Giám Đốc Cưỡng Chế Yêu

Chương 79

/128


“A…” Ngoài cửa, Tiêu Mục Viễn cũng là sững sờ “Xin chào, tôi tìm Tịch Hải Đường.”

“Anh là…”

“Tiêu Mục Viễn.”

“Vì sao? Anh chính là cái người mang đại danh đỉnh của đỉnh Tiêu Mục Viễn?” Hạng Phi Dương như muốn hôn mê, chị của hắn sức quyến rũ thật là lớn nha, một Cố Tích Tước đã làm cho người ta phải kinh hãi rồi, lại tới một người Tiêu Mục Viễn nữa? Hai vị này đều là đại nhân vật của bìa tạp chí nha.

Tịch Hải Đường nghe thấy Hạng Phi Dương tại cửa hô to gọi nhỏ vội vàng chạy vội ra “Học trưởng? Sao anh lại tới đây. Mau vào nhà ngồi đi.”

Tiêu Mục Viễn vào cửa, Hạng Phi Dương hóa đá.

Sau khi trải qua một phen giới thiệu, Tiêu Mục Viễn đại khái biết nguyên do trước sau câu chuyện, mặc dù có chút ngoài ý muốn nhưng không có biểu hiện ra giống như Hạng Phi Dương vẫn khiếp sợ như vậy nhưng là hắn đang nhìn đến Doãn Ngân ở phía sau, nét mặt ôn hòa lại khẽ nhăn lại.

“Doãn Ngân?”

“Vâng ạ.” Doãn Ngân khẽ gật đầu “Cháu chào chú.”

“Xin chào.” Tiêu Mục Viễn nở nụ cười nhưng nụ cười bên khóe miệng thế nhưng có chút cứng ngắc, chứng kiến đứa bé này hắn không cần hỏi nhiều cũng biết Tịch Hải Đường sau khi trở về nước đã trải qua cái sự tình gì, lòng của cô ấy chỉ sợ đều đã muốn nát đi nhưng nha đầu này rõ ràng một chữ cũng không nói với hắn. Thật làm cho người ta đau lòng.

Hạng Phi Dương mang hai đứa nhỏ đi chơi, Tiêu Mục Viễn chậm rãi đi về phía Tịch Hải Đường, trong ánh mắt hiện lên đầy thương tiếc “Hải Đường, em đứa ngốc này, vì cái gì không nói cho anh biết, tại sao phải một mình chịu đựng?”

“Học trưởng, em không sao. Thật sự, em như bây giờ rất tốt, Tiểu Thần cùng Doãn Ngân đều ở bên cạnh em, em cái gì cũng không sợ.” Tịch Hải Đường kiên định nói.

Thứ hai

Tịch Hải Đường đem hai đứa bé tới trường sau đó thay đổi lộ trình về nhà, vội vã lên một chiếc xe bus khác.

Cô nghĩ tới về sau muốn chiếu cố hai đứa bé, sinh hoạt chi tiêu sẽ càng nhiều, chỉ dựa vào cửa hàng nhỏ kia là không đủ, cho nên cô phải kiếm một công việc nữa. Cửa hàng vẫn tiếp tục mở , mặt khác cô còn muốn trở về làm công việc mà chín năm qua cô đã làm.

Cửa hàng bán đồ trang sức bên kia cô mướn hai nhân viên trông coi, đều là sinh viên đại học trong thành phố thay phiên nhau trông cửa hàng mà thứ 7 với chủ nhật cô có thể nghỉ, chiếu cô cửa hàng cũng không có vấn đề gì. Mặc dù sẽ vất vả nhưng là cô không sợ, có Tiểu Thần cùng Doãn Ngân, cô có khó khăn lớn như thế nào đi nữa cũng có thể vượt qua.

Xuống xe bus, lại đi một đoạn đường, Tịch Hải Đường đi vào lầu dưới của công ty thiết kế Kinh Linh, thần kinh hơi có chút khẩn trương, cô biết mình lựa chọn ý vị như thế nào, có thể trừ lần đó ra cô không có lựa chọn nào khác.

Không có một người nào, không có một nhà thiết kế nào nguyện ý đến loại công ty này công tác nhưng công ty này tồn tại lâu như thế, khi cần thì có thể cầu xin. Trước kế sinh nhai, kế hoạch nghề nghiệp có vẻ quá mức già mồm đi.

Hít một hơi thật sâu, cô dũng cảm đi vào đại sảnh.

Hoàn cảnh mất trật tự, công nhân viên thì ít, ấn tượng đầu tiên so với trong tưởng tưởng còn muốn kém hơn.

“Xin chào, tôi là Tịch Hải Đường, xin báo lại.” Cô đưa qua sơ yếu lý lịch sơ lược, thái độ kính cẩn.

Mười ngón tay thoa sơn móng tay diễm lệ, thư ký nẩng đầu lên liếc cô một cái, không thèm đếm xỉa tới gật gật đầu “Ừ, cô trước tiên ngồi đó. Chờ quản lý đến đây rồi nói sau.”

“Được.” Tịch Hải Đường hơi có vẻ câu nệ đi về hướng có chiếc ghế dài.

Chờ đợi trong thời gian dài dằng dặc, lại không chỉ dài mà còn có cảm giác vô lực chán đến chết.

Tịch Hải Đường yên lặng nhìn những nhân viên sắp tới là cộng sự của mình kia, có một người đang gọi điện thoại, có hai người đang nói chuyện về vở kịch truyền hình vào 8h tối hôm qua, còn có năm ba người cùng nhau tụ tập nghiên cứu sắp mở phúc lợi vé số.

Tầm mắt chếch đi, trên vách tường tuyên truyền nổi đầy một lớp bụi, các tác phẩm tục tằng và các thiết kế quá lời được công khai chiếm hơn nửa trang báo,vài tấm hình chụp chung của quán ly có dáng người mập mạp dán chặt lấy những người mẫu trang điểm diễm lệ, trong đầu đột nhiên thoáng hiện lên hình ảnh Cố Tích Tước đã từng đánh giá nhân phẩm của người quản lý này, cô không tự chủ được nắm chặt lòng bàn tay.

8h45 phút, vị quản lý khoan thai đến chậm rút cục cũng đã đạt được “Các vị, tôi hôm nay muốn tuyên bố một cái tin trọng đại… Công ty chúng ta chính thức đã bị bán, trong chốc lát nữa tổng giám đốc mới sẽ tới, mọi người hãy chuẩn bị nghênh đón.”

Nói xong, một mảnh xôn xao.

“Tại sao có thể như vậy?”

“Điều này cũng quá đột nhiên đi.”

“Lại có người mua công ty của chúng ta? Quá nhiều tiền sao?”

“Tổng giám đốc mới có thể hay không vừa đến liền giảm biên chế a?”

Sắc mặt Tịch Hải Đường cũng cứng đờ, có lẽ vận khí của cô quá kém đi, đi làm ngày đầu tiền liền lại nhanh thất nghiệp như vậy.

Đang khi mọi người bàn luận rối rít thì ba chiếc xe biển số ngay cả số xe cũng màu đen, xe có rèm che chậm rãi dừng vào lầu dưới nơi làm việc, vài người cả nam lẫn nữ mặc tây phục chỉnh tề lần lượt đi ra, anh khí bức người, khí chất tuyệt hảo, nói chuyện đi đường vẻ mặt cử chỉ không chỗ nào không lộ ra hơi thở chuyên nghiệp nồng đậm.

Đi theo đó là một chiếc xe Lamborghini với số lượng hạn chế trên thế giới chậm rãi lướt tới, cuối cùng ngừng ở nơi có vị trị quyền uy nhất, cửa xe mở ra một người đàn ông trẻ tuổi chậm rãi đi ra. Đôi giày da trên mặt đất gõ ra tiếng bước chân trầm ổn, mỗi một bước lại đều có được một hơi thở tinh khiết vậy, có thể để có thể thu làm cho con người ta thoải mái đến cực điểm.

Tây phục may thủ công, trợ lý tùy thân, thuộc giới tư sản và đặc biệt là tuyệt đối tinh anh.

Người đàn ông khẽ ghé mắt, một bên thuộc hạ liền ngầm hiểu, vóc người thon dài, ngũ quan tinh tế, một người đàn ông Âu Mĩ cúi đầu trả lời, vừa mở miệng nói là tiếng phổ thông dễ nghe “Tổng giám đốc, tên công ty đã được thay đổi cho phù hợp với công việc, buổi chiều có thể một lần nữa treo biển hành nghề.”

“Jessy, khổ cực rồi.”

Người đàn ông đó lập tức nở nụ cười, trong nụ cười đó có sự tiêu sái đặc biệt được sở hữu bởi người Âu Mỹ nhưng không mất đi vẻ nam tính của người đàn ông phương đông “Vinh hạnh của tôi.”

May mắn có một người đi theo với tính tình ôn nhuận như vậy, tuổi cũng không kém so với chủ là bao nhiêu, nhân duyên gặp gỡ.

Tiếng nghị luận huyên náo chung quanh bỗng im bặt. cửa thủy tinh xoay tròn 360 độ quay về ánh xạ với tia nắng mặt trời, thoáng tràn vào một không khí mới mẻ làm cho mọi người đang chán chường dường như phấn chấn lên.

Người trợ lý đi trước tiến vào, rồi sau đó đều nhịp phân loại hai bên, vị trí trọng yếu rồi sau đó một đạo bóng dáng thon dài giống như quân lâm vương giả thiên hạ nhưng không có cuồng khí ngông nghênh nghiệm nghị mà là mang theo sự thong dong như làn gió mát thổi qua khiến người xung quanh nhất thời cảm nhận được sự hồi sinh ấm áp.

Hắn nhìn chung quanh toàn đại sảnh, yên lặng như quỷ dị sau đó khóe môi khẽ nhếch lên vẻ ôn nhu, lộ ra vẻ động lòng người.

Tịch Hải Đường trừng lớn mắt, kinh ngạc nhiều hơn là vui mừng “Như thế nào… lại là anh?”

Trong phòng làm việc, tất cả bài trí cũ đã được bỏ đi, thiết bị làm việc mới còn chưa được chuyển đến toàn bộ, một bình đun nước tinh xảo đã được chuẩn bị trước, bởi vì gian phòng làm việc của người chủ mới đối với chuyện uống nước hoàn toàn rất chấp nhất. Hắn không uống trà, không uống rượu, không uống cà phê nhưng mà uống nước, hơn nữa là nước tinh khiết.

Một chiếc máy bay mô hình đầy màu sắc và hoa văn so với thúy ngọc còn muốn xinh đẹp hơn, tràn ngập vẻ tự nhiên. Chủ nhân của phòng làm việc này thong thả, ung dung rót cho mình một chén nước vào một chiếc ly thủy tinh trong suốt lục giác hình thoi, lộ ra khớp xương đang nắm chặt vô hình trong lúc đó liền sinh ra một sự phong tình đến thản nhiên, hơi lạnh của nước ở trong miệng rồi chậm rãi nuốt xuống, nơi cổ họng phát ra một thanh âm cực hạn rất nhỏ. Tại nơi có vẻ hơi trống trải của căn phòng, có gan đừng chạm vào chính là bản phác thảo của người đó. Cửa sổ mở ra, ánh nắng trong suốt, cây cối xanh tươi lượn lờ, năm tháng sinh hương.

Tịch Hải Đường cho đến giờ phút này mới chân chính giác ngộ, người đàn ông trước mặt này thực sự là Tiêu Mục Viễn, bởi vì trên cái thế giới này không còn có người thứ hai có thể đang uống nước mà vẫn phong độ như thế, cũng không còn có người thứ hai có thể nước uống mà lại có phong tình như thế.

“Học trưởng, em không nghĩ tổng giám đốc mới dĩ nhiên là anh.”

“Thế em có đồng ý ở lại đây tiếp tục không việc không?” Trong ánh mắt của hắn hiện ra sự ôn nhu mong đợi.

“Đương nhiên em đồng ý.”

Tiêu Mục Viễn vươn tay ra, tươi tắn cười một tiếng, cực hạn lưu luyến nhưng khí khái lại không ai bằng “Hoan nghênh gia nhập 0h.”

0h, tên mới của công ty.

Hết thảy tất cả mọi thứ, không hắn là không thể.

Cầm tay Tịch Hải Đường, tâm Tiêu Mục Viễn một hồi đâu đớn, nhiệt độ lòng bàn tay giống năm đó nhưng đầu ngón tay lại thêm nhiều phần tang thương. Cô không còn là cô gái vui vẻ đơn thuần của năm đó, tính mạng của cô bị một người đàn ông cưỡng chế xâm nhập, đem cô từ cô gái biến thành một người phụ nữ, cướp đi toàn bộ sự thuần khiết và trẻ trung của cô, tay đổi chính quỹ tích cuộc sống tươi đẹp của cô làm cho cô phải trả giá trầm trọng còn hơn cả cái chết mà hắn vô lực không thể vãn hồi được gì. Nhưng là tình yêu chỉ cho hắn, trong tay trái của hắn không quên được con đom đóm mà hắn đã gặp qua còn trong tay phải là mười năm buồn bã phải bỏ xuống.

Hắn hiện tại điều duy nhất có thể làm chính là như vậy cầm tay của cô, lặng yên nói với cô: Hải Đường, thời gian không có chờ anh nhưng em đã quên dẫn anh đi theo cùng, bất kể là ai gây ra vết thương cho em , anh đều sẽ trị liệu giúp em.

Sau khi Tịch Hải Đường rời khỏi phòng làm việc, trợ lý Jessy rút cuộc lộ vẽ mặt bất đắc dĩ, đối với Tiêu Mục Viễn thở dài “Tổng giám đốc, chúng ta ước chừng mua công ty đúng lúc này thì gian phòng này là không giá trị thu mua nhất so sánh với phương án của “Viễn Hành” thì số tiền chúng ta phải bỏ ra vô ích là gấp ba lần, thật sự đáng giá không?”

Tiêu Mục Viễn cười nhạt không nói, lẳng lặng uống một hớp nước, ly thủy tinh khúc xạ đáy mắt mơ hồ của hắn.

“Tổng giám đốc, đây không phải là số lượng nhỏ, 2 tỷ đó .”

Nghe thấy Jessy, người đi theo chính mình nhiều năm chưa bao giờ đối với quyết định của mình có bất kỳ kháng nghị gì lại dùng khẩu khí như thế nói chuyện, Tiêu Mục Viễn liền lập tức nở nụ cười, để chén nước xuống, chỉ vị trí ngực trái của mình “Tôi ngay cả nơi này cũng đã bỏ ra hết rồi, còn quan tâm đến tiền sao?”

/128

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status