Gian Khách

Chương 654: Chuyện xưa tại Phí Thành (F)

/930


- Ta mặc kệ hắn có tổng cộng bao nhiêu cái thân phận, nhưng mà vào lúc ấy, hắn chính là một gã quân nhân Liên Bang, mà hơn bảy vạn quân nhân đã chết dưới tay của hắn lúc đó, toàn bộ cũng đều là những chiến hữu của hắn cả.

Ánh mắt già nua của Lý Thất Phu khẽ nheo lại một chút, hàn khí toát ra bức người, cuối cùng thốt ra thêm một câu nữa.

- Tôi không tin!

Hứa Nhạc giương mắt nhìn chằm chằm vào mớ nước ao màu sắc đang càng ngày càng nồng đậm hơn ngay trước ngực của chính mình. Bên trong làn sương mù trắng toát nồng đậm, thanh âm của hắn khanh khách rung động, cũng không biết bởi vì lạnh run khiến cho hai hàm răng va chạm với nhau hay là do cảm xúc kích động quá mức khiến cho trở thành như vậy, thanh âm cũng có chút hơi cao vút lên:

- Chuyện này tôi tuyệt đối không tin. Tuy rằng đại thúc có thể không phải là người tốt gì, nhưng mà như thế nào lại có thể làm ra những loại chuyện tình như thế này được chứ?

Lão nhân gia rõ ràng đã nhắm lại cặp mắt, căn bản không hề để ý đến những lời nói kích động phản bác chính mình của Hứa Nhạc.

Trong những động tĩnh tiếng nước xôn xao chấn động, Hứa Nhạc ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt già nua mà yên lặng của hắn, thanh âm hơi chút kích động nói:

- Tuy rằng ở đó là chiến trường, nhưng mà với năng lực của đại thúc, nếu như muốn cứu Thủy Nhi ra, căn bản cũng không nhất thiết phải tạo thành động tĩnh lớn đến như vậy.

Lão nhân gia vẫn như cũ nhắm mắt dưỡng thần, trầm mặc không nói lời nào.

Hứa Nhạc quơ mạnh cánh tay vốc một mảng nước lớn, lớn tiếng nói:

- Dựa theo những lời mà ngài vừa nói, chính là do đại thúc tạo thành tràng nổ mạnh kia, cho nên vì vậy Liên Bang mới bắt đầu truy nã hắn, còn ngài thì bất cứ thời khắc nào cũng muốn giết chết hắn? Như vậy hắn vì cái gì còn muốn một phen đem Giản Thủy Nhi giao lại cho ngài? Hai anh em các ngài đã trở mặt với nhau rồi, hắn dựa vào cái gì mà lại còn tín nhiệm ngài đến như thế?

- Bởi vì Tiểu Mộc đã được sinh ra ở Đế Quốc, cho nên nàng ta cũng không có giấy chứng sinh. Hơn nữa nàng ta lại vẫn còn rất nhỏ, cho nên phần sau gáy cũng rất yếu ớt, không thể gắn một con chíp vi mạch giả tạo vào đó được.

Lý Thất Phu chậm rãi mở ra cặp mắt già nua của mình, bên trong đôi mắt chợt hiện lên một tia mỏi mệt nhàn nhạt, thanh âm chậm rãi nói:

- Bởi vì nguyên nhân là chiến tranh đã phát sinh, cho nên từ một năm trước đó, Liên Bang đã bắt đầu quản chế cực kỳ nghiêm khắc việc lưu động dân cư giữa Liên Bang với khu vực Bách Mộ Đại. Nhất là công tác quản lý việc thu nhận con nuôi cùng với những người Đế Quốc lưu vong trở về. Vào cái thời điểm đó, toàn bộ cả Liên Bang này, thậm chí là cả ta cùng với Cục Hiến Chương bên trong nữa, cũng đều không biết rằng sư phụ ta đã từng chế định ra một cái Kế hoạch Mầm móng vô cùng thâm độc cùng với lâu dài độc ác âm hiểm đến như thế. Chỉ là chúng ta cũng chỉ căn cứ vào suy nghĩ an toàn mà tăng mạnh quản lý mà thôi. Về sau khi cậu đã giết chết Mạch Đức Lâm rồi, bên phía Cục Hiến Chương tiến hành công tác điều tra thanh tẩy cẩn thận, mới có thể xác nhận rõ ràng, kể từ sau khi cái tràng chiến tranh kia nổ ra, cũng đã không có bất cứ người nào mang huyết mạch Đế Quốc trà trộn vào Liên Bang được nữa.

- Lúc đó Tiểu Mộc đã không có khả năng lưu lại tại Đế Quốc nữa rồi, bởi vì nàng ta chính là con gái tư sinh của Hoàng hậu Đế Quốc cùng với một người ngoài, hơn nữa lại còn là người Liên Bang nữa. Hoài Phu Sa thân là Hoàng đế Bệ hạ của Đế Quốc, tuyệt đối sẽ không có khả năng để cho một sự tồn tại sỉ nhục như thế còn tồn tại trên thế gian này được. Cho nên Đế Quốc đối với Tiểu Mộc mà nói là vô cùng nguy hiểm. Hắn cũng chỉ có thể một phen đem Tiểu Mộc quay trở về Liên Bang mà thôi. Mà nếu như muốn để cho Tiểu Mộc ở trong Liên Bang có thể khỏe mạnh an toàn lớn dần, vậy thì ngoại trừ giao cho ta nuôi dưỡng ra, cũng không còn bất cứ phương pháp nào khác tốt hơn nữa.

Hứa Nhạc thoáng cau mày, chăm chú lắng nghe, chợt hỏi một câu:

- Vì cái gì? Đâu nhất thiết phải làm như thế?

Lý Thất Phu hiểu được ý tứ bên trong câu hỏi của hắn, chỉ thoáng nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn một cái, nói:

- Không ngừng thay đổi con chíp vi mạch nhân thể, ở bên trong kẽ hở của quang huy Đệ Nhất Hiến Chương mà sinh tồn, cũng không phải là chuyện tình khoái trá gì cả. Bản thân hắn thích sự tự do tuyệt đối, thế nhưng rất rõ ràng hậu quả phải trả cho sự tự do tuyệt đối này là cái gì, cho nên hắn như thế nào có thể để cho đứa con gái thân sinh của chính mình đi lặp lại cái cuộc sống tràn ngập nguy hiểm này của hắn cơ chứ?

- Còn về phần vì cái gì lại đem Tiểu Mộc giao cho ta mà không phải là người nào khác…

Lão nhân gia khẽ ho khan mấy tiếng, sau đó mới tiếp tục nói:

- Bởi vì ta có thể vô cùng dễ dàng để Tiểu Mộc dung nhập vào xã hội Liên Bang mà không có bất cứ rắc rối nào cả. Còn về phần cái gọi là tín nhiệm gì gì đó… Điều này cũng không phải là quan trọng nhất. Tiểu Mộc chung quy nói thế nào thì vẫn là huyết mạch của Lý Gia chúng ta, mà Lý Thất Phu ta từ trước cho đến nay vẫn luôn là người có truyền thống thủ cựu, luôn luôn bênh vực người của mình.

- Bắt đầu từ ngày đó trở đi, bên trong Phí Thành Lý Gia chúng ta liền có thêm một đứa bé gái mà không một ai biết rõ ràng lai lịch. Thai phu nhân có lẽ sẽ đoán ra được một chút gì đó, nhưng mà một khi bà ta đã không mở miệng hỏi qua, ta tự nhiên cũng sẽ không chủ động giải thích gì cả.

- Ta đã đặt tên cho đứa bé gái kia là Giản Tiểu Mộc, chính là bởi vì theo ý của ta, nàng ta không có phụ thân, cũng không có mẫu thân, mà là một tiểu tinh linh mà trời xanh tùy tiện từ trên một dãy ngân hà nào đó lấy ra… Gọi là Tiểu Mộc, lại còn là hy vọng nàng ta có thể một phen đem cái dòng họ Lý Gia kia gắn lên trên người của mình.

Khi nhắc tới vị thiếu nữ xinh đẹp hiện tại đang tác chiến ở trong lãnh thổ Đế Quốc xa xôi bên kia, trên khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn của vị Quân Thần lão nhân gia đột nhiên nổi lên một nụ cười ôn hòa như trời xanh phẳng lặng. Tựa hồ như là mỗi lần nghĩ đến cái sự tồn tại đáng yêu giống hệt như một tiểu tinh linh rất nhiều năm trước đây kia, ông ta liền sẽ không bao giờ giống như một vị Quân Thần đại nhân bình tĩnh uy nghiêm khiến cho kẻ khác không lạnh mà run kia nữa, mà cũng chỉ là một lão đầu nhi tầm thường đến cực điểm đang nghĩ đến đứa cháu nội ngoan ngoãn của chính mình mà thôi.

Nhìn thấy nụ cười trên mặt vị lão nhân gia, cảm thấy nếu như mình tiếp tục đặt thêm nhiều câu hỏi đối với cái chuyện tình này nữa thì liền có vẻ có chút không được tôn trọng, cho nên Hứa Nhạc rất nhanh mím chặt cặp môi mình lại, thoáng cúi đầu trầm mặc một lát sau, cuối cùng mới thay đổi đề tài:

- Vì cái gì… tại thời điểm tiến hành Buổi biểu diễn văn nghệ Thắng Lợi tại Tây Lâm, Hoàng đế Đế Quốc lại một phen nổi điên, hạ mệnh lệnh cho Quân viễn chinh Đế Quốc toàn bộ phóng ra? Tôi biết, cái này khẳng định là bởi vì hắn đã biết thân phận thật sự của Giản Thủy Nhi. Nhưng mà vấn đề chính là ở chỗ, bên trong Liên Bang này cũng đều không có một người nào biết được cái bí mật này, Hoàng đế Đế Quốc ở trong Tinh vực Tả Thiên xa xôi kia, lại như thế nào có thể biết được chứ?

- Nguyên nhân vô cùng đơn giản, là một cái chân lý cùng với một cái bí mật!

Lý Thất Phu chậm rãi thu liễm lại nụ cười trên mặt mình, nhìn chằm chằm Hứa Nhạc, bên trong cặp mắt đã từng chứng kiến qua không biết bao nhiêu huyết hỏa khói súng, không ngờ lúc này lại biến thành tĩnh lặng đến như vậy, lại tựa hồ như là đang ẩn chứa vô số những thâm ý nào đó vậy.

- Hiện tại hẳn là cậu cũng đã biết nhiều thế hệ của Đại Sư Phạm Đế Quốc đều luôn luôn mang họ Hoa, cũng không ai biết vì cái gì lại như thế. Chẳng qua theo như ý của ta, đại khái là bởi vì đám bọn họ lớn lên cũng đều quá mức xinh đẹp, giống hệt như là một đóa u hoa nở rộ ở bên trong núi rừng vậy. Cái gọi là chân lý này, chính là khuôn mặt của bọn họ… Tiểu Mộc có được một cái khuôn mặt xinh đẹp như thế, đó chính là cái chứng cứ tốt nhất để xác định điều đó.

- Tôi là một trong những Công Trình Sư đã nghiên cứu chế tạo ra con Robot MXT, tuy rằng tôi cũng không có nghiên cứu nhiều lắm về vấn đề triết học mỹ học gì đó, nhưng mà xin ngày cũng không cần dùng những lời nói này để làm nhục năng lực tính toán logic của tôi…

Hứa Nhạc có chút mệt mỏi vốc lên một đám nước nóng, chà xát lên khuôn mặt của chính mình, chậm rãi nói.

- Nguyên nhân quan trọng nhất của chuyện này… đương nhiên chính là cái bí mật còn lại rồi…

Lý Thất Phu lẳng lặng nhìn hắn, sau đó chậm rãi nói:

- Mà nếu đã nói là bí mật, vậy như thế nào lại có thể nói cho cậu biết được?

Trải qua một khoảng thời gian dài trầm mặc, sau đó Hứa Nhạc đang cúi đầu nhìn xuống ao nước, đột nhiên mở miệng nói:

- Có phải là có quan hệ với cái sợi dây xích tay kia hay không? Cái sợi dây xích tay kia có phải chính là Tinh đồ mà vị Đại Sư Phạm tiền nhiệm năm xưa đã tặng cho đại thúc hay không?

Cặp lông mày bạc trắng của Lý Thất Phu chợt dần dần nhăn lại một chút, nhưng mà vô cùng kỳ diệu chính là, điều này cũng không có ý nghĩa rằng ông ta đang tức giận, mà ngược lại còn có thể nhìn thấy vài tia tiếu ý cùng với tán thưởng nhàn nhạt xuất hiện bên trong ánh mắt già nua của ông ta:

- Quả nhiên không hổ là Công Trình Sư có thiên phú tốt nhất của Liên Bang, chỉ đứng sau hắn mà thôi…

Lão nhân gia cũng không hề nhìn về phía Hứa Nhạc, mà là mang theo một tia yên lặng, tựa lưng vào một tảng đá lớn bên cạnh cái ao nước khoáng, từ từ khép lại cặp mắt, ngữ khí bình thản, nói:

- Trong toàn bộ phiến vũ trụ này, chỉ có một số rất ít người là biết đến sự tồn tại của cái Tinh đồ này. Đối với đám người bọn họ mà nói, cái bản Tinh đồ này có lẽ sẽ có thể thay đổi hết thảy mọi thứ cục diện hiện tại. Trước kia bản thân ta cũng đã từng cho rằng chính là như thế. Vì Liên Bang, ta có thể không tiếc hết thảy mọi hậu quả mà tìm cho bằng được cái bản Tinh đồ kia. Nhưng mà cuối cùng sau khi ta biết được bên trong cái sợi xích tay kia đang cất giấu là cái gì, ta mới biết được, hóa ra tất cả mọi người chúng ta cũng đều đã sai lầm rồi.

- Rất nhiều người cũng đều cho rằng cái bản Tinh đồ kia chính là con đường thông đạo không gian thứ ba khác chưa được khám phá giữa Đế Quốc cùng với Liên Bang…

- Kỳ thật, đó chỉ là một phần lễ vật mà thôi, chỉ có điều hiện tại tất cả mọi người tựa hồ đã không hề cần đến cái phần lễ vật kia nữa rồi, như vậy… nó cũng chỉ sẽ là một phần lễ vật sinh nhật bình thường mà một người phụ thân cấp cho con gái của chính mình mà thôi.

- Mặc dù tôi nghe cũng không hiểu rõ ràng cho lắm…

Hứa Nhạc thành thành thật thật trả lời:

- Chẳng qua tôi cũng hiểu được ý tứ trong lòng nói của ngài. Một khi nó đã đối với Liên Bang cũng không còn ý nghĩa thực tế gì nữa rồi, như vậy thì cũng không ai có thể biết được bên trong sợi dây xích tay trên cổ tay của Giản Thủy Nhi đến tột cùng là cái gì… Nếu như có người biết được, hơn nữa lại có ý đồ muốn chiếm lấy, như vậy tôi sẽ thay thế nàng ta bảo vệ tốt nó!

Đây tuyệt đối là một lời hứa hẹn, là do một gã nam nhân trẻ tuổi đối với một vị nam nhân lớn tuổi đưa ra một lời hứa hẹn. Cái vị nam nhân lớn tuổi theo truyền thống thủ cựu bênh vực người của mình kia đã không có bất cứ đạo lý gì, bất kể mọi hậu quả, chỉ vì một cái nguyên nhân cùng huyết mạch, lấy nhân tình làm đạo lý, yên lặng chăm nom chiếu cố cho cô bé con kia lớn đần lên, biến thành một cô thiếu nữ Thần tượng quốc dân Liên Bang, lớn dần lên thành một con người đã có được cuộc sống độc lập của chính mình, như vậy hiện tại người bảo vệ cho cô gái ấy, theo lẽ thường đương nhiên là phải đổi lại cho một thế hệ kế tiếp rồi!

Lý Thất Phu khẽ mở to cặp mắt già nua, lẳng lặng liếc mắt nhìn Hứa Nhạc một cái, bên trong ánh mắt bình tĩnh thế nhưng lại mang theo một tia ý tứ trêu chọc nhàn nhạt:

- Nhưng mà vấn đề chính là ở chỗ, những đối tượng mà cậu muốn bảo vệ, hiện tại thật sự có chút quá nhiều rồi.

Ngay sau khi thốt ra câu nói kia, Hứa Nhạc đột nhiên cảm thấy có một cỗ cảm giác áp bức mạnh mẽ đến mức quẫn bách khó có thể chống cự nổi đột nhiên đánh úp thẳng lên trên người mình.

Bên trong chuyến hành trình từ khỏa tinh cầu quặng mỏ hoang vu kia quay trở lại khu căn cứ quân sự trên Tinh hệ Hoàng Ách, cái vị thiếu nữ tình nhân trong mộng kia của hắn mặc dù chưa từng mở miệng nói thẳng ra, nhưng mà lại đã dùng hành vi cử chỉ cùng với ánh mắt thân mật của chính mình để mà biểu lộ tâm ý. Chính vì thế cho nên mới khiến cho hắn ngơ ngẩn thất thố, mừng như điên không thể nào kể xiết, vui sướng vô cùng cũng sinh ra một sự sợ hãi vô hạn.

Năm đó bên dưới bầu trời đêm của Đại khu Đông Lâm, hắn đã từng rơi lệ đầy mặt hô lớn, sau này sẽ lấy Giản Thủy Nhi làm vợ mình. Trong lòng hắn lúc đó đã từng hy vọng xa vời chuyện này có thể biến thành sự thật biết bao nhiêu mà nói? Thế nhưng đến khi mà cái giấc mộng này thật sự biến thành sự thật, ai còn có thể đi quản đến cái chứng sợ hãi đối với thần tượng nổi tiếng này cơ chứ? Ai còn sẽ ở trên bờ hồ này nói ra cái loại cảm giác xa cách khó có thể chấp nhận được như vậy cơ chứ?

Thế nhưng vấn đề chính là tất cả những cao tầng của Quân đội Liên Bang cũng đều cho rằng hắn chính là con rể tương lai của Trâu Bộ Trưởng rồi… Vấn đề chính là bên trong gian nhà kho ngầm bên dưới khu công nghiệp tại Cảng Đô kia, cái vị nữ Công Trình Sư vĩnh viễn có cặp bồng đảo đầy đặn vô cùng nhu nhuận lại tràn ngập trí tuệ kia nghe nói vì mình mà đã từ hôn… Vấn đề chính là nghe nói cái vị tiểu thư của Nam Tương gia xinh đẹp tuyệt trần lại lặng lẽ ôn nhu khiến người khác phải đồng tình kia cũng đã đi đến Đại khu Thủ Đô rồi.

Lúc còn ở trong tòa đại viện màu trắng phủ Đại Sư Phạm của Đế Quốc kia, đối mặt với áp lực bị giam giữ cả đời cùng với sự uy hiếp tử vong đến từ Hoài Thảo Thi kia, hắn đã từng lên tiếng thổ lộ tiếng lòng mình, thậm chí là cái cô tiểu thư Trương Tiểu Manh có cặp mắt kính gọng đen đã từng thương tổn hắn, hiện tại đang ngồi bên trong tòa nhà Nghị Viện kia, cũng đã vô cùng thản nhiên mà quẳng ném vô số sự không cam lòng mãnh liệt…

Những cô thiếu nữ này ai nấy cũng đều là tốt lắm, đều vô cùng tốt, cũng đều là những người mà hắn rất muốn, rất muốn…

Bản thân hắn có diện mạo vô cùng bình thường, bắt đầu từ thời kỳ thiếu niên trở đi, cũng tựa hồ như chưa từng nói qua những lời nói vuốt ve thân mật đối với bất cứ cô thiết nữ nào. Hơn nữa cộng thêm một chút khuyết điểm bên dưới vẻ ngoài ôn hòa thật thà, tính tình lại còn cất giấu một cỗ lạnh lùng cố chấp kiên nghị mạnh mẽ nữa… Bất luận từ góc độ nào đó mà nhìn lại, hắn cũng không phải là một nhân vật có thể dễ dàng thu hút sự chú ý của những cô thiếu nữ, nhất là những cô thiếu nữ vĩ đại…

Bên trong vũ trụ này có nhiều những khỏa sao trời phát ra ánh sáng chói lọi như thế này, có thể tháo xuống được Giản Thủy Nhi, tuyệt đối đã vượt qua sự ảo tưởng cuồng vọng vô cùng nảy mầm từ thời kỳ thanh xuân của Hứa Nhạc rồi. Thế nhưng ngày hôm nay chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện ra nhiều khỏa tinh cầu sáng rọi đến như thế, khiến cho hắn cảm thấy vô cùng phiền não. Đây chính là cái loại phiền não vô sỉ nhất của một gã nam nhân có thể gặp phải a!

Vô số những cảm xúc không ngừng biến ảo liên tục bên trên khuôn mặt của Hứa Nhạc, vui sướng, xấu hổ, tự giễu, tự trách, tự tin, tự đắc… rất nhiều những loại biểu tình hỗn hợp lại cùng một chỗ, cay, đắng, ngọt, lạt khó có thể phân biệt rõ ràng… Cộng với những làn sương trắng tràn ngập bên trong ao suối nước nóng này, vì thế cho nên hắn hoàn toàn không có chú ý đến vị lão nhân gia đã từ lúc nào rời khỏi cái ao nước này, đang dưới sự trợ giúp của đám binh lính hậu cần mà mặc lên quần áo cùng với giày đi trong nhà.

Quân Thần Lý Thất Phu chậm rãi xoay người lại, nhìn về phía cái gã nam nhân trẻ tuổi ở bên cạnh tảng đá dưới ao, giờ phút này đang lộ ra một biểu tình khiến cho người khác vô cùng chán ghét khinh bỉ kia, cố gắng áp lực lại sự xúc động muốn một chưởng đập chết cái gã này, cặp mày khẽ nhíu lại, trầm giọng nói:

- Nếu như cậu muốn cùng với Tiểu Mộc ở một chỗ với nhau, vậy thì trong vòng năm nay nên xử lý tốt hết những cái vấn đề rắc rối của cậu đi, sau đó đi đến Phí Thành cầu hôn!

Hứa Nhạc thoáng rùng mình một cái, xôn xao một chút, đã từ trong ao nước khoáng mà đứng thẳng người lên. Hắn thoáng ngạc nhiên nhìn về phía vị lão nhân gia đã chậm rãi xoay người rời đi, vội vội vàng vàng chà lau một chút thân thể ướt sũng của chính mình.

Hắn từ trong những lời nói này của lão nhân gia, ít nhất có thể nghe ra được hai cái ý tứ khác nhau. Một cái chính là lần hành động quân sự của Quân đội Liên Bang ở bên phía Tinh hệ Đế Quốc, khẳng định là sẽ trong khoảng thời gian một tháng này mà hoàn toàn chấm dứt. Bằng không thì Giản Thủy Nhi cũng vốn không có biện pháp trở về trong khoảng thời gian gấp gáp như thế. Mà cái thứ hai, chính là… thân là Quân Thần của Liên Bang, lão nhân gia vốn dĩ cũng không thèm suy nghĩ đến chuyện cấp mặt mũi cho Trâu Bộ Trưởng, cho Nam Tương Gia, cho Công ty Cơ khí Quả Xác… những tồn tại khổng lồ mà không ai dám không nể mặt này.

- Đừng quên rằng, Tiểu Mộc chính là do đích thân ta nuôi lớn lên…

Lý Thất Phu đang đi ra đến ngoài cửa, đột nhiên xoay người nhìn lại, nhìn Hứa Nhạc, chậm rãi nói:

- Nàng ta chính là con gái của ta!

Chỉ cần là chuyện liên quan đến hạnh phúc cả đời của Giản Thủy Nhi, chỉ cần thân thể già nua của Quân Thần đại nhân khẽ chấn động một cái, toàn bộ Liên Bang chắc chắn sẽ phải tránh lui.

Chỉ là, vì cái gì mà lại gấp gáp như vậy chứ?


/930

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status