Giang Sơn Bất Hối

Chương 6: Uống máu

/39


Trong ánh nến lờ mờ, mặt mũi Trần Tùy Nhạn vặn vẹo nanh ác như bị ma quỷ ám ảnh.

Nhưng Nhan Phá Nguyệt lại thở phào nhẹ nhõm.

Nàng vốn cực kỳ sợ hắn thú tính nổi lên không khống chế được, sẽ trút căm phẫn lên người mình. Nhưng nghe hắn chỉ nói “Có chuyện muốn hỏi”, sợ hãi trong lòng cũng giảm được ba phần.

“Trần tướng quân, ta hứa hễ biết chuyện gì sẽ nói hết chuyện đó.”

Trần Tùy Nhạn cũng ngẩn người.

Giọng nói nữ tử mềm mại, phảng phất như thân thể nhỏ bé yếu ớt của nàng, bóp nhẹ liền vỡ vụn. Lần đầu tiên Trần Tùy Nhạn nhìn thấy nàng, đã muốn đem nữ tử yếu mềm, xinh đẹp, non nớt này hung hăng chà đạp dưới thân một phen. Hắn tin tưởng bất cứ nam nhân nào nhìn nàng, cũng đều có cảm giác này.

Chỉ là từ nay về sau, hắn vĩnh viễn cũng không thể đạt được khoái cảm ái ân cháy bỏng đó nữa.

Nghĩ đến điều này, lửa giận càng bùng phát, hắn khàn giọng rít lên: “Đừng vội lấy lòng ta! Ngươi cho rằng ngươi là cái thứ gì! Tên cầm thú đó đêm đêm cùng ngươi giao hoan, ngâm nga cũng thật tiêu hồn đấy! Ta đường đường một thân nam nhi bảy thước, tuyệt đối sẽ không bị cái thứ lẳng lơ như ngươi mê hoặc!”

Nhan Phá Nguyệt càng nghe càng hồ đồ. Nàng cùng Nhan Phác Tông tuy ngủ chung, nhưng chưa từng vượt qua Lôi Trì một bước, đừng nói gì đến tiếng ngâm nga “tiêu hồn”.

Thế nhưng nhắc tới tiếng ngâm nga, nàng bỗng nhiên nhớ lại là có một đêm như vậy. Hôm đó trời mưa rất to, cũng là ngày nàng có nguyệt sự. Vì thể chất nàng cực hàn, mỗi lần nguyệt sự tất nhiên là đau đến không chịu nổi.

Ban đêm đang lúc mơ mơ màng màng ngủ, chợt thấy vùng bụng vô cùng ấm áp, cực kỳ thoải mái. Nàng còn cho rằng do mình đã thoa dầu bóp chân, thoải mái ngâm nga — ai ngờ lại nghe tiếng có người đang cười, hé một mắt nhìn, thấy bàn tay to của Nhan Phác Tông đang để trên bụng mình nhẹ nhàng vuốt ve, khí nóng từ lòng bàn tay hắn truyền sang cái bụng lạnh buốt của nàng…

Chẳng lẽ hắn nói chính là đêm đó?

Nàng giật mình hiểu ra: “Đêm đó ngươi đứng ngoài cửa sổ?” Nhất định là tiếng mưa rơi đã che dấu hành tung của hắn, mới không bị Nhan Phác Tông phát giác. Nhưng lúc đó hắn còn chưa bị té ngựa, vì sao đã nửa đêm nấp ngoài cửa sổ rình rập?

Nam nhân này tiếp cận mình, đã sớm có mưu đồ. Hắn tuyệt đối không phải kẻ trung thực như bề ngoài!

Trần Tùy Nhạn cười lạnh: “Mới đầu ta còn cho rằng mình nghe lầm. Sau trúng phải gian kế của tên cầm thú ấy, liên tưởng lại, mới biết các ngươi độc ác thế nào!”

Bắt gặp ánh mắt hung hăng sáng quắc của hắn, Nhan Phá Nguyệt vội vàng lắc đầu nói: “Không phải như ngươi nghĩ. Không phải ta cam tâm tình nguyện, nếu không hôm qua lúc động phòng ngươi ngủ say không tỉnh, vì sao ta lại lay ngươi dậy? Chính là ta muốn cùng ngươi bàn bạc kế sách thoát khỏi Nhan phủ. Hơn nữa ngươi cũng nghe ta và hắn nói chuyện, ta cũng bị ép.”

Lời nói của nàng rất có sức thuyết phục. Trần Tùy Nhạn ngẩn ra, nhưng ngữ khí vẫn lạnh lùng như cũ: “Ai biết có phải là gian kế của cha con ngươi không? Chớ nói lời thừa, ta có chuyện hỏi ngươi.”

Tuy rằng nói vậy, nhưng cây gậy trong tay hắn cũng hạ xuống.

“Nói! Vì sao Nhan Phác Tông lại coi trọng ngươi? Trên người ngươi rốt cuộc giấu bí mật gì?” Hắn trầm giọng hỏi.

Nhan Phá Nguyệt trong lòng chấn động, thiếu chút buột miệng nói ra: “Ngươi cũng nghĩ vậy sao?”

Câu hỏi của Trần Tùy Nhạn, cũng chính là băn khoăn trong lòng nàng lâu nay. Cái thân thể này tuy dáng vẻ không tệ, nhưng cũng không đến nỗi khuynh quốc khuynh thành. Nàng cũng không tin Nhan Phác Tông là loại người chung thủy, sẽ yêu thương một Loli mười mấy tuổi đến chết đi sống lại.

Nhưng Trần Tùy Nhạn làm sao phát hiện ra điểm này? Nàng cẩn thận dè dặt nói: “Trần tướng quân, ta không rõ ngươi hỏi cái gì? Nhan Phác Tông đối với ta… không phải đơn thuần là ham muốn nam nữ thôi sao?”

Trên mặt Trần Tùy Nhạn lộ ra mấy phần mỉa mai: “Ta theo hắn trong suốt cuộc chiến Đông Nam bảy năm trời, bảy năm này hắn truy tìm độc vật khắp thiên hạ. Cuối cùng ta mới biết, tất cả đều được đưa đến biệt viện cho ái nữ của hắn dùng. Ba năm trước, hắn đào được ở Cực Bắc một khối băng vạn năm, cho người đặc biệt chế tác ra giường hàn ngọc, là tặng cho ngươi, đúng không?”

Nhan Phá Nguyệt mới sực nhớ cái giường nàng hay ngủ ở biệt viện, đích thực là lạnh như băng. Ngay cả A Tử nội lực thâm hậu nằm trên đó cũng lạnh phát run. Chỉ vì nàng ngủ lâu rồi thành quen, cũng không để ý. Lúc quay về kinh thành, Nhan Phác Tông còn cho người chở cái giường ấy theo. Nàng nghe Trần Tùy Nhạn kể tường tận như vậy, không nhịn được gật đầu nói: “Đúng là có một cái giường như thế.”

Trong lòng nàng lại nghĩ: Haizz, không biết lão quản và A Tử ra sao rồi! Tuy rằng bọn họ che dấu chân tướng, gạt nàng là sai, nhưng cũng vì bị ép mà thôi. Nếu bây giờ có bọn họ bên cạnh, chẳng lẽ còn sợ cái tên Trần Tùy Nhạn này sao?

Trần Tùy Nhạn chứng thực suy đoán trong lòng, thần sắc càng lúc càng kích động, gật đầu nói: “Vậy thì đúng rồi. Nhan Phác Tông vì ngươi hao tổn tâm tư cỡ nào, nhất định là có bí mật lớn nào đó đang che giấu. Hừ! Cho rằng ta đoán không ra sao? Tu vi nội lực của hắn sâu không lường được, ta nghi ngươi chính là pháp bảo hắn đặc biệt nuôi dưỡng để luyện công, lấy âm bổ dương, kéo dài tuổi thọ!”

Nhan Phá Nguyệt cảm thấy hoảng sợ.

Nàng vốn không tin có phương pháp lấy âm bổ dương gì đó, nhưng nghĩ đến dòng khí lúc nóng lúc lạnh trong cơ thể mình, lại nhớ tới Nhan Phác Tông mỗi đêm đều tay đan mười ngón, chân quấn lấy người nàng, tư thế vô cùng kỳ lạ mà ngủ, nàng mới tin Nhan Phác Tông thật sự đang luyện một môn nội công. Mà con đường hấp thu nội công chắc là lấy nguyên khí từ trong người nữ tử được nuôi dưỡng.

Hơn nữa Nhan Phác Tông đã từng nói muốn cùng nàng đêm đêm hoan lạc tiêu hồn, chẳng lẽ phương pháp trực tiếp nhất chính là giao hợp xác thịt?

Trần Tùy Nhạn nhìn thần sắc của nàng, biết mình đã đoán đúng. Hắn nhanh chóng chụp lấy vạt áo nàng, giọng nói khẩn trương run run: “Nói! Có phải vì Nhan Phác Tông mỗi đêm đều ân ái với ngươi nên mới gia tăng công lực lớn như vậy, phải không?”

Nhan Phá Nguyệt thấy hắn kích động như thế, giống như chỉ cần đáp “Phải”, hắn sẽ lập tức đẩy nàng xuống đất điên long đảo phượng.

Nhưng chẳng phải hắn đã là thái giám sao? Cho dù bắt được mình, hắn có vui mừng cũng vô ích!

Nàng bỗng nhiên mơ hồ cảm thấy Nhan Phác Tông thật sự có phong độ phi thường của một vị Đại tướng, đã dự đoán được nên diệt cỏ tận gốc, biến hắn thành thái giám luôn.

Chỉ có điều nàng không biết, Trần Tùy Nhạn sở dĩ kích động như vậy là bởi vì trong lòng hắn vướng mắc này đã có từ lâu lắm.

Hắn xuất thân thấp hèn, không thể thăng tiến nhanh như đám con cháu nhà quyền quý. Điều này khiến hắn càng cố tìm kiếm một biện pháp để nhanh chóng tiến thân. Bề ngoài hắn trầm mặc ít nói, nhưng thực tế hắn luôn thận trọng tính toán, nuôi lớn dã tâm.

Lúc hắn còn trong đội quân Đông Nam, phát hiện thái độ của Nhan Phác Tông với nữ nhi rất kỳ lạ, giống như hắn vô cùng thương yêu con gái, dù có chuyện gì cũng không thể buông tay. Trần Tùy Nhạn cảm thấy đây chính là cơ hội để hắn đổi đời. Chỉ là cụ thể phải làm thế nào, thì lúc đó vẫn chưa nghĩ ra.

Nên sau đó, hắn muốn chủ động bày tỏ với Nhan Phá Nguyệt, mới nhân lúc nửa đêm trời mưa lén lút chạy đến phòng ngủ của nàng thám thính trước.

Cho đến khi Nhan Phác Tông thật sự dùng thủ đoạn hại hắn đau đớn, khiến hắn phải chịu nỗi nhục nhã này, thì càng điên cuồng muốn có được nữ nhi bảo bối của Nhan Phác Tông, kế hoạch trong đầu ngày đó lại trỗi dậy mạnh mẽ. Thế là liền tương kế tựu kế, sắp xếp một loạt hành động vào đêm động phòng hoa chúc.

Mà giờ phút này, hắn cứ nghĩ mình đoán đúng chân tướng sự việc nên đã quên mất một sự thật là bản thân không thể sinh hoạt vợ chồng nữa, ngược lại mừng rỡ như điên.

Thấy hắn thật sự chú ý coi trọng việc này, Nhan Phá Nguyệt đương nhiên sẽ không thừa nhận. Nàng nghĩ đến cảnh nàng và Nhan Phác Tông mỗi đêm ôm nhau ngủ, thì càng không muốn ở chung một chỗ với cái tên âm hiểm tàn độc tính cách vặn vẹo trước mắt, mới nói: “Không có, đương nhiên không có. Hắn không có viên phòng với ta. Hắn nói dịch thể* ta có độc.”

Trần Tùy Nhạn ngẩn ra, nhất thời nghi hoặc bất định. Bỗng nhiên qua ánh lửa thoáng thấy cái gáy gợi cảm, dung nhan kiều mị, liền sinh nghi.

“Ngươi gạt ta.” Hắn lạnh lùng nói. “Nếu như không viên phòng, hắn làm sao hấp thụ nguyên khí từ trên người ngươi?”

“… Uống máu của ta.” Nhan Phá Nguyệt tùy cơ ứng biến, cướp lời nói. “Hắn uống máu của ta mỗi ngày… mỗi ngày một ít.”

Mắt Trần Tùy Nhạn sáng lên. Thật ra so với phương pháp lấy âm bổ dương ly kỳ gì đó, hắn tin tưởng phương pháp uống máu này thực tế hơn. Trong chốn võ lâm cũng có dược sư từng nuôi rắn độc, cho ăn các loại động vật quý hiếm khác, cuối cùng uống máu nó, công lực tăng cao.

Thấy thần sắc hắn lơi lỏng, Nhan Phá Nguyệt biết bản thân mình không thể nào tránh khỏi cái nạn này.

Nàng vén tay áo lên, nâng cổ tay lên cạnh môi hắn: “Trần tướng quân, thật ra hai ta ở cùng chiến tuyến. Ta chỉ mong rời khỏi Nhan Phá Tông, có được tự do; còn ngươi thì vì luyện tập thần công. Theo nhu cầu, chúng ta kết làm đồng minh, ngươi thấy sao?”

Thần sắc Trần Tùy Nhạn hơi chấn động.

Dựa theo tính cách thận trọng của hắn, tự nhiên sẽ hoài nghi Nhan Phá Nguyệt gạt mình. Mà nàng lại đang bị hắn khống chế, còn không biết ngượng khoác lác muốn “kết làm bằng hữu”, thực là không biết tốt xấu.

Thế nhưng cổ tay trước mắt trắng như sương, băng thanh ngọc khiết, xem ra thật sự vô hại. Mà ham muốn của hắn với thần công võ học lại quá mãnh liệt, rốt cuộc cũng nhịn không được há miệng, hàm răng thô kệch cắn phập vào cổ tay nàng.

Động tác Trần Tùy Nhạn không chút văn nhã, ra sức vừa cắn vừa mút. Nhan Phá Nguyệt toàn thân đau đớn căng cứng, khuôn mặt ửng đỏ, liều mạng chịu đựng không nhúc nhích.

Trần Tùy Nhạn ở khoảng cách gần thế này, nhìn thấy ánh ôn nhu trong đôi mắt nàng, có chút thất thần.

Nếu không phải hắn bị gian kế của Nhan Phác Tông hãm hại, sau này dẫn theo mỹ nhân mảnh mai, ngày ngày uống máu của nàng, công lực tăng cao. Ban đêm còn có thể cùng nàng điên long đảo phượng, thì không phải còn phong lưu khoái hoạt hơn cả thần tiên sao? Hắn nghĩ đến đây lại càng phẫn nộ, đột ngột ôm nàng vào trong ngực, môi càng ra sức mút mạnh hơn.

Nhan Phá Nguyệt thấy hắn hoàn toàn không có ý dừng lại, hoảng hốt nói: “Trần tướng quân! Không thể! Uống nhiều… uống nhiều sẽ không bổ mà ngược lại còn tẩu hỏa nhập ma!”

Trần Tùy Nhạn lúc này mới hoàn hồn, lập tức buông nàng ra.

Nàng ngã ngồi trên mặt đất, lén lút đánh giá thần sắc của hắn.

Uống máu thuần túy là nàng nói liều. Nàng chỉ nghĩ cơ thể này từ bé đều phải uống máu độc vật, như vậy có lẽ trong máu mình cũng có độc, mới lừa Trần Tùy Nhạn uống máu….

Nàng chờ xem hắn có bị hộc máu, té xỉu, hoặc trúng độc gì gì đó không.

Nhưng nàng thất vọng rồi.

Trần Tùy Nhạn lau khô vết máu trên khóe miệng, ngồi thiền tại chỗ vận công. Một lát sau, mở bừng mắt, thậm chí còn có ý vui mừng. “Quả nhiên có dòng khí nóng lạnh lưu chuyển trong người, chỉ là hơi mỏng manh.”

Thấy sắc mặt hắn không hề yếu ớt, ngược lại hình như còn hồng nhuận thêm mấy phần, Nhan Phá Nguyệt thầm mắng trong lòng một câu, ngoài mặt lại phì cười nói: “Tướng quân, ta đoán muốn công hiệu thì phải thực hiện lâu dài mới được.”

Trần Tùy Nhạn lộ ra vẻ thư thái mỉm cười: “Được, phải làm như vậy.”

Từ lúc bị hắn bắt đến giờ, Nhan Phá Nguyệt rốt cuộc đã có thể nhẹ nhàng thở ra. Đang muốn nói thêm hai câu nữa để xoa dịu quan hệ cả hai, chợt thấy thần sắc hắn biến đổi.

Hắn lại chụp lấy cổ tay của nàng, đưa đến gần ánh nến quan sát kỹ lưỡng.

Sau đó sắc mặt của hắn lại sạm đen.

“Ngươi lừa ta.” Hắn gạt cây nến văng mất, lại cầm cây gậy gỗ lên. “Nếu Nhan Phác Tông cũng uống máu của ngươi, vì sao trên cổ tay ngươi không có bất kỳ vết thương nào?”

Nhan Phá Nguyệt trầm mặc trong khoảnh khắc, thu hồi cổ tay, mỉm cười một cái: “Tướng quân, Nhan Phác Tông không cần cắn đâu! Hắn dùng ống chích!”

/39

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status