ ăn, bà chủ từ sáng giờ chưa bước ra khỏi phòng ngủ."
Mai Cẩn Nghiêu trầm mặc: "Ra ngoài đi."
Lục An Tràm chỉ đi quanh quẩn trong phòng, ăn xong lại lăn ra giường ngủ tiếp, bây giờ cô đã thức dậy, đầu tóc bù xù ngồi ngơ ngác trên giường.
Cuộc sống cô cứ như vậy mà lặp đi lặp lại hằng ngày sao?
Đột nhiên cửa phòng mở ra, cô giật mình nhìn sang.???
Mai Cẩn Nghiêu cởi áo vest để qua một bên, anh bước đến cạnh giường, khom lưng tay nâng lên chỉnh mái tóc dài của cô cho ngay ngắn gọn gàng lại.
"Ngủ hết nửa ngày rồi?"
Lục An Tràm thấy anh xuất hiện vào giờ này hơi bất ngờ, cô theo bản năng gật đầu nhẹ một cái.
"Sao... Sao lại về sớm thế?"
Thấy cô hỏi mình, anh nhướng mày: "Ông chủ đuổi việc."
Cô có nên tin không?
"Chú... Anh làm liên quan đến những gì?"
Mai Cẩn Nghiêu cảm nhận cô hôm nay nói chuyện có hơi nhiều với anh: "Chỉ làm chức vụ nho nhỏ trong công ty giấy vệ sinh thôi."
Lục An Tràm giật mình ngẫm lại thấy chỗ nào không đúng lắm, cô nhíu mày sau đó bỏ qua.
Nhìn cô lại im lặng không nói gì, anh mới hắng giọng: "Buồn chán không?"
"Ừ."
Mai Cẩn Nghiêu bỗng hỏi: "Muốn thế nào em mới không buồn chán, nói đi."
Cô nhìn qua anh một lúc, không câu nệ gì liền nói: "Đến trường, tôi còn chưa học xong lớp 11."
"Được.", Mai Cẩn Nghiêu bắt được ánh mắt kinh ngạc của cô, anh không cho cô có cơ hội vui vẻ lâu: "Tôi thả lỏng em chỉ muốn em vui vẻ, chứ không phải là tiếp tay cho em dễ dàng trốn thoát khỏi tôi. Nghe hiểu không?"
Lục An Tràm không chần chừ gật đầu: "Đã hiểu.", Cô đưa tay lên làm lời thề: "Tôi còn trốn thoát thì mặc quyền anh xử lý."
Anh nhướng mày, ánh mắt lơ đễnh nhìn ra bên ngoài: "Em lấy gì hối lộ tôi."
Cô bỗng trợn mắt, cô thề cô thoát được chỗ này rồi, hiện giờ làm gì cô cũng sẽ đồng ý.
"Anh muốn gì?"
"Muốn em tập yêu tôi.", Mai Cẩn Nghiêu nhìn cô nghiêm túc nói: "Được không?"
Cô ngẩn người ra, không nghĩ anh sẽ nói câu này, Lục An Tràm băn khoăn trong lòng, thấy gương mặt anh không lo lắng gì vô cùng kiên nhẫn mà chờ đợi cô.
Cô nhắm mắt hít sâu một hơi: "Được."
Mai Cẩn Nghiêu liền xoa đầu cô: "Mong em nhớ những lời mình đã nói."
Chợt cô giơ bàn tay lên: "Cái này?"
"Nhẫn cưới."
Lục An Tràm hết hồn, mắt quét tìm kiếm bàn tay anh, cũng thấy một chiếc nhẫn bạc trên ngón áp út thon dài kia.Thôi rồi, chuyện vợ chồng này anh nói không phải trò đùa.
...
Đúng như lời Mai Cẩn Nghiêu nói, anh ban ngày thì đi làm cho công ty giấy vệ sinh, còn ban đêm thì đi mua súng đồ chơi.
"Kiểm hàng."
Ba người đàn ông nghe lệnh ông chủ liền nhảy lên kiểm tra hàng trong xe.
Một người chạy đến nói với người đàn ông mặc áo lông choàng, nghe xong mặt vẫn không biểu cảm gì, ngoắc tay cho người lui đi.
Mai Cẩn Nghiêu đưa con mắt chim ưng nhìn đám người trước mắt: "Tôi thích súng mấy người giả ngu không biết hay thật sự là không biết?"
Một người bên kia liếc mắt nhìn đồng bọn mình: "Ông chủ Mai, tôi chỉ giao đơn hàng này thôi sẽ không có đơn thứ hai, mong ngài rộng lượng một chút."
"Muốn tao phá vỡ quy tắc vì chúng mày?", Mai Cẩn Nghiêu lạnh lùng giọng giá rét nói: "Bọn mày không xứng."
Mai Cẩn Nghiêu luồn tay vào từ bên trong áo choàng, không nhanh không chậm rút súng lục ra, bàn tay mang đôi răng tay đen cầm súng hướng đến đằng trước.
"Tao cho bọn mày hai sự lựa chọn, một còn cương quyết giao hàng thì chết dưới mũi súng tao, cái cuối cùng là về đồn cảnh sát đầu thú."
Đám người trước mặt cũng sợ hãi, nhưng bọn chúng vẫn không quên trang bị vũ khí để phòng thân trong người. Thấy bên kia chỉ có bốn người, còn bên mình thì tận tám người, cho nên bọn họ nhếch miệng, đồng thời móc nhanh cây súng vắt sau lưng mình.
"Nghe đồn là mày rất giỏi, đây là lần đầu tiên tao giao lưu với mày coi ra sao, nhưng cuối cùng thấy mày cũng chẳng ra gì, nhìn không khác gì công tử bột chân yếu tay mềm."
Cùng lúc đó ở bốn phía bất thình lình ở đâu nhảy ra thêm một đám người, trên tay họ đều cầm súng tiểu liên.
Mai Cẩn Nghiêu nhàn nhạt lên tiếng: "Vậy là bọn mày chọn cái đầu tiên rồi. Được tao sẽ toại nguyện cho chúng mày."
Việc nổ súng ở khu đất trống không một bóng người, xảy ra như ăn cơm bữa. Nếu là người khác còn tưởng rằng kẻ nào dư tiền lại còn chưa tết mà mua pháo hoa bắn sớm đến vậy.
Màn đêm, chỉ có đầu đèn xe phản chiếu lên đám người họ, gương mặt lạnh lùng của người đàn ông bị đèn xe chiếu rọi vào vô cùng bắt mắt, hôm nay mái tóc ngắn không vuốt lên mà để chúng xoã loạn xuống, mái tóc nhẹ nhàng tung bay theo làn gió đêm.
Mai Cẩn Nghiêu nhìn xuống dưới chân mình, thấy mấy tên đã nằm bất động ở dưới đất, máu đang chạy ra khỏi người bọn chúng không có ý định ngừng chảy. Sắc mặt anh âm trầm, lỡ đễnh rời mắt lòng không hề cảm thấy tội lỗi gì, anh lên tiếng: "Đem những số ma túy kia tiêu hủy đi, còn những vũ khí trên xe thì giữ lại."
Điều đó bọn họ liền biết, ông chủ chỉ thích sưu tầm súng mà thôi, còn cái khác thì không muốn, cho nên không cần ông chủ nhắc thì họ cũng biết mình sẽ xử lý như thế nào.
Mai Cẩn Nghiêu xoay người bước lên chiếc xe Rolls-Royce Boat Tail sang trọng liền rời khỏi hiện trường.
Điều đầu tiên khi về đến biệt thự, anh vào đến phòng cởi bỏ đôi găng tay vứt đi, rồi đi thẳng vào phòng tắm để cọ cửa tay mình. Mỗi khi từ bên ngoài trở anh phải rửa tay nếu không cơ thể bùng nổ mất.
Mai Cẩn Nghiêu rửa xong bước ra ngoài, trên cánh tay vắt cái áo choàng lên trên, anh đi đến cạnh giường, làm tư thế khom người xuống để nhìn ngắm gương mặt đang ngủ say của cô gái nhỏ.
Anh nhìn lên thấy đồng hồ báo thức được chỉnh là 6h 45p, mày anh khẽ nhướng, mắt tiếp tục rời xuống nhìn cô, thấy ánh đèn trên đầu giường đang phủ xuống gương mặt thiếu nữ, nhờ vào đó anh thấy rõ khuôn mặt ở khoảng cách gần. Thật sự làn da vô cùng mềm mại chỉ sợ bóp một cái thôi lập tức liền chảy nước, đến một cái dấu vết nho nhỏ trên da mặt cô cũng chẳng có, Mai Cẩn Nghiêu không kìm được lòng cúi hôn nhẹ lên đôi môi hồng nhỏ bé hơi hé mở kia.
Sau đó rời khỏi rồi mới lấy quần áo vào phòng tắm.
Người trên giường mở to mắt ra, tay chạm vào đôi môi vẫn còn lưu lại hơi ấm vừa rồi, Lục An Tràm chớp chớp hai cái, tim đập nhanh có chút bất thường, nhưng cô lại không quan tâm thẳng thừng ấn lòng bàn tay mình vào lau nó đi.
Trên người cô chỗ nào cũng bị người đàn ông đó chạm qua, lòng cô nhục nhã cảm thấy dơ bẩn không thôi.
Cô phải tập yêu như thế nào, trong khi người đàn ông đó đang giam giữ cô?
Cô yêu người đàn ông đó được không?
Không thể.
Tắm sạch sẽ rồi Mai Cẩn Nghiêu mới dám lên giường nằm kế bên cạnh cô, mỗi đêm anh chỉ chợp mắt một chút liền thức hẳn đến sáng.
Lục An Tràm cứ tưởng giả vờ ngủ như thật, nhưng sau đó giọng nói trầm thấp của người đàn ông cất lên giữa đêm khuya.
"Thức rồi thì nói chuyện một lúc đi."
Lông mi cô run lên, tay kéo lấy góc chăn cuộn chặt lấy, hít thật sâu lấy can đảm mở bừng mắt ra, giọng ấp úp: "Khuya... Đã khuya rồi còn nói chuyện gì?"
Mai Cẩn Nghiêu ngồi dựa lưng vào đầu giường, tay vuốt nhẹ trán cô, môi khẽ động: "Muốn nghe chuyện của em."
"Không... Không có gì để kể... Không hay."
"Nhưng tôi muốn nghe."
Sự thật là cô chả có gì để kể, nên Lục An Tràm cương quyết lắc đầu: "Thật sự không hay... Rất nhàm chán... Muốn ngủ mai đến trường."
Cô nói xong, chẳng nhìn đến sắc mặt của người kia như thế nào mà trực tiếp nhắm tịt mắt lại, câu hỏi trong đầu bỗng loé lên.
Lục An Tràm mở mắt: "Người thân anh đâu?"
"Ở đây."
"Sao tôi chưa từng thấy?", Cô bèn hỏi tiếp.
Mai Cẩn Nghiêu rất phối hợp trả lời: "Đang nằm ngay bên cạnh tôi."
Ý thức được cô không khỏi giật mình, ngửa đầu lên nhìn anh, thấy sắc mặt anh vẫn như thường lệ, lạnh lùng thờ ơ, nhưng đôi mắt hôm nay rất dịu dàng nhìn cô chăm chú. Lục An Tràm sợ đến kinh ngạc.
Mình có hoa mắt không?
Hôm nay người này lại dịu dàng?
"Xin lỗi.", Dù sao cô không nên chạm vào nỗi đau sâu kín của người khác.
Bàn tay đang vuốt ve tóc cô, khẽ khựng lại: "Vì điều gì?"
"Không nên nhắc đến chuyện không nên."
Mai Cẩn Nghiêu hiểu ra, mặt chẳng biểu hiện cảm xúc gì: "Không có gì để em xin lỗi, nhưng tôi chỉ mong em đừng bỏ rơi tôi như bọn họ đã từng làm."
Tim cô bất giác đập loạn lên, không phải người thân qua đời? Vậy không lẽ...
Thoáng chốc căn phòng đã rơi vào trạng thái yên tĩnh đến mức lạ lùng, sau khi anh nói câu đó ra Lục An Tràm cũng không đáp, chỉ im lặng nhắm mắt lại, nhưng đầu đang suy nghĩ một số chuyện. Cảm nhận bàn tay trên đầu cô không còn, nhưng tiếp đó liền nghe tiếng sột soạt, bên cạnh lún xuống, vào ngay thời khắc ấy thì có cánh tay gác lên eo cô, còn đang có chút bất ngờ thì gương mặt nào đó đã nằm lên đầu vai cô, hơi thở nóng phả nhẹ vào cổ mình.
Người liền cứng ngắc không dám động đậy, bàn chân trong chăn cuộn tròn lại, có gối mềm kế bên không nằm, tại sao lại nằm lên người cô? Nặng chết được.
Lục An Tràm cũng chẳng làm được gì, cố gắng cố định lại tâm trạng khó chịu không được nói ra của mình, nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Nhưng hơi thở nóng vẫn phả vào làn da cô, khiến cho một trận ngứa ngáy, mà cô lại chẳng dám đưa tay lên gãi, cả người nhắm mắt nhưng lòng đầy khó chịu, từng hơi thở phả ra làm cho người cô cũng đông cứng lại không dám động đậy dù chỉ là cong ngón tay lên.
Không phải Mai Cẩn Nghiêu không bắt được trạng thái lạ của cô, anh lại không quan tâm, vẫn cố dí sát cơ thể vào cô, cả người thoải mái mà khép mắt.
Mai Cẩn Nghiêu bước ra khỏi phòng tắm nhìn thấy cô khoả thân trên giường, người chật vật trông rất đáng thương, anh bước đến, đem khăn trắng được nhúng vào nước ấm đưa đến vánh thịt giữa chân cô, nhẹ nhàng chùi sạch những chất dịch sệt dính bên trong. Khi chạm vào thấy cơ thể nhỏ run rẩy nhẹ vặn vẹo hông vài cái, tay giữ đầu gối nhỏ cô lại.
"Còn vặn vẹo nữa tối nay tôi sẽ làm em chết dưới thân tôi."
Dứt lời người dừng lại, cứ nằm ngửa ra đó, trên người không có mảnh vải để che, đến bên dưới lại phơi bày ra trước mắt người đàn ông, còn cảm nhận được miếng vải mềm mại đang chà xát h.u.y.ệ.t cô.
Quét mắt nhìn đến những dấu xanh xanh đỏ đỏ ở bắp đùi non của thiếu nữ, Mai Cẩn Nghiêu thoáng chốc đỏ mắt sau đó rời đi chú tâm chùi rửa cho cô.
Lau xong anh vứt đi cái khăn, sau đó lấy cái khăn mới lau trên cơ thể cô, từ cổ, ngực, nách, tay, chân, mỗi một ngóc ngách đều không để sót lại, Mai Cẩn Nghiêu xoay người vứt cái khăn thứ hai đi, lấy tiếp cái khăn mới khác.
Thấy đôi mắt đang him híp nhìn anh, Mai Cẩn Nghiêu đem khăn lau mặt cho cô: "Sao khóc đến đáng thương như vậy."
Lục An Tràm nhắm mắt lại, người mệt nhọc không muốn nói chuyện với ai hết.
Cô không nói gì, anh cũng không quan tâm đến, người đi vào bên trong nhìn qua góc bên phải đều là một hàng quần áo nữ, túi xách, giày dép đều không thiếu. Chỗ để đồ của anh giờ đây lại xuất hiện thêm một khu đồ nữ, đủ thể loại màu sắc không như bên phía kia đều là màu đen và trắng, Mai Cẩn Nghiêu cảm thấy cả người nhẹ một cách lạ thường.
Anh đi vào lấy một bộ quần áo lông cừu dày đặc, cầm nó đem ra mặc giúp cho cô gái nhỏ trên giường. Đây là lần đầu tiên anh lại làm những chuyện này, cởi áo cô ra, sau đó lau người cho cô, kế tiếp mặc quần áo giúp cô.
Không tưởng tượng một ngày Mai Cẩn Nghiêu như anh sẽ phục vụ cô nhóc này.
Sau khi mặc xong, anh đứng dậy, nhìn từ trên xuống dưới thấy cô mặc bộ đồ lông cừu vào rồi nhìn trông thật bé tí, nếu kéo thêm cái non phía sau lên chắc không thấy cô đâu mất.
Bỗng nụ cười hoạ hoằn xuất hiện trên đôi môi mỏng của Mai Cẩn Nghiêu.
Sau khi Lục An Tràm tỉnh dậy đã là ngày hôm sau, cô vươn người ngồi dậy, thấy người đầy nhẹ nhõm, nhưng có điều ở dưới hơi đau một chút. Lúc này cô mới chợt tỉnh táo lại, cánh tay đang vươn cao thì hạ xuống, quên mất nơi này không phải nhà Lục gia.
Hình như cô thức ngay giờ đến trường.
Cô nhìn xuống người, đưa tay chạm vào lớp áo lông cừu, thật ấm. Mắt nhìn đến nhẫn bạc trên ngón áp út đồng tử liền co lại.
Cái nhẫn này? Hắn đeo cho cô?
Mai Cẩn Nghiêu đang xử lý vài đống văn kiện trên bàn, người nghiêm túc, nét mặt cũng lạnh nhạt hờ hững.
"Chủ tịch bên công ty giải trí cử một nữ diễn viên đến gặp ngài."
Chắc là muốn ký họp đồng cho bộ phim sắp ra khởi quay của bọn họ.
"Cậu tiếp đi."
Trợ lý Từ không dám do dự gật đầu đi ra ngoài.
"Xin mời cô Kỷ đi theo tôi."
Kỷ Viện đẩy mắt kính râm lên, mặt kiêu ngạo hất về phía trước, đôi cao gót giậm xuống sàn phát ra tiếng cộc cộc.
Cô tao nhã ngồi xuống ghế, đôi môi đỏ chót mở ra: "Mai tổng đâu?"
Trợ lý Từ ngồi đối diện, nở nụ cười: "Xin lỗi Mai tổng bận, nên nhờ tôi tiếp đãi cô Kỷ đây."
Mặt cô đông cứng lại, môi gặn ra chữ: "Cậu thì biết cái gì mà tiếp đón tôi?"
Trợ lý Từ nghe xong, không nóng giận gì, vẫn niềm nở cười nói: "Nếu tôi không biết gì như lời cô nói đã không leo được chức trợ lý thân cận của Mai tổng."
Kỷ Viện cứng họng không nói được gì, cô đứng lên: "Vậy thì để dịp khác tôi đến gặp Mai tổng sau."
"Chắc lần sau vẫn là tôi tiếp cô Kỷ thôi."
Cô nhíu mày: "Tại sao?"
Trợ lý Từ đứng lên, kéo áo ngay lại, khẽ nói: "Tôi không trả lời, nếu cô muốn hỏi "tại sao" với Mai tổng, tôi cá hai tay hai chân với cô Kỷ đây, cái mác diễn viên mới nổi của cô sẽ lập tức đóng băng."
Kỷ Viện tức giận đẩy mạnh cửa, giậm mạnh gót chân xoay người đi ra ngoài.
"Khuôn mặt chắc tốn không ít tiền.", Trợ lý Từ nói một câu đầy mỉa mai.
Vào phòng, nói hết những lời cho chủ tịch nghe.
Mai Cẩn Nghiêu buông bút xuống: "Lần sau cô ta có đến thì trực tiếp kêu bảo vệ tống cô ta ra khỏi cửa."
"Vâng."
"Khoan đã."
Mai Cẩn Nghiêu nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay mình, hỏi: "Bà chủ ở biệt thự như thế nào?"
"Sáng người giúp việc đem bữa sáng lên, nói bà chủ rất nghe lời liền ăn hết đồ ăn, bà chủ từ sáng giờ chưa bước ra khỏi phòng ngủ."
Mai Cẩn Nghiêu trầm mặc: "Ra ngoài đi."
Lục An Tràm chỉ đi quanh quẩn trong phòng, ăn xong lại lăn ra giường ngủ tiếp, bây giờ cô đã thức dậy, đầu tóc bù xù ngồi ngơ ngác trên giường.
Cuộc sống cô cứ như vậy mà lặp đi lặp lại hằng ngày sao?
Đột nhiên cửa phòng mở ra, cô giật mình nhìn sang.???
Mai Cẩn Nghiêu cởi áo vest để qua một bên, anh bước đến cạnh giường, khom lưng tay nâng lên chỉnh mái tóc dài của cô cho ngay ngắn gọn gàng lại.
"Ngủ hết nửa ngày rồi?"
Lục An Tràm thấy anh xuất hiện vào giờ này hơi bất ngờ, cô theo bản năng gật đầu nhẹ một cái.
"Sao... Sao lại về sớm thế?"
Thấy cô hỏi mình, anh nhướng mày: "Ông chủ đuổi việc."
Cô có nên tin không?
"Chú... Anh làm liên quan đến những gì?"
Mai Cẩn Nghiêu cảm nhận cô hôm nay nói chuyện có hơi nhiều với anh: "Chỉ làm chức vụ nho nhỏ trong công ty giấy vệ sinh thôi."
Lục An Tràm giật mình ngẫm lại thấy chỗ nào không đúng lắm, cô nhíu mày sau đó bỏ qua.
Nhìn cô lại im lặng không nói gì, anh mới hắng giọng: "Buồn chán không?"
"Ừ."
Mai Cẩn Nghiêu bỗng hỏi: "Muốn thế nào em mới không buồn chán, nói đi."
Cô nhìn qua anh một lúc, không câu nệ gì liền nói: "Đến trường, tôi còn chưa học xong lớp 11."
"Được.", Mai Cẩn Nghiêu bắt được ánh mắt kinh ngạc của cô, anh không cho cô có cơ hội vui vẻ lâu: "Tôi thả lỏng em chỉ muốn em vui vẻ, chứ không phải là tiếp tay cho em dễ dàng trốn thoát khỏi tôi. Nghe hiểu không?"
Lục An Tràm không chần chừ gật đầu: "Đã hiểu.", Cô đưa tay lên làm lời thề: "Tôi còn trốn thoát thì mặc quyền anh xử lý."
Anh nhướng mày, ánh mắt lơ đễnh nhìn ra bên ngoài: "Em lấy gì hối lộ tôi."
Cô bỗng trợn mắt, cô thề cô thoát được chỗ này rồi, hiện giờ làm gì cô cũng sẽ đồng ý.
"Anh muốn gì?"
"Muốn em tập yêu tôi.", Mai Cẩn Nghiêu nhìn cô nghiêm túc nói: "Được không?"
Cô ngẩn người ra, không nghĩ anh sẽ nói câu này, Lục An Tràm băn khoăn trong lòng, thấy gương mặt anh không lo lắng gì vô cùng kiên nhẫn mà chờ đợi cô.
Cô nhắm mắt hít sâu một hơi: "Được."
Mai Cẩn Nghiêu liền xoa đầu cô: "Mong em nhớ những lời mình đã nói."
Chợt cô giơ bàn tay lên: "Cái này?"
"Nhẫn cưới."
Lục An Tràm hết hồn, mắt quét tìm kiếm bàn tay anh, cũng thấy một chiếc nhẫn bạc trên ngón áp út thon dài kia.Thôi rồi, chuyện vợ chồng này anh nói không phải trò đùa.
...
Đúng như lời Mai Cẩn Nghiêu nói, anh ban ngày thì đi làm cho công ty giấy vệ sinh, còn ban đêm thì đi mua súng đồ chơi.
"Kiểm hàng."
Ba người đàn ông nghe lệnh ông chủ liền nhảy lên kiểm tra hàng trong xe.
Một người chạy đến nói với người đàn ông mặc áo lông choàng, nghe xong mặt vẫn không biểu cảm gì, ngoắc tay cho người lui đi.
Mai Cẩn Nghiêu đưa con mắt chim ưng nhìn đám người trước mắt: "Tôi thích súng mấy người giả ngu không biết hay thật sự là không biết?"
Một người bên kia liếc mắt nhìn đồng bọn mình: "Ông chủ Mai, tôi chỉ giao đơn hàng này thôi sẽ không có đơn thứ hai, mong ngài rộng lượng một chút."
"Muốn tao phá vỡ quy tắc vì chúng mày?", Mai Cẩn Nghiêu lạnh lùng giọng giá rét nói: "Bọn mày không xứng."
Mai Cẩn Nghiêu luồn tay vào từ bên trong áo choàng, không nhanh không chậm rút súng lục ra, bàn tay mang đôi răng tay đen cầm súng hướng đến đằng trước.
"Tao cho bọn mày hai sự lựa chọn, một còn cương quyết giao hàng thì chết dưới mũi súng tao, cái cuối cùng là về đồn cảnh sát đầu thú."
Đám người trước mặt cũng sợ hãi, nhưng bọn chúng vẫn không quên trang bị vũ khí để phòng thân trong người. Thấy bên kia chỉ có bốn người, còn bên mình thì tận tám người, cho nên bọn họ nhếch miệng, đồng thời móc nhanh cây súng vắt sau lưng mình.
"Nghe đồn là mày rất giỏi, đây là lần đầu tiên tao giao lưu với mày coi ra sao, nhưng cuối cùng thấy mày cũng chẳng ra gì, nhìn không khác gì công tử bột chân yếu tay mềm."
Cùng lúc đó ở bốn phía bất thình lình ở đâu nhảy ra thêm một đám người, trên tay họ đều cầm súng tiểu liên.
Mai Cẩn Nghiêu nhàn nhạt lên tiếng: "Vậy là bọn mày chọn cái đầu tiên rồi. Được tao sẽ toại nguyện cho chúng mày."
Việc nổ súng ở khu đất trống không một bóng người, xảy ra như ăn cơm bữa. Nếu là người khác còn tưởng rằng kẻ nào dư tiền lại còn chưa tết mà mua pháo hoa bắn sớm đến vậy.
Màn đêm, chỉ có đầu đèn xe phản chiếu lên đám người họ, gương mặt lạnh lùng của người đàn ông bị đèn xe chiếu rọi vào vô cùng bắt mắt, hôm nay mái tóc ngắn không vuốt lên mà để chúng xoã loạn xuống, mái tóc nhẹ nhàng tung bay theo làn gió đêm.
Mai Cẩn Nghiêu nhìn xuống dưới chân mình, thấy mấy tên đã nằm bất động ở dưới đất, máu đang chạy ra khỏi người bọn chúng không có ý định ngừng chảy. Sắc mặt anh âm trầm, lỡ đễnh rời mắt lòng không hề cảm thấy tội lỗi gì, anh lên tiếng: "Đem những số ma túy kia tiêu hủy đi, còn những vũ khí trên xe thì giữ lại."
Điều đó bọn họ liền biết, ông chủ chỉ thích sưu tầm súng mà thôi, còn cái khác thì không muốn, cho nên không cần ông chủ nhắc thì họ cũng biết mình sẽ xử lý như thế nào.
Mai Cẩn Nghiêu xoay người bước lên chiếc xe Rolls-Royce Boat Tail sang trọng liền rời khỏi hiện trường.
Điều đầu tiên khi về đến biệt thự, anh vào đến phòng cởi bỏ đôi găng tay vứt đi, rồi đi thẳng vào phòng tắm để cọ cửa tay mình. Mỗi khi từ bên ngoài trở anh phải rửa tay nếu không cơ thể bùng nổ mất.
Mai Cẩn Nghiêu rửa xong bước ra ngoài, trên cánh tay vắt cái áo choàng lên trên, anh đi đến cạnh giường, làm tư thế khom người xuống để nhìn ngắm gương mặt đang ngủ say của cô gái nhỏ.
Anh nhìn lên thấy đồng hồ báo thức được chỉnh là 6h 45p, mày anh khẽ nhướng, mắt tiếp tục rời xuống nhìn cô, thấy ánh đèn trên đầu giường đang phủ xuống gương mặt thiếu nữ, nhờ vào đó anh thấy rõ khuôn mặt ở khoảng cách gần. Thật sự làn da vô cùng mềm mại chỉ sợ bóp một cái thôi lập tức liền chảy nước, đến một cái dấu vết nho nhỏ trên da mặt cô cũng chẳng có, Mai Cẩn Nghiêu không kìm được lòng cúi hôn nhẹ lên đôi môi hồng nhỏ bé hơi hé mở kia.
Sau đó rời khỏi rồi mới lấy quần áo vào phòng tắm.
Người trên giường mở to mắt ra, tay chạm vào đôi môi vẫn còn lưu lại hơi ấm vừa rồi, Lục An Tràm chớp chớp hai cái, tim đập nhanh có chút bất thường, nhưng cô lại không quan tâm thẳng thừng ấn lòng bàn tay mình vào lau nó đi.
Trên người cô chỗ nào cũng bị người đàn ông đó chạm qua, lòng cô nhục nhã cảm thấy dơ bẩn không thôi.
Cô phải tập yêu như thế nào, trong khi người đàn ông đó đang giam giữ cô?
Cô yêu người đàn ông đó được không?
Không thể.
Tắm sạch sẽ rồi Mai Cẩn Nghiêu mới dám lên giường nằm kế bên cạnh cô, mỗi đêm anh chỉ chợp mắt một chút liền thức hẳn đến sáng.
Lục An Tràm cứ tưởng giả vờ ngủ như thật, nhưng sau đó giọng nói trầm thấp của người đàn ông cất lên giữa đêm khuya.
"Thức rồi thì nói chuyện một lúc đi."
Lông mi cô run lên, tay kéo lấy góc chăn cuộn chặt lấy, hít thật sâu lấy can đảm mở bừng mắt ra, giọng ấp úp: "Khuya... Đã khuya rồi còn nói chuyện gì?"
Mai Cẩn Nghiêu ngồi dựa lưng vào đầu giường, tay vuốt nhẹ trán cô, môi khẽ động: "Muốn nghe chuyện của em."
"Không... Không có gì để kể... Không hay."
"Nhưng tôi muốn nghe."
Sự thật là cô chả có gì để kể, nên Lục An Tràm cương quyết lắc đầu: "Thật sự không hay... Rất nhàm chán... Muốn ngủ mai đến trường."
Cô nói xong, chẳng nhìn đến sắc mặt của người kia như thế nào mà trực tiếp nhắm tịt mắt lại, câu hỏi trong đầu bỗng loé lên.
Lục An Tràm mở mắt: "Người thân anh đâu?"
"Ở đây."
"Sao tôi chưa từng thấy?", Cô bèn hỏi tiếp.
Mai Cẩn Nghiêu rất phối hợp trả lời: "Đang nằm ngay bên cạnh tôi."
Ý thức được cô không khỏi giật mình, ngửa đầu lên nhìn anh, thấy sắc mặt anh vẫn như thường lệ, lạnh lùng thờ ơ, nhưng đôi mắt hôm nay rất dịu dàng nhìn cô chăm chú. Lục An Tràm sợ đến kinh ngạc.
Mình có hoa mắt không?
Hôm nay người này lại dịu dàng?
"Xin lỗi.", Dù sao cô không nên chạm vào nỗi đau sâu kín của người khác.
Bàn tay đang vuốt ve tóc cô, khẽ khựng lại: "Vì điều gì?"
"Không nên nhắc đến chuyện không nên."
Mai Cẩn Nghiêu hiểu ra, mặt chẳng biểu hiện cảm xúc gì: "Không có gì để em xin lỗi, nhưng tôi chỉ mong em đừng bỏ rơi tôi như bọn họ đã từng làm."
Tim cô bất giác đập loạn lên, không phải người thân qua đời? Vậy không lẽ...
Thoáng chốc căn phòng đã rơi vào trạng thái yên tĩnh đến mức lạ lùng, sau khi anh nói câu đó ra Lục An Tràm cũng không đáp, chỉ im lặng nhắm mắt lại, nhưng đầu đang suy nghĩ một số chuyện. Cảm nhận bàn tay trên đầu cô không còn, nhưng tiếp đó liền nghe tiếng sột soạt, bên cạnh lún xuống, vào ngay thời khắc ấy thì có cánh tay gác lên eo cô, còn đang có chút bất ngờ thì gương mặt nào đó đã nằm lên đầu vai cô, hơi thở nóng phả nhẹ vào cổ mình.
Người liền cứng ngắc không dám động đậy, bàn chân trong chăn cuộn tròn lại, có gối mềm kế bên không nằm, tại sao lại nằm lên người cô? Nặng chết được.
Lục An Tràm cũng chẳng làm được gì, cố gắng cố định lại tâm trạng khó chịu không được nói ra của mình, nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Nhưng hơi thở nóng vẫn phả vào làn da cô, khiến cho một trận ngứa ngáy, mà cô lại chẳng dám đưa tay lên gãi, cả người nhắm mắt nhưng lòng đầy khó chịu, từng hơi thở phả ra làm cho người cô cũng đông cứng lại không dám động đậy dù chỉ là cong ngón tay lên.
Không phải Mai Cẩn Nghiêu không bắt được trạng thái lạ của cô, anh lại không quan tâm, vẫn cố dí sát cơ thể vào cô, cả người thoải mái mà khép mắt.
/52
|