Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 267

/769


Thống kê sơ qua một chút, đội hình thuẫn bài do nước Mã Toa tạo thành chỉ có mười mấy cái, điều này nói rõ trong quân đội nước Mã Toa tấn công Bảo Ứng phủ, binh sĩ đủ điều kiệu để lập nên đội hình lá chắn này cũng không nhiều lắm, nhưng mười mấy đội hình lá chắn này đối với cung tiễn thủ Thanh Nhan Phi Ưng đã là uy hiếp trí mạng rồi. Dưới sự phòng ngự kín kẽ của lá chắn quân địch, cung tiễn của Thanh Nhan Phi Ưng căn bản không thể tìm được khe hở, cho dù từ trên không trung bắn xuống, cũng không thể làm tổn thương kẻ địch một cách hữu hiệu. Một khi để cho đội hình lá chắn của kẻ địch di động tới khách sạn trên núi, thì hậu quả không thể tưởng tượng được.

Muốn đối phó với đội hình lá chắn này, thì phải dùng cứng chọi cứng, sử dụng đội ngũ trường thương hoặc là biện pháp lăn đá tảng và thanh gỗ, nhất là hiện giờ ở thế bên trên, lăn những thứ vũ khí phòng thủ hạng nặng như gỗ đá có thể phá hủy một cách hiệu quả đội hình thuẫn bài của kẻ địch. Đáng tiếc là khách sạn trên núi dù sao cũng chẳng phải là căn cứ chiến lược, căn bản là không có những thứ này, cho dù dỡ mấy cây xà nhà xuống, thì cũng không đủ trọng lượng.

Tiết Bối Nhĩ không còn cách nào khác nói: "Súng rãnh xoắn, súng rãnh xoắn bắn đi."

Lác đác các tay súng của quân đội đế quốc Đường Xuyên lần lượt bóp cò, đạn bắn lên trên lá chắn, tóe lên những tia lửa rực rỡ. Rất rõ ràng là lá chắn mà đội hình lá chắn của quân đội nước Mã Toa chọn để sử dụng có đủ năng lực để chống lại được đạn của súng rãnh xoắn, ngẫu nhiên có đạn xuyên qua được khe hở của lá chắn, bắn hạ được một binh sĩ của nước Mã Toa, nhưng đối với cả đội hình lá chắn lại không có được ảnh hưởng rõ rệt lắm. Đội ngũ bảy bảy bốn mươi chín người, nếu như không phải đồng thời có trên ba binh sĩ ngã xuống, thì sẽ không thể sinh ra ảnh hưởng đối với sự ổn định của nó.

Đội hình lá chắn của nước Mã Toa vẫn từng bước từng bước ép tới gần, mặc dù công tác chậm chạp, nhưng lại mang theo sự uy hiếp cực lớn, nhất là uy hiếp đối với tâm lý. Binh sĩ của quân đội đế quốc Đường Xuyền nằm sau tường đất, trơ mắt ra nhìn kẻ địch tới gần, nhưng lại không có biện pháp kháng cự hữu hiệu. Môi của Tiết Bối Nhĩ gần như cắn toét ra máu, nhưng không biết phải sắp xếp binh sĩ kháng cự như thế nào.

Điệp Phong Vũ trầm tĩnh quát: "Trừ Thanh Nhan Phi Ưng ra, tất cả những người khác lập tức xếp thành đội hình trường thương.

Nàng hạ lệnh có các binh sĩ của quân đội Đường Xuyên lần lượt kề sát nhau, bắt đầu xếp nên đội hình trường thương. Trận trường thương chính là một biện pháp khác đề đối phó với đội hình lá chắn, là biện pháp trong lúc không có biện pháp, đơn thuần là chống chọi dựa vào thể lực và ý chí của đôi bên. Điệp Phong Vũ rất nhanh phát hiện ra, là không có đủ lá chắn, quan binh do nàng suất lĩnh, mang theo vũ khí đại bộ phận là súng rãnh xoắn, rất nhiều người thậm chí ngay cả khôi giáp cũng không trang bị, thì càng chẳng cần nói tới lá chắn nặng nề nữa.

Khó khăn lắm cuối cùng cũng gom đủ lá chắn cần thiết cho một đội hình, dưới sự đích thân chỉ huy của Điệp Phong vũ, đội hình trường thương bắt đầu di động, chầm chậm va chạm vào đội hình lá chắn của quân đội nước Mã Toa xông lên phía trên cùng, tiếng lá chắn va đụng vào lá chắn nặng nề mà mạnh mẽ.

Trái tim của đám người thập tứ công chúa lập tức vọt lên tận cổ họng, kinh hãi run rẩy nhìn quang cảnh trước mắt. Đọc Truyện Online Tại TruyệnYY

Trường thương của hai bên đột nhiên đều từ đằng sau lá chắn thò ra, sau đó va đụng dữ dội vào nhau.

Rầm!

Đội hình của quân đội Đường Xuyên bị quân đội nước Mã Toa hung hãn xô tan, các binh sĩ người thì lùi lại, người thì ngã xuống, trong chớp mắt chết thảm dưới trường thương của đối phương. Có mấy người động tác nhanh xoay người bỏ chạy, cũng bị tên của cung tiễn thủ nước Mã Toa truy sát, không còn ai sống sót.

Tiết Bối Nhĩ chỉ đành thở dài.

Từ thể lực và ý chí mà nói, quân đội Đường Xuyên căn bản không thể dùng cứng chọi cứng với quân đội nước Mã Toa như vậy.

Điệp Phong Vũ có chút không cam tâm cau mày lại, muốn bắt đầu tổ chức trở lại đội hình.

Nàng lạnh lùng quát: "Thanh Nhan Phi Ưng, đổi trường thương, xếp trường thương trận!"

Tiết Bối Nhĩ than thở nói: "Không thể…"

Thanh Nhan Phi Ưng chú trọng vào tiễn thuật hơn người, động tác linh hoạt, phản ứng mau lẹ, nếu để bọn họ xếp đội hình trường thương, há chẳng phải là dùng sở đoản của mình đi đấu với sở trường của quân địch sao? Huống chi thể lực của Thanh Nhan Phi Ưng cũng chẳng phải là hết sức hơn người, cũng không nắm chắc có thể chiến thắng được quân địch, huống chi nữa là cho dù thắng được một đội hình lá chắn của quân địch thì mười mấy cái đội hình tiếp theo đó phải giải quyết như thế nào?

Nhưng Điệp Phong Vũ vẫn dứt khoát nói: "Đổi trường thương!"

Một số Thanh Nhan Phi Ưng bỏ cung tiễn xuống, thay trường thương và khôi giáp, đồng thời đem lá chắn thu thập được cầm ở trong tay, những chiếc lá chắn nặng nề này đã bị tiêu hao hết ở đội hình vừa rồi, thứ lá chắn mà bọn họ có thể có chính là loại càng đơn giản gọn nhẹ hơn, cái bộ dạng yếu ớt đó, cho dù là đối diện với cũng tiễn thủ của kẻ địch, có thể chống đỡ hữu hiệu hay không cũng còn chưa biết được.

Bất thình lình nghe thấy trong quân đội nước Mã Toa có kẻ hô lớn: "Này! Mỹ nữ, hay là tự nàng tiến lên đi!"

Đám người Tiết Bối Nhĩ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy ở khoảng cách ngoài ba trăm mét, có một tên quan quân nước Mã Toa đầu trọc để mình trần, đứng trên một phiến đá lớn ở trên đường, đang lớn tiếng gào thét về phía bên này. Thân hình của hắn vô cùng to lớn, thể hình phải gấp đôi người thường, hơn nữa chiều cao cũng phải cao hơn người khác tới nửa cái đầu, cơ bắp toàn thân trên dưới không ngừng nảy lên, bên trên mọc đầy lông, trông giống như một con tinh tinh lớn, trong giọng nói của hắn tràn đầy vẻ trọc ghẹo, tức thì khiến cho binh sĩ nước Mã Toa cười rộ cả lên.

Sắc mặt Điệp Phong Vũ tức thì đỏ bừng, ngón tay siết chặt bối kiếm tới trắng bệnh ra, nàng hận nhất là nam nhân trêu đùa mình.

Tên quan quân nước Mã Toa đó múa tít lưỡi búa cực lớn trong tay, lưỡi búa dưới ánh mặt trời phản chiếu ánh sáng chói lòa, làm người ta nhìn thấy vô cùng dữ tợn khủng bố, hắn lại tiếp tục dương dưng đắc ý hô lên: "Để chúng ta làm một trận đại chiến oanh oanh liệt liệt trên giường đi!"

Binh sĩ quân đội nước Mã Toa cũng cười ầm lên.

Lông mày của thập tứ công chúa cũng bắt đầu cau lại.

Điệp Phong Vũ nổi giận đùng đùng cẩm lấy một cây Hổ Bí cung, kéo cung lắp tên, vừa buông tay ra, múi tên rỉ sét liền rời tay bay đi, tên như sao băng, phóng thẳng vào trước mặt tên quan quân kia. Nàng hận không thể bắn xuyên cái miệng của tên đại tinh tinh kia, nhưng tên quan quân nước Mã Toa đó thình lình vung lưỡi búa lên, liền dễ dàng đánh rơi mũi tên. Trên thực tế thì hắn chỉ làm cho ra vẻ mà thôi, bởi vì cung tiễn của Điệp Phong Vũ không thể nào bắn tới khoảng cách ba trăm mét, sớm đã rơi xuống rồi. Nhưng ở góc độ Điệp Phong Vũ mà nói, lại giống như bị lưỡi búa của đối phương đánh rơi vậy, tức thì càng thêm nổi giận, nhưng lại không thể làm được gì.

Tên quan quân nước Mã Toa đó đó cười hô hố một cách cuồng ngạo, dáng vẻ ngông cuồng vung lưỡi búa còn nhỏ máu ở trong tay lên thật cao, lớn giọng nói: "Mỹ nữ, để một lát nữa ta cũng bắn nàng, bắn cho nàng chết đi sống lại…"

Tất cả binh sĩ nước Mã Toa đều bật ra tiếng cười dâm dật.

Điệp Phong Vũ đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, làm cho tất cả những người xung quanh giật bắn mình.

Thế nhưng mọi người còn chưa kịp quan tâm tới Điệp Phong Vũ thì nghe thấy tiếng cười của tên quan quân trọc đầu kia ngưng bặt, giống như bị người ta bóp nghẹt ở giữa, làm người ta cảm thấy ngạc nhiên, thấy khá quái dị.

Đám người thập tứ công chúa quay đầu lại, nhưng thấy trên cái đầu trọc lóc của tên quan quân kia tựa hồ có giọt máu rỉ ra.

Lúc này, tựa hồ có một tiếng súng rất đặc biệt truyền tới chiến trường, mỗi một người đều có thể nghe thấy, đây không phải là tiếng súng rãnh xoắn bình thường, nhưng rốt cuộc là loại tiếng súng gì, thì ngay cả Tiết Bối Nhĩ cũng không phân biệt được.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của rất nhiều người, tên quan quân nước Mã Toa kia hoang mang đưa tay lên sờ trán của mình, phát hiện ra trên ngón tay đã có dính máu, vì thế hắn lại đưa ngón tay sờ tới vị trí nhỏ máu kia, tựa hồ thấy nơi đó có một cái lỗ nhỏ, vì thể hắn tiện thể đút ngón tay vào…

Đoàng!

Mỗi một người đều có thể nghe thấy rõ ràng, con mắt của tên quan quân nước Mã Toa từ từ nở lớn, kéo ngón tay dính máu từ trong đầu của mình ra, để ở trước mắt, sau đó trong cổ họng kêu lên một tiếng quái dị, ngã ngửa người từ trên tảng đá xuống, ngã nhào xuống trên đường, đã không còn sự sống nữa. Khi hắn ngã xuống, lưỡi búa trong tay hắn cũng rơi xuống theo, vừa vặn đập trúng ngực hắn, vì thế tức thì trở thành một đống máu thịt bầy nhầy.

Có lẽ là tình cảnh quá sức quỷ dị, mỗi một người có mặt ở đó đều ngây ra như phỗng, bọn họ đều mang theo ánh mắt ngạc nhiên mà sợ hãi nhìn tên quan quân nước Mã Toa không biết vì sao mà ngã xuống kia. Tới ngay cả đám người thập tứ công chúa, Điệp Phong Vũ, Tiết Bối Nhĩ cũng ngây hết cả ra, nhìn cảnh tượng trước mắt với vẻ không thể tin được, cũng giống như tất cả binh sĩ nước Mã Toa, bọn họ cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Chỉ có Mễ Nặc Tư Lương Cách quay đầu lại nhìn về phía sau, nhìn thấy trên nóc phòng cao nhất của khách sạn trên núi có thêm vài người, tựa hồ chính là các đội viên của hải quân lục chiến đội và Vũ Văn Nghiệt, trong đó súng ngắm Già Lan Mã trong tay của một đội viên hải quân lục chiến đội còn bốc khói xanh. Hẳn là bọn họ đã nằm trên nóc nhà một đoạn thời gian không ngắn rồi, tới tận bây giờ mới ra tay, bất quá vừa ra tay liền chấn động toàn trường.

"Đây chính là ma pháp sao?" Thập tứ công chúa lẩm bẩm nói.

Mễ Nặc Tư Lương Cách xoay người lại, ôn hòa nói: "Không phải, là người của Phong lĩnh, bọn họ tới là để bảo vệ công chúa."

Thập tứ công chúa còn chưa phản ứng lại, lẩm bẩm hỏi: "Dương Túc Phong ư? Y ở đâu?"

Mễ Nặc Tư Lương Cách hiền hòa đáp: "Bộ hạ của Phong lĩnh ở ngay gần đây…?"

Thình lình nghe thấy vậy Điệp Phong Vũ vừa cả kinh vừa tức giận: "Dương Túc Phong ở ngay gần đây?"

Mễ Nặc Tư Lương Cách nhún vai, hờ hững đáp: "Phong lĩnh không ở đây, những người Phong lĩnh phái tới ở đây."

Điệp Phong Vũ hồ nghi nhìn xung quanh, lại nhìn người ở trên nóc nhà, chăm chú nhìn bọn họ hồi lâu, tựa hồ cũng phát giác ra chỗ không tầm thường của bọn họ, nửa tin nửa ngờ hỏi: "chỉ bằng mấy người bọn họ?"

Mễ Nặc Tư Lương Cách gật đầu: "Tạm thời chỉ có mấy người bọn họ."

Tiết Bối Nhĩ tức thì thất vọng vô cùng, đau khổ nói: "Bằng vào mấy người này ư?"

Nhưng lại nghe thấy có người lạnh lùng đáp: "Mặc dù chỉ có mấy người bọn họ, nhưng đã đủ đối phó với đội hình lá chắn của đối phương rồi."

Đám người Tiết Bối Nhĩ quay đầu lầu, nhìn thấy một người trẻ tuổi, tay cầm một khẩu súng Mauser, từ trong khách sạn trên núi đi ra, vừa đi vừa lạnh lùng nói. Chẳng ngờ là tham mưu quân sự Tri Thu mà quân Lam Vũ phái tới kinh đô Ni Lạc Thần nghe ngóng tình hình, nhưng trừ Mễ Nặc Tư Lương Cách ra, nơi này những người khác đều không nhận ra hắn.

Tri Thu nhấc tay hành lễ với thập tứ công chúa, không đợi cho thập tứ công chúa hiểu ra là chuyện gì, đã quay đầu nói với Điệp Phong Vũ: "Phong Vũ tướng quân, phiền cô lệnh Thanh Nhan Phi Ưng chuẩn bị cung tiễn, người của chúng tôi phụ trách phá trận hình lá chắn của đối phương."

Điệp Phong Vũ nhìn Tri Thu ở trước mắt như một tên ngốc, nửa tin nửa ngờ cau mày lại không nói gì cả.

Tri Thu trầm tĩnh nhắc lại một lần lời vừa rồi, trong lời nói mang theo khẩu khí mạnh mẽ gần giống như ra lệnh.

Điệp Phong Vũ nhìn hắn, sắc mặt có chút khinh miệt, nàng căn bản không tin Tri Thu có bản lĩnh có thể đánh tan trận hình lá chắn của nước Mã Toa.

Tri Thu đang muốn nói gì đó, thì nghe thấy bên tai truyền tới tiếng súng đoàng một tiếng, nặng nề mà đanh gọn giống y hệt như tiếng súng vừa rồi, hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trận hình của nước Mã Toa đi ở phía trên cùng rõ ràng là rối loạn một chút, lá chắn phía trên cùng lộ ra mấy khe hở, phải mất thời gian ba giây mới khép kín trở lại, trên con đường mà bọn chúng đi qua, lưu lại một thân thể đang đau đớn giãy dụa.

Có thời gian ba giây này đủ cho Thanh Nhan Phi Ưng bắn ra hai lượt cung tiễn rồi.

Tri Thu lạnh lùng nói: "Phong Vũ tướng quân, người của cô nên chuẩn bị đi."

Tiết Bối Nhĩ kinh ngạc nhìn cảnh tượng ở trước mắt, không hiểu nguyên cớ, ngược lại thập tứ công chúa tựa hồ nhận ra điều gì, quay đầu lại chú tâm nhìn mấy đội viên của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ ở trên nóc nhà, nhưng ánh mặt trời chói mắt. Nàng cũng không nhìn rõ ràng lắm, chỉ cảm thấy tất cả những thứ mình nhìn thấy tựa hồ xưa nay chưa từng thấy qua.

Điệp Phong Vũ đang muốn mở miệng, nhưng lại nghe thấy bên tai liên tục có mấy tiếng súng đoàng đoàng đoàng, trận hình nước Mã Toa xông lên phía trên cùng tức thì rối loạn hết cả lên, những tên binh sĩ Mã Toa kêu thảm rồi ngã xuống mặt đất, người ở phía sau ùa tới, mấy tên binh sĩ nước Mã Toa bị ngã xuống, lá chắn nặng nề rơi đập lên thương binh nằm trên mặt đất, tức thì gây nên tiếng gào thảm thiết như tiếng giết lợn. Có tên bắp chân bị lá chắn nặng nề đè nát, cả trận hình trong chớp mắt đã tan ra, còn lại mấy tên binh sĩ nước Mã Toa không bị thương cầm lá chắn và trường thương hoang mang luống cuống đứng ngây ra đó, không biết rốt cuộc là nên tiến lên hay là nên rút lui.

Điệp Phong Vũ không còn do dự nữa, lập tức ra lệnh Thanh Nhan Phi Ưng trang bị trở lại cung tiễn sở trường của bọn họ.

Qua hai loạt mưa tên liên tục, tất cả binh sĩ của trận hình lá chắn nước Mã Toa xông lên ở phía trên cùng kia đầu nằm ở trên con đường cách bậc thang của khách sạn trên núi không tới hai mươi mét, thi thể của bọn chúng bị lá chắn nặng nè đè lên người, gần như chặn lấy con đường tiến lên.

Tiếng súng kỳ lạ mà lại quen thuộc một lần nữa lại vang lên, trận hình lá chắn của nước Mã Toa ở ngay sau đó cũng xuất hiện hỗn loạn, vốn là những tấm lá chắn khép sát sin sít lại với nhau, cũng bởi vì chủ nhân bị thương hoặc là hi sinh mà không thể không chuyển vị trí, lộ ra vô số chỗ hở, cung tiễn thủ Thanh Nhan Phi Ưng đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy, lập tức bổ xung vào trong khe hở đợt mưa tên, nhân số bị thương hoặc hi sinh tăng nhanh, vì thế trận hình lá chắn cũng tan tành.

Lúc này Điệp Phong Vũ cuối cùng mới nhìn được rõ ràng, thì ra là bọn Vũ Văn Nghiệt ở trên nóc nhà cao nhất nổ súng, mỗi một phát súng của bọn họ đều bắn lên bên mép là chắn. Mặc dù tấm là chắn đủ kiên cổ, đủ để kháng cự lại cung tiễn của cung Hổ Bí và đạn của súng rãnh xoắn bắn ra, nhưng đối với súng trường Mễ Kỳ Nhĩ và súng ngắm Già Lan Mã, súng máy bán tự động mà nói, thì những tấm lá chắn này có tác dụng duy nhất là làm chậm tốc độ đạn đi một chút mà thôi. Đạn xuyên qua lá chắn, đánh mạnh lên binh sĩ nước Mã Toa ở đằng sau lá chắn, đưa bọn chúng tới địa ngục tử vong.

Ánh mắt của đám người thập tứ công chúa đều lộ ra vẻ tán thưởng và tò mò, kinh ngạc nhìn từng trận hình thuẫn bài một không thể khống chế được tan rã trong tiếng súng nặng nề và cô quạnh, sau đó là chìm vào trong hỗn loạn, cuối cùng biến mất dưới cung tiễn của Thanh Nhan Phi Ưng. Bọn họ vô cùng cảm khái uy lực vũ khí của quân Lam Vũ. Lần đầu tiên thực sự cảm giác được có chỗ dựa dẫm.

Bất quá điều đám người thập tứ công chúa không biết còn càng nhiều hơn, sau khi đạn bắn xuyên qua lá chắn, đường đạn thường thường bị vặn đi thậm chí là xoáy tròn, vì thế bắn vào trên người binh sĩ nước Mã Toa ở đằng sau tấm lá chắn đã trong lúc vô tình tạo thành đạn Mỗ Đạt, khiến cho những tên binh sĩ nước Mã Toa này xương cốt có cứng hơn nữa, ý chí có kiên cường hơn nữa, sĩ khí thịnh vương hơn nữa thì một khi bị đạn bắn trúng cũng sẽ lập tức ngã xuống. Đối với trận hình do bảy bảy bốn mươi chín người tạo thành mà nói, chỉ cần có ba bốn người đồng thời ngã xuống, là đủ để khiến cho cả trận hình hỗn loạn, hơn nữa binh sĩ bị đạn Mỗ Đạt bắt trúng gặp phải đau đớn không thể nào tưởng tượng nổi, bản năng sinh tồn làm cho động tác của bọn chúng không kiếm soát được ảnh hưởng tới những người xung quanh, khiến cho bọn chúng cũng rơi vào hỗn loạn.

Tiếng súng đoàng đoàng đoàng nghe có chút quạnh quẽ, lại có chút quỷ dị.

Trừ đội viên quả hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ và Thanh Nhan Phi Ưng ra, quan binh của quân đội Đường Xuyên khác tựa hồ trở thành người đứng xem, khi quân Lam Vũ chính thức gia nhập vào trong chiến sự, vị trí của bọ họ đã định sẵn là bị tước đoạt.

Vũ Văn Nghiệt chiếm cứ điểm cao nhất của chiến trường, bình tĩnh quan sát động tác của mỗi một tên binh sĩ nước Mã Toa ở xung quanh.

Đối với trận chiến trước mắt, hắn đã không còn có chút cảm giác gì nữa, không hề cảm thấy hưng phấn, cũng chẳng hề cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, càng chẳng hề cảm thấy đau thương và sợ hãi, thậm chí là một chút tâm tình thương hại cũng không có. Phảng phất như đạn của súng trường trong tay bắn trúng là từng vật thể không hề có sinh mạng, mà không phải là từng con người sống sờ sờ.

Hắn sở dĩ còn hứng thú tham dự chiến đấu như vậy, nguyên nhân hoàn toàn là do Lữ Tứ Lang.

Vũ Văn Nghiệt và Lữ Tứ Lang là đồng hương, thậm chí còn có thể nói là mặc chung một cái quần mà lớn lên, vào ngày đầu tiên quân Lam Vũ thành lập, bọn họ được phân vào cùng một đại đội, đã cùng nhau đánh hạ cứ điểm Đông Nhật, cũng cùng nhau ở Lệ Xuyên phủ kháng cự sự công kích của phỉ đạo Nguyện Quang Lang, thậm chí cùng bị thương, cùng bị khiêng đi khỏi chiến trường. Sau này binh chủng của quân Lam Vũ phân tách, hai người được tuyển tới bộ đội khác nhau. Vũ Văn Nghiệt lựa chọn hải quân lục chiến đội, còn Lữ Tứ Lang thì lựa chọn lục quân, lúc này mới chính thức chia cách.

Mặc dù là đồng hương, có tình hữu nghị thâm hậu, nhưng hai người lại cùng đem đối phương coi là đối thủ cạnh tranh, đều hi vọng thành tựu của mình có thể che lấp được đối phương, đều hi vọng có thể chiếm được sự hâm mộ và tôn trọng của đối phương.

Vũ Văn Nghiệt không biết hiện giờ trình độ của Lữ Tứ Lang đã tiến triển tới mức nào rồi. Nhưng bản thân hắn thì tuyệt đối không dám lơi lỏng, hắn phải liên tục tham gia chiến đấu, mới có thể đảm bảo cho bản thân luôn ở trạng thái chiến đấu tốt nhất. Trung đoàn thứ tư hải quân lục chiến đội còn chưa tiến hành chiến dịch quy mô lớn nào, quan binh tham gia chiến đấu chưa được nhiều, bọn họ phải nắm chắc mỗi một cơ hội để rèn luyện kỹ thuật của mình.

Vũ Văn Nghiệt dùng không phải là súng ngắm Già Lan Mã, mà là một khẩu súng trường Mễ Kỳ Nhĩ bình thường, hắn cho rằng, bản thân ít nhất phải dùng súng trường Mễ Kỳ Nhĩ bắn được chuẩn xác như súng ngắm Già Lan Mã ở trên cự ly sáu trăm mét, mới có thể nắm chắc được một chút hơn được Lữ Tứ Lang, hắn đã tận mắt nhìn thấy tài bắn súng của Dương Túc Phong, đó đúng là người chơi súng thực sự, hoàn toàn không cần ngắm bắn, thậm chí ngay cả đầu ruồi cũng không cần, chỉ cần dựa vào cảm giác của tay, là có thể bách phát bách trúng ở cự ly ba trăm mét. Hắn cho rằng bản thân chỉ cần chịu khổ công, khẳng định là có thể vượt qua Dương Túc Phong, thậm chí vượt qua Lưu Thạch có danh hiệu là tử thần.

"Ta phải lấn át Dương Túc Phong, lấn át Lưu Thạch, phải trở thành người số một của quân Lam Vũ!" Vũ Văn Nghiệt không ngừng khích lệ bản thân.

Đoàng!

Có một tên quan quân cao cấp của quân đội nước Mã Toa xuất hiện trong tầm nhìn của hắn, hắn liền không cần suy nghĩ nhấc tay cho một phát súng, tên quan quân cao cấp của quân đội nước Mã Toa kia chính đang đi qua một khu đổ nát, kết quả là thuận thế ngã cắm đầu vào bên trong đống gạch ngói vỡ, người bên cạnh hắn còn hoang mang nhìn xung quanh, không biết cấp trên của mình rốt cuộc vì sao mà chết.

Bất quá, quân đội nước Mã Toa dù sao cũng tích lũy được kinh nghiệp phong phú trong chiến đấu thời gian dài, quan quân của quân đội nước Mã Toa mau chóng phát hiện ra chỗ quái dị của trận hình, đồng thời ý thực được sự công kích tới từ nơi chưa rõ. Bọn chúng mau chóng truyền ra mệnh lệnh, ra lệnh cho trận hình tăng tốc độ tiến tới, muốn dựa vào ưu thế tốc độ đánh tan quân đội Đường Xuyên dựa vào địa hình hiểm yếu kháng cự. Nhưng tốc độ tiến tới của trận hình càng nhanh, mức độ chặt chẽ giữa các tấm lá chắn càng kém, cho bọn Vũ Văn Nghiệt cơ hội càng nhiều hơn.

Thế nhưng sức chiến đấu của Thanh Nhan Phi Ưng lúc này đã tới bên bờ sụp đổ rồi, cho dù bọn Vũ Văn Nghiệt phá giải thành công trận hình của đối phương, thì cũng không thể kịp thời đánh tan bọn chúng được nữa, may mắn có Tri Thu tự mình tham gia chỉ huy, hắn tổ chức một nhóm tay súng rãnh xoắn, xệp thành đội ngũ sáu hàng ở trên đường, từ trên cao xen khẽ nhau bắn xuống dưới, mưa đạn mãnh liệt của súng rãnh xoắn kịp thời áp chế được thế tiến tới của quân đội nước Mã Toa.

Quân đội nước Mã Toa đương nhiên không chịu yếu thế, cung tiễn thủ của bọn chúng cũng lợi dụng các loại yểm hộ, tiến vào tầm bắn hiệu quả của cung tiễn, dưới những mũi tên thỉnh thoảng bắn tới, không ngừng có tay súng của quân đội đế quốc Đường Xuyên ngã xuống, nhưng ở vị trí bọn họ ngã xuống, rất nhanh lại có tay súng khác mới tới thế vào.

Bất thình lình một loạt mưa tên mãnh liệt đánh ập tới, những tay súng ngã gục từng mảng, trong đội ngũ chỉnh tề tức thì xuất hiện hỗn loạn, có mấy tay súng theo bản năng quay người bỏ chạy, nhưng bị Tri Thu cầm súng Mauser quát đứng lại, có một tên binh sĩ bất chấp mệnh lệnh của Tri Thu vẫn cứ tiếp tục bỏ chạy, kết quá bị Tri Thu không chút do dự bóp cò, bắn chết hắn ngay ở chỗ cách trước mặt thập tứ công chúa không tới năm mét.

Thập tứ công chúa người không kìm được khẽ run lên.

Điệp Phong Vũ cũng kinh ngạc nhìn Tri Thu mặt đầy sát khí.

Không một ai ngờ rằng một người nho nhã như vậy cũng là một quan sỉ huy sắt đá giết người không chớp mắt.

Thiếu tướng Tiết Bối Nhĩ ném trọng kiếm đi, rút ra thanh bội kiếm cong lưỡi, ra sức quát lớn: "Kẻ nào dám lui lại, thì hắn chính là tấm gương!"

Những tên binh sĩ quân đội Đường Xuyên kia lúc này mới một lòng tiếp tục kháng cự quân đội Mã Toa tiến công, không còn dám có ý nghĩ bỏ chạy mong giữ mạng nữa.

Vừa rồi khi các tay súng của quân đội đế quốc Đường Xuyên rơi vào sự hỗn loạn ngắn ngủi, có mọt tên quan quân quân đội nước Mã Toa đại khái là do quá kích động, cho nên không hề được che chắn đứng lên giữa con đường, quát tháo ra lệnh cho đám quan binh mình chỉ huy, còn không ngừng vung bội kiếm ở trong tay mình, kết quả Vũ Văn Nghiệt nhìn một cái thấy ngay được sự tồn tại của hắn, một viên đạn từ xa bay tới, bắn gẫy cổ hắn ngay tại chỗ, đầu của hắn lập tức gục xuống, người bên cạnh hắn còn không hiểu ra làm sao, đưa tay đẩy hắn một cái, hắn mới ngã rầm xuống. Vì thế quan binh dưới sự chỉ huy của hắn lập tức tan rã hết cả.

Những tên quan binh nước Mã Toa khác cuối cùng cũng ý thức được phương hướng có nguy hiểm, vội vàng ẩn nấp đi, mặc cho quan quân quân đội quát tháo như thế nào cũng không muốn ra nữa, ngược lại có mấy tên quan quân nước Mã Toa vì lấy thêm can đảm cho bộ hạ của chính mình, dũng cảm đứng lên, ưỡn thẳng mình, kết quả chớp mắt bị đạn bay tới bắn cho não văng tung tóe, ngã chúi xuống mặt đất, không còn sự sống nữa.

Qua mấy phút sau, tất cả quan binh quân đội nước Mã Toa đều an phận hơn, ngoan ngoãn nấp sau những vật che chắn cuối cùng. Bọn chúng hoang mang không hiểu tình hình kẻ địch, cho nên không dám phát động công kích, trên thực tế, lúc này bọn chúng chỉ cần một đợt tấn công đông đảo mãnh liệt là có thể phá tan phòng tuyến của quân đội Đường Xuyên, bởi vì đạn dược bọn Vũ Văn Nghiệt mang theo không nhiều, chỉ với năm cây súng của năm người bọn họ căn bản không thể khống chế chiến trường một cách hiệu quả được.


/769

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status