Bồng nhiên cô nghe được thanh âm rất lạ, giống như tiếng piano, thanh điệu quỷ dị khiến con người ta phải rùng mình sợ hãi. Thanh Nguyệt nhìn xung quanh phòng, rõ ràng chỉ có một mình cô trong này, thanh âm lại càng ngày càng lớn, trái tim Thanh Nguyệt âm thẩm run rẩy. Đáy lòng dâng trào cảm xúc bất an, cô mím chặt cánh môi, không thể tìm ra thanh âm ấy vang lên từ đâu.
Thanh Nguyệt bước một bước nhỏ, cần thận nhìn mọi thứ trong phòng.
"Choang!"
Thanh âm chói tai vang lên, một vật gì đó rơi xuống, vỡ thành những mảnh sắc nhọn lớn nhỏ. Hòa cùng thanh điệu của đàn piano, thanh âm ngày một dồn dập, được đưa tới cao trào. Ngột ngạt đến cực điểm, cảm giác lạnh lẽo như xuyên qua da thịt cô.
Bóng đèn đột nhiên vụt mắt, mọi thứ xung quanh chìm trong một sắc đen huyền ảo, cô giật thót mình. Bước chân loạng choạng, Thanh Nguyệt chỉ có thể nhìn thấy ánh đèn nhỏ nhoi mờ ảo ngoài hàng lang, cô liều mạng bước tới chạy ra ngoài, nhịp thở dồn dập.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Mọi thứ xuất hiện một cách kì lạ, một cách dồn dập đến ngạt thở, mồ hôi lạnh bắt đầu xuất hiện trên trán Thanh Nguyệt. Nơi đáy mắt cô ẩm ướt, Thanh Nguyệt vừa ra đến cửa, đập vào mắt cô chính là bức ảnh treo trên tường.
Trước đó nó không hề có ở đây.
Người trong tranh là một người đàn ông, ăn mặc chính tể, ngồi trên ghế. Đôi mắt sắc đen của người trong bức ảnh như rực lửa, trong ánh sáng mờ nhạt của đèn điện, đôi mắt ấy ánh lên một tia sắc đỏ. Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, sợ hãi đến phát run.
Thanh Nguyệt bám chặt vào tay nắm cửa, hai bên hành lang ánh điện mờ mờ, mọi thứ mơ hồ hệt như một giấc mộng không thật. Cô nhắm chặt mắt lại, run lẩy bẩy, ngốc nghếch đứng im, vì khi này chân Thanh Nguyệt hoàn toàn vô lực, đầu gối tựa như sắp khuya xuống đến nơi.
"Thanh Nguyệt, em đang làm gì vậy?"
Thanh âm giống như tiếng đàn piano dừng lại, tan biến trong tức khắc. Cô nhận ra giọng nói quen thuộc này, dần dần mở mắt, mi cong khẽ run, giọng Thanh Nguyệt rất nhỏ:
"Tư Hành, Tư Hành!"
Cô trong giây lát cảm nhận được sự ấm áp, từ lòng bàn tay anh. Tư Hành vuốt ve má Thanh Nguyệt, ánh mắt chưa bao giờ giấu đi ý tình, anh hơi cúi đầu hỏi:
"Anh đây."
Cô mở mắt mới phát hiện ra, đèn điện đều sáng trưng, hai bên tường cũng không hề có bức tranh nào. Thanh Nguyệt càng thêm kinh hãi, cô rúc vào Tư Hành, có chút không bình tĩnh, thân thể run rẩy.
Anh xoa xoa đầu Thanh Nguyệt, ôm lấy eo nhỏ, mang lại cho cô cảm giác an toàn. Giọng Tư Hành trầm khàn:
"Thanh Nguyệt, bình tĩnh lại nào, nói anh nghe. Có chuyện gì xảy ra?"
Thanh Nguyệt gì chặt vào lòng anh, cảm nhận nhịp đập của trái tim. Cô sợ, sợ lắm, mọi thứ thực sự rất kì lạ.
Thanh Nguyệt có chút không bình tĩnh, tay trái bấu chặt lấy gấu áo Tư Hành, những thứ cô vừa nhìn thấy, giờ đây lại biển mất như chưa từng tồn tại trên cõi đời này.
Anh ôm lấy Thanh Nguyệt, dành cho cô một tình yêu điên cuồng, một tự do giả tạo, một xiềng xích vô hình.
Tư Hành biết anh không thể giữ Thanh Nguyệt bên cạnh nếu để cô quá tự do, duy trì thuốc, điều này chưa đủ để khiến Thanh Nguyệt không thể rời khỏi Tư Hành. Anh giữ cô trong lòng, đợi cô bình tĩnh.
Thanh Nguyệt không hề biết, tất cả mọi chuyện đều theo sự sắp xếp của Tư Hành mà diễn ra. Anh muốn khiến bản thân cô nghĩ rằng tâm lý mình không ổn định, muốn Thanh Nguyệt xem Tư Hành là chỗ dựa, mãi mãi không thể rời.
Cô chỉ có mình anh mà thôi.
Một chm trong khu tn rộng, cứ ngh rg mình tự do tự ti, nhưng thc chất lại nm gộn trong s kiểm soát của một người. Thanh Nguyệt sau khi ổn định tinh thần, cô vẫn rúc vào lòng Tư Hành, mãi mới chịu nói chuyện.
Giọng Thanh Nguyệt rất nhỏ:
"Tư Hành, mọi thứ lạ lằm."
Anh cúi xuống, vuốt dọc theo sống lưng cô, bình tĩnh nói ra:
"Sao lại lạ? Kể anh nghe."
Thanh Nguyệt ngước mắt lên, nơi khóe mắt giăng đầy tơ máu. Cô nói:
"Anh nhờ em để bình hoa sang phòng khách, hành lang ánh đèn rất mờ, có thanh âm rất kì lạ, bức tranh kì dị, mọi thứ rất lạ."
Tư Hành giả vờ ngạc nhiên, ánh mắt biểu lộ vẻ lo lắng, anh nói:
"Thanh Nguyệt, không hề có gì cả, anh không nghe được thanh âm nào, đèn không phải đang rất sáng sao. Có lẽ em mệt rồi, đi nghỉ ngơi chút nhé."
Thanh Nguyệt nhìn sâu vào mắt Tư Hành, cô bấu chặt lấy gấu tay áo anh, mắt như muốn đục sâu vào con ngươi của Tư Hành. Thanh Nguyệt nói:
"Không! Anh tin em đi, Thanh Nguyệt nhìn thấy thật mà, nghe cũng rất rõ nữa, có cả tiếng rơi vỡ nữa, mọi thứ đều là thật."
Cô được anh vuốt ve, Tư Hành vỗ về Thanh Nguyệt:
"Được rồi, anh biết rồi, anh tin em, giờ đi nghỉ ngươi một chút đã nhé."
Thanh Nguyệt bước một bước nhỏ, cần thận nhìn mọi thứ trong phòng.
"Choang!"
Thanh âm chói tai vang lên, một vật gì đó rơi xuống, vỡ thành những mảnh sắc nhọn lớn nhỏ. Hòa cùng thanh điệu của đàn piano, thanh âm ngày một dồn dập, được đưa tới cao trào. Ngột ngạt đến cực điểm, cảm giác lạnh lẽo như xuyên qua da thịt cô.
Bóng đèn đột nhiên vụt mắt, mọi thứ xung quanh chìm trong một sắc đen huyền ảo, cô giật thót mình. Bước chân loạng choạng, Thanh Nguyệt chỉ có thể nhìn thấy ánh đèn nhỏ nhoi mờ ảo ngoài hàng lang, cô liều mạng bước tới chạy ra ngoài, nhịp thở dồn dập.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Mọi thứ xuất hiện một cách kì lạ, một cách dồn dập đến ngạt thở, mồ hôi lạnh bắt đầu xuất hiện trên trán Thanh Nguyệt. Nơi đáy mắt cô ẩm ướt, Thanh Nguyệt vừa ra đến cửa, đập vào mắt cô chính là bức ảnh treo trên tường.
Trước đó nó không hề có ở đây.
Người trong tranh là một người đàn ông, ăn mặc chính tể, ngồi trên ghế. Đôi mắt sắc đen của người trong bức ảnh như rực lửa, trong ánh sáng mờ nhạt của đèn điện, đôi mắt ấy ánh lên một tia sắc đỏ. Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, sợ hãi đến phát run.
Thanh Nguyệt bám chặt vào tay nắm cửa, hai bên hành lang ánh điện mờ mờ, mọi thứ mơ hồ hệt như một giấc mộng không thật. Cô nhắm chặt mắt lại, run lẩy bẩy, ngốc nghếch đứng im, vì khi này chân Thanh Nguyệt hoàn toàn vô lực, đầu gối tựa như sắp khuya xuống đến nơi.
"Thanh Nguyệt, em đang làm gì vậy?"
Thanh âm giống như tiếng đàn piano dừng lại, tan biến trong tức khắc. Cô nhận ra giọng nói quen thuộc này, dần dần mở mắt, mi cong khẽ run, giọng Thanh Nguyệt rất nhỏ:
"Tư Hành, Tư Hành!"
Cô trong giây lát cảm nhận được sự ấm áp, từ lòng bàn tay anh. Tư Hành vuốt ve má Thanh Nguyệt, ánh mắt chưa bao giờ giấu đi ý tình, anh hơi cúi đầu hỏi:
"Anh đây."
Cô mở mắt mới phát hiện ra, đèn điện đều sáng trưng, hai bên tường cũng không hề có bức tranh nào. Thanh Nguyệt càng thêm kinh hãi, cô rúc vào Tư Hành, có chút không bình tĩnh, thân thể run rẩy.
Anh xoa xoa đầu Thanh Nguyệt, ôm lấy eo nhỏ, mang lại cho cô cảm giác an toàn. Giọng Tư Hành trầm khàn:
"Thanh Nguyệt, bình tĩnh lại nào, nói anh nghe. Có chuyện gì xảy ra?"
Thanh Nguyệt gì chặt vào lòng anh, cảm nhận nhịp đập của trái tim. Cô sợ, sợ lắm, mọi thứ thực sự rất kì lạ.
Thanh Nguyệt có chút không bình tĩnh, tay trái bấu chặt lấy gấu áo Tư Hành, những thứ cô vừa nhìn thấy, giờ đây lại biển mất như chưa từng tồn tại trên cõi đời này.
Anh ôm lấy Thanh Nguyệt, dành cho cô một tình yêu điên cuồng, một tự do giả tạo, một xiềng xích vô hình.
Tư Hành biết anh không thể giữ Thanh Nguyệt bên cạnh nếu để cô quá tự do, duy trì thuốc, điều này chưa đủ để khiến Thanh Nguyệt không thể rời khỏi Tư Hành. Anh giữ cô trong lòng, đợi cô bình tĩnh.
Thanh Nguyệt không hề biết, tất cả mọi chuyện đều theo sự sắp xếp của Tư Hành mà diễn ra. Anh muốn khiến bản thân cô nghĩ rằng tâm lý mình không ổn định, muốn Thanh Nguyệt xem Tư Hành là chỗ dựa, mãi mãi không thể rời.
Cô chỉ có mình anh mà thôi.
Một chm trong khu tn rộng, cứ ngh rg mình tự do tự ti, nhưng thc chất lại nm gộn trong s kiểm soát của một người. Thanh Nguyệt sau khi ổn định tinh thần, cô vẫn rúc vào lòng Tư Hành, mãi mới chịu nói chuyện.
Giọng Thanh Nguyệt rất nhỏ:
"Tư Hành, mọi thứ lạ lằm."
Anh cúi xuống, vuốt dọc theo sống lưng cô, bình tĩnh nói ra:
"Sao lại lạ? Kể anh nghe."
Thanh Nguyệt ngước mắt lên, nơi khóe mắt giăng đầy tơ máu. Cô nói:
"Anh nhờ em để bình hoa sang phòng khách, hành lang ánh đèn rất mờ, có thanh âm rất kì lạ, bức tranh kì dị, mọi thứ rất lạ."
Tư Hành giả vờ ngạc nhiên, ánh mắt biểu lộ vẻ lo lắng, anh nói:
"Thanh Nguyệt, không hề có gì cả, anh không nghe được thanh âm nào, đèn không phải đang rất sáng sao. Có lẽ em mệt rồi, đi nghỉ ngơi chút nhé."
Thanh Nguyệt nhìn sâu vào mắt Tư Hành, cô bấu chặt lấy gấu tay áo anh, mắt như muốn đục sâu vào con ngươi của Tư Hành. Thanh Nguyệt nói:
"Không! Anh tin em đi, Thanh Nguyệt nhìn thấy thật mà, nghe cũng rất rõ nữa, có cả tiếng rơi vỡ nữa, mọi thứ đều là thật."
Cô được anh vuốt ve, Tư Hành vỗ về Thanh Nguyệt:
"Được rồi, anh biết rồi, anh tin em, giờ đi nghỉ ngươi một chút đã nhé."
/51
|