Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 363

/769


"Nói! Các ngươi tại sao lại muốn cướp bóc dân chúng!?" Hứa Lộ quát hỏi tên sĩ quan dẫn đầu cấm vệ quân.

Tên sĩ quan kia sớm bị dọa cho chết khiếp, liên tiếp lạy lục xin tha. Sau lại biết được đây chính là đội hải quân lục chiến của quân Lam Vũ, mới thoáng yên lòng. Hắn nói, đánh cướp dân chúng gì đó không phải là chuyện mà bọn hắn muốn làm. Mà là lệnh của thượng cấp, hắn còn đưa ra chứng cớ, mặt trên quả nhiên có in mệnh lệnh của nội vụ bộ đại thần Đường Cảnh của đế quốc Đường Xuyên đích thân chấp bút ký, yêu cầu cấm vệ quân vơ vét toàn bộ tài sản của người dân ở Kim xuyên đạo, hơn nữa cấm vệ quân còn có bảng đăng ký, mặt trên viết rõ ràng ngày giờ và địa điểm chiếm được tài sản, phía dưới là danh sách tài sản. Mặc dù có rất nhiều tài sản cấm vệ quân không có viết vào, nhưng rõ ràng, nhiệm vụ này đích thật là do cấp trên của bọn họ phân phó.

Hứa Lộ cùng Triệu Tinh đều lắc đầu khó hiểu. Không sao hiểu nổi.

Triều đình đế quốc Đường Xuyên lại có thể đưa ra một mệnh lệnh hoang đường như vậy, thật sự là không thể nào tưởng tượng nổi.

"Bọn họ đâu hết rồi? Dân cư nơi này đều đi đâu cả rồi?" Hứa Lộ lạnh lùng hỏi.

"Bọn họ đều bị ép tị nạn đến phương bắc rồi." Tên cấm vệ quân nọ nhìn thấy họng súng đen ngòm của các chiến sĩ quân Lam Vũ, hai chân run lên cầm cập, máu lại càng ứa ra nhanh hơn, nhưng hắn lại không dám bịt lại, không thể làm gì khác hơn là đau khổ chịu đựng.

"Nói mau! Các ngươi tại sao lại đầu hàng?" Triệu Tinh nổi giận đùng đùng quát, trong lòng nổi lên một cảm giác khinh miệt, chỉ có một tiếng súng vang lên thôi, mà hơn ba mươi tên đã toàn bộ nhấc tay xin hàng, có thể nhận thấy lực chiến đấu của quân đội đế quốc Đường Xuyên yếu kém cỡ nào, khó trách quân đội Mã Toa có thể đường hoàng thẳng tiến.

"Ta......" Tên cấm vệ quân kia không thốt lên được lời nào biện hộ.

Hứa Lộ vung báng súng lên, đánh chết hắn, sau đó khinh bỉ mắng: "Mẹ kiếp! Bại hoại!"

Bọn cấm vệ quân còn lại trong lúc sợ hãi, có vài tên thậm chí còn bị dọa đến ị ra quần, mùi khắm mốc lên vô cùng khó ngửi.

Hứa Lộ cùng Triệu Tinh bốn mắt nhìn nhau, đều không ngờ rằng cấm vệ quân của đế quốc Đường Xuyên lại có thể xuống cấp đến như thế, còn ra thể thống quân đội gì nữa, như vậy làm sao có thể chiến đấu? Làm sao có thể đối phó với quân đội hung thần ác sát của Mã Toa?

"Nã cho bọn chúng mấy phát vào đầu nhé?" Triệu Tinh thì thầm vào bên tai Hứa Lộ.

Hứa Lộ lắc đầu.

Mặc dù hắn cũng rất muốn đem lũ quan binh bại hoại này lôi ra nã cho vài phát đạn vào đầu cho chết quách, song bọn họ dù sao cũng phải chấp hành lệnh của cấp trên, hơn nữa, một lần giết nhiều cấm vệ quân đế quốc như vậy, rủi như có kẻ trách cứ Dương Túc Phong, thì không biết Dương Túc Phong sẽ phản ứng ra sao. Theo suy đoán thì, Dương Túc Phong hơn phân nửa sẽ không phạt bọn họ, tuy nhiên khiến Dương Túc Phong tăng thêm nhiều phiền toái thì cũng không phải là chuyện hay ho gì.

"Mỗi thằng tự chém đứt một ngón tay! Rồi biến!" Hứa Lộ lớn tiếng quát.

Đám cấm vệ quân quan binh nhất thời choáng váng.

Triệu Tinh lên đạn lách cách, các chiến sĩ còn lại cũng liên tục lên đạn chuẩn bị bóp cò.

Có hai tên lính cấm vệ quân binh lính cảm thấy quân Lam Vũ không phải chỉ hù dọa suông, bọn họ đằng đằng sát khí như vậy quả thật sẽ đại khai sát giới, bèn vội vàng rút ra bội đao, chém đứt ngón tay út của chính mình, sau đó ôm đầu lủi đi như chuột, tên cấm vệ quân còn lại do dự chốc lát, cuối cùng cũng chém đứt một ngón tay, rồi vội vã về tháo chạy theo hướng bắc.

"Bọn cặn bã này!" Triệu Tinh tức giận mắng.

Hứa Lộ đang định nói điều gì, đột nhiên nghe thấy ở phía tây truyền đến tiếng súng kịch liệt, chắc là đội đột kích tiên phong do Du Cương suất lĩnh đã chạm trán kẻ địch.

"Chạy nhanh về phía trước!" Hứa Lộ vung tay lên, suất lĩnh các chiến sĩ gấp rút tiến lên.

Đội đột kích tiên phong quân Lam Vũ do Du Cương suất lĩnh và quân đội nước Mã Toa đích thực đã nổ ra một cuộc chạm trán kịch liệt, tuy nhiên, cuộc chạm trán này không phải từ phía Du Cương khơi mào, cũng không phải bên quân đội nước Mã Toa khơi mào, mà ngay từ lúc bắt đầu, ngay cả Du Cương đều ngơ ngác, không ngờ là gặp may đến thế, chẳng những chạm trán với kỵ binh nước Mã Toa, mà còn là đội kỵ binh được trang bị súng Chấn Thiên của nước Mã Toa!

Lúc ấy là năm giờ chiều, bóng tối đã bắt đầu bao trùm lên tất cả. Đội đột kích tiên phong quân Lam Vũ còn cách phủ Lâm Thương chừng ba. bốn chục km, bọn họ dùng lại, tranh thủ nghỉ ngơi qua loa độ nửa giờ, ăn lương khô, uống nước, để duy trì sức lực. Bọn họ dù sao cũng chỉ là người trần mắt thịt, không phải là thần thánh, người là thép, mà cơm chính là gang, không có gang thì làm sao mà luyện thép, bị bỏ đói hai bữa là tay chân đã bủn rủn rồi, không có cái gì bỏ bụng thì tuyệt đối không thể chạy nổi. Dương Túc Phong thường xuyên nhắc nhở bộ đội phải "Đánh mạnh, chạy nhanh, cầm cự giỏi", nhưng chưa bao giờ nói "Chịu đói tốt" cả, hắn luôn luôn khẳng định, để cho bộ đội bụng đói mà chiến đấu chính là một sự tắc trách của người chỉ huy.

Sau khi đã nghỉ ngơi xong, toàn bộ chiến sĩ của đội đột kích tiên phong lại tiếp tục chạy đi, kết quả là chưa kịp chạy bao xa, đã nghe thấy phía trước có tiếng súng dồn dập, âm thanh inh ỏi, vang ra chấn động khắp nơi, hơn nữa, nương theo tiếng súng còn có rầm rập tiếng vó ngựa rung trời. Từ tiếng vó ngựa mà phán đoán, thì ít nhất phải có bốn năm chục con chiến mã đang rượt đuổi, tốc độ không quá nhanh. Đường xá đều đã bị phá hủy, cho dù có là kỵ binh cũng không tài nào chạy nhanh được.

Không cần Du Cương ra lệnh, toàn bộ chiến sĩ của đội đột kích tiên phong quân Lam Vũ đã toàn bộ vào vị trí, sẵn sáng chiến đấu. Bọn họ mai phục ở hai bên đường, ngón trỏ đặt lên cò súng, im lặng đợi địch nhân xuất hiện. Mặc dù còn chưa nhìn thấy bóng dáng của kẻ địch. Nhưng vẫn có thể dễ dàng đoán được, ở Kim xuyên đạo bây giờ, có thể có ngựa mà đi, thì đại khái cũng chỉ còn đội kỵ binh giáp trụ của nước Mã Toa mà thôi.

Quả nhiên, theo tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, tiếng súng cũng mỗi lúc một thêm inh ỏi. Dương như muốn đâm thủng màng tai của mỗi người, tiếng súng vang rền như vậy, những chiến sĩ đội đột kích tiên phong quân Lam Vũ quả thực từ trước tới giờ chưa từng nghe thấy, chẳng khác nào có pháo nổ đùng đùng bên tai, muốn chấn động lục phủ ngũ tạng.

"Súng Chấn Thiên!" chiến sĩ đội đột kích Sơn Trư thốt lên khe khẽ.

Tất cả chiến sĩ quân Lam Vũ đều có chút rùng mình chấn động.

Bọn họ đương nhiên không còn lạ gì với súng Chấn Thiên.

Đối với loại vũ khí duy nhất trước mắt có thể tạo thành uy hiếp ghê gớm đối với quân Lam Vũ này, các chiến sĩ quân Lam Vũ đã sớm thuộc nằm lòng những tính năng của nó, có tầm bắn khoảng sáu trăm thước, khoảng cách sát thương hữu hiệu là hai trăm thước, bắn xong một phát là phải lắp đạn, đường kính nòng rất lớn. Tiếng súng nổ cực kỳ vang dội, rung động như có địa chấn. Dương Túc Phong đã nhắc nhở các chiến sĩ của mình, nếu như phát hiện kẻ địch có trang bị súng Chấn Thiên thì nhất định phải đề cao cảnh giác, chú ý từng động tác chiến thuật. Ngàn vạn lần không nên có những hành động liều lĩnh thoạt nhìn phi thường dũng cảm nhưng trên thực tế vô cùng lỗ mãng, để tránh hy sinh vô ích.

Vì vậy, các chiến sĩ quân Lam Vũ đã bí mật lại càng thêm bí mật, bọn họ ẩn mình trong bụi cỏ, chỉ hơi he hé nòng súng ra ngoài một chút mà thôi.

Du Cương nâng ống dòm lên. Chỉ nhìn thấy ở tận cuối đường, xuất hiện một con chiến mã màu đen, con chiến mã này chạy cực nhanh. Dường như rất quen thuộc với địa hình gập ghềnh, khúc khuỷu, dù đường bị phá hỏng lồi lõm đến đâu, nó vẫn tìm ra được lộ tuyến xảo diệu nhất, có thể nhìn thấy thấp thoáng một bóng người nằm rạp trên lưng ngựa, nhưng không nhìn rõ, chỉ lờ mờ thấy được đó là một thanh niên, bên hông còn đeo lủng lẳng một thanh bội kiếm. Kỹ thuật cưỡi ngựa của người thanh niên này vô cùng cao siêu, y điều khiển ngựa chạy theo hình zíc zắc, nên bọn truy binh phía sau mặc dù nổ súng liên tục nhưng chẳng hề bắn trúng được hắn.

Ở phía sau người thanh niên khoảng chừng hai trăm thước là một đám kỵ binh giáp trụ nước Mã Toa, bọn họ đều mặc giáp trụ sắt màu đen. Du Cương tính toán một chút, thấy bọn chúng tổng cộng có bốn mươi bảy người. Những kỵ binh giáp trụ này trang bị toàn bộ là súng Chấn Thiên, mỗi người bọn họ đều một tay điều khiển dây cương, sau đó một tay nổ súng, nhưng tất nhiên, súng Chấn Thiên không thể thích hợp với cách thức sử dụng thủ công như thế này, bởi vì súng này quá nặng, khó giữ vững, hơn nữa, đường đi bị phá hỏng hoàn toàn hiển nhiên gây nảy xóc, ảnh hưởng tới hiệu quả, bọn họ nổ súng, đạn không biết bay đằng nào loạn xạ, chẳng trúng mục tiêu.

"Đây chỉ là một đám bộ binh cưỡi ngựa, căn bản không phải là kỵ binh chính thức." Chiến sĩ đội đột kích tiên phong Kiếm Khiếu Hàn lạnh lùng nói.

Du Cương gật đầu, cảm giác được Kiếm Khiếu Hàn nói có lý, hắn quan sát thấy bọn kỵ binh giáp trụ này quả thực có gì đó không được tự nhiên, mặc dù kỹ thuật cưỡi ngựa của bọn họ không tồi, nhưng rất hiển nhiên, bọn họ không biết sử dụng súng trên lưng ngựa như thế nào, nếu như trong số bọn chúng có một tên có kỹ thuật khá hơn một chút thì người thanh niên mà bọn chúng đang truy sát kia chắc chắn không còn giữ được tính mạng đến lúc này, cứ cho là đuổi không kịp hắn đi nữa, thì con ngựa to như thế, lẽ nào bắn hoài không trúng?

"Ngươi phụ trách cản phía sau." Du Cương vỗ vai Kiếm Khiếu Hàn, tỏ vẻ quyết đoán phát lệnh chiến đấu đến những người còn lại.

Mặc kệ người thanh niên kia là ai, nhưng hắn bị quân đội nước Mã Toa truy kích, thì nhất định quân Lam Vũ cần phải ra tay cứu hắn. Thực sự, dù có hắn hay không có hắn xuất hiện thì cũng chẳng thay đổi gì, chỉ cần quân Lam Vũ chạm trán với quân đội nước Mã Toa, thì nhất định phải lấy máu làm lễ gặp mặt, hai bên không có một bên chết hết thì không dừng chiến, huống gì đây lại là bốn mươi bảy tên kỵ binh giáp trụ nước Mã Toa tự động xuất hiện trước họng súng của bọn họ, nếu như không quét sạch bọn chúng, thì đến lúc trở về gặp Dương Túc Phong, y nhất định sẽ cho bọn hắn biết tay.

Ba trăm thước...

Hai trăm năm mươi thước...

Hai trăm thước...

Kỵ binh giáp trụ nước Mã Toa đã rơi vào phạm vi khống chế của quân Lam Vũ.

Người thanh niên đang cưỡi hắc mã kia rất nhanh đã vọt qua trận địa mai phục của quân Lam Vũ, hắn tựa hồ cảm thấy được điều gì, trong lúc cúi rạp người phi như bay vẫn không quên liếc nhìn hai bên một chút, ánh mắt đột nhiên trở nên vô cùng sắc bén, sau đó, dường như ghìm bớt tốc độ, dường như hắn đã đánh hơi được mùi nguy hiểm.

Du Cương biết người thanh niên này đã phát hiện ra sự có mặt của quân Lam Vũ, nhưng cũng không có thời gian để suy nghĩ nhiều, người thanh niên này là bạn hay thù, tạm thời không rõ, nhưng chuyện gấp rút trước tiên là phải tiêu diệt kỵ binh giáp trụ nước Mã Toa, cho nên hắn khoát khoát tay xuống, ra hiệu nổ súng. Kiếm Khiếu Hàn lạnh lùng bóp cò, nòng súng đen ngòm nhắm ngay tên kỵ binh giáp trụ nước Mã Toa rượt đến gần nhất, hắn lập tức ngã lộn nhào khỏi lưng ngựa, vừa vặn đúng lúc con ngựa của hắn giẫm trúng một ổ gà nên xóc mạnh, thoạt nhìn cứ tưởng hắn ngồi không vững, bị con ngựa đạp trúng ổ gà lồng lên hất xuống.

Các chiến sĩ đội đột kích tiên phong quân Lam Vũ lập tức đồng loạt nổ súng, tất cả hỏa lực đều nhằm vào đội kỵ binh giáp trụ nước Mã Toa xui xẻo rồi nã đạn giòn giã. Dưới làn mưa bom bão đạn mãnh liệt, đám kỵ binh giáp trụ nước Mã Toa hoàn toàn bị một đòn phủ đầu làm cho choáng váng, một chút phản ứng cũng không có. Những kỵ binh giáp trụ nước Mã Toa dẫn đầu đều bị súng tự động và súng Tiệp Khắc Thức quét xuống chết như ngả rạ, đường đi vô cùng lồi lõm, bọn họ trúng đạn rồi, loạng choạng chẳng khác nào do đường đi không bằng phẳng, ngồi trên lưng ngựa không vững nên ngã xuống, bị chiến mã giày xéo lên, còn những con chiến mã bị trúng đạn, nhìn cứ như thể do đường gập ghềnh quá, bị xóc không chịu đựng nổi nên khuỵu ngã xuống.

Những kỵ binh giáp trụ nước Mã Toa ở phía sau cùng còn chưa biết có chuyện gì đang xảy ra, đã bị những tay súng bắn tỉa bên Kiếm Khiếu Hàn ngắm bắn liên tục, ngã lộn nhào từ lưng ngựa xuống không kịp rên lên một tiếng. Bởi vì đường đi vô cùng gập ghềnh, lồi lõm, chiến mã xóc nảy rất ghê gớm, bọn họ chỉ cần trúng đạn một cái. Lập tức sẽ bị văng rớt xuống mặt đường, có vài kẻ mặc dù cố sống cố chết ghìm cương ngựa lại, nhưng cũng bị chiến mã hất văng ra, lại có mấy tên ngã nhào cả người lẫn ngựa cùng một chỗ.

Máu tươi phụt ra.

Kỵ binh giáp trụ nước Mã Toa bị tập kích bất ngờ, đang lúc hoảng loạn không tài nào phán đoán đúng phương hướng của quân Lam Vũ, chỉ có thể rút súng Chấn Thiên lên ngắm về phía trước mà bắn loạn xạ. Bọn họ một hồi bản năng trỗi dậy mới lờ mờ đoán ra quân Lam Vũ đang ẩn nấp trong bụi cỏ, cho nên theo bản năng nổ súng như điên, đạn bay vèo vèo trên đỉnh đầu những chiến sĩ quân Lam Vũ, lau sậy bị đạn cắt đứt phát ra âm thanh bén ngọt đến rợn người.

Sơn Trư mặt lạnh như tiền liên tục nã súng. Nhìn một đám kỵ binh giáp trụ nước Mã Toa không ngừng ngã gục trước họng súng của chính mình, thấy rõ mồn một đạn găm vào thân thể chúng, máu tươi chảy ra loang lổ. Hắn cảm thấy hưng phấn mãnh liệt. Điều duy nhất mà hắn không hài lòng chính là khẩu Tiệp Khắc Thức trong tay hắn, băng đạn chỉ có ba mươi viên, phải tiết kiệm sử dụng, không thể đã nghiền.

Đột nhiên đúng lúc này, Sơn Trư cảm thấy cương khôi của chính mình bị bắn vỡ mất một miếng, văng tuốt ra phía sau, lực bắn vô cùng mãnh liệt, cho dù là Sơn Trư có thể lực cường tráng là thế, mà cũng không có cách nào chống đỡ. Cương khôi bị trật ra mắc hẹt vào cổ của Sơn Trư, làm cho Sơn Trư nghẹt thở hết ba mươi giây, trong óc trống rỗng, vất vả lắm mới ngồi dậy nổi, vừa ho khan vừa tháo cương khôi xuống nhìn, mẹ kiếp, bên chỗ che tai bên trái của cương khôi đã bị bắn sượt qua làm trầy một vết thật sâu, hiển nhiên, đây là kết quả do đạn súng Chấn Thiên để lại. Đọc Truyện Online Tại TruyệnYY

"Làm ông mày xém chết!" Sơn Trư lầm bầm mắng, thò tay sờ sờ cái vết đạn kia một chút, thấy vẫn còn nóng muốn phỏng cả tay. Hắn không khỏi âm thầm cảm tạ ông trời, may là đạn bắn trật, nếu như chỉ chệch sang một chút thôi, sợ rằng dù không xuyên thủng được cương khôi thì lực bắn khủng khiếp cũng đủ chấn động làm cho gãy cổ, uy lực của súng Chấn Thiên thực sự không thể khinh thường. Ngơ ngác nhìn sang bên cạnh một chút, nhìn thấy Kiếm Khiếu Hàn cũng đang cúi đầu mân mê cương khôi của hắn, thì ra trên đỉnh cương khôi của y cũng bị bắn trúng, cương khôi không bị bắn xuyên qua, nhưng bị lõm một vết thật sâu, Kiếm Khiếu Hàn cũng bị chấn động cả đầu, đau đến chảy nước mắt, không kìm được phải ngồi bệt xuống mà quằn quại một hồi.

Trận đọ súng kịch liệt giằng co đúng năm mươi bảy giây thì chấm dứt.

Tiểu đội trưởng Sơn Trư của đội đột kích dẫn theo sáu bảy chiến sĩ thu dọn chiến trường, Kiếm Khiếu Hàn thì đứng trên cao quan sát. Khẩu súng bắn tỉa trong tay hắn dưới ánh mặt trời sắp tắt chiếu rọi vẫn lóe lên lam quang đến rợn người, nhưng Kiếm Khiếu Hàn vẫn không ngừng xoay xoay cần cổ như đau nhức lắm, xem ra di chứng của phát bắn vừa rồi để lại cũng không nhẹ, nếu không có cương khôi che chở, e rằng hắn đã bị bắn vỡ sọ rồi.

Tất cả khẩu súng Chấn Thiên đều bị bọn Sơn Trư thu gom lại, sau đó dùng thủ lưu đạn nổ tan tành hết. Súng Chấn Thiên thoạt nhìn có vẻ rất xấu xí, nhưng uy lực quả thực kinh khủng, nếu so với súng lai phục thì ác chiến hơn nhiều, sau khi toàn bộ súng đã bị phá hủy, những viên đạn của súng Chấn Thiên còn sót lại cũng bị bọn Sơn Trư tìm một cái hố thật sâu chôn xuống, thứ này không thể để lưu truyền rộng rãi, nếu không khẳng định sẽ trở thành vũ khí giết người vô cùng lợi hại.

Người thanh niên kia đã quay ngựa trở lại, trầm tĩnh nhìn từng động tác của quân Lam Vũ, ánh mắt có vẻ phức tạp.

Du Cương cảm thấy người thanh niên này không phải người bình thường, cho nên bồng súng, thẳng người nghênh đón. Lúc đến gần mới quan sát kỹ, người thanh niên hơi gầy, hơn nữa có quầng thâm quanh mắt, tròng mắt đỏ lên, tựa hồ đã trải qua một thời gian dài mệt nhọc, nhưng từ hắn vẫn toát ra một phong thái áp đảo người đối diện, làm cho người ta vững tin hắn là người tốt. Quân đội nước Mã Toa mặc dù chưa chiếm lĩnh Kim Xuyên đạo, nhưng bọn chúng đã chặt đứt đường lưu thông giữa Kim Xuyên đạo và Kinh đô Ni Lạc Thần, nếu người thanh niên này quả thực đến từ Kinh đô Ni Lạc Thần, thì thật khiến cho người ta ngàn lần bội phục.

"Các ngươi là bộ đội của Dương Túc Phong?" Người thanh niên cất tiếng hỏi, ánh mắt rất sâu xa.

"Đúng vậy, ngươi là ai?" Trực giác mách bảo với Du Cương đối phương có thân phận không đơn giản, nhưng hắn quả thật không nhận ra người thanh niên này là ai. Hắn dồn sự chú ý sang chiến mã của người thanh niên, đây đích thật là một con ngựa tốt, bất luận là vẻ ngoài hay là tố chất bên trong, đều là chiến mã thuộc hàng nhất đẳng. Đội trưởng đội kỵ binh Tiêu Thanh Long và Du Cương khá thân thiết, từ hồi bé đã chơi thân với nhau như huynh đệ, đối với trình độ am hiểu về ngựa. Du Cương có thể vỗ ngực mình không thua kém Tiêu Thanh Long.

"Ta là Đường Hạc." Người thanh niên thản nhiên nói, thanh âm trầm bồng du dương tựa hồ không nhấn mạnh điều gì đặc biệt, có vẻ vô cùng bình thản.

"Đường Hạc?" Du Cương suy nghĩ một hồi, cái tên này không có gì ấn tượng với hắn. Hắn không biết đây chính là tên của tam hoàng tử điện hạ của đế quốc Đường Xuyên, chỉ là một đội trưởng nhỏ nhoi của đội đột kích thuộc hải quân lục chiến quân Lam Vũ, hắn đối với chuyện chính trị không mấy hứng thú. Rất ít lưu ý, nói đúng hơn, đám binh sĩ bọn họ đối với đế quốc Đường Xuyên đều không có cảm tình nhiều, mà quân Lam Vũ cũng rất ít khi tuyên truyền chính trị, thậm chí rất ít nhắc tới đế quốc Đường Xuyên, mà ngay cả bản thân Thập Tứ công chúa cũng rất ít nhắc tới đế quốc Đường Xuyên, cho nên đối với những người lãnh đạo đế quốc, Du Cương hoàn toàn không biết ai.

Kiếm Khiếu Hàn đang đứng cách đó không xa, ôm súng cảnh vệ, còn đang xoa nắn cổ của mình. Chợt giật mình, ánh mắt thật sâu nhìn Đường Hạc, chậm chạp hỏi lại: "Ngươi chính là ca ca Đường Hạc của Thập Tứ công chúa à?"

Người thanh niên gật đầu nói: "Ân, ta chính là vị Đường Hạc đó."

Hắn đương nhiên chính là Đường Hạc.

Từ sau khi bị hoàng đế Đường Minh giải trừ tất cả chức vụ, Đường Hạc mừng rỡ thanh nhàn, một mình một người chạy tới Kim Xuyên đạo. Hắn muốn tận mắt chứng kiến Dương Túc Phong kết cục là một kẻ như thế nào. Hắn muốn tận mắt nhìn thấy thực lực chiến đấu của quân Lam Vũ. Làm một tam hoàng tử tự do tự tại, một tam hoàng tử mà không kẻ nào ở đế quốc Đường Xuyên thèm quan tâm hay chiếu cố, Đường Hạc thường xuyên một mình hành tẩu giang hồ, đối với đường đi nước bước ở Kim Xuyên vô cùng quen thuộc, dọc đường đi đến đây. Mặc dù có tuyến phong tỏa của nước Mã Toa nhưng đều bị hắn dễ dàng vượt qua, chỉ gặp một chút nguy hiểm ở đây mà thôi.

Mặc dù chưa hề gặp mặt Dương Túc Phong. Nhưng Đường Hạc đã hoàn toàn bị thuyết phục trước sức mạnh chiến đấu của quân Lam Vũ. Hắn là người linh động, cảm thấy mình thua kém thì nhất định sẽ tự nhận mình thua kém, tuyệt đối sẽ không khăng khăng không chịu thừa nhận. Chỉ một tiểu đội quân Lam Vũ trong thời gian ngắn ngủi hơn năm mươi giây, đã tiêu diệt được số kỵ binh giáp trụ Mã Toa tương đương quân số của mình, mà những kỵ binh giáp trụ Mã Toa này bị trúng đạn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã về chầu diêm vương rồi. là người tận mắt chứng kiến từ đầu đến cuối, Đường Hạc không khỏi chấn động.

Cho mãi tới nay, các phương tiện truyền thông ở đế quốc Đường Xuyên đều chưa từng nói lên sự thật về sức chiến đấu của quân Lam Vũ, cho dù ngẫu nhiên có nhắc tới. Cũng chỉ lướt qua, rất sơ lược, cho nên chưa người nào biết được tường tận lực chiến đấu của quân Lam Vũ là như thế nào, đối với chiến tích của quân Lam Vũ, rất nhiều người đều cho rằng chỉ toàn thổi phồng quá mức, bởi vì theo quan niệm của bọn họ, quân Lam Vũ số lượng ít như thế, làm sao có thể đánh bại quân đội nước Mã Toa đông hơn gấp mấy lần như vậy chứ?

Nhưng bây giờ, Đường Hạc đã tin rồi.


/769

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status