Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 244: Kết thúc

/769


Vương quốc Lỗ Ni Lợi Á, Y Lạc Lâm.

So với Y Ba Đan, cảnh sắc nơi đây hoàn toàn khác hẳn, Y Lạc Lâm tọa lạc trên một vùng có địa thế thấp phẳng, lúc này đang vào thời điểm gió thu hiu quạnh, rừng núi hoang lạnh tiêu điều. Khí hậu nơi đây không thể gọi là khí hậu cuối mùa thu, mà phải nói là đã bước vào đông. Vào sáng sớm, trên lớp cỏ dại ven đường, sương lạnh ngưng tụ thành một lớp trắng xóa, gió thổi qua mang theo cái lạnh đến thấu xương… Do ảnh hưởng của chiến tranh, hầu như toàn bộ tầng lớp trung niên có sức lao động đều đã bị gọi vào quân đội, khiến cho nơi đây trở nên vô cùng vắng vẻ hoang vu, khắp nơi đều là đồng ruộng bỏ hoang trơ trọi, cằn cỗi, thi thoảng mới bắt gặp dăm ba người phụ nữ Lỗ Ni đang cặm cụi cày bừa cuốc xới.

Từ đầu thành Y Lạc Lâm nhìn theo hướng nam, có thể nhìn thấy núi non trùng trùng điệp diệp, từng dãy từng dãy gối đầu nhau, càng đi càng xa, cảnh sắc lại càng rực lên một màu đỏ, lá đỏ bao phủ khắp núi non trải dài mênh mông khắp bốn phía của Y Ba Đan. Nếu như là ngày trước, nơi này đã tấp nập du khách, cười nói rôm rả, chen lấn nhau như ngày hội, nhưng giờ đây, bốn bề sặc mùi chiến tranh, chẳng còn một mống người thèm bén mảng tới nơi này.

Ồ, nói như thế cũng chưa phải là chính xác, ở giữa tầng tầng lớp lớp lá đỏ nơi đây, ít nhất vẫn còn có hai bóng người bí ẩn đang lén lút đi men theo sơn đạo, Bọn họ đều lưng đeo ba lô, đầu đội mũ sắt, mặc đồ ngụy trang, tay nắm chắc súng. Bọn họ khi thì núp vào một góc bí mật, cảnh giác láo liên dòm bốn phía, nòng súng đen ngòm dao động nhằm về bốn phía ngắm bắn, làm cho ngay cả mấy con sóc bé bỏng đang chuyền cành qua lại trước mặt bọn họ cũng nhớn nhác hoảng sợ, nhỡ bị đạn lạc bắn phải, bèn quay ngoắt đầu lại, loáng cái vọt đi mất, tốc độ nhanh không thua gì mấy con thỏ rừng.

Hai người nọ, chính là hai tay súng bắn tỉa của tiểu đội hai thuộc đội hải quân lục chiến Lam Vũ - Lão Kim và Tiểu La.

Kể từ lần bí mật chấp hành nhiệm vụ ám sát Tân Khắc Lai Nhĩ, Lão Kim và Tiểu La hai người chỉ ở trong doanh trại của đội hải quân lục chiến chăm chỉ huấn luyện và kết hợp nghỉ ngơi tịnh dưỡng, làm quen với trang thiết bị tập kích, cho mãi đến lúc chấp hành nhiệm vụ được giao lần này mới rời khỏi doanh trại. Nhiệm vụ lần này của bọn họ so với nhiệm vụ lần trước cũng không khác nhau mấy, đó là đi đến Y Lạc Lâm để ám sát 2 mục tiêu cực kỳ quan trọng, do thời gian gấp gáp, hai người không thể đi đường lớn mà phải băng rừng vượt núi, men theo sơn lộ ngày đêm không ngơi nghỉ tiến về Y Lạc Lâm.

Từ Y Ba Đan đến Y Lạc Lâm hoàn toàn là đi xuống dốc, từ chỗ có độ cao hơn hai ngàn mét so với mực nước biển xuống còn có không đầy bốn trăm thước. từ Y Ba Đan đến Y Lạc Lâm có một con đường lớn, rất dễ đi, thậm chí có thể dùng xe ngựa bốn bánh để qua lại, bởi vì phần lớn hàng hóa do hậu cần tiếp tế cho quân đội ở Y Ba Đan địa khu đều cần phải thông qua Y Lạc Lâm. Có điều, con đường này bị Lỗ Ni quân đội canh giữ nghiêm ngặt, cứ năm bước là gặp trạm canh gác, đối với người đi đường qua lại đều bắt dừng lại kiểm tra rất nghiêm ngặt, sợ rằng có gian tế của quân Lam Vũ trà trộn vào. Lão Kim và Tiểu La trên người đều mang theo rất nhiều trang bị, rất khó có thể ngụy trang thành người đi đường bình thường nên không thể làm gì khác hơn là men theo con đường mòn giữa núi mà vội vàng đi cho kịp thời gian.

Hai người đi được nửa đường nhìn thấy nhiều nhất là tầng tầng lớp lớp vách núi vách đá nối đuôi nhau. Còn có những thác nước lớn có nhỏ có. Có một vài vách núi đá có độ cao khủng khiếp đến ba trăm thước, đứng ở trên không nhìn thấy được phía dưới, mà người ở phía dưới cũng nhìn không thấy đỉnh, ở giữa vách núi đều là đất đá nham thạch khô cằn trơ trụi, không có bất kỳ một loài cây cỏ nào sinh sống. Có một vài chỗ đất có màu đen, ắt hẳn là giải đất trồi lên do đứt gãy tầng đất chứa than đá bên dưới lòng đất, trữ lượng than đá ở địa khu Y Ba Đan cực kỳ phong phú. Chỉ là chưa được khai thác hết công suất mà thôi. Những thác nước ở nơi này cũng rất lớn, có thác nước cao đến hơn một trăm bảy mươi thước, nhưng mà lượng nước phổ biến cũng không lớn, vì vậy thác nước đổ xuống giữa không trung bốc lên thành hơi nước mù mịt trắng xóa, biến nơi đây thành một vùng mây mù bao phủ, cảnh tượng vô cùng hùng vĩ.

Lưng đeo ba lô nặng, đoạn đường đi lần này quả thực thách thức Lão Kim và Tiểu La không ít, hai người bí mật đi xuyên qua rừng núi, đi mất đúng một tuần. rốt cuộc mới đến được bên ngoài thành Y Lạc Lâm. Trên đường đi, mấy lần chạm trán đội tuần tra của quân Lỗ Ni, bất đắc dĩ phải ra tay giết chết mấy tên, do đó thời gian càng trở nên gấp rút.

Lén lút núp thật kỹ trong một khu rừng hoang vắng tiếp giáp với Y Lạc Lâm, Lão Kim cùng Tiểu La đang đợi nhân viên tình báo tiếp ứng. Từ ống nhòm có thể quan sát được, cảnh giới của Y Lạc Lâm vô cùng nghiêm ngặt, khắp nơi đều là các trạm canh gác lưu động và cố định của quân đội, có thể vẫn có không ít trạm gác ngầm ẩn giấu, trên tường thành cũng có rất nhiều cung tiễn thủ. Sau khi mất mát một số súng Lai Phục ở vương quốc Cáp Lạp Lôi, quân đội Lỗ Ni bèn trang bị mới một loạt cung tiễn thủ, muốn lợi dụng tầm bắn của cung tên chống cự lại sự tiến công của quân Lam Vũ.

Căn cứ vào nguồn tin tình báo, từ sau khi trọng điểm Lạc Lạp bị thất thế, tổng chỉ huy tiền tuyến của quân đội Lỗ Ni là Khắc Lai Mỗ đã chọn Y Lạc Lâm làm sở chỉ huy mới, nơi này phía sau dựa vào nơi núi cao của Y Ba Đan, đối mặt với khu bình nguyên, dễ thủ khó công. Sau khi hắn tiến vào trú quân ở Y Lạc Lâm, càng ngày càng nhiều đội quân Lỗ Ni khác cũng tiến vào trú quân rồi lan ra các vùng phụ cận Y Lạc Lâm. Theo thống kê sơ bộ, hiện nay ở Y Lạc Lâm địa khu, ít nhất tập trung hơn mười vạn quân Lỗ Ni. Đương nhiên, trong này có một bộ phận lớn là tân binh bổ sung tạm thời, hơn nữa bọn họ đến Y Lạc Lâm, cũng chỉ là trạm dừng chân mà thôi, ngay lập tức bị điều đến Khố Ba địa khu hoặc trọng điểm Lạc Lạp.

Song, điều làm cho Lão Kim và Tiểu La thấy kỳ lạ chính là, trong số binh lính cảnh giới ở nơi này, ngoại trừ quân đội Lỗ Ni chiếm đa số, còn có một số lượng lớn cấm vệ quân của vương quốc Lỗ Ni, trên chế phục của bọn họ có một cái huy hiệu hình bông hoa màu vàng to bè đính lên, rất dễ phân biệt. Nhưng trong trí nhớ của hai người bọn họ, thì Y Lạc Lâm vốn không có cấm vệ quân của Lỗ Ni Lợi Á đóng quân. Trên khắp khu vực tây bộ của cả vương quốc Lỗ Ni Lợi Á, cũng chỉ có một vạn cấm vệ quân tồn tại, đơn vị cấm vệ quân này hẳn là bố trí ở thành Y Ba Đan, không biết được điều tới Y Lạc Lâm từ lúc nào.

Hai người đã rời khỏi Y Ba Đan được một tuần rồi, không còn nắm rõ mấy những chuyện đang xảy ra ở thành Y Ba Đan, nhưng bọn họ tin chắc rằng, đơn vị cấm vệ quân này tuyệt đối không phải đến từ Mông Địa Tạp La, từ Mông Địa Tạp La tới Y Lạc Lâm, ít nhất cũng phải mất thời gian là mười ngày. Nếu như nói bọn họ đến từ Y Ba Đan địa khu, sẽ rất hợp tình hợp lý, bởi vì nếu đi bằng đường lộ, thì từ Y Lạc Lâm tới Y Ba Đan, mất năm ngày, nhưng nếu đi từ Y Ba Đan đến Y Lạc Lâm, thì lại chỉ cần hai ngày mà thôi, nếu đi với tốc độ nhanh hơn một chút, thì cũng có thể chỉ phải đi mất vỏn vẹn một ngày, điều này đơn giản là do đường lên núi và đường xuống dốc hoàn toàn khác nhau, cấm vệ quân hoàn toàn có thể trong vòng hai ngày tới được Y Lạc Lâm.

Được sự tiếp ứng của nhân viên tình báo, Lão Kim và Tiểu La đột nhập thành công vào bên trong thành Y Lạc Lâm. Vừa hỏi thăm, quả nhiên phát hiện, đơn vị cấm vệ quân này chính là do Tô Lai Mạn Tứ Thế đặc biệt phái đến Y Ba Đan địa khu, phụ trách chống cự quân Lam Vũ tiến công. Đồng thời đơn vị cấm vệ quân này cũng phụ trách giám sát Đa Mễ Ni Khắc, suất lĩnh bọn họ đến Y Lạc Lâm, chính là quan tư lệnh binh đoàn cơ động của vương quốc Lỗ Ni Lợi Á - Duy Thác Lý Áo. Điều khiến người ta phải sinh nghi chính là, Duy Thác Lý Áo đến Y Lạc Lâm, nhưng không mang theo bất kỳ một tên lính thuộc binh đoàn cơ động dưới trướng của mình, ngược lại chỉ dẫn đến toàn cấm vệ quân.

"Duy Thác Lý Áo đến Y Lạc Lâm để làm gì vậy?" Tiểu La tò mò hỏi.

"Có lẽ là đến giám sát Khắc Lai Mỗ chăng!" Nhân viên tình báo cũng không chắc chắn lắm.

Lão Kim khẽ ra hiệu cho Tiểu La một cái. Tiểu La thấy thế cũng không hỏi nữa.

Có một số việc bọn họ không cần thiết phải biết, cũng không thể biết, có điều về chuyện này, nhân viên tình báo quả thật cũng còn chưa biết rõ ràng, cho dù Tiểu La có gặng hỏi, hắn cũng tạm thời không thể đưa ra đáp án. Nhưng hiển nhiên, là Duy Thác Lý Áo sẽ không vô duyên vô cớ đến Y Lạc Lâm.

Lão Kim trầm giọng ôn tồn hỏi: "Đề Lan Qua Lai lúc nào tới?"

"Quá trưa ngày mai." Nhân viên tình báo thận trọng trả lời.

Lão Kim cũng thận trọng gật đầu.

Nhân viên tình báo tiếp tục đem tình hình cụ thể tỉ mỉ nói cho hai người, Đề Lan Qua Lai đã được bổ nhiệm thành tân chỉ huy của quân tiền tuyến vương quốc Lỗ Ni Lợi Á, trưa ngày 24 tháng 11 tới Y Lạc Lâm, tiếp quản quyền chỉ huy của Khắc Lai Mỗ. Hơn nữa còn mang đến lệnh tác chiến mới nhất của quốc vương Tô Lai Mạn Tứ Thế. Đến lúc đó, tổng đốc Y Ba Đan địa khu là Đa Mễ Nhĩ Khắc cùng với thuộc hạ của y là tướng quân Tùng Đức Khuê Tư Đặc, còn có quan tư lệnh binh đoàn cơ động vương quốc là Duy Thác Lý Áo, và Khắc Lai Mỗ cùng thuộc hạ của hắn là đại tướng Tắc Lai Bội Ô đều hiện diện.

Cổ Địch Sâm quả thực không nói dóc, kế hoạch của hắn đích thực đã thành công.

Tin tình báo đến từ Mông Địa Tạp La đã xác định. Quốc vương Tô Lai Mạn Tứ Thế trong lúc vô tình nhìn thấy bức ảnh mờ mờ không rõ chụp cảnh Dương Túc Phong đứng cùng Khắc Lai Mỗ, thần trí vốn đang rối bời vì tin tức đại bại từ tiền tuyến liên tiếp bay đến cùng với tiền đồ ảm đạm của vương quốc đang chờn vờn trước mắt, căn bản không đủ tỉnh táo để phân biệt phải trái, trắng đen, cũng chẳng thèm suy xét những điểm còn nghi vấn hoang đường trong chuyện này, vốn đang rất không hài lòng với Khắc Lai Mỗ. dưới sự giật dây đầy ác ý của Đề Lan Qua Lai, ngay lúc đó đùng đùng nổi giận lôi đình hạ lệnh, phái Đề Lan Qua Lai suất lĩnh một vạn cấm vệ quân đến Y Lạc Lâm. Giải trừ quyền chỉ huy của Khắc Lai Mỗ, hơn nữa còn áp giải hắn về Mông Địa Tạp La, tiếp nhận sự thẩm vấn và phán quyết của tòa án quân sự.

Nhiệm vụ của Lão Kim cùng Tiểu La chính là thành lập một cơ quan tình báo ở nơi đây.

Dưới sự an bài của nhân viên tình báo, Lão Kim cùng Tiểu La rất thuận lợi lựa chọn được một chỗ ngắm bắn tốt dù đang giữa đêm khuya. Địa điểm ngắm bắn được sắp đặt trong một căn nhà cao ước chừng sáu, bảy mét, nơi này vốn dĩ là một cái kho thóc, sau này bị bỏ hoang, khắp nơi đều là dấu vết của bọn chuột để lại. Nơi này cách sân rộng của tòa thị chính ở Y Lạc Lân ước chừng sáu trăm thước, khoảng cách rất tốt nhưng tầm ngắm hơi hẹp một chút. Bởi vì ở giữa có phòng ở choáng chỗ, lão Kim cùng Tiểu La vừa vặn quan sát được toàn bộ khoảng sân rộng, những chỗ còn lại hoàn toàn không quan sát được.

Dẫn hai người Lão Kim cùng Tiểu La đi hết lộ tuyến rút lui đúng một vòng, chắc chắn hai người bọn họ đã nhớ kỹ đường rút lui rồi, nhân viên tình báo mới bí mật rời đi, trong kho thóc hoang phế chỉ còn lại Lão Kim cùng Tiểu La. Mùi xác động thực vật đang phân hủy thối rữa bốc lên nồng nặc khiến hai người thiếu điều muốn tắc thở, không biết con chuột chết nằm ở chỗ nào mà mùi thúi xông lên đến tận nơi này khiến cho không khí lại càng thêm khó ngửi, có điều lão Kim cùng Tiểu La cũng không mấy quan tâm để ý, đối với loại tình huống đơn độc chiến đấu ở sau lưng địch vô cùng nguy hiểm này, hai người đã sớm quen thuộc, trong lúc huấn luyện, trong hoàn cảnh ác liệt hơn hai người bọn họ cũng đều vượt qua, thế là cứ thay phiên nhau ngủ một giấc, nghỉ ngơi dưỡng sức, khi... tỉnh lại, thì đã là giữa trưa ngày hôm sau. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com

Từ cửa sổ bằng đá dính đầy bụi bặm nhìn ra, có thể thấy được khoảng sân rộng trước sảnh tòa thị chính của Y Lạc Lâm, bắt đầu xuất hiện quan viên càng ngày càng nhiều, bọn họ đều thì thầm rỉ tai nhau, xì xào bàn tán lẫn nhau, nhân viên tình báo nói quả không sai, Đề Lan Qua Lai sẽ đến nơi này đúng giờ, mấy vị chức sắc nhỏ nhoi này đến đây sớm chính là vì muốn tạo ấn tượng tốt với Đề Lan Qua Lai.

Nhìn đồng hồ đeo tay xem chừng mấy giờ rồi Lão Kim và Tiểu La ăn qua loa vài miếng lấy sức, sau đó bắt đầu sửa sang lại trang bị cho mình, chủ yếu là lau chùi súng ống cùng đạn dược. Lão Kim đem khẩu súng ống ngắm có độ phân giải cao ra, tháo tung từng linh kiện nhỏ ra lau chùi tỉ mỉ, ngay cả từng viên đạn cũng được lau chùi cẩn thận, ánh mắt của hắn vô cùng chăm chú. Tiểu La tựa vào một bên cửa sổ, vừa quan sát tình hình trên sân, vừa đơn điệu lật đi lật lại tấm phác thảo trong tay, từ ống nhòm quan sát từng người một đang hiện diện. ở mặt trên tấm phác thảo có vẽ hình chân dung Đề Lan Qua Lai…, từ các góc độ quan sát bức vẽ, có vẻ rất dễ phân biệt, nhưng đáng tiếc là những nhân vật được vẽ trên tấm phác thảo chưa hề xuất hiện lấy một người.

Theo đà phát triển vượt bậc của kỹ thuật in ấn của quân Lam Vũ, những bản in có màu sắc rực rỡ bắt đầu xuất hiện. kỹ thuật này cũng được quân đội áp dụng. Những tay súng bắn tỉa giống như Lão Kim cùng Tiểu La chuyên gia lãnh nhiệm vụ ám toán kẻ địch, bình thường đều có mang theo những bức họa vẽ mục tiêu ở nhiều góc độ khác nhau, để khắc sâu vào tâm trí. Những bức họa này chính là do bộ tình báo quân Lam Vũ chuyên môn sưu tầm, bọn họ phải nhớ kĩ, cho dù ở điều kiện khó khăn nhất, cũng phải vững vàng khắc cốt ghi tâm ở trong lòng. Song, phần lớn đến lúc thực hiện nhiệm vụ ám sát, trước lúc nổ súng, những tay bắn tỉa có kinh nghiệm đều xác nhận lại mục tiêu lần nữa cho chính xác, để đề phòng ngộ sát.

Đối với bọn hắn mà nói, giết nhầm một vài người cũng chẳng có gì ghê gớm, nhưng đối với các nhà quyết sách cấp cao của quân Lam Vũ mà nói, giết nhầm một mục tiêu là chuyện hoàn toàn không nhỏ, giết nhầm sẽ gây ảnh hưởng bất lợi đến kế hoạch ban đầu, thậm chí ảnh hưởng đến việc tiến hành của toàn bộ kế hoạch. Do đó, tuyệt đối không được giết nhầm mục tiêu. Lão Kim cùng Tiểu La thấu hiểu rất rõ đạo lý này.

Nhưng tâm trí của Tiểu La cũng không dồn toàn bộ vào bức họa, mà phần lớn là dồn vào để ý từng chút một của khẩu súng nóng ngắm có độ phân giải cao trên tay của Lão Kim, khẩu súng này so với khẩu súng trên tay y còn mới hơn rất nhiều, có rất nhiều linh kiện trên bề mặt bóng loáng mỡ bò. Đây là sản phẩm mới nhất của quân Lam Vũ, có thể gọi đây là phiên bản cải tiến của loại súng ngắm Già Lan Mã Thư Kích hoặc là phiên bản tăng cường. Chủ yếu là tầm ngắm bắn có hiệu quả được nâng cao tới một ngàn hai trăm thước, đồng thời còn trang bị thêm kính viễn vọng có độ phân giải cao, về phần khác, cũng không có thay đổi nhiều lắm, độ chuẩn xác vẫn giống nhau rất cao. Tương tự cũng giống nhau ở yêu cầu tỉ mỉ.

Hai giờ chiều, Lão Kim cùng Tiểu La hai người đã chuẩn bị hết thảy chu đáo sẵn sàng.

Lúc này, trên khoảnh sân trước sảnh tòa địa chính của Y Lạc Lâm số người tụ tập càng ngày càng nhiều. các nhân vật có trên tấm phác thảo cũng xuất hiện càng ngày càng nhiều. dựa vào sự phân biệt đó, có thể nhìn ra được, trong số quan viên nơi này, có tổng đốc Y Ba Đan địa khu là Đa Mễ Ni Khắc cùng tâm phúc của hắn là Tùng Đức Khuê Tư Đặc, còn có phụ tá của Khắc Lai Mỗ là Tắc Lai Bội Ô, có điều tạm thời còn chưa thấy bóng dáng của Duy Thác Lý Áo. Bọn họ đều rỉ tai thì thầm, xì xào bàn tán với nhau, nhưng thần sắc đều có chút căng thẳng, tựa hồ cảm giác được không khí hôm nay sẽ không mấy dễ chịu.

Trên thực tế. Đối với bọn hắn mà nói, hôm nay đích xác không phải là một ngày vui vẻ.

Trên đời này không thiếu tai vách mạch rừng, tin đồn về việc Khắc Lai Mỗ sắp sửa bị mất chức thậm chí sẽ bị xử tử đã sớm lưu truyền đi khắp nơi, cơ hồ mỗi một quan viên cao tầng của Lỗ Ni Lợi Á đều đã từng tiếp nhận những lời đồn như vậy, mặc dù những lời đồn này cuối cùng không trở thành sự thật, nhưng đã gây nhiệt náo làm cho lòng người hoảng sợ. Nhất là lúc này đây, thế tới hung hung, ai cũng không biết thật giả, cũng không dám suy đoán thật hư ra sao. Nhưng mọi người ở đây đều biết, Đề Lan Qua Lai cùng Khắc Lai Mỗ thường không hòa hợp, hay xung khắc, quan hệ giữa hai người có thể lấy một câu "thủy hỏa bất dung" mà miêu tả, chuyến này hắn tự mình đến đây, Khắc Lai Mỗ khẳng định là dữ nhiều lành ít.

Ba giờ mười một phút chiều, Đề Lan Qua Lai dẫn đầu đội tiên phong tới, đều thuần một sắc cấm vệ quân vương quốc, toàn bộ võ trang, ánh mắt chăm chú, hơn nữa đối với quan binh quân đội Lỗ Ni chung quanh đều tràn ngập thái độ đề phòng, bọn họ không trực tiếp tiến vào doanh phòng do Tắc Lai Bội Ô chuẩn bị sẵn, mà tụ tập ở gần sân, đao tuốt ra khỏi vỏ, cung giương sẵn, như sắp lâm trận với đại địch.

Cảnh tượng như vậy đương nhiên càng khiến cho quan viên Lỗ Ni ở đây càng thêm tin tưởng, chuyến này, Khắc Lai Mỗ khẳng định là dữ nhiều lành ít, điệu bộ của Đề Lan Qua Lai đã thể hiện rõ là muốn dựa vào vũ lực, dùng võ lực uy hiếp tất cả quan viên ở đây. Trước có lời đồn nói Tô Lai Mạn Tứ Thế sẽ đem Khắc Lai Mỗ ra xử tử, yêu cầu hắn chịu trách nhiệm cho thất bại trong cuộc chiến tranh ở giai đoạn trước, bây giờ căn cứ vào tình hình, tám chín phần mười chính là sự thật, thậm chí có người lo lắng, Khắc Lai Mỗ có khả năng sẽ bị xử tử tại chỗ.

Quả nhiên, Tắc Lai Bội Ô nhất thời sa sầm mặt xuống, ánh mắt của Đa Mễ Ni Khắc và Tùng Đức Khuê Tư Đặc cũng không mấy nhẹ nhàng, bọn họ cùng Khắc Lai Mỗ có quan hệ cũng khá tốt, đương nhiên không muốn chứng kiến sự kiêu ngạo của Đề Lan Qua Lai, càng thêm không muốn chứng kiến giờ phút bế mạc của thời đại Khắc Lai Mỗ. Chỉ có Duy Thác Lý Áo không biết xuất hiện trên sân từ lúc nào là có vẻ tươi cười hả hê lắm, hắn thường hay có mâu thuẫn với Khắc Lai Mỗ, lúc này có chút hả hê cũng là chuyện thường tình, bọnTắc Lai Bội Ô mặc dù hết sức tức giận hắn, nhưng cũng không có cách nào trừng trị.

Nhân vật chính trong chuyện này là Khắc Lai Mỗ lại thủy chung không hề xuất hiện.

Ba giờ bốn mươi phút chiều, xe của Đề Lan Qua Lai rốt cuộc cũng xuất hiện,.

Mang theo một vẻ cười nhạt khó nhìn thấy, Đề Lan Qua Lai từ trên xe ngựa chậm rãi bước xuống.

Vị đại tướng quân này này từng bị quân Lam Vũ đánh cho tơi bời hoa lá, sau khi về nước phải lết đến cửa cung quỳ ba ngày ba đêm, mấy lần ngất đi tỉnh lại, hiện nay hình như đã xóa sạch được dấu vết thất bại trong quá khứ, hơn nữa một lần nữa giành lại được sự sủng ái của quốc vương Tô Lai Mạn Tứ Thế, cho nên có vẻ thần thái phong độ tiêu sái, tinh thần phấn chấn. Toàn thân vận y phục trắng như tuyết, thoạt nhìn phong thần như ngọc, tuấn dật hiên ngang, khí vũ phi phàm. Bất luận là kẻ nào, cũng không thể không thừa nhận, hắn tuyệt đối là nam tử đẹp trai thuộc hàng nhất đẳng, khó trách Tô Lai Mạn Tứ Thế cam tâm tình nguyện xa rời nữ sắc, đối với hắn lưu luyến si mê như thế, cho dù hắn có phạm phải tội lỗi tày đình đến đâu thì cũng nhắm mắt bỏ qua cho y.

Nhìn thấy Đề Lan Qua Lai xuất hiện, trên sân rộng nổi lên một loạt những lời xì xầm bàn tán.

Vài phút đồng hồ sau, Khắc Lai Mỗ rốt cuộc cũng xuất hiện, trên sân nhất thời trở nên yên lặng.

Khác với tưởng tượng của bọn Lão Kim…, thần sắc của Khắc Lai Mỗ thoạt nhìn vẫn rất bình tĩnh, tựa hồ không hề bị ảnh hưởng từ những lời đồn. Hắn vẫn mặc chế phục đại tướng quân như trước, quân hàm cùng huy hiệu đều được mang tề chỉnh, thậm chí ngay cả quân phục tựa hồ cũng đều mới tinh, có vẻ rất tề chỉnh. Hắn không có vẻ gì tươi vui, chỉ lầm lầm lì lì từ trong đám người đi xuyên qua, trực tiếp hướng về phía xe ngựa của Đề Lan Qua Lai. Ánh mắt mọi người, đều tự nhiên đổ dồn trên người của hắn.

Đề Lan Qua Lai đứng ở bên cạnh xe ngựa, đưa cặp mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Khắc Lai Mỗ đang tiến đến càng lúc càng gần, trên khuôn mặt anh tuấn hiện ra một tia tươi cười cứng ngắc, cất cao giọng nói: "Khắc Lai Mỗ tướng quân, ta mang đến cho ngươi mật chỉ của quốc vương bệ hạ, mời ngươi đến trước mặt ta đón chỉ."

Theo thanh âm của hắn, tướng quân Tư Cơ Lạp Kỳ đi cùng Đề Lan Qua Lai đến bèn vung tay lên, tức thì có hai đội cấm vệ quân dàn hàng ngang, xếp thành một con đường trước mặt Khắc Lai Mỗ, chỉ cần Khắc Lai Mỗ tiến vào phạm vi khống chế của bọn họ, thì bọn họ lập tức sẽ đoạn tuyệt đường lui của Khắc Lai Mỗ. mấy người đang chứng kiến tình hình trên sân đều khẽ biến sắc, bọn họ ngay lúc này đã hiểu được, Tô Lai Mạn Tứ Thế quả thật là muốn đưa Khắc Lai Mỗ vào chỗ chết.

Khắc Lai Mỗ tựa hồ cũng cảm giác được như vậy, nhưng bước chân vẫn không chậm lại.

Hai con mắt Tắc Lai Bội Ô đột nhiên đỏ rực, không để ý đến tất thảy lớn tiếng kêu lên: "Đại tướng quân, không thể được......"

Nhưng Khắc Lai Mỗ không dừng bước, ngược lại còn giả như không nghe thấy gì, đi nhanh hơn nữa.

Đa Mễ Ni Khắc và Tùng Đức Khuê Tư Đặc muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, cuối cùng chỉ có thể thống khổ dời ánh mắt đi chỗ khác.

Bọn họ đương nhiên hiểu rất rõ, một khi Khắc Lai Mỗ đã tiến vào phạm vi khống chế của cấm vệ quân, thì sẽ có hậu quả thế nào đang chờ đợi hắn. Có lẽ quốc vương Tô Lai Mạn Tứ Thế cũng không có ý định chính thức xử tử Khắc Lai Mỗ, nhưng nếu Khắc Lai Mỗ rơi vào tay Đề Lan Qua Lai rồi, thì chắc chắn không còn con đường sống, chỉ mong Đề Lan Qua Lai trước khi xử tử Khắc Lai Mỗ, giảm nhẹ đòn tra tấn hắn một chút, thì cũng đã là đại từ đại bi lắm rồi.

Tắc Lai Bội Ô đưa mắt nhìn về phía Khắc Lai Mỗ, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, nghiến chặt quai hàm thiếu điều muốn bật cả máu, thân thể cũng trở nên run rẩy, trong giây lát lớn tiếng kêu lên: "Đề Lan Qua Lai, ngươi chỉ giả truyền thánh chỉ của quốc vương bệ hạ, căn bản là không hề có chuyện thế này! Đại tướng quân, ngài không nên bị y lừa gạt!"

Thân hình Khắc Lai Mỗ có chút chấn động, bước chân tự nhiên chậm lại.

Đề Lan Qua Lai ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn Tắc Lai Bội Ô một cái, cười khinh miệt, gằn giọng quát: "Ai dám ở đây nói năng lung tung? Bắt lại!"

Một tiểu đội cấm vệ quân lập tức lao tới, lao thẳng tới Tắc Lai Bội Ô, loan đao trong tay bọn họ phản chiếu ánh mặt trời chói lòa đến nhức mắt. Đội bảo vệ bên cạnh Tắc Lai Bội Ô dợm bước muốn tiến lên bảo vệ chủ soái, nhưng nhìn thấy dáng vẻ đằng đằng sát khí của cấm vệ quân lại tự nhiên dừng bước, không phải bọn họ không có can đảm đối đầu với cấm vệ quân, mà là Tắc Lai Bội Ô còn chưa hạ lệnh ra tay.

Đề Lan Qua Lai chậm rãi rút thanh trường kiếm đeo bên hông ra, chậm rãi chỉ vào Tắc Lai Bội Ô.

Mọi người có mặt ở đây đều nín thở hít một hơi thật sâu, lạnh toát cả người, bọn họ đều nhìn ra, trường kiếm trong tay Đề Lan Qua Lai, chính là bội kiếm của Tô Lai Mạn Tứ Thế, xung quanh khảm kim cương và ngọc lục bảo, dưới ánh mặt trời phản chiếu lấp lánh hào quang ngũ sắc. Nghĩ đến việc Tô Lai Mạn Tứ cư nhiên đem bội kiếm của chính mình giao cho Đề Lan Qua Lai, mà hắn lại tự mình mang đến, mọi người đều tự kìm hãm được sự sửng sốt, bọn họ đột nhiên hiểu được, chính thức muốn xử tử Khắc Lai Mỗ, có lẽ chính là Tô Lai Mạn Tứ Thế, hắn cần phải tìm ra một con dê thế tội cho thất bại đang lửng lơ trước mắt.

Không cần nghi ngờ gì nữa Khắc Lai Mỗ chính là con dê thế tội tốt nhất.

Đề Lan Qua Lai vô cùng hài lòng với biểu hiện của những ai đang hiện diện lúc này, y ngạo nghễ huơ cao thanh thượng phương bảo kiếm trong tay, khuôn mặt hiện vẻ lạnh lùng tàn nhẫn, cười gằn nói: "Ai dám làm trái với thánh chỉ của quốc vương bệ hạ, lập tức giết chết không tha!"

Tắc Lai Bội Ô hít một hơi thật sâu, sắc mặt đỏ bừng, hệt như sắp bùng nổ đến nơi, trong phút chốc thổ ra một búng máu tươi, toàn thân lảo đảo, không buồn chùi vết máu ở khóe miệng, giọng khàn khàn rít lên: "Đề Lan Qua Lai, ta liều mạng với ngươi!"

Đề Lan Qua Lai cười nhạt nói: "Người đâu, giết hắn!"

Bọn lính cấm vệ quân ngay lập tức vọt đến trước Tắc Lai Bội Ô, nhưng Tắc Lai Bội Ô đã vung tay lên, đội quân bảo vệ của hắn và Khắc Lai Mỗ nhanh chóng ùa lên, chặn bước tiến của đội cấm vệ quân. Loan đao múa tít thành vòng tròn phía trước một loạt trường thường, phía sau còn có các tay cung thủ bọc hậu, không còn cách nào khác đành phải đồng loạt dừng bước.

Đề Lan Qua Lai hung tợn thét lên giận dữ: "Tắc Lai Bội Ô, ngươi dám kháng chỉ ư?"

Tắc Lai Bội Ô cười nhạt đáp lễ: "Có gì mà không dám..."

Bỗng nhiên đúng lúc đó, Tắc Lai Bội Ô cảm thấy cần cổ mát lạnh, một luồng hàn khí lạnh như băng trực tiếp thấm vào tâm can. Hắn vội vàng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Duy Thác Lý Áo đang cười gằn đầy tàn khốc, ánh mắt y đằng đằng sát khí, còn trường kiếm trong tay y đã áp vào cổ của mình, mà ở bốn phía sân còn có một lực lượng đông đúc toàn là lính cấm vệ quân bao vây, đây rõ ràng là một vạn lính cấm vệ quân do Duy Thác Lý Áo mang đến.

Tắc Lai Bội Ô sắc mặt đông cứng, bi phẫn nói: "Duy Thác Lý Áo, ngươi cũng muốn làm đại tướng quân ư?"

Duy Thác Lý Áo lạnh lùng nói: "Ai bảo hắn không biết tốt xấu, năm lần bảy lượt cản đường tiến của ta."

Đề Lan Qua Lai bật cười ha ha, tra bội kiếm quốc vương vào vỏ, đầy vẻ cuồng vọng nói: "Khắc Lai Mỗ. Ngươi đã thấy chưa, đây chính là kết cục của ngươi đó... tuy nhiên, ta còn rất hâm mộ ngươi, đến tận lúc này mà còn có một gã thuộc hạ trung thành và tận tâm như thế, đáng tiếc, ta thấy hắn phải về chầu trời trước ngươi một bước rồi. có điều như thế cũng tốt, hắn có thể đi trước mở đường cho ngươi, để ngươi được thong thả đường hoàng mà lên đường về nơi chín suối!"

Khắc Lai Mỗ tuyệt vọng lắc đầu, trên sắc mặt ngăm đen có chút tím lại, im lặng không nói gì.

Đề Lan Qua Lai lần nữa lại đắc ý cười lên ha hả, chưa dứt tràng cười, y bỗng nghiến răng ken két quát lên một tiếng: "Người đâu! Đem tên tặc tử phản quốc Khắc Lai Mỗ bắt lại cho ta!"

Bọn cấm vệ quân đứng cách Khắc Lai Mỗ chưa đầy mười thước đồng loạt lao lên như hổ vồ mồi tóm lây Khắc Lai Mỗ.

Tắc Lai Bội Ô không màng đến bản thân đang bị khống chế, phẫn nộ kêu lên: "Đề Lan Qua Lai! Ta có thành quỷ cũng không tha cho ngươi!"

Trong lúc giãy dụa, trên cổ của hắn máu tươi không ngừng chảy ra lênh láng, nhưng hắn chẳng hề cảm thấy đau đớn. Ngược lại còn khiến cho Duy Thác Lý Áo không thể không nới lỏng trường kiếm ra một chút, đề phòng hắn tự vẫn. Đề Lan Qua Lai thích nhất là ngược đãi kẻ khác, nếu như Tắc Lai Bội Ô chưa bị hắn tra tấn mà đã lăn ra chết thì sẽ làm cho làm hắn mất hứng.


/769

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status