Giám Đốc Cưỡng Chế Yêu

Chương 111

/128


Mấy tháng sau, mùa hè đến.

Cả thành phố ngập sắc hoa, nơi nào cũng đều thấy những cánh hoa nhỏ bay theo gió, màu hồng phấn nhàn nhạt làm cho người ta có một loại cảm giác tinh thần sảng khóa, ngay cả khong khí đều mang theo một hơi thở nhẹ nhàng, ngọt ngào và khoan khoái.

Tịch Hải Đường ở trong trại an dưỡng chiếu cố Tố Tâm, mỗi ngày đẹp trời thì đều ôm Tiểu Ý đi ra ngoài phơi nắng.

Sau giờ ngọ, ánh mắt trời đã là màu vàng kim, có vầng sáng của sự ấm áp, Tịch Hải Đường vươn tay lên che mắt, từ giữa kẽ tay là những ánh dương xuyên qua rõ ràng phá lệ đến sáng lạn, trên khuôn mặt màu hồng của Tiểu Ý mang theo nụ cười, cô còn không biết rõ rằng tiếng cười đó làm cho không khí càng trở nên có hương vị hơn, hương vị của hạnh phúc.

Đôi bàn tay nhỏ của đứa trẻ quơ quơ, ôm sít sao lấy cổ cô, thân thể mềm nhũn dán lên người cô, Tịch Hải Đường thậm chí có thể tinh tường thấy được những chiếc lông tơ trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia, loại cảm giác ấm áp và chân thật này làm cho tim của cô ấm áp hơn.

Chỉ là …trong một góc bí mật nào đó, luôn trống trơn.

Đã qua mấy tháng, Cố Tích Tước vẫn không có tung tích, Tần Hạo phái người đi đến sân bay điều tra tình huống ngày hôm đó, biết được đêm hắn rời đi đó đã mua vé tất cả các chuyến bay, nhưng lại thời điểm cuối cùng mới ngồi chuyến bay cuối cùng rồi đi.

Cô nghĩ hắn khẳng định là cũng bỏ đi không được, cho nên mới phải lưu luyến như vậy, để cho cô cơ hội đi tìm hắn nhưng cô vẫn… bỏ lỡ.

Tần Hạo nói chuyến bay cuối cùng mà hắn ngồi lần đó là đi La Mã, điều này cho tất cả mọi người hi vọng, Cố Tích Triêu cái gì cũng không nói, chỉ cầm tay Tố Tâm như vậy, sau đó ôm láy Tiểu Ý rồi lại rời đi, nhưng cô cùng Tần Hạo cũng biết, hắn là trở về Italy, giúp bọn họ tìm Cố Tích Tước.

Tịch Hải Đường ôm Tiểu ý, nhẹ nhàng vuốt ve cái miệng nhỏ nhắn của cô bé mà nói, “Tiểu Ý à, con nói xem cha của con khi nào thì trở về đây, hắn sẽ có tin tức tốt chứ?”

Tiểu Ý đương nhiên nghe không hiểu nàng nói cái gì, chỉ là nháy con mắt xinh đẹp mà ngơ ngác nhìn cô.

Tịch Hải Đường khẽ cười khổ, ngước mắt nhìn về phía phương xa…

Đối diện với hướng bồn hoa là có đôi tình nhân, cô gái sinh bệnh nặng, bạn trai của cô mỗi ngày đều đến thăm cô, cô gái có tướng mạo thanh tú với mái tóc ngắn nhẹ nhàng, lúc cười lộ ra hai hàm răng trắng, còn có hai má lúm đồng tiền rất xinh, thời điểm khi cô gái ấy nói chuyện thì dù sao vẫn làm ra một chút dí dỏm mờ ám, cười đến ngửa tới ngửa lui.

Người đàn ông ngồi đối diện ngồi nhìn cô gái, thỉnh thoảng trò chuyện, gật gật đầu, sau đó đút cho cô gái từng miếng nhỏ cái gì đó, không cẩn thận hình như để dính vào bên miệng, hắn liền vươn tay thay cô gái lau đi, thời điểm đưa tay lên lộ ra tơ hồng trên cổ tay, nghe nói là cầu phúc cái gì đó, có thể ước mà thành sự thật.

Trên ngón tay áp út của hắn có vật gì đó lóe sáng lên dưới ánh mắt trời rực rỡ này, bởi vì cô cơ hồ mỗi ngày đều chạm mặt với bọn họ, nên cô biết rõ ràng bọn họ còn không có kết hôn, nhưng chiếc nhẫn kia là hứa hẹn chân thật nhất của một người đàn ông với người con gái mình yêu.

Một đôi tình nhân thật tốt đẹp, tốt đẹp đến mức làm cho cô cảm thấy chói mắt.

Đột nhiên trong lúc đó, Tịch Hải Đường nghĩ tới tay của Cố Tích Tước, còn có chiếc nhẫn trên ngón tay áp út kia của hắn.

Tâm của cô đột nhiên tràn ra sự ngột ngạt xưa nay chưa từng có, trong nháy mắt như khiến cô cảm giác bị điện giật.

Ánh mắt trong phút chốc từ trên người đôi tình nhân kia mà dời đi, bởi vì cô cũng không dám nhìn nữa, trong trí nhớ của cô thì bóng dáng cao cao kia đã khắc sâu vào trong trí nhớ hèn mọn của cô, nảy mầm mọc rễ, rút ra dây dưa dây dưa vụn vặt.

Tịch Hải Đường cơ hồ là chạy trối chết, ôm Tiểu Ý trở về phòng bệnh…

Tố Tâm vẫn ngủ trầm như cũ, mấy tháng nay không có bất kỳ dấu hiệu thanh tỉnh nào.

Tịch Hải Đường nhẹ nhàng đem Tiểu ý đặt ở bên cạnh cô ấy, trẻ sơ sinh nho nhỏ mà giống như là có một loại ý thứ theo bản năng vậy, quơ bàn tay nhỏ bé hướng về phía Tố Tâm, nhưng Tiểu Ý còn quá nhỏ nên cầm không được vật gì cả, nhưng cảnh tượng đó cũng đủ làm cho người ta muốn rơi lệ.

Hạng Phi Dương đi đến cửa, liếc mắt nhìn thấy Tịch Hải Đường im lặng không nói gì, trong nội tâm cũng cảm thấy thương cảm, “Chị…”

Tịch Hải Đường nghe có người kêu mà sững sờ, “Phi Dương, sao em lại tới đây?”

“Em tới thăm chị một chút, còn có ba bảo em mua đồ ăn tới đưa cho chị.” Hạng Phi Dương đem những thứ trong túi xách ra.

Tịch Hải Đường cau mày, “Chị lại để cho em và cha phải quan tâm rồi…”

“Chị, chị nói cái gì đó, chúng ta là người một nhà mà, còn nói cái gì mà không quan tâm với phải lo lắng chứ.”

Hạng Phi Dương tính tình rất cởi mở, nhưng giờ khắc này hắn có chút nhịn không được, một tay ôm chầm lấy vai của Tịch Hải Đường, đem cô ôm chặt lấy, “Chị, chị thật sự không theo chúng ta về Singapore sao?”

Tịch Hải Đường cũng đưa tay ôm chặt lấy Phi Dương, trong giọng nói mang theo sự nghẹn ngào, “Chị không thể đi, tất cả nơi này đều không thể bỏ được.”

“Nhưng cha cùng em cũng sẽ nhớ tới chị.”

“Cha đã nói với chị, năm nào cũng sẽ đến thành phố T rồi sau đó sẽ ở lại đây một thời gian.”

Hạng Phi Dương không biết nói gì, cha cũng thiệt là, vừa nói như vậy thì chị sẽ càng không đi, có thể là tiếp tục ở lại nơi này thì có cái gì tốt chứ, chỉ biết thương tâm thêm mà thôi.

Tịch Hải Đường nhẹ nhàng buông tay Hạng Phi Dương ra, trong ánh mắt mang theo sự nhẹ nhàng ướt át, “Phi Dương, em còn nhỏ tuổi, không hiểu được đâu.”

“Em như thế nào lại không hiểu chứ? Cố Tích Tước như vậy căn bản là không chịu trách nhiệm.” Hạng Phi Dương nổi giận lên, ý tứ không thể áp chế được.

“Không… không phải như vậy…” Tịch Hải Đường lắc đầu, chối bỏ lời của hắn, “hắn chính là trên lưng mang nhiều trách nhiệm lắm, thế cho nên có một số việc quan trọng lại không chịu nói cho bất kỳ ai biết, mới có thể ra đi như vậy.”

“Rút cuộc là có cái gì không nói được, cũng không phải trời sập, cũng không phải là bệnh nan y.”

Người nói vô tâm, người nghe hữu ý, Tịch Hải Đường nghe lời nói của Hạng Phi Dương thì rùng mình một cái.

Quay đầu, thoáng nhìn đĩa nhạc nằm trên kệ ở bên cạnh đầu giường của Tố Tâm, trên bìa mặt có một đóa hoa màu xanh biêc, một bầu trời màu tím, còn có tranh vẽ của một đứa trẻ, tâm trạng hoảng hốt làm cho cô mê man.

Cửa phòng bệnh lại truyền tới tiếng vang nhẹ nhàng, Tịch Hải Đường quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Cố Tích Triêu đứng ở đó. Hắn phong trần mệt mỏi, đứng trước mắt cô với đầu tóc bị gió thổi loạn, phản quang trên mặt hắn làm cho người ta khó có thể thấy rõ ràng nét u ám trên nét mặt hắn…

Tịch Hải Đường rũ hai tay xuống bên người, len lén nắm chặt, “Có tin tức sao?”


/128

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status