Gian Khách

Chương 202: Tiểu đội 7

/930


Hứa Nhạc trầm mặc, cũng không có nghĩa là chất phát. Hứa Nhạc hay cười, cũng không có nghĩa là hắn không biết suy nghĩ. Hoàn cảnh sinh trưởng cùng với bối cảnh giáo dục từ nhỏ của hắn, khiến cho hắn cũng không thể hoàn toàn hiểu rõ những phương diện cùng với thủ đoạn của một người thuộc cấp. Cho dù là biết rõ đi chăng nữa, với tính tình của hắn, có lẽ cũng rất khó có thể làm được những chuyện đó. Cho nên từ sau khi rời khỏi Đại khu Đông Lâm, ngoại trừ kết bạn với mấy người theo kiểu ngưu tầm ngưu, mã tầm mã ra, rồi bởi vì những hoàn cảnh đẩy đưa, rốt cuộc những người bạn kia của hắn cũng không có kết cuộc gì tốt, cuối cùng hắn ngay cả một người đồng bọn để giúp đỡ cũng không có.

Đương nhiên, yêu cầu một kẻ xuất thân là cô nhi, vừa mới trở thành một thanh niên hai mươi tuổi, bỗng nhiên hoàn toàn biến thành một người khác, một kẻ mưu mô đầy người, thật sự là có chút khó khăn.

Nhưng mà, thân là một gã cô nhi từng lăn lộ trên đường Phố Chung Lâu mấy năm, lại có thể bình an trải qua thời kỳ trưởng thành, ngoại trừ sự quan tâm của Phong Dư đại thúc ra, bản lĩnh xem mặt người khác của Hứa Nhạc cũng thật sự không tệ. Theo như lời của vị đại thúc kia nói, tiểu tử này tựa hồ trời sinh đã có năng lực thấu hiểu lòng người.

Hứa Nhạc có thể trong thời gian rất ngắn, hiểu được người bên cạnh mình đến tột cùng là nghĩ gì, muốn gì. Giống như là Lý Duy thích người ta tôn trọng mình, cho nên hắn mới chọn con đường quyền lực, cho dù là trong đám cô nhi mà thôi. Giống như là Trương Tiểu Manh, mù quáng chạy theo học thuyết của Thánh Kiều Trì, cho nên bị lão già kia lợi dụng, thơ ngây thiêu cháy nhiệt huyết tuổi thanh xuân theo lý tưởng của mình, cuối cùng hóa thành khói lửa đầy trời, không để ý đến nước mắt của người khác. Giống như là Thi Thanh Hải vậy, mặc dù là bình tĩnh, không để ai vào mắt, nhưng lại bởi vì cái chết của vị Cục Trưởng kia mà phải trốn chui trốn nhủi khắp Liên Bang...

Thư ký Bạch Ngọc Lan cần tiền. Mặc dù cũng không biết khát vọng mãnh liệt đối với tiền của hắn là từ đâu mà đến, nhưng từ đêm hôm đó trong buổi đua xe liều mạng trên đường cao tốc Thủ Kinh kia có thể nhìn ra được, gã nam nhân thanh tú giống như là xử nữ này, một khi liên quan đến tiền, thì ngay cả tính mạng của mình cũng không màng tới. Hơn nữa biểu hiện sau này của hắn cũng đã chứng minh được người này vô cùng tôn trọng tiền tài.

Cơ cấu của Công ty Tịnh Thủy có chút giống với biên chế của Quân đội, nhưng quả thật lại có một số chỗ không giống nhau. Điều không giống nhau nhất, chính là ở chỗ phương diện quyền lực của cán bộ Chủ quản Kỹ thuật. Các nhân viên tác chiến của công ty thay Quân đội Liên Bang tiến hành nhiệm vụ thí nghiệm những vũ khí quân đội kiểu mới của Liên Bang, tiến hành bảo vệ những phi thuyền công trình làm việc tại các vùng không an ninh của Tinh cầu, hoặc là thay Chính phủ Liên Bang chấp hành những nhiệm vụ hắc ám nào đó. Những loại vũ khí mới nhất kia sau khi trải qua quá trình thực nghiệm chiến đấu, gián tiếp quyết định danh sách cùng với thời gian mà những vũ khí kiểu mới kia sẽ được áp dụng chính thức vào Quân đội Liên Bang.

Những Chủ quản Kỹ thuật của các tiểu đội chiến đấu này, cũng nhờ vào loại bối cảnh đó, nên có được những quyền lực tương ứng lớn hơn một chút. Dù sao số liệu của những loại vũ khí đời mới tiến hành thí nghiệm kia, cho đến quá trình giám sát theo dõi, đều cần phải có những Chủ quản Kỹ thuật kia nắm vững. Những nhân viên công tác từ Sở Nghiên Cứu hoặc là Bộ Công Trình phái đến làm việc tại Công ty Tịnh Thủy, không hề nghi ngờ là bị đi sung quân, nhưng bên trong những tiểu đội đơn lẻ kia, lại có được quyền uy cực cao. Giống như là Hứa Nhạc lúc này vậy.

Tiểu đội 7 mà Hứa Nhạc đang quản lý so với những tiểu đội chiến đấu khác cũng không giống nhau. Bởi vì bọn họ hiện tại thuộc về ngành cố vấn an toàn của Công ty. Ngành này trong Công ty Bảo an Tịnh Thủy chính là một ngành không được người ta coi trọng nhất, chuyên môn phụ trách thay các lực lượng khác trong Liên Bang tiến hành cố vấn bảo vệ an toàn tổng thể cho các nhân vật quyền quý của Liên Bang. Nói chính xác, ngắn gọn về cái này, chính là: bảo tiêu.

Lần đầu tiên gặp mặt Bạch thư ký, Hứa Nhạc liền biết đối phương cũng không phải là một người bình thường. Đêm hôm đó đua xe, lại càng khẳng định sự tin tưởng của hắn. Vì thế hắn càng không hiểu nổi, vì sao Tiểu đội 7 có được một nhân vật giống như Bạch Ngọc Lan như vậy, cư nhiên lại không được công ty xem trọng, lại bị sung quân đến ngành cố vấn an toàn này. Lại còn suốt nửa năm nay cũng không có nhận được nhiệm vụ gì cả.

Quan trọng nhất chính là, Tiểu đội 7 này lại không có Tổ trưởng chiến đâu, cấp trên cao nhất lại chính là vị Chủ quản Kỹ thuật Hứa Nhạc này. Một Tiểu đội có cơ cấu như thế này quả thật là quá mức quỷ dị.

Trong Phòng Quân Giới âm u tràn ngập mùi dầu máy. Ánh mặt trời chiều dần dần kéo dài, chiếu tới căn phòng trong góc gần như bị người khác quên lãng đi này. Đi vào Tổng bộ Công ty Tịnh Thủy hơn một tuần, Hứa Nhạc mới biết bên dưới tổng bộ nhìn qua giống như một cái nông trường này, không ngờ lại là một căn cứ ngầm cực kỳ rộng lớn. Phòng Quân Giới cùng những sân diễn tập, toàn bộ đều thiết kế ngầm dưới mặt đất.

- Tổ trưởng Tiểu đội 7 trước kia là tôi. Chẳng qua sau khi thất bại trong nhiệm vụ kia, cho nên mới bị cách chức. Bất quá cấp trên cũng hiểu rõ, mấy tên gia hỏa trong Tiểu đội 7 đều là những tên không nghe lời, cho dù có phái một Tổ trưởng khác đến cũng không có tác dụng gì.

Bạch Ngọc Lam dựa vào một bánh xích của chiếc xe quặng mỏ chuyên dụng đã báo hỏng, đôi bàn tay thanh tú kia thọc vào trong túi quân. Giữa vầng trán thanh tú lộ ra một tia lạnh như băng. Chỉ là trong Phòng Quân Giới tràn ngập mùi vị dầu máy cùng với những trang bị vũ khí lạnh lùng bày biện bốn phía như vậy, khiến cho cả người hắn trở nên có chút không giống với bình thường. Giống như một gã thanh niên lạnh lùng vậy, đột nhiên đứng cạnh một cỗ máy lạnh lẽo, cũng không còn vẻ thanh tú nữa, mà bắt đầu giống như một quân nhân chân chính.

Lúc này trong Phòng Quân Giới riêng của Tiểu đội 7, những trang bị vũ khí bên trong này thật ra nhìn vẫn như cũ hoàn hảo, chỉ là thật lâu không có tiến hành bảo dưỡng mà thôi, cũng không biết đã bao lâu không có xuất hiện trên chiến trường rồi. Hứa Nhạc nằm trên cái ván trượt chuyên dụng, thông qua cặp kính quang lọc bảo vệ mắt, nhìn những cấu tạo bên trong của chiếc xe pháo tự động kia. Hắn thầm nghĩ cái vũ khí này mà thật sự đem đến mấy cái hầm mỏ kia tác chiến, chỉ cần bắn khoảng hai phát pháo liền vỡ tan tành.

Ánh mắt Bạch Ngọc Lan có chút lạnh lùng, bên trong vẻ lạnh lùng kia ẩn giấu một tia tịch liêu. Hắn nhìn cặp chân lộ ra bên ngoài gầm xe pháo xích tự động, trong lòng thoáng nhúc nhích, thầm nghĩ nếu như chiếc xe pháo này mà sụp xuống, gã thanh niên dưới kia đại khái cũng sẽ chết một cách sảng khoái.

- Tôi không biết anh đắc tội với đại nhân vật nào, bị người ta quẳng tới Tiểu đội 7 của chúng ta, nhưng anh nếu đã đến đây, chỉ sợ cũng sẽ không có tương lai gì.

Hứa Nhạc vẫn như cũ chui dưới gầm của xe pháo tự động kia. Không biết là đang bận rộn cái gì, cũng không trả lời hắn. Bạch Ngọc Lan tựa hồ cũng không thèm để ý, chỉ là bình tĩnh kể lại chuyện xưa. Hắn vẫn không biết gã thanh niên Chủ quản Kỹ thuật này, nhìn qua không có chỗ nào khác thường cả, lại có lai lịch gì. Nhưng mà trong đêm đua xe hôm đó, lại nhìn thấy hắn đứng trên bãi đất trống của Sơn Khâu, từ lúc đó Bạch Ngọc Lan bắt đầu trở nên cảnh giác.

Nhất là hôm nay nhìn thấy tờ chi phiếu 120 vạn Liên Bang kia, Bạch Ngọc Lan đối với Hứa Nhạc mặc dù không có gì tò mò, nhưng thái độ lại thay đổi không nhỏ. Cứ coi như là hắn đang kể chuyện xưa đi, xem như là tiền công của tờ chi phiếu kia. Trong lòng hắn nghĩ như vậy, chờ đối phương chân chính đưa ra yêu cầu.

Tấm ván trượt chợt vang lên thanh âm cành cạch, Hứa Nhạc cuối cùng cũng chui ra khỏi gầm của xe pháo tự động kia. Hắn nhìn mấy cái trang bị bên trong Phòng Quân Khố, nhịn không được lắc lắc đầu, hỏi:

- Đây là Phòng Quân Giới chuyên dụng của Tiểu đội chúng ta à? Chẳng lẽ mỗi lần ra ngoài thực hiện nhiệm vụ, chúng ta đều phải tự mang theo trang bị đi à?

Nghe được bốn chữ Tiểu đội chúng ta này, cặp lông mày của Bạch Ngọc Lan chợt run rẩy, hai tay vẫn như trước đút trong túi quần, nhưng đã dần dần nắm chặt lại. Đối với hắn mà nói, Tiểu đội 7 vĩnh viễn là thuộc về hắn và những huynh đệ kia của hắn, ai cũng đừng hòng sỉ nhục.

- Mỗi tiểu đội chiến đấu đều có Phòng Quân Giới riêng của mình, dựa theo những tư liệu do Công ty chuyển xuống các Chủ quản Kỹ thuật mà phân phối cho các nhóm.

Hứa Nhạc lau chùi đám dầu mở bám trên hai tay mình, đi đến trước mặt Bạch Ngọc Lan, trầm mặc một lát sau rồi nói:

- Ngành cố vấn an ninh... làm sao lại có được nhiều hỏa lực hạng nặng như thế chứ? Trang bị ở nơi này, đủ để hủy diệt hoàn toàn một quặng mỏ ở bất cứ tinh cầu nào.

Bạch Ngọc Lan cúi đầu nhìn đôi giày bóng loáng của mình, mặt mài ôn nhu, mỉm cười nói:

- Tiểu đội 7, vốn là là Tiểu đội tác chiến vương bài của Công ty. Tôi là đội trưởng trước đây.

Vẫn là một sự thanh tú mềm mại, mang theo một tia mỉm cười lạnh lùng, nhìn qua cực kỳ giống một cô gái bình tĩnh mà e thẹn. Nhưng Hứa Nhạc lần đầu tiên từ trên người của Bạch Ngọc Lan, cảm nhận được một loại cảm xúc bất đồng với trước đây, đó đại khái là sự kiêu ngạo của một quân nhân.

Tiểu đội tác chiến vương bài? Hứa Nhạc đã hiểu vì cái gì lần đầu tiên nhìn thấy đối phương, đã cảm giác được hơi thở khiến cho hắn phải cảnh giác. Tiểu đội tác chiến vương bài của Công ty Tịnh Thủy, luôn luôn chỉ chấp hành những nhiệm vụ bí mật mà Chính phủ giao phó. Một năm đại khái hơn một nửa thời gian đều tiến hành chém giết huyết tinh tại các địa phương khác nhau của vũ trụ. Kinh nghiệm chiến đấu của bọn họ, chỉ sợ so với các Đặc công của Quân đội Liên Bang còn phong phú hơn rất nhiều. Thậm chí bọn họ còn có thể tự xưng là bộ đội đặc công bí mật của Quân đội Liên Bang cũng được. Chỉ là tiến hành huấn luyện riêng tại Công ty Bảo an Tịnh Thủy.

Một chi đội ngũ như vậy, vì sao lại sa đọa thành bộ dạng như hiện tại?

- Anh vừa nói là xảy ra chuyện, đến tột cùng là chuyện gì?

Hứa Nhạc nhìn Bạch Ngọc Lan, hỏi.

- Những nội dung vừa rồi đã nói, xem như là tôi tặng không cho anh. Bắt đầu từ bây giờ trở đi, một câu hỏi là 10 vạn.

Bạch thư ký do một chân, hai tay vẫn đút trong túi quần, mũi chân khẽ đá một cái xuống đất.

- Không thành vấn đề.

- Năm trước khi chấp hành nhiệm vụ của Công ty, Tiểu đội chúng ta nhận làm thêm một nhiệm vụ riêng, cuối cùng nhiệm vụ mặc dù là thành công, nhưng lại gây tổn thất nặng nề.

- Nhận làm thêm, có phải là do anh rất cần tiền phải không?

- Phải.

- 120 vạn có đủ hay không?

- Gần đủ, còn thiếu chút nữa.

- Nhiệm vụ các anh chấp hành năm trước là nhiệm vụ gì?

- Liên quan đến cơ mật của Liên Bang... Bản thân anh cũng không biết, vậy thì tôi cũng không thể nói.

- Vấn đề này 50 vạn.

- Tôi thích tiền, tôi muốn tiền. Nhưng tôi lại càng tôn trọng pháp luật Liên Bang cùng với cái mạng nhỏ của tôi hơn, Chủ quản đại nhân à.

- Có phải là thực nghiệm robot thế hệ mới của Liên Bang hay không?

Bạch Ngọc Lan chậm rãi ngẩng đầu lên, chân phải vốn đặt khẽ mũi chân trên mặt đất lúc này cũng đã tiến lên một bước, lạnh lùng đứng vững lại. Hắn nhìn Hứa Nhạc một lúc thật lâu mới trả lời:

- Phải.

- Tôi đã hỏi xong rồi.

Hứa Nhạc cũng không có hỏi gã nam nhân thanh tú này, vì cái gì lại thèm khát đối với tiền đến như vậy. Hắn chỉ là mỉm cười nhìn Bạch Ngọc Lan, nói:

- Hiện tại tôi có thể nói là may mắn, trở nên có rất nhiều tiền. Nếu như anh cần, cứ việc mở miệng nói với tôi.

- Tôi có thể nhận làm thêm, nhưng tôi không làm chuyện phạm pháp.

Bạch Ngọc Lan nhàn nhạt nói, ngữ khí vô cùng bình tĩnh mà vô cảm.

Hứa Nhạc lúc này đã hiểu được sự an bày của Trầm Tổng thư ký. Lúc trước tại cuộc đàm phán trên sân phía sau núi Mạc Sầu, hắn đã từng nói hắn phải được tiếp cận việc nghiên cứu chế tạo con robot thế hệ mới. Nhưng mà bản thân Hứa Nhạc lại không thể công khai xuất hiện tại Bộ Công Trình Quả Xác, cho nên đối phương lại lựa chọn một phương pháp khiến cho người ta không thể tưởng tượng ra nổi, chính là đem mình đưa đến bên cạnh một trong những người hiếm hoi nhất của Liên Bang, đã từng chính thức điều khiến con robot thế hệ mới của Liên Bang kia.

- Đương nhiên cũng không phải là chuyện trái pháp luật rồi.

Hứa Nhạc nói:

- Chỉ là chuyện riêng của tôi mà thôi.

- Chuyện riêng thường thường là chuyện vô cùng phiền toái.

Bạch Ngọc Lan cụp mắt xuống, nhìn vào bàn tay dính đầy dầu nhớt của Hứa Nhạc bên cạnh, chậm rãi nói:

- Tôi có thể bán mạng vì tiền, nhưng mà cũng phải bán một cách rõ ràng một chút.

Đôi bàn tay thanh tú của hắn rút ra khỏi túi quần, trên bàn tay phải có thêm một con dao găm. Thanh âm của Bạch Ngọc Lan hơi trầm xuống, nói:

- Nhưng nếu như anh muốn gia nhập vào Tiểu đội của chúng ta, chuyện này cũng không phải là vấn đề tiền bạc nữa. Tôi cũng không thể để cho một gã công tử cậu ấm trẻ tuổi như anh đem ba mươi mấy người chúng tôi kéo hết xuống hố được.

Hứa Nhạc nhìn con dao găm nhỏ nhắn nằm trên bàn tay thanh tú kia, hơi giật mình, nói:

- Anh muốn làm gì?

Kỳ thật những lời này nếu như là do Bạch Ngọc Lan thanh tú kia nói rõ, cảnh tượng có lẽ sẽ càng tuyệt hơn một chút, nhưng Bạch Ngọc Lan chỉ là mỉm cười bước về phía hắn, nói:

- Nếu như anh muốn mua Tiểu đội 7, dù sao cũng phải thể hiện thực lực chân chính cho người ta thấy mới được. Người không đủ sức mạnh, làm sao có tư các đưa ra những yêu cầu đó.

Hứa Nhạc không nói gì. Hắn thủy chung vẫn không thể hoàn toàn hiểu được những suy nghĩ khác thường của gã nam nhân trước mặt, lối suy nghĩ khác thường của gã quân nhân Liên Bang kia. Hắn nhìn con dao găm trong tay gã nam nhân thanh tú, hai nắm tay nắm chặt lại.


/930

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status