Tác giả: Phi Yến Nhược Lam.
Sau bốn ngày ròng rã, Nhược Lam cuối cùng cũng đến được chân núi Nhân Thiên, phóng tầm mắt ra xa, mày liễu liền chau lại nồng đượm, ngay cả Phi Vũ cùng dừng lại không chịu đi tiếp. Nhược Lam nhanh chóng nhảy xuống ngựa, ôn nhu vuốt ve cổ của Phi Vũ:
“Ngươi ngoan ngoãn ở lại đây, nếu sau bảy ngày không nhìn thấy ta trở lại, vậy thì bằng mọi giá, ngươi nhất định phải liên lạc với người của Vô Ảnh Sơn Trang.”
Phi Vũ nghe vậy, hí lên một tiếng, cái đầu không ngừng cọ cọ vào tay của Nhược Lam, lưu luyến không rời.
Sau khi để lại Phi Vũ dưới chân núi, Nhược Lam bắt đầu cuộc hành trình tìm kiếm hoa Ưu Đàm, đường lên đỉnh núi vô cùng quanh co khúc khuỷu, tựa như chỉ cần lỡ chân một bước liền sẽ bị đẩy xuống vực sâu muôn trượng. Không khí nơi này vô cùng ẩm ướt, dường như quanh năm không hề có ánh sáng mặt trời. Đi được một đoạn, Nhược Lam hoài nghi nhìn khu đền cũ kỹ trước mặt. Một khu đền cổ lại xuất hiện ở một nơi âm u và hẻo lánh như thế này sao? Thật kỳ lạ.
Mặc dù trong đầu thầm nghĩ không được bước vào nhưng không hiểu sao chân của Nhược Lam lại không chịu nghe lời, trong lúc vô thức bàn chân đã bước vào ngôi đền khi nào không hay. Mãi cho đến khi cánh cửa đền khép lại sau lưng, Nhược Lam mới giật mình hoảng hốt nhận ra mình đã đi vào ngôi đền, hơn nữa khung cảnh xung quanh ngồi đền lập tức biến đổi. Ban nãy rõ ràng Nhược Lam nhìn thấy chính điện đặt giữa ngôi đền nhưng hiện tại không còn thấy nữa, thay vào đó trời bắt đầu tối đen như mực, không khí thập phần quỷ dị.
Nhược Lam tháo tay nải xuống, lôi ra một ngọn đuốc sau đó dùng bật lửa mà nó đem từ hiện đại đến đây vội vàng thắp sáng. Nhược Lam thầm nghĩ bản thân thật may mắn khi được ban cho một đôi mắt có thể nhìn thấy trong đêm, hơn nữa từ khi còn nhỏ đã được papa mama cho coi phim ma cho nên mới giữ được bình tĩnh thế này. Nếu là người bình thường e là đã sợ chết khiếp trước tình cảnh hiện tại rồi.
Bỗng nhiên Nhược Lam cảm thấy một trận rùng mình ở phía sau, vội vàng quay lưng lại, Nhược Lam hoảng hồn khi bắt gặp một gương mặt đẫm máu đang kề sát vào mặt mình, ngọn đuốc lay động chập chờn chiếu sáng đột nhiên vụt tắt, Nhược Lam than thầm không xong rồi!
Lúc ngọn lửa lụi tàn cũng là lúc Nhược Lam nghe được tiếng cười rợn người vang vọng bên tai:
“A ha ha, ta muốn máu, ta muốn mạng của ngươi”
Lời vừa dứt, Nhược Lam lập tức ngửi được mùi máu tanh, sau một hồi định thần mới phác giác ra mùi máu ấy phát ra từ chính cái cổ của mình.
“Máu, ta muốn máu …”
Trong đầu Nhược Lam “ong” lên một tiếng, người thì nó dư sức đánh lại còn ma thì phải làm thế nào? Vừa rồi lúc con ma kia động thù nó rõ ràng có thể cảm nhận được nhưng lại không tránh được, ma là vật thể vô hình vũ khí bình thường sao có thể làm tổn thương? Bản thân hiện tại nhất định phải sống sót, nếu không mạng sống của papa và mama sẽ ra sao? Nghĩ đến đây, Nhược Lam cắn chặt môi, giờ phút này chưa bao giờ nó thấy mình bất lực như thế.
Đang trong lúc rối trí không biết phải làm thế nào thì một thanh âm rất đỗi quen thuộc vang lên khiến cho Nhược Lam vô cùng kinh ngạc.
“Tiểu nha đầu, ta mới xa nàng có mấy ngày mà nàng đã ra nông nổi này rồi sao?”
“Ngươi …”
Nhược Lam ngẩng đầu đang muốn nói gì đó thì một luồng âm khí lướt qua để lại trên khuôn mặt kiều diễm một vệt máu thật dài.
Thấy vậy, đôi con ngươi thâm trầm của nam nhân trước mặt thâm sâu thêm mấy phần, ánh mắt băng lãnh quét về phía hồn ma kia, ngón tay tinh tế viết vào không trung một chữ 火 (hỏa). Lập tức vô số ngọn lửa xuất hiện trói chặt lấy ả ma nữ kia, khiến ả ta hét lên đầy đau đớn:
“Aaaaa, thả ta ra, thả ta ra!”
“Dám đụng vào nữ nhân của ta, xem ra ngươi chán sống rồi!” Dứt lời, ngọn lửa quấn quanh ma nữ đột nhiên rực cháy mãnh liệt, thiêu đốt linh hồn ả thành những vệt sáng nho nhỏ, rồi hòa quyện vào đêm đen.
Chứng kiến một màn vừa rồi, Nhược Lam khóe miệng co giật, thở dài nói:
“Từ khi nào ta lại trở thành nữ nhân của ngươi.” Dừng lại một chút, Nhược Lam lại nói tiếp: “Dù sao cũng đa tạ.”
“Đời này đã định, nàng vĩnh viễn thuộc về ta.” Hắn nhếch miệng trả lời, sau đó tiến lại gần nhấc bổng Nhược Lam lên rồi tiến ra ngoài khu đền.
Bên ngoài một mảnh u tối, bóng đêm rợn người hòa cùng thanh âm của muôn thú khiến Nhược Lam có cảm giác bản thân đã trở thành diễn viên chính của một bộ phim kinh dị nào đó rồi.
Đi được một đoạn thì hắn thả Nhược Lam xuống, dùng pháp thuật thắp lên một ngọn lửa, quay sang nhìn nó, ôn nhu nói:
“Nghỉ ở đây thôi, trời tối thế này không thể tiếp tục.”
Nhược Lam cúi đầu, im lặng không đáp, trong đầu tiếp tục những suy nghĩ mông lung mà khi nãy còn bỏ dở. Đột nhiên một mùi hương nam tính xộc vào mũi khiến nó giật mình, định thần lại thì ai kia đang cúi đầu cắn mút vết thương trên cổ và mặt của nó. Mày liễu khẽ chau, Nhược Lam lạnh nhạt nói:
“Tên hỗn đản, bỏ ta ra!”
“Máu của nàng thật ngọt.” Hắn liếm liếm khóe miệng rồi thản nhiên buông ra một câu. Tuy nhiên lời vừa dứt thì cũng là lúc khuôn mặt hắn cũng không ngừng biến hóa.
Thấy vậy, Nhược Lam đưa tay sờ sờ lên mặt của mình, nhíu mày hỏi:
“Ngươi sao vậy, sao lại nhìn ta bằng ánh mắt đó?”
“Vết thương của nàng lành rồi?”
“À, ngươi kinh ngạc vì cái này sao? Ta cũng không biết lý do, từ khi ta tròn mười sáu tuổi thì đã như thế.” Nhược Lam nhún vai trả lời.
Sinh nhật năm mười sáu tuổi phải nói là ngày xui xẻo nhất của nó, vừa đi ra đường liền bị té đến trầy cả đầu gối, ban đầu nó cứ nghĩ kiểu này chân sẽ có sẹo mất bởi vết thương nơi đầu gối rất sâu, máu chảy cũng nhiều, cho đến khi chạy về nhà xử lý thì chính nó cũng giật mình, ngoại trừ vết máu thì miệng vết thương không cánh mà bay. Papa nhìn thấy thì hốt hoảng gọi mama, cả hai người xúm lại nhìn chằm chằm vào đầu gối của nó, trần ngâm giât lát rồi họ lại cười phá lên, nói cái gì mà hồi đó lúc mang thai, mama có ăn thánh dược, rồi cái gì mà nhân sâm ngàn năm cho nên giờ nó mới được như thế.
Nam nhân khép hờ con ngươi nhìn Nhược Lam, thâm trầm đánh giá.
Nhận thấy ánh mắt của hắn, Nhược Lam trừng mắt hỏi:
“Vậy còn ngươi, ngươi là pháp sư? Sao cái tên kia cứ thích sưu tập mấy tên pháp sư làm thuộc hạ thế nhỉ?”
“Ân, ta là pháp sư nhưng Huyền Viên Thiên Mặc không biết ta là pháp sư.”
“Không phải chứ, ngay cả Lãnh Huyết và Liễu Mặc mà hắn còn nhìn thấy, lý nào lại không nhận ra ngươi là pháp sư?”
“Lãnh Huyết, Liễu Mặc? Nàng đang nói tới hai vật nhỏ thường chui vào ống tay áo của nàng?” Hắn đưa tay vuốt cằm, mỉm cười nói.
Nhược Lam có chút giật mình, hỏi ngược lại:
“Ngươi cũng nhìn thấy?”
“Ta có đui đâu mà không thấy. Hơn nữa hai vật nhỏ đó cả người toát ra tiên khí muốn coi như không thấy chúng cũng khó. Huyền Viên Thiên Mặc từ khi mới sinh đã được một luồng ánh sáng bao quanh, theo lời sấm truyền thì đó là dấu hiệu của thiên tử, chính vì thế hắn ngay từ nhỏ đã không cần phải tranh giành với các hoàng tử khác mà vẫn có thể ung dung làm hoàng đế. Hơn nữa Huyền Viên Thiên Mặc có thể nhìn thấy những thứ người thường không thấy được, ở bên cạnh hắn ta đã phải dấu Niệm của mình đi.”
“Niệm?” Nhược Lam chống cằm nhìn hắn, nghiêng đầu hỏi.
“Niệm là một loại khí bao quanh thân thể, dựa vào đó ta có thể phân biệt được người này với người khác, Niệm xuất hiện đồng nghĩa với việc người đó không phải là con người hoặc là người có pháp thuật.”
Lời của hắn khiến Nhược Lam nhớ ra một chuyện, lần đầu tiên gặp Nguyệt Lam cùng hai thuộc hạ của tỷ ấy, rõ ràng nó nhìn thấy cả ba người họ có ba luồng khí khác nhau, của tỷ ấy màu tím, của Phong màu bạc và của Thiên màu xanh, nếu như theo lời của Nhan Thụy thì bọn họ là người có phép thuật? Cái thể loại gì đây, người ở cổ đại toàn mấy kẻ lập dị.
Thấy Nhược Lam ngây người, hắn bèn cất giọng hỏi:
“Đang nghĩ gì?”
“À không có gì, chỉ là nhớ tới một vài chuyện, nhưng ngươi vì sao lại cứu ta, chẳng phải nếu như ta chết đi rồi các ngươi không phải sẽ rất có lợi?”
“Ta mặc kệ nàng là ai, đời này ta chỉ biết nàng là của ta. Hơn nữa song thân của nàng …”
Hắn nhướng mày, lời chỉ vừa nói ra một nủa liền bị Nhược Lam đánh gãy:
“Chúng ta là kẻ thù, các ngươi đã giết phụ mẫu ta!” Nhược Lam nghiến răng, gằn giọng nói. Cứ mỗi lần nghĩ đến song thân, Nhược Lam tâm không khỏi đau, chính là nó, là nó đã hại chết bọn họ, nếu không phải bản thân đưa họ trở về thì …
Có lẽ bản thân đã kiềm chế quá lâu cho nên Nhược Lam không thể khống chế mà rơi lệ, từng giọt nước mắt hối hận cứ như thế tràn qua đáy mắt tựa như những viên lưu ly vỡ tan thành trăm mảnh.
Hắn thở dài, vươn tay lau đi những giọt lưu ly kia, ôn nhu nói:
“Người giết bọn họ là Huyền Viên Thiên Mặc, không phải ta, nếu ta thật sự có ý muốn giết họ, ta đã không ở đây.”
“Ngươi chẳng phải là thuộc hạ của hắn sao, ngươi là kẻ thù, là kẻ thù!”
“Nhược nhi, có những chuyện chỉ người trong cuộc mới hiểu, giữa ta và hắn có một mối quan hệ không thể tách rời, tuy nhiên ta là ta, hắn là hắn.” Nam tử dùng sức ôm nữ nhân bên cạnh vào lòng, thanh âm không cao không thấp nói:
Nhược Lam cắn răng không nói một lời, thâm tâm không ngừng tranh đấu, rõ ràng biết người phía trước là kẻ thù thế nhưng bản thân lại không tự chủ mà bộc lộ sự yếu đuối của mình, thậm chí lúc hắn xuất hiện ở nơi này nó trong khoảnh khắc đó thật sự có chút vui mừng, lúc hắn ôm nó, vòng tay ấm áp đó, mùi hương quen thuộc đó khiến tim nó không ngừng dao động, cảm giác này làm nó lo sợ, chỉ có một người, chỉ người đó mới khiến tim nó đập như thế, tại sao bây giờ trái tim này lại loạn nhịp vì kẻ khác, tại sao?
Phượng Nữ Quốc.
“Bẩm nữ vương, theo như tin tức từ mật thám thì Nam Phong Tử Đằng và Phi Yến Nhược Hy đã bị sát hại.” Hắc y nhân quỳ gối, cung kính bẩm báo.
Nữ vương lập tức nhíu mày, quả nhiên là vậy, sát khí mà nàng cảm nhận được lúc đó chính là của hắn, mất đi hai người đó Long Thịnh sẽ như con hổ bị mất một chân. Nhược Lam, muội sẽ làm thế nào đây? Sau một hồi trầm ngâm, nữ vương bệ hạ nhàn nhạt phân phó:
“Ân. Tiếp tục theo dõi tình hình ở Mộ Dung Phủ, có biến cố gì lập tức báo lại cho ta.”
“Vâng!”
Sau khi hắc y nhân rời đi, Phương Nhược Vũ cũng nhanh chóng tiến vào:
“Tỷ tỷ, muội thật không hiểu, tại sao tỷ lại hao tốn quá nhiều tâm tư ở Mộ Dung Phủ, là vì cái tên Mộ Dung Phi Tuyết đó sao? Hơn nữa sao lại cung cấp lương thực miễn phí cho Long Thịnh chứ? Với số lương thực đó chúng ta sẽ kiếm được rất nhiều ngân lượng.”
“Vũ nhi, muội đúng là đệ nhất gian thương, cái gì cũng tính toán chi li như thế.” Nữ vương bệ hạ mỉm cười trả lời.
“Dĩ nhiên rồi, làm việc gì cũng phải có tiền nha, không có tiền làm sao mà sống chứ!” Phương Nhược Vũ bĩu môi đáp.
“Thế muội muốn ta làm vữ vương của một cường quốc hay là nữ vương của một nước bại trận, đừng quên Huyền Viên Thiên Mặc sẽ không bỏ qua cho chúng ta, một đất nước với giàu tài nguyên, đất đai màu mỡ thế này.
Sau bốn ngày ròng rã, Nhược Lam cuối cùng cũng đến được chân núi Nhân Thiên, phóng tầm mắt ra xa, mày liễu liền chau lại nồng đượm, ngay cả Phi Vũ cùng dừng lại không chịu đi tiếp. Nhược Lam nhanh chóng nhảy xuống ngựa, ôn nhu vuốt ve cổ của Phi Vũ:
“Ngươi ngoan ngoãn ở lại đây, nếu sau bảy ngày không nhìn thấy ta trở lại, vậy thì bằng mọi giá, ngươi nhất định phải liên lạc với người của Vô Ảnh Sơn Trang.”
Phi Vũ nghe vậy, hí lên một tiếng, cái đầu không ngừng cọ cọ vào tay của Nhược Lam, lưu luyến không rời.
Sau khi để lại Phi Vũ dưới chân núi, Nhược Lam bắt đầu cuộc hành trình tìm kiếm hoa Ưu Đàm, đường lên đỉnh núi vô cùng quanh co khúc khuỷu, tựa như chỉ cần lỡ chân một bước liền sẽ bị đẩy xuống vực sâu muôn trượng. Không khí nơi này vô cùng ẩm ướt, dường như quanh năm không hề có ánh sáng mặt trời. Đi được một đoạn, Nhược Lam hoài nghi nhìn khu đền cũ kỹ trước mặt. Một khu đền cổ lại xuất hiện ở một nơi âm u và hẻo lánh như thế này sao? Thật kỳ lạ.
Mặc dù trong đầu thầm nghĩ không được bước vào nhưng không hiểu sao chân của Nhược Lam lại không chịu nghe lời, trong lúc vô thức bàn chân đã bước vào ngôi đền khi nào không hay. Mãi cho đến khi cánh cửa đền khép lại sau lưng, Nhược Lam mới giật mình hoảng hốt nhận ra mình đã đi vào ngôi đền, hơn nữa khung cảnh xung quanh ngồi đền lập tức biến đổi. Ban nãy rõ ràng Nhược Lam nhìn thấy chính điện đặt giữa ngôi đền nhưng hiện tại không còn thấy nữa, thay vào đó trời bắt đầu tối đen như mực, không khí thập phần quỷ dị.
Nhược Lam tháo tay nải xuống, lôi ra một ngọn đuốc sau đó dùng bật lửa mà nó đem từ hiện đại đến đây vội vàng thắp sáng. Nhược Lam thầm nghĩ bản thân thật may mắn khi được ban cho một đôi mắt có thể nhìn thấy trong đêm, hơn nữa từ khi còn nhỏ đã được papa mama cho coi phim ma cho nên mới giữ được bình tĩnh thế này. Nếu là người bình thường e là đã sợ chết khiếp trước tình cảnh hiện tại rồi.
Bỗng nhiên Nhược Lam cảm thấy một trận rùng mình ở phía sau, vội vàng quay lưng lại, Nhược Lam hoảng hồn khi bắt gặp một gương mặt đẫm máu đang kề sát vào mặt mình, ngọn đuốc lay động chập chờn chiếu sáng đột nhiên vụt tắt, Nhược Lam than thầm không xong rồi!
Lúc ngọn lửa lụi tàn cũng là lúc Nhược Lam nghe được tiếng cười rợn người vang vọng bên tai:
“A ha ha, ta muốn máu, ta muốn mạng của ngươi”
Lời vừa dứt, Nhược Lam lập tức ngửi được mùi máu tanh, sau một hồi định thần mới phác giác ra mùi máu ấy phát ra từ chính cái cổ của mình.
“Máu, ta muốn máu …”
Trong đầu Nhược Lam “ong” lên một tiếng, người thì nó dư sức đánh lại còn ma thì phải làm thế nào? Vừa rồi lúc con ma kia động thù nó rõ ràng có thể cảm nhận được nhưng lại không tránh được, ma là vật thể vô hình vũ khí bình thường sao có thể làm tổn thương? Bản thân hiện tại nhất định phải sống sót, nếu không mạng sống của papa và mama sẽ ra sao? Nghĩ đến đây, Nhược Lam cắn chặt môi, giờ phút này chưa bao giờ nó thấy mình bất lực như thế.
Đang trong lúc rối trí không biết phải làm thế nào thì một thanh âm rất đỗi quen thuộc vang lên khiến cho Nhược Lam vô cùng kinh ngạc.
“Tiểu nha đầu, ta mới xa nàng có mấy ngày mà nàng đã ra nông nổi này rồi sao?”
“Ngươi …”
Nhược Lam ngẩng đầu đang muốn nói gì đó thì một luồng âm khí lướt qua để lại trên khuôn mặt kiều diễm một vệt máu thật dài.
Thấy vậy, đôi con ngươi thâm trầm của nam nhân trước mặt thâm sâu thêm mấy phần, ánh mắt băng lãnh quét về phía hồn ma kia, ngón tay tinh tế viết vào không trung một chữ 火 (hỏa). Lập tức vô số ngọn lửa xuất hiện trói chặt lấy ả ma nữ kia, khiến ả ta hét lên đầy đau đớn:
“Aaaaa, thả ta ra, thả ta ra!”
“Dám đụng vào nữ nhân của ta, xem ra ngươi chán sống rồi!” Dứt lời, ngọn lửa quấn quanh ma nữ đột nhiên rực cháy mãnh liệt, thiêu đốt linh hồn ả thành những vệt sáng nho nhỏ, rồi hòa quyện vào đêm đen.
Chứng kiến một màn vừa rồi, Nhược Lam khóe miệng co giật, thở dài nói:
“Từ khi nào ta lại trở thành nữ nhân của ngươi.” Dừng lại một chút, Nhược Lam lại nói tiếp: “Dù sao cũng đa tạ.”
“Đời này đã định, nàng vĩnh viễn thuộc về ta.” Hắn nhếch miệng trả lời, sau đó tiến lại gần nhấc bổng Nhược Lam lên rồi tiến ra ngoài khu đền.
Bên ngoài một mảnh u tối, bóng đêm rợn người hòa cùng thanh âm của muôn thú khiến Nhược Lam có cảm giác bản thân đã trở thành diễn viên chính của một bộ phim kinh dị nào đó rồi.
Đi được một đoạn thì hắn thả Nhược Lam xuống, dùng pháp thuật thắp lên một ngọn lửa, quay sang nhìn nó, ôn nhu nói:
“Nghỉ ở đây thôi, trời tối thế này không thể tiếp tục.”
Nhược Lam cúi đầu, im lặng không đáp, trong đầu tiếp tục những suy nghĩ mông lung mà khi nãy còn bỏ dở. Đột nhiên một mùi hương nam tính xộc vào mũi khiến nó giật mình, định thần lại thì ai kia đang cúi đầu cắn mút vết thương trên cổ và mặt của nó. Mày liễu khẽ chau, Nhược Lam lạnh nhạt nói:
“Tên hỗn đản, bỏ ta ra!”
“Máu của nàng thật ngọt.” Hắn liếm liếm khóe miệng rồi thản nhiên buông ra một câu. Tuy nhiên lời vừa dứt thì cũng là lúc khuôn mặt hắn cũng không ngừng biến hóa.
Thấy vậy, Nhược Lam đưa tay sờ sờ lên mặt của mình, nhíu mày hỏi:
“Ngươi sao vậy, sao lại nhìn ta bằng ánh mắt đó?”
“Vết thương của nàng lành rồi?”
“À, ngươi kinh ngạc vì cái này sao? Ta cũng không biết lý do, từ khi ta tròn mười sáu tuổi thì đã như thế.” Nhược Lam nhún vai trả lời.
Sinh nhật năm mười sáu tuổi phải nói là ngày xui xẻo nhất của nó, vừa đi ra đường liền bị té đến trầy cả đầu gối, ban đầu nó cứ nghĩ kiểu này chân sẽ có sẹo mất bởi vết thương nơi đầu gối rất sâu, máu chảy cũng nhiều, cho đến khi chạy về nhà xử lý thì chính nó cũng giật mình, ngoại trừ vết máu thì miệng vết thương không cánh mà bay. Papa nhìn thấy thì hốt hoảng gọi mama, cả hai người xúm lại nhìn chằm chằm vào đầu gối của nó, trần ngâm giât lát rồi họ lại cười phá lên, nói cái gì mà hồi đó lúc mang thai, mama có ăn thánh dược, rồi cái gì mà nhân sâm ngàn năm cho nên giờ nó mới được như thế.
Nam nhân khép hờ con ngươi nhìn Nhược Lam, thâm trầm đánh giá.
Nhận thấy ánh mắt của hắn, Nhược Lam trừng mắt hỏi:
“Vậy còn ngươi, ngươi là pháp sư? Sao cái tên kia cứ thích sưu tập mấy tên pháp sư làm thuộc hạ thế nhỉ?”
“Ân, ta là pháp sư nhưng Huyền Viên Thiên Mặc không biết ta là pháp sư.”
“Không phải chứ, ngay cả Lãnh Huyết và Liễu Mặc mà hắn còn nhìn thấy, lý nào lại không nhận ra ngươi là pháp sư?”
“Lãnh Huyết, Liễu Mặc? Nàng đang nói tới hai vật nhỏ thường chui vào ống tay áo của nàng?” Hắn đưa tay vuốt cằm, mỉm cười nói.
Nhược Lam có chút giật mình, hỏi ngược lại:
“Ngươi cũng nhìn thấy?”
“Ta có đui đâu mà không thấy. Hơn nữa hai vật nhỏ đó cả người toát ra tiên khí muốn coi như không thấy chúng cũng khó. Huyền Viên Thiên Mặc từ khi mới sinh đã được một luồng ánh sáng bao quanh, theo lời sấm truyền thì đó là dấu hiệu của thiên tử, chính vì thế hắn ngay từ nhỏ đã không cần phải tranh giành với các hoàng tử khác mà vẫn có thể ung dung làm hoàng đế. Hơn nữa Huyền Viên Thiên Mặc có thể nhìn thấy những thứ người thường không thấy được, ở bên cạnh hắn ta đã phải dấu Niệm của mình đi.”
“Niệm?” Nhược Lam chống cằm nhìn hắn, nghiêng đầu hỏi.
“Niệm là một loại khí bao quanh thân thể, dựa vào đó ta có thể phân biệt được người này với người khác, Niệm xuất hiện đồng nghĩa với việc người đó không phải là con người hoặc là người có pháp thuật.”
Lời của hắn khiến Nhược Lam nhớ ra một chuyện, lần đầu tiên gặp Nguyệt Lam cùng hai thuộc hạ của tỷ ấy, rõ ràng nó nhìn thấy cả ba người họ có ba luồng khí khác nhau, của tỷ ấy màu tím, của Phong màu bạc và của Thiên màu xanh, nếu như theo lời của Nhan Thụy thì bọn họ là người có phép thuật? Cái thể loại gì đây, người ở cổ đại toàn mấy kẻ lập dị.
Thấy Nhược Lam ngây người, hắn bèn cất giọng hỏi:
“Đang nghĩ gì?”
“À không có gì, chỉ là nhớ tới một vài chuyện, nhưng ngươi vì sao lại cứu ta, chẳng phải nếu như ta chết đi rồi các ngươi không phải sẽ rất có lợi?”
“Ta mặc kệ nàng là ai, đời này ta chỉ biết nàng là của ta. Hơn nữa song thân của nàng …”
Hắn nhướng mày, lời chỉ vừa nói ra một nủa liền bị Nhược Lam đánh gãy:
“Chúng ta là kẻ thù, các ngươi đã giết phụ mẫu ta!” Nhược Lam nghiến răng, gằn giọng nói. Cứ mỗi lần nghĩ đến song thân, Nhược Lam tâm không khỏi đau, chính là nó, là nó đã hại chết bọn họ, nếu không phải bản thân đưa họ trở về thì …
Có lẽ bản thân đã kiềm chế quá lâu cho nên Nhược Lam không thể khống chế mà rơi lệ, từng giọt nước mắt hối hận cứ như thế tràn qua đáy mắt tựa như những viên lưu ly vỡ tan thành trăm mảnh.
Hắn thở dài, vươn tay lau đi những giọt lưu ly kia, ôn nhu nói:
“Người giết bọn họ là Huyền Viên Thiên Mặc, không phải ta, nếu ta thật sự có ý muốn giết họ, ta đã không ở đây.”
“Ngươi chẳng phải là thuộc hạ của hắn sao, ngươi là kẻ thù, là kẻ thù!”
“Nhược nhi, có những chuyện chỉ người trong cuộc mới hiểu, giữa ta và hắn có một mối quan hệ không thể tách rời, tuy nhiên ta là ta, hắn là hắn.” Nam tử dùng sức ôm nữ nhân bên cạnh vào lòng, thanh âm không cao không thấp nói:
Nhược Lam cắn răng không nói một lời, thâm tâm không ngừng tranh đấu, rõ ràng biết người phía trước là kẻ thù thế nhưng bản thân lại không tự chủ mà bộc lộ sự yếu đuối của mình, thậm chí lúc hắn xuất hiện ở nơi này nó trong khoảnh khắc đó thật sự có chút vui mừng, lúc hắn ôm nó, vòng tay ấm áp đó, mùi hương quen thuộc đó khiến tim nó không ngừng dao động, cảm giác này làm nó lo sợ, chỉ có một người, chỉ người đó mới khiến tim nó đập như thế, tại sao bây giờ trái tim này lại loạn nhịp vì kẻ khác, tại sao?
Phượng Nữ Quốc.
“Bẩm nữ vương, theo như tin tức từ mật thám thì Nam Phong Tử Đằng và Phi Yến Nhược Hy đã bị sát hại.” Hắc y nhân quỳ gối, cung kính bẩm báo.
Nữ vương lập tức nhíu mày, quả nhiên là vậy, sát khí mà nàng cảm nhận được lúc đó chính là của hắn, mất đi hai người đó Long Thịnh sẽ như con hổ bị mất một chân. Nhược Lam, muội sẽ làm thế nào đây? Sau một hồi trầm ngâm, nữ vương bệ hạ nhàn nhạt phân phó:
“Ân. Tiếp tục theo dõi tình hình ở Mộ Dung Phủ, có biến cố gì lập tức báo lại cho ta.”
“Vâng!”
Sau khi hắc y nhân rời đi, Phương Nhược Vũ cũng nhanh chóng tiến vào:
“Tỷ tỷ, muội thật không hiểu, tại sao tỷ lại hao tốn quá nhiều tâm tư ở Mộ Dung Phủ, là vì cái tên Mộ Dung Phi Tuyết đó sao? Hơn nữa sao lại cung cấp lương thực miễn phí cho Long Thịnh chứ? Với số lương thực đó chúng ta sẽ kiếm được rất nhiều ngân lượng.”
“Vũ nhi, muội đúng là đệ nhất gian thương, cái gì cũng tính toán chi li như thế.” Nữ vương bệ hạ mỉm cười trả lời.
“Dĩ nhiên rồi, làm việc gì cũng phải có tiền nha, không có tiền làm sao mà sống chứ!” Phương Nhược Vũ bĩu môi đáp.
“Thế muội muốn ta làm vữ vương của một cường quốc hay là nữ vương của một nước bại trận, đừng quên Huyền Viên Thiên Mặc sẽ không bỏ qua cho chúng ta, một đất nước với giàu tài nguyên, đất đai màu mỡ thế này.
/99
|