Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 263

/769


Tô Phỉ Thải Vi gần đây rảnh rỗi buồn chán chuẩn bị kiếm chút việc để làm, đã bí mật tham gia vào trong chiến dịch tranh trừ phản động oanh oanh liệt liệt của đế quốc Đường Xuyên, nàng cố ý sai người thổi phồng quy mô và thủ đoạn của chiến dịch thanh trừ, còn hư cấu ra một cái danh sách gọi là những người triều định chuẩn bị động thủ thanh trừ, vô cùng thần bí, làm cho lòng người hoảng loạn, sau đó thông qua thương đoàn mậu dịch Đông Hải Đường đem tài sản của những người có trên danh sách này chuyển tới Mỹ Ni Tư.

Phương pháp này quả thực là giết người không dấu vết, lặng lẽ thu được vô số tài chính phát triển từ nội địa đế quốc Đường Xuyên, hơn nữa bản thân còn kiếm được phí thủ tục cực hời, đồng thời rút sạch gốc rễ của đế quốc Đường Xuyên, nhất cử tam tiện. Mà quân Lam Vũ phải bỏ ra, cùng lắm chỉ là một số truyền đơn mà thôi, bởi vì tài nguyên tiền bạc và lợi nhuận cực lớn ở trong đó, nên tới ngay cả chủ nhiệm của tài chính và dự toán ủy viên hội là Tài Băng Tiêu cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, cảm khái trên đời nà đúng là có chuyện bánh từ trên trời rơi xuống.

Vì để thuận lời rút đi tài chính của đế quốc, lực lượng quân sự của quân Lam Vũ cũng phối hợp đầy đủ, rất nhiều quan viên đế quốc ở bờ biển phía đông đế quốc Đường Xuyên thực tế đã đầu kháo quân Lam Vũ rồi, hạm đội quân Lam Vũ do đám Phất Lai Triệt và Tô Chẩm Thư suất lĩnh, có việc hay không cũng tuần tra trên mặt biển biển bờ phía đông, thỉnh thoảng còn phái mấy chục thủy thủ võ trang đầy đủ lên bờ, tiến hành uy hiếp dụ dỗ với những quan viên ở đây, chấp nhận thu tiền thì do Đông Hải đường cung cấp tiền hối lộ, không chịu thu tiền thì bí mật giết chết. Trong cái thời buổi binh hoang mã loạn này một ngày bị chết mấy người thực sự là quá bình thường, chẳng còn cách nào khác, bọn họ chỉ đành bí mật đầu kháo quân Lam Vũ, tạo ra những điều kiện thuận lợi nhất để quân Lam Vũ đem nhân viên và tài chính trong đội địa đế quốc rút đi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com

Nhưng quan viên cao cấp triều đình ở đây đã rất lâu không có tin tức tới từ bờ biển phía đông rồi, càng không biết rằng quân Lam Vũ đang tiến hành thủ đoạn xấu xa, Đường Minh từ từ thở dốc, âm trầm nói: "Đây là đợt hành động thanh trừ phản đảng mới nhất, các vị ái khanh phải phối hợp. Nguyên tắc của bộ nội vụ sẽ không hàm oan cho một người tốt nào, cũng sẽ không buông tha cho một kẻ xấu nào, công bằng chấp pháp, làm việc nghiêm khắc, nếu ai cảm thấy mình bị oan uổng, có thể khiếu nại với trẫm."

Tất cả các vị đại thần phía dưới đều im lặng không nói, bày ra bộ dạng cúi đầu nghe chỉ bảo.

Lại càng có kẻ vô sỉ nịch bợ Đường Minh đưa ra quyết sách anh minh quyết đoán.

Nhưng ai cũng hiểu rằng, những điều Đường Minh nói bất quá chỉ là lời hình thức mà thôi, nếu như bộ nội vụ chú ý tới mình rồi, thì đâu ra còn có cơ hội khiếu nại? Hôm nay Đường Lê không biết vì nguyên nhân gì mà bị triệu hồi về, nên mới có cơ hội phát biểu ý kiến của mình. Nhưng trên thực tế, ý kiến của hắn còn chưa phát biểu xong đã bị kéo đi rồi, song tin tưởng rằng sau khi trải qua lần giáo huấn này, triều đình làm việc gì cũng sẽ càng thận trọng hơn, sẽ không xuất hiện chuyện bất ngờ giống như Đường Lê nữa, tới khi đó, thì ai còn dám nói mình có cơ hội khiếu nại.

Bị bóng đen thanh trừ phản đảng cực lớn bao phủ, các đại thân có mặt ở đây đã không còn muốn lên tiếng nữa rồi, mỗi một người đứng ở nơi này, đều lăn lộn trên quan trường, đều biết rất rõ ràng đạo lý nói càng nhiều sai sai càng lắm, chưa tới thời khắc cuối cùng, thì tuyệt đối sẽ không ra mặt lên tiếng. Hiện giờ ở dưới tình huống này, càng sẽ không ra mặt khơi chuyện ra nữa rồi.

Đường Minh tựa hồ có chút bất mãn với không khí hiện trường, bất quá cũng không nói thêm điều gì, ông ta chỉ chầm chậm quét mắt qua tất cả mọi người một lượt, rồi mới nói một cách yếu ớt: "Hôm nay trẫm triệu tập mọi người tới, chủ yểu là để thảo luận chuyện liên quan thập tứ công chúa tới địa khu Mỹ Ni Tư, trưng cầu qua ý kiến của các vị ái khanh, xem xem rốt cuộc là có đi hay là không đi. Trẫm có lời nói trước, bất kể hôm nay nói gì, trẫm đều sẽ không để lòng, càng sẽ không trị tội, mọi người có thể nghĩ gì nói nấy."

Đường Minh dừng lại mội chút, tựa hồ đang quan sát phản ứng của mọi người, tựa hồ đang gom góp sức lực, qua một lát Đường Minh mới tiếp tục chậm chạp nói: "Mễ Nặc Tư Lương Cách ai khanh, khanh là đại biểu Dương Túc Phong phái tới, khanh có cách nhìn thế nào đối với chuyến đi tới Mỹ Ni Tư của thập tứ công chúa?"

Mễ Nặc Tư Lương Cách không cần suy nghĩ đáp ngay lập tức: "Nhân dân dưới sự quản hạt của phủ đại đô đốc Mỹ La, đã nghe phương danh của thập tứ công chúa từ lâu, chỉ hận cách trăm núi ngàn sông, không có duyên thấy được, nếu như công chúa nguyện ý tới địa khu Mỹ Ni Tư, sẽ là vinh quang vô thượng của nhân dân địa khu Mỹ Ni Tư, bất kể là Phong lĩnh hay là người dân đều mong chờ vô cùng, thần dám đám bảo sẽ dùng nghi lễ với quy cách cao nhất hoan nghênh công chúa tới địa khu Mỹ Ni Tư. Chuyện ăn ở nghỉ ngơi của công chúa ở địa khu Mỹ Ni Tư sẽ không khác chút gì ở kinh đô Ni Lạc Thần."

Đường Minh hài lòng gật đầu, cười khà khà nói: "Vậy thì tốt, trẫm còn cho rằng các ngươi không hoan nghênh chứ! Trước đó ba lần bốn lượt các ngươi còn cho rằng trẫm dùng thập tứ công chúa để uy hiếp các người, ài, mặc dù Dương Túc Phong trẻ tuổi tài cao, nhưng một số việc làm của y đúng là làm cho trẫm hiểu lầm. Bất quá những điều này đều không can hệ gì cả, chỉ cần y một lòng vì nước, là lòng trẫm hài lòng rồi."

Mễ Nặc Tư Lương Cách miệng cười mặt không cười nói: "Xin bệ hạ yên lòng, quân Lam Vũ vĩnh viễn là một bộ phận không thể tách rời của lực lượng vũ trang đế quốc Đường Xuyên, vĩnh viễn vì đế quốc Đường Xuyên mà hăng hái chiến đấu, đây là điều không cần nghi ngờ, có nhật nguyệt chứng giám cho tấm lòng này.

Bê ngoài ông ta nói đường đường chính chính, lời lẽ nghiêm nghị, nhưng trong lòng lại cười lạnh, hiểu lầm cái gì? Vĩnh viễn đều sẽ không có hiểu lầm, Dương Túc Phong không hiểu lầm triều đình, triều đình cũng vĩnh viễn không hiểu lầm Dương Túc Phong, mọi người đều là kẻ địch hiểu ngầm với nhau, chỉ có điều hiện giờ tình thế bức ép, triều đình tạm thời không thể không bỏ thể diện xuống mà thôi, một khi phục hồi trở lại, sợ rằng hai bên sẽ lập tức gặp nhau bằng binh đao rồi.

Thập tứ công chúa tất nhiên là một đóa hoa hồng xinh đẹp, nhưng gánh nặng mang trên người lại quá nhiều.

Những đại thần khác nghe thấy Đường Minh đã chịu xuống nước, trong lòng đều hiểu, chuyến đi tới địa khu Mỹ Ni Tư đã chính thức được lên kế hoạch rồi, rất nhiều quan viên triều đình cấp bậc hơi thấp một chút đều len lén thở phào một tiếng, may mắn cho bản thân còn sống tới ngày nay. Sau khi thập tứ công chúa tới địa khu Mỹ Ni Tư, bất kể là như thế nào, quân Lam Vũ cũng phải nể chút thể diện của nàng, mau chóng phái quân đổ đổ bộ lên nội địa đế quốc Đường Xuyên, hiệp trợ kháng cự quân đội nước Mã Toa, nếu hôm nay thập tứ công chúa đã tới được địa khu Mỹ Ni Tư, có lẽ ngày mai thôi là quân Lam Vũ đã có thể xuất hiện ở phụ cận kinh đô Ni Lạc Thần rồi.

Thế nhưng khi bọn họ vẫn còn đang cao hứng thì nghe thấy thượng thư bộ pháp vụ Bác Sơn lớn tiếng nói: "Hoàng đế bệ hạ, thần cảm thấy chuyến đi tới Mỹ Ni Tư của thập tứ công chúa vẫn phải bàn bạc kỹ hơn."

Tiếng nói của hắn rất lớn, hơn nữa tỏ ra có chút gấp gáp, giống như nhịn lắm rồi mới nói ra, khiến cho đại bộ phận quan viên bất giác quay đầu lại nhìn hắn, một số quan viên tỏ ra vừa ngạc nhiên vừa tức giận, chuyến đi tới Mỹ Ni Tư của thập tứ công chúa nhìn qua đã là chuyện chắc như đinh đóng cột rồi, hiện giờ lại nhảy ra một kẻ làm loạn, đúng là chán sống rồi, bất quá bọn họ nhìn thấy người nói chuyện là thượng thư bộ pháp vụ gần đây rất được sủng ái, lập tức liền không còn muốn mở miệng phản bác nữa.

Mễ Nặc Tư Lương Cách không cần nhìn Bác Sơn cũng đã biết rằng vở kịch ngày hôm nay đã mở màn rồi. Ông ta vốn đã cảm thấy buổi triều hội hôm nay chính là một vở kịch, một vở kịch dày công diễn cho mình xem, sau đó thông qua miệng của mình chuyển tới phía Dương Túc Phong và quân Lam Vũ, bất kể vở kịch này do kẻ nào diễn xướng, thì kết quả cuối cùng cũng đều là muốn từ quân Lam Vũ đổi lấy một số lợi ích mang tính thực chất. Cho dù mỗi câu đều có thể nói hết sức đường hoàng, chính khí dào dạt, nhưng Dương Túc Phong và Mễ Nặc Tư Lương Cách đều là gà ăn sâu phát sáng, trong lòng hiểu rất rõ, thập tứ công chúa có đi tới Mỹ Ni Tư hay không thực sự không sao cả, đế quốc cần là sự viện trợ của quân Lam Vũ.

Chỉ có điều địa khu Mỹ Ni Tư hiện giờ đã chẳng phải là địa khu Mỹ Ni Tư trước kia nữa, cái thời đại mà đế quốc tùy ý mở miệng ra là có thể lấy được lượng lớn vật tư của địa khu Mỹ Ni Tư đã qua lâu rồi. Quân Lam Vũ vào thời gian một năm trước ở quá khứ đã từng rõ ràng cự tuyệt yêu cầu liên quan tới việc cung cấp không hoàn trả vật tư của đế quốc, hiện giờ đế quốc không thể không dùng một loại phương pháp khác, là dùng thể diện của thập tứ công chúa ra đổi số vật tư này.

Thế nhưng, cho dù là triều đình dùng thập tứ công chúa ra để đổi vật tư, nhưng Dương Túc Phong cũng không chấp nhận rõ ràng, Đường Minh cố ý đạo diễn ra vở kịch này chính là muốn nói cho quân Lam Vũ biết, không có vật tư, thì thập tứ công chúa sẽ không dễ dàng tới địa khu Mỹ Ni Tư, Dương Túc Phong ngươi suy nghĩ cho kỹ đi.

Quả nhiên, hoàng đế Đường Minh tựa hồ cảm thấy Bác Sơn có chút đường đột, hơi do dự một chút, tựa hồ muốn chỉ trích sự vô lễ của hắn, nhưng cuối cùng chỉ cau mày lại, chầm chậm nói: "Bác Sơn ái khanh, khanh không thể làm việc theo cảm tính."

Bác Sơn thể hiện ra bộ dạng hiên ngang lẫm liệt một lòng vì việc công, ngang nhiên đưa ngón tay ra chỉ vào Mễ Nặc Tư Lương Cách, tức giận nói: "Bệ hạ, thần cảm thấy công lao của Dương Túc Phong và quân Lam Vũ còn xa mới đáng được thập tứ công chúa tự mình tới thăm hỏi. Quân Lam Vũ mặc dù ở địa khu Mỹ Ni Tư kiến công lập nghiệp, nhưng đó chỉ là vùng đất dã man, cách cơ nghiệp của nước ta một vạn tám nghìn dặm. Nhưng mà bây giờ, kẻ địch đang vây công thủ đô của nước ta, mà cái bóng của quân Lam Vũ cũng chẳng nhìn thấy…"

Bác Sơn nói rất lưu loát, tiến hành chỉ trích công kích quân Lam Vũ, còn Mễ Nặc Tư Lương Cách nhắm luôn mắt lại dưỡng thần.

Hạng bản lĩnh này là ông ta học được từ chỗ Dương Túc Phong, đối với đề tài mà mình không thấy hứng thú, có thể coi như là tai điếc.

Loáng thoáng hình như ông ta còn nghe thấy phía sau Bác Sơn có mấy quan viên triều đình khác tiến hành dùng từ ngữ chỉ trích quân Lam Vũ một cách mãnh liệt, những quan viên triều đình này vừa nhìn biểu hiện của Bác Sơn là biết hắn đã được Đường Minh đặt kế, cố ý đi ra diễn kịch, bọn họ làm sao dám không phối hợp? Mặc dù một số người cảm thấy mình công khai chỉ trích quân Lam Vũ và Dương Túc Phong ở trước mặt Mễ Nặc Tư Lương Cách có thể mang tới hậu quả không thể tượng tượng được về sau, với tính cách của Dương Túc Phong, khẳng định là ân oán phân minh. Nhưng dưới ánh mắt của bao nhiêu con người nếu như không phát ngôn công kích quân Lam Vũ, sợ rằng lập tức bị bộ nội vụ điều tra, đãi ngộ mất đầu sung quân soát nhà bất kể lúc nào cũng có thể nghĩ được.

Chỉ có mình Minh Sơn Quế trầm mặc không nói.

Đột nhiên, Mễ Nặc Tư Lương Cách nghe thấy Bách Sơn gọi tên của mình, lớn tiếng chất vấn: "Vì sao quân Lam Vũ lại rụt cổ ở địa khu Mỹ Ni Tư? Vì sao không thật mau chóng tới nội địa đệ quốc tham dự cuộc kháng chiến vĩ đại? Vì sao quân Lam Vũ thà tiến vào vương quốc Y Lệ Nạp cũng không muốn đổ bộ lên Ngân Xuyên đạo của đế quốc…"

Hắn hỏi liền một hơi sau cái vì sao, khẩu khí hùng hổ uy hiếp, tư thế bề trên dường như muốn xé xác Mễ Nặc Tư Lương Cách ra vậy.

Mễ Nặc Tư Lương Cách dường như căn bản không nghe thấy Bác Sơn chửi bời cái gì, chỉ thờ ơ hờ hững nói: "Ta đã chuyển đạt ý tứ của Phong lĩnh rồi, quân Lam Vũ sẽ đổ bộ vào năm sau…"

Bác Sơn vỗ đùi, nổi giận đùng đùng quát tháo: "Năm sau! Năm sau còn đổ bộ cái rắm gì nữa! Năm sau thì con mẹ nó kinh đô Ni Lạc Thần cũng không còn nữa rồi."

Mễ Nặc Tư Lương Cách trợn mắt lên, nhìn xoáy vào hắn, con ngươi đảo vòng quanh, nhún vai bất đắc dĩ nói: "Nếu như quân đội đế quốc tới ngay cả chống đỡ tới năm sau cũng không được, như vậy cho dù ngay bây giờ quân Lam Vũ tiến vào nội địa đế quốc cũng chẳng chống lại được công kích của nước Mã Toa, sức chiến đấu của chúng tôi cho dù có mạnh mẽ hơn nữa cũng là một cây chẳng chống vững nhà! Tướng quân Đường Lan, ngài thấy thế nào?"

Đường Lan có chút bất mãn nhìn Bác Sơn chằm chằm, ngữ khí có chút lạnh lùng: "Ai nói quân đội đế quốc không thể chống cự được tới năm sau?"

Đám Thượng Quan Lâm Và Dương Long Thành cũng biểu lộ ra ánh mắt không tốt lành gì với Bác Sơn.

Tới ngay cả hoàng đế Đường Minh tựa hồ cũng cảm thấy lời của Bác Sơn phạm vào kỵ húy, sắc mặt trở nên rất khó coi.

Bác Sơn lúc này mới ý thức được vừa rồi câu nói kia của mình đã vô hình trung đắc tối với quân đội của cả đế quốc, hơn nữa còn mạo phạm kỵ húy của Đường Minh, trong lòng lạnh buốt, lập tức im lặng không nói, nhưng sắc mặt đỏ bừng, cuối cùng hắn cũng hiệu ra, Mễ Nặc Tư Lương Cách chẳng phải là hạng dễ bị bắt nạt, nếu như Dương Túc Phong dám ủy phái ông ta tới kinh đô Ni Lạc Thần, thì đã tin tưởng vào tài ăn nói và bãn lĩnh của ông ta rồi, không ngờ mình quả nhiên bị ông ta lặng lẽ chơi cho một vố.

Ánh mắt Đường Minh âm u nhìn qua Đường Lan.

Đường Lan suy nghĩ rồi nói: "Quân đội đế quốc mặc dù hiện giờ gặp phải một số khó khăn nhất định, nhưng cùng với chiến tuyến của kẻ địch ngày càng kéo dài, chiến tuyến của quân ta ngày càng rút ngắn, lực lượng tăng giảm đôi bên có lợi cho quân ta, vì thế…"

Đại khái là không ngờ rằng Bác Sơn có thể phạm vào sai lầm ngây thơ đến như vậy, cho nên công tác lấp chỗ hỡ của Đường Lan trở nên vô cùng gian khổ, hắn ta phải vãn hồi lại thể diện mất đi từ lâu cho đế quốc, để tránh làm cho Dương Túc Phong và quân Lam Vũ càng thêm coi thường đế quốc, hắn không thể không lần lượt phân tích chỗ mạnh và chỗ yếu của quân đội Đường Xuyên, phân tích ưu điểm và khuyết điểm của quân đội nước Mã Toa, hơn nữa còn lựa cái tốt tránh cái xấu. Dưới tình huồng tiền tuyến đại bại, phải trợn mắt nói dối đúng là một chuyện rất khốn khổ, bất quá Đường Lan coi như không phụ sự trông đợi của mọi người, nói ra một phen những lời đường đường chính chính.

Nói tóm lại ý tứ của Đường Lan là, quân đội đế quốc Đường Xuyên mặc dù hiện giờ gặp phải tổn thất cực lớn, hiện giờ cũng tồn tại rất nhiều khó khăn. Nhưng, quân đội Đường Xuyên vẫn không thể nghi ngờ gì là chiến thắng nước Mã Toa, hơn nữa thu phục được tất cả quốc thổ, quân Lam Vũ có tham gia cuộc chiến ở đế quốc hay không, cũng không có tác dụng mang tính quyết định với thắng lợi của cuộc chiến, tối đa là chỉ gia tăng quá trình chiến tranh mà thôi.

Những quan viên khác lập tức luôn mồm phụ họa, trên điện Thái Hòa tràn ngập một không khí lạc quan, tựa hồ có một số quan viên thực sự tin tưởng từ trong lòng rằng, cho dù quân Lam Vũ có không tới, thì đế quốc Đường Xuyên thắng lợi cũng là sự thực chắc như định đóng cột. Một số người khác mặc dù cảm thấy khả năng không cao lắm, nhưng cũng mong đợi loại ảo giác này có một ngày trở thành sự thực.

Vì thế Mễ Nặc Tư Lương Cách lại nhắm mắt lại dưỡng thần, trong lòng suy nghĩ tới nhiệm vụ mà đám Tri Thu gánh vác.

Vào hai ngay trước, chỗ Mễ Nặc Tư Lương Cách bí mật tới năm người xa lạ, bọn họ chính là từ vương quốc Y Lệ Nạp tiến vào biên cảnh đế quốc Đường Xuyên, phải vòng một vòng lớn mới tới được phụ cận kinh đô Ni Lạc Thần, năm đội viên của đội đột kích Bạo Hùng thuộc trung đoàn thứ tư hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ, dưới dự chỉ huy của tiểu đội trưởng Vũ Văn Nghiệt đã thành công xâm nhập vào kinh đô Ni Lạc Thần đồng thời liên hệ được với Tri Thu.


/769

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status