Gian Khách

Chương 193: Bước chuyển ngoặt lớn

/930


- Tiêu Chánh Thanh Tra, cách của anh vô dụng, tên đó thực chất không giống như một quân nhân văn phòng, chỉ một chiêu bốn gã kia đã ngã.

Tên vừa rồi im lặng trong nhà giam, là một nhân viên công tác trong Cục Điều Tra, hắn đứng ở trước mặt Tiêu Văn Tĩnh, do dự một lúc mới nói:

- Chuyện này là phạm pháp, nếu như bị người khác phát hiện thì làm thế nào?

- Trước đây tôi cũng không bắt anh phải làm như vậy.

Tiêu Văn Tĩnh xoa thái dương đau nhức, quay đầu nhìn cảnh đêm Thủ đô bên ngoài cửa sổ:

- Yên tâm đi, nếu như có chuyện gì, tôi sẽ gánh vác cho anh.

Một thủ đoạn đê tiện vô sỉ như vậy, Tiêu Văn Tĩnh chưa từng làm. Ngành truyền thông của Thủ đô Tinh Quyển rất phát triển, dân chúng cảnh giác, người của hệ thống Tư Pháp hành sự trước nay đều rất chuẩn mực. Chỉ là hôm nay Tiêu Văn Tĩnh phải chịu quá nhiều áp lực ở trên, thêm vào đó hắn biết rõ Hứa Nhạc là hung thủ, nhưng trước mắt lại không có đủ chứng cứ trực tiếp, vì vậy mới sử dụng cách cũ đã dùng mấy chục năm trước.

Thủ đoạn ti tiện thường là cách làm hữu dụng nhất, chỉ đáng tiếc là những thủ đoạn này khi đứng trước mặt gã Thiếu Úy tên Hứa Nhạc ấy, dường như lại không hề có bất cứ tác dụng nào.

- Ngay từ đầu đã không nên tháo còng plastic ở chân tay hắn ra!

Nhãn thần của Tiêu Văn Tĩnh chợt lạnh băng. Là một sĩ quan điều tra ưu tú, đã nhìn hết tội ác trong Liên Bang, hắn không phải là người dễ dàng động nộ, nhưng không biết tại sao, đối diện với gã Thiếu Úy trẻ tên Hứa Nhạc kia, hắn lại dễ phát tiết như vậy.

Sự phẫn nộ này không biết đến từ đâu, có lẽ là biết rõ đối phương là hung thủ, nhưng lại không tìm được chứng cứ nào chứng minh? Không, loại chuyện này Tiêu Văn Tĩnh vẫn gặp như cơm bữa, có lẽ hắn tức giận với sự máu lạnh của gã Thiếu Úy trẻ đó? Không… Tội phạm giết người biến thái máu lạnh, trong Liên Bang hoàn toàn không hiếm gặp.

Rốt cuộc là mình giận dữ cái gì? Tiêu Văn Tĩnh chợt kinh sợ, rơi vào im lặng. Dần dần hắn đã nghĩ ra, điều hắn tức giận là, rõ ràng là một vụ án đơn giản, nhưng bởi vì áp lực của cấp trên, hắn phải dùng đến những thủ đoạn ti tiện không hợp pháp. Cảnh ngộ này khiến bản thân hắn cảm thấy phẫn nộ.

Hắn nhấp một ngụm trà đặc, cảm nhận vị đắng chát đầu lưỡi, im lặng hồi lâu rồi nói:

- Nếu như gây chuyện trong nhà giam, vậy thì trói chân tay của nghi phạm lại.

Người thuộc hạ đó kinh ngạc nhìn hắn, đôi chút không dám tin vào tai của mình. Hôm nay vì gã nghi phạm trong vụ án giết người ấy, hắn đã phối hợp với Tiêu Văn Tĩnh làm chuyện phi pháp, không ngờ cấp trên lại vẫn kiên trì cách làm đó. Nếu như chuyện này bị cấp trên hoặc là cánh nhà báo biết được, Cục Điều Tra không chỉ mất đi danh dự, mà Tiêu Chánh Thanh Tra đương sự và mình cũng không thể nào ngẩng mặt nhìn trời.

Hắn vô thức muốn kháng lại mệnh lệnh này, bởi vì đây là hành vi phi pháp. Thân là sĩ quan điều tra, hắn có đủ lý do để cự tuyệt, hơn nữa còn có thể báo cáo với cấp trên. Nhưng sự tín nhiệm từ trước đến giờ với Tiêu Văn Tĩnh, cùng sự hợp tác của thân thiết toàn đội của Khoa 2, khiến phản ứng của hắn rõ ràng chậm hơn đôi chút.

Đúng lúc này, một sĩ quan điều tra đẩy cửa vào, mang theo tin tức, đã xóa bỏ sự ưu sầu cảu hắn.

Chính là sĩ quan điều tra trung niên ban sáng đã phụ trách giám định chiếc ô tô màu đen, hắn dùng một nhãn thần kỳ quái nhìn Tiêu Văn Tĩnh, nói:

- Tiêu Chánh Thanh Tra, vụ án Hổ Sơn Đạo… Có người đến tự thú.

Tiêu Văn Tĩnh nghe thấy câu nói này, hai tay buông thõng vô lực trên mặt bàn. Với trí tuệ của hắn, dĩ nhiên biết rõ, những thế lực đang có ý đồ bảo vệ hung thủ thực sự, đã bắt đầu phản kích. Nhưng hắn không ngờ rằng, sự phản kích của đối phương lại ti tiện như thế. Dùng người khác nhận tội thay, đây là thủ đoạn vô vị chỉ có thể nhìn thấy trên những bộ phim xã hội đen. Lẽ nào đối phương cho rằng như vậy sẽ có thể khiến Cục Điều Tra từ bỏ sự điều tra với vụ án giết người mang tính chất dã man ở Hổ Sơn Đạo sao?

Nhưng Tiêu Chánh Thanh Tra đã quên rằng hắn vừa rồi, cũng đã dùng thủ đoạn ti tiện cũng chỉ có nhìn thấy ở trên những bộ phim xã hội đen, mà cả hệ thống Tư Pháp của Liên Bang này cũng có chút lạ lẫm. Hơn nữa hắn cũng nên hiểu rằng, thứ thủ đoạn ti tiện hạ lưu này thường mới có tác dụng nhất.

Hắn đập tay lên bàn, khống chế sự phẫn nộ của mình, nhưng lại phát hiện càng lúc càng không thể khống chế, thậm chí cảm thấy vỗ mạnh chiếc bàn làm việc cũng không đủ đển bộc phát hết cảm xúc trong lòng mình. Ném tách trà? Lúc ban ngày hắn cũng đã ném một chiếc rồi, hiện tại trong phòng làm việc chỉ còn lại một chiếc duy nhất.

Người đến tự thú lại một tên côn đồ ở khu người nghèo của Vọng Đô. Qua cửa kính thủy tinh, hắn nhìn thấy nét mặt thờ ơ của tên côn đồ, đi lại trong Cục Điều Tra như là dạo kỹ viện. Tiêu Văn Tĩnh biết con dê thế tội này là loại người mình sợ nhất. Thứ người bần cùng chỉ cần có tiền, chuyện gì cũng không cần quan tâm, ngồi tù cũng chẳng khác ở nhà.

Việc tử hình của Liên Bang ngày nay không còn nhiều, ngồi tù mấy trăm năm thì lại chẳng ít. Tuy rằng chuyện liên quan tới mưu sát sĩ quan nghĩa vụ thời hạn ở Liên Bang, nhưng trong miệng của tên côn đồ đó, câu chuyện sự xung đột ngẫu nhiên hoang đường, rồi gây ra ngộ sát, lại nói một cách trôi chảy, không tìm được một kẽ hở nào.

Điều này khẳng định hắn đã có người dạy qua. Tiêu Văn Tĩnh im lặng theo dõi hình ảnh trong phòng thẩm vấn thông qua máy giám sát, nhìn thuộc hạ của mình dùng đủ mọi cách để đe dọa, nhưng không hề thu được kết quả gì.

Nếu như điều tra từ phía sau tên côn đồ này, cho dù điều tra thêm bao nhiêu tầng, e rằng cũng không thể nào tìm được kẻ sai khiến thực sự đứng đằng sau.

Đối phương ngay cả việc chém dao thế nào, chiếc áo trên người cũng là chiếc áo dính máu… Rõ ràng là đã được chuyển đến từ Kho vật tư Quân đội Liên Bang, sao lại ở trên người của tên côn đồ. Tất cả đều đã tìm được một lý do cực kỳ đầy đủ… Đương nhiên cả vụ án này còn có rất nhiều sơ hở. Nhưng tên côn đồ ngoài việc thừa nhận mình ngộ sát và giao chiếc áo dính máu ra, thì lại câm chặt miệng, không nói thêm một câu nào.

Tình hình nghiêm trọng nhất là, nếu như thế lực hung thủ thật sự đã ra tay, áp lực nên đến dĩ nhiên sẽ đến, tuyệt đối sẽ không chỉ đơn giản là một người tự thú, sự lo lắng của Tiêu Văn Tĩnh chính là ở điểm này.

Quả nhiên, hắn lập tức nhận được điện thoại của thượng cấp, dùng một giọng điệu mờ ám, yêu cầu hắn nhanh chóng kết thúc vụ án mưu sát Hổ Sơn Đạo, nhanh chóng an ủi gia quyến của người bị hại, đưa ra lời giải thích cho Công ty Cơ khí Quả Xác.

- Chuyện này còn nhiều kẽ hở, có điểm nghi vấn, tôi buộc phải tiếp tục điều tra.

Tiêu Văn Tĩnh nói một cách cố chấp hiếm thấy ở hắn.

- Điều tra thì có thể, vậy thì gã Thiếu Úy kia có phải các anh nên thả hắn không? Nếu như tương lai thật sự có thể tìm được chứng cứ khác, rồi bắt hắn lại cũng không muộn.

Giọng nói đầy uy nghiêm của đầu dây bên kia lạnh lùng nói.

Tiêu Văn Tĩnh chậm rãi ngắt điện thoại, khuôn mặt hiện ra một nụ cười chế giễu mình. Vừa rồi khi nhận được điện thoại của cấp trên trực thuộc, cũng phải chịu áp lực, chỉ có điều đó là bắt Hứa Nhạc, tăng áp lực kết án. Áp lực lúc này, lại hoàn toàn đi theo một hướng khác.

Có lời an ủi với gia quyến người bị hại? Cách nói chó má.

o0o

Sáng ngày thứ ba sau khi xảy ra vụ án mưu sát ở Hổ Sơn Đạo, Hứa Nhạc được sự giám sát của nữ sĩ quan Từ Tùng Tử, bước ra khỏi Cục Điều Tra. Nhìn ánh nắng tươi mới, trong lòng hắn lại không có quá nhiều niềm vui, chỉ là sự điềm tĩnh.

Sự ra tay của Thai Gia hơi chậm hơn so với tưởng tượng của hắn. Nhưng hắn không ngờ Thai Gia lại ra tay một cách nhanh gọn chính xác như vậy, tiêu hủy toàn bộ chứng cứ phạm tội cho mình, hơn nữa đích thân tìm một kẻ chịu tội thay đưa đến Cục Điều Tra.

Chỉ nghĩ đến người chịu tội thay ấy, tâm trạng của Hứa Nhạc đã không thể vui lên nổi.

Thân là Thất Đại Gia Tộc Liên Bang mãi tít trên cao, những chuyện này dĩ nhiên không cần họ phải đích thân đi làm. Ai cũng có một cảnh giới riêng, nhưng thế lực phía dưới nếu muốn tranh đấu, hay chém giết thâu tóm thì còn kém họ rất xa, họ chỉ cần tỏ thái độ một chút, dĩ nhiên sẽ có người đi làm.

Ánh mặt trời có chút chói mắt. Bên cạnh Hứa Nhạc chợt vang lên một giọng nói lạnh lùng bao hàm cả sự phẫn nộ.

- Đêm đêm anh có thể ngủ yên giấc không?

Hứa Nhạc quay đầu lại, nhìn Chánh Thanh Tra Tiêu Văn Tĩnh đang tựa vào cột đá ngoài đại sảnh Cục Điều Tra. Nhìn sắc mặt tiều tụy của người này, hắn im lặng một hồi lâu, sau đó chợt lên tiếng:

- Cả Liên Bang này, không có ai có thể ngủ yên giấc hơn tôi.

Tiêu Văn Tĩnh khẽ ngây người, dường như không thể nào ngờ người này ở lúc này vẫn có thể biểu hiện dáng điệu chính trực không thẹn với lòng như vậy, hắn chợt nói mỉa:

- Bao gồm cả lúc sau khi giết người?

- Người muốn giết người khác, dĩ nhiên sẽ bị người khác giết.

Hứa Nhạc nói.

Chánh Thanh Tra Tiêu Văn Tĩnh dường như đã bắt được một chút tin tức, nheo mắt nói:

- Đáng tiếc anh không chịu nói ra thực tình.

- Bởi vì tôi còn có rất nhiều chuyện phải làm.

Hứa Nhạc nhìn hắn, chợt lên tiếng hỏi:

- Anh có phải cho rằng mình đang đứng bên chính nghĩa không?

- Tôi đang đứng phía pháp luật.

- Đó là lúc mới đầu thôi. Cục Điều Tra vốn không nên tham dự vào vụ án Hổ Sơn Đạo.

Hứa Nhạc nhìn hắn nói:

- Nếu như lúc đầu anh đã không chống chọi được với áp lực này, vậy thì anh nên hiểu rằng, cái anh cần chỉ là công trạng, chỉ là thăng quan tiến chức, không liên quan gì đến chính nghĩa và pháp luật… Rất xin lỗi, đã nói hết tâm tư của anh.

Hứa Nhạc quay đầu bước về chiếc ô tô màu đen đang đợi dưới thềm đá.

Chánh Thanh Tra Tiêu Văn Tĩnh đằng sau lưng hắn nghe thấy những lời này rồi, cũng rơi vào trạng thái suy tư.

o0o

- Tôi không biết tình tiết của vụ mưu sát này, nhưng tôi nghĩ, dù anh có nói thế nào cũng không thể coi là bên chính nghĩa.

Từ Tùng Tử vẫn luôn im lặng ở bên hắn, nhìn thấy thần thái lạc lõng vừa rồi của Tiêu Văn Tĩnh, rồi nhìn khuôn mặt điềm tĩnh của Hứa Nhạc, chợt lên tiếng nói.

- Tôi biết rằng cô cho rằng tôi là hung thủ.

Hứa Nhạc chạm tay vào tay vịn của chiếc ô tô màu đen, không xoay người lại, nói.

- Lúc trước tôi cũng tôn trọng kính sợ pháp luật. Nhưng sau này qua nhiều sự thực mà không ngừng phát hiện, pháp luật của Liên Bang đối với một số người là vô hiệu. Cho nên lòng tôn trọng với pháp luật của tôi cũng đã nhạt dần rồi, tôi đã dần hiểu ra, trong vũ trụ này vốn không có công lý để nói. Nếu đã như vậy, tôi chỉ biết kiên trì đạo lý mà tôi cho rằng đúng, không hề liên quan đến chính nghĩa.

Từ Tùng Tử yên lặng nhìn hắn, rõ ràng biết đối phương trong đêm trước, đã từng tàn nhẫn giết một sĩ quân nghĩa vụ thời hạn, nhưng không biết tại sao, cô cuối cùng lại không cách nào đem trộn chung người này với đám tội phạm máu lạnh, cô thà rằng tin chuyện này có ẩn tình gì, đáng tiếc rằng Hứa Nhạc lại không chịu nói ra.

- Đúng rồi! Tội phá hoại cơ mật trung tâm Liên Bang, vì anh có quyền sở hữu với dữ liệu của phòng thí nghiệm, nên đang tiến hành điều tra thêm, anh tạm thời bị theo dõi tại nơi ở, cũng không cần bị bắt giữ cưỡng chế.

Từ Tùng Tử tự cười mỉa mai mình, nghĩ tới những điều luật Liên Bang mà mình đã học nhiều năm, trước mặt của sự tồn tại tối cao nhưng không nhìn thấy hình bóng kia, lại trở nên khó coi như vậy, nhàn nhạt nói:

- Chúc mừng anh, nếu như không có điều bất ngờ, anh đã thoát thân được khỏi vụ án mưu sát này, có lẽ sẽ không phải đi ra Tòa án Quân sự nữa.

Hứa Nhạc khẽ nói một tiếng cám ơn với cô, sau đó ngồi ghế sau của chiếc ô tô màu đen.

Chiếc ô tô màu đen vội vàng lái khỏi cánh cửa lớn của Cục Điều Tra. Hồ sơ vụ án Từ Tùng Tử đang ôm trong lòng, cô lặng lẽ nhìn chiếc ô tô màu đen biến mất ở góc rẽ, trong lòng âm thầm nghĩ, người sĩ quan trẻ này rốt cuộc có thứ gì trên người, lại có thể để nhiều thế lực trong Chính phủ Liên Bang đồng thời chú ý tới như vậy. Điều này chắc chắn không chỉ là có quan hệ với Trâu Phó Bộ Trưởng.

Sau khi bước ra khỏi Cục Điều Tra, Hứa Nhạc biết Thai Gia đã bắt đầu ra tay, nếu như vụ án mưu sát có thể hóa thành vô hình, vậy thì vấn đề trong phòng thí nghiệm Quả Xác, dĩ nhiên cũng có thể bị áp chế. Hắn không biết đối phương làm bằng cách nào, hắn chỉ đang nghĩ rằng, đối phương tiếp theo đây sẽ cần mình làm gì.

- Phu nhân đang đợi cậu.

Một người trung niên đang ngồi trên vị trí lái chiếc ô tô màu đen. Hứa Nhạc im lặng nhìn bóng lưng của hắn, không biết thế nào lại nhớ tới Cận quản gia.


/930

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status