Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 194: Kỵ binh Liệp Ưng

/769


Phụ Ninh phủ, Tử Xuyên đạo, địa khu Mỹ Ni Tư.

Bầu trời Mỹ Ni Tư vẫn rất âm u, dường như muốn đổ mưa, nhưng thủy chúng mưa lại không rơi xuống, không khí ngột ngạt mà lại ấm thấp, giống như mà muốn ép ra nước. Tựa hồ bởi vì kỵ binh quân Lam Vũ nhanh chóng đánh tới, sắc trời tỏ ra càng thêm u ám, rất có cảm giác gió thổi dự báo giông tố sắp tới. Đột nhiên, không ngờ có gió thổi, gió lớn đem cành khô lá úa trên mặt đất cuốn hết lên trên không, sau đó lại ném mạnh xuống, làm cả vùng đất trời bao trùm trong một mảnh thê lương. Quân kỳ quân Lam Vũ và quân kỳ liên minh chống quân Lam Vũ tung bay trên tường thành cũng bị gió lớn thổi kêu phần phật, giống như tiếng trống trận vang lên.

Gió lớn mang tới cho mặt đất luồng khí mát mẻ, mặc dù gió thổi qua mặt người chủ yếu cũng là hơi nóng, nhưng dù sao có thể đem đi nhiều sức nóng hơn. Thế nhưng, chẳng một ai cảm thấy trong lòng mình bắt đầu trở nên yên tĩnh, ngược lại, không ít người cảm thấy trong lòng càng thêm cồn cào bất an. Bao gồm cả đám tướng quân dạn dày chiến trận Khắc Lai Mỗ và Ba Nhĩ Tháp Trát Nhĩ trong đó, đều cảm thấy hôm nay thời tiết hết sức trãi lẽ thường, giống như muốn làm người ta chết ngột vậy, mà cuồng phong đột nhiên kéo tới, lại mang theo điềm báo cực kỳ không tốt.

Tường thành của Phụ Ninh phủ vốn không cao lắm, nhưng khá là rộng, déo dào vô tận, quây quanh sường núi phía sau thành mà xâ dựng nên, có thể đồn trú rất nhiều binh sĩ trên tường thành, đối diện với bộ đội kỵ binh quân Lam Vũ thình lình kéo tới, đám Khắc Lai Mỗ và Ba Nhĩ Tháp Trát Nhĩ đều không dám có chút lơ là thiếu cảnh giác nào. Dưới mệnh lệnh của hai người họ, quân đội Lỗ Ni, quân đội Cáp Lạp Lôi, quân đội vương quốc Ương Già đều tập trung tinh nhuệ của phía mình, nghiêm trận sẵn sàng đón địch trên tường thành. Đồng thời, rất nhiều đội dự bị cũng bắt đầu tập kết trên đường phố trong thành."

"Là kỵ binh Liệp Ưng của Phong Phi Vũ." Bành Vân Vĩ nhíu mày nói, sắc mặt hơi tái đi.

Những tướng quân còn lại sắc mặt đều trở nên nghiêm trọng khác thường.

Trong biên chế lục quân của quân Lam Vũ, có hai trung đoàn bộ đội kỵ binh. Một trung đoàn do Phong Phi Vũ trực tiếp chỉ huy, trung đoàn kia thì do Liệt Mông chỉ huy. Trung đoàn kỵ binh do Phong Phi Vũ chỉ huy mang tên Liệp Ưng, còn trung đoàn kỵ binh Liệp Ưng chỉ huy có tên Lôi Đình. Đội kỵ binh thình lình xuất hiện bên ngoài Phụ Ninh phủ chính là kỵ binh Liệp Ưng do Phong Phi Vũ chỉ huy. Kỵ binh Liệp Ưng xưa nay lấy tốc độ nổi danh, chẳng nhưng tốc độ di động nhanh, hơn nữa tốc độ chiến đấu cũng nhanh, tuyệt đối là bộ đội ưu tú của lục quân Lam Vũ.

Kỵ binh Liệp Ưng xuất hiện ở nơi này, không ai biết được mục đích chân chính của chúng, điều này làm người ta càng thêm lo lắng.

Mặc dù trong trực giác thấy kỵ binh của quân Lam Vũ sẽ không phát động công thành chiến cứng đối cứng, nhưng Khắc Lai Mỗ không dám khẳng định trăm phần trăm. Trong nghiên cứu chuyên sâu của hắn, quân Lam Vũ là một đơn vị bộ đội rất kỳ quái, bọn chúng có lúc tỏ ra vô cùng thành thục và bình tĩnh, nhưng có lúc lại tỏ ra kích động và hung tàn, rất khó dò được hành vi của bọn chúng. Bởi vì kẻ lãnh đạo tối cao của bọn chúng, Dương Túc Phong, nói một cách không khách khí, căn bản cũng là một người còn chưa hoàn toàn trưởng thành, còn đang ở giai đoạn mừng giận thất thường, mừng giận lộ hết ra ngoài. Hết thảy đều khó dùng lý thường để dự đoán, điều này đối với hắn mà nói, tất nhiên không phải là chuyện tốt, nhưng đối với kẻ địch của hắn mà nói, tựa hồ cũng chẳng phải chuyện tốt. Bởi vì hành vi của hắn rất khó dùng tâm lý của người thường mà phán đoán.

Phong Phi Vũ nâng kính viễn vọng lại, nhìn lướt qua quân đội liên minh chống quân Lam V ũ ở trên tường thành. Từ mức độ đông đảo và phạm vi phân bố của nhân viên mà xét, thì đám gia hỏa này giỏi thực, trong tòa thành nhỏ nhoi này lại tụ tập hai ba vạn bộ đội, chẳng biết đám gia hỏa không biết trời cao đất dày này rúc đầu rùa vào đó làm gì. Hắn chẳng biết chuyện đám tướng lĩnh tối cao của liên minh chống quân Lam Vũ đang mở hội nghị ở đây, tụ tập tướng quân cao nhất toàn thành, cho nên mặc dù cảm thấy có chút kỳ quái, cũng chẳng hề để ở trong lòng. Khoát tay, ra lệnh các chiến sĩ kỵ binh dưới quyền tiếp tục vượt qua sông Hương Thảo, tiến một bước uy hiếp Phụ Ninh phủ.

Bất quá, Phong Phi Vũ chẳng hề chuẩn bị tiến công Phụ Ninh phủ.

Bộ đội kỵ binh không phải dùng để công thành, hắn chẳng làm cái chuyện phí công mà không được kết quả, nhất là kỵ binh Liệp Ưng lấy tốc độ nổi danh. Mệnh lệnh trực tiếp mà hắn nhận được từ Dương Túc Phong, chính là thâm nhập vào sau lưng địch, dùng mức độ lớn nhất quấy nhiễu kẻ địch, phá hỏng nguồn tài nguyên chiến tranh của địch, ngăn chặn quân địch tăng viện, tìm cơ hội tiêu diệt bộ chỉ huy của địch..v..v. nói thông tục một chúng, chính là làm cho Tình Xuyên đạo rối loạn, để phản quân Bành Việt và quân đội của các vương quốc khác rơi vào trong hoảng loạn, không thể phát động phản kích hiệu quả với quân Lam Vũ.

Lạnh lùng hạ kính viễn vọng xuống, Phong Phi Vũ ra lệnh cho bộ đội vượt sông.

Bộ đội cảnh giới mau chóng kéo dài tuyến cảnh giới ở hai bên bờ sông Hương Thảo, lắp lên súng máy hạng nhẹ, phòng ngừa kẻ địch của Phụ Ninh phủ phản kích.

Nhưng Khắc Lai Mỗ và Ba Nhĩ Tháp Trát Nhĩ đều không hạ lệnh cho bội đội bên trong Phụ Ninh phủ phát động công kích, bởi vì bộ đội liên minh chống quân Lam Vũ bên trong Phụ Ninh phủ hoàn toàn là bộ binh, bọn họ không ngu xuẩn tới mức phát động xung phong với kỵ binh của địch. Ở trên loại binh nguyên rộng lớn này, dùng bộ binh đối phó kỵ binh, chẳng khác gì tự sát.

Bọn họ hạ lệnh điều động kỵ binh.

Kỵ binh tốt nhất là dùng kỵ binh tới đối phó, đấy là phép tắc tất nhiên trên chiến trường.

Ở địa khu xung quanh Phụ Ninh phủ, có hai đơn vị bộ đội kỵ binh thuộc về liên minh chống quân Lam Vũ, một là kỵ binh Nguyệt Lạc Sương Đề của phản quân Bành Việt, binh lực ước chừng có bốn nghìn người, một đơn vị khác thì là vũ khí bí mật của vương quốc Cáp Lạp Lôi, Lang Báo kỵ, binh lực ước chừng sáu nghìn người.

"Điều động Lang Báo Kỵ của chúng ta tới đối phó với kỵ binh Liệp Ưng của quân Lam Vũ." Ba Nhĩ Tháp Trát Nhĩ xoay hông, phát lời hào hùng. Hắn mười phần tin tưởng vào kỵ binh tinh nhuệ của mình, hắn quyết tâm phải bóp nát bước tiến của kỵ binh quân Lam Vũ. Lang Báo Kỵ là quân đội tinh nhuệ nhất của vương quốc Cáp Lạp Lôi, là chiến sĩ do đích thân quốc vương Ni Cổ Lạp huấn luyện, bọn họ nhất định sẽ thu hút ánh mắt của người trên toàn thế giới trong trận chiến này.

Ba Nhĩ Tháp Trát Nhĩ có lòng tin, Lang Báo Kỵ vì trận chiến hôm nay mà lưu danh sử sách.

"Kỵ binh Nguyệt Lang Sương Đề đánh trận đầu, thăm dò kẻ địch một chút hãy nói!" Khắc Lai Mỗ thấp giọng nói, âm thành trở nên cực kỳ uy nghiêm.

Bành Vân Vĩ và Bành Việt lưỡng lự chốc lát, hiển nhiên có chút không tình nguyện, kỵ binh Nguyệt Lạc Sương Đề chính là lực lượng Cơ Động cuối cùng của bọn họ rồi, bọn họ không muốn tổn thất thêm, nhưng Khắc Lai Mỗ nhất ngôn cửu đỉnh, thích độc đoán chuyên quyền, hơn nữa sức chiến đấu của quân đội Lỗ Ni trong tay không ai bằng, vạn nhất chọc giận hắn, tuyệt đối không có trái ngọt mà ăn, chần chừ chốc lát, vẫn hạ lệnh công kích.

Thời tiết buổi chiều càng thêm u ám và ngột ngạt.

Khắc Lai Mỗ và Ba Nhĩ Tháp Trát Nhĩ đều đang tỉ mỉ tính toán thời gian, tính thời gian kỵ binh của mình tới được chiến trường.

Phong Phi Vũ thì lại đang uống trà thảo mộc, đồng thời đợi kẻ địch tới. Hắn có một loại cảm giác, đằng sau loại biểu hiện bề ngoài bình tĩnh này, ẩn chứa cơn sớng dữ, có lẽ lát nữa thôi là trận đại chiến kinh thiên động địa.

Lương trà: một loại trà giải nhiệt bằng thảo mộc của người TQ, kô phải Doctor Thanh nhá.

1 giờ 20 phút chiều, Hợi Cách Lỗ và Hàn Giai hai chiến sĩ cuối cùng của bộ đội kỵ binh quân Lam Vũ vất vả lặn lội qua sông Hương Thảo. Sông Hương Thảo sắp vào mùa đông, mực nước giảm bớt rất nhiều, nước sông chảy vô cùng êm dịu, nước sông cũng không sâu, cưỡi ngựa vừa vặn có thể lội qua. Nhưng hai người Hợi Cách Lỗ và Hàn Giai phụ trách mặt sau, đợi tới khi bọn họ thúc chiến mã tiến vào nước sông Hương Thảo, bọn họ mới phát hiện, lòng sông đã bị các huynh đệ đi ở phía trước dầy xéo thê thảm rồi, lúc ở giữa sống ngựa của Hàn Giai thiếu chút nữa rơi xuống hồ, may mà có Hợi Cách Lỗ ở bên giữ lấy hắn, mới tránh được cả người lẫn ngựa ngã vào trong nước. Mặc dù như thế, Hàn Giai tuổi còn trẻ cũng bị dọa cho không nhẹ.

Người chiến sĩ trẻ tuổi tới từ Sa Lỗ Khắc này chỉ có mười chín tuổi, trông khỏe khoắn mạnh mẽ, đậm đà chắc chắn, da thịt toàn vì huấn luyện thời gian dài nên trông đen bóng, mồ hôi không thể lưu lại bên trên đó, vừa chảy ra liền xoay tít rơi xuống dưới, bời vì làn da quá trơn bóng. Hắn không sợ trời không sợ đất, không sợ chết, không sợ mệt, nhưng chỉ hơi sợ nước, điều này cũng khó mà trách được, người Sa Lỗ Khắc cư ngụ ở địa khu Gia Lạp Tháp Sa Lôi, xưa nay ít nước, hết đời này qua đời khác người Sa Lỗ Khắc sinh hoạt ở nơi đó, rất nhiều người cả đời cũng không nhìn thấy dòng sông lớn một chút, tối đa chỉ nhìn thấy mấy con suối nhỏ, càng chẳng cần nói tới đại hải nữa.

Về phần bơi lội, trong tử điển của người Sa Lỗ Khắc xưa nay chưa từng có cái từ này. Người Sa Lỗ Khắc bao gồm cả Phong Phi Vũ trong đó, đều đi ra khỏi Gia Lạp Tháp Sa Lôi mới biết thì ra trên thế giới còn có cái kỹ năng như bơi lội tồn tại, vốn với điều kiện tố chất thân thể của Hàn Giai, là hoàn toàn có thể trúng tuyển vào hải quân lục chiến đội, nhưng hắn sợ nước cũng sợ bơi, cho nên mới lựa chọn bộ đội kỵ binh. Trong mắt hắn, cảm giác rong ruổi trên lưng ngựa tốt hơn so với ngâm trong nước nhiều.

"Bồ tát phù hộ cho tên tiểu tử ngươi! Nếu ngươi chết ở trong con sông này, thì đúng là quá tệ, khóa học lúc huấn luyện bơi lội lần trước tên tiểu tử ngươi lại không đi, đúng là muốn đánh. Ta thấy nếu để đoàn trưởng biết được, khẳng định sẽ cho hiến binh đem người tới hồ bơi, không làm ngươi uống no nước, tuyệt đối sẽ không thả ngươi ra." Hợi Cách Lỗ vừa yêu vừa hận nói, đối với tên tiểu tử Hàn Giai này, trong lòng hắn rất thích, dũng cảm thông minh, đôn hậu thành thật, nhưng chỉ có chút cố chấp, nói không học bơi là không học bơi, đội trưởng liên trưởng cũng chẳng làm gì nổi hắn.

Khó khăn lắm mới lên được bờ, Hợi Cách Lỗ không yên tâm kiểm tra qua trang bị của Hàn Giai, rồi lại thay hắn kiểm tra ngựa, xác định không có gì đáng lo, lúc này mới vội vàng đuổi theo bộ đội ở phía trước. Hợi Cách Lỗ xuất thân là người Hốt Kỵ Thi là quân nhân tiêu chuẩn, từ nhỏ đã giỏi xạ kỵ, mặc dù kỹ thuật không tinh xảo như người Tây Môn, nhưng cũng được coi là một tay hảo thủ rồi. Sau khi gia nhập kỵ binh Lam Vũ, rất mau biểu hiện được chỗ hơn người của hắn, là một trong số những người được Phong Phi Vũ điểm danh biểu dương trên hội nghị.

Hợi Cách Lỗ đồng thời cũng là sĩ quan thế hệ đầu của quân Lam Vũ, hiện giờ quân hàm của hắn chính là thượng sĩ, điển hình của đầu binh đít tướng, điều này không phải là nói tư cách và sự từng trải của hắn còn chưa tới trình độ quan quân, thực tế thì, tư lịch của hắn còn có thể làm tới vị trí liên trưởng, sở dĩ hắn không được ban cho quân hàm thiếu úy hoặc thậm chí trung úy, là bởi vì bản thân hắn không muốn, hắn thích làm một sĩ quan hơn, đem hết kinh nghiệm và kỹ thuật của mình truyền cho các chiến sĩ trẻ tuổi, đối với việc bày mưu tính kế và hàng đống công tác hành chính, hắn nhìn mà phát sợ, chiến đấu dữ dội, thẳng thắn chân thật, mới càng thích hợp với khẩu vị của hắn hơn.

"Mẹ nó! Những tên gia hỏa các ngươi, đều là điển hình đám anh hùng cô độc." Sau một lần diễn tập tàn khốc kết thúc, khi Phong Phi Vũ đánh giá những chiến sĩ biểu hiện xuất sắc, Hợi Cách Lỗ cũng ở trong danh sách biểu dương, nhưng hắn không thể tới dự, bởi vì hắn quá liều lĩnh, liên tục dùng gậy gỗ đánh ngất ba đối thủ nhưng cuối cùng cũng bị đối thủ liều mạng đánh ngất. Nằm lỳ ở trong y viện đúng một tuần mới có thể miễn cưỡng xuống giường đi lại, sức chiến đấu của kỵ binh Lam Vũ chính ở trong huấn luyện tàn khốc như vậy rèn luyện ra.

Đội ngũ kỵ binh quân Lam Vũ vòng qua Phụ Ninh phủ phát động những đợt tấn công lẻ tẻ.

Phong Phi Vũ cố ý khiêu khích kẻ địch, kích thích kẻ địch một chút, để bọn chúng thưởng thức cảm giác bực bội chỉ có thể chịu đòn mà không thể đánh lại. Nếu như thủ quân bên trong không nhẫn nhịn được, mở cửa thành xông ra phát động tấn công, vậy vừa khéo trúng với ý nguyện của hắn, hắn nhất định sẽ dùng hỏa lực tầm xa dày đặc, giáo huấn tử tế bọn chúng cái gì gọi là nhẫn nhục gánh trọng trách.

Hàn Giai có chút hưng phấn đứng trên lưng ngựa, nhìn tình hình chiến đấu phía trước, bởi vì khoảng cách khá xa cho nên hắn nhìn không rõ, chỉ có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng súng nặng nề, trên tường thành Phụ Ninh phủ tựa hồ đã chẳng còn ai, xem ra kẻ địch đã nấp hết sau tường thành rôi. Vốn còn có thể nhìn thấy mấy chục quân kỵ đủ các dạng của các quốc gia ở nơi đó, nhưng hiện giờ chẳng còn thấy gì nữa rồi, hẳn là bị các huynh đệ tài bắn súng như thân bắn đổ rồi, mấy cán cờ bị bắn gẫy từ trên tường thành rơi xuống, nằm tán loạn ở dưới chân thành.

Hàn Giai không kìm dược hoa tay múa chân, háo hức muốn xông lên phía trước, tự mình biểu hiện một chút tài bắn súng của bản thân, hắn có lòng tin trong khoảng cách ba trăm mét cũng có thể bắn gẫy cán cờ của kẻ địch. Hắn tòng quân đã mười một tháng rồi, đây mới là lần đầu tiên tham dự chiến đấu, hắn quả thực có chút nôn nóng muốn biểu hiện bản thân, sốt ruột muốn giết địch lập công. Thậm chí liên trưởng đem mình sắp xếp ở phía dưới cùng, thực sự là quá xem thường mình, kỵ thị chiến sĩ mới.

Từ sau khi tiến vào Tình Xuyên đạo, cả chặng đường Hàn Giai đều không có cơ hội mặt đối mặt với kẻ địch, luôn phụ trách thu dọn chiến trường, yểm hộ đằng sau, phía trước đánh tới náo nhiệt, phía sau lại vắng vẻ tới thê lương. Hắn luôn nghĩ, nếu tới tận lúc chiến tranh kết thúc, bản thân cũng không có cơ hội kiếm lấy một chiếc huân chương mà nói, quả thực là không có mặt mũi trở về nhà thăm người thân. Ở địa khu Gia Lạp Tháp Sa Lôi, hộ gia đình nào không có nam nhi tòng quân chứ, nếu như mình ngay cả một cái huy chương quân công cũng chẳng lấy được, ôi, sợ là cha mẹ cũng không còn mặt mũi nào mà nhìn người khác nữa.

Trong loạn thế, quân công là hàng đầu, Dương Túc Phong đương nhiên sẽ không quên kinh nghiệm mà các tiền bối dùng mấy nghìn năm máu và mồ hôi tổng kết ra này, cho nên quân công của quân Lam Vũ cũng rất có sức nặng, vượt qua tất cả các công tích khác. Huy chương quân công là vinh diệu thực sự của chiến sĩ quân Lam Vũ, chiến sĩ giành được huy chương quân công, bản thân có thể có được danh dự cực lớn, người thân cũng có thể có được lợi ích tương đương.

Hợi Cách Lỗ lại như chẳng nhìn thấy gì ở trước mắt, tự nhắm mắt dưỡng thần. Hắn phất tay với Hàn Giai, ý báo hắn xuống ngựa, để giữ gìn thể lực cho ngựa.

Hàn Giai vội vàng nhảy xuống ngựa, đồng thời tỏ ý áy náy với Hợi Cách Lỗ, bởi vì bản thân quá nông nóng mong mỏi được tham dự chiến đấu, đến nỗi không ngờ lại quên phép tắc cơ bản của kỵ binh, đó chính là phải cố gắng hết mức để cho ngựa được nghỉ ngơi. Hắn nhìn bốn phía, những chiến sĩ ở vị trí gần phía sau đều đã xuống ngựa, rải rác quan sát trận chiến quấy rối ở phía trước. Đại bộ phận các chiến sĩ đều tìm kiếm thức ăn cho ngựa, có một số người thậm chí tháo yên ngựa thậm chí trang bị trên yên ngựa xuống, để làm cho chiến mã được giảm gánh nặng ở mức cao nhất.

Hàn Gia cũng muốn tháo yên ngựa xuống, nhưng bị Hợi Cách Lỗ ra hiệu chặn lại.

Hợi Cách Lỗ giọng khàn khàn: "Chiến đấu có thể đến bất kỳ lúc nào.."

Giường như để xác minh lời của hắn, đột nhiên ở phía đông Phụ Ninh phủ, vang lên tiếng vó ngựa dồn dập.

Lập Túc tiếng còi cảnh giới chói tai vang lên, tiếng súng cảnh giới cũng vang lên.

Những kỵ binh quân Lam Vũ tháo yên ngựa xuống vội vàng đặt yên ngựa lên lưng ngựa, sau đó tung người lên ngựa, khi động tác này của bọn họ hoàn thành, hai người Hợi Cách Lỗ và Hàn Giai đã ngồi vững vàng trên lưng ngựa, đồng thời cũng đưa đạn của súng trường tự động Mễ Kỳ Nhĩ nạp vào lòng súng rồi.

Hàn Giai rõ ràng có chút kích động, sắc mặt hơi ửng hồng, mắt vội vàng nhìn về phương hướng tiếng vó ngựa vang lên, mặc dù không nhìn thấy động tác của kẻ địch, nhưng từ tiếng vó ngựa phán đoán, số lượng kỵ binh của kẻ địch không ít. Từ sau khi tiến vào Tình Xuyên đạo, bộ đội kỵ binh của quân Lam Vũ mãi chẳng gặp được kỵ binh của địch, cho nên không nổ ra chiến đấu lớn, hiện giờ rốt cuộc kỵ binh của kẻ địch cũng đã xuất hiện rồi, có phải có nghĩa là chiến đấu kịch liệt sẽ sắp tới rồi không?

Huy chương quân công tới rồi!

Suy nghĩ của Hàn Giai rất là đơn thuần.

Hợi Cách Lỗ quay đầu nhìn trên trán Hàn Giai toát ra mồ hôi, trầm giọng nói: "Bình tĩnh nào, chớ kích động."

Hàn Giai gật đầu, tỏ ý đã hiểu, nhưng muốn hắn hoàn toàn trở nên bình tĩnh thì hắn lại không làm được. Đây là hành động quy mô lớn đầu tiên của kỵ binh quân Lam Vũ mới được thành lập, cũng là là lần chiến đấu thực sự đầu tiên từ khi hắn tòng quân tới nay. Hắn phải chứng minh năng lực của mình trong chiến đấu, nếu không, cơ hội mất đi sẽ không tới nữa. Bởi vì kích động và mong đợi quá độ, hắn nắm chặt súng trường Mễ Kỳ Nhĩ trong tay, tay phải còn sờ lên súng Mauser bên hông, đối với đại bộ phận chiến sĩ kỵ binh mà nói, súng Mauser càng thân thiết đáng tin hơn, Hàn Giai cũng không ngoại lệ.

Súng trường Mễ Kỳ Nhĩ mà kỵ binh sử dùng đã được qua cái biến chuyên biệt, giảm bớt trọng lượng, làm ngắn nòng súng, độ dài nòng súng phải ngắn hơn một phần ba so với súng của bộ binh, khiến cho tầm bắn của nó giảm đi không ít, uy lực cũng có giảm sút, nhưng đối với kỵ binh mà nói, thế này đã là đủ rồi. Bất quá, trang bị cơ bản của kỵ binh quân Lam Vũ không phải là súng trường Mễ Kỳ Nhĩ, cũng không phải là mã đao truyền thống, mà là súng Mauser 20 viên, các quan quân của kỵ binh quân Lam Vũ, bao gồm cả quan chỉ huy tối cao Phong Phi Vũ trong đó trang bị đều là súng Mauser, trên lưng ngựa lắc lư, súng Mauser có thể dùng một tay chắc chắn càng thích hợp hơn, hơn nữa hỏa lực liên tục của nó còn cường đại hơn bộ thương Mễ Kỳ Nhĩ.

Khi Hàn Giai kích động mong mỏi lập công giết địch, tiếng quát của liên trưởng và đội trưởng rất mau truyền tới, truyền đạt mệnh lệnh của Phong Phi Vũ. Hàn Giai mau chóng thu được tin tức, đang tới phía trước chính là kỵ binh của phản quân Bành Việt, số lượng ước chừng có hơn bốn nghìn người. Vũ khí của kỵ binh địch chủ yếu là trường mâu, còn có một số cung tiễn. Phong Phi Vũ hạ lệnh sáu liên đội ở phía trước, tiếp tục dùng súng trường Mễ Kỳ Nhĩ chính diên ngăn chặn kẻ địch, còn ba liên đội phía sau, thì toàn bộ dùng súng Mauser, đánh bọc sườn những tên khác.

"Động tác nhất định phải nhanh!" Liên trưởng và đội trưởng quát trước mặt Hàn Giai, vẻ mặt uy vũ cứ giống như là sư tử muốn vọt tới, bọn họ đều là binh sĩ kỳ cựu kinh nghiệm trận mạc, tham gia tất cả trận chiến sau khi kỵ binh quân Lam Vũ được thành lập, gần thì ở cứ điểm Tích Lôi Sơn, xa thì tới Tô Khắc La, đều từng lưu lại thân ảnh huyết chiến của bọn họ. Mà lần tham dự chiến đấu này thì đại bộ phân là tân minh mới nhập ngũ từ năm ngoái, trong lòng bọn họ đều toàn mồ hôi vì những tân binh này, mười tháng huấn luyện có hiệu quả hay không, giờ chính là tới lúc khảo nghiệm rồi.

" Kiểm tra trang bị mười giây!" Hợi Cách Lỗ quát lớn lên.

Đây là chức trách của các sĩ quan, trước mỗi lần chiến đấu đều là do bọn họ tự mình đưa các chiến sĩ lên chiến trường.

Hàn Giai lập tức khoác súng trường lên lưng, cẩn thận kiểm tra qua trang bị trên người và ngựa, hai trăm viên đạn súng trường đeo ở bên yên ngựa, súng Mauser gài ở hông, ba trăm viên đạn dự phòng cho súng lục cũng đeo bên yên ngựa, sáu con dao găm cũng dắt ở hông; mã đao sắc bén dài một trăm hai mươi bốn cm cắp ở trong bao, treo dưới bụng ngựa; bên yên ngựa còn treo sáu quả lựu đạn và hai gói thuốc nổ tính năng cao chừng hai cân cùng với với các loại vật phẩm đi cùng như kíp nổ.

Yên ngựa của kỵ binh quân Lam Vũ được thiết kế đặc biệt, sử dụng rất nhiều chất dẻo kiểu mới, đây là sản phầm mới phát minh ra, nhẹ hơn nữa còn bền chắc, mỗi chỗ đặt trang bị đều căn cứ vào ý kiến của kỵ binh để cải thiện, đây là chỗ làm các kỵ binh hài lòng nhất, mỗi một thứ đều có thể dùng thuận tay, cho dù ở trên chiến trường căng thẳng nhất, cũng có thể thoải mái chuyển đổi.

Dựa theo mệnh lệnh của thượng cấp, Hàn Giai rút súng Mauser, đưa đạn nạp vào nòng súng, bảo hiểm cũng được mở ra, nòng súng hơi nghiêng nghiêng, hướng về bầu trời âm u, chỉ đợi một tiếng mệnh lệnh, lập tức xuất phát ngay. Nhưng vào lúc này, tiếng thở do chiến mã phía dưới phát ra làm trong lòng hắn run lên, trên trán cũng toát mồ hôi lạnh.

Nếu như nói các kỵ binh quân Lam Vũ có điều gì bất mãn nhất, thì đó chính là chiến mã.

Địa phương sản xuất chiến mã của địa khu Mỹ Ni Tư không nhiều, hơn nữa còn xa tận địa khu Tiêu Xuyên đạo, Sóc Xuyên đạo tiếp giáp với cao nguyên Huyết Sắc. Những địa khu này sớm đã bị dân tộc du mục khống chế, thỉnh thoảng có một số cá lọt lưới cũng bị Bộ Thủ của đế quốc Quang Minh chiếm cứ lấy rồi. Trước mắt địa phương quân Lam Vũ khống chế, căn bản không có khu vực chuyên môn sản xuất chiến mã. Hiện giờ chiến mã quân Lam Vũ sử dụng, đại bộ phận là thu được trong chiến đấu, so với chiến mã tuyệt vời trên cao nguyên Huyết Sắc, còn có khoảng cách rất lớn, hơn nữa, rất nhiều lĩnh vực của quân Lam Vũ đều rất cần ngựa, ví như pháo binh, ví như vận chuyển hậu cần, đều cần rất nhiều ngựa, điều này làm các kỵ binh quân Lam Vũ không có đủ ngựa để thay phiên.

Dương Túc Phong dương nhiên biết, khi xưa thiết kỵ Mông Cổ hoành tảo thiên quân, thì tố chất chiến mã cũng chiếm vị trí rất quan trọng, hơn nữa số lượng cũng là nhân tố trọng yếu. Khi đó kỵ binh Mông Cổ, cơ bản mỗi người có hai con ngựa thậm chí ba con, khi hành quân đường dài có thể thoải mái thay đổi, đảm bảo sự nghỉ ngơi của ngựa, duy trì thể lực của ngựa. Chiến mã thừa ra, vào lúc cần thiết, còn có thể sử dụng như lương thực. Nguồn truyện: TruyệnYY.com

Dương Túc Phong cũng muốn tăng thêm nhân số của bộ đội kỵ binh, trang bị cho mỗi chiến sĩ kỵ binh hai con ngựa, nhưng số lượng ngựa không đủ. Y muốn tăng cường tốc độ và lực bộc phát của kỵ binh, nhưng tố chất của ngựa không đủ cao. Dương Túc phong cũng muốn khảng khái một lần, nhập khẩu lượng lớn ngựa, nhưng ngựa là tài nguyên khống chế hoàn toàn trong tay dân tộc du mục, căn bản không thể mua được. Hiện giờ ngựa của quân Lam Vũ trừ thu được của kẻ địch ra, chỉ có cực ít thông qua buôn lậu mà tới. Quân Lam Vũ hiện giờ chính là dâu giỏi nhưng chẳng có gạo mà nấu cơm, trước khi chính phục được cao nguyên Huyết Sắc, chủ đành ủy khuất các chiến sĩ của đội ngũ kỵ binh thôi.

Điều này cũng làm cho mỗi một lần Dương Túc Phong nghĩ tới vấn đề kỵ binh, đều bất giác đem ánh mắt âm u lạnh lùng chăm chăm hồi lâu lên cao nguyên Huyết Sắc.

Lúc bình thường, Hợi Cách Lỗ rất lo lắng năng lực chiến đấu kéo dài của ngựa, nhất là năng lực tập kích đường dài. Lần này kỵ binh quân Lam Vũ xâm nhập vào Tình Xuyên đạo tác chiến, chiến mã vượt đèo lột suối hành quân chặng đường mấy trăm kilomet, trên đường gần như không có thời gian nghỉ ngơi, hơn nữa bởi vì tác chiến cơ động, cho nên cỏ khô mang theo cũng không nhiều, chỉ đành dọc đường cắt cỏ nuôi ngựa, một số chiến mã thể chất hơi kém đích xác sẽ xuất hiện vấn đề.

Không may thế nào ngựa của Hàn Giai lại là một con ngựa già, đã trải qua thời điểm tráng niên.

Nhưng hiện giờ đã không còn thời gian suy nghĩ những điều này nữa.

Tiếng trống trận đã vang lên, cho dù là bò cũng phải bò lên chiến trường.

Hàn Giai đang ở trong trạng thái khích chỉ nghe thấy liên trưởng to tiếng quát tháo: "Đám nhóc con! Các ngươi nhất định phải dũng cảm tiến thẳng về phía trước, dũng mãnh móc tim của kẻ địch ra! Để kẻ địch thấy được sự lợi hải của kỵ binh Liệp Ưng quân Lam Vũ! Chúng ta là gì? Là Liệp Ưng! Kẻ nào gan nhỏ, không dám tiến lên, thì xéo về nhà ngay bây giờ cho ta, để lại trang bị cho ta! Liên đội của ta không có loại hèn nhát…"

Lời phía sau hắn đã không nghe thấy được nữa, chỉ thấy máu nóng sôi trào.

Kỵ binh cuối cùng cũng hành động, đồng thời tiếng súng dày đặc ở phía trước cũng bắt đầu vang lên.

Hàn Giai vừa thúc chiến mã theo các chiến sĩ tiến lên, vừa không ngừng quay đầu nhìn tình hình chiến đấu phía chính diện. Hắn có thể phân biệt đưược ra đó là tiếng súng gì, tạch tạch tạch là tiếng của súng máy hạng nhẹ kiểu Tiệp Khắc vãi đại, còn tiếng pằng pằng pằng tương đối trầm là của súng tiểu liên AK47 kiểu mới nhất, đoàng đoàng đoàng thì lại là tiếng của súng trường Mễ Kỳ Nhĩ. Trong mấy âm thanh này, còn xem lẫn tiếng lựu đạn phát nổ, rất nhanh trên chiến trường vang lên khắp chiến trường.

Chỉ tiếc là Hàn Giai không nhìn thấy tình hình chiến đấu cụ thể, hẳn là phải hết sức kịch liệt, hẳn chỉ muốn bản thân cũng có thể nhanh hơn một chút tham gia vào trong chiến đấu.

Hàn Giai không nhìn thấy, nhưng các tướng quân trên tường thành Phụ Ninh phủ lại nhìn thấy rất rõ ràng.

Khắc Lai Mỗ và Ba Nhĩ Tháp Trát Nhĩ đều cảm thấy người có chút ớn lạnh.

Số kỵ binh của phản quân Bành Việt ùn ùn tiến tới kia, mặc dù không được coi là có sức chiến đấu mạnh lắm, nhưng dưới sự hỗ trợ của số lượng khổng lồ, vẫn có uy thế tương đối. Đội ngũ kỵ binh được Bành Viên khổ tâm tổ chức nên này, chính là đơn vị tinh nhuệ cuối cùng của quân Bành gia, trong nhiều đợt chinh chiến đều vì Bành gia lập ra công lao hiển hách. Bành Việt bởi thế còn đặc biệt lấy cho đội ngũ kỵ binh giữ nhà này cái tên "Nguyệt Lạc Sương Đề", khôi giáp và vũ khí bọn chúng sử dụng cơ bản đều là màu đen, cực kỳ có sức chấn nhếp. Quân đội Cáp Lạp Lôi và quân đội Lỗ Ni đều đã từng đối kháng với đơn vị kỵ binh này, đều có thắng bại, ở một trình độ nhất định cũng phải thừa nhận sức chiến đầu của kỵ binh Nguyệt Lạc Sương Đề.

Thế nhưng, đơn vị kỵ binh Nguyệt Lạc Sương Đề có sức chiến đấu tương đối này trước mặt kỵ binh Liệp Ưng của quân Lam Vũ cứ giống như là bùn nặn thành vậy. Đối diện với sự xung kích của kỵ binh Nguyệt Lạc Sương Đề, kỵ binh Liệp Ưng quân Lam Vũ phân tán đội hình rẻ quạt, các loại súng ống nhắm vào kỵ binh Nguyệt Lạc Sương đề khai hỏa mãnh liệt. Kỵ binh Nguyệt Lạc Sương Đề giống như bị gió mạnh quét qua, đồ gục từng mảng, vô số chiến mã mất đi chủ nhân phát ra tiếng hí bi ai trên chiến trường.

Bành Việt và Bành Vân Vĩ đã nhắm mắt lại, căn bản không dám nhìn nữa.

Đây quả thức không phải chiến đấu, mà là đồ sát của một phía.

Bọn Hàn Giai cuối cùng cũng tiếp cận được phía sau kẻ địch, liên trưởng phát lệnh xung phong.

Các chiến sĩ của kỵ binh Liệp Ưng quân Lam Vũ lập tức thúc ngự, tay phải giơ cao súng Mauser, mau chóng xông về phía kẻ địch.

Phần giữa và cuối ở đằng sau của kỵ binh Nguyệt Lạc Sương Đề gặp phải sự xung kích mạnh liệt của quân Lam Vũ, lập tức rơi vào hỗn loạn.

Những tên kỵ binh phản quân Bành Việt còn sử dụng trường mâu và cung tên, nào đâu phải đối thủ của kỵ binh Liệp Ưng quân Lam Vũ? Trong lúc đội ngũ hai bên đan cài vào nhau, súng Mauser phát huy uy lực cực lớn, trong tiếng súng pằng pằng pằng kéo dài không dứt, kỵ binh của phản quân Bành Việt lũ lượt ngã xuống, đội ngũ dày đặc tức thì bắt đầu trở nên thưa thớt.

Đáng tiếc là hai người Hàn Giai và Hợi Cách Lỗ vẫn bị sắp xếp ở vị trí xuất phát cuối cùng, đợi tới khi bọn họ xông lên chiến trường, chỉ phát hiện ra thi thể của kẻ địch trên mặt đất, đã không còn kẻ địch trên lưng ngựa nữa rồi.

Hàn Giai tức thì thất vọng vô cùng, tốc độ của chiến mã bất giác cũng giảm xuống.

Cơ hội lấy huy chương quân công đã không còn rồi.

Phía trước có một tên phản quân Bành Việt nằm trong vũng máu, Hàn Giai thần sắc ngơ ngẩn cũng chẳng chú ý lắm, không ai ngờ, tên phản quân Bành Việt nằm trên mặt đất còn chưa chết, mà thừa lúc chiến mã của Hàn Giai vượt qua người hắn, đột nhiên giơ loan đao lên. Loan đao đâm thẳng vào trong bụng chiến mã phía dưới của Hàn Giai.

Hàn Giai còn chưa biết xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy chiến mã phía dưới không nghe chỉ huy nữa, nhưng dù sao hắn cũng được huấn luyện đặc biệt, khi hắn phát giác ra chiến mã đang đổ nhào xuống, hắn lập tức nhảy ra, đồng thời buông dây cương và bàn đạp, quả nhiên, chiến mã lập tực quỵ xuống mặt đất rồi ngã lăn, phát ra tiếng hí ác liệt. Hàn Giai theo đó thình lình ngã vào trong vũng máu phía trước, may mà hắn phản ứng thần tốc, mới không bị dây cương trói lấy.

Hàn Giai lăn mình trên mảnh đất dính đầy máu tươi, rồi vội vàng đứng dậy, đồng thời nâng súng Mauser lên. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hợi Cách Lỗ theo phía sau mình một phát súng bắn chết tên binh sĩ phản quân Bành Việt nhảy lên kia, cả người lẫn ngựa xông tới bên người mình.

Hàn Giai vội vàng kiểm tra chiến mã của mình, tức thì lòng lạnh ngắt.

Chiến mã đã bị kẻ địch hung tợn rạch một nhát thật dài ở trên bụng, phèo phổi gì đó ở bên trong chảy hết ra ngoài, cả mặt đất dầu là máu tươi, lại nhìn con mắt của chiến mã, sớm đã nhắm lại rồi, hiển nhiên là đã không còn chết được thêm nữa.

Lòng Hàn Giai lạnh buốt, một bầu nhiệt huyết giết địch tức thì trở nên nguội lạnh.

Kỵ binh không có ngựa, vậy còn được gọi là kỵ binh không?

Hàn Giai đột nhiên cảm thấy mình hơi muốn khóc.

Hợi Cách Lỗ mặt không chút tình cảm nói: "Cầm trang bị của cậu lên, chiến đấu còn chưa kết thúc đâu!"

Hàn Giai chỉ đành ngây dại tháo dỡ trang bị từ trên chiến mã đã chết xuống, đem trang bị bên trên gắng hết sức mang lên người mình.

Hợi Cách Lỗ tiếp túc tiến tới phía trước lùng sục kẻ địch.

Hàn Giai sửa sang qua trang bị của bản thân, mới phát hiện ra bản thân ở bên trong một hõm núi nhỏ, chỉ có trơ trọi một thân một mình. Hắn đang muốn đứng dậy, đi bộ theo hướng các chiến hữu tiến quân, thế nhưng, phía sau đột nhiên lại vang lên tiếng vó ngựa liên tiếp.

Hàn Giai vội vàng ngã xuống, đồng thời nắm chặt súng trường Mễ Kỳ Nhĩ.

Ở trên triền núi phía sau, có ba tên kỵ binh của phản quân Bành Việt phóng ngựa tới, trên chiến mã của bọn chúng mang không ít vật phẩm, thậm chí có cả gà sống và vịt sống. Nói chúng là một đám không tuân thủ kỷ luật, lén lút rời đội đi cướp đoạt của người dân, bây giờ đang đuổi theo đội ngũ, kết quả bất hạnh bị gặp phải mình.

Hắn nâng súng trường Mễ Kỳ Nhĩ lên, nhắm chuẩn vào kẻ địch. Kỵ binh kẻ địch đi ở trên cùng mục tiêu rất rõ, dễ dàng ngắm trúng, nhưng hắn đợi rất lâu, tin chắc có thể bắn một phát trúng ngay, mới chậm rãi bóp cò. Đây là tên địch đầu tiên hắn sắp tiêu diệt, hắn phải bắn một phát thành công.

Đoàng!

Tên kỵ binh phản quân Bành Việt đi ở trên cùng kia quả nhiên ngực trúng đạn, tiếp theo đó người ngả ra, ngã xuống, nhưng chân hắn còn treo trên bàn đạp, chiến mã tiếp tục tiếp lên kéo thi thể của hắn qua bãi cỏ đi một khoảng xa, thi thể của hắn cuối cùng mới rời khỏi bàn đạp, ngã ở chỗ cách Hàn Giai chừng bảy mươi mét.

Đoàng! Đoàng!

Phát súng đầu tiên quả nhiên bắn trung, lòng tin của Hàn Giai tăng gập bội, tiếp đó bắn hai phát.

Hai tên tên kỵ binh phản quân Bành Việt theo sau cũng không chút ngoại lệ ngã xuống, chiến mã của bọn chúng không có bàn đạp, cho nên thi thể bị ném thắng xuống đất.

Hàn Giai vội vàng đứng dậy, muốn đi chiếm lấy ba còn chiến mã kia làm của riêng.

Thế nhưng, người hắn còn chưa kịp nhúc nhích, trên triền núi phía sau lại xuất hiện một đám kỵ binh phản quân Bành Việt, xem ra kẻ tụt lại phía sau đúng là không ít.

Hàn Giai chỉ đành rút vào trong bụi cây, sau đó bình tĩnh nâng súng trường lên.

Đoàng!

Tên kỵ binh phản quân Bành Việt phóng qua trước mặt hắn ngã cắm đầu xuống đất, chiến mã kéo theo thi thể chủ nhân vẫn đang xông về phía trước, tới tận khi lao tới chỗ trước mặt Hàn Giai cách hắn không tới ba mét mới chầm chậm rừng lại, do hắn ẩn nấp rất kín, kỵ binh Bành Việt ở phía sau còn chưa phát hiện ra đạn tới từ phương nào.

Hàn Giai khẩn thiết muốn tiến tới cướp chiến mã, dùng chiến mã đưa mình rời khỏi cái hõm núi nhỏ này, nhưng kỵ binh phản quân Bành Việt phía sau kéo ùa tới, căn bản không cho hắn cơ hội lên ngựa. Hắn vội đếm qua, tổng cộng có tám tên kỵ binh, gần như cùng một lúc, có mấy đồng bạn kỵ binh Liệp Ưng của quân Lam Vũ cũng xuất thiện ở bên kia hõm núi, người cầm đầu chính là Hợi Cách Lỗ, bọn họ quay lại là để tìm Hàn Giai.

"Mẹ nó! Lão tử hôm nay làm bộ binh rồi!" Hàn Giai không thể không rụt lại sau thi thể của chiến mã của mình, lợi dụng thi thể chiến mã yểm hộ, nhắm chuẩn kẻ địch liên tục nổ súng, tiếng súng đì đoàng liên tục không dứt, nằm trên mặt đất nổ súng so với nổ súng trên lưng ngựa chắc chắn hơn nhiều. Liên tục bốn phát súng, Hàn Giai làm thịt bốn tên địch. Nhưng kỵ binh phản quân Bành Việ đằng sau đột nhiên chuyển hướng, xông tới phía những binh sĩ quân Lam Vũ khác, kết quả bị các chiến hữu giành trước giết chết.

Hàn Giai lại nhảy ra, muốn cướp lấy ngựa, nhưng những con ngựa không có chút chạy loạn lên, sớm đã bị các chiến sĩ quân Lam Vũ ở gần chiếm làm của riêng rồi, tới ngay cả con chiến mã vừa rồi cách hắn không tới ba mét, cũng vì tiếng súng dọa hoảng mà chạy vào lòng người khác.

"Trời ơi!" Hàn Giai chỉ đành kêu lớn xui xẻo, huy chương quân công tới tay lại bay mất rồi.

Chính lúc lại thất vọng, đột nhiên, một đám kỵ binh phản quân Bành Việt không biết từ đâu xông ra, đánh thẳng về phía Hợi Lỗ Cách. Mà bên người Hợi Lỗ Cách, còn có hơn mười tên binh sĩ phản quân Bành Việt vây công hắn. Hợi Lỗ Cách một bên thúc ngựa né trách, một bên không ngừng quay đầu nổ súng. Mỗ lần súng nổ, đều có một tên kỵ binh phản quân Bành Việt từ trên lưng ngựa ngã xuống, nhưng, trong thời gian ngắn, hắn cũng không có cách nào thoát được đông kẻ địch như vậy.

"Mẹ nó!" Hàn Giai chửi rủa, huy chương quân công lúc này không mò được rồi, lão từ liều với các ngươi.

Quyết định chủ ý, Hàn Giai đem toàn bộ trang bị trên yên ngựa dỡ tới bên người mình, đem súng trường Mễ Kỳ Nhĩ nạp đầy đạn, đặt lên xác ngựa, sau đó đưa tay muốn đưa tay rút toàn bộ chốt bảo hiểm của lựu đạn, bất quá nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn không rút. Nếu ném lựu đạn đi, khẳng định cả người lẫn ngựa đều bị nổ chết, mình làm sao còn thu được chiến mã của địch nữa chứ!

Bỏ lựu đạn ra, Hàn Giai cũng nhét đầy đạn vào nóng súng Mauser đặt ở bên người, đồng thời cũng nhét đầy đạn vào băng đạn dự bị, sau đó cầm súng trường Mễ Kỳ Nhĩ lên, quỳ sau xác ngựa, nhắm chuẩn vào kỵ binh phản quân Bành Việt phi tốc tiến đến.

Đoàng! Đoàng! Đoàng! Liên tục ba phát súng, ba tên kỵ binh phản quân Bành Việt từ trên lưng ngựa ngã xuống, nhưng dây cương giữa lấy thân thể chúng, cả người và chiến mã cùng nhau cả xuống, phản quân Bành Việt phía sau tránh không kịp, dẫm thẳng luốn lên người bọn chúng, tức thì đem ba con chiến mã dẫm cho máu thịt lẫn lộn, làm Hài Giai thất vọng vô cùng, lại thấy hết sức tiếc nuối, nếu ba con chiến mã kia đều bị mình thu được, vậy thì tốt nhường nào!

Có kỵ binh phản quân Bành Việt phát hiện ra bất ổn, ngay sau đó phát hiện vị trí của Hàn Giai trên chiến trường hỗn loạn, lập tức gia Mã Đao, kêu gào xông về phía Hàn Giai. Trên mã đao sáng loáng của bọn chúng, thậm chí còn mang theo máu tươi, cũng không biết rốt cuộc bọn chúng giết ai.

Hợi Cách Lỗ vô ý nhìn thấy toàn bộ, vội vàng xoay đầu ngựa lại chi viện, nhưng kẻ địch bên cạnh hắn quấn lấy không rời.

Đối diện với kẻ địch đông đảo xung phong, ngược lại Hàn Giai lại hoàn toàn trở nên bình tĩnh.

Hắn đột nhiên nhớ ra, trong sách yếu lĩnh khi huấn luyện tân binh, giáo quan từng nói qua, bộ binh chỉ cần ở trong một trường chiến đấu giết chết mười kẻ địch, là có thể lấy được một chiếc huy chương quân công, hiện giờ mình đã giết được mười tên, đã được một cái huy chương quân công rồi, nếu giết thêm mười tên, là có thể lấy được cái huy chương quân công thứ hai rồi, nếu giết chết toàn bộ đội địch… mình có thể thu được ba chiếc huy chương quan công…

Đoàng!

Đoàng! Đoàng!

Đoàng! Đoàng! Đoàng!

Hàn Giai tập trung tinh thần xạ kích.

Trong lỗ tai hắn, cả đất trời thành một mảng yên tĩnh, tựa hồ chỉ có tiếng súng đơn điệu,

Ở trong mắt hắn, chỉ có bóng dáng kẻ địch ngày càng gần, còn cả cả ngực kẻ địch trong đầu ruồi của súng trường.

Mỗi lần bóp cò, đều có một tên địch từ trên lưng ngựa ngã xuống.


/769

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status