Giám Đốc Cưỡng Chế Yêu

Chương 73

/128


Cố Tích Tước ngồi dưới đất, dựa lưng vào vách tường lạnh buốt, không hiểu sao nhìn cô lại quay trở lại “Đi mau đi! Vì cái gì còn không đi mau một chút đi?”

“Cố Tích Tước, tên khốn kiếp nha anh! Anh nghĩ rằng tôi không muốn đi sao?”Tịch Hải Đường cũng hỏng mất rồi, đối với hắn vừa khóc vừa rống ta.

Hắn đã ở vào bờ biên giới chuẩn bị sụp đổ, thậm chí cũng không dám ngẩng đầu nhìn cô, hắn sợ vừa nhìn cô thì tất cả tự chủ cũng sẽ mất đi.

Cô khóc nói “Tất cả cửa đi đều bị phong kín…”

Trán của hắn gân xanh nổi lên “Cố Tích Triêu, tôi có thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

Cơ hồ là bị sự tà ác kia trong cơ thể giày vò đến không còn hính dáng của một Cố Tích Tước, hắn cắn răng từ trên mặt đất đứng lên, lại bởi vì cước bộ không vững ma đụng phải một cái gương ở bên cạnh.

“Rầm” một tiếng, mảnh vụn rơi xuống đất, máu của hắn chảy càng nhiều.

Tịch Hải Đường sợ hãi nhìn hắn mà hắn lại cười, những vết thương kia giống như là liều thuốc tốt nhất có thể làm cho hắn thanh tỉnh, có thể làm cho hắn bảo trì lý trí sẽ không làm ra những chuyện không bằng cầm thú đối với cô.

Chậm rãi hắn đi về phía mép của sân phơi, xoay người ngoái đầu nhìn lại cô, ánh mắt trầm xuống “Hải Đường, em có biết hay không trên thế giới này điều lạng mãn nhất mà trong thực tế con người ta muốn nói nhất là gì?”

“…” Cô cảm thấy hắn điên rồi, nếu không sẽ không vào thời điểm này nói loại lời như vậy.

“Kỳ thật trước kia anh cũng không biết, là mẹ của anh đã từng nói….”

— Kiếp sau chúng ta còn có thể ở một chỗ sao?

— Người đời trước chính là hỏi điều này sao?

“Hải Đường, nếu như có kiếp sau, anh hi vọng chúng ta gặp nhau có thể khá hơn một chút.”

Hắn đột nhiên nở nục cười, trong ánh mắt lóe lên lệ quang, rơi trên các mảnh vụn của vương so với thủy tinh càng trong suốt.

Trong cơ thể mãnh liệt lại lần nữa đánh tới, hắn không có cách nào ẩn nhẫn…

Rút cuộc hắn hiểu được mẹ hắn khi còn sinh thời lại thất nhất “Bán sinh duyên” kia, thì ra là duyên phận hai người thực sự lại mơ hồ như vậy, gặp nhau ngắn như vậy, chân chời lại dài như thế.

“Hải Đường, bảo trọng.” Đem gió gào thét qua, hắn hướng xuống đất nhìn nhìn, tung người nhảy lên, bóng dáng của hắn trong nháy mắt biến mất tại mép của sân phơi.

“Dì Tiểu Phi, đây là có chuyện gì a? Dì Hải Đường ngã bệnh sao? Làm sao đột nhiên lại nằm viện?” Trong phòng bệnh, trên khuôn mặt của Doãn Ngân bịt kín một tầng mây đen, ngửa đầu nhìn Quan Tiểu Phi đã dẫn nó đến bệnh viện.

Tiếng lòng của Quan Tiểu Phi căng thẳng, quay người dừng lại, ôm lấy bả vai Doãn Ngân “Doãn Ngân, cháu có phải hay không rất thích dì Hải Đường?”

“Đúng vậy.”

“Cháu hi vọng dì ấy là mẹ của cháu có đúng không?”

“vâng.”

“Đứa bé ngoan…. Dì Tiểu Phi muốn nói cho cháu nghe một bí mật, dì Hải Đường là mẹ của cháu.”

Doãn Ngân trừng mắt nhìn, cũng không có bộ dạng kinh ngạc mà là vẻ mặt rất đương nhiên “Đúng vậy, chờ dì ấy kết hôn cùng với cha cháu thì dì ấy sẽ là mẹ của cháu a.”

Quan Tiểu Phi dở khóc dở cười, vừa cao hứng vì sự nhu thuận của đứa nhỏ này lại bận tâm đến chuyện làm cho cậu bé hiểu “Doãn Ngân, ý của dì Tiểu Phi không phải như vậy, ý của dì là… Dì Hải Đường là mẹ ruột của cháu.”

“A… Dì ấy là mẹ ruột của Tiểu Thần không phải là của cháu. Dì Tiểu Phi, dì có phải là bị lầm gì không?” Bộ dạng Doãn Ngân rất hoài nghi, chú Tần Hạo nói dì Tiểu Phi thường xuyên là mơ mơ màng màng, nhưng là thế nào mà ngay cả vấn đề này cũng lầm nha.

Khóe miệng Quan Tiểu Phi có chút run rẩy, nhân phẩm của cô liền kém cỏi như vậy sao, ngay cả một đứa trẻ cũng không tin lời của cô.

“Doãn Ngân, dì Tiểu Phi không có lầm, dì Hải Đường thật sự là mẹ ruột của cháu. Cháu lần đó ở trường học cùng bạn học đánh nhau, từ trên lầu té xuống chảy thật nhiều máu, có nhớ hay không?”

“Nhớ rõ, cha nói lúc ấy rất nguy hiểm , thật may là có người hảo tâm hiến máu nên cháu mới có thể không có chuyện gì?”

“Nhưng là cháu không biết người hiến máu cho cháu chính là dì Hải Đường a. Hai người đều là máu RH âm tính.”

“Cùng nhóm máu cũng không thể nói rõ ràng là mẹ ruột đượca, mặc dù nhóm máu RH âm tính rất hiếm nhưng cái này với tình máu mủ ruột thịt không có vấn đề gì a.” Doãn Ngân theo như lẽ thường phân tích ơn nữa ánh mắt nhìn về phía Quan Tiểu Phi mang theo vài phần bất đắc dĩ. Ai, chú Tần Hạo nói sao quả nhiên vậy, dùng mấy câu thong thường nói với dì Tiểu Phi thực sự là mệt quá nha.

Quan Tiểu Phi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Doãn Ngân, tâm càng tóm chặt hơn, cô vẫn luôn biết rõ Doãn Ngân là đứa nhỏ nhu thuận hiểu huyện, tuy nhiên nó chưa bao giờ khắ sâu được cảm giác nhạy cảm như thế này.

Ánh mắt của cậu bé rất trong suốt, rất trong suốt, giống như đôi mắt của Cố Tích Tước nhưng cậu bé vẫn còn là con nít. Ở vào độ tuổi của cậu bé không phải là như vậy, trong ánh mắt của cậu bé hẳn là u mê, là ngây thơ nhưng những thứ đó không thể tìm được trong ánh mắt của Doãn Ngân. Cậu bé có bộ dạng giống Cố Tích Tước, thậm chí so với Cố Tích Tước còn muốn thâm trầm càm xúc hơn, không dễ dàng gì tin tưởng những thứ tốt đẹp, không dễ dàng tin tưởng đồng thoại mà ngay cả cô hiện tại nói cho cậu bé về khát vọng được gặp mẹ ruột của minh mà hắn đều không thể tin tưởng được.

Đứa nhỏ này là tịch mịch cỡ nào, là đáng thương cỡ nào chứ.

Quan Tiểu Phi nhịn không được khóe mắt chua xót, đem Doãn Ngân nhẹ nhàng ôm vào trong ngực “Doãn Ngân.. dì Tiểu Phi không có lừa cháu, dì ấy thực sự là mẹ ruột của cháu, là cháu cùng Tiểu Thần chung một mẹ.”

Thân thể cậu bé trong ngực đột nhiên run lên , thanh âm có chút mờ ảo “Là thật sao?”

“Là thật.”

“Nhưng… sao lại có thể như vậy chứ? Nếu dì ấy là mẹ của cháu thì dì ấy vì cái gì không nhận cháu chứ? Là cháu không đáng yêu bằng Tiểu Thần sao?”

“Không” Quan Tiểu Phi ôm hắn càng chặt hơn “Doãn Ngân rất đáng yêu, mẹ cháu cũng rất yêu cháu. Cô ấy trước kia chỉ không biết cháu là con trai của cô ấy… cô ấy không biết mà thôi…”

“Kia… hiện tại mẹ cháu có biết không?”

“Ừ. Cô ấy biết rồi, biết cháu là con trai mà cô ấy muốn gặp nhất. Cô ấy rất vui, vui đến nỗi trong khoảng thời gian ngắn không chịu nổi sự kích thích này nên mới té xỉu.” Quan Tiểu Phi biện lời nói dối có thiện ý.

Doãn Ngân chậm rãi quay đầy nhìn về phía giường bệnh, Tịch Hải Đường còn không có tỉnh, sắc mặt tái nhợt, đôi môi không có chút huyết sắc nào, mi mắt nhíu chặ, mặt mày ở giữa khói mù này cùng hắn giống nhau như đúc, không có báo động trước, Doãn Ngân bỗng nhiên lớn tiếng khóc.

Hắn rút cuộc là có mẹ. Hơn nữa mẹ hắn chính là dì Hải Đường mà hắn thích nhất. Là người đã làm trứng chiên cho hắn, là người đã làm áo lông cho hắn, kể cho hắn nghe truyện cổ tích.

“Mẹ… mẹ…” Đứa trẻ rút cuộc ẩn nhịn không được, mất không chế chạy nhanh về phía giường bệnh.

Trong lúc Tịch Hải Đường mê ngủ bị tiếng khó quấy nhiễu của Doãn Ngân quấy rầy, ý thức hỗn loạn trong bóng đêm dần dần được thức tỉnh, mí mắt nặng quá, nặng đến nổi không nhấc lên nổi nhưng là bên tai cô từng tiếng kêu “Mẹ, mẹ.” làm cho cô càng bận tâm đau đớn. Tiếng gọi kia giống như một lực rất lớn,cứng rắn kéo cô từ trong hỗn loạn về. Cô chậm rãi mở mắt ra, con mắt rất đau, tầm mắt có chút mê man, sau khi lấy lại bình tĩnh thì nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đầu nước mắt của Doãn Ngân hiện ra ngay trước mặt…

Doãn Ngân!

Con trai của cô!

Trong phút chốc tất cả lý trí đều trở về, Tịch Hải Đường cả kinh thoáng cái ngồi dậy. Cô không biết bao nhiêu lần đã ảo tưởng đến tình cảnh gặp con trau nhưng không nghĩ tới sẽ trong cái hiện trạng như thế này.

Cô giơ tay lên gạt đi nước mắt, sửa soạn lại mang tóc đang lung tung cùng với quần áo, lần đầu tiên chính thức gặp mặt con trai, cô tại sao có thể lôi thôi chật vật như vậy?

Tay cô run rẩy, cô phát hiện chuyện mình muốn làm đều không thể làm được chuyện gì, điều duy nhất cô muốn làm chri có một việc… chính là ôm chặt lấy con trai cô.

“Doãn Ngân! Con trai của mẹ.” Nước mắt lần nũa tràn ra, cô hối tiếc không thôi, cô làm sao có thể đần như vậy, Doãn Ngân vẫn ở trước mặt của cô mà sao cô không thể nhận ra con của cô.

“Mẹ… mẹ…” Doãn Ngân cũng khóc đến thảm thương,thân thể nho nhỏ run rẩy.

“Doãn Ngân… con trai của mẹ… con trai của mẹ… Thực xin lỗi, thực xin lỗi,Doãn Ngân. Mẹ không nên vứt bỏ con, không nên rời khỏi nhiều năm như vậy… Thực xin lỗi… thực xin lỗi… Doãn Ngân…” Tịch Hải Đường than thở khóc lóc, bi thương đè nén nhiều năm qua ở tận đáy lòng thoáng cái đã bùng lên.

“Mẹ không khóc… khóc sẽ không đẹp nữa…” Doãn Ngân nâng bàn tay nhỏ bé lên giúp Tịch Hải Đường lau nước mắt, nhưng chính cậu bé cũng không không chế nỏi tâm tình, cặp mắt đen kia không đầy một lát liền trở nên đỏ sưng.

Hai mẹ con sít sao ôm nhau ở trên giường bênh, Quan Tiểu Phi đúng ở một bên cũng không đành lòng quấy rầy, cho đến khi y tá đẩy cửa phòng bệnh vào Tịch Hải Đường đột nhiên mới từ cảm xúc buồn vui tỉnh táo lại, ngắm nhìn bốn phía, cô phát hiện ra mình đang ở bệnh viện, trên người còn mặc đồ của bệnh nhân.

“A… tại sao tôi lại ở bệnh viện? Cố Tích Tước đâu?”


/128

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status