Nó trở về nhà trong sự chờ đợi,nó đợi câu trả lời của Quốc Bảo, nhưng một tuần rồi hai tuần mà vẫn không thấyQuốc Bảo trả lời, nên nó sử dụng tiếp chiêu thức của thím ba mách thước là giảđò ra đi. Khi đó Quốc Bảo hoặc sẽ đến ngăn nó lại hoặc sẽ trả lời câu hỏi củanó, một trong hai tình huống đó đều chứng tỏ trong lòng Quốc Bảo còn nó. Nhưngnếu Quốc Bảo không hành động gì thì xem như nó chẳng còn cơ hội nào bởi mọichiêu trò thủ đoạn mà phòng thư kí, lão ông và cả hội đồng nhà nó hiến kế nó đềulàm mà không có kết quả. Nó biết mình yêu Quốc Bảo khi mà nó kể hết sự tình chothím ba nghe sau N ngày trốn trong tịnh xá. Quả đúng là chỉ có mình nó là chưabiết mình yêu Quốc Bảo, chứ ai cũng nhìn ra rõ, nhưng sau khi kể hết lại sựtình cho thím ba nghe một cách không giấu diếm, không đau khổ thì nó mới sự tỉnhra rằng trong đầu và cả trong tim chỉ có mỗi cái tên Quốc Bảo. Vì thế nghe theomọi người nó quyết định theo đuổi lại Quốc Bảo chỉ để giành lại tim của ngườimà bây giờ nó mới biết mình yêu tha thiết đến thế.
Còn 30 phút, chuyến tàu Bắc-Namsẽ bắt đầu khởi hành mà mãi nó vẫn chưa thấy Quốc Bảo xuất hiện, lòng nó thầmnguyền rủa cái anh chàng cố chấp của mình. Hai môi như bị cắn đến độ gần rướmmáu, một phần vì lo Quốc Bảo chẳng đến một phần vì lo cho cái kế hoạch của mình,cố công dàn xếp tình huống ra đi đẫm nước mắt, vậy mà nhân vật chính thì khôngthấy đâu chỉ thấy nhân vật phụ là Ốc bưu đang ngồi càm ràm gì đó. Quả thật, nócũng chỉ dự tính đi du lịch 10 ngày, nhưng nếu Quốc Bảo chạy đến cản nó thì nócũng sẵn sàng vứt luôn cái vé đi du lịch đó để về nhà hoặc làm giống giống nhưtrong phim chia tay bịnh rịn rồi dứt áo ra đi, sau đó 10 ngày trở về nói “em nhớanh” thế là mọi chuyện sẽ lung linh y phim Hàn Quốc. Nhưng sự thật lúc này làkhông có nhân vật nam chính thì chạy phim kiểu gì, nó ngao ngán nhìn đồng hồ màthầm khóc. Hức hức
“Khánh BVS ! thì ra em ởđây” một giọng nói vang lên trong mớ âm thanh hỗn độn của nhà ga nhưng nó vẫnxác định chính xác phương hướng và tìm ra được người vừa gieo trong nó mùa xuânngập tràn. Nụ cười chưa nở hết trên môi thì một khuôn mặt hiện trước mặt nó làcủa trưởng phòng Lạc tiếp tục rầu rĩ nói
“Anh đã tìm em khắp nhà ga,chỉ sợ em đi mất mọi người rất muốn đến tiễn em nhưng bận quá vì thế chỉ cómình anh đến tạm biệt em. Sao em ra đi vội thế ? Em cứ ở lại anh sẽ giúp em nóivài câu với Tổng giám đốc,…..bla bla” trưởng phòng Lạc đúng như cái súng tỉakhông thương sót bất kì một người nào ở gần, bất kể khuôn mặt nó đã biến sắc vìmừng hụt, khuôn mặt Ốc bưu thì chán ghét mà cứ luyên thuyên chuyện đâu đâu. KhiếnỐc bưu nổi đóa lên mà gằn giọng nói
“Nếu anh đến chia tay có quàcáp gì thì đưa ra, còn không thì im lặng được rồi, nó chỉ đi có 10 ngày anh làmgì mà nói mãi thế”
“Ơ, thế chỉ có 10 ngày thôià?”
“Đúng thế”
“Hì hì….vậy mà trong công tycứ đồn em đi luôn, nên anh chạy đến tạm biệt em lần cuối” trưởng phòng Lạc cườiái ngại rồi còn gãi gãi đầu ra điều ngu ngơ. Nhưng như nhớ ra điều gì liền ngẩnmặt lên nhìn nó nói
“Anh thì không có quà nhưngTổng Giám đốc thì có” vừa nói trưởng phòng đưa cho nó một cái hộp bằng nhung rấtđẹp, các cạnh của hộp đều được mạ một lớp nhũ màu vàng làm chiếc hộp nhìn rất bắtmắt và sang trọng, nó hồi hộp nhận chiếc hộp trong tay trưởng phòng Lạc màtrong lòng vui như mở cờ
Đứng loay hoay đang tính mởhộp quà thì một thanh niên lạ mặt ăn mặc sộc sệt cứ thế lao thẳng vào nó, làmnó ngã nhào xuống đất văng cả hộp quà của Quốc Bảo. Nhanh như chớp, thanh niênkia liền đứng dậy chụp lại chiếc nón kết vào đầu và cúi xuống xin lỗi rồi laođi. Nó ngơ ngác chưa kịp phát ngôn bất kì câu nào để nguyền rủa người thanhniên mắt để trên mặt trang trí hay sao mà không thấy nó đứng mà cứ lao vào.Nhưng mắt nó nhanh hơn não nên đã thấy thanh niên kia vừa cầm nón kết lại vừathuận tay cầm luôn túi xách và hộp quà của nó mà chạy bán sống bán chết. Mặc dùtốc độ xử lý thông tin của nó phải chạy qua cái CPU bé nhỏ trong não, nhưng nócũng biết mình vừa bị cướp và mất luôn cái hộp của Quốc Bảo chưa biết cái gìtrong đó. Lòng phẫn nộ dâng lên trong lòng, nó không cần biết mô tê chi rứa gìnữa cũng chẳng cần biết mấy cái cảnh báo của CPU đang phân tích cứ thế mà nódùng thân lao theo tên cướp để cướp lại đồ. Theo như tình hình là “bị cướp nênđi cướp lại”
Chạy việt dã suốt 15 phút chỉđuổi theo cái nhân ảnh quần jean đen áo sơ mi màu cháo lòng mà lòng nó thầm cathán “Nếu tên này cứ đứng ở phía đích chắc chắn nó sẽ trở thành vận động viênquốc gia môn điền kinh”. Cứ thế một người bị rượt chạy bán sống thì người đuổitheo cũng bán chết liều mình lấy lại đồ đã mất, cho đến khi vào một nơi khá khuấtcủa sân ga, thì thanh niên đó liền dừng lại thở hổn hển nói
“Này cô em ? Chạy tốt đấy”thanh niên mỉm cười khó khăn
“Tốt…..tốt cái khỉ gió mấyngười…………. mệt chết tôi rồi…………. Trả đồ lại đây cho tôi” nó nói trong tiếng thởdồn dập, cứ ngỡ rằng có hít bao nhiêu thì không khí vẫn không đủ để thở.
“ Trả dễ như vậy sao?” thanhniên nhếch miệng đầy vẻ kinh thường nhìn nó rồi vẫn đứng chống lưng thở hồng hộc
“Không trả, tôi sẽ báo cảnhsát” nó điên tiết mà thét lớn
“Cứ bước ra được khỏi đâythì hãy nghĩ đến việc báo cảnh sát” vừa nói thanh niên vừa hất cằm lại phía saulưng nó. Như cảm nhận được sự bất lợi của mình, nó liền quay lại thì thấy cókhoảng 3 người khác đang đứng ở phía sau mà nhìn nó đầy kinh thường. Nuốt khô cổhọng nó cố trấn an mình đừng hoảng loạn, đang nhìn đủ tám phương mười hướng kímcách chạy hoặc ít nhất là lỗ chó để chui cũng vô cùng sáng suốt thì một tiếngnói vang lên làm nó giật bắn hết mọi suy nghĩ
“Đừng tìm nữa, lọt vào địabàn của chúng tôi cô chạy không thoát đâu” một người khoảng trên dưới 40 khuônmặt có một vết sẹo lõm rất sâu và hằn rõ bước đến trước mặt nó nói. Mấy tênxung quanh thấy người đó mới đến liền cúi xuống gọi rất đồng thanh “đại ca”
“Tôi…..tôi không lấy cái giỏkia nữa, cũng không báo cảnh sát luôn, tôi chỉ lấy cái hộp nhỏ trên tay anh kiathôi” nó nói trong sự đánh cược với chính mình rồi chỉ chỉ cái hộp đang nằmtrên tay người vừa cướp nó.
Nghe thấy thế tên đại ca liềnra hiệu cho đàn em lấy chiếc hộp lại, hắn đứng nhìn ngó chiếc hộp 1 lát rồi trựctiếp mở ra, lấy trong chiếc hộp ra một cuộn giấy được buộc bằng dãy lụa, mở nốtdãy lụa ra hắn chăm chú đọc rồi ngước mặt lên nhìn nó nói
“Cô chạy theo chỉ vì cái tờgiấy vô giá trị này”
“Uhm, chỉ tờ giấy đó thôi.Anh trả cho tôi là xong, chúng ta đường ai nấy đi coi như mọi chuyện chưa xảyra” vừa nói mà nó vừa thấy tưng tức trong lòng vì nó chưa kịp đọc thì mấy tênkhôn kiếp này đã đọc rồi còn ra vẻ kinh thường ra mặt. Nó cam đoan rằng nếu đólà tờ chi phiếu 10 triệu thì chắc chắnnó sẽ không bán mạng chạy theo để rồi lọt vào địa bàn của mấy tên cướp của này
“Không được, sao lại xem nhưkhông có gì” tên đại ca cười nhạt nhẽo nhìn nó
“Thế các anh muốn gì? Nếu cầntiền thì tôi sẽ báo với người nhà tôi đưa cho các anh………bla bla” nó nói nhưngtrong đầu nó lại xuất hiện một dòng chữ hết sức là báo động đỏ nói rằng “ Một cướpcủa, Hai cướp sắc, Ba là giết người diệt khẩu” khiến nó dù nói thao thao bấttuyệt nhưng mồ hôi mẹ mồ hôi con cứ thế tuôn trào
“Câm mồm ngay” tên đại cathét lớn khiến cho xung quanh im lặng như tờ và nó cũng câm nốt. Sau đó điềm đạmnói “ Điện về nhà cô em mà tống tiền là việc làm của mấy thằng trên phim, bọnanh không phải quân bắt cóc tống tiền nên sẽ gửi em cho người khác lấy chút íttiền hút thuốc. Những người đó sẽ biết giải quyết cô em thế nào cho triệt để”
Mới nghe tới đó thôi mà muônngàn viễn cảnh diễn ra trong đầu nó, mặc dù lối thoát lúc này chỉ có nước là chờcứu viện, nhưng đúng thật là nó rất nguyền rủa Ốc bưu và trưởng phòng Lạc nó đilâu như vậy, nói chuyện với cả đám người này một lúc vậy mà bọn họ vẫn ở đâuđâu. Nghĩ sao làm vậy, nó dùng cái lưỡi mềm dẻo để thương thảo với bọn cướp ynhư đang thương thảo hợp đồng với khách hàng kéo được thời gian bao lâu thì cứkéo. Nhưng bọn chúng thì chả rảnh rỗi mà tiếp chuyện nó nên cứ thế hai tên ở đằngđằng sát khí bước tới nó ngày càng gần như muốn bắt nó. Nó sợ đến mức chân đứngcòn không vững mà ngã nhào xuống mặt đất rồi lê thân trên đất nói trong vô thức
“ Chúng ta có gì từ từ nóichuyện, các anh đừng ép tôi. Các anh sẽ hối hận đó”
Một trong hai tên đang tiếnlại nó đi nhanh đến trước mặt nó nâng cằm nó lên rồi cười khoái chí nói “Phảimang cô em đi cho người khác mới là điều hối hận của chúng ta, nếu không phải đạica đã quyết bán cô thì chắc gì bây giờ cô còn mạnh miệng đến thế”
“Đồ khốn nạn” nó thực khôngchịu nổi những tên bỉ ổi đang đứng trước mặt mình, cứ nhìn khuôn mặt như muốnăn tươi nó ngay tức khắc kia thì nó thấy buồn nôn vô cùng. Vừa dứt câu nói thìmột cái tát như trời giáng xuống khuôn mặt nó làm nổ cả đom đóm mắt chẳng thấymô tê gì, mồm nó thì như loang lỗ những máu là máu. Nó quay lại nhìn tên vừađánh mình bằng ánh mắt căm phẫn đến bắn ra tia lửa điện. Thực sự từ nhỏ đến bâygiờ nó chưa chịu bất kì một sự sỉ nhục nào như vậy, nhiều lắm cũng chỉ là mấycâu răn dạy của mọi người trong nhà, bỗng nhiên nó cảm thấy quý những lúc ởtrong gia đình và thèm nghe mấy câu càm ràm của thím ba hay là tranh cãi với QuốcBảo cũng vẫn tốt hơn nghe những tên khốn này sỉ nhục. Đau lòng thì có nhưng nólại nhếch miệng lên cười, phun hết những ngụm máu trong miệng mà nói
“Tôi đã cảnh báo nhưng mấyngười không nghe. Muốn bán tôi hả ? Đừng có mơ” nói xong nó liền lập tức cầmluôn viên đá trong tay mà đập thẳng vào mặt tên đang kê sát mặt vào mặt nó làmmáu bắn ra tung tóe. Hắn không phòng bị nên sau cú đánh thì liền ôm đầu đứnglên miệng không ngừng chửi rủa. Nó thoáng nghĩ nếu thực sự bị bán đi thì cuộc đờinó coi như chết vì nó hay xem báo về phụ nữ những phụ nữ bị bán đi sau khi đượccứu đều kể lại rất đau lòng về cuộc sống như địa ngục muốn sống không được mà chếtcũng không thuộc quyền quyết định của mình. Nên nó cương quyết nghĩ “thà chếtvinh hơn sống nhục”
Tạm thời tình hình là nó đãchọc vào đúng bọn cũng không thiết sống chết là gì, sau khi tên kia bị nó đánhcho máu me đầy đầu thì tên còn lại cũng hăn hở mà xông lên, nhưng lại bắt đượccục đá trên tay nó rồi nhanh nhẹn tặng nó luôn hai cái tát vào mặt. Nó đưa lưỡira liếm đôi môi đầy máu của mình mà kinh bỉ nói
“Sao có ngon thì đánh chếttao đi, nếu không để tao có cơ hội thì mày cũng sẽ đầy máu me như tên kia thôi”dứt lời thì nó thấy vừa khâm phục mình đã quá can đảm liều chết vừa cảm thấysao mà mình sung chết dữ không biết. Thế là tên đó như ăn trúng ớt đỏ mặt tíatai mà toan đến sút nó vài cái cho bõ tức thì một tiếng nói vang lên cắt nganghành động dã man sắp diễn ra. Ở phía ngược sáng nên không thấy mặt người nhưngnó cũng cảm thấy cứu tinh của mình rốt cuộc cũng đến mặc dù hơi trễ tí.
“Dừng tay lại ngay” tiếngnói vừa cất lên thì có tới 99% đó là Quốc Bảo, giọng nói đó có nằm mơ nó cũngkhông nhầm lẫm với ai khác. Bất giác nó mỉm cười ngao ngán mà nghĩ “Em bị đánhthì anh mới chịu xuất hiện sao Quốc Bảo?”
“Đánh luôn thằng đó cho tao” tiếng đại ca vang lên trong một giây đứng hình củatất cả mọi người. Nhưng một tên đàn em khác lại vội vã hỏi lại ngay, tên này làngười nhỏ nhất trong đám người ở đây nó chỉ đứng xem suốt từ đầu đến giờ mớilên tiếng
“Thế mình không hỏi tên hayquan hệ của hai người này hả đại ca?” vừa dứt câu khuôn mặt của tên đại ca đãtím đến ngang ngửa trái cà nhìn hắn mà gắt lên từng chữ
“Đồ ngu, hỏi để làm bia tưởngniệm nó à? Tao bảo đánh thì cứ đánh” tên đại ca vừa nói vừa tát vào mặt tên đànem của mình.
Thế là 2 tên đànem quay sang đối tượng mới là Quốc Bảo định xuống tay, nhưng Quốc Bảo rất giỏihết tránh bên này né bên kia xong rồi đánh vật tên này xuống đất, đạp một cái vàobụng tên kia. Nhìn bọn chúng nằm sõng soài trên đất mà lòng nó như mở cờ mừngkhôn tả như ý rằng “Biết ta đau thế nào rồi chứ?”. Như muốn trút lại cơn giận củamình nó cũng cố lê thân đứng lên mà chiến đấu, biết đâu giúp được gì đó. Trongkhi hai tên còn lại đang lao vào Quốc Bảo với trong tay là gạch đá gì đó, nhưngnó tin Quốc Bảo tránh được nên cứ nhè thằng yếu nhất trong đám đó mà chiến đấu.Nhìn thấy nó mặt mày máu me tay lăm lăm khúc cây tiến lại gần tên kia vô cùngkhiếp đảm, nó thầm nghĩ “Cưng là lính mới đừng hòng mà hù chị nhé !”
“Cô muốn làmgì?” tên nhóc run run nói
“Làm giống nhưta đã làm với mấy người kia thôi” nó cười lạnh nhạt
“Em xin chị, nảygiờ em không có làm gì hết, toàn mấy người đó ép em phải theo họ làm chuyện xấu.Em còn đang đi học mẹ em còn phải bán rau ở ngoài chợ, mấy người đó suốt ngày tớirủ rê em đi chơi cùng bọn họ. Em xin thề là em chưa làm gì xấu hết”
“Thật chứ?” nó bỗngdịu lòng trước một đứa trẻ khoảng 11, 12 tuổi, dù sao cũng chỉ vì bị bọn xấulôi kéo
“Em xin thề là sựthật, nếu chị không tin em sẽ điện về để chị nói chuyện với mẹ của em. Bây giờmẹ em còn đang bán rau ở ngoài chợ đó” thằng bé nói liến loắt nhưng vẫn giữ ánhmắt khẩn cầu sự đồng ý của nó trước lời đề nghị kia. Nó khẽ gật đầu, dù sao thìnói cho mẹ thằng bé biết cũng tốt hơn là để một mầm non như thằng bé bị lôi kéolàm đủ mọi chuyện xấu xa. Thà rằng mình đưa tay ra trễ để giúp người khác cònhơn là cứ nhìn mà không làm gì, phương châm sống của nó là thế. Đang nhìn thằngbé chờ đợi đầu dây bên kia trả lời thì tiếng Quốc Bảo cất lên phía sau nói
“Em đang làm gìthế?”
“Thằng bé đang gọiđiện cho mẹ nó, còn em thì đang chờ” nó vừa nói vừa nhìn sang Quốc Bảo cũng bịđánh không ít, có lẽ nó hơi quá tự tin về võ công của Quốc Bảo là sẽ bình bìnhan an như phim chưởng. Nhưng không sao Quốc Bảo vẫn là idol của nó khi cả 4 tênkia đều nằm lăn ra đất mà rên rỉ
“Em tin nó sao ?Nó gọi điện cho đồng bọn đến thì chúng ta phải làm sao?” Quốc Bảo giận dữ trướcđôi mắt mở to kinh ngạc chưa kịp nói tiếng nào thì thằng bé kia liền nói lớnvào trong điện thoại
“Khu B, phía sausân ga. Tụi em có chuyện rồi”
Như đạp đổ vàoniềm tin của nó dành cho thằng bé, nó không kìm được cơn điên của mình mà cứ thếhiên ngang đến túm lấy áo thằng bé tát cho 2 cái vào mặt mà hét lớn
“ Mới tí tuổi đầumà làm đầu trộm đuôi cướp hả ? Chị mày sẽ thay mẹ mày dạy dỗ mày” vừa nói xonglại tiếp tục đánh túi bụi vào mặt vào đầu thằng bé đang trơ, giương ánh mắt sắclạnh lên nhìn nó.
“Thôi Băng !chúng ta rời khỏi chỗ này đi, chút nữa bọn chúng đến chúng ta không chạy thoátđâu” vừa nói Quốc Bảo lại cố kéo nó ra khỏi người thằng bé đang trơ đòn. Nó tuyrất giận nhưng vẫn hiểu biết thời thế nên cứ thế mà buông thằng bé ra đi theoQuốc Bảo
Vừa mới bước rakhỏi khu B thì nó và Quốc Bảo đụng mặt ngay đồng bọn của bọn chúng đến cứu viện,nên cứ thế hai người cắm đầu mà chạy trối chết. Hết luồng bên trái lại lách bênphải, còn lựa những chỗ đông người nhất để hòa vào dòng người. Chạy mãi miết đếnnỗi nó không cả dám nhìn lại phía sau vì sợi chạy không thoát thì chết là cáichắc. Trong phút chốc trong tầm mắt nó chỉ là tấm lưng của Quốc Bảo, nó bấtgiác cảm thấy chỉ cần Quốc Bảo ở đằng trước thì dù là gì đang đợi nó đi nữa thìnó cũng sẽ an toàn.
Chạy đến một khu đông đúc nhất Quốc Bảo kéotay nó ra phía sau những chiếc thùng rác đang chất cao ngất ngưỡng đầy rác làrác. Mặc dù không thể nói là một lô cốt an toàn cho việc trốn chạy, nhưng ít nhất5 cái thùng rác đầy rác còn xung quanh thì ẩm thấp bốc mùi rất nặng khiến nótin sẽ chẳng ai mò vô kím nó. Nó đã cố gắng giữ lại tiếng nôn ọe của mình khi sộcvào mũi nó toàn mùi của rác thải đang phân hủy, trong khi lại rất mệt và cầnnhiều không khí để thở thì không khí nơi nó ẩn nấp lại là địa ngục. Bên ngoàicó rất nhiều những bước chân dồn dập đuổi theo, nó sợ đến phát run bần bật,không hiểu pháp luật ở đâu mà để mấy tên cướp kia ngang nhiên đuổi người ở nhàga như thế. Đến sau này nó mới biết thì ra bọn cướp đã không đuổi theo nó nữakhi nó bước vào khu A, khu dành cho khách đi tàu. Tuy nhiên tiếng chân mà nónghe được lại là tiếng chân của nhân viên bảo vệ cùng Ốc bưu và trưởng phòng Lạcđang đuổi theo nó để giúp đỡ
Nhìn thấy hình ảnhkhó khăn của nó trong tình trạng muốn thở mà thở không được, Quốc Bảo liền ômnó vào lòng dùng tay ấn đầu nó vào vai mình mà trấn an
“Ráng chịu mộtlúc, anh sẽ đưa em ra khỏi chỗ này”
Nó gật đầu quyếtliệt rồi cứ thế ấn mặt vào vai Quốc Bảo thở gấp gáp, đến khi nó thở đủ ngẩn mặtlên thì thay vì được nhìn khuôn mặt xin đẹp của Quốc Bảo thì nó lại thấy nghiệpchướng của mình trước mắt. Một con chuột cống to đùng đang chạy đi chạy lại trướcmắt nó. Quả thật hôm nay nó đi ra khỏi nhà mà không coi hướng nên mới gặp đủchuyện thất kinh bát đảo thế này. Nó không nói được gì và chính thức đứng hìnhtại chỗ nhìn con chuột đang hì hục tìm kiếm thức ăn, nếu mà nó không mắc chứngsợ chuột thì có lẽ nó đang nhìn thấy con chuột kia nhìn nó mà thách thức, cườinhạo
Như cảm nhận đượcsự đóng băng cơ thể của cô, Quốc Bảo dần tách người cô ra khỏi người anh đểnhìn thấy khuôn mặt đang trắng bệch đến mức xanh hơn tàu lá chuối. Cứ nghĩ rằngcô bị mất máu hơi nhiều cộng với việc hoảng sợ quá mức làm cô sợ hãi đến mức thấtthần, lòng anh như se lại. Dùng bàn tay ấm nóng của mình anh xoa xoa khuôn mặtcủa cô, chỉ muốn cô tỉnh lại đừng có cứng đơ rồi lạnh ngắt như người chết.Trong thoáng suy nghĩ của anh như muốn băm tươi những kẻ đã đánh cô đến mức máume be bét, còn hù dọa cô đến thất thần như vậy. Tim anh như có ai đang cào xé đếnquặng đau mà không biết làm cách nào, chỉ biết ôm cô vào lòng vỗ về , an ủi rồitừ từ mang cô ra khỏi chỗ ẩn nấp đi ra nơi thoáng khí hơn để cô định thần.
5 phút sau khi rờikhỏi chỗ ẩn nấp, rời mắt khỏi con chuột khinh khủng đó, nó mới thấy cơ thể mìnhtừ từ có sức sống trở lại. Nhìn đôi tay của Quốc Bảo xoa xoa liên tục từ tay đếnmặt nó khiến nó cảm thấy rất cảm động, cảm động đến mức nó òa khóc nhiệt tìnhgiữa nhà ga đầy người qua lại nhộn nhịp. Nó khóc rất nhiều, khóc vì nó thỏalòng mong nhớ Quốc Bảo, khóc vì cuối cùng nó cũng thoát khỏi những tay buôn ngườikia, khóc vì nó không còn phải chạy trối chết và khóc vì không còn phải thấycon chuột kia như đang ung dung còn nó thì co rúm.
Đang giúp KhánhBăng lấy lại thân nhiệt thì vừa ngước lên anh đã thấy những giọt nước mắt cứ thếchảy dài trên khuôn mặt sưng húp của cô, khiến anh đã hoang mang lại càng hoangmang hơn. Anh không ngờ cô bị sốc nặng đến thế, lúc nào anh cũng nghĩ cô là mộtcô gái mạnh mẽ cương quyết nhưng lúc này thì cô cũng yếu đuối và dễ vỡ như bấtkì cô gái nào. Khiến trong anh nhói lên cảm giác muốn dùng cả đời mình che chởcho cô, người mà anh đã luôn yêu khi bên cạnh và rất nhớ khi rời xa.
Còn 30 phút, chuyến tàu Bắc-Namsẽ bắt đầu khởi hành mà mãi nó vẫn chưa thấy Quốc Bảo xuất hiện, lòng nó thầmnguyền rủa cái anh chàng cố chấp của mình. Hai môi như bị cắn đến độ gần rướmmáu, một phần vì lo Quốc Bảo chẳng đến một phần vì lo cho cái kế hoạch của mình,cố công dàn xếp tình huống ra đi đẫm nước mắt, vậy mà nhân vật chính thì khôngthấy đâu chỉ thấy nhân vật phụ là Ốc bưu đang ngồi càm ràm gì đó. Quả thật, nócũng chỉ dự tính đi du lịch 10 ngày, nhưng nếu Quốc Bảo chạy đến cản nó thì nócũng sẵn sàng vứt luôn cái vé đi du lịch đó để về nhà hoặc làm giống giống nhưtrong phim chia tay bịnh rịn rồi dứt áo ra đi, sau đó 10 ngày trở về nói “em nhớanh” thế là mọi chuyện sẽ lung linh y phim Hàn Quốc. Nhưng sự thật lúc này làkhông có nhân vật nam chính thì chạy phim kiểu gì, nó ngao ngán nhìn đồng hồ màthầm khóc. Hức hức
“Khánh BVS ! thì ra em ởđây” một giọng nói vang lên trong mớ âm thanh hỗn độn của nhà ga nhưng nó vẫnxác định chính xác phương hướng và tìm ra được người vừa gieo trong nó mùa xuânngập tràn. Nụ cười chưa nở hết trên môi thì một khuôn mặt hiện trước mặt nó làcủa trưởng phòng Lạc tiếp tục rầu rĩ nói
“Anh đã tìm em khắp nhà ga,chỉ sợ em đi mất mọi người rất muốn đến tiễn em nhưng bận quá vì thế chỉ cómình anh đến tạm biệt em. Sao em ra đi vội thế ? Em cứ ở lại anh sẽ giúp em nóivài câu với Tổng giám đốc,…..bla bla” trưởng phòng Lạc đúng như cái súng tỉakhông thương sót bất kì một người nào ở gần, bất kể khuôn mặt nó đã biến sắc vìmừng hụt, khuôn mặt Ốc bưu thì chán ghét mà cứ luyên thuyên chuyện đâu đâu. KhiếnỐc bưu nổi đóa lên mà gằn giọng nói
“Nếu anh đến chia tay có quàcáp gì thì đưa ra, còn không thì im lặng được rồi, nó chỉ đi có 10 ngày anh làmgì mà nói mãi thế”
“Ơ, thế chỉ có 10 ngày thôià?”
“Đúng thế”
“Hì hì….vậy mà trong công tycứ đồn em đi luôn, nên anh chạy đến tạm biệt em lần cuối” trưởng phòng Lạc cườiái ngại rồi còn gãi gãi đầu ra điều ngu ngơ. Nhưng như nhớ ra điều gì liền ngẩnmặt lên nhìn nó nói
“Anh thì không có quà nhưngTổng Giám đốc thì có” vừa nói trưởng phòng đưa cho nó một cái hộp bằng nhung rấtđẹp, các cạnh của hộp đều được mạ một lớp nhũ màu vàng làm chiếc hộp nhìn rất bắtmắt và sang trọng, nó hồi hộp nhận chiếc hộp trong tay trưởng phòng Lạc màtrong lòng vui như mở cờ
Đứng loay hoay đang tính mởhộp quà thì một thanh niên lạ mặt ăn mặc sộc sệt cứ thế lao thẳng vào nó, làmnó ngã nhào xuống đất văng cả hộp quà của Quốc Bảo. Nhanh như chớp, thanh niênkia liền đứng dậy chụp lại chiếc nón kết vào đầu và cúi xuống xin lỗi rồi laođi. Nó ngơ ngác chưa kịp phát ngôn bất kì câu nào để nguyền rủa người thanhniên mắt để trên mặt trang trí hay sao mà không thấy nó đứng mà cứ lao vào.Nhưng mắt nó nhanh hơn não nên đã thấy thanh niên kia vừa cầm nón kết lại vừathuận tay cầm luôn túi xách và hộp quà của nó mà chạy bán sống bán chết. Mặc dùtốc độ xử lý thông tin của nó phải chạy qua cái CPU bé nhỏ trong não, nhưng nócũng biết mình vừa bị cướp và mất luôn cái hộp của Quốc Bảo chưa biết cái gìtrong đó. Lòng phẫn nộ dâng lên trong lòng, nó không cần biết mô tê chi rứa gìnữa cũng chẳng cần biết mấy cái cảnh báo của CPU đang phân tích cứ thế mà nódùng thân lao theo tên cướp để cướp lại đồ. Theo như tình hình là “bị cướp nênđi cướp lại”
Chạy việt dã suốt 15 phút chỉđuổi theo cái nhân ảnh quần jean đen áo sơ mi màu cháo lòng mà lòng nó thầm cathán “Nếu tên này cứ đứng ở phía đích chắc chắn nó sẽ trở thành vận động viênquốc gia môn điền kinh”. Cứ thế một người bị rượt chạy bán sống thì người đuổitheo cũng bán chết liều mình lấy lại đồ đã mất, cho đến khi vào một nơi khá khuấtcủa sân ga, thì thanh niên đó liền dừng lại thở hổn hển nói
“Này cô em ? Chạy tốt đấy”thanh niên mỉm cười khó khăn
“Tốt…..tốt cái khỉ gió mấyngười…………. mệt chết tôi rồi…………. Trả đồ lại đây cho tôi” nó nói trong tiếng thởdồn dập, cứ ngỡ rằng có hít bao nhiêu thì không khí vẫn không đủ để thở.
“ Trả dễ như vậy sao?” thanhniên nhếch miệng đầy vẻ kinh thường nhìn nó rồi vẫn đứng chống lưng thở hồng hộc
“Không trả, tôi sẽ báo cảnhsát” nó điên tiết mà thét lớn
“Cứ bước ra được khỏi đâythì hãy nghĩ đến việc báo cảnh sát” vừa nói thanh niên vừa hất cằm lại phía saulưng nó. Như cảm nhận được sự bất lợi của mình, nó liền quay lại thì thấy cókhoảng 3 người khác đang đứng ở phía sau mà nhìn nó đầy kinh thường. Nuốt khô cổhọng nó cố trấn an mình đừng hoảng loạn, đang nhìn đủ tám phương mười hướng kímcách chạy hoặc ít nhất là lỗ chó để chui cũng vô cùng sáng suốt thì một tiếngnói vang lên làm nó giật bắn hết mọi suy nghĩ
“Đừng tìm nữa, lọt vào địabàn của chúng tôi cô chạy không thoát đâu” một người khoảng trên dưới 40 khuônmặt có một vết sẹo lõm rất sâu và hằn rõ bước đến trước mặt nó nói. Mấy tênxung quanh thấy người đó mới đến liền cúi xuống gọi rất đồng thanh “đại ca”
“Tôi…..tôi không lấy cái giỏkia nữa, cũng không báo cảnh sát luôn, tôi chỉ lấy cái hộp nhỏ trên tay anh kiathôi” nó nói trong sự đánh cược với chính mình rồi chỉ chỉ cái hộp đang nằmtrên tay người vừa cướp nó.
Nghe thấy thế tên đại ca liềnra hiệu cho đàn em lấy chiếc hộp lại, hắn đứng nhìn ngó chiếc hộp 1 lát rồi trựctiếp mở ra, lấy trong chiếc hộp ra một cuộn giấy được buộc bằng dãy lụa, mở nốtdãy lụa ra hắn chăm chú đọc rồi ngước mặt lên nhìn nó nói
“Cô chạy theo chỉ vì cái tờgiấy vô giá trị này”
“Uhm, chỉ tờ giấy đó thôi.Anh trả cho tôi là xong, chúng ta đường ai nấy đi coi như mọi chuyện chưa xảyra” vừa nói mà nó vừa thấy tưng tức trong lòng vì nó chưa kịp đọc thì mấy tênkhôn kiếp này đã đọc rồi còn ra vẻ kinh thường ra mặt. Nó cam đoan rằng nếu đólà tờ chi phiếu 10 triệu thì chắc chắnnó sẽ không bán mạng chạy theo để rồi lọt vào địa bàn của mấy tên cướp của này
“Không được, sao lại xem nhưkhông có gì” tên đại ca cười nhạt nhẽo nhìn nó
“Thế các anh muốn gì? Nếu cầntiền thì tôi sẽ báo với người nhà tôi đưa cho các anh………bla bla” nó nói nhưngtrong đầu nó lại xuất hiện một dòng chữ hết sức là báo động đỏ nói rằng “ Một cướpcủa, Hai cướp sắc, Ba là giết người diệt khẩu” khiến nó dù nói thao thao bấttuyệt nhưng mồ hôi mẹ mồ hôi con cứ thế tuôn trào
“Câm mồm ngay” tên đại cathét lớn khiến cho xung quanh im lặng như tờ và nó cũng câm nốt. Sau đó điềm đạmnói “ Điện về nhà cô em mà tống tiền là việc làm của mấy thằng trên phim, bọnanh không phải quân bắt cóc tống tiền nên sẽ gửi em cho người khác lấy chút íttiền hút thuốc. Những người đó sẽ biết giải quyết cô em thế nào cho triệt để”
Mới nghe tới đó thôi mà muônngàn viễn cảnh diễn ra trong đầu nó, mặc dù lối thoát lúc này chỉ có nước là chờcứu viện, nhưng đúng thật là nó rất nguyền rủa Ốc bưu và trưởng phòng Lạc nó đilâu như vậy, nói chuyện với cả đám người này một lúc vậy mà bọn họ vẫn ở đâuđâu. Nghĩ sao làm vậy, nó dùng cái lưỡi mềm dẻo để thương thảo với bọn cướp ynhư đang thương thảo hợp đồng với khách hàng kéo được thời gian bao lâu thì cứkéo. Nhưng bọn chúng thì chả rảnh rỗi mà tiếp chuyện nó nên cứ thế hai tên ở đằngđằng sát khí bước tới nó ngày càng gần như muốn bắt nó. Nó sợ đến mức chân đứngcòn không vững mà ngã nhào xuống mặt đất rồi lê thân trên đất nói trong vô thức
“ Chúng ta có gì từ từ nóichuyện, các anh đừng ép tôi. Các anh sẽ hối hận đó”
Một trong hai tên đang tiếnlại nó đi nhanh đến trước mặt nó nâng cằm nó lên rồi cười khoái chí nói “Phảimang cô em đi cho người khác mới là điều hối hận của chúng ta, nếu không phải đạica đã quyết bán cô thì chắc gì bây giờ cô còn mạnh miệng đến thế”
“Đồ khốn nạn” nó thực khôngchịu nổi những tên bỉ ổi đang đứng trước mặt mình, cứ nhìn khuôn mặt như muốnăn tươi nó ngay tức khắc kia thì nó thấy buồn nôn vô cùng. Vừa dứt câu nói thìmột cái tát như trời giáng xuống khuôn mặt nó làm nổ cả đom đóm mắt chẳng thấymô tê gì, mồm nó thì như loang lỗ những máu là máu. Nó quay lại nhìn tên vừađánh mình bằng ánh mắt căm phẫn đến bắn ra tia lửa điện. Thực sự từ nhỏ đến bâygiờ nó chưa chịu bất kì một sự sỉ nhục nào như vậy, nhiều lắm cũng chỉ là mấycâu răn dạy của mọi người trong nhà, bỗng nhiên nó cảm thấy quý những lúc ởtrong gia đình và thèm nghe mấy câu càm ràm của thím ba hay là tranh cãi với QuốcBảo cũng vẫn tốt hơn nghe những tên khốn này sỉ nhục. Đau lòng thì có nhưng nólại nhếch miệng lên cười, phun hết những ngụm máu trong miệng mà nói
“Tôi đã cảnh báo nhưng mấyngười không nghe. Muốn bán tôi hả ? Đừng có mơ” nói xong nó liền lập tức cầmluôn viên đá trong tay mà đập thẳng vào mặt tên đang kê sát mặt vào mặt nó làmmáu bắn ra tung tóe. Hắn không phòng bị nên sau cú đánh thì liền ôm đầu đứnglên miệng không ngừng chửi rủa. Nó thoáng nghĩ nếu thực sự bị bán đi thì cuộc đờinó coi như chết vì nó hay xem báo về phụ nữ những phụ nữ bị bán đi sau khi đượccứu đều kể lại rất đau lòng về cuộc sống như địa ngục muốn sống không được mà chếtcũng không thuộc quyền quyết định của mình. Nên nó cương quyết nghĩ “thà chếtvinh hơn sống nhục”
Tạm thời tình hình là nó đãchọc vào đúng bọn cũng không thiết sống chết là gì, sau khi tên kia bị nó đánhcho máu me đầy đầu thì tên còn lại cũng hăn hở mà xông lên, nhưng lại bắt đượccục đá trên tay nó rồi nhanh nhẹn tặng nó luôn hai cái tát vào mặt. Nó đưa lưỡira liếm đôi môi đầy máu của mình mà kinh bỉ nói
“Sao có ngon thì đánh chếttao đi, nếu không để tao có cơ hội thì mày cũng sẽ đầy máu me như tên kia thôi”dứt lời thì nó thấy vừa khâm phục mình đã quá can đảm liều chết vừa cảm thấysao mà mình sung chết dữ không biết. Thế là tên đó như ăn trúng ớt đỏ mặt tíatai mà toan đến sút nó vài cái cho bõ tức thì một tiếng nói vang lên cắt nganghành động dã man sắp diễn ra. Ở phía ngược sáng nên không thấy mặt người nhưngnó cũng cảm thấy cứu tinh của mình rốt cuộc cũng đến mặc dù hơi trễ tí.
“Dừng tay lại ngay” tiếngnói vừa cất lên thì có tới 99% đó là Quốc Bảo, giọng nói đó có nằm mơ nó cũngkhông nhầm lẫm với ai khác. Bất giác nó mỉm cười ngao ngán mà nghĩ “Em bị đánhthì anh mới chịu xuất hiện sao Quốc Bảo?”
“Đánh luôn thằng đó cho tao” tiếng đại ca vang lên trong một giây đứng hình củatất cả mọi người. Nhưng một tên đàn em khác lại vội vã hỏi lại ngay, tên này làngười nhỏ nhất trong đám người ở đây nó chỉ đứng xem suốt từ đầu đến giờ mớilên tiếng
“Thế mình không hỏi tên hayquan hệ của hai người này hả đại ca?” vừa dứt câu khuôn mặt của tên đại ca đãtím đến ngang ngửa trái cà nhìn hắn mà gắt lên từng chữ
“Đồ ngu, hỏi để làm bia tưởngniệm nó à? Tao bảo đánh thì cứ đánh” tên đại ca vừa nói vừa tát vào mặt tên đànem của mình.
Thế là 2 tên đànem quay sang đối tượng mới là Quốc Bảo định xuống tay, nhưng Quốc Bảo rất giỏihết tránh bên này né bên kia xong rồi đánh vật tên này xuống đất, đạp một cái vàobụng tên kia. Nhìn bọn chúng nằm sõng soài trên đất mà lòng nó như mở cờ mừngkhôn tả như ý rằng “Biết ta đau thế nào rồi chứ?”. Như muốn trút lại cơn giận củamình nó cũng cố lê thân đứng lên mà chiến đấu, biết đâu giúp được gì đó. Trongkhi hai tên còn lại đang lao vào Quốc Bảo với trong tay là gạch đá gì đó, nhưngnó tin Quốc Bảo tránh được nên cứ nhè thằng yếu nhất trong đám đó mà chiến đấu.Nhìn thấy nó mặt mày máu me tay lăm lăm khúc cây tiến lại gần tên kia vô cùngkhiếp đảm, nó thầm nghĩ “Cưng là lính mới đừng hòng mà hù chị nhé !”
“Cô muốn làmgì?” tên nhóc run run nói
“Làm giống nhưta đã làm với mấy người kia thôi” nó cười lạnh nhạt
“Em xin chị, nảygiờ em không có làm gì hết, toàn mấy người đó ép em phải theo họ làm chuyện xấu.Em còn đang đi học mẹ em còn phải bán rau ở ngoài chợ, mấy người đó suốt ngày tớirủ rê em đi chơi cùng bọn họ. Em xin thề là em chưa làm gì xấu hết”
“Thật chứ?” nó bỗngdịu lòng trước một đứa trẻ khoảng 11, 12 tuổi, dù sao cũng chỉ vì bị bọn xấulôi kéo
“Em xin thề là sựthật, nếu chị không tin em sẽ điện về để chị nói chuyện với mẹ của em. Bây giờmẹ em còn đang bán rau ở ngoài chợ đó” thằng bé nói liến loắt nhưng vẫn giữ ánhmắt khẩn cầu sự đồng ý của nó trước lời đề nghị kia. Nó khẽ gật đầu, dù sao thìnói cho mẹ thằng bé biết cũng tốt hơn là để một mầm non như thằng bé bị lôi kéolàm đủ mọi chuyện xấu xa. Thà rằng mình đưa tay ra trễ để giúp người khác cònhơn là cứ nhìn mà không làm gì, phương châm sống của nó là thế. Đang nhìn thằngbé chờ đợi đầu dây bên kia trả lời thì tiếng Quốc Bảo cất lên phía sau nói
“Em đang làm gìthế?”
“Thằng bé đang gọiđiện cho mẹ nó, còn em thì đang chờ” nó vừa nói vừa nhìn sang Quốc Bảo cũng bịđánh không ít, có lẽ nó hơi quá tự tin về võ công của Quốc Bảo là sẽ bình bìnhan an như phim chưởng. Nhưng không sao Quốc Bảo vẫn là idol của nó khi cả 4 tênkia đều nằm lăn ra đất mà rên rỉ
“Em tin nó sao ?Nó gọi điện cho đồng bọn đến thì chúng ta phải làm sao?” Quốc Bảo giận dữ trướcđôi mắt mở to kinh ngạc chưa kịp nói tiếng nào thì thằng bé kia liền nói lớnvào trong điện thoại
“Khu B, phía sausân ga. Tụi em có chuyện rồi”
Như đạp đổ vàoniềm tin của nó dành cho thằng bé, nó không kìm được cơn điên của mình mà cứ thếhiên ngang đến túm lấy áo thằng bé tát cho 2 cái vào mặt mà hét lớn
“ Mới tí tuổi đầumà làm đầu trộm đuôi cướp hả ? Chị mày sẽ thay mẹ mày dạy dỗ mày” vừa nói xonglại tiếp tục đánh túi bụi vào mặt vào đầu thằng bé đang trơ, giương ánh mắt sắclạnh lên nhìn nó.
“Thôi Băng !chúng ta rời khỏi chỗ này đi, chút nữa bọn chúng đến chúng ta không chạy thoátđâu” vừa nói Quốc Bảo lại cố kéo nó ra khỏi người thằng bé đang trơ đòn. Nó tuyrất giận nhưng vẫn hiểu biết thời thế nên cứ thế mà buông thằng bé ra đi theoQuốc Bảo
Vừa mới bước rakhỏi khu B thì nó và Quốc Bảo đụng mặt ngay đồng bọn của bọn chúng đến cứu viện,nên cứ thế hai người cắm đầu mà chạy trối chết. Hết luồng bên trái lại lách bênphải, còn lựa những chỗ đông người nhất để hòa vào dòng người. Chạy mãi miết đếnnỗi nó không cả dám nhìn lại phía sau vì sợi chạy không thoát thì chết là cáichắc. Trong phút chốc trong tầm mắt nó chỉ là tấm lưng của Quốc Bảo, nó bấtgiác cảm thấy chỉ cần Quốc Bảo ở đằng trước thì dù là gì đang đợi nó đi nữa thìnó cũng sẽ an toàn.
Chạy đến một khu đông đúc nhất Quốc Bảo kéotay nó ra phía sau những chiếc thùng rác đang chất cao ngất ngưỡng đầy rác làrác. Mặc dù không thể nói là một lô cốt an toàn cho việc trốn chạy, nhưng ít nhất5 cái thùng rác đầy rác còn xung quanh thì ẩm thấp bốc mùi rất nặng khiến nótin sẽ chẳng ai mò vô kím nó. Nó đã cố gắng giữ lại tiếng nôn ọe của mình khi sộcvào mũi nó toàn mùi của rác thải đang phân hủy, trong khi lại rất mệt và cầnnhiều không khí để thở thì không khí nơi nó ẩn nấp lại là địa ngục. Bên ngoàicó rất nhiều những bước chân dồn dập đuổi theo, nó sợ đến phát run bần bật,không hiểu pháp luật ở đâu mà để mấy tên cướp kia ngang nhiên đuổi người ở nhàga như thế. Đến sau này nó mới biết thì ra bọn cướp đã không đuổi theo nó nữakhi nó bước vào khu A, khu dành cho khách đi tàu. Tuy nhiên tiếng chân mà nónghe được lại là tiếng chân của nhân viên bảo vệ cùng Ốc bưu và trưởng phòng Lạcđang đuổi theo nó để giúp đỡ
Nhìn thấy hình ảnhkhó khăn của nó trong tình trạng muốn thở mà thở không được, Quốc Bảo liền ômnó vào lòng dùng tay ấn đầu nó vào vai mình mà trấn an
“Ráng chịu mộtlúc, anh sẽ đưa em ra khỏi chỗ này”
Nó gật đầu quyếtliệt rồi cứ thế ấn mặt vào vai Quốc Bảo thở gấp gáp, đến khi nó thở đủ ngẩn mặtlên thì thay vì được nhìn khuôn mặt xin đẹp của Quốc Bảo thì nó lại thấy nghiệpchướng của mình trước mắt. Một con chuột cống to đùng đang chạy đi chạy lại trướcmắt nó. Quả thật hôm nay nó đi ra khỏi nhà mà không coi hướng nên mới gặp đủchuyện thất kinh bát đảo thế này. Nó không nói được gì và chính thức đứng hìnhtại chỗ nhìn con chuột đang hì hục tìm kiếm thức ăn, nếu mà nó không mắc chứngsợ chuột thì có lẽ nó đang nhìn thấy con chuột kia nhìn nó mà thách thức, cườinhạo
Như cảm nhận đượcsự đóng băng cơ thể của cô, Quốc Bảo dần tách người cô ra khỏi người anh đểnhìn thấy khuôn mặt đang trắng bệch đến mức xanh hơn tàu lá chuối. Cứ nghĩ rằngcô bị mất máu hơi nhiều cộng với việc hoảng sợ quá mức làm cô sợ hãi đến mức thấtthần, lòng anh như se lại. Dùng bàn tay ấm nóng của mình anh xoa xoa khuôn mặtcủa cô, chỉ muốn cô tỉnh lại đừng có cứng đơ rồi lạnh ngắt như người chết.Trong thoáng suy nghĩ của anh như muốn băm tươi những kẻ đã đánh cô đến mức máume be bét, còn hù dọa cô đến thất thần như vậy. Tim anh như có ai đang cào xé đếnquặng đau mà không biết làm cách nào, chỉ biết ôm cô vào lòng vỗ về , an ủi rồitừ từ mang cô ra khỏi chỗ ẩn nấp đi ra nơi thoáng khí hơn để cô định thần.
5 phút sau khi rờikhỏi chỗ ẩn nấp, rời mắt khỏi con chuột khinh khủng đó, nó mới thấy cơ thể mìnhtừ từ có sức sống trở lại. Nhìn đôi tay của Quốc Bảo xoa xoa liên tục từ tay đếnmặt nó khiến nó cảm thấy rất cảm động, cảm động đến mức nó òa khóc nhiệt tìnhgiữa nhà ga đầy người qua lại nhộn nhịp. Nó khóc rất nhiều, khóc vì nó thỏalòng mong nhớ Quốc Bảo, khóc vì cuối cùng nó cũng thoát khỏi những tay buôn ngườikia, khóc vì nó không còn phải chạy trối chết và khóc vì không còn phải thấycon chuột kia như đang ung dung còn nó thì co rúm.
Đang giúp KhánhBăng lấy lại thân nhiệt thì vừa ngước lên anh đã thấy những giọt nước mắt cứ thếchảy dài trên khuôn mặt sưng húp của cô, khiến anh đã hoang mang lại càng hoangmang hơn. Anh không ngờ cô bị sốc nặng đến thế, lúc nào anh cũng nghĩ cô là mộtcô gái mạnh mẽ cương quyết nhưng lúc này thì cô cũng yếu đuối và dễ vỡ như bấtkì cô gái nào. Khiến trong anh nhói lên cảm giác muốn dùng cả đời mình che chởcho cô, người mà anh đã luôn yêu khi bên cạnh và rất nhớ khi rời xa.
/18
|