//Nhị thiếu phu nhân, cuối cùng người cũng tỉnh lại rồi, làm em sợ chết đi được.
- Tiểu Đan, đã xảy ra chuyện gì vậy em?
//Đêm qua người sốt cao, rồi ngất đi...
- Cảm ơn em đã chăm sóc cho ta.
//Không cần phải cảm ơn em đâu nhị thiếu phu nhân. Là bác sĩ đã cứu nhị thiếu phu nhân, em không có làm được điều gì cho người cả.
Giản Thuệ mỉm cười “em đã chăm sóc cho ta còn gì!”
Tiểu Đan gật đầu rồi ngồi xuống bên cạnh Giản Thuệ “người thấy thế nào rồi ạ?”
- Ta cảm thấy mình đã ổn.
//Tạ ơn trời, đêm qua người làm em sợ chết đi được. Trong cơn mê sảng, em nghe người mắng ai đó nhưng không nghe rõ tên.
Giản Thuệ ngơ ngác nhìn Tiểu Đan “ta mắng người khác trong cơn mê sao?”
//Dạ!
- Là mắng ai vậy chứ?
//Em cũng không biết nữa!
Tiểu Đan bưng chén thuốc rồi khẽ thổi qua...
//Nhị thiếu phu nhân, người uống thuốc đi. Em cảm thấy nó đã vừa uống.
- Cảm ơn em nhiều lắm Tiểu Đan!
//Đêm qua, em nghe bác sĩ bảo nhị thiếu phu nhân cảm lạnh nên sáng sớm nay em đã sắc cho người thang thuốc giải cảm. Nói gì thì nói, mấy cái như giải cảm hay phong hàn thì tây y không qua được đông y của chúng ta đâu.
- Em thật chu đáo!
//Em biết ở Tiêu gia này không ai quan tâm đến nhị thiếu phu nhân nên em mới bù đắp cho người.
Giản Thuệ nắm chặt đôi tay Tiểu Đan “ta biết em rất tốt với ta, ân tình này ta nguyện sẽ khắc cốt ghi tâm!”
//Thôi được rồi, người nghỉ ngơi đi. Em phải đi làm việc đây ạ!
Giản Thuệ mỉm cười “được...”
…………
//Đại thiếu gia, cậu đến đây làm gì?
“Ta đến lấy quần áo của ta”
//Vậy cậu về trước đi, em mang đến cho cậu sau.
“Cô ta đâu?”
//Đại thiếu gia muốn hỏi ai?
Tiêu Thần không trả lời Tiểu Đan, anh mang theo sắc mặt hầm hầm tiến vào khu vực của hầu nữ...anh đá cửa từng phòng nhưng không nhìn thấy người anh cần tìm, cho đến căn phòng cuối cùng của dãy phòng.
Ầm...
Giản Thuệ giật bắn người, nên ngồi bật dậy!
Thấy Tiêu Thần đang đứng hiên ngang trước cửa phòng, Giản Thuệ nheo mắt “tên lưu manh kia, lại muốn gì nữa đây?”
Sắc mặt Tiêu Thần vốn đã lạnh, giờ càng lạnh hơn...khí lạnh trên người anh như đóng băng vạn vật trên đời.
“Quần áo của tôi đâu?”
- Quần áo gì chứ?
“Cô đang đùa với tôi sao?”
- Hừ...chỗ quần áo ấy tôi đã vứt vào thùng rác cả rồi.
“Cô dám!”
- Trên đời này không có gì mà tôi không dám làm cả.
“Được lắm!”
Giản Thuệ bĩu môi “anh còn không mau cút đi!”
Tiêu Thần cười lạnh “bảo tôi cút sao? Cô uống nhầm thuốc rồi à?”
- Anh mới uống nhầm thuốc đó, tự dưng từ đâu xông vào phòng tôi rồi còn làm loạn.
“Tôi hỏi lại lần cuối, quần áo của tôi đâu?”
- Tôi cũng nhắc lại một lần nữa...tôi đã ném tất cả vào thùng rác rồi. Nghe rõ chưa?
Tiêu Thần không muốn đôi co, dong dài...anh nhào đến túm lấy tay Giản Thuệ rồi kéo cô ra ngoài “thùng rác nào?”
- Anh siết chặt tay tôi như vậy khiến tôi đau đấy.
“Liên quan gì đến tôi!”
- Này...anh làm tôi đau mà bảo không liên quan à?
“Nói...thùng rác nào?”
Giản Thuệ há hốc mồm “tên này đúng là đầu đất, mình nói vậy cũng tin“.
- Tôi không nhớ!
- Á...a...
- Khốn kiếp, anh buông tay tôi ra.
Giản Thuệ vùng vẫy kịch liệt, nhưng cô càng vùng vẫy thì anh càng siết chặt hơn.
Nước mắt Giản Thuệ bỗng dưng tuôn rơi lã chã!
Tiêu Thần nhíu mày rồi nớ lỏng nắm tay, cuối cùng thì cũng thả tay cô ra. Anh rất lúng túng khi nhìn thấy cô khóc “cô ta khóc thật rồi sao?”
Tiểu Đan hớt hải chạy đến, cô thở hắt ra “đại, đại thiếu gia!”
Tiêu Thần nhìn Tiểu Đan nhưng không lên tiếng.
//Nhị thiếu phu nhân, người sao rồi?
Giản Thuệ khẽ lắc đầu “ta không sao!”
//Tay người sưng đỏ lên rồi đây.
Giản Thuệ liếc nhìn Tiêu Thần “ta ổn, em đừng lo lắng quá“.
//Đại thiếu gia, sao cậu lại làm cho nhị thiếu phu nhân đau vậy chứ? Nhị thiếu phu nhân vẫn còn đang ốm. Truyện Xuyên Không
“Nhị thiếu phu nhân?”
Tiêu Thần chỉ tay vào Giản Thuệ rồi ngạc nhiên hỏi Tiểu Đan “cô ta là nhị thiếu phu nhân của cô?”
//Dạ đúng ạ!
Tiêu Thần nheo mắt “cô điên nên nói sảng đúng không Tiểu Đan?”
//Đại thiếu gia, đây đúng thật là nhị thiếu phu nhân của Tiêu gia...là người vợ danh chính ngôn thuận của nhị thiếu gia, là em dâu của cậu đó đại thiếu gia.
Tiêu Thần lạnh mặt “em trai tôi đã qua đời, nó còn chưa kết hôn...lấy đâu ra vợ?”
//Đại thiếu gia, ngày tang lễ của nhị thiếu gia, cậu không về nên không biết...nhị thiếu phu nhân đây đã được đưa vào Tiêu gia để minh hôn cùng nhị thiếu gia.
Tiêu Thần nghe xong lời Tiểu Đan nói thì nhíu mày, anh không nói gì thêm...chỉ sải bước rời đi...
Trên đường trở về phòng, Tiêu Thần luôn nghĩ đến điều mà Tiểu Đan nói khi nãy, lòng bứt rứt khó chịu “minh hôn...cái hủ tục vớ vẩn này luôn khiến cho cuộc đời của những cô gái nơi vùng quê xa xôi hẻo lánh này phải khổ sở, anh thấy tội cho những cô dâu bị mua về minh hôn...Họ phải trở thành quá phụ khi mười sáu mười bảy tuổi, cái tuổi chưa biết gì“.
- Tiểu Đan, đã xảy ra chuyện gì vậy em?
//Đêm qua người sốt cao, rồi ngất đi...
- Cảm ơn em đã chăm sóc cho ta.
//Không cần phải cảm ơn em đâu nhị thiếu phu nhân. Là bác sĩ đã cứu nhị thiếu phu nhân, em không có làm được điều gì cho người cả.
Giản Thuệ mỉm cười “em đã chăm sóc cho ta còn gì!”
Tiểu Đan gật đầu rồi ngồi xuống bên cạnh Giản Thuệ “người thấy thế nào rồi ạ?”
- Ta cảm thấy mình đã ổn.
//Tạ ơn trời, đêm qua người làm em sợ chết đi được. Trong cơn mê sảng, em nghe người mắng ai đó nhưng không nghe rõ tên.
Giản Thuệ ngơ ngác nhìn Tiểu Đan “ta mắng người khác trong cơn mê sao?”
//Dạ!
- Là mắng ai vậy chứ?
//Em cũng không biết nữa!
Tiểu Đan bưng chén thuốc rồi khẽ thổi qua...
//Nhị thiếu phu nhân, người uống thuốc đi. Em cảm thấy nó đã vừa uống.
- Cảm ơn em nhiều lắm Tiểu Đan!
//Đêm qua, em nghe bác sĩ bảo nhị thiếu phu nhân cảm lạnh nên sáng sớm nay em đã sắc cho người thang thuốc giải cảm. Nói gì thì nói, mấy cái như giải cảm hay phong hàn thì tây y không qua được đông y của chúng ta đâu.
- Em thật chu đáo!
//Em biết ở Tiêu gia này không ai quan tâm đến nhị thiếu phu nhân nên em mới bù đắp cho người.
Giản Thuệ nắm chặt đôi tay Tiểu Đan “ta biết em rất tốt với ta, ân tình này ta nguyện sẽ khắc cốt ghi tâm!”
//Thôi được rồi, người nghỉ ngơi đi. Em phải đi làm việc đây ạ!
Giản Thuệ mỉm cười “được...”
…………
//Đại thiếu gia, cậu đến đây làm gì?
“Ta đến lấy quần áo của ta”
//Vậy cậu về trước đi, em mang đến cho cậu sau.
“Cô ta đâu?”
//Đại thiếu gia muốn hỏi ai?
Tiêu Thần không trả lời Tiểu Đan, anh mang theo sắc mặt hầm hầm tiến vào khu vực của hầu nữ...anh đá cửa từng phòng nhưng không nhìn thấy người anh cần tìm, cho đến căn phòng cuối cùng của dãy phòng.
Ầm...
Giản Thuệ giật bắn người, nên ngồi bật dậy!
Thấy Tiêu Thần đang đứng hiên ngang trước cửa phòng, Giản Thuệ nheo mắt “tên lưu manh kia, lại muốn gì nữa đây?”
Sắc mặt Tiêu Thần vốn đã lạnh, giờ càng lạnh hơn...khí lạnh trên người anh như đóng băng vạn vật trên đời.
“Quần áo của tôi đâu?”
- Quần áo gì chứ?
“Cô đang đùa với tôi sao?”
- Hừ...chỗ quần áo ấy tôi đã vứt vào thùng rác cả rồi.
“Cô dám!”
- Trên đời này không có gì mà tôi không dám làm cả.
“Được lắm!”
Giản Thuệ bĩu môi “anh còn không mau cút đi!”
Tiêu Thần cười lạnh “bảo tôi cút sao? Cô uống nhầm thuốc rồi à?”
- Anh mới uống nhầm thuốc đó, tự dưng từ đâu xông vào phòng tôi rồi còn làm loạn.
“Tôi hỏi lại lần cuối, quần áo của tôi đâu?”
- Tôi cũng nhắc lại một lần nữa...tôi đã ném tất cả vào thùng rác rồi. Nghe rõ chưa?
Tiêu Thần không muốn đôi co, dong dài...anh nhào đến túm lấy tay Giản Thuệ rồi kéo cô ra ngoài “thùng rác nào?”
- Anh siết chặt tay tôi như vậy khiến tôi đau đấy.
“Liên quan gì đến tôi!”
- Này...anh làm tôi đau mà bảo không liên quan à?
“Nói...thùng rác nào?”
Giản Thuệ há hốc mồm “tên này đúng là đầu đất, mình nói vậy cũng tin“.
- Tôi không nhớ!
- Á...a...
- Khốn kiếp, anh buông tay tôi ra.
Giản Thuệ vùng vẫy kịch liệt, nhưng cô càng vùng vẫy thì anh càng siết chặt hơn.
Nước mắt Giản Thuệ bỗng dưng tuôn rơi lã chã!
Tiêu Thần nhíu mày rồi nớ lỏng nắm tay, cuối cùng thì cũng thả tay cô ra. Anh rất lúng túng khi nhìn thấy cô khóc “cô ta khóc thật rồi sao?”
Tiểu Đan hớt hải chạy đến, cô thở hắt ra “đại, đại thiếu gia!”
Tiêu Thần nhìn Tiểu Đan nhưng không lên tiếng.
//Nhị thiếu phu nhân, người sao rồi?
Giản Thuệ khẽ lắc đầu “ta không sao!”
//Tay người sưng đỏ lên rồi đây.
Giản Thuệ liếc nhìn Tiêu Thần “ta ổn, em đừng lo lắng quá“.
//Đại thiếu gia, sao cậu lại làm cho nhị thiếu phu nhân đau vậy chứ? Nhị thiếu phu nhân vẫn còn đang ốm. Truyện Xuyên Không
“Nhị thiếu phu nhân?”
Tiêu Thần chỉ tay vào Giản Thuệ rồi ngạc nhiên hỏi Tiểu Đan “cô ta là nhị thiếu phu nhân của cô?”
//Dạ đúng ạ!
Tiêu Thần nheo mắt “cô điên nên nói sảng đúng không Tiểu Đan?”
//Đại thiếu gia, đây đúng thật là nhị thiếu phu nhân của Tiêu gia...là người vợ danh chính ngôn thuận của nhị thiếu gia, là em dâu của cậu đó đại thiếu gia.
Tiêu Thần lạnh mặt “em trai tôi đã qua đời, nó còn chưa kết hôn...lấy đâu ra vợ?”
//Đại thiếu gia, ngày tang lễ của nhị thiếu gia, cậu không về nên không biết...nhị thiếu phu nhân đây đã được đưa vào Tiêu gia để minh hôn cùng nhị thiếu gia.
Tiêu Thần nghe xong lời Tiểu Đan nói thì nhíu mày, anh không nói gì thêm...chỉ sải bước rời đi...
Trên đường trở về phòng, Tiêu Thần luôn nghĩ đến điều mà Tiểu Đan nói khi nãy, lòng bứt rứt khó chịu “minh hôn...cái hủ tục vớ vẩn này luôn khiến cho cuộc đời của những cô gái nơi vùng quê xa xôi hẻo lánh này phải khổ sở, anh thấy tội cho những cô dâu bị mua về minh hôn...Họ phải trở thành quá phụ khi mười sáu mười bảy tuổi, cái tuổi chưa biết gì“.
/26
|