Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 299

/769


Năm phút chuẩn bị chiến đấu hoàn tất, Sở Thiên Nhai phất tay một cái, một chiến sĩ Hắc Ưng tay cầm súng ngắm Già Lan Mã bóp cò trước tiên, tên quan quân đại đội trưởng nước Mã Toa đang qua lại tuần tra trên tường thành kia ngã cắm đầu xuống đất, không nhúc nhích được nữa. Tiếng súng đã kích động toàn bộ thành Tam Bảo Nhan, kẻ địch ở bên trong phản ứng cũng rất nhanh, tiếng còi gấp gáp lập tức vang lên.

Gần như cùng lúc đó những chiến sĩ Hắc Ưng khác cũng lũ lượt nổ súng xạ kích, đi cùng tiếng súng, quan binh nước Mã Toa ở trên tường thành lần lượt bị bắn chết. Rất nhiều tên từ bên rìa tường thành ngã xuống, rơi thẳng vào trong sông hộ thành. Các chiến sĩ Hắc Ưng mặc dù gia nhập quân Lam Vũ không lâu, nhưng bọn họ nắm vững cách sử dụng vũ khí hạng nhẹ thực sự có sự thiên bẩm hơn người, chỉ trong thời gian huấn luyện ba tháng, kỹ năng bắn súng chuẩn xác của bọn họ tuyệt đối làm cho Sở Thiên Nhai hài lòng, sau mấy đợt mưa đạn kịch liệt, trên tường thành đã không còn người nước Mã Toa đứng được nữa.

"Tiến lên!" Sở Thiên Nhai vung tay một cái, những chiến sĩ khác lập tức ùa cả lên, chính hắn cũng cầm súng tiểu liên theo ở đằng sau.

Mấy chiến sĩ Hắc Ưng chuyên môn phụ trách chấp hành nhiệm vụ hạ cầu treo xuống, trong tiếng súng nổ kịch liệt, bọn họ bình tĩnh tỉnh táo bóp cò, tiếng súng pằng pằng pằng vang lên đứt đoạn, dây thừng cầu treo bị kéo lên ở cửa thành liên tục tóe lên ánh lửa, không ngừng có đạn bắn trúng sợi dây thừng lớn, một phút sau, dây thừng cầu treo bị bắn đứt, cầu treo sầm một tiếng hạ xuống.

Tiếng quân hiệu ù ù vang lên, đây là quân hiệu tập hợp quân đội của nước Mã Toa, quân doanh của bọn chúng đóng cách thành Tam Bảo Nhan vô cùng gần, chỉ cần thời gian mấy phút là có thể chạy tới nơi, phối hợp với quân đội nước Mã Toa trong thành tiến hành giáp kích trước sau.

Trong tiếng súng đạn Sở Thiên Nhai nghe thấy tiếng quân hiệu của của nước Mã Toa, cũng không khỏi thầm bội phục, quân đội nước Mã Toa dù sao cũng là quân đội huấn luyện tốt, phản ứng của quan binh bộ đội nhất định là số một, nếu chỉ luận riêng năng lực tác chiến, bọn chúng có lẽ yếu hơn Lỗ Ni cuồng chiến sĩ của đại lục Y Lan, nhưng từ tổ chức chặt chẽ và sự phối hợp về mặt chỉ huy mà nói, thì dứt khoát là xuất sắc nhất trong số kẻ địch mà quân Lam Vũ gặp phải, hơn nữa quan binh của nước Mã Toa trải qua vô số trận thực chiến, có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, những điều này đều tuyệt đối không thể coi thường.

Trong giây phút cầu treo bị hạ xuống, đám người Sở Thiên Nhai đã cơ bản xông tới phía nguời cửa thành, trên tường thành có quan binh tàn dư của nước Mã Toa từ bên trên phát xạ súng trường Minh Tư Khắc xuống, tiếng súng lác đác vang lên, bốc ra khói trắng mịt mù, nhưng độ chính xác không tốt, không bắn trúng được, hơn nữa khi bọn chúng phát xạ thì không thể không thò đầu ra, khói trắng cũng làm bại lộ vị trí của bọn chúng, kết quả bọn chúng lập tức bị những chiến sĩ Hắc Ưng sở trường bắn chính xác vớ được, một viên đạn từ đằng xa bay tới, làm bọn chúng vĩnh viễn gục trên tường thành.

Các chiến sĩ quân Lam Vũ mau chóng bước lên cầu treo, xông tới cửa thành. Cửa thành bị đóng rất chặt, không nhúc nhích được chút nào, gõ qua một cái, phát hiện thì ra là bên trong là cửa gỗ bọc thép, rất dầy và rất nặng. Đối với người tiến công mà nói, nếu như không có thuốc nổ, muốn mau chóng mở được nó ra đúng là một chuyện không dễ dàng gì. Cho dù là dùng lôi mộc (dụng cụ phá cửa công thành) sợ rằng cũng phải tới mấy chục phát mới có thể xô được nó ra.

Sở Thiên Nhai không tới gần, mà thuận theo cầu treo nhảy sang một bên, nấp ở phía sau tường thành, thần pháo thủ kiêm bộc phá thủ Sa Phi Lạp thu thập thuốc nổ dẹp mang theo trên người của mấy chiến sĩ, dựa theo trật tự nhất định đặt ở trên cửa thành, những chiến sĩ khác đều nấp tới hai bên ngoài tường thành. Bỗng nhiên nhìn thấy Sa Phi Lạp lao như bay ra ngoài, rồi lập tức nằm sấp xuống bên người Sở Thiên Nhai, chỉ nghe thấy một tiếng nổ đánh sầm cực lớn vang lên, vô số mảnh gỗ vụn từ phía cửa thành bay ra.

Cửa thành đã bị mở rồi.

Các chiến sĩ quân Lam Vũ ùa hết cả lên, cầm súng tiểu liên hướng về đằng sau cửa thành mịt mù khói súng phát ra một trận xạ kích mãnh liệt, tức thì truyền tới tiếng kêu thảm thiết của không ít người. Sở Thiên Nhai dùng chân đá lên mông Sa Phỉ Lạp, Sa Phỉ Lạp nhảy bật dạy, cũng theo sau xông vào. Sở Thiên Nhai vừa mới xông vào trong thành, đã nhìn thấy ngay hơn ba trăm quan binh quân đội nước Mã Toa đông nghìn nghịt đã ở trên con đường ở gần cửa thành nghiêm trận đón địch sẵn rồi, bọn chúng đều trang bị súng trường Minh Tư Khắc, dựa theo đội ngũ chiến đấu sắp xếp sẵn xạ kích theo lối tam đoạn thức, mặc dù bị hỏa lực của quân Lam Vũ công kích mãnh liệt, phía trước gục ngã không ít thi thể, nhưng đội ngũ của những kẻ may mắn sống sót vẫn không hề hỗn loạn, nhìn thấy những chiến sĩ của quân Lam Vũ xuất hiện, binh sĩ nước Mã Toa hàng đầu tiên lập tức bóp cò súng.

Khói mù tràn ngập, tiếng súng hỗn loạn.

Các chiến sĩ của quân Lam Vũ đều mau lẹ nằm sấp xuống đất, lợi dụng súng tiểu liên và súng trường Mễ Kỳ Nhĩ trong tay bắn trả, súng máy hạng nhẹ kiểu Tiệp Khắc cũng mau chóng được lắp lên. Song phương triển khai giáp chiến thực sự ở địa phương cách nhau không tới một trăm mét. Đạn bắn loạn lên trên con đường giữa hai phe, đạn của quân đội nước Mã Toa bắt cho bức tường thành ở gần cửa thành không ngừng tóe lên những ánh lửa, còn đạn của quân Lam Vũ cũng bắn lên những ánh lửa lóe sáng trên con đường trước mặt, vô cùng bắt mắt trong bóng đêm.

Binh sĩ hàng đầu tiên của quân đội nước Mã Toa vừa mới xạ kích xong thì đã bị quân Lam Vũ hạ gục hết, binh sĩ hàng thứ hai muốn bóp cò nhưng đã bị quân Lam Vũ tranh trước, binh sĩ hàng thứ ba của bọn chúng khó khăn lắm mới có cơ hội xạ kích, nhưng ở trong bóng đêm, đạn của bọn chúng đều bay sát qua trên đầu quân Lam Vũ, bọn chúng không nhìn rõ quân Lam Vũ đều đã nằm sấp xuống đất hết rồi.

Sa Phỉ Lạp mau chóng lắp Bách Kích pháo lên, đem đạn pháo nhét vào trong ống, đùng một tiếng, pháo đạn rơi vào giữa đội ngũ của quân đội nước Mã Toa, tức thì nổ cho bọn chúng tan xương nát thịt, hóa thành từng mành vụn. Sóng chấn động cực lớn của vụ nổ cũng làm đội hình của bọn chúng bị đánh tan, linh kiện của súng trường Minh Tư Khắc rơi vãi khắp nơi trên mặt đất, tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngớt.

Sa Phỉ Lạp đang muốn làm lại phát nữa, dùng quả đạn thứ hai đánh tan hoàn toàn kẻ địch, không ngờ nghe thấy Sở Thiên Nhai ghé vào bên tai mình rống tướng lên: "Ngươi bắn pháo làm cái gì? Cần phải dùng đến pháo à? Ngươi có nhiều đạn pháo lắm sao?" Vì thế Sa Phỉ Lạp lặng lẽ thè lưỡi ra, sau đó thu pháo Bách Kích lại.

Dưới sự áp chế của hỏa lực cường đại quân Lam Vũ, ba trăm trên binh lính nước Mã Toa mau chóng bị đánh tan, bọn chúng bị mưa đạn dày đặc bắn cho thủng lỗ chỗ như tổ ong, máu tuôn đầy đất, quân Lam Vũ cũng có hai ba chiến sĩ bị thương nhẹ. Đều là do khi vừa mới xông vào, bởi vì khói súng mù mịt, tầm nhìn quá thấp, không thấy bóng dáng quân đội nước Mã Toa, cho nên không may trúng đạn, nhưng bọn họ phản ứng cũng rất nhanh, lập tức nằm xuống, tránh được gặp phải thương vong nghiêm trọng hơn.

"Mẹ nó! Tới nhanh như vậy! Đúng là đen!" Có thượng úy lục quân nói, đưa tay chùi máu tươi ở trên mép, vừa rồi hắn xông vào quá nhanh, kết quả là trong bóng tối không nhìn thấy đội ngũ quân đội nước Mã Toa, bị một viên đạn súng trường Minh Tư Khắc bay sạt qua bên miệng, máu tươi tuôn ra, làm hắn đau tới mặt mày nhăn nhúm, khổ không nói lên lời, vết thương ở vị trí này lại chẳng thể băng bó, hơn nữa hắn thường xuyên phải nói, hạ mệnh lệnh chiến đấu, đúng là đen đủi.

Nhưng nói thực sự là phản ứng của quân đội nước Mã Toa đúng là rất nhanh, quân Lam Vũ từ lúc phát động chiến đấu cho tới giờ, chỉ chưa tới thời gian ba phút, bọn chúng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, thậm chí là đội ngũ xạ kích tam đoạn thức cũng đã sắp sẵn, chỉ đợi quân Lam Vũ lọt bẫy. Nếu chẳng phải quân Lam Vũ cũng có trình tự thao tác của mình, cửa thành vừa sập, bất kể ba bảy hai mươi một, trước tiên dùng một loạt đạn mãnh liệt thanh lý phía sau cổng thành rồi hẵng hay, nếu không lúc này đây người ngã xuống sẽ càng nhiều.

Sở Thiên Nhai phất tay, để các chiến sĩ tiếp tục lùng sục tiến lên, đồng thời đợi ba trung đội phía sau chạy tới. Nhìn tình thế, thì kẻ địch không dám có chút lơ là coi thường nào đối với quân Lam Vũ, hai mươi bốn tiếng đồng hồ cảnh giác cao độ, có chút gió lay cỏ động, là lập tức hành động ngay. Còn bản thân quân Lam Vũ, đương nhiên càng không thể lỗ mãng sơ xuất rồi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com

"Mẹ kiếp! Chúng ta lại làm phí công rồi!" Ở ngoài cửa thành có hai thượng úy lục quân nhổ nước bọt nói, đem dây thừng và móc câu dùng để leo tường thu lại. Sau đó mỗi người tự suất lĩnh trung đội của mình lao vào bên trong cửa thành bị đánh vỡ. Bọn họ vốn là muốn từ hai bên tường của cửa thành trèo lên, nhưng không ngờ rằng cửa thành bị mở ra dễ dàng như vậy, vì thế lập tức thay đổi kế hoạch tác chiến.

Các chiến sĩ Hắc Ưng của trung đội phụ trách hỏa lực yểm hộ cuối cùng kia, cũng nối đuôi nhau dẫm lên cầu treo. Chiến sĩ quân Lam Vũ cuối cùng xông qua cầu treo móc từ trong lòng ra một khối thuốc nổ dẻo, đặt ở vị trí chính giữa cầu treo, sắp đặt xong thời gian phát nổ, sau đó tức tốc chạy tránh ra.

Uỳnh uỳnh uỳnh …..

Cầu treo đã bị đánh sập.

Vào lúc này quân đội chủ lực của nước Mã Toa đồn trú ở bên ngoài thành cũng bắt đầu có hành động, bọn chúng sau khi khẩn cấp tập hợp đội ngũ, tức thì tăng viện cho thành Tam Bảo Nhan, một số bộ đội tiên phong bắt đầu tới được bên ngoài thành, bọn chúng tạm thời chưa thể biết được chuẩn xác phát sinh ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy cầu treo bị đánh sập, còn cả cửa thành bị nổ tung, lại cả nhưng thi thể chiến hữu nổi lềnh bềnh trong con sông hộ thành, bọn chúng lập tức ý thức được điều gì.

"Quân Lam Vũ tới rồi!"

"Quân Lam Vũ đổ bộ rồi!"

Những tiếng hò hét liên tiếp nhau truyền đi, làm Sở Thiên Nhai ở bên trong thành cảm thấy buồn cười, nếu quân Lam Vũ thực sự đổ bộ quy mô lớn mà nói, thì làm gì còn đường cho các ngươi hò hét, hỏa pháo dầy đặc sớm đã đem toàn bộ thành Tam Bảo Nhan đánh tan nát hết rồi.

Một trung đội chiến sĩ quân Lam Vũ thần tốc từ bậc thang bằng đá cẩm thạch ở hai bên tường thành, thỉnh thoảng nổ súng bắn lên trên cho tới tận khi xông lên trên đỉnh tường thành, sau đó khống chế tường thành. Ở phía bên trên tường thành, có rất nhiều binh sĩ nước Mã Toa khi tiếng súng vang lên đều mau lẹ úp sấp xuống mặt đất, tránh được trận mưa đạn của quân Lam Vũ. Hiện giờ quân Lam Vũ xông đến trước mặt, bọn chúng không thể không bò dậy, nâng súng trường Minh Tư Khắc hoặc là loan đao cung tiễn xông về phía các chiến sĩ của quân Lam Vũ, nhưng bọn chúng rất nhanh bị những chiến sĩ Hắc Ưng kia bình tĩnh bắn hạ.

Các chiến sĩ của trung đội quân Lam Vũ này men theo tường thành thẳng tiến thanh trừ quân nước Mã Toa phòng thủ, mau chóng khống chế được toàn bộ tường thành của Tam Bảo Nhan. Từ trên tường thành nhìn xuống dưới, bọn họ nhìn thấy binh sĩ quân đội nước Mã Toa tiến tới tăng viện, ước chừng có hơn một trăm tên bộ đội tiên phong đã tới được vị trí cầu treo, nhưng phát hiện ra cầu treo đã bị đánh sập, không thể nào vượt qua được, vì thế một số tên quyết định lội qua, còn đại bộ phận vòng ra cửa nam. Những tên binh sĩ nước Mã Toa này thuần túy là bộ binh, trong tay chỉ có cương đao, thậm chí tới cung tiễn cũng không có.

Quan binh nước Mã Toa lội sông không ngờ rằng bản thân trở thành tấm bia sống, mau chóng bị những tiếng súng rời rạc bắn chết toàn bộ trong sông hộ thành, thân thể giống như những quả hồ lô trôi nổi trong nước sông. Những tên binh sĩ quân đội nước Mã Toa đi đường vòng mau chóng phát hiện ra ba cửa thành đều bị quân Lam Vũ khống chế, bọn chúng muốn phát động tấn công, nhưng không thể nào vượt qua được sông hộ thành, chỉ có thể ở bên ngoài sông hộ thành mặt mày sốt ruột, hơn nữa khi bọn chúng qua qua lại lại kiểm tra địa hình, thỉ thoảng những viên đạn lác đác cướp đi mạng sống của bọn chúng.

Khi trước Dương Túc Phong đưa ý kiến chỉ đạo cho đơn vị bộ đội phản ứng nhanh Bạo Phong này thì chỉ có ba chữ, đó chính là nhanh, chuẩn, mạnh. Cho nên các chiến sĩ được tuyển vào bộ đội phản ứng nhanh Bạo Phong đều có kỹ thuật xạ kích rất vững vàng, nhất là những chiến sĩ Hắc Ưng, bọn họ đối với việc xạ kích quả thực là có thiên phú bẩm sinh hơn người, xạ kích ở trong cự ly tầm trung hai trăm mét này chính là sở trường của bọn họ, bọn họ thự sự là có nhắm mắt cũng có thể mỗi một phán súng đem một tên binh sĩ ở ngoài thành tống hết xuống địa ngục.

"Mau!" Sở Thiên Nhai không ngừng thúc bộ đội của mình gia tăng tốc độ tiến lên.

Nạp Tá La Lạp có lẽ hiện giờ đã bị kẻ khác gọi dậy, chính đang tính toàn rốt cuộc là nên bỏ chạy hay là dựa vào địa thế hiểm yếu kháng cự, mặc dù Long Nha chiến hạm số 109 của Lữ Song Giang đã chờ đợi bên ngoài bến tàu, chỉ cần Nạp Tá La Lạp xuất hiện ở bến tàu là sẽ gặp phải pháo kích mãnh liệt, nhưng dù sao đó cũng là công lao của hải quân, Sở Thiên Nhai không muốn Lữ Song Giang chiếm được món hời này, hơn nữa dùng hỏa pháo bắn cho Nạp Tá La Lạp vỡ nát mặt mày, cũng không đạt được yêu cầu của Dương Túc Phong.

Sở Thiên Nhai mang theo các chiến sĩ của trung đội thứ tư thuận theo con đường tiến tới thành bảo của Nạp Tá La Lạp, trên dọc đường đi, thỉnh thoảng có binh sĩ nước Mã Toa xông ra, ý đồ đánh lén quân Lam Vũ, nhưng các chiến sĩ quân Lam Vũ đối với loại hạng mục chiến này đã có không ít kinh nghiệm, không để cho bọn chúng có cơ hội thành công, trên cơ bản đều giành trước xử lý bọn chúng.

Trên đường thần tốc tiến tới, Sở Thiên Nhai phát hiện ra trên đường phố nằm đầy những thi thể hỗn loạn, có các người già trẻ nhỏ, tình trạng tử vong vô cùng bi thảm, còn có rất nhiều nữ nhân trẻ tuổi, đại bộ phận đều bị xé nát y phục, cơ bản đều là bị giết chết sau khi vũ nhục, có người bụng bị rạch ra, còn có người nhũ phong bị cắt mất. Đại khái là hậu quả của cuộc bạo loạn ban ngày, càng đi vào bên trong thành, mùi vị máu tanh càng đậm, thi thể càng nhiều, đại khái là ban ngày bạo loạn chết quá nhiều người, cho nên tới tối mà những thi thể vẫn chưa được dọn dẹp sạch sẽ.

Các chiến sĩ của quân Lam Vũ một bên tiến lên, một bên không ngừng đem tuyên truyền đơn rải ở trên đường phố, để chúng bay theo gió đêm, rơi vào mỗi một ngóc ngách ở trong thành Tam Bảo Nhan, rơi vào trong tay cư dân ở nơi này, những tuyên truyền đơn này chuyên môn an bài nhắm vào đảo Lữ Tống, yêu cầu cư dân của đảo Lữ Tống vận động bất hợp tác một cách phi bạo lực với quân đội nước Mã Toa, không nên thật lòng thật ý bán mạng vì nước Mã Toa, nếu không sẽ bị quân LamVũ nghiêm trừng..v..v..v bên trên không hề yêu cầu bọn họ đứng lên phản kháng quân đội nước Mã Toa, bởi vì điều này là không thể được.

Quân đội nước Mã Toa đóng ở đảo Lữ Tống có ba mươi vạn quân đội tinh nhuệ, dứt khoát là không phải bản thân người Lữ Tống có thể phản kháng được, Dương Túc Phong không muốn người Lữ Tống đứng lên phản kháng, không muốn bọn họ trả giá bằng hi sinh quá lớn.

Không lâu sau, Sở Thiên Nhai liền nhìn thấy một số thi thể người tham gia bạo loạn bị súng trường Chấn Thiên giết chết. Viên đạn có đường kính lớn của súng trường Chấn Thiên gần như đánh gãy thân thể của bọn họ, rất nhiều người bị bắn trúng đầu, làm nửa cái đều bị sạt mất. Hắn phán đoán, đây hắn là xạ kích cự ky gần trong một trăm mét, thậm chí là mặt đối mặt xạ kích trong mười mét, nếu như vượt quá khoảng cách này, uy lực của súng trường Chấn Thiên sẽ bị tước giảm đi rất nhiều.

Thành bảo của Nạp Tá La Lạp rất mau xuất hiện ở trong tầm mắt.

Đây đúng là một tòa thành bảo vô cùng to lớn mà kiên cố, tường thành chủ yếu là do từng khối từng khối đá hoa cương lớn mà tạo thành, bởi vì nguyên nhân trải qua nhiều năm tháng, mà trông có chút cũ kỹ, đen sì sì. Giống như một con quái vật khổng lồ ngồi bên trên vách đá bên bờ biển. Thành bảo có rất nhiều lỗ xạ kích, thấp thoáng có thể nhìn thấy bóng người ở bên trong, hơn nữa còn có lầu canh giống như vọng lâu, có thể phát xạ cung tiễn và súng trường.

Ánh sáng vô cùng mù mờ, rất nhiều chi tiết không nhìn được rõ ràng, nhưng Sở Thiên Nhai có thể nhìn thấy ở bên ngoài thành bảo, còn có số lượng tương đối lớn những thi thể chưa được dọn dẹp, những thi thể này hẳn cũng là do cuộc bạo loạn hôm nay để lại, những cư dân tay không tấc sắt không ngờ lại tấn công tòa thành bảo phòng ngự nghiêm ngặt này, nói rõ bọn họ đúng là dũng khí phi phàm, hơn nữa khổ nạn bọn họ gặp phải thực sự cũng là quá nhiều, nếu không thì cũng sẽ không bước lên con đường biết rõ là đi nộp mạng này.

Quân đội nước Mã Toa và đội cận vệ tư nhân của Nạp Tá La Lạp sớm đã sẵn sáng đón đợi, bọn chúng đều nấp sau những lỗ hổng xạ kích của thành bảo, nhìn chiến sĩ của quân Lam Vũ xông tới, ngón tay lặng lẽ đặt lên cò súng trường, hoặc là kéo căng giây cung, chờ đợi các chiến sĩ quân Lam Vũ tiến vào tầm bắn. Nhưng ở trong bóng tối, các chiến sĩ quân Lam Vũ thuận theo con đường, dán sát vào những công trình kiến trúc hai bên chầm chậm tiếp cận thành bảo, không cho bọn chúng cơ hội đột nhiên tập kích.

Pằng pằng pằng ….

Tiếng súng đinh tai nhức óc vang lên, giống như có người đốt pháo trúc ở ngay bên tai vậy.

Súng trường Chấn Thiên của quân đội nước Mã Toa cuối cùng không nhẫn nại được nổ súng trước.

Các chiến sĩ quân Lam Vũ sớm đã đề cao cảnh giác với súng trường Chấn Chiên của nước Mã Toa. Vừa nghe thấy tiếng súng cực lớn vang lên, lập tức nấp vào đằng sau các công trình kiến trúc, quả nhiên những viên đạn lớn của súng trường Chấn Thiên bắn lên những phiến đá xanh trên đường, tóe lên đốm lửa chói mắt, có một số viên đạn bắn trúng công trình hai bên đường, phát ra những tiếng động thịch thịch trầm thấp. Sau đợt xạ kích mãnh liệt, tiếng súng dần dần thưa thớt, súng trường Chấn Thiên đổi đạn đúng là cần có thời gian.


/769

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status