Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 210: Khí cốt bị mất

/769


Bóng đêm dần dần mờ mịt, mặt trời lưu luyến từ từ biến mất ở hướng tay, nhưng ánh sáng sót lại của nó tựa hồ còn lưu luyến chiến trường đẫm máu này, thật lâu không chịu tan đi, từng tia nắng tịch dương nghiêng nghiêng chiếu lên những tảng đá bị máu tươi nhuộm đỏ, đem chiến trường như địa ngục A Tu La này chiếu rọi càng thêm bi tráng. Quân kỳ rách nát dưới ánh mặt trời hoàng hôn trông cô tịch vô cùng, còn có những con chiến mã không chủ, cũng đang hướng ánh mặt trời phát ra tiếng rền rĩ, tiếng kèn nghẹn ngào vang vọng khắp mặt đất hoang vu, khiến cho trái tim mỗi kỵ binh người Ngõa Lạp co giật.

Mặt trời cuối cùng cũng hoàn toàn biến mất hút, màn đêm phủ xuống, gió đêm bắt đầu trở nên dữ dội, thổi qua những ngọn cỏ đuôi chó điêu tàn, đem thân thể sót lại bọn chúng đè càng sát mặt đất hơn. Gió đêm mang lại mùi máu tanh nồng nặc, còn cả tiếng thương binh kêu gào và chiếu mã hí vang kéo dài không ngớt, thậm chí truyền lại cả tiếng tử thần gào thét. Cái nóng bức ban trưa biến mất tăm tích khi màn đêm buông xuống, thay vào đó là gió lạnh ập vào mặt, nhiệt độ không khí tựa hồ trong nháy mắt đã giảm xuống.

Xạ Nhan vỗ vỗ bụi đất trên người, cảm giác được khuôn mặt thô cuồng đen đúa của mình không ngờ bị gió đêm thổi cho có chút phát nhức. Có thể tưởng tượng được gió đêm mãnh liệt thế nào. Khí hậu ở Lão Hổ Câu này thật sự làm người ta phải ngạc nhiên, nhiệt độ chênh lệch ngày đêm quá lớn, ít nhất phải trên ba mươi độ. Vào giữa trưa thì nóng tới mức cả người toàn mô hôi, hận không thể đem quân phục cởi cho sạch sẽ, hiện giờ mồ hôi lại bí gió đêm lạnh buốt thổi tới lập tức bắt đầu đóng băng, dính chặt ở trên cơ thể, làm người ta cảm thấy vô cùng khó chịu. Không ít chiến sĩ quân Lam Vũ đều đang lặng lẽ mài cọ quân phục trên mặt đất có đá, để xua đi cái ngứa ngáy trên người.

Cũng có ẽ đây là nguyên nhân làm cho Lão Hổ Câu quá hoang vu.

Người thường sinh hoạt ở trong cái hoàn cảnh này, thì cần phải có dũng khí và nghị lực nhất định.

Người Ngõa Lạp xưa nay không thiếu dũng khí và nghị lực.

Từ trong kính viễn vọng nhìn tới, Xạ Nhan có thể nhìn thấy kỵ binh người Ngõa Lạp đang điều chỉnh phương án công kích, thay hết những bộ đội thương tích đầy mình, sắp xếp cho thương binh. Những bộ đội vừa rồi bị đánh tàn phế bị hoán đổi, hiện giờ bổ xung vào đều là quân tràn trề sức lực. Từ động tác và đội ngũ của bọn chúng có thể nhìn ra, những kẻ này đều là chiến sĩ tuyệt đối kiêu dũng, bọn chúng ở tại sương gió trên đại thảo nguyên đã luyện nên sức lực và can đảm hơn người, ý chí và nghị lực kinh người. Trong những trận chiến quá khứ, bọn chúng luôn dựa vào sự kiêu dũng và không sợ chết của mình chinh phục đối thủ. Hiện giờ, bọn chúng vì sinh tồn mà đánh, khẳng định sẽ càng thêm kiêu dũng càng thêm dữ dội.

"Đoàn trưởng, có nổ pháo không?" Đội trưởng pháo binh nhỏ giọng hói, ánh mắt hắn sáng ngời có thần nhìn chằm chằm chỗ tập kết của người Ngõa Lạp cách đó không xa. Từng đoàn từng đoàn người Ngõa Lạp ở địa phương điều chỉnh bố trí ngay trong tầm mắt mà mắt thường của bọn họ cũng có thể nhìn thấy. Đông nghìn nghịt chen chúc thành từng đám, thực sự là mục tiêu không thể tốt hơn, chỉ cần một phát đạn pháo rơi xuống, cũng có thể tiêu tùng mười mấy tên kỵ binh người Ngõa Lạp.

Nhưng, Xạ Nhan chậm rãi lắc đầu, phủ quyết đề nghị đầy sức hấp dẫn này.

Không phải hắn không muốn mà là hắn không thể.

Mặc dù đã biết từ trước chuẩn xác thời gian và tuyến đường người Ngõa Lạp nam hạ, quân Lam Vũ cũng chuẩn bị sẵn sàng từ trước. Nhưng dù sao người Ngõa Lạp cũng chạy bằng bốn cái chân, còn quân Lam Vũ chỉ có hai cái chân đi đường. Vì để đến chiến trường trước người Ngõa Lạp, các bộ đội quân Lam Vũ tới Lão Hổ Câu tham chiến cơ bản đều đã hành quân cấp tốc liên tục chạy đến. Vì đảm bảo tốc độ tiến quân của bộ đội, còn phải tiết kiệm thể lực cho các chiến sĩ, nên tất cả bộ đội đều không mang theo vũ khí hạng nặng, vũ khí giống như pháo trái phá 75 ly hiẹn giờ còn đang ở trên đường ì ạch chạy đến.

Trung đoàn 311 do Xạ Nhan suất lĩnh, cũng là cả đường trang bị gọn nhẹ tiến tới. Hiện giờ hỏa pháo toàn trung đoàn có thể tổ chực được, chỉ có bốn khẩu bách kích pháo cỡ nòng 50 ly, hơn nữa đạn pháo không nhiều, mỗi khẩu bách kích pháo đều có không quá hai mươi phát đạn, cần phải sử dụng tiết kiệm, đừng nói pháo đạn, đạn dược các chiến sĩ mang theo cũng không có nhiều. Hắn cần phải châm chước để sử dụng, phát huy tác dụng lớn nhất.

Cũng như thế, bời vì nguyên nhân hành quân cấp tốc, giây kẽm gai quân Lam Vũ vốn chuyên dùng để đối phó với kỵ binh dân tộc du mục cũng không thể mang quá nhiều, chỉ có thể sắp đặt một hàng giây thép gai ngăn trở mong manh ở phía trước trận địa phòng ngự của bản thân. Cái hàng dây thép gai này tất nhiên có thể ngăn cản kỵ binh người Ngõa Lạp xung kích, trì hoãn tốc độ công kích của kẻ địch, làm hỏa lực của quân Lam V ũ có thể phát huy mạnh hơn, nhưng một khi bị thi thể của đối phương nhấn chìm, nó liền mất đi tác dụng, mà nhìn tình thế thì người Ngõa Lạp đa quyết tâm dùng thi thể của mình để mở ra con đường sinh tồn.

Quả nhiên, người Ngõa Lạp rất nhanh phát động đợt công kích đầu tiên.

Khác với sự xung kích trước đó là người Ngõa Lạp ở trong lần xung phong phong này giữ im lặng tuyệt đối. Tất cả kỵ binh người Ngõa Lạp đều lặng lẽ cúi người áp lên lưng ngựa, quay ngược và kéo lê Lang Nha bổng, đem thân thể ẩn nấp kín đằng sau lưng ngựa, trải qua nhiều lần đã kích của quân Lam Vũ, bọn chúng cũng học khôn rồi, hiễu rằng nếu như mình còn ngồi cao cao trên lưng ngựa, vênh váo hống hách muốn dùng tư thế từ trên cao đánh xuống tấn công quân Lam Vũ mà nói, chắc chắn sẽ đem thân thể của mình dâng tặng cho kẻ địch. Bọn chúng hiện giờ đã biết được che dấu bản thân, che dấu đi mục tiêu sẽ bị quân Lam Vũ công kích trước tiên.

Quả thực những động tác này của người Ngõa Lạp tạo thành phiền toái và phức tạp nhất định cho quân Lam Vũ, chủ yếu là tầng cấp như Xạ Nhan. Xạ nhan biết rất rõ, Dương Túc Phong sở dĩ thà tạm dừng hành động bão táp, cũng muốn điều động trọng binh tới tiêu diệt đám kỵ binh người Ngõa Lạp này, không phải chỉ vì muốn giết chết bọn chúng, mà là vì ngựa của bọn chúng, vì để sau này bắt chẹt lâu dài chiến mã của cao nguyên Huyết Sắc. Nếu như trong chiến đấu giết chết toàn bộ ngựa, vậy thì có chút tiếc nuối. Người Ngõa Lạp lần này nam hạ mang theo hơn sáu vạn con chiến mã, dù thế nào cũng phải bắt được năm mươi phần trăm chiếm làm của mình chứ!

Kỵ binh người Ngõa Lạp càng lúc càng gần, Xạ Nhan có thể nhìn thấy rõ ràng, đây đều là những con chiến mã chất lượng tốt nhất, vóc dáng cường tráng, thể hình mạnh mẽ, bất kể là tốc độ hay là năng lực chở nặng, đều tốt hơn rất nhiều tất cả chiến mã quân Lam Vũ có hiện nay. Nếu như những con chiến mã này trang bị cho bộ đội kỵ binh của quân Lam Vũ, thì tính cơ động của quân Lam Vũ ít nhất có thể đề cao thêm ba mươi phần trăm. Chỉ tiếc là những con chiến mã này hiện giờ còn nằm trong tay người Ngõa Lạp, bọn chúng còn chưa muốn cam tâm tình nguyện đem chúng dâng lên.

Tiếng súng lục tục vang lên, càn quét vào kỵ binh người Ngõa Lạp đang tiến tới, vì thế rất nhiều kỵ binh người Ngõa Lạp cả người lẫn ngựa cùng ngã trên mặt đấu, ngay sau đó bị đám đồng bạn ở đằng sau không chút lưu tình dẫm đạp, trở thành thịt nát trên con đường tiến công, lún sâu vào bên trong mặt đất. Kỵ binh người Ngõa Lạp ở phía sau vẫn tiếp tục ùn ùn tiến tới, rất nhanh, kỵ binh của người Ngõa Lạp đã tiếp cận được giây kẽm gai. Có lẽ là lần đầu tiên bọn chúng gặp phải cái thứ này, chiến mã của bọn chúng theo bản năng lưỡng lự ở bên ngoài giây thép gai, mặc cho người Ngõa Lạp quất roi ngựa, bọn chúng cũng không chịu tiến lên, một số người Ngõa Lạp ý đồ dùng Lang Nha bổng khêu giây kẽm gai lên, nhưng lại phát hiện ra nhưng giây kém gai này dính rất chặt, khêu thế nào cũng không lên, đập thế nào cũng không nát, chẳng thể làm gì được.

"Có thể nổ pháo rồi." Nhìn thấy vô số kỵ binh người Ngõa Lạp bị ngăn cản ở phía bên kia của giây kẽm gai, Xạ Nhan bình tĩnh ra lệnh.

Chốc lát sau, bách kích pháo của quân Lam Vũ bắt đầu xạ kích, pháo đạn rơi vào trong đội ngũ dày đặc của người Ngõa Lạp. Do đội ngũ của người Ngõa Lạp quá dày, cho nên mỗi một quả đạn pháo đều có thể phát huy được sức sát thương lớn nhất, trong giây phút pháo đạn phát nổ, vô số thi thể không toàn vẹn của người Ngõa Lạp bị bắn tung lên, bộ phận cơ thể rơi trên người đồng bạn xung quanh. Rất nhiều người toàn thân đều là máu tươi, toàn là những mảnh nhỏ của bộ phận cơ thể con người, lục phủ ngũ tạng, cái gì cũng có, còn một số quả tim rơi lên trên người bên cạnh còn đang co bóp. Rất nhiều người xưa nay chưng từng nhìn thấy cảnh này, tức thì thân thể run lên, không dám nhìn nữa, có người thậm chí còn bắt đầu nôn ọe.

"Trò vặt, cũng chẳng được tốt lắm!" Xạ Nhan lạnh lùng nói.

Nghe nói người Ngõa Lạp đều là những tên gia hỏa đánh đâu thắng đó, trước này chưa từng vì sự tàn khốc của chiến trường mà có chút giao động nào. Hiện giờ xem ra, cái tàn khốc này chỉ là với kẻ địch của bọn chúng mà nói thôi, bọn chúng có thể tạo ra vố số lần đại đồ sát ở các vương quốc Cơ Nỗ Địch mà mày không nhíu lấy một cái, thủ đoạn giết người cũng thiên biến vạn hóa, làm người ta tặc lưỡi. nhưng khi cảnh tàn khốc vô tình này xảy ra trên người chính bọn chúng, thì năng lực tâm lý chịu đựng của bọn chúng cũng có hạn.

Lôi Nặc Tác mặt xám xịt, nghiến răng nghiến lợi nhìn khung cảnh trước mắt, con ngươi tựa hồ như muốn lồi cả ra, hắn không ngừng vung đao chỉ huy, hò hét đem kỵ binh người Ngõa Lạp bên cạnh không ngừng đưa lên chiến trường. Bất kể những kỵ binh người Ngõa Lạp kia tới từ đội vạn người nào, trên người có thương tích không, chiến mã còn khỏe không, hắn cũng mặc kể, chỉ cần bọn chúng còn có ý thức, còn có thể hành động, hắn đều đuối hết bọn chúng lên phía bắc đột kích. Dưới sự uy hiếp của hắn, kỵ binh người Ngõa Lạp liên miên không dứt tràn về phía bắc, cho dù từng mảng từng mảng lớn gục xuống cũng bất chấp.

Hai mươi phút sau, thi thể người Ngõa Lạp đã bắt đầu lấp kín xung quanh giây thép gai, rất nhiều xác chiến mã và người đã bắt đầu chùm lên trên giây thép gai. Giây thép gai cũng dần dần không nhìn rõ nữa, cuối cùng một lượng lớn thi thể đã đè giây thép gai xuống làm cho kỵ binh người Ngõa Lạp phía sau có thể dẫm lên thi thể của bọn chúng trực tiếp xông vào trận địa phòng ngự của quân Lam Vũ. Sau từng đợt từng đợt dẫm đạp, giây thép gai đã không còn nhìn ra hình dạng ban đầu nữa, chỉ còn một vùng máu thịt bầy nhầy, giống như một ngọn núi được thịt băm chất đống lên, kỵ binh người Ngõa Lạp không ngừng nhảy qua bên trên.

Cuối cùng cũng có một số kỵ sĩ người Ngõa Lạp áp sát được trận địa phòng ngự của quân Lam Vũ, thắng lợi đã trong tầm mắt. Có một số kỵ binh người Ngõa Lạp cách trận địa phòng ngự của quân Lam Vũ không tới năm mươi mét, bọn chúng lập tức khôi phục lại bộ dạng kiêu dũng, ưỡn thật cao tấm thân của mình, vung chiếc Lang Nha bổng nặng nề lên, muốn đem chiến sĩ quân Lam Vũ hắn nhìn thấy đập nát bét. Thế nhưng, hắn rất nhanh bị bắn ngã, mà viên đạn bắn ngã hắn tựa hồ đến từ hậu phương càng xa hơn phía sau quân Lam Vũ.

Tim của Lôi Nạc Tác trong thoáng chốc đã trầm xuống.

Kỵ binh người Ngõa Lạp sợ nhất chính là phòng tuyến có chiều sâu của kẻ địch, bởi vì nó sẽ hạn chế cực lớn tính cơ động của kỵ binh người Ngõa Lạp. Dưới hỏa lực mãnh liệt của quân Lam Vũ, kỵ binh người Ngõa Lạp bại lộ trên đồng trốn, chẳng nghi ngờ gì là mục tiêu công kích tốt nhất. Thời gian kéo càng dài, thương vong của người Ngõa Lạp càng lớn. Súng và pháo của quân Lam Vũ luận phiên nhau oanh tạc vị trí xung quanh giây kẽm gai, kỵ binh người Ngõa Lạp nếu muốn vượt qua bên trên giây kẽm gãi bị thi thể đè bẹp, cơ hồ phải trả giá bằng hai phần ba, mà một phần ba những kẻ may mắn sống sót kia khi tiếp cận với trận địa phòng ngự của quân Lam Vũ cũng lũ lượt ngã gục.

Sau khi kịch chiến nửa tiếng đồng hồ, Lôi Nặc Tác mới làm rõ được, phụ trách lấp kín đường lui của bọn chúng chính là trung đoàn 311 sư đoàn 102 quân Lam Vũ, có binh lực gần năm nghìn người, bọn chúng đã sớm bố trị công sự phòng ngự hoàn thiện ở phía bắc của Lão Hổ Câu, an bài ít nhất sáu đạo phòng tuyến, cho dù nhân số của người Ngõa Lạp có đông hơn, cũng không thể vượt qua nơi này.

Tin tức tuyệt vọng mau chóng được truyền tới chỗ Khắc Lạp Mã Kỳ.

Khắc Lạp Mã Kỳ mặt không có cảm xúc gì, chỉ rên rỉ gần như thẫn thờ vì tuyệt vọng nói: "Đổi phương hướng đột phá vòng vây khác…"

Lôi Nặc Tác mau chóng rời đi.

Chốc lát sau, kỵ binh người Ngõa Lạp bắt đầu phát động tấn công về hướng tây, ý đồ mở ra một lỗ hổng để sinh tồn. Nhưng bọn chúng gapự phải sự chặn đánh kiên quyết của trung đoàn 313 do Nham Long suất lĩnh. Lần này Nham Long không cần phải lo lắng làm ảnh hưởng tới kế hoạch tác chiến nữa, có thể thẳng tay để bộ đội phản kích mãnh liệt, thậm chí còn tổ chức đánh bọc sườn. Dưới sự phản kích mãnh liệt của quân Lam Vũ, bộ đội của đợt công kích đàu tiên Lôi Nặc Tác tổ chức lên, không tới hai mươi phút, chớp mắt đã bị quân Lam Vũ quét sạch, quá nửa người Ngõa Lạp bị chết hoặc bị thương, những kẻ còn lại đều bị bắt làm tù binh.

"Còn mong phá vòng vây ư?" Nham Long nhìn những tên tù binh người Ngõa Lạp còn chưa hết kinh sợ trước mắt, lạnh lùng nói.

Trong số tù binh người Ngõa Lạp này, có một bộ phận tựa hồ còn chưa hoàn toàn hiểu ra chuyện là thế nào, bọn chúng chỉ theo bản năng kinh hãi nhìn chiến sĩ quân Lam Vũ ở trước mắt, ánh mắt tỏ ra hết sức đờ đẫn. Trong nội tâm của bọn chúng, bọn chúng thực sự khó có thể tin được, bọn chúng những dũng sĩ cả đời sinh sống trên lưng ngựa, không ngờ lại bị đám bộ binh nhìn bề ngoài chẳng hề xuất chúng này đánh bại. Những bộ binh đánh bại bọn chúng, bất kể là thân hinh hay vẻ ngoài, hoàn toàn không có sự cường tráng như người Ngõa Lạp. Một số người nhìn qua thậm chí còn có chút gầy gò, nhưng chính bọn họ, đã làm cho kỵ binh người Ngõa Lạp từng xưng là thiên hạ vô địch, không thể không giơ cao hai tay của mình.

Rất nhiều tù binh người Ngõa Lạp còn kinh sợ nhìn vũ khí trong tay chiến sĩ quân Lam Vũ, chính cái thứ nhìn qua hèn mọn hơn Lang Nha bổng to lớn nặng nề kia, đã dễ dàng đem người Ngõa Lạp kiêu dũng từ trên lưng ngựa đánh ngã xuống, từ đó biến mất trên thế giới. Có một số tên còn hâm mộ nhìn chăm chú vào giày lính và mũ sắt của quân Lam Vũ, nhất là giày lính, loại giày chất lượng cao này tuyệt đối là một trong số vật phẩm dân tộc du mục khát khao muốn sở hữu nhất. Trong mùa đông sắp tới, nếu như mà có một đôi giày chắc chắn ấm áp như thế này, thì đó là một chuyện tuyệt vời nhường nào.

Nham Long nếm được mật ngọt, lập tức lài an bài mấy lần đột kích vu hồi nữa, thu hoạch không ít, chính đang chuẩn bị một lần đột kích quy mô lớn thì nhân viên thông tin vội vàng chạy tới bên cạnh hắn, nhỏ giọng báo cáo: "Đoàn trường, sư trưởng ra lệnh, vào tám giờ hai mươi phút tối nay chuẩn bị phát động công kích, quy mô nhất định phải lớn, phải toàn tuyến phát động công kích, nhưng không thể xâm nhập quá sâu, điểm tới là dừng."

Nham Long hồ nghi nhìn nhân viên thông tin, cho rằng hắn diễn đạt không rõ ràng, nhưng nhân viên thông tin lại lặp lại y như thế một lần nữa, Nham Long lúc này mới cúi đấu xuống, dựa vào ánh sáng của đèn pin, cẩn thận xem văn tự trên điện báo. Nội dung bên trên đúng là như thế, Lam Sở Yến ra lệnh cho tất cả bộ đội tham chiến, tám giờ hai mươi phút tối phát động một lượt tiến công thống nhất, quy mô phải lớn, nhưng không được xâm nhập, phải có chừng mực. Quá rõ ràng, đây là một đợt đánh nghi binh để che dấu mục đích, nhưng mục đích thực sự là gì thì Nham Long không biết.

Vì chuẩn bị tiến công, bộ đội của quân Lam Vũ hiện giờ tựa hồ đều dần dần trở nên bình tĩnh, trừ chiến tuyến phương bắc còn có kỵ binh người Ngõa Lạp không ngừng biến đổi phương thức xung kích, ý đồ đột phá trận địa phòng ngự của quân Lam Vũ ra, ở các địa phương khác quân Lam Vũ và kỵ binh người Ngõa Lạp đều rơi vào yên tĩnh tạm thời. Nhưng không có tên kỵ binh nào dám có tâm lý vui mưng vì gặp may, bởi vì ai cũng biết rằng, sau sự yên tĩnh ngắn ngủi này tất nhiên sẽ là cuồng phong bạo vũ mãnh liệt.

"Quân Lam Vũ sắp phát động tấn công rồi." Tây Da Lạp nói một cách khó nhọc, tựa hồ ý thức được điều gì. Bọn chúng đều là tướng quân từng trải chiến trường, đương nhiêu biết đằng sau sự yên tĩnh này ẩn chưa điều gì. Đồng thời bọn chúng cũng hiểu, nhân số quân Lam Vũ tham chiến không hề ít hơn người Ngõa Lạp bao nhiêu, dưới loại điều kiện thế này, một khi đối phương phát động tổng công kích, vận mệnh người Ngõa Lạp thế nào cũng nghĩ cùng biết. Nguồn: http://truyenyy.com

Tây Da Lạp lặng lẽ cúi đầu, không thể không tiếp thụ vận mệnh tàn khốc này, trên lịch sử người Ngõa Lạp, quân đội trên ba vạn người toàn quân bị diệt, vẫn vô cùng hiếm thấy. Chiến bại Lão Hổ Câu ba mươi năm trước được người Ngõa Lạp coi là sỉ nhục lớn lao, luôn tìm cơ hội báo thù rửa hận, bọn chúng điên cuồng lũ lượt nam hạ, lũ lượt cướp đoạt tài sản của người Đường tộc, thậm chí điên cuồng tiêu diệt loại vương quốc nhỏ bé như Cơ Nỗ Địch, đều là thể hiện của loại tâm lý báo thù này. Người Ngõa Lạp muốn thể hiện sự cường đại của mình, muốn thể hiện mình là vô địch, muốn người trên toàn thế giới chiêm ngưỡng mình.

Đáng tiếc hiện giờ, người Ngõa Lạp không thể không nếm thử một lần nước mắt chua xót tàn khốc vô tình của thất bại. So với lần chiến bại ở Lão Hổ Câu lần trước, lần chiến bại ở Lão Hổ Câu này càng bi thảm hơn, ít nhất ba mươi năm trước, còn có hơn một nghìn kỵ binh người Ngõa Lạp thành công trở về cao nguyên Huyết Sắc, còn lần này, dưới sự bao vây sát sạt như vách sắt của quân Lam Vũ. Muốn tẩu thoát một người cũng là chuyện vô cùng khó khăn.

Trong lòng Tây Da Lạp lặng lẽ than khóc, quân Lam Vũ, bọn chúng rốt cuộc là loại bộ đội kiểu gì? Vì sao bọn chúng lại cường đại như thế, vì sao bọn chúng lại tính chuyện như thần như thế, vì sao có thể mau chóng quật khởi như thế? … chuỗi câu hỏi liên tiếp quẩn quanh trong đầu Tây Da Lạp, làm đầu lưỡi của hắn có cảm giác đắng ngắt chưa từng có.

Tâm tình của Khắc Lạp Mã Kỳ cũng có thể gọi là ngọt bùi cay đắng, trăm loại cảm xúc lẫn lộn.

Hắn phóng mắt nhìn tới, ở những nơi tâm mắt tới được, đâu đâu cũng là người Ngõa Lạp hoang mang rối loạn, bọn chúng chạy loạn khắp nơi giống như những con ruồi không đầu, muốn tìm một con đường sống cho mình. Thế nhưng, quân Lam Vũ ở bốn phía sung quanh sớm đã đem địa khu Lão Hồ câu bao vây tới không một khe hở, tới một con ruồi cũng bay không thoát. Bất kể là ở phương hướng nào, quân Lam Vũ đều thiết lập chiến tuyến phòng ngự như tường đồng vách sắt, người Ngõa Lạp căn bản không có khả năng phá vòng vây.

Thảm bại, thảm bại hoàn toàn, vận mệnh của người Ngõa Lạp đã định sẵn như thế.

Cho dù tới bây giờ, hắn còn chưa hiểu ra vì sao người Ngõa Lạp có thể gặp phải thất bại thảm hại như vậy. Dưới sự tiến công điên cuồng của quân Lam Vũ, chúng chỉ có sức chống đỡ, không có sức đánh trả. Nói chính xác ra thì ngay cả chống đỡ cũng không có. Người Ngõa Lạp ở thảo nguyên, tung hoành rong ruổi, ở phía bắc địa khu Mỹ Ni Tư không ai địch nổi, trừ người Tây Mông ra, người Ngõa Lạp không đem bất kỳ kẻ nào để vào mắt, càng không để quân Lam Vũ vào trong mắt. Khi nam hạ, bọn chúng thậm chí chỉ nghe nói tới cái tên quân Lam Vũ, còn đối với tình hình tỉ mỉ của quân Lam Vũ thì lại không hay biết gì.

Hiện giờ, Khắc Lạp Mã Kỳ chỉ có thể cay đắng thưởng thức hậu quả thật là nghiêm trọng của sai lầm đó. Nếu như người Ngõa Lạp có chút hiểu biết về quân Lam Vũ, cũng sẽ không tạo thành cục diện ngày hôm nay. Thực đáng buồn đáng cười, quân Lam Vũ ở địa khu Mỹ Ni Tư liên tục chiến thắng, nhưng thủy chung lại không khiến cho người Ngõa Lạp chú ý, điều này rốt cuộc là vì sao?

Giọng của Lôi Nặc Tác vang lên bên tai hắn: "Đại tướng quân, chúng ta phải đi rồi!"

Khắc Lạp Mã Kỳ ngạc nhiên tỉnh táo trở lại, lầm bẩm nói: "Đi?"

Lôi Nặc Tác cẩn thận nhị bốn phía, nhỏ giọng nói nhanh: "Chúng ta đi ngay bây giờ, thuộc hạ tới thay cho ngài một bộ y phục khác."

Ánh mắt Tây Da Lạp hoàn toàn trở nên ảm đạm.

Sắc mặt Khắc Lạp Mã Kỳ đột nhiên biến thành có chút nhợt nhạt, lại đột nhiên biến thành đỏ sậm, một loại đỏ sậm bệnh tật, hắn run run đưa ra hai ngón tay, chỉ vào Lôi Nặc Tác, muốn nói điều gì đó nhưng không sao nói ra được, chỉ có ở yết hầu tựa hồ có thứ gì đó đang lên xuống, nhưng lại thủy chung không nói ra được.

Lôi Nặc Tác hổ thẹn cúi đầu xuống, chua xót nói: "Đại tướng quân, cục diện đã không còn đường vãn hồi nữa rồi, cho dù chúng ta đều hi sinh thân mình ở nơi này vì đại thảo nguyên, thì cũng là chuyện vô nghĩa. Cái chết của chúng ta, hoàn toàn vô ích, ngược lại, chỉ có chúng ta sống sót, mới có cơ hội báo thù rửa hận. Lần này Ma Ni giáo bán đứng chúng ta, chúng ta nhất định phải tìm bọn chúng báo thù, nếu không thuộc hạ không thể nuốt trôi nỗi hận này."

Trên khuôn mặt Khắc Lạp Mã Kỳ nổi lên màu đỏ sậm không bình thường, tựa hồ cảm thấy phẫn nộ sâu sắc, yết hầu không ngừng chuyển động, lắp ba lắp bắp nói: "Ngươi muốn ta cải trang bỏ trốn? Ngươi thực là quá làm mất mặt người Ngõa Lạp chúng ta rôi… khí cốt của người Ngõa Lạp, không phải như các ngươi… ngươi ngay cả dũng khí chiến tử cũng không có, ta nhìn nhầm ngươi rồi…"

Lôi Nặc Tác im lặng cúi đầu, cho tới khi hắn nói xong, mới đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt trợn tròn, nhìn thẳng Khắc Lạp Mã Kỳ không chút e dè nói: "Không, đại tướng quân, ngài nhầm rồi, thuộc hạ không sợ chết, nhưng thuộc hạ nhận thấy, cái chết của chúng ta phải có giá trị. Lần chiến bại này, chúng ta còn chưa làm rõ được nguyên nhân trong đó, thuộc hạ không muốn chết như vậy, thuộc hạ không muốn để người của Ma Ni giáo ở một bên xem náo nhiệt miễn phí, chúng ta nhất định phải tìm người của Ma Ni giáo báo thủ rửa hận, thuộc hạ còn phải tìm ra nguyên nhân thất bại lần này, mong chờ cơ hội phất cở trờ lại. Quân Lam Vũ mặc dù lần này đánh bại chúng ta, nhưng nguyên khí của chúng ta không bị thương tổn nặng, chỉ cần chúng ta nhẫn nhục gánh trách nhiệm, nằm gai nếm mật, chúng ta còn có cơ hội quay trở lại, đây mới là khí cốt của người Ngõa Lạp chúng ta…"

Khắc Lạp Mã Kỳ run rẩy nói: "Ngươi, giảo biện, ngươi, câm mồm…

Tây Da Lạp khẽ thở dài một tiếng, cay đắng trầm giọng nói: "Đại tướng quân, chúng ta vẫn cứ đi thôi, hạ lệnh bộ đội phân tán phá vòng vây, có thể chạy được bao nhiêu hay bấy nhiêu… nếu không chúng ta chỉ còn một con đường chết. Đương nhiên, chúng ta cũng có thể suy nghĩ đầu hàng…"

Khặc Lạp Mã Kỳ a một tiếng, phun ra một ngụm máu lớn, nhìn Tây Da Lạp với vẻ không thể tin được, bất kể như thế nào cũng không thể tin được Tây Da Lạp lại có thể nói ra hai chữ "đầu hàng". Hai chữ này, trong từ điển người Ngõa Lạp, tuyệt đối là một loại tượng trưng cho sỉ nhục, trong mấy trăm năm nguời Ngõa Lạp trung hoành rong ruổi trên thảo nguyên, bọn chúng còn chưa từng nghĩ tới hai chữ "đầu hàng".

Ngay cả Lôi Nặc Tác cũng cảm thấy có chút chấn kinh, ánh mắt chớp liên hồi nhìn Tây Da Lạp.

Tây Da Lạp tựa hồ chẳng đề ý tới ánh mắt của hai người, cười khổ nói: "Tôi biết mọi người khinh bỉ tôi, nhưng tôi chỉ lấy việc luận việc, hiện thực một chút mà thôi, xin mọi người hãy nghĩ mà xem, chúng ta tiếp theo còn có thể làm gì đây? Phá vòng vây ư? Bốn phương tám hương đều là tường đồng vách sát của quân Lam Vũ, tôi cảm thấy cơ hội có thể thành công là rất ít. Tiếp tục chống cự? Chỉ có đường toàn quân bị diệt, chúng ta hiện giờ còn có chừng một vạn tám nghìn người, cho dù chúng ta bị giết hết ở chỗ này, cũng cùng lắm là chuyện mấy tiếng đồng hồ. Có lẽ hai người cảm thấy, chiến tử mới là vinh dự tối cao của dũng sĩ, nhưng hai người có nghĩ tới không, chúng ta chết thế này đối với dân tộc Ngõa Lạp mà nói có ý nghĩa hay không? Ở sau lưng chúng ta, còn có bao nhiêu nữ nhân và con cái của các nàng đang chờ đợi phụ thân trở về?"

Khắc Lạp Mã Kỳ bật ho một cách thống khổ, máu tươi từ trong miệng rỉ ra.

Lô Nặc Tác chỉ cười khổ.

Tây Da Lạp lẩm bẩm lắc đầu, cũng thê thảm mà đau đớn nói: "Chúng ta chết ở nơi này, không có bất kỳ ý nghĩa nào, dưới hỏa pháo của kẻ địch, chúng ta có khác gì động vật. Ngược lại, nếu chúng ta có thể nhẫn nhịn sự nhục nhã nhất thời, còn có thể cứu được tính mạng của bọn họ, quân Lam Vũ có lẽ sẽ giết sạch toàn bộ chúng ta, nhưng tuyệt đối sẽ không giết sạch người Ngõa Lạp, y cần bọn họ để làm lợi thế, làm điều kiện để mặc cả…"


/769

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status