Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 260

/769


Đây đúng là tin tức làm người ta quá khó tin tưởng, thiếu tướng Ưng Đan không ngờ lại có khả năng là thân ca ca của Lam Sở Yến, mà Lam Sở Yên không ngờ có tư cách trở thành người lãnh đạo của ngươi Vũ Chân… Dương Túc Phong đột nhiên cảm thấy, bình minh hình như đã tới sớm rồi.

"So với tưởng tượng của chúng ta còn chu đáo, còn thực tế và khả thi hơn." Vân Thiên Tầm rất ít khi bội phục người khác, nhưng đối với phần phương sách mà Bộ Thủ tỉ mỉ định ra này không khỏi tỏ ý tán thưởng.

Tắc Lao Tắc Duy Tư cũng gật đầu hết sức tán đồng.

Phần thứ hai, chính là bản đồ quân sự chi tiết và mấy tuyến đường chinh phục Y Lan đại lục.

Tấm bản đồ này không phải do Bộ Thủ làm ra, cho nên trông có chút rối loạn, trong đó có một số tuyên bố rõ ràng cũng là sai lầm, hoặc có thể nói là không phù hợp với thực tế. Năm xưa Mỹ Ni Tư chiến loạn, quân đội đế quốc Đường Xuyên đại bại trở về, có một số lãnh đạo phản quân cảm thấy thắng lợi đã trong tầm mắt, đánh giá quá cao lực lượng của mình, cảm thấy phản quân có thể đánh ngược trở về đế quốc Đường xuyên, lật đổ triều đình hiện tại, cướp bảo tọa hoàng đế của Đường Minh ngồi chơi, thậm chí chinh phục cả đại lục Y Lan.

Con người rất dễ bị thắng lợi làm cho đầu óc mụ mị, năm đó người lãnh đạo của phản quân cũng là như vậy, bọn họ bỏ qua văn hóa quân sự mấy nghìn năm của đại lục Y Lan, bỏ qua thực tế đại lục Y Vân ít nhất lạc hậu hơn đại lục Y Lan một trăm năm, tụ tập rất nhiều lợi ích chung của rất nhiều người, thảo luận các loại biện pháp chinh phục đại lục Y Lan. Bọn họ đề ra rất nhiều biện pháp, nhưng cuối cùng lại rơi vào tranh đấu nội bộ, tàn sát lẫn nhau, vì thế chuyện chinh phục địa lục Y Lan không được bàn tới nữa.

Thế nhưng, người có ý đồ như Bộ Thủ lại đem những biện pháp này ghi lại một cách toàn vẹn.

Mặc dù những biện pháp này nhìn qua cơ bản là mơ mộng viển vông, thậm chí là hoang đường nực cười, nhưng trong đó cũng không khỏi có chút ý nghĩa dẫn dắt. Bởi vì những ý nghĩ viển vông năm xưa của bọn họ đối với quân Lam Vũ hiện nay mà nói lại rất có khả năng thực hiện được.

Ví như có người nhắc tới, nên từ vương quốc Lạc Na xen tay vào khống chế đại lục Y Lan, đầu tiên là khống chế vương quốc Lạc Na, sau đó lấy vương quốc Lạc Na làm căn cứ, phát triển ra các phương hướng khác. Vào thời đó, đề nghị này được cho rằng hoang đường, đáng cười, là không phù hợp với thực tế, bởi vì xung quanh nước Lạc Na có đế quốc Đường Xuyên, đế quốc Tinh Hà và nước Mã Toa, ba quốc gia cường đại, bộ đội đổ bộ bên đó có thể vừa mới bước chân xuống, đã bị quân đội cường đại của ba nước diệt sạch rồi.

Nhưng tuyến đường tiến công này lợi rất phù hợp với khẩu vị của Dương Túc Phong, bộ đội đổ bộ trước kia không thể nào kháng cự được kẻ địch bao vây chặn đường, nhưng đối với quân Lam Vũ mà nói, lợi dụng hỏa lực dày đặc có thể tiêu hao cực lớn lực lượng sinh lực của quân địch, lại là sở trường lớn nhất. Cho tới bây giờ, tuyến đường đổ bộ của quân Lam Vũ vẫn chưa được xác định cuối cùng, quan tâm của Dương Túc Phong với nước Lạc Na chưa từng tách rời. Kỳ thực Dương Túc Phong luôn có mong muốn khống chế nước Lạc Na trước, thông qua nước Lạc Na tiến công về bốn phương tám hướng ở phía tây, đem chiến hỏa khơi lên cả đại lục Y Lan.

Đương nhiên khi đổ bộ ở nước Lạc Na, thì khó khăn gặp phải so với các tuyến đường khác lớn hơn nhiều, nhưng một khi đổ bộ thành công, thì có rất nhiều chỗ lợi đối với tác chiến sau này. Quân Lam Vũ nếu như có thể dựa vào lực lượng hải quân trên trận địa ở bờ biển hoặc bãi cát tiêu hao được lượng lớn quân đội tinh nhuệ của đế quốc Tinh Hà và nước Mã Toa, thì trong chiến đấu sau này, lực cản sẽ giảm bớt rất nhiều. Hơn nữa, chỉ cần đánh bại nước Mã Toa, đế quốc Tinh Hà và nước Y Lan thì những quốc gia khác căn bản không có năng lực đối kháng với quân Lam Vũ nữa.

Chỉ đáng tiếc, đối với đề nghị đổ bộ lên nước Lạc Na, mặc dù Dương Túc Phong khắc sâu trong lòng đã lâu, nhưng vẫn chưa hề công khai, bởi vì điều này liên quan tới cả một kế hoạch tổ chức to lớn, còn cả chuẩn bị lực lượng, nhất là lực lượng hải quân, cần phải đợi tới khi hải quân của quân Lam Vũ đạt tới quy mô nhất định, mới có thể tiến hành được. Dù sao nước Lạc Na cũng không phải là một hòn đảo nhỏ đơn độc, mà là nằm ở ngay cửa nước Mã Toa, quân Lam Vũ nếu không có hạm đội hải quân cường đại yểm hộ, thì đường lui và hậu cần sẽ bị cắt đứt. Cũng như thế, nếu không có bộ đội đổ bộ đủ cường đại, nếu muốn đổ bộ lên nước Lạc Na và đứng vững chân ở đó là không thể, bởi vì bất kỳ lúc nào cũng có khả năng bị quân đội nước Mã Toa hoặc là quân đội đế quốc Tinh Hà đánh trả, số lượng đều có thể lên tới trên mấy chục vạn người.

Cho dù là theo dự tính bảo thủ nhất, thì quân Lam Vũ cũng phải cần ba trăm chiến hạm, còn cần hơn một nghìn con thuyền vận chuyển, nhóm đầu tiên đổ bộ phải hơn một vạn người. Tổng số không thể ít hơn ba vạn bộ đội đổ bộ. Hiện giờ quân Lam Vũ còn chưa có năng lực cung cấp, cho dù với tốc độ phát triển nhanh nhất, cũng cần phải có thời gian từ một tới hai năm.

"Nếu như chúng ta đổ bộ lên Lạc Na thành công, thì chiến cục ở đại lục Y Lan đã được định rồi." Khắc Lao Tắc Duy Tư trầm ngâm nói, đối với kế hoạch khổng lồ này cũng tràn đầy trông đợi. Kế hoạch này đối với người định ra nó năm xưa đúng là không thực tế, nhưng đối với quân Lam Vũ mà nói, thì tính khả thi rất lớn.

"Chúng ta có thể chiếu theo kế hoạch này để chuẩn bị." Vân Thiên Tầm hiển nhiên cũng coi trọng kế hoạch này.

Phần thứ ba, thì là bản đồ liên quan tới đại lục Minh Vân trong truyền thuyết.

Đây là một tấm bản đồ có rất nhiều nơi để trống, hơn nữa còn không kèm theo bất kỳ tư liệu nào.

Đại lục Minh Vân chính là đại lục nằm ở phía bắc biển Ca ri bê, tồn tại trong truyền thuyết cổ xưa, nhưng do biển Ca ri bê sóng gió hung hiểm, hải tặc Ca Âu hung tàn cho nên rất ít người có thể tới được. Nhưng theo những lời đồn xa xưa, ở phương hướng đó còn một một đại lục, về phần cái đại lục đó rốt cuộc như thế nào thì không ai biết được, Bộ Thủ không biết là từ nơi nào kiếm được tấm bản đồ đại lục Y Vân. Đám người Dương Túc Phong cũng không phân biệt được là thật hay là giả, nên đành bỏ qua.

Bởi vì nhìn thấy trên mặt huynh đệ Mộc Đào Mộc Lý không có nhiều vẻ bị thương cho lắm, nên đám người Vân Thiên Tầm càng thêm hoài nghi Bộ Thủ đã chết hay chưa, vì thế hỏi tỉ mỉ một lượt. Căn cứ vào lời nói của Mộc Đào Mộc Lý, Bộ Thủ là chỉ có khả năng chết mà thôi, bởi vì không nhìn thấy thi hài của Bộ Thủ, tình hình chiến đấu khi đó vô cùng kịch liệt, Bộ Thủ mặc dù đề phòng Phương Phỉ Thanh Sương tới từng giây từng phút một, nhưng lần này hắn đúng là đã tính nhầm rồi. Do nhất thời sơ ý, bị Phương Phỉ Thanh Sương đâm một kiếm xuyên qua xương bả vai, người rơi xuống vách núi, tiếp sau đó lại bị dòng sông cuốn đi. Mộc Đào Mộc Lý tìm kiếm suốt cả một ngày nhưng không có thu hoạch gì, chỉ đành nhớ lời căn dặn của Bộ Thủ, mang theo những tư liệu này tới tìm Dương Túc Phong.

Dương Túc Phong nửa tin nửa ngờ hỏi: "Phương Phỉ Thanh Sương… vì sao cô ấy có thể giết được Bộ Thủ chứ? Cô ấy…"

Y muốn nói Phương Phỉ Thanh Sương đã hoài thai rồi, nhưng dù sao cũng không tận mắt nhìn thấy, cho nên không dám khẳng định.

Mộc Lý gằn giọng nói: "Nếu chẳng phải là vì Nga Nhi Tuyết thì, hừ!…"

Hai người bọn họ tựa hồ không biết quan hệ giữa Dương Túc Phong và Phương Phỉ Thanh Sương, hoặc là cho dù có biết rồi, thì trong lúc đau thương cũng không để ở trong mắt, mấy năm quyết chiến, sớm đã tạo thành thù hận khắc cốt ghi tâm giữa những người này, chỉ có thể dùng máu mới rửa sạch được.

Căn cứ vào miêu tả của hai người Mộc Lý Mộc Đào, Dương Túc Phong cuối cùng tin chắc rằng Phương Phỉ Thanh Sương đã hoài thai rồi, hơn nữa còn đã có thai hơn bốn tháng, mặc dù huynh đệ Đào Lý Đào Mộc còn chưa nhìn ra, nhưng đã ảnh hưởng nghiêm trọng tới việc phát huy võ công của bản thân Phương Phỉ Thanh Sương, sau khi thành công giết chết được Bộ Thủ, Phương Phỉ Thanh Sương gần như đã táng mạng dưới đao của Mộc Đào và Mộc Lý, nếu chẳng phải là Nga Nhi Tuyết đột nhiên tới, đem Phương Phỉ Thanh Sương đi, thì sợ rằng nàng sớm đã bị giết chết.

Bất giác Dương Túc Phong đột nhiên vô cùng lo lắng cho Phương Phỉ Thanh Sương, không biết Nga Nhi Tuyết có thể chiếu cố nàng thật tốt hay không?

Dương Túc Phong hồ nghi nói: "Phía Phượng Phi Phi có tình báo gì liên quan tới đế quốc Quang Minh không?"

Viên Ánh Lạc trả lời: "Tạm thời còn chưa có."

Ban ngành tình báo đúng là còn chưa thu được tin tức Bộ Thủ bị ám sát bỏ mạng, nhưng sau khi được nhắc nhở, đúng là đã phát hiện ra một số biểu hiện không bình thường của nội bộ đế quốc Quang Minh, căn cứ vào thống kê, Bộ Thủ ít nhất đã chết được hơn nửa tháng rồi. Mà trước đó, cứ một tháng hắn ít nhất xuất hiện ở trước mặt những nhân vật công chúng hai ba lần, từ điểm này mà nói, Bộ Thủ khả năng đúng là đã gặp phải phiền toái rồi.

Ngoài ra còn có một số tình báo tựa hồ cũng có thể chứng minh nội bộ của đế quốc Quang Minh đã xảy ra vấn đề, hiện giờ các thế lực lớn trong bội bộ đế quốc Quang Minh bắt đầu phát ra mệnh lệnh, phân chia lại sự thống trị các chủng tộc nhỏ, rất nhiều thế lực chủng tộc nhỏ không chấp nhận lại phải sống cuộc đời bị người ta khi nhục, phái người tìm kiếm Bộ Thủ khắp nơi, nhưng vẫn chưa tìm thấy, từ tháng trước tới giờ, nội bộ đế quốc Quang Minh chảy máu đấu tranh cứ kéo dài không dứt, mà Bộ Thủ thì cũng không ra mặt ngăn cản.

"Nếu các ngươi cũng không thể xác định Bộ Thủ đại ca của các ngươi đã chết hay là chưa, thì chỗ tư liệu này…" Vân Thiên Tầm cẩn thận hỏi.

Mộc Đào nói: "Bộ Thủ đại ca vào ngày mười hai tháng mười hai năm ngoái đã căn dặn bọn ta, nếu như huynh ấy và bọn ta mất đi liên hệ quá một tháng, thì chuyện bọn ta phải làm đầu tiên không phải là đi tìm tung tích của huynh ấy, mà là dùng tốc độ nhanh nhất đem chỗ tư liệu này đưa cho Dương Túc Phong."

Dương Túc Phong có hơi chút ngạc nhiên thốt lên: "Thế sao?"

Mộc Đào, Mộc Lý đồng thanh nói: "Hiện giờ chúng ta đã đem chỗ tư liệu này đưa cho ngươi rồi, cáo từ!"

Vân Thiên Tầm nói: "Ít nhất các ngươi cũng ở lại ăn một bát mỳ đã chứ?"

Mộc Đào lạnh lùng nói: "Thật xin lỗi, chúng ta xưa nay không ăn đồ của người khác."

Rồi xoay người nghênh ngang rời đi.

Viên Ánh Lạc đi theo tiễn khách, nhưng nàng xoay người rời đi không lâu, thì đã quay lại rồi.

Dương Túc Phong hi vọng nói: "Hiện giờ đã thu được tin tức chính xác rồi chứ?"

Viên Ánh Lạc lắc đầu nói: "Không phải, là tin do Mễ Nặc Tư Lương Cách gửi tới, ông ta nói, ngày mai hoàng đế Đường Minh đế quốc Đường Xuyên muốn gặp ông ta, chứng thực lần cuối chuyện liên quan tới việc thập tứ công chúa tới địa khu Mỹ Ni Tư, tham dự thương lượng còn có Minh Sơn Quế."

Vân Thiên Tầm cau mày nói: "Còn có người khác nữa không?"

Viên Ánh Lạc nói: "Hết rồi."

Khắc Lao Tắc Duy Tư bình thản nói: "Tổt lắm, xem ra qua mấy ngày nữa thì thập tứ công chúa cũng nên phải khởi hành rồi."

Vân Thiên Tầm lạnh lùng nói: "Đúng thế, nếu như cô ta không đi, sợ rằng không qua được Phương Xuyên đạo nữa rồi."

Dương Thiên Sở đi tới bên bản đồ quân sự xem xét, ở phía nam Phương Xuyên đạo, quả nhiên là có đại quân nước Mã Toa đang tiếp tục bắc tiến, mặc dù Long gia quân và quân đội Đường Xuyên liều chết kháng cự, nhưng địch đông ta ít, lực lượng chênh lệch, trên cơ bản không thể đánh lùi được bước tiến của kẻ địch. Từ tiến triển của nước Mã Toa mà xét, nhiều nhất là tới mùa xuân năm sau là bọn họ đã có thể thành công ép tới dưới chân Sơn Hải quan.

Tới khi đó, cho dù thập tứ công chúa muốn đi thì đúng là cũng không đi nổi nữa.

Hơi trầm ngâm trong chốc lát, Dương Túc Phong nói: "Ra lệnh cho trung đoàn thứ tư hải quân lục chiến đội, chuẩn bị sẵn sàng hộ tống công chúa, lập tức phái người bàn bạc với Long gia quân, chúng ta cần ít nhất binh lực của một tiểu đoàn hải quân lục chiến đội tới được vị trí Sơn Hải Quan, hiệp trợ bảo vệ con đường yết hầu này, bảo vệ thập tứ công chúa bình an đi qua." Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

****************

Kinh đô Ni Lạc Thần, đế quốc Đường Xuyên.

Thời gian Mễ Nặc Tư Lương Cách tới kinh đô Ni Lạc Thần đã có hai tháng rồi. Trong thời gian hai tháng này, trừ ăn uống và đi ngủ ra, thì ông ta đều vòng vèo quẩn quanh ở trên đường phố kinh đô Ni Lạc Thần, vẫn luôn hạ mình tới bái phỏng những quan viên đế quốc chấp nhận tiếp kiến ông ta, cùng bọn họ trao đổi cách nhìn liên quan tới tình hình chiến đấu hiện tại, cố tìm cái chung, bác bỏ cái khác biệt, lén truyền cho bọn họ những chính sách liên quan tới quân Lam Vũ. Trên những con đường vắng vẻ của kinh đô Ni Lạc Thần, xe ngựa mà ông ta ngồi sợ rằng là cỗ xe bận rộn nhất trong hai tháng này rồi.

Cùng với chiến sự ở ở Vĩnh Thanh phủ giằng co kéo dài, quân đội nước Mã Toa và đế quốc Đường Xuyên ở địa phương gọi là Vĩnh Thanh phủ phía nam của kinh đô Ni Lạc Thần không tới hai trăm kilomet triển khai cuộc chiến giằng co, ngươi đi ta tới, không chịu nhường nhịn lẫn nhau, khi chiến hỏa kịch liệt nhất thì mỗi ngày thương vong đều có trên mấy vạn người. Nhưng theo kế hoạch tác chiến của quân đội nước Mã Toa thay đổi, chiến sự nơi này dần dần trở nên yên lặng.

Quan chỉ huy tiền tuyến Vũ Văn Phân Phương của nước Mã Toa lâm thời thay đổi sách lược tác chiến, ý đố điều khiển chủ lực quân đội tấn công Phương Xuyên Đạo và Tú Xuyên Đạo trước, diệt trừ tất cả cánh phòng hộ của kinh đô Ni Lạc Thần, sau đó mới đánh bọc hậu trở lại, bao vây hoàn toàn lấy kinh đô Ni Lạc Thần, sau đó mới chậm rãi đánh hạ kinh đô Ni Lạc Thần. Sau khi kế hoạch tác chiến này được chấp hành, quân đội nước Mã Toa ở phương hướng Vĩnh Thanh phủ bắt đầu được giảm bớt. Đám quan chỉ huy Đường Hạc, Đường Lê của quân đội Đường Xuyên kiếm được chút thời gian nghỉ ngơi, kinh đô Ni Lạc Thần cũng rơi vào sự yên tĩnh ngắn ngủi tạm thời.

Thế nhưng, ở dưới sự yên bình ngắn ngủi đó, lại ẩn chứa những dòng chảy ngầm càng hung dữ hơn, rất nhiều lão nhân có kinh nghiệm đều biết rằng, trước khi mưa sa bão táp tới, bầu trời luôn yên bình một cách khác thường, rất dễ làm người ta sinh ra ảo giác, buông lỏng cách giác, một khi cuồng phong bạo vũ tàn phá, khí thế của nó không gì cản được, không gì không phá được. Hiện giờ quân đội nước Mã Toa cũng là như vậy, khi Vũ Văn Phân Phương tiêu diệt thành công tiêu diệt những cành lá của kinh đô Ni Lạc Thần, thì chính là tới lúc quả dưa chuột kinh đô Ni Lạc Thần héo rũ rồi.

Cư dân của kinh đô Ni Lạc Thần đã đi gần hết rồi, còn lại chỉ là những cư dân không đâu để đi hoặc không có nơi nương tựa ở những địa phương khác, còn có vô số những nạn dân không biết từ đâu tràn vào, bọn họ co mình trên mỗi một con phố kinh đô Ni Lạc Thần, lặng lẽ trốn tránh trong những góc khuất âm u, dùng ánh mắt sợ hãi và tuyệt vọng nhìn mỗi một người qua đường. Khi người đi đường không nhiều hoặc là đơn độc đi qua, thì bọn họ thường thường ùa lên, tiến hành cướp bóc giữa ban ngày ban mặt, thậm chí là tạo thành thương vong nhân mạng.

Cảnh sát đế quộc bắt được không ít phần tử phạm tội vô gia cư không một xu dính túi như vậy, sau khi thẩm vấn sơ qua, một số người bị đưa tới quân doanh sung quân, một số người bị giải tới cửa tây trực tiếp chém đầu. Mỗi ngày đều có không dưới mười cái đầu người bị treo trên những cọc gỗ ở phụ cận cửa thành tây, mùi máu tanh nồng nặc thường thường đi theo gió tây bay vào bên trong thành, làm cho những cư dân bị vây không trong thành càng cảm giác được rõ ràng, ngày tàn của thế giới này sắp tới rồi.

Kế hoạch cải biến của Vũ Văn Phân Phương rất có hiệu quả. Rất nhanh, kinh đô Ni Lạc Thần cùng với khu vực ngoại thành phụ cận đều xuất hiện vấn đề cung ứng vật tư, phương thức phân phối lương thực nhắc tới từ trước đã bắt đầu lại được thực thi trở lại, rất nhiều cư dân phổ thông mỗi ngày chỉ có thể nhận được phần lương thực không tới một phần ba nhu cầu bản thân mong muốn, hơn nữa còn vô cùng ẩu tả thậm chí là đã phát mốc rồi, rất nhiều vùng sản xuất gạo mà lúa mỳ chất lượng cao đều đã rơi vào trong tay nước Mã Toa, hành lang Á Sâm - nơi sản xuất lương thực lớn nhất cũng bị quân đội nước Y Lan chiếm lĩnh, quả dưa đế quốc Đường Xuyên đã từng cực kỳ to lớn, đang mau chóng khô héo.

Mễ Nặc Tư Lương Cách có đầy đủ lý do để tin tưởng rằng, tới khi quân đội nước Mã Toa áp sát vây chặt thôi, là có thể làm cho mỗi một người trong kinh đô Ni Lạc Thần chết hết sạch. Bất quá, đồng thời ông ta cũng phát hiện ra, hàng hóa buôn lậu tới tự địa khu Mỹ Ni Tư càng ngày càng nhiều, ví như những loại như thịt dê thịt cừu có thể kiếm được vô cùng dễ dàng ở kinh đô Ni Lạc Thần, thậm chí thành vật phẩm tích trữ của các quan viên cao cấp và thương gia lương tâm đen tối, mỗi khi ban đêm buông xuống, là có lượng lớn phần tử buôn lậu không biết là từ nơi nào chui ra tụ tập trong bóng tối, thương thảo các chủng loại và giá cả hàng hóa ở chợ đen.

Mỗi lần Ngu Mạn Ái xuất hiện ở trước mặt Mễ Nặc Tư Lương Cách thì luôn là khuôn mặt rạng ngời, nụ cười thường trực, mỗi một lần như thế là Mễ Nặc Tư Lương Cách liền biết rằng bất kể là thương đoàn mậu dịch Đông Hải Đường hay là quân Lam Vũ đều kiếm được đầy bát đầy chậu. Có đám người Phất Lai Triệt suất lĩnh hạm đội hải quân quân Lam Vũ hộ tống đường biển, những con thuyền buôn lâu qua lại địa khu Mỹ Ni Tư đông nghìn nghịt chen kín bờ biển phía đông đế quốc Đường Xuyên, lấy giá cả cao vút đem vật tư đế quốc cần không ngừng đưa vào nội địa. Đế quốc Đường Xuyên biết như vậy không khác gì uống thuốc độc giải khát, nhưng cũng chỉ đành mắt nhắm mắt mở cho qua, nếu không thực sự chỉ còn nước chờ chết mà thôi.

Lời mời miệng Mễ Nặc Tư Lương Cách tham dự hội triều là do chính đại thần bộ ngoại giao Đường Tư đưa tới, là do bản thân hoàng đế Đường Minh quyết định.

Mặc dù tình hình chiến đấu của đế quốc Đường Xuyên ngày càng sa sút, nhưng khi Đường Tư tới vẫn tỏ ra rất cao ngạo, giống như Mễ Nặc Tư Lương Cách chỉ là lão nhà quê từ bên trong vùng núi tới thành thị không hiểu chuyện đời vậy, không có một chút tôn trọng nào để nói, thậm chí hắn còn không hề che dấu sự căm ghét và phẫn nộ đối với quân Lam Vũ, mỗi lần nhắc tới Dương Túc Phong, đều dùng từ "cái kẻ kia" để thay thế.

Trong lòng Mễ Nặc Tư Lương Cách hiểu rõ, tất cả những biểu hiện này của Đường Tư đều có duyên cớ từ Dương Túc Phong. Dương Túc Phong đã nhiều lần làm hắn xấu mặt, nên đương nhiên hắn ghi hận trong lòng, Mễ Nặc Tư Lương Cách cũng chẳng thèm tử tế với hắn y như vậy, cứng rắn đáp trả mỗi một lời nói của hắn, trong lòng cũng đang cười lạnh, ông ta căn bản không biết Đường Tư tới lúc này rồi còn có lý do gì miệt thị quân Lam Vũ nữa.

Đường Tư nói với Mễ Nặc Tư Lương Cách, hoàng đế Đường Minh sẽ đơn độc hội diện với ông ta sau khi buổi triều sớm kết thúc.

Mễ Nặc Tư Lương Cách mặt không chút tình cảm chấp thuận.

Buổi triều sớm của đế quốc Đường Xuyên diễn ra rất sớm, thường thường lúc trời vừa mới sáng thì đã tiến hành rồi. Hiển nhiên, điều này bất kể là đối với bản thân hoàng đế hay là đối với các đại thần tới tham dự hội triều mà nói đều là chuyện vô cùng thống khổ. Trước khi máy truyền hình xuất hiện, thì giải trí ban đêm của con người cơ bản đều liên quan tới nữ nhân, hơn nữa mỗi một người có tư cách tham dự triều hội, đều có vô số nữ nhân ở bên cạnh. Nếu bắt bọn họ mỗi ngày sáng sớm từ trên bụng nữ nhân bò xuống, xông pha gió lạnh buốt xương thậm chí là mưa gió chạy tới hoàng cung, tham gia một cuộc triều hội không hề có ý nghĩa gì, thực sự là một chuyện thống khổ không nói lên lời.


/769

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status