Đêm nay, Phá Nguyệt ngủ ở gian ngoài(*). Sáng sớm hôm sau, lúc Phá Nguyệt rời giường, Mộ Dung Trạm vẫn chưa tỉnh — Nhiều ngày nay hắn thức trắng, đêm qua nhìn thấy Bộ Thiên Hành bình an nguyên vẹn, tâm tình lại kích động, mệt lử nên ngủ rất sâu.
(*Phòng ốc của những căn nhà giàu có thường có hai gian. Gian ngoài và gian trong ngăn cách nhau bởi một cái cổng vòm có màn che, hoặc bức bình phong.)
Phá Nguyệt đẩy cửa ra, bên ngoài có một đám nha hoàn tay bưng rất nhiều đồ đạc đứng đợi đã lâu. Nàng ở gian ngoài rửa mặt, chải đầu xong, nha hoàn lại dâng lên mấy bộ nữ trang lộng lẫy.
Dù sao Phá Nguyệt vẫn là con gái, thấy quần áo, trang sức xinh đẹp mà không kém phần thanh lịch thì rất thích thú, hết lựa cái này đến chọn cái khác. Một nha hoàn cười nói: “Trang sức này quả thật làm tôn lên vẻ đẹp của cô nương! Quần áo trang sức đều do Nhị điện hạ đích thân chọn. Điện hạ nói tiểu thẩm thẩm… nói cô nương dung mạo xuất chúng, nếu trang điểm kỹ càng nhất định Thành vương điện hạ sẽ rất thích.”
Mất nửa nháy mắt Phá Nguyệt mới kịp hiểu ‘Thành vương’ là Mộ Dung Trạm.
Thành vương… Thành vương… Hôm qua nàng và Dung Trạm ở chung một phòng, nàng biết chắc chắn mọi người sẽ hiểu lầm. Nhưng không còn cách nào khác, ngay cả Dung Trạm cũng đồng ý chuyện này là cần thiết — Nếu không nửa đêm nàng bị Nhan Phác Tông bắt đi thì phải làm thế nào? Có Dung Trạm ở đây, Nhan Phác Tông mới không dám manh động.
Phá Nguyệt cười nhạt, không trả lời. Nghĩ thầm khi nào Dung Trạm hồi kinh, mình cùng Bộ Thiên Hành đi rồi thì sợ chi người ngoài hiểu lầm.
Đám nha hoàn lui ra ngoài hết, Phá Nguyệt cũng không dám đi đâu. Nàng buồn bực nhìn đống quần áo, trang sức đầy giường — những thứ này được hai vị hoàng tử đặc biệt phái người mang tới, nhưng nàng biết cất đâu đây?
Lúc nàng nghịch ngợm mấy món trang sức trong tay đến phát chán, từ gian trong có người khẽ húng hắng, tiếng bước chân đến gần. Nàng vội quay đầu lại, thấy Dung Trạm đang đứng cách đó bảy tám bước chân. Hắn chỉnh tề khoác áo ngoài, mái tóc đen như mực xõa xuống vai, gương mặt trắng ngần, ngũ quan thanh tú như vẽ.
“Huynh cảm thấy khỏe hơn chưa?” Nàng vội đi qua, ân cần hỏi.
Dường như Dung Trạm bỗng dưng bừng tỉnh. Hắn quay mặt sang chỗ khác, hai bên tai đỏ lựng: “Khỏe, khỏe hơn nhiều rồi.”
“Ta gọi nha hoàn tới hầu hạ cho huynh nha?” Phá Nguyệt thấy sắc mặt hắn đỏ ửng, chỉ mong hắn không bị sốt.
Mộ Dung Trạm lắc đầu: “Không cần đâu. Tự ta làm được rồi.”
Hắn bước đến chậu nước rửa mặt. Làn nước lạnh buốt áp vào gò má mới khiến nhiệt lượng nóng bừng trên mặt giảm xuống chút ít.
Ban nãy tỉnh lại, Dung Trạm cảm thấy toàn thân rất thoải mái, tinh thần minh mẫn. Vừa ngồi dậy lại bắt gặp một mỹ nhân ăn vận đẹp đẽ, ngồi trên chiếc giường nhỏ ở gian ngoài.
Nàng mặc bộ váy lụa nền xanh hoa đỏ, trên có thêu đàn bướm bay lượn làm nổi bật vòng eo nhỏ nhắn. Mái tóc đen nhánh tết thành hình xoắn ốc bằng dải lụa ngũ sắc. Hai lọn tóc mai buông lơi bên má tôn lên làn da mịn màng, trắng ngần như bạch ngọc.
(*Tóc tết hình xoắn ốc, trông như thế này:
Khi nàng chậm rãi xoay người, đập vào mắt Mộ Dung Trạm là một đôi đồng tử đen láy nhìn quanh. Dung mạo thanh thoát, môi đào chúm chím rạng rỡ. Hô hấp hắn nhất thời bị ánh sáng xán lạn trong đôi đồng tử kia đoạt đi, ngơ ngẩn cả người.
Không giống, một ý nghĩ chạy qua đầu Mộ Dung Trạm — thật sự không giống.
Vẫn là dung nhan mỹ miều khiến người khác ngỡ ngàng, nhưng dường như làn da nàng hồng hào hơn nhiều so với trước kia. Thêm lớp xiêm áo rực rỡ càng xinh đẹp động lòng người.
Bóng người thướt tha trong mộng ngày đó đột nhiên nhảy vọt vào đầu Dung Trạm. Hắn chưa kịp trấn tĩnh, vật đàn ông dưới bụng đã có phản ứng. Hắn phát giác thật ra mình rất muốn, rất muốn ôm bóng dáng ấy vào ngực, cuồng nhiệt âu yếm, hôn nàng như trong mộng.
“Huynh không sao chứ? Sao lại đổ mồ hôi nhiều như vậy?” Phá Nguyệt thấy hắn ngây người đứng trước chậu nước, vội vàng đi tới. Bắt gặp trán hắn ướt đẫm mồ hôi, nàng không khỏi lo lắng.
“Không sao!” Dung Trạm bất thần hét to, không dám quay đầu nhìn nàng. Hắn lớn lên ở hoàng cung, từng nhìn thấy biết bao giai nhân bên cạnh hoàng đế. Xét về dung mạo, rất nhiều người hơn xa Phá Nguyệt. Nhưng trong mắt hắn, chẳng qua chỉ là hồng nhan bạch cốt (*) mà thôi.
(*Hồng nhan bạch cốt: mỹ nhân dù có đẹp bên trong vẫn là xương trắng. Ý chỉ sắc đẹp bề ngoài, ẩn giấu bên trong lại là sự thật tàn khốc. Tương tự như câu ‘hồng nhan họa thủy’.)
Vậy mà hôm nay người con gái này hết lần này đến lần khác làm hắn có cảm giác không thể kềm chế.
Phảng phất chỉ cần nàng tiến lên một bước, nhất định hắn sẽ kéo nàng vào lòng, ôm chặt không buông.
Không được!
Hắn nghiêm khắc tự nhủ với bản thân: Không thể được!
Nàng và đại ca đã ngầm sinh tình cảm. Chị dâu như mẹ, sao hắn có thể nghĩ ngợi lung tung!? Hắn cố điều chỉnh tâm trạng, quay đầu hờ hững bảo Phá Nguyệt: “Ta đến địa lao thăm đại ca, nàng ở lại trong phòng, đừng đi đâu.” Nói xong không đợi Phá Nguyệt trả lời, cũng không dám nhìn nàng một cái, đi thẳng ra ngoài.
Đến trước cửa địa lao, Mộ Dung Trạm mới giật mình chợt nghĩ, vừa rồi sao mình lại không dẫn nàng cùng đi thăm đại ca? Vì mình không muốn ư? Có phải… không muốn đại ca nhìn thấy… dáng vẻ đó của nàng?
Nghĩ đến đây, hắn vô cùng xấu hổ, lập tức xoay người trở về, quyết định dẫn nàng đến gặp đại ca. Tựa hồ hắn nhìn thấy nàng ăn vận y phục nữ nhi, nếu không cho đại ca nhìn thì quả thật hắn quá ích kỷ, quá hổ thẹn với bản thân.
Hắn chậm chạp bước về phòng, suy nghĩ cũng bình ổn hơn. Tay nhẹ nhàng gõ cửa, không có ai trả lời. Hộ vệ canh chừng ngoài cửa bẩm báo: “Mộc cô nương vẫn chưa ra ngoài.”
Mộ Dung Trạm giật mình, vội vã đẩy cửa xông vào. Trước mắt là hình bóng thiếu nữ mặc nguyên y phục nằm trên giường. Lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Nàng ngủ rồi. Mộ Dung Trạm đang định lui ra, nhưng ánh mắt không dừng được lướt qua gương mặt nàng đang say ngủ, chân như bị chôn chặt.
Thị vệ sau lưng vẫn đang ngó vào trong. Đột nhiên hắn không muốn để họ nhìn thấy Phá Nguyệt. Lưng quay ra ngoài, hai tay vòng ra sau lạnh lùng sập cửa lại. Dường như trong lòng sinh ra một con quỷ, ánh mắt buốt giá nhìn chằm chằm vào nội tâm hắn.
Hắn bước từng bước một đến cạnh giường, cúi đầu ngắm dung nhan nàng gần trong gang tấc. Thân hình bé nhỏ xinh xắn, khi mặc quần áo con gái vào lại có vẻ yểu điệu thướt tha.
Vì khoảng cách quá gần, hắn dễ dàng nghe được mùi thơm nữ giới thoang thoảng. Gương mặt trái xoan ửng hồng, làn da mịn màng, hàng mi dài đen nhánh khẽ run. Dưới chóp mũi cao là đôi môi hồng đào gợi cảm.
Không được! Mộ Dung Trạm, không thể được!
Trong đầu hắn có âm thanh không ngừng lên tiếng cảnh cáo, nhưng hành động lại như ma xui quỷ khiến. Hắn chống hai tay lên giường, chậm rãi cúi thấp thân hình cao lớn.
Đến gần đôi môi căng mọng ấy một phân, dục niệm mãnh liệt trong lòng hắn liền dâng cao thêm một phân, tội lỗi dày vò trong lòng cũng tăng thêm một phân. Đầu óc hắn mờ mịt, trong mắt chỉ còn dung nhan trắng ngần, chỉ cảm giác được hơi thở mùi đàn hương từ đôi môi hé mở khẽ vấn vít. Xung quanh rõ ràng rất yên tĩnh, ngược lại hắn nghe hàng ngàn giọng nói thét gào ầm ĩ trong đầu.
Cô nương xinh như mộng gần trong gang tấc, sắc đẹp mê người chỉ cần với tay là có. Nhưng Mộ Dung Trạm, ngươi không thể!
Cuối cùng, môi của hắn ngừng lại cách môi nàng một khoảng cách rất nhỏ. Hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phả vào mặt hắn, toàn bộ thân hình bé nhỏ của nàng nằm gọn trong khuỷu tay. Chỉ cần nhích thêm chút nữa, là chạm được môi nàng, là được ôm nàng vào lòng.
Tà niệm như dây leo trườn bò, mọc rễ đầy tim hắn. Một âm thanh mơ hồ khẽ nói, chỉ cần hắn mở miệng xin Hoàng huynh rằng hắn muốn có nàng, nàng nhất định sẽ là của hắn. Bây giờ tuy nàng có cảm tình với đại ca hơn, nhưng tình chưa nồng, ý chưa đậm. Nếu hắn hôn nàng, ôm nàng, thậm chí… muốn nàng, đại ca biết được cũng sẽ nhường nàng cho hắn! Đợi một thời gian, tình cảm nảy sinh, nàng sẽ bằng lòng làm thê tử của hắn… Nếu không phải Nhan Phác Tông tự nhiên giở trò, nàng vốn đã là thê tử của hắn.
Chỉ cần muốn, hắn sẽ dễ dàng có được nàng. Bất quá chỉ một câu nói, một cái khẽ vươn tay, khẽ cúi đầu.
Thế nhưng môi hắn ngừng lại cách nàng một tấc, giống như bị đóng đinh tại chỗ, không thể nhích về phía trước dù chỉ nửa phân.
Hồi lâu sau, tinh thần hắn dần thanh tỉnh, thân thể đột nhiên nghiêng về phía sau, kéo giãn khoảng cách với nàng.
Hắn lảo đảo lùi về sau mấy bước, vẫn chưa thể định thần, mồ hôi đầm đìa trên trán. Nhìn dung nhan mềm mại kia chỉ cảm thấy gần trong gang tấc mà biển trời cách mặt.
Buổi sáng Phá Nguyệt dậy sớm, nên ăn cơm xong lại buồn ngủ. Lúc nàng tỉnh lại, trong phòng bốn bề im ắng. Nàng đẩy cửa ra liền thấy Mộ Dung Trạm lẳng lặng đứng dưới mái đình trong sân, xung quanh là thị vệ đứng hầu.
Phát hiện ra động tĩnh của nàng, Mộ Dung Trạm chậm rãi quay đầu, khóe môi nở một nụ cười nhợt nhạt: “Nàng tỉnh rồi? Vừa rồi thánh chỉ đến, đại ca đã được thả. Nàng mau qua chỗ huynh ấy đi.” Hắn đưa mắt ra hiệu một thị vệ bên cạnh, thị vệ này vội vàng cung kính bước tới: “Thuộc hạ dẫn cô nương qua đó.”
Phá Nguyệt vừa mừng vừa sợ: “Nhanh như vậy sao? Huynh ấy đang ở đâu?”
Ánh mắt Mộ Dung Trạm dừng lại trên bụi cây cạnh người nàng, mỉm cười đáp: “Hoàng huynh phái thuộc hạ đắc lực tới đây.” Hắn vừa dứt lời, Phá Nguyệt đã theo hộ vệ đến góc hành lang, cũng không quay đầu lại hướng hắn chỉ, lách người đi mất.
Lúc này Mộ Dung Trạm mới nâng mắt nhìn theo hướng nàng rời đi, trầm mặc không nói gì.
“Cô nương đó là ai?” Một giọng nói thâm thúy chậm rãi vang lên.
Mộ Dung Trạm quay người đối diện với một người đàn ông trung niên thấp bé từ sau bụi cây đi ra. Người đàn ông mặc một bộ cẩm y màu xám, đầu đội lung quan đen (*). Mái tóc bạc trắng, mặt không có râu, đôi mắt tinh anh sáng ngời, thoạt nhìn ngoài năm mươi tuổi. Mộ Dung Trạm vội vàng khom người hành lễ: “Sư phụ, nàng là một bằng hữu của đồ nhi.”
(*Cẩm y, lung quan:
Người đàn ông trung niên trầm tư trong khoảnh khắc, rồi khẽ cười: “Bằng hữu à…”
Phá Nguyệt theo thị vệ đến trước một căn nhà ở ngoại viện. Nàng còn chưa gõ cửa, cửa được mở từ bên trong.
Bộ Thiên Hành đã thay một bộ quần áo sạch sẽ. Vẻ mặt thoải mái, đôi đồng tử đen trong suốt. Giây phút nhìn thấy nàng, ánh mắt hắn lập tức ngưng đọng.
Tim Phá Nguyệt đập thình thịch — nàng biết hắn anh tuấn điển trai, nhưng không hiểu sao hôm nay càng nhìn càng thấy vừa mắt, càng quan sát càng thấy hắn đẹp là sao? Lại nghĩ mình đã thay y phục nữ nhi, trong lòng vừa có chút hồi hộp, vừa có chút mong đợi.
Bộ Thiên Hành chăm chú nhìn nàng một lúc lâu. Trong mắt rõ ràng đậm ý cười, miệng lại hờ hững nói: “Trông cũng tàm tạm.”
Phá Nguyệt không kềm được liếc hắn, cả giận nói: “Ta đâu có dựa vào diện mạo kiếm cơm!”
“Ừm, đúng rồi. Nguyệt nhi của chúng ta không dựa vào diện mạo kiếm cơm.” Hắn sóng vai đi bên cạnh nàng, bàn tay cực kỳ tự nhiên sờ lên búi tóc đen nhánh, đáng yêu của Phá Nguyệt. Lòng bàn tay thuận thế vuốt qua làn da mịn màng sau cổ, lên tiếng hỏi: “Tiểu Dung đâu rồi?”
Làm sao Phá Nguyệt không cảm giác được bàn tay thô ráp ấm nóng của hắn? Nàng cảm giác cổ mình sắp bốc cháy tới nơi, chậm chạp trả lời: “Huynh ấy ở trong nội viện, chúng ta đi tìm huynh ấy đi.”
Thị vệ đi trước dẫn đường. Trong lòng Phá Nguyệt tràn đầy mật ngọt, nhoẻn miệng cười: “Vậy sự việc lần này coi như xong rồi?”
Bộ Thiên Hành khẽ cong khóe môi, nhẹ nhàng đáp: “Phải, có điều sau này ta không phải Bình Nam Tướng quân nữa, mà giáng xuống làm Đô úy bát phẩm, đi giữ kho thóc.”
Phá Nguyệt bắt gặp vẻ mặt có hơi hậm hực của hắn, hàng mi cong chớp nhẹ, cười nói: “Giữ thì giữ, cũng đâu phải huynh chưa từng giữ kho thóc đâu. Huynh lợi hại như vậy, nhất định sẽ có ngày được trọng dụng.”
Nét mặt Bộ Thiên Hành chậm rãi dãn ra. Hắn nắm lấy bàn tay mềm mại, nhìn vào mắt nàng nói: “Nàng không chê cực khổ sao?”
Phá Nguyệt hiểu ý hắn muốn dẫn mình đi theo, không kềm được cảm giác ngọt ngào trong lòng. “Vậy thì khó nói lắm.”
Bộ Thiên Hành khẽ mỉm cười: “Hôm qua kêu nàng đi nàng không đi. Bây giờ nàng không có quyền lựa chọn.”
Cả đoạn đường đến hậu viện, hắn nắm chặt tay nàng không buông. Mãi đến khi thấy Mộ Dung Trạm khoanh tay đứng trong mái đình, bên cạnh là một người đàn ông tóc bạc, hai người mới buông tay ra.
Mộ Dung Trạm phảng phất không nhìn thấy tay hai người vừa buông, mỉm cười giới thiệu: “Đại ca, đây là sư phụ truyền thụ võ công cho đệ. Hôm trước người phụng ý chỉ của Hoàng huynh, gấp rút lên đường mấy ngày mới kịp tới đây giải cứu cho huynh.”
Tuy Bộ Thiên Hành không thích xã giao với giới quyền cao chức trọng, nhưng đối với cao thủ võ lâm thì rất kính nể. Bộ Thiên Hành vẫn cảm thấy Dung Trạm hiền hậu chất phác, cẩn trọng chính trực, võ công cao cường không ngờ là học từ người này, liền cung kính chào: “Mạt tướng bái kiến tiền bối.”
Người đàn ông cười cười, đỡ hắn dậy. Bộ Thiên Hành cảm thấy một luồng sức mạnh dời núi lấp biển đánh tới, rồi lại nhu hòa phẳng lặng. Hắn giữ tư thế cúi đầu, không khom xuống được mà cũng chẳng thể ngẩng lên. Hắn âm thầm ước lượng — bản thân mình luôn tự tin võ công hơn người, không ngờ người đàn ông trung niên, tướng mạo trông có vẻ bình thường này võ công cao hơn mình nhiều.
Người đàn ông chậm rãi nói: “Ta chỉ là một kẻ hầu người hạ trong cung, Tướng quân không cần khách khí. Nhờ có Tướng quân chăm sóc, chiếu cố Thập thất vương gia nhiều năm qua, sau này nếu Tướng quân có gì căn dặn, lão nhất định không từ chối.”
Thái độ khiêm tốn của người đàn ông làm cảm tình Bộ Thiên Hành tăng gấp bội. Ông ta dời mắt sang Phá Nguyệt, tỉ mỉ quan sát nàng một lượt mới cười nói: “Con gái cưng của Vệ úy đại nhân, đúng là trời sinh xinh đẹp.”
Lời vừa nói ra, Phá Nguyệt và Bộ Thiên Hành đều giật mình. Bộ Thiên Hành đưa mắt nhìn Dung Trạm, Mộ Dung Trạm vội nói: “Là đệ nói với sư phụ. Sư phụ trước giờ không quan tâm chuyện triều chính, không sao đâu!”
Hai người nghe vậy mới an tâm. Người đàn ông lại nói tiếp: “Nhan tiểu thư, vị tướng quân này thân thủ không tệ, có thể sánh với Vệ úy đại nhân. Nhưng vẫn còn thiếu một chút điêu luyện, chỉ sợ khó mà bảo vệ tiểu thư chu đáo. Cô đã không muốn về nhà, lão thấy Thập thất vương gia cũng rất quan tâm cô. Chi bằng hôm nay chúng ta hồi kinh, cô hãy đi cùng chúng ta.”
Một lời vừa nói, cả ba người đều bị chấn động. Bộ Thiên Hành nghe ông ta nói mình không thể bảo vệ Phá Nguyệt, có hơi tức giận. Hắn lên tiếng hỏi dò: “Tiền bối, Nhan Phác Tông được xưng tụng là Đại Tư đệ nhất cao thủ, không biết rốt cuộc thân thủ thế nào?”
Người đàn ông mỉm cười trả lời: “Cả đời lão bội phục không được mấy người, nhưng Nhan đại nhân tuổi tác chưa đến bốn mươi, võ công đích thực là cao hơn lão.”
Không khí im lặng căng thẳng. Bộ Thiên Hành đang muốn từ chối, Phá Nguyệt đã bình tĩnh lên tiếng trước: “Đa tạ ý tốt của tiền bối. Chỉ là Phá Nguyệt đã quyết định đi nơi khác. Nếu thật sự bị bắt thì sống chết tùy theo mệnh trời, không sao cả.”
Người đàn ông ngẩn ra, muốn thuyết phục nàng lại nghe Mộ Dung Trạm nói: “Sư phụ, người không cần nói nữa. Sáng nay Nhan Phác Tông tiếp nhận ý chỉ của Hoàng huynh, đã khởi hành hộ tống Lan nhi về kinh. Sau này Phá Nguyệt muốn đi đâu thì đi đó. Nếu có người có ác ý, đồ nhi và đại ca tất sẽ nghĩ cách cứu giúp, không để nàng bị kẻ gian hãm hại.
Dung Trạm luôn cung kính, lễ phép với sư phụ. Những lời này lại rành mạch, mạnh mẽ, mơ hồ không thể chối từ. Người đàn ông hiểu rõ tính tình của hắn, chỉ cười nhẹ xoay người rời đi.
Bộ Thiên Hành và Phá Nguyệt nghe Nhan Phác Tông đi rồi, cảm thấy thật nhẹ nhõm. Nhưng lúc này ba người không ai lên tiếng, không khí vô hình chung hơi ngột ngạt, lại không biết vì sao.
Cuối cùng, Mộ Dung Trạm khẽ khom người với Bộ Thiên Hành và Phá Nguyệt, mỉm cười nói: “Hoàng huynh hối thúc quá, hôm nay đệ phải lên đường. Đại ca, chúng ta uống vài chén rượu rồi tạm biệt ở đây thôi.”
Lần này Bộ Thiên Hành và Mộ Dung Trạm không cho Phá Nguyệt tham gia. Hai huynh đệ nâng chén đối ẩm, nói về những trận chiến họ từng trải qua, nhắc lại chuyện cùng nhau tập kích kẻ khác dưới trăng chỉ vì một bình rượu ngon, trò chuyện về lý tưởng, về Phá Nguyệt.
Mặt trời lặn xuống, Bộ Thiên Hành đã say khướt trong phòng, ngủ say sưa. Phá Nguyệt muốn tiễn Mộ Dung Trạm, hắn lại cười bảo nàng hãy lo săn sóc đại ca cho tốt. Vừa thấy hai mắt ửng đỏ, ngấn lệ của Phá Nguyệt, Mộ Dung Trạm không dám tiếp tục nhìn, bước nhanh ra ngoài.
Đi thẳng đến xe ngựa ngoài phủ, bước chân hắn mới chậm lại. Bao nhiêu lần uống rượu với Bộ Thiên Hành, hắn luôn là người say trước. Hôm nay không biết vì sao hắn tỉnh táo như thế. Có lẽ vì không dám say, nên đại ca say, còn hắn vẫn tỉnh.
Hắn nằm trong xe ngựa, cảm nhận được bánh xe chuyển động. Chỉ cảm thấy toàn thân thả lỏng, trong lòng lại vô cùng nặng nề. Lúc hắn sắp ngủ thiếp đi, màn xe bị ai đó vén lên. Sư phụ hắn bước vào.
Mộ Dung Chạm chậm rãi ngồi dậy, hỏi: “Sao hôm nay sư phụ phải mời Phá Nguyệt về kinh?”
Sư phụ là cao thủ đại nội, quanh năm không quan tâm chuyện thiên hạ. Vì sao hôm nay lại chủ động mở miệng mời Phá Nguyệt tới kinh thành?
Sư phụ nhìn hai gò má đỏ ửng, ánh mắt hơi mờ mịt của Dung Trạm, thở dài nói: “Thập thất, vi sư chưa từng xin con điều gì. Hôm nay có một chuyện muốn nhờ, con đồng ý với vi sư được không?”
Ngữ khí sư phụ trịnh trọng như thế làm tinh thần Dung Trạm chấn động, cảm giác say rượu cũng tỉnh được mấy phần. Hắn nghiêm túc trả lời: “Sư phụ nói gì vậy, người có chuyện căn dặn, đồ nhi sao có thể từ chối!”
Sư phụ gật đầu: “Trở về rồi, con hãy xin Hoàng thượng chỉ hôn Phá Nguyệt cho con đi.”
Tim Mộ Dung Trạm đập mạnh, thầm nghĩ chẳng lẽ sư phụ nhìn ra tình ý của mình với Phá Nguyệt? Hắn lúng túng đáp: “Sư phụ đừng vội suy đoán lung tung… Con…”
Sư phụ lại lắc đầu, hạ giọng nói: “Ta thấy Nhan tiểu thư đó không phải là cô gái tầm thường. Tuy bước chân nàng không có lực, nói năng tùy tiện, là người không biết võ công. Nhưng vi sư phát hiện trong cơ thể nàng có một dòng chân khí tà môn rất mạnh. Nội lực hai ngươi còn thấp mới tra không ra. Ban ngày ta hỏi con thân thế của nàng, con nói thuở nhỏ nàng bị Nhan Phác Tông nhốt trong biệt việt, cho ăn thịt sống uống máu độc, ngày ngày tắm trong hồ băng. Nhan Phác Tông không coi luân thường đạo lý ra gì, muốn nhúng chàm đứa con gái này lại khiến ta nhớ đến lời đồn đãi mấy chục năm về trước…”
“Đồn đãi thế nào?”
“Có lẽ… Nàng là người đan(*) của Nhan Phác Tông.”
(*Người đan: dùng người sống làm thuốc)
“… Người đan?” Mộ Dung Trạm nghe cái tên gọi này, trong lòng liền cảm thấy chán ghét, thương tiếc với Phá Nguyệt càng tăng lên.
Sư phụ gật đầu đáp: “Đúng vậy. Chi tiết thế nào ta cũng không rõ. Nhưng theo ta phỏng đoán, thân thể cô gái này rất có ích cho đàn ông. Nếu con muốn nàng, chịu khó cùng nàng sinh hoạt vợ chồng, có lẽ công lực có thể tăng gấp bội, kéo dài tuổi thọ! Nếu không tên cáo già Nhan Phác Tông vì sao cố chấp bắt nàng cho bằng được?”
Vốn Mộ Dung Trạm đang tập trung lắng nghe, đến đoạn chịu khó sinh hoạt vợ chồng thì gương mặt đỏ bừng, nhất thời quên mất người ngồi trước mặt là sư phụ, khẽ quát: “Hoang đường! Chuyện đó không thể nào! Nếu thật sự có thể gia tăng công lực, người ta cần gì phải khổ luyện võ công nữa, chỉ cần nuôi vài cô gái là được rồi!”
Sư phụ lại lắc đầu: “Theo suy đoán của ta, muốn luyện người đan không phải dễ. Mấy thứ độc vật đó rất khó kiếm đủ. Tóm lại con lấy nàng chỉ có lợi, không có hại. Về đến kinh thành, con xin Hoàng thượng hạ chỉ đi!”
Mộ Dung Trạm trầm mặc trong khoảnh khắc, lại lắc đầu: “Xin lỗi sư phụ. Việc này tuyệt đối không được.”
Sắc mặt sư phụ hơi thay đổi: “Nếu con không có tình cảm với nàng, sau này gặp người con yêu thích thì cưới thêm là được rồi.”
Tim Dung Trạm run lên, hắn cố gắng kềm chế, nghiêm mặt nói: “Sư phụ, sao có thể vì thân thể nàng có ích với đồ nhi mà cưỡng ép nàng? Nàng đã có người mình yêu, không có tình cảm với con, cho dù lợi ích lớn thế nào con cũng không thể miễn cưỡng. Chuyện này chấm dứt ở đây, xin sư phụ đừng nhắc lại nữa, cũng đừng nói lại với Hoàng huynh.”
Sư phụ nhìn thái độ của hắn, biết hắn đã quyết tâm, không thể nào lay chuyển. Ông đành thở dài: “Đứa trẻ ngốc… Thật là đứa trẻ ngốc…” Sau đó nhảy khỏi xe ngựa, vẫn còn lắc đầu thở dài.
Mộ Dung Trạm ngơ ngẩn ngồi trên xe. Hắn cúi đầu chỉ thấy ánh trăng như nước xuyên qua khung cửa, chảy xuống mu bàn tay. Rõ ràng có thể chạm được, nhưng vĩnh viễn không thể sở hữu.
Trời vừa chớm đông, trên núi lạnh hơn trong thành nhiều. Đầu tháng chạp, tuyết đã phủ đầy ngọn núi mênh mông, không khí giá buốt một màu trắng xóa. Tuyết đóng dày tầm nửa thước trên mặt đường. Vó ngựa dẫm lên tạo ra âm thanh soàn soạt trầm đục, phảng phất dẫm nát trái tim kẻ đi đường.
Nhan Phác Tông khoác một chiếc áo lông cáo trắng thuần, lẳng lặng đứng ở chân núi. Đôi mắt nhàn nhạt ngắm nhìn khắp sườn núi. Trong rừng mơ hồ có mấy nóc nhà ẩn hiện, nhưng trong mắt hắn lại vô cùng nổi bật.
Bởi vì Phá Nguyệt ở nơi đó.
(*Phòng ốc của những căn nhà giàu có thường có hai gian. Gian ngoài và gian trong ngăn cách nhau bởi một cái cổng vòm có màn che, hoặc bức bình phong.)
Phá Nguyệt đẩy cửa ra, bên ngoài có một đám nha hoàn tay bưng rất nhiều đồ đạc đứng đợi đã lâu. Nàng ở gian ngoài rửa mặt, chải đầu xong, nha hoàn lại dâng lên mấy bộ nữ trang lộng lẫy.
Dù sao Phá Nguyệt vẫn là con gái, thấy quần áo, trang sức xinh đẹp mà không kém phần thanh lịch thì rất thích thú, hết lựa cái này đến chọn cái khác. Một nha hoàn cười nói: “Trang sức này quả thật làm tôn lên vẻ đẹp của cô nương! Quần áo trang sức đều do Nhị điện hạ đích thân chọn. Điện hạ nói tiểu thẩm thẩm… nói cô nương dung mạo xuất chúng, nếu trang điểm kỹ càng nhất định Thành vương điện hạ sẽ rất thích.”
Mất nửa nháy mắt Phá Nguyệt mới kịp hiểu ‘Thành vương’ là Mộ Dung Trạm.
Thành vương… Thành vương… Hôm qua nàng và Dung Trạm ở chung một phòng, nàng biết chắc chắn mọi người sẽ hiểu lầm. Nhưng không còn cách nào khác, ngay cả Dung Trạm cũng đồng ý chuyện này là cần thiết — Nếu không nửa đêm nàng bị Nhan Phác Tông bắt đi thì phải làm thế nào? Có Dung Trạm ở đây, Nhan Phác Tông mới không dám manh động.
Phá Nguyệt cười nhạt, không trả lời. Nghĩ thầm khi nào Dung Trạm hồi kinh, mình cùng Bộ Thiên Hành đi rồi thì sợ chi người ngoài hiểu lầm.
Đám nha hoàn lui ra ngoài hết, Phá Nguyệt cũng không dám đi đâu. Nàng buồn bực nhìn đống quần áo, trang sức đầy giường — những thứ này được hai vị hoàng tử đặc biệt phái người mang tới, nhưng nàng biết cất đâu đây?
Lúc nàng nghịch ngợm mấy món trang sức trong tay đến phát chán, từ gian trong có người khẽ húng hắng, tiếng bước chân đến gần. Nàng vội quay đầu lại, thấy Dung Trạm đang đứng cách đó bảy tám bước chân. Hắn chỉnh tề khoác áo ngoài, mái tóc đen như mực xõa xuống vai, gương mặt trắng ngần, ngũ quan thanh tú như vẽ.
“Huynh cảm thấy khỏe hơn chưa?” Nàng vội đi qua, ân cần hỏi.
Dường như Dung Trạm bỗng dưng bừng tỉnh. Hắn quay mặt sang chỗ khác, hai bên tai đỏ lựng: “Khỏe, khỏe hơn nhiều rồi.”
“Ta gọi nha hoàn tới hầu hạ cho huynh nha?” Phá Nguyệt thấy sắc mặt hắn đỏ ửng, chỉ mong hắn không bị sốt.
Mộ Dung Trạm lắc đầu: “Không cần đâu. Tự ta làm được rồi.”
Hắn bước đến chậu nước rửa mặt. Làn nước lạnh buốt áp vào gò má mới khiến nhiệt lượng nóng bừng trên mặt giảm xuống chút ít.
Ban nãy tỉnh lại, Dung Trạm cảm thấy toàn thân rất thoải mái, tinh thần minh mẫn. Vừa ngồi dậy lại bắt gặp một mỹ nhân ăn vận đẹp đẽ, ngồi trên chiếc giường nhỏ ở gian ngoài.
Nàng mặc bộ váy lụa nền xanh hoa đỏ, trên có thêu đàn bướm bay lượn làm nổi bật vòng eo nhỏ nhắn. Mái tóc đen nhánh tết thành hình xoắn ốc bằng dải lụa ngũ sắc. Hai lọn tóc mai buông lơi bên má tôn lên làn da mịn màng, trắng ngần như bạch ngọc.
(*Tóc tết hình xoắn ốc, trông như thế này:
Khi nàng chậm rãi xoay người, đập vào mắt Mộ Dung Trạm là một đôi đồng tử đen láy nhìn quanh. Dung mạo thanh thoát, môi đào chúm chím rạng rỡ. Hô hấp hắn nhất thời bị ánh sáng xán lạn trong đôi đồng tử kia đoạt đi, ngơ ngẩn cả người.
Không giống, một ý nghĩ chạy qua đầu Mộ Dung Trạm — thật sự không giống.
Vẫn là dung nhan mỹ miều khiến người khác ngỡ ngàng, nhưng dường như làn da nàng hồng hào hơn nhiều so với trước kia. Thêm lớp xiêm áo rực rỡ càng xinh đẹp động lòng người.
Bóng người thướt tha trong mộng ngày đó đột nhiên nhảy vọt vào đầu Dung Trạm. Hắn chưa kịp trấn tĩnh, vật đàn ông dưới bụng đã có phản ứng. Hắn phát giác thật ra mình rất muốn, rất muốn ôm bóng dáng ấy vào ngực, cuồng nhiệt âu yếm, hôn nàng như trong mộng.
“Huynh không sao chứ? Sao lại đổ mồ hôi nhiều như vậy?” Phá Nguyệt thấy hắn ngây người đứng trước chậu nước, vội vàng đi tới. Bắt gặp trán hắn ướt đẫm mồ hôi, nàng không khỏi lo lắng.
“Không sao!” Dung Trạm bất thần hét to, không dám quay đầu nhìn nàng. Hắn lớn lên ở hoàng cung, từng nhìn thấy biết bao giai nhân bên cạnh hoàng đế. Xét về dung mạo, rất nhiều người hơn xa Phá Nguyệt. Nhưng trong mắt hắn, chẳng qua chỉ là hồng nhan bạch cốt (*) mà thôi.
(*Hồng nhan bạch cốt: mỹ nhân dù có đẹp bên trong vẫn là xương trắng. Ý chỉ sắc đẹp bề ngoài, ẩn giấu bên trong lại là sự thật tàn khốc. Tương tự như câu ‘hồng nhan họa thủy’.)
Vậy mà hôm nay người con gái này hết lần này đến lần khác làm hắn có cảm giác không thể kềm chế.
Phảng phất chỉ cần nàng tiến lên một bước, nhất định hắn sẽ kéo nàng vào lòng, ôm chặt không buông.
Không được!
Hắn nghiêm khắc tự nhủ với bản thân: Không thể được!
Nàng và đại ca đã ngầm sinh tình cảm. Chị dâu như mẹ, sao hắn có thể nghĩ ngợi lung tung!? Hắn cố điều chỉnh tâm trạng, quay đầu hờ hững bảo Phá Nguyệt: “Ta đến địa lao thăm đại ca, nàng ở lại trong phòng, đừng đi đâu.” Nói xong không đợi Phá Nguyệt trả lời, cũng không dám nhìn nàng một cái, đi thẳng ra ngoài.
Đến trước cửa địa lao, Mộ Dung Trạm mới giật mình chợt nghĩ, vừa rồi sao mình lại không dẫn nàng cùng đi thăm đại ca? Vì mình không muốn ư? Có phải… không muốn đại ca nhìn thấy… dáng vẻ đó của nàng?
Nghĩ đến đây, hắn vô cùng xấu hổ, lập tức xoay người trở về, quyết định dẫn nàng đến gặp đại ca. Tựa hồ hắn nhìn thấy nàng ăn vận y phục nữ nhi, nếu không cho đại ca nhìn thì quả thật hắn quá ích kỷ, quá hổ thẹn với bản thân.
Hắn chậm chạp bước về phòng, suy nghĩ cũng bình ổn hơn. Tay nhẹ nhàng gõ cửa, không có ai trả lời. Hộ vệ canh chừng ngoài cửa bẩm báo: “Mộc cô nương vẫn chưa ra ngoài.”
Mộ Dung Trạm giật mình, vội vã đẩy cửa xông vào. Trước mắt là hình bóng thiếu nữ mặc nguyên y phục nằm trên giường. Lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Nàng ngủ rồi. Mộ Dung Trạm đang định lui ra, nhưng ánh mắt không dừng được lướt qua gương mặt nàng đang say ngủ, chân như bị chôn chặt.
Thị vệ sau lưng vẫn đang ngó vào trong. Đột nhiên hắn không muốn để họ nhìn thấy Phá Nguyệt. Lưng quay ra ngoài, hai tay vòng ra sau lạnh lùng sập cửa lại. Dường như trong lòng sinh ra một con quỷ, ánh mắt buốt giá nhìn chằm chằm vào nội tâm hắn.
Hắn bước từng bước một đến cạnh giường, cúi đầu ngắm dung nhan nàng gần trong gang tấc. Thân hình bé nhỏ xinh xắn, khi mặc quần áo con gái vào lại có vẻ yểu điệu thướt tha.
Vì khoảng cách quá gần, hắn dễ dàng nghe được mùi thơm nữ giới thoang thoảng. Gương mặt trái xoan ửng hồng, làn da mịn màng, hàng mi dài đen nhánh khẽ run. Dưới chóp mũi cao là đôi môi hồng đào gợi cảm.
Không được! Mộ Dung Trạm, không thể được!
Trong đầu hắn có âm thanh không ngừng lên tiếng cảnh cáo, nhưng hành động lại như ma xui quỷ khiến. Hắn chống hai tay lên giường, chậm rãi cúi thấp thân hình cao lớn.
Đến gần đôi môi căng mọng ấy một phân, dục niệm mãnh liệt trong lòng hắn liền dâng cao thêm một phân, tội lỗi dày vò trong lòng cũng tăng thêm một phân. Đầu óc hắn mờ mịt, trong mắt chỉ còn dung nhan trắng ngần, chỉ cảm giác được hơi thở mùi đàn hương từ đôi môi hé mở khẽ vấn vít. Xung quanh rõ ràng rất yên tĩnh, ngược lại hắn nghe hàng ngàn giọng nói thét gào ầm ĩ trong đầu.
Cô nương xinh như mộng gần trong gang tấc, sắc đẹp mê người chỉ cần với tay là có. Nhưng Mộ Dung Trạm, ngươi không thể!
Cuối cùng, môi của hắn ngừng lại cách môi nàng một khoảng cách rất nhỏ. Hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phả vào mặt hắn, toàn bộ thân hình bé nhỏ của nàng nằm gọn trong khuỷu tay. Chỉ cần nhích thêm chút nữa, là chạm được môi nàng, là được ôm nàng vào lòng.
Tà niệm như dây leo trườn bò, mọc rễ đầy tim hắn. Một âm thanh mơ hồ khẽ nói, chỉ cần hắn mở miệng xin Hoàng huynh rằng hắn muốn có nàng, nàng nhất định sẽ là của hắn. Bây giờ tuy nàng có cảm tình với đại ca hơn, nhưng tình chưa nồng, ý chưa đậm. Nếu hắn hôn nàng, ôm nàng, thậm chí… muốn nàng, đại ca biết được cũng sẽ nhường nàng cho hắn! Đợi một thời gian, tình cảm nảy sinh, nàng sẽ bằng lòng làm thê tử của hắn… Nếu không phải Nhan Phác Tông tự nhiên giở trò, nàng vốn đã là thê tử của hắn.
Chỉ cần muốn, hắn sẽ dễ dàng có được nàng. Bất quá chỉ một câu nói, một cái khẽ vươn tay, khẽ cúi đầu.
Thế nhưng môi hắn ngừng lại cách nàng một tấc, giống như bị đóng đinh tại chỗ, không thể nhích về phía trước dù chỉ nửa phân.
Hồi lâu sau, tinh thần hắn dần thanh tỉnh, thân thể đột nhiên nghiêng về phía sau, kéo giãn khoảng cách với nàng.
Hắn lảo đảo lùi về sau mấy bước, vẫn chưa thể định thần, mồ hôi đầm đìa trên trán. Nhìn dung nhan mềm mại kia chỉ cảm thấy gần trong gang tấc mà biển trời cách mặt.
Buổi sáng Phá Nguyệt dậy sớm, nên ăn cơm xong lại buồn ngủ. Lúc nàng tỉnh lại, trong phòng bốn bề im ắng. Nàng đẩy cửa ra liền thấy Mộ Dung Trạm lẳng lặng đứng dưới mái đình trong sân, xung quanh là thị vệ đứng hầu.
Phát hiện ra động tĩnh của nàng, Mộ Dung Trạm chậm rãi quay đầu, khóe môi nở một nụ cười nhợt nhạt: “Nàng tỉnh rồi? Vừa rồi thánh chỉ đến, đại ca đã được thả. Nàng mau qua chỗ huynh ấy đi.” Hắn đưa mắt ra hiệu một thị vệ bên cạnh, thị vệ này vội vàng cung kính bước tới: “Thuộc hạ dẫn cô nương qua đó.”
Phá Nguyệt vừa mừng vừa sợ: “Nhanh như vậy sao? Huynh ấy đang ở đâu?”
Ánh mắt Mộ Dung Trạm dừng lại trên bụi cây cạnh người nàng, mỉm cười đáp: “Hoàng huynh phái thuộc hạ đắc lực tới đây.” Hắn vừa dứt lời, Phá Nguyệt đã theo hộ vệ đến góc hành lang, cũng không quay đầu lại hướng hắn chỉ, lách người đi mất.
Lúc này Mộ Dung Trạm mới nâng mắt nhìn theo hướng nàng rời đi, trầm mặc không nói gì.
“Cô nương đó là ai?” Một giọng nói thâm thúy chậm rãi vang lên.
Mộ Dung Trạm quay người đối diện với một người đàn ông trung niên thấp bé từ sau bụi cây đi ra. Người đàn ông mặc một bộ cẩm y màu xám, đầu đội lung quan đen (*). Mái tóc bạc trắng, mặt không có râu, đôi mắt tinh anh sáng ngời, thoạt nhìn ngoài năm mươi tuổi. Mộ Dung Trạm vội vàng khom người hành lễ: “Sư phụ, nàng là một bằng hữu của đồ nhi.”
(*Cẩm y, lung quan:
Người đàn ông trung niên trầm tư trong khoảnh khắc, rồi khẽ cười: “Bằng hữu à…”
Phá Nguyệt theo thị vệ đến trước một căn nhà ở ngoại viện. Nàng còn chưa gõ cửa, cửa được mở từ bên trong.
Bộ Thiên Hành đã thay một bộ quần áo sạch sẽ. Vẻ mặt thoải mái, đôi đồng tử đen trong suốt. Giây phút nhìn thấy nàng, ánh mắt hắn lập tức ngưng đọng.
Tim Phá Nguyệt đập thình thịch — nàng biết hắn anh tuấn điển trai, nhưng không hiểu sao hôm nay càng nhìn càng thấy vừa mắt, càng quan sát càng thấy hắn đẹp là sao? Lại nghĩ mình đã thay y phục nữ nhi, trong lòng vừa có chút hồi hộp, vừa có chút mong đợi.
Bộ Thiên Hành chăm chú nhìn nàng một lúc lâu. Trong mắt rõ ràng đậm ý cười, miệng lại hờ hững nói: “Trông cũng tàm tạm.”
Phá Nguyệt không kềm được liếc hắn, cả giận nói: “Ta đâu có dựa vào diện mạo kiếm cơm!”
“Ừm, đúng rồi. Nguyệt nhi của chúng ta không dựa vào diện mạo kiếm cơm.” Hắn sóng vai đi bên cạnh nàng, bàn tay cực kỳ tự nhiên sờ lên búi tóc đen nhánh, đáng yêu của Phá Nguyệt. Lòng bàn tay thuận thế vuốt qua làn da mịn màng sau cổ, lên tiếng hỏi: “Tiểu Dung đâu rồi?”
Làm sao Phá Nguyệt không cảm giác được bàn tay thô ráp ấm nóng của hắn? Nàng cảm giác cổ mình sắp bốc cháy tới nơi, chậm chạp trả lời: “Huynh ấy ở trong nội viện, chúng ta đi tìm huynh ấy đi.”
Thị vệ đi trước dẫn đường. Trong lòng Phá Nguyệt tràn đầy mật ngọt, nhoẻn miệng cười: “Vậy sự việc lần này coi như xong rồi?”
Bộ Thiên Hành khẽ cong khóe môi, nhẹ nhàng đáp: “Phải, có điều sau này ta không phải Bình Nam Tướng quân nữa, mà giáng xuống làm Đô úy bát phẩm, đi giữ kho thóc.”
Phá Nguyệt bắt gặp vẻ mặt có hơi hậm hực của hắn, hàng mi cong chớp nhẹ, cười nói: “Giữ thì giữ, cũng đâu phải huynh chưa từng giữ kho thóc đâu. Huynh lợi hại như vậy, nhất định sẽ có ngày được trọng dụng.”
Nét mặt Bộ Thiên Hành chậm rãi dãn ra. Hắn nắm lấy bàn tay mềm mại, nhìn vào mắt nàng nói: “Nàng không chê cực khổ sao?”
Phá Nguyệt hiểu ý hắn muốn dẫn mình đi theo, không kềm được cảm giác ngọt ngào trong lòng. “Vậy thì khó nói lắm.”
Bộ Thiên Hành khẽ mỉm cười: “Hôm qua kêu nàng đi nàng không đi. Bây giờ nàng không có quyền lựa chọn.”
Cả đoạn đường đến hậu viện, hắn nắm chặt tay nàng không buông. Mãi đến khi thấy Mộ Dung Trạm khoanh tay đứng trong mái đình, bên cạnh là một người đàn ông tóc bạc, hai người mới buông tay ra.
Mộ Dung Trạm phảng phất không nhìn thấy tay hai người vừa buông, mỉm cười giới thiệu: “Đại ca, đây là sư phụ truyền thụ võ công cho đệ. Hôm trước người phụng ý chỉ của Hoàng huynh, gấp rút lên đường mấy ngày mới kịp tới đây giải cứu cho huynh.”
Tuy Bộ Thiên Hành không thích xã giao với giới quyền cao chức trọng, nhưng đối với cao thủ võ lâm thì rất kính nể. Bộ Thiên Hành vẫn cảm thấy Dung Trạm hiền hậu chất phác, cẩn trọng chính trực, võ công cao cường không ngờ là học từ người này, liền cung kính chào: “Mạt tướng bái kiến tiền bối.”
Người đàn ông cười cười, đỡ hắn dậy. Bộ Thiên Hành cảm thấy một luồng sức mạnh dời núi lấp biển đánh tới, rồi lại nhu hòa phẳng lặng. Hắn giữ tư thế cúi đầu, không khom xuống được mà cũng chẳng thể ngẩng lên. Hắn âm thầm ước lượng — bản thân mình luôn tự tin võ công hơn người, không ngờ người đàn ông trung niên, tướng mạo trông có vẻ bình thường này võ công cao hơn mình nhiều.
Người đàn ông chậm rãi nói: “Ta chỉ là một kẻ hầu người hạ trong cung, Tướng quân không cần khách khí. Nhờ có Tướng quân chăm sóc, chiếu cố Thập thất vương gia nhiều năm qua, sau này nếu Tướng quân có gì căn dặn, lão nhất định không từ chối.”
Thái độ khiêm tốn của người đàn ông làm cảm tình Bộ Thiên Hành tăng gấp bội. Ông ta dời mắt sang Phá Nguyệt, tỉ mỉ quan sát nàng một lượt mới cười nói: “Con gái cưng của Vệ úy đại nhân, đúng là trời sinh xinh đẹp.”
Lời vừa nói ra, Phá Nguyệt và Bộ Thiên Hành đều giật mình. Bộ Thiên Hành đưa mắt nhìn Dung Trạm, Mộ Dung Trạm vội nói: “Là đệ nói với sư phụ. Sư phụ trước giờ không quan tâm chuyện triều chính, không sao đâu!”
Hai người nghe vậy mới an tâm. Người đàn ông lại nói tiếp: “Nhan tiểu thư, vị tướng quân này thân thủ không tệ, có thể sánh với Vệ úy đại nhân. Nhưng vẫn còn thiếu một chút điêu luyện, chỉ sợ khó mà bảo vệ tiểu thư chu đáo. Cô đã không muốn về nhà, lão thấy Thập thất vương gia cũng rất quan tâm cô. Chi bằng hôm nay chúng ta hồi kinh, cô hãy đi cùng chúng ta.”
Một lời vừa nói, cả ba người đều bị chấn động. Bộ Thiên Hành nghe ông ta nói mình không thể bảo vệ Phá Nguyệt, có hơi tức giận. Hắn lên tiếng hỏi dò: “Tiền bối, Nhan Phác Tông được xưng tụng là Đại Tư đệ nhất cao thủ, không biết rốt cuộc thân thủ thế nào?”
Người đàn ông mỉm cười trả lời: “Cả đời lão bội phục không được mấy người, nhưng Nhan đại nhân tuổi tác chưa đến bốn mươi, võ công đích thực là cao hơn lão.”
Không khí im lặng căng thẳng. Bộ Thiên Hành đang muốn từ chối, Phá Nguyệt đã bình tĩnh lên tiếng trước: “Đa tạ ý tốt của tiền bối. Chỉ là Phá Nguyệt đã quyết định đi nơi khác. Nếu thật sự bị bắt thì sống chết tùy theo mệnh trời, không sao cả.”
Người đàn ông ngẩn ra, muốn thuyết phục nàng lại nghe Mộ Dung Trạm nói: “Sư phụ, người không cần nói nữa. Sáng nay Nhan Phác Tông tiếp nhận ý chỉ của Hoàng huynh, đã khởi hành hộ tống Lan nhi về kinh. Sau này Phá Nguyệt muốn đi đâu thì đi đó. Nếu có người có ác ý, đồ nhi và đại ca tất sẽ nghĩ cách cứu giúp, không để nàng bị kẻ gian hãm hại.
Dung Trạm luôn cung kính, lễ phép với sư phụ. Những lời này lại rành mạch, mạnh mẽ, mơ hồ không thể chối từ. Người đàn ông hiểu rõ tính tình của hắn, chỉ cười nhẹ xoay người rời đi.
Bộ Thiên Hành và Phá Nguyệt nghe Nhan Phác Tông đi rồi, cảm thấy thật nhẹ nhõm. Nhưng lúc này ba người không ai lên tiếng, không khí vô hình chung hơi ngột ngạt, lại không biết vì sao.
Cuối cùng, Mộ Dung Trạm khẽ khom người với Bộ Thiên Hành và Phá Nguyệt, mỉm cười nói: “Hoàng huynh hối thúc quá, hôm nay đệ phải lên đường. Đại ca, chúng ta uống vài chén rượu rồi tạm biệt ở đây thôi.”
Lần này Bộ Thiên Hành và Mộ Dung Trạm không cho Phá Nguyệt tham gia. Hai huynh đệ nâng chén đối ẩm, nói về những trận chiến họ từng trải qua, nhắc lại chuyện cùng nhau tập kích kẻ khác dưới trăng chỉ vì một bình rượu ngon, trò chuyện về lý tưởng, về Phá Nguyệt.
Mặt trời lặn xuống, Bộ Thiên Hành đã say khướt trong phòng, ngủ say sưa. Phá Nguyệt muốn tiễn Mộ Dung Trạm, hắn lại cười bảo nàng hãy lo săn sóc đại ca cho tốt. Vừa thấy hai mắt ửng đỏ, ngấn lệ của Phá Nguyệt, Mộ Dung Trạm không dám tiếp tục nhìn, bước nhanh ra ngoài.
Đi thẳng đến xe ngựa ngoài phủ, bước chân hắn mới chậm lại. Bao nhiêu lần uống rượu với Bộ Thiên Hành, hắn luôn là người say trước. Hôm nay không biết vì sao hắn tỉnh táo như thế. Có lẽ vì không dám say, nên đại ca say, còn hắn vẫn tỉnh.
Hắn nằm trong xe ngựa, cảm nhận được bánh xe chuyển động. Chỉ cảm thấy toàn thân thả lỏng, trong lòng lại vô cùng nặng nề. Lúc hắn sắp ngủ thiếp đi, màn xe bị ai đó vén lên. Sư phụ hắn bước vào.
Mộ Dung Chạm chậm rãi ngồi dậy, hỏi: “Sao hôm nay sư phụ phải mời Phá Nguyệt về kinh?”
Sư phụ là cao thủ đại nội, quanh năm không quan tâm chuyện thiên hạ. Vì sao hôm nay lại chủ động mở miệng mời Phá Nguyệt tới kinh thành?
Sư phụ nhìn hai gò má đỏ ửng, ánh mắt hơi mờ mịt của Dung Trạm, thở dài nói: “Thập thất, vi sư chưa từng xin con điều gì. Hôm nay có một chuyện muốn nhờ, con đồng ý với vi sư được không?”
Ngữ khí sư phụ trịnh trọng như thế làm tinh thần Dung Trạm chấn động, cảm giác say rượu cũng tỉnh được mấy phần. Hắn nghiêm túc trả lời: “Sư phụ nói gì vậy, người có chuyện căn dặn, đồ nhi sao có thể từ chối!”
Sư phụ gật đầu: “Trở về rồi, con hãy xin Hoàng thượng chỉ hôn Phá Nguyệt cho con đi.”
Tim Mộ Dung Trạm đập mạnh, thầm nghĩ chẳng lẽ sư phụ nhìn ra tình ý của mình với Phá Nguyệt? Hắn lúng túng đáp: “Sư phụ đừng vội suy đoán lung tung… Con…”
Sư phụ lại lắc đầu, hạ giọng nói: “Ta thấy Nhan tiểu thư đó không phải là cô gái tầm thường. Tuy bước chân nàng không có lực, nói năng tùy tiện, là người không biết võ công. Nhưng vi sư phát hiện trong cơ thể nàng có một dòng chân khí tà môn rất mạnh. Nội lực hai ngươi còn thấp mới tra không ra. Ban ngày ta hỏi con thân thế của nàng, con nói thuở nhỏ nàng bị Nhan Phác Tông nhốt trong biệt việt, cho ăn thịt sống uống máu độc, ngày ngày tắm trong hồ băng. Nhan Phác Tông không coi luân thường đạo lý ra gì, muốn nhúng chàm đứa con gái này lại khiến ta nhớ đến lời đồn đãi mấy chục năm về trước…”
“Đồn đãi thế nào?”
“Có lẽ… Nàng là người đan(*) của Nhan Phác Tông.”
(*Người đan: dùng người sống làm thuốc)
“… Người đan?” Mộ Dung Trạm nghe cái tên gọi này, trong lòng liền cảm thấy chán ghét, thương tiếc với Phá Nguyệt càng tăng lên.
Sư phụ gật đầu đáp: “Đúng vậy. Chi tiết thế nào ta cũng không rõ. Nhưng theo ta phỏng đoán, thân thể cô gái này rất có ích cho đàn ông. Nếu con muốn nàng, chịu khó cùng nàng sinh hoạt vợ chồng, có lẽ công lực có thể tăng gấp bội, kéo dài tuổi thọ! Nếu không tên cáo già Nhan Phác Tông vì sao cố chấp bắt nàng cho bằng được?”
Vốn Mộ Dung Trạm đang tập trung lắng nghe, đến đoạn chịu khó sinh hoạt vợ chồng thì gương mặt đỏ bừng, nhất thời quên mất người ngồi trước mặt là sư phụ, khẽ quát: “Hoang đường! Chuyện đó không thể nào! Nếu thật sự có thể gia tăng công lực, người ta cần gì phải khổ luyện võ công nữa, chỉ cần nuôi vài cô gái là được rồi!”
Sư phụ lại lắc đầu: “Theo suy đoán của ta, muốn luyện người đan không phải dễ. Mấy thứ độc vật đó rất khó kiếm đủ. Tóm lại con lấy nàng chỉ có lợi, không có hại. Về đến kinh thành, con xin Hoàng thượng hạ chỉ đi!”
Mộ Dung Trạm trầm mặc trong khoảnh khắc, lại lắc đầu: “Xin lỗi sư phụ. Việc này tuyệt đối không được.”
Sắc mặt sư phụ hơi thay đổi: “Nếu con không có tình cảm với nàng, sau này gặp người con yêu thích thì cưới thêm là được rồi.”
Tim Dung Trạm run lên, hắn cố gắng kềm chế, nghiêm mặt nói: “Sư phụ, sao có thể vì thân thể nàng có ích với đồ nhi mà cưỡng ép nàng? Nàng đã có người mình yêu, không có tình cảm với con, cho dù lợi ích lớn thế nào con cũng không thể miễn cưỡng. Chuyện này chấm dứt ở đây, xin sư phụ đừng nhắc lại nữa, cũng đừng nói lại với Hoàng huynh.”
Sư phụ nhìn thái độ của hắn, biết hắn đã quyết tâm, không thể nào lay chuyển. Ông đành thở dài: “Đứa trẻ ngốc… Thật là đứa trẻ ngốc…” Sau đó nhảy khỏi xe ngựa, vẫn còn lắc đầu thở dài.
Mộ Dung Trạm ngơ ngẩn ngồi trên xe. Hắn cúi đầu chỉ thấy ánh trăng như nước xuyên qua khung cửa, chảy xuống mu bàn tay. Rõ ràng có thể chạm được, nhưng vĩnh viễn không thể sở hữu.
Trời vừa chớm đông, trên núi lạnh hơn trong thành nhiều. Đầu tháng chạp, tuyết đã phủ đầy ngọn núi mênh mông, không khí giá buốt một màu trắng xóa. Tuyết đóng dày tầm nửa thước trên mặt đường. Vó ngựa dẫm lên tạo ra âm thanh soàn soạt trầm đục, phảng phất dẫm nát trái tim kẻ đi đường.
Nhan Phác Tông khoác một chiếc áo lông cáo trắng thuần, lẳng lặng đứng ở chân núi. Đôi mắt nhàn nhạt ngắm nhìn khắp sườn núi. Trong rừng mơ hồ có mấy nóc nhà ẩn hiện, nhưng trong mắt hắn lại vô cùng nổi bật.
Bởi vì Phá Nguyệt ở nơi đó.
/39
|