Tác giả: Phi Yến Nhược Lam.
Ngọc Huyền Cung.
“Không cảm nhận được nguyên khí?” Nhược Lam mở to đôi mắt, thanh âm run rẩy hỏi thêm lần nữa.
Lãnh Huyết im lặng hết nhiền Liễu Măc rồi lại nhìn Nhậm Tề, sau đó thở dài một tiếng. Nhìn thấy biểu hiện của hắn, Nhược Lam cắn chặt môi dưới, đôi mắt trong veo giờ đây được phủ một màn sương của sự áy náy, thả mình dựa vào chiếc ghế nhỏ, cả bốn người bọn họ cứ thế mà trầm mặc cho đến khi ban mai gõ cửa.
Ánh mặt trời nhè nhẹ hắt vào khung cửa sổ kết hợp với tiếng chim ríu rít bên ngoài tạo nên một khung cảnh chớm xuân tuyệt vời, thế nhưng cảnh sắc ấy lại chẳng thể nào xoa dịu được tâm tư của Nhược Lam. Mãi cho đến khi Hiểu Nguyệt đến phá vỡ bầu không khí u uất nơi này.
Nhược Lam miễn cưỡng bước ra khỏi phòng, khuôn mặt mang theo vài phần mệt mỏi tiến về phía nhà kề.
Nhìn thấy Hiểu Nguyệt, Nhược Lam cố nặn ra một nụ cười, nhàn nhạt hỏi:
“Không biết Nguyệt phi nương nương có chuyện gì mà lại đích thân đến tận nơi đây?”
Hiểu Nguyệt phất tay áo ra lệnh cho tất cả hạ nhân lui ra ngoài, khi trong phòng chỉ còn nàng và Nhược Lam, nàng mới cất giọng nói:
“Hình như quận chúa có điều gì lo lắng?”
“Cũng không có gì, chỉ là chút chuyện riêng thôi.”
“Có phải hay không là hoàng thượng uy hiếp người?” Hiểu Nguyệt nhíu mày hỏi.
Nàng biết Huyền Viên Thiên Mặc yêu thích nữ nhân này, nhưng là bên cạnh yêu thích còn có cả sự cẩn trọng và dè chừng, vì yêu thích mới bắt về nhưng cũng vì đại sự nên mới giữ nàng lại. Đồn rằng Phi Điệp quận chúa rất được hoàng đế của Long Thịnh Hoàng Triều yêu thương và nuông chiều, có thể y sẽ dùng điều này để uy hiếp hắn chăng? Hôm nay nhìn thần sắc của nàng không tốt, có lẽ là lo lắng về cuộc chiến sắp tới, Hiểu Nguyệt rất muốn giúp nhưng là thân bất do kỷ, có muốn giúp cũng không giúp được.
Sau một hồi im lặng, Nhược Lam ngẩng đầu lên, ôn nhu hỏi:
“Có thể kể tiếp chuyện còn dang dở chứ?”
Hiểu Nguyệt hơi sững lại nhưng rất nhanh sau đó liền nở nụ cười, nàng nói:
“Sau khi hoàng đế băng hà, An Mộc Kiến lên ngôi, ta những tưởng rằng dựa vào việc hắn sủng ái ta thì ta sẽ càng có cơ hội tìm kiếm hung thủ đã hại cả gia đình nhưng là người tính không bằng trời tính. Trong cung mỹ nữ vô số, ta chẳng là gì so với họ, hơn nữa một đóa hoa trồng lâu năm sớm muộn gì cũng bị nhổ đi để thay thế cho loài khác. Cuộc sống chốn hậu cung này chính là như vậy, mãi cho đến khi ta gặp Huyền Viên Thiên Mặc. Đó là một đêm trăng tròn, ta tình cờ đi lạc đến lãnh cung, cảnh sắc ở đó rất đẹp không hề giống với tên gọi của nó chút nào, ta chỉ là tò mò một chút nên mới bước vào. Giây phút đẩy cánh cửa lãnh cung đi vào cũng là lúc số phận của ta thay đổi. Ta đã gặp hắn với đôi mắt màu xanh thật đẹp trên tay hắn nhuốm đầy máu tươi, dưới mặt đất là thi thể của một nữ nhân. Theo lý mà nói thì hắn giờ khắc đó phải rất đáng sợ nhưng là ta lại cảm thấy hắn thật đẹp, một thân bạch y thấm đẫm máu tươi, thời khắc đó, hình ảnh đó đã chiếm trọn tim ta. Hắn tiến lại gần ta, cười tà mị rồi nói hắn biết hung thủ sát hại phụ thân ta. Ta chỉ kịp nghe được câu nói đó liền ngất đi, sáng hôm sau tỉnh dậy thì đã thấy mình nằm ở trên giường rồi. Vốn cho rằng tất cả chỉ là mộng nhưng là mùi Nguyệt Lai Hương phảnh phất trên y phục của ta cho ta biết ta không có nằm mộng.”
“Đừng nới với ta là người thích hắn từ giây phút đó nhé!” Nhược Lam chống cằm hỏi, trong bụng không ngừng nghĩ thầm, đúng là khác người, nhìn thấy người ta giết người không những không sợ trái lại còn yêu thích, rõ là có vấn đề.
“Ta không biết đó có phải yêu thích hay không, chỉ biết trong đầu lúc nào cũng nhớ như in khoảnh khắc đó, nhớ kỹ lời hắn nói. Những tưởng sẽ không được gặp hắn nữa nhưng hắn lại đến tìm ta. Hắn muốn thương lượng với ta một việc.”
“Việc gì vậy?”
“Trộm ngọc ấn, hạ cổ hoàng thượng, hắn giúp ta báo thù.”
“Vậy là người giúp hắn?”
“Ân. Lúc đó ta mới biết thì ra hắn là hoàng đế của Huyền Viên Hoàng Triều, là kẻ nổi tiếng tàn bạo và độc ác, ta cũng biết ta không thể không giúp, nếu giúp hắn ta có cơ hội báo thù, còn không giúp rất có thể hắn sẽ giết ta.”
“Vậy người hạ cổ An Mộc Kiến như thế nào?” Nhược Lam nghiêng đầu hỏi.
“Đối với một kẻ như hắn, cách hạ cổ dễ dàng nhất chính là khi hoan ái.” Hiểu Nguyệt ngại ngùng nói.
“Vậy người có biết cách giải không?”
“Ngươi có biết Bất Thiên Nhai không? Loại cỗ này do một vị đạo sĩ ở Bất Thiên Nhai chế ra, rất khó giải, nếu giải không đúng cách sẽ khiến chủ cổ tử vong, phải có thuốc giải. Hoàng thượng hình như có rất nhiều thuốc giải a!” Hiểu Nguyệt thật thà trả lời.
Nhược Lam nhíu chặt hàng lông mày, trong lòng âm thầm tính toán, như chợt nhớ ra điều gì, nó lại ngẩng đầu lên hỏi tiếp:
“Thế hung thủ giết hại phụ thân người là ai?”
Nhược Lam vừa nhắc đến hung thủ thì đôi mắt vốn ôn nhu như nước của Hiểu Nguyệt lập tức lóe lên một tia sắc lạnh, nàng căm phẫn nói:
“Là tên khốn An Mộc Kiến và ngoại tổ phụ của hắn Triệu Công. Năm đó hoàng đế An Mộc Bình lập An Mộc Kiến làm thái tử là vì sự uy hiếp của Triệu Công quá lớn, nếu không lập hắn làm thái tử e rằng triều đình chắc chắn loạn, vì lẽ đó hoàng đế An Mộc Bình mới phải miễn cưỡng sắc phong tên khốn đó. Chính hắn và ngoại tổ phụ của hắn đã lập mưu kế hãm hại phụ thân ta, cướp đi 500.000 lượng hoàng kim.” Hiểu Nguyệt nghiến răng nói.
Khi đến đây, Nhược Lam cũng có nghe nói qua. Nghe các tiểu thái giám nói rằng sau khi viết chiếu thư công bố An Hiên Quốc chính thức thở thành nước chư hầu của Huyền Viên Hoàng Triều thì hắn chết rất thảm. Thân bị chặt ra làm tám khúc, tứ chi bị rút hết gân, ngay cả mắt cũng bị móc ra. Không những thế, Triệu Công cũng chết đồng dạng với An Mộc Kiến, mọi người ai ai cũng nghi vấn nhưng là Huyền Viên Thiên Mặc đã hạ lệnh không được phép truy cứu cho nên chẳng ai dám dị nghị điều gì.
Thấy Nhược Lam yên lặng, Hiểu Nguyệt tiếp tục nói:
“Là ta chính tay giết chết hắn, móc mắt hắn, chỉ có như thế mới có thể hóa giải hận thù trong lòng ta, nhờ đó cả gia đình ta mới được đoàn tụ như bây giờ. Nhưng là….”
“Sao vậy, người cứ nói đi.”
“Huyền Viên Thiên Mặc hắn thật sự đáng sợ lắm, sau khi hạ cỗ sai khiến An Mộc Kiến viết chiếu thứ thì đội quân bất khả chiến bại của hắn đã bao vây hoàng cung rồi, bọn họ xuất quỷ nhập thần, chẳng ai biết họ tiến vào hoàng cung như thế nào. Trận chiến lần này ta e rằng hoàng đế của Long Thịnh cũng sẽ gặp trường hợp tương tự.”
“Nếu ta nói ta hi vọng người có thể chỉ chỗ cất giấu thuốc giải cổ cho ta, người có giúp không?”
“A, cái này, ta cũng không rõ lắm, ta chỉ biết hắn có một mật đạo, mọi thứ bí mật có lẽ được hắn giấu ở đó.”
“Đa tạ nương nương chỉ điểm”
Hiểu Nguyệt cười híp cả mắt lại, sau đó nhanh chóng rời đi.
Nhược Lam nhìn bóng lưng của nàng, Hiểu Nguyệt, nữ nhân này ngoại trừ mối thù giết phụ thân mà hành động tàn bạo, còn lại từ tâm địa cho đến tình tính đều rất hiền lành và yếu đuối, hi vọng Huyền Viên Thiên Mặc sẽ không làm hại nàng.
Ngự Thư Phòng, canh Tuất.
Nhược Lam sử dụng mười ba ngân châm điểm huyệt đạo ngủ của mười ba thị vệ, bằng cách này bọn họ vẫn trong tư thế nghiêm trang canh cẩn, mắt vẫn mở nhưng tứ chi và các giác quan đã đi theo Chu Công mất rồi. Khẽ thở nhẹ một hơi, Nhược Lam nhanh chân chạy vào Ngự Thư Phòng nhưng là chỉ vừa mới đẩy cửa bước vào, Nhược Lam đã phải nhíu mày nhìn thanh kiếm sắc lạnh kề trên chiếc cổ thanh mảnh của mình, kèm theo đó là một thanh âm thập phần băng lãnh:
“Nàng muốn chết?”
“Ngươi nghĩ mình giết được ta?” Dứt lời, Nhược Lam hất tung mũi kiếm, nhanh như chớp thoát khỏi Ngự Thư Phòng. Bản thân vốn tin tưởng rằng với khinh công tuyệt đỉnh của mình thì hắn tuyệt đối không thể đuổi theo. Nào ngờ, vừa mới đưa mắt liếc về phía trước liền thấy hắn đã ở đó chặn đường rồi.
“Ngự Thư Phòng không phải là nơi mà nàng có thể tùy tiện đến, hơn nữa giải dược cũng không thể cho nàng.”
“Tại sao? Ngươi luôn miệng nói thích ta, nếu là như thế sao lúc nào cũng cản trở?”
“Long Thịnh Hoàng Triều nhất định phải thuộc về Huyền Viên Thiên Mặc.” Hắn lạnh lùng đáp.
“Ngươi…” Nhược Lam tức giận, vươn tay chỉ thẳng vào mặt hắn, đồng thời một sợi tơ màu đỏ cũng theo cổ tay phóng ra hướng thẳng về phía nam nhân trước mặt.
Khẽ nhếch miệng cười, hắn dùng tay không nắm lấy sợi tơ đỏ, nhất thời sợi tơ đứt thành trăm mảnh, Nhược Lam kinh ngạc không thôi. Huyết Y Lãnh là sợi tơ mẫu thân cho nó, người từng nói Huyết Y Lãnh là sợi tơ đặc biệt có tính đàn hồi cũng nhứ độ bền rất cao, đao kiếm chưa chắc đã làm tổn thương được, hắn sao có thể chỉ dùng tay không mà làm đứt đoạn Huyết Y Lãnh. Nghĩ đến đây, mồ hôi lạnh hai bên thái dương của Nhược Lam bắt đầu rịn ra.
Chăm chú quan sát biểu tình của Nhược Lam, hắn thở dài một hơi, thong thả đến bên cạnh, thanh âm không còn băng lãnh như trước, thay vào đó là một chút lo lắng:
“Ta sẽ không giết nàng nhưng nàng cũng đừng hi vọng sẽ lấy được giải dược.”
Nghe hắn nói vậy, Nhược Lam chỉ có thể bất lực cắn chặt môi dưới, đôi bàn tay nắm chặt thành quyền, mãi một lúc sau mới phát ra âm thanh nức nở, đôi mắt trong vẻo ngập tràn nước mắt:
“Hắn là biểu ca của ta, ta không thể để hắn chết được, ta không thích chiến tranh.”
Đáp lại Nhược Lam là sự sửng sốt của hắn, dù có thế nào hắn cũng không nghĩ là nàng lại khóc, nữ nhân này lúc nào cũng mạnh mẽ và ương bướng, sao hôm nay lại rơi nước mắt, chắc không phải là đang đóng kịch chứ?
Nhìn biểu hiện của hắn, Nhược Lam rủa thầm, tên máu lạnh, thấy mỹ nhân như ta khóc như lê hóa đái vũ mà nhà ngươi vẫn bình thản đứng đó nhìn. Tên chết tiệt, nếu như không phải ngươi nội công mạnh đến nỗi chỉ một cái chạm nhẹ liền làm đứt Huyết Y Lãnh của ta, ta nhất định sẽ liều mạng với ngươi.
Về phía hắn, nhìn thấy vđôi mắt đầy oán hận của nàng, hắn bật cười, nụ cười nhẹ nhàng như gió thoảng mang theo mùi Dạ Lý Hương quen thuộc khiến Nhược Lam mở to mắt nhìn.
Hắn kéo Nhược Lam về phía trước, mạnh mẽ siết thật chặt, thanh âm dịu nhẹ nói:
“Tiểu nha đầu, đừng diễn kịch nữa, nàng không lừa được ta đâu.” Dứt lời, hắn khom người xuống, cắn nhẹ vào cần cổ trắng ngần của nó.
Nhược Lam chỉ có thể kêu lên một tiếng, cái cổ bởi vì bị hắn liếm liếm mút mút mà trở nên đỏ ửng, nó bực mình đẩy mạnh hắn ra, trừng mắt hét lớn:
“Tên hỗn đản nhà ngươi dám cắn cổ ta!”
“Ta thích nàng!” Hắn cười tà mị sau đó nhấc bổng nó lên: “Làm vậy nàng mới thôi không khóc nữa, khuya rồi cũng nên trở về đi thôi.”
Ngọc Huyền Cung.
“Không cảm nhận được nguyên khí?” Nhược Lam mở to đôi mắt, thanh âm run rẩy hỏi thêm lần nữa.
Lãnh Huyết im lặng hết nhiền Liễu Măc rồi lại nhìn Nhậm Tề, sau đó thở dài một tiếng. Nhìn thấy biểu hiện của hắn, Nhược Lam cắn chặt môi dưới, đôi mắt trong veo giờ đây được phủ một màn sương của sự áy náy, thả mình dựa vào chiếc ghế nhỏ, cả bốn người bọn họ cứ thế mà trầm mặc cho đến khi ban mai gõ cửa.
Ánh mặt trời nhè nhẹ hắt vào khung cửa sổ kết hợp với tiếng chim ríu rít bên ngoài tạo nên một khung cảnh chớm xuân tuyệt vời, thế nhưng cảnh sắc ấy lại chẳng thể nào xoa dịu được tâm tư của Nhược Lam. Mãi cho đến khi Hiểu Nguyệt đến phá vỡ bầu không khí u uất nơi này.
Nhược Lam miễn cưỡng bước ra khỏi phòng, khuôn mặt mang theo vài phần mệt mỏi tiến về phía nhà kề.
Nhìn thấy Hiểu Nguyệt, Nhược Lam cố nặn ra một nụ cười, nhàn nhạt hỏi:
“Không biết Nguyệt phi nương nương có chuyện gì mà lại đích thân đến tận nơi đây?”
Hiểu Nguyệt phất tay áo ra lệnh cho tất cả hạ nhân lui ra ngoài, khi trong phòng chỉ còn nàng và Nhược Lam, nàng mới cất giọng nói:
“Hình như quận chúa có điều gì lo lắng?”
“Cũng không có gì, chỉ là chút chuyện riêng thôi.”
“Có phải hay không là hoàng thượng uy hiếp người?” Hiểu Nguyệt nhíu mày hỏi.
Nàng biết Huyền Viên Thiên Mặc yêu thích nữ nhân này, nhưng là bên cạnh yêu thích còn có cả sự cẩn trọng và dè chừng, vì yêu thích mới bắt về nhưng cũng vì đại sự nên mới giữ nàng lại. Đồn rằng Phi Điệp quận chúa rất được hoàng đế của Long Thịnh Hoàng Triều yêu thương và nuông chiều, có thể y sẽ dùng điều này để uy hiếp hắn chăng? Hôm nay nhìn thần sắc của nàng không tốt, có lẽ là lo lắng về cuộc chiến sắp tới, Hiểu Nguyệt rất muốn giúp nhưng là thân bất do kỷ, có muốn giúp cũng không giúp được.
Sau một hồi im lặng, Nhược Lam ngẩng đầu lên, ôn nhu hỏi:
“Có thể kể tiếp chuyện còn dang dở chứ?”
Hiểu Nguyệt hơi sững lại nhưng rất nhanh sau đó liền nở nụ cười, nàng nói:
“Sau khi hoàng đế băng hà, An Mộc Kiến lên ngôi, ta những tưởng rằng dựa vào việc hắn sủng ái ta thì ta sẽ càng có cơ hội tìm kiếm hung thủ đã hại cả gia đình nhưng là người tính không bằng trời tính. Trong cung mỹ nữ vô số, ta chẳng là gì so với họ, hơn nữa một đóa hoa trồng lâu năm sớm muộn gì cũng bị nhổ đi để thay thế cho loài khác. Cuộc sống chốn hậu cung này chính là như vậy, mãi cho đến khi ta gặp Huyền Viên Thiên Mặc. Đó là một đêm trăng tròn, ta tình cờ đi lạc đến lãnh cung, cảnh sắc ở đó rất đẹp không hề giống với tên gọi của nó chút nào, ta chỉ là tò mò một chút nên mới bước vào. Giây phút đẩy cánh cửa lãnh cung đi vào cũng là lúc số phận của ta thay đổi. Ta đã gặp hắn với đôi mắt màu xanh thật đẹp trên tay hắn nhuốm đầy máu tươi, dưới mặt đất là thi thể của một nữ nhân. Theo lý mà nói thì hắn giờ khắc đó phải rất đáng sợ nhưng là ta lại cảm thấy hắn thật đẹp, một thân bạch y thấm đẫm máu tươi, thời khắc đó, hình ảnh đó đã chiếm trọn tim ta. Hắn tiến lại gần ta, cười tà mị rồi nói hắn biết hung thủ sát hại phụ thân ta. Ta chỉ kịp nghe được câu nói đó liền ngất đi, sáng hôm sau tỉnh dậy thì đã thấy mình nằm ở trên giường rồi. Vốn cho rằng tất cả chỉ là mộng nhưng là mùi Nguyệt Lai Hương phảnh phất trên y phục của ta cho ta biết ta không có nằm mộng.”
“Đừng nới với ta là người thích hắn từ giây phút đó nhé!” Nhược Lam chống cằm hỏi, trong bụng không ngừng nghĩ thầm, đúng là khác người, nhìn thấy người ta giết người không những không sợ trái lại còn yêu thích, rõ là có vấn đề.
“Ta không biết đó có phải yêu thích hay không, chỉ biết trong đầu lúc nào cũng nhớ như in khoảnh khắc đó, nhớ kỹ lời hắn nói. Những tưởng sẽ không được gặp hắn nữa nhưng hắn lại đến tìm ta. Hắn muốn thương lượng với ta một việc.”
“Việc gì vậy?”
“Trộm ngọc ấn, hạ cổ hoàng thượng, hắn giúp ta báo thù.”
“Vậy là người giúp hắn?”
“Ân. Lúc đó ta mới biết thì ra hắn là hoàng đế của Huyền Viên Hoàng Triều, là kẻ nổi tiếng tàn bạo và độc ác, ta cũng biết ta không thể không giúp, nếu giúp hắn ta có cơ hội báo thù, còn không giúp rất có thể hắn sẽ giết ta.”
“Vậy người hạ cổ An Mộc Kiến như thế nào?” Nhược Lam nghiêng đầu hỏi.
“Đối với một kẻ như hắn, cách hạ cổ dễ dàng nhất chính là khi hoan ái.” Hiểu Nguyệt ngại ngùng nói.
“Vậy người có biết cách giải không?”
“Ngươi có biết Bất Thiên Nhai không? Loại cỗ này do một vị đạo sĩ ở Bất Thiên Nhai chế ra, rất khó giải, nếu giải không đúng cách sẽ khiến chủ cổ tử vong, phải có thuốc giải. Hoàng thượng hình như có rất nhiều thuốc giải a!” Hiểu Nguyệt thật thà trả lời.
Nhược Lam nhíu chặt hàng lông mày, trong lòng âm thầm tính toán, như chợt nhớ ra điều gì, nó lại ngẩng đầu lên hỏi tiếp:
“Thế hung thủ giết hại phụ thân người là ai?”
Nhược Lam vừa nhắc đến hung thủ thì đôi mắt vốn ôn nhu như nước của Hiểu Nguyệt lập tức lóe lên một tia sắc lạnh, nàng căm phẫn nói:
“Là tên khốn An Mộc Kiến và ngoại tổ phụ của hắn Triệu Công. Năm đó hoàng đế An Mộc Bình lập An Mộc Kiến làm thái tử là vì sự uy hiếp của Triệu Công quá lớn, nếu không lập hắn làm thái tử e rằng triều đình chắc chắn loạn, vì lẽ đó hoàng đế An Mộc Bình mới phải miễn cưỡng sắc phong tên khốn đó. Chính hắn và ngoại tổ phụ của hắn đã lập mưu kế hãm hại phụ thân ta, cướp đi 500.000 lượng hoàng kim.” Hiểu Nguyệt nghiến răng nói.
Khi đến đây, Nhược Lam cũng có nghe nói qua. Nghe các tiểu thái giám nói rằng sau khi viết chiếu thư công bố An Hiên Quốc chính thức thở thành nước chư hầu của Huyền Viên Hoàng Triều thì hắn chết rất thảm. Thân bị chặt ra làm tám khúc, tứ chi bị rút hết gân, ngay cả mắt cũng bị móc ra. Không những thế, Triệu Công cũng chết đồng dạng với An Mộc Kiến, mọi người ai ai cũng nghi vấn nhưng là Huyền Viên Thiên Mặc đã hạ lệnh không được phép truy cứu cho nên chẳng ai dám dị nghị điều gì.
Thấy Nhược Lam yên lặng, Hiểu Nguyệt tiếp tục nói:
“Là ta chính tay giết chết hắn, móc mắt hắn, chỉ có như thế mới có thể hóa giải hận thù trong lòng ta, nhờ đó cả gia đình ta mới được đoàn tụ như bây giờ. Nhưng là….”
“Sao vậy, người cứ nói đi.”
“Huyền Viên Thiên Mặc hắn thật sự đáng sợ lắm, sau khi hạ cỗ sai khiến An Mộc Kiến viết chiếu thứ thì đội quân bất khả chiến bại của hắn đã bao vây hoàng cung rồi, bọn họ xuất quỷ nhập thần, chẳng ai biết họ tiến vào hoàng cung như thế nào. Trận chiến lần này ta e rằng hoàng đế của Long Thịnh cũng sẽ gặp trường hợp tương tự.”
“Nếu ta nói ta hi vọng người có thể chỉ chỗ cất giấu thuốc giải cổ cho ta, người có giúp không?”
“A, cái này, ta cũng không rõ lắm, ta chỉ biết hắn có một mật đạo, mọi thứ bí mật có lẽ được hắn giấu ở đó.”
“Đa tạ nương nương chỉ điểm”
Hiểu Nguyệt cười híp cả mắt lại, sau đó nhanh chóng rời đi.
Nhược Lam nhìn bóng lưng của nàng, Hiểu Nguyệt, nữ nhân này ngoại trừ mối thù giết phụ thân mà hành động tàn bạo, còn lại từ tâm địa cho đến tình tính đều rất hiền lành và yếu đuối, hi vọng Huyền Viên Thiên Mặc sẽ không làm hại nàng.
Ngự Thư Phòng, canh Tuất.
Nhược Lam sử dụng mười ba ngân châm điểm huyệt đạo ngủ của mười ba thị vệ, bằng cách này bọn họ vẫn trong tư thế nghiêm trang canh cẩn, mắt vẫn mở nhưng tứ chi và các giác quan đã đi theo Chu Công mất rồi. Khẽ thở nhẹ một hơi, Nhược Lam nhanh chân chạy vào Ngự Thư Phòng nhưng là chỉ vừa mới đẩy cửa bước vào, Nhược Lam đã phải nhíu mày nhìn thanh kiếm sắc lạnh kề trên chiếc cổ thanh mảnh của mình, kèm theo đó là một thanh âm thập phần băng lãnh:
“Nàng muốn chết?”
“Ngươi nghĩ mình giết được ta?” Dứt lời, Nhược Lam hất tung mũi kiếm, nhanh như chớp thoát khỏi Ngự Thư Phòng. Bản thân vốn tin tưởng rằng với khinh công tuyệt đỉnh của mình thì hắn tuyệt đối không thể đuổi theo. Nào ngờ, vừa mới đưa mắt liếc về phía trước liền thấy hắn đã ở đó chặn đường rồi.
“Ngự Thư Phòng không phải là nơi mà nàng có thể tùy tiện đến, hơn nữa giải dược cũng không thể cho nàng.”
“Tại sao? Ngươi luôn miệng nói thích ta, nếu là như thế sao lúc nào cũng cản trở?”
“Long Thịnh Hoàng Triều nhất định phải thuộc về Huyền Viên Thiên Mặc.” Hắn lạnh lùng đáp.
“Ngươi…” Nhược Lam tức giận, vươn tay chỉ thẳng vào mặt hắn, đồng thời một sợi tơ màu đỏ cũng theo cổ tay phóng ra hướng thẳng về phía nam nhân trước mặt.
Khẽ nhếch miệng cười, hắn dùng tay không nắm lấy sợi tơ đỏ, nhất thời sợi tơ đứt thành trăm mảnh, Nhược Lam kinh ngạc không thôi. Huyết Y Lãnh là sợi tơ mẫu thân cho nó, người từng nói Huyết Y Lãnh là sợi tơ đặc biệt có tính đàn hồi cũng nhứ độ bền rất cao, đao kiếm chưa chắc đã làm tổn thương được, hắn sao có thể chỉ dùng tay không mà làm đứt đoạn Huyết Y Lãnh. Nghĩ đến đây, mồ hôi lạnh hai bên thái dương của Nhược Lam bắt đầu rịn ra.
Chăm chú quan sát biểu tình của Nhược Lam, hắn thở dài một hơi, thong thả đến bên cạnh, thanh âm không còn băng lãnh như trước, thay vào đó là một chút lo lắng:
“Ta sẽ không giết nàng nhưng nàng cũng đừng hi vọng sẽ lấy được giải dược.”
Nghe hắn nói vậy, Nhược Lam chỉ có thể bất lực cắn chặt môi dưới, đôi bàn tay nắm chặt thành quyền, mãi một lúc sau mới phát ra âm thanh nức nở, đôi mắt trong vẻo ngập tràn nước mắt:
“Hắn là biểu ca của ta, ta không thể để hắn chết được, ta không thích chiến tranh.”
Đáp lại Nhược Lam là sự sửng sốt của hắn, dù có thế nào hắn cũng không nghĩ là nàng lại khóc, nữ nhân này lúc nào cũng mạnh mẽ và ương bướng, sao hôm nay lại rơi nước mắt, chắc không phải là đang đóng kịch chứ?
Nhìn biểu hiện của hắn, Nhược Lam rủa thầm, tên máu lạnh, thấy mỹ nhân như ta khóc như lê hóa đái vũ mà nhà ngươi vẫn bình thản đứng đó nhìn. Tên chết tiệt, nếu như không phải ngươi nội công mạnh đến nỗi chỉ một cái chạm nhẹ liền làm đứt Huyết Y Lãnh của ta, ta nhất định sẽ liều mạng với ngươi.
Về phía hắn, nhìn thấy vđôi mắt đầy oán hận của nàng, hắn bật cười, nụ cười nhẹ nhàng như gió thoảng mang theo mùi Dạ Lý Hương quen thuộc khiến Nhược Lam mở to mắt nhìn.
Hắn kéo Nhược Lam về phía trước, mạnh mẽ siết thật chặt, thanh âm dịu nhẹ nói:
“Tiểu nha đầu, đừng diễn kịch nữa, nàng không lừa được ta đâu.” Dứt lời, hắn khom người xuống, cắn nhẹ vào cần cổ trắng ngần của nó.
Nhược Lam chỉ có thể kêu lên một tiếng, cái cổ bởi vì bị hắn liếm liếm mút mút mà trở nên đỏ ửng, nó bực mình đẩy mạnh hắn ra, trừng mắt hét lớn:
“Tên hỗn đản nhà ngươi dám cắn cổ ta!”
“Ta thích nàng!” Hắn cười tà mị sau đó nhấc bổng nó lên: “Làm vậy nàng mới thôi không khóc nữa, khuya rồi cũng nên trở về đi thôi.”
/99
|