Vậy có nghĩa là cô đã ở cùng anh suốt thời gian qua, Tư Hành bất ngờ chuyển mình nằm nghiêng. Chỉ một hành động nhỏ này đã khiến trái tim Thanh Nguyệt thắt lại, tim hẫng mất một nhịp, mọi thứ dần chìm trong im lặng vốn có.
Đây đâu phải lúc để cô ngồi đây.
Thanh Nguyệt sực tỉnh, nơi đáy mắt giăng tơ máu, giống như sắp rơi huyết lệ. Nhớ lại rồi, cô phải làm gì đây. Cứ ngồi như vậy ư?
Không, không!
Hơi thở Thanh Nguyệt bất chợt trở nên hỗn loạn, không phải vì sợ hãi, mà chính vì hận không thể giết chết Thẩm Tư Hành. Một khi đã bị đẩy đến cùng, thì sẽ mất đi hoàn toàn cảm giác sợ hãi, cô chẳng còn gì.
Gia tộc, hạnh phúc, con cái, Thanh Nguyệt không còn bất cứ thứ gì.
Cô sợ cái gì chứ?
Còn có gì để mất, Thanh Nguyệt rời khỏi giường, điều chỉnh nhịp thở bản thân. Đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn người nằm trên giường, gương mặt mà có cả đời cô cũng không thể quên, cơn gió lạnh lùa vào trong phòng.
Đầu Thanh Nguyệt nhói lên, quá kh và hiện tại, mọi thứ bị xáo trộn trong tâm trí cô.
Thanh Nguyệt vừa xuống khỏi giường, tựa hồ sắp khuy xuống, đau đến mức muốn gào thét, cô nhíu mày. Bám chặt lấy thành giường, cơn đau lại dịu bớt, dư âm của cơn đau vẫn còn chưa tan, Thanh Nguyệt đưa mắt nhìn xung quanh. Đập vào mắt cô là cửa sổ không song sắt, chân trời phía xa hiện rõ trước mắt.
Tự do, Thanh Nguyệt thèm khát cái được gọi là tự do.
Cô phải đòi lại mọi thứ.
Cô không tin những người ở nơi đây, nhớ rõ hàng rào thép gai bao quanh nơi đây, Thanh Nguyệt giờ đây biết rõ mình chưa từng rời khỏi cái lồng sắt, chưa từng rời khỏi nơi từng giam giữ mình. Cô nhớ rõ, những việc mình đã làm với Tư Hành, Thanh Nguyệt cảm thấy kinh tớm buồn nôn.
Yêu, yêu à? Tình yêu ép buộc, tình yêu hận thù, tình yêu ích kỉ.
Cô đã không còn yêu anh từ lâu rồi, hết yêu hết tình.
Thanh Nguyệt liếc mắt nhìn con dao gọt hoa quả trên bàn, không ngần ngại cầm chặt, dao sắc kè sát cổ. Cơn đau đột ngột khiến Tư Hành tỉnh giấc, cô ngồi trên người anh, lưỡi dao kể sát cổ. Đôi đồng tử sắc đen của Tư Hành co rút, Thanh Nguyệt chính là muốn anh tỉnh dậy.
Tư Hành kinh ngạc nhìn cô, Thanh Nguyệt lại mỉm cười, giọng nói lạnh đến đáng sợ:
"Chìa khóa, xe, đang ở đâu?"
Anh nhìn cô, không quan tâm tới việc cổ mình làm sao. Tư Hành nhanh chóng bắt kịp diễn biến, sắc mặt, giọng nói, ánh mắt Thanh Nguyệt đều đã thay đổi. Ánh mắt ấy căm thù, lạnh lẽo, không có chút sức sống.
Trong khoảnh khắc này, anh sợ một điều, sợ mất cô. Tư Hành mỉm cười:
"Nhớ rồi sao? Thanh Nguyệt."
Thanh Nguyệt bất ngờ chĩa thẳng mũi dao về phía cổ mình, cô biết rõ. Anh cũng có điểm yếu, điểm yếu lớn nhất của Tư Hành chính là Đường Thanh Nguyệt, anh như bị kích động. Gân xanh trên mặt thay nhau nổi lên, tơ máu giăng đầy nơi khóe mắt, tay nhanh chóng muốn giữ lấy tay cô.
Nhưng không kịp! Thanh Nguyệt chĩa sát mũi dao sắc nơi cổ trắng, rất sát. Chính cô cũng có thể cảm nhận rõ ràng, Thanh Nguyệt thét lên:
"Ớ yên, nói mau!"
Anh ngồi yên, bởi vì Tư Hành biết cô sẽ làm thật, anh thấp giọng:
"Thanh Nguyệt, bình tĩnh, anh biết rồi, anh đưa cho em, đừng làm bậy."
Thanh Nguyệt lạnh giọng: "Nhanh."
Cô rời khỏi giường, mắt không rời khỏi Tư Hành, anh chủ động giơ hai tay lên. Cũng rời khỏi giường ngay sau đó, giọng nói trầm khàn vang lên:
"Được, anh nghe em."
Tư Hành giơ hai tay lên, tiến một bước. Thanh Nguyệt liền nói lớn:
"Đứng yên, chỉ cần nói."
Anh dừng lại, đứng yên, nói:
"Thanh Nguyệt, chúng ta, bắt đầu lại đi, anh xin em."
Cô mặt không biến sắc, tâm chưa từng động. Thanh Nguyệt nói:
"Vậy anh quỳ xuống cầu xin tôi đi, chứng minh cho tôi xem."
Trong đôi mắt Tư Hành như léo lên tia sáng, anh quỳ xuống đất, ngước mắt lên nhìn cô phía đối diện. Giọt lệ tuôn trào, giọng khàn đặc:
"Thanh Nguyệt, anh xin em, xin em, cho chúng ta một cơ hội thôi cũng được."
Thanh Nguyệt cười nhạt, cô lùi bước, giọng nói ngày càng lạnh:
"Tiếp đi, chỉ vậy thôi à?"
Tư Hành phát hiện ra Thanh Nguyệt bước dần về phía cửa sổ, anh biết rõ cô đang muốn làm gì. Tư Hành cúi mặt, không nhìn Thanh Nguyệt, anh ghẹn giọng:
"Thanh Nguyệt, một cơ hội thôi. Không được sao? Xin em, trả lời anh."
Cô không trả, ánh mắt không có lấy một tia sáng nhìn Tư Hành.
Chết, sớm thôi, Thanh Nguyệt lựa chọn như vậy, vốn ngay từ đầu muốn người đàn ông này tỉnh giấc, chính là vì để nhìn Đường Thanh Nguyệt ra đi.
Cô biết rõ, anh sẽ không để mình đi, không bao giờ có được tự do, dù bằng bất cứ cách nào. Thanh Nguyệt đã từng chạy trốn khỏi nơi đây, nhưng xung quanh đều là đổi tuyết trắng xóa, không chỉ một lần. Thẩm Tư Hành trao cho cô rất nhiều ánh sáng, rồi lại cướp đi, mạng Thanh Nguyệt, là do anh giữ.
Giữ trong cái vỏ bọc tình yêu khiến cô ghê tởm.
Thanh Nguyệt biết, cô chính là điểm yếu lớn nhất của Tư Hành, cũng là chấp niệm không thể buông, yêu đến đến không biết đúng sai. Thanh Nguyệt muốn anh chìm trong đau khổ, bị nổi đau gặm nhấm ngày qua ngày, để Tư Hành phải trải qua cái cảm giác của bản thân.
Còn gì để mất, còn gì để đau.
Cô vừa nói, vừa kề dao sát cổ:
"Yêu, cơ hội, bù đắp. Anh đừng làm Đường Thanh Nguyệt tôi buồn nôn nữa, yêu tôi bằng cách giam giữ tôi, yêu tôi nhưng làm đau tôi, đây là yêu cái gì chứ, đây là ích kỉ chiếm hữu. Tôi nói cho anh biết, tôi chưa từng yêu anh, chưa từng."
Giọt máu tứa ra, anh không thể ngồi yên. Tâm đau, rất đau, Tư Hành bất chấp mọi thứ lao đến bên Thanh Nguyệt, anh không chậm, chỉ là cô quá nhanh. Dao sắc đâm mạnh vào cổ, đau, rất khó thở, nhưng Thanh Nguyệt không hối hận.
Muộn! Không, không muộn, mi mắt cô nặng trĩu. Thanh Nguyệt đã dùng hết sức mình có để giải thoát cho bản thân, đau đến mức khó thở, Tư Hành hoảng loạn giữ cô trong lòng, anh nhìn máu sắc đỏ tứa ra mà tuôn lệ.
Không, không thể như vậy!
Tư Hành bế Thanh Nguyệt lên, huyệt áp cô tụt nhanh, thân thể trở nên vô lực. Không vùng nổi, đáy mắt tối dần, mặc kệ những lời van xin "Xin em, xin em, đừng nhắm mắt, cố gắng một chút nữa." Thanh Nguyệt vẫn nhắm mắt lại.
Anh bể cô, vội vàng lao ra khỏi nhà, chân trần chạy trên nền tuyết trắng lạnh lẽo. Xông vào nơi Thẩm Diệp đang ở và nghiên cứu thuốc, không xa, chính là ngôi nhà nằm ngay sát bên căn Tư Hành ở. Anh tuyệt vọng nói lớn, cổ họng khô rát:
"Giúp, nhanh, nhanh lên!"
Thẩm Diệp đang ngủ kinh hoàng trước cảnh ngay trước mắt mình, cô không kịp hiểu chuyện gì, nhưng trước tiên phải phẩu thuật. Phần cổ bị tổn thương nặng, nguy cơ tử vong cao, huyết áp tụt, nhịp tim yếu dần, máu chảy nhiều.
Tư Hành không được đứng trong căn phòng đang được tiến hành phẫu thuật, anh dựa lưng bên ngoài cửa, lồng ngực đập mạnh.
Ngày hôm qua, sáng hôm nay, mọi thứ vẫn đang rất ổn, vẫn rất bình yên, vậy mà giờ đây mọi thứ trở nên hỗn loạn, đau thương.
Đây đâu phải lúc để cô ngồi đây.
Thanh Nguyệt sực tỉnh, nơi đáy mắt giăng tơ máu, giống như sắp rơi huyết lệ. Nhớ lại rồi, cô phải làm gì đây. Cứ ngồi như vậy ư?
Không, không!
Hơi thở Thanh Nguyệt bất chợt trở nên hỗn loạn, không phải vì sợ hãi, mà chính vì hận không thể giết chết Thẩm Tư Hành. Một khi đã bị đẩy đến cùng, thì sẽ mất đi hoàn toàn cảm giác sợ hãi, cô chẳng còn gì.
Gia tộc, hạnh phúc, con cái, Thanh Nguyệt không còn bất cứ thứ gì.
Cô sợ cái gì chứ?
Còn có gì để mất, Thanh Nguyệt rời khỏi giường, điều chỉnh nhịp thở bản thân. Đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn người nằm trên giường, gương mặt mà có cả đời cô cũng không thể quên, cơn gió lạnh lùa vào trong phòng.
Đầu Thanh Nguyệt nhói lên, quá kh và hiện tại, mọi thứ bị xáo trộn trong tâm trí cô.
Thanh Nguyệt vừa xuống khỏi giường, tựa hồ sắp khuy xuống, đau đến mức muốn gào thét, cô nhíu mày. Bám chặt lấy thành giường, cơn đau lại dịu bớt, dư âm của cơn đau vẫn còn chưa tan, Thanh Nguyệt đưa mắt nhìn xung quanh. Đập vào mắt cô là cửa sổ không song sắt, chân trời phía xa hiện rõ trước mắt.
Tự do, Thanh Nguyệt thèm khát cái được gọi là tự do.
Cô phải đòi lại mọi thứ.
Cô không tin những người ở nơi đây, nhớ rõ hàng rào thép gai bao quanh nơi đây, Thanh Nguyệt giờ đây biết rõ mình chưa từng rời khỏi cái lồng sắt, chưa từng rời khỏi nơi từng giam giữ mình. Cô nhớ rõ, những việc mình đã làm với Tư Hành, Thanh Nguyệt cảm thấy kinh tớm buồn nôn.
Yêu, yêu à? Tình yêu ép buộc, tình yêu hận thù, tình yêu ích kỉ.
Cô đã không còn yêu anh từ lâu rồi, hết yêu hết tình.
Thanh Nguyệt liếc mắt nhìn con dao gọt hoa quả trên bàn, không ngần ngại cầm chặt, dao sắc kè sát cổ. Cơn đau đột ngột khiến Tư Hành tỉnh giấc, cô ngồi trên người anh, lưỡi dao kể sát cổ. Đôi đồng tử sắc đen của Tư Hành co rút, Thanh Nguyệt chính là muốn anh tỉnh dậy.
Tư Hành kinh ngạc nhìn cô, Thanh Nguyệt lại mỉm cười, giọng nói lạnh đến đáng sợ:
"Chìa khóa, xe, đang ở đâu?"
Anh nhìn cô, không quan tâm tới việc cổ mình làm sao. Tư Hành nhanh chóng bắt kịp diễn biến, sắc mặt, giọng nói, ánh mắt Thanh Nguyệt đều đã thay đổi. Ánh mắt ấy căm thù, lạnh lẽo, không có chút sức sống.
Trong khoảnh khắc này, anh sợ một điều, sợ mất cô. Tư Hành mỉm cười:
"Nhớ rồi sao? Thanh Nguyệt."
Thanh Nguyệt bất ngờ chĩa thẳng mũi dao về phía cổ mình, cô biết rõ. Anh cũng có điểm yếu, điểm yếu lớn nhất của Tư Hành chính là Đường Thanh Nguyệt, anh như bị kích động. Gân xanh trên mặt thay nhau nổi lên, tơ máu giăng đầy nơi khóe mắt, tay nhanh chóng muốn giữ lấy tay cô.
Nhưng không kịp! Thanh Nguyệt chĩa sát mũi dao sắc nơi cổ trắng, rất sát. Chính cô cũng có thể cảm nhận rõ ràng, Thanh Nguyệt thét lên:
"Ớ yên, nói mau!"
Anh ngồi yên, bởi vì Tư Hành biết cô sẽ làm thật, anh thấp giọng:
"Thanh Nguyệt, bình tĩnh, anh biết rồi, anh đưa cho em, đừng làm bậy."
Thanh Nguyệt lạnh giọng: "Nhanh."
Cô rời khỏi giường, mắt không rời khỏi Tư Hành, anh chủ động giơ hai tay lên. Cũng rời khỏi giường ngay sau đó, giọng nói trầm khàn vang lên:
"Được, anh nghe em."
Tư Hành giơ hai tay lên, tiến một bước. Thanh Nguyệt liền nói lớn:
"Đứng yên, chỉ cần nói."
Anh dừng lại, đứng yên, nói:
"Thanh Nguyệt, chúng ta, bắt đầu lại đi, anh xin em."
Cô mặt không biến sắc, tâm chưa từng động. Thanh Nguyệt nói:
"Vậy anh quỳ xuống cầu xin tôi đi, chứng minh cho tôi xem."
Trong đôi mắt Tư Hành như léo lên tia sáng, anh quỳ xuống đất, ngước mắt lên nhìn cô phía đối diện. Giọt lệ tuôn trào, giọng khàn đặc:
"Thanh Nguyệt, anh xin em, xin em, cho chúng ta một cơ hội thôi cũng được."
Thanh Nguyệt cười nhạt, cô lùi bước, giọng nói ngày càng lạnh:
"Tiếp đi, chỉ vậy thôi à?"
Tư Hành phát hiện ra Thanh Nguyệt bước dần về phía cửa sổ, anh biết rõ cô đang muốn làm gì. Tư Hành cúi mặt, không nhìn Thanh Nguyệt, anh ghẹn giọng:
"Thanh Nguyệt, một cơ hội thôi. Không được sao? Xin em, trả lời anh."
Cô không trả, ánh mắt không có lấy một tia sáng nhìn Tư Hành.
Chết, sớm thôi, Thanh Nguyệt lựa chọn như vậy, vốn ngay từ đầu muốn người đàn ông này tỉnh giấc, chính là vì để nhìn Đường Thanh Nguyệt ra đi.
Cô biết rõ, anh sẽ không để mình đi, không bao giờ có được tự do, dù bằng bất cứ cách nào. Thanh Nguyệt đã từng chạy trốn khỏi nơi đây, nhưng xung quanh đều là đổi tuyết trắng xóa, không chỉ một lần. Thẩm Tư Hành trao cho cô rất nhiều ánh sáng, rồi lại cướp đi, mạng Thanh Nguyệt, là do anh giữ.
Giữ trong cái vỏ bọc tình yêu khiến cô ghê tởm.
Thanh Nguyệt biết, cô chính là điểm yếu lớn nhất của Tư Hành, cũng là chấp niệm không thể buông, yêu đến đến không biết đúng sai. Thanh Nguyệt muốn anh chìm trong đau khổ, bị nổi đau gặm nhấm ngày qua ngày, để Tư Hành phải trải qua cái cảm giác của bản thân.
Còn gì để mất, còn gì để đau.
Cô vừa nói, vừa kề dao sát cổ:
"Yêu, cơ hội, bù đắp. Anh đừng làm Đường Thanh Nguyệt tôi buồn nôn nữa, yêu tôi bằng cách giam giữ tôi, yêu tôi nhưng làm đau tôi, đây là yêu cái gì chứ, đây là ích kỉ chiếm hữu. Tôi nói cho anh biết, tôi chưa từng yêu anh, chưa từng."
Giọt máu tứa ra, anh không thể ngồi yên. Tâm đau, rất đau, Tư Hành bất chấp mọi thứ lao đến bên Thanh Nguyệt, anh không chậm, chỉ là cô quá nhanh. Dao sắc đâm mạnh vào cổ, đau, rất khó thở, nhưng Thanh Nguyệt không hối hận.
Muộn! Không, không muộn, mi mắt cô nặng trĩu. Thanh Nguyệt đã dùng hết sức mình có để giải thoát cho bản thân, đau đến mức khó thở, Tư Hành hoảng loạn giữ cô trong lòng, anh nhìn máu sắc đỏ tứa ra mà tuôn lệ.
Không, không thể như vậy!
Tư Hành bế Thanh Nguyệt lên, huyệt áp cô tụt nhanh, thân thể trở nên vô lực. Không vùng nổi, đáy mắt tối dần, mặc kệ những lời van xin "Xin em, xin em, đừng nhắm mắt, cố gắng một chút nữa." Thanh Nguyệt vẫn nhắm mắt lại.
Anh bể cô, vội vàng lao ra khỏi nhà, chân trần chạy trên nền tuyết trắng lạnh lẽo. Xông vào nơi Thẩm Diệp đang ở và nghiên cứu thuốc, không xa, chính là ngôi nhà nằm ngay sát bên căn Tư Hành ở. Anh tuyệt vọng nói lớn, cổ họng khô rát:
"Giúp, nhanh, nhanh lên!"
Thẩm Diệp đang ngủ kinh hoàng trước cảnh ngay trước mắt mình, cô không kịp hiểu chuyện gì, nhưng trước tiên phải phẩu thuật. Phần cổ bị tổn thương nặng, nguy cơ tử vong cao, huyết áp tụt, nhịp tim yếu dần, máu chảy nhiều.
Tư Hành không được đứng trong căn phòng đang được tiến hành phẫu thuật, anh dựa lưng bên ngoài cửa, lồng ngực đập mạnh.
Ngày hôm qua, sáng hôm nay, mọi thứ vẫn đang rất ổn, vẫn rất bình yên, vậy mà giờ đây mọi thứ trở nên hỗn loạn, đau thương.
/51
|