Một ngày sau khi xuất viện
Dựa vào cái gì tôi hai ngày các người bốn ngày? Không công bằng! Lạp Phi Nhĩ giận dữ kháng nghị.
Xin anh nghe cho rõ ràng, là mỗi người hai ngày! Một tuần bảy ngày, mỗi người hai ngày không phải thực công bằng sao? Nhiếp Nhân Toàn khinh bỉ mà trả lời.
Anh cho tôi là ngu ngốc chắc? Hai người các ngươi kỳ thật đều cùng tiến lên, trên thực tế còn không phải là bốn ngày? Khi dễ hắn là ngu ngốc sao?
Hắn làm sao có thể không biết hai cái hỗn đản kia đánh chủ ý gì.
Khuynh Tâm vừa nghe lời này, hận không thể lập tức bóp miệng Lạp Phi Nhĩ, cái gì cùng nhau lên thật thô tục!
Cho cô là 'Uông uông' sao?
Mặc kệ anh có đồng ý hay không, chúng tôi quyết định rồi! Ai thèm để ý hắn!
Nhiếp Nhân Toàn bộ dáng dứt khoát mặc kệ không thèm để ý Lạp Phi Nhĩ, nhìn xem Lạp Phi Nhĩ tức giận mà không thể nói cười nham nhở.
Cho anh hai ngày anh nên mừng mới phải ở đó mà còn lí sự” Ngay cả Nhiếp Nhân Khải cũng là bộ dáng muốn hay không tùy ngươi, giọng điệu rõ ràng là bố thí.
Lạp Phi Nhĩ cảm thấy chính mình muốn điên rồi!
Vậy ngày cuối tuần thì sao? Hắn miễn cưỡng nhịn xuống tức giận hỏi. Người tại dưới mái hiên, không thể không cúi đầu nha!
Hắn hiện tại chính là ăn nhờ ở đậu bị người khi dễ còn có thể như thế nào?
Nếu hắn có thể buông tay, hắn đã sớm quay đầu rời khỏi, cố tình tâm bị trói chết ở nơi này, thân thể kia ở nơi nào lại có cái gì phân biệt đâu?
Nếu không để ý thì cùng nhau? Nhiếp Nhân Khải đề nghị, kỳ thật cá nhân hắn càng hy vọng Lạp Phi Nhĩ để ý.
Cùng…. cái gì? Khuynh Tâm thiếu chút nữa bị sặc chết bởi nước miếng của mình.
Chắc không phải bọn họ đang nói tới cái mà cô đang nghĩ đi?
Để ý? Tôi còn để ý tôi chính là ngốc tử! Nói giỡn, để ý không phải chính là lại thiếu một ngày phúc lợi? Đánh chết hắn cũng không làm!
Ai, vậy như vậy định rồi! Lạp Phi Nhĩ không ngại thật sự khiến Nhiếp Nhân Khải có chút thất vọng.
Hôm nay là ngày cuối tuần... Nhiếp Nhân Toàn đột nhiên thốt ra một câu.
Nói cách khác... Lạp Phi Nhĩ ánh mắt ái muội dừng ở Khuynh Tâm trên người, nhìn đến Khuynh Tâm trong lòng chợt sợ hãi.
Em... Em có chút mệt, muốn đi ngủ, các anh tiếp tục tán gẫu đi
Nói xong đã muốn chạy lên lầu, hôm nay ngủ say nhất định phải khóa cửa nha!
A... Chạy vài bước đã bị Nhiếp Nhân Khải đang ngồi bỗng chồm qua ôm cô lại.
Không cần... Em không cần rồi...
Nói giỡn sao, ba người? Cô còn có thể sống sao?
Ngoan, anh khuyên em không bằng để dành sức lực. Đợi lát nữa ở trên giường còn có sức cho em'Kêu' !
Nhiếp Nhân Toàn vừa cười xấu xa vừa nói với Khuynh Tâm.
Chán ghét, em không muốn mà... Mặc cho cô giãy dụa như thế nào vẫn là bị ba “con sói đói” mang vào phòng.
Ném Khuynh Tâm trên giường, ba nam nhân vuốt cằm, tất cả đều mê đắm mà từ đầu đánh giá đến chân, sau đó lại từ chân đánh giá đến đầu, giống như là đang tự hỏi bắt đầu “ăn” từ nơi nào sẽ tốt đây?
Khuynh Tâm nhìn ba người đàn ông vạm vỡ trước mắt biết hôm nay cô là 'Chạy trời không khỏi nắng' đành giống như đà điểu mà vùi đầu vào gối đầu.
Ba nam nhân nhìn nhau cười, Nhiếp Nhân Khải đi đầu, sờ đôi chân trắng nộn lõa lồ bên ngoài của Khuynh Tâm.
Ngón tay chậm rãi hướng về phía trước, nhẹ nhàng chậm chạp mà nắn bóp trên đùi .
A... Khuynh Tâm co rúm lại một chút, rốt cục tựa đầu từ gối đầu dưới duỗi đi ra, Anh đừng... Ô...
Còn không kịp kháng nghị, môi đỏ mọng đã bị ngăn chặn.
Nhiếp Nhân Khải hôn đến say đắm, không ngừng mà hút lấy lưỡi Khuynh Tâm, bàn tay to chiếm cứ trước ngực đẫy đà, đè nén nắn bóp đủ dạng.
Lạp Phi Nhĩ bò lên giường, đi tới sau lưng Khuynh Tâm.
Hai tay vừa nhấc đem cả thân váy Khuynh Tâm từ cổ áo xé mở toàn bộ, kéo bỏ áo Bra màu trắng khiến cho Khuynh Tâm toàn thân không hề che lấp mà hiện ra trước mắt ba
Dựa vào cái gì tôi hai ngày các người bốn ngày? Không công bằng! Lạp Phi Nhĩ giận dữ kháng nghị.
Xin anh nghe cho rõ ràng, là mỗi người hai ngày! Một tuần bảy ngày, mỗi người hai ngày không phải thực công bằng sao? Nhiếp Nhân Toàn khinh bỉ mà trả lời.
Anh cho tôi là ngu ngốc chắc? Hai người các ngươi kỳ thật đều cùng tiến lên, trên thực tế còn không phải là bốn ngày? Khi dễ hắn là ngu ngốc sao?
Hắn làm sao có thể không biết hai cái hỗn đản kia đánh chủ ý gì.
Khuynh Tâm vừa nghe lời này, hận không thể lập tức bóp miệng Lạp Phi Nhĩ, cái gì cùng nhau lên thật thô tục!
Cho cô là 'Uông uông' sao?
Mặc kệ anh có đồng ý hay không, chúng tôi quyết định rồi! Ai thèm để ý hắn!
Nhiếp Nhân Toàn bộ dáng dứt khoát mặc kệ không thèm để ý Lạp Phi Nhĩ, nhìn xem Lạp Phi Nhĩ tức giận mà không thể nói cười nham nhở.
Cho anh hai ngày anh nên mừng mới phải ở đó mà còn lí sự” Ngay cả Nhiếp Nhân Khải cũng là bộ dáng muốn hay không tùy ngươi, giọng điệu rõ ràng là bố thí.
Lạp Phi Nhĩ cảm thấy chính mình muốn điên rồi!
Vậy ngày cuối tuần thì sao? Hắn miễn cưỡng nhịn xuống tức giận hỏi. Người tại dưới mái hiên, không thể không cúi đầu nha!
Hắn hiện tại chính là ăn nhờ ở đậu bị người khi dễ còn có thể như thế nào?
Nếu hắn có thể buông tay, hắn đã sớm quay đầu rời khỏi, cố tình tâm bị trói chết ở nơi này, thân thể kia ở nơi nào lại có cái gì phân biệt đâu?
Nếu không để ý thì cùng nhau? Nhiếp Nhân Khải đề nghị, kỳ thật cá nhân hắn càng hy vọng Lạp Phi Nhĩ để ý.
Cùng…. cái gì? Khuynh Tâm thiếu chút nữa bị sặc chết bởi nước miếng của mình.
Chắc không phải bọn họ đang nói tới cái mà cô đang nghĩ đi?
Để ý? Tôi còn để ý tôi chính là ngốc tử! Nói giỡn, để ý không phải chính là lại thiếu một ngày phúc lợi? Đánh chết hắn cũng không làm!
Ai, vậy như vậy định rồi! Lạp Phi Nhĩ không ngại thật sự khiến Nhiếp Nhân Khải có chút thất vọng.
Hôm nay là ngày cuối tuần... Nhiếp Nhân Toàn đột nhiên thốt ra một câu.
Nói cách khác... Lạp Phi Nhĩ ánh mắt ái muội dừng ở Khuynh Tâm trên người, nhìn đến Khuynh Tâm trong lòng chợt sợ hãi.
Em... Em có chút mệt, muốn đi ngủ, các anh tiếp tục tán gẫu đi
Nói xong đã muốn chạy lên lầu, hôm nay ngủ say nhất định phải khóa cửa nha!
A... Chạy vài bước đã bị Nhiếp Nhân Khải đang ngồi bỗng chồm qua ôm cô lại.
Không cần... Em không cần rồi...
Nói giỡn sao, ba người? Cô còn có thể sống sao?
Ngoan, anh khuyên em không bằng để dành sức lực. Đợi lát nữa ở trên giường còn có sức cho em'Kêu' !
Nhiếp Nhân Toàn vừa cười xấu xa vừa nói với Khuynh Tâm.
Chán ghét, em không muốn mà... Mặc cho cô giãy dụa như thế nào vẫn là bị ba “con sói đói” mang vào phòng.
Ném Khuynh Tâm trên giường, ba nam nhân vuốt cằm, tất cả đều mê đắm mà từ đầu đánh giá đến chân, sau đó lại từ chân đánh giá đến đầu, giống như là đang tự hỏi bắt đầu “ăn” từ nơi nào sẽ tốt đây?
Khuynh Tâm nhìn ba người đàn ông vạm vỡ trước mắt biết hôm nay cô là 'Chạy trời không khỏi nắng' đành giống như đà điểu mà vùi đầu vào gối đầu.
Ba nam nhân nhìn nhau cười, Nhiếp Nhân Khải đi đầu, sờ đôi chân trắng nộn lõa lồ bên ngoài của Khuynh Tâm.
Ngón tay chậm rãi hướng về phía trước, nhẹ nhàng chậm chạp mà nắn bóp trên đùi .
A... Khuynh Tâm co rúm lại một chút, rốt cục tựa đầu từ gối đầu dưới duỗi đi ra, Anh đừng... Ô...
Còn không kịp kháng nghị, môi đỏ mọng đã bị ngăn chặn.
Nhiếp Nhân Khải hôn đến say đắm, không ngừng mà hút lấy lưỡi Khuynh Tâm, bàn tay to chiếm cứ trước ngực đẫy đà, đè nén nắn bóp đủ dạng.
Lạp Phi Nhĩ bò lên giường, đi tới sau lưng Khuynh Tâm.
Hai tay vừa nhấc đem cả thân váy Khuynh Tâm từ cổ áo xé mở toàn bộ, kéo bỏ áo Bra màu trắng khiến cho Khuynh Tâm toàn thân không hề che lấp mà hiện ra trước mắt ba
/52
|