Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 368

/769


Máu tươi đổ xuống, có mấy người dân chạy nạn ngu ngốc đứng lớ ngớ ở giữa đường bị đạn lạc bắn trúng. Những người dân chạy nạn còn lại ý thức được chuyện gì xảy ra, có chút kinh nghiệm nên vội vàng nằm bệt xuống, nhưng còn có nhiều người hơn theo bản năng nhảy dựng lên, sau đó chạy về con đường ra phía bắc, vừa vặn là lối quân Lam Vũ đang đổ tới. dân chạy nạn chạy trốn vô cùng hỗn loạn, đồ đạc cũng bị vứt lung tung đầy đường, làm trở ngại rất lớn đến tốc độ của các chiến sĩ hải quân lục chiến Lam Vũ.

Trương Vĩ không thể làm gì khác hơn là lớn tiếng kêu to cho bọn họ biết thân phận của mình, nhưng những người dân chạy nạn trong lúc kinh hoảng không cách nào nghe được quân Lam Vũ kêu gọi mà cho dù có nghe thấy cũng không dám tin tưởng vẫn tiếp tục chạy trốn. Hành vi của bọn họ khiến cho càng thêm hỗn loạn, chẳng những người dân chạy nạn đang sống trên đường phố chạy trốn mà ngay cả những người dân chạy nạn đang ở trong nhà cũng vội vàng thu thập đồ đạc liều mạng chạy trốn, đám người đông đúc nhất thời làm kẹt cứng các ngả đường lớn nhỏ ở phủ Linh Thọ.

Quân Lam Vũ hải quân lục chiến đội căn bản không có cách nào tiến tới.

"Đại đội trưởng? Chúng ta phải làm gì bây giờ?" Hai ba vị trung đội trưởng, tiểu đội trưởng tụ tập bên cạnh Trương Vĩ xin chỉ thị. Phía trước bọn họ, chính là đám người đang chạy trốn nối liền không dứt, khiến cho giao thông ở các ngã đường đều bế tắc, bọn họ căn bản khó có thể đi tới.

"Nói Tiểu Quách khống chế Đường Thước cho chặt, mười phút nữa chúng ta sẽ đến!" Trương Vĩ quyết đoán nói, sau đó nhanh chóng tìm các ngả đường khác để đi.

Trong giây lát, ở chỗ quẹo của ngã tư đường phía trước có một đội quân quần áo xanh biếc, tay quơ đại đao. Lưỡi đao trong tay bọn họ sáng loáng, bọn hung thần ác sát này chặn những người dân chạy nạn đang đi tới trước mặt toàn bộ chém gục xuống đất, trong giây lát đó, máu tươi bắn ra, đúng hai ba trăm người dân chạy nạn cùng con cái của bọn họ toàn bộ ngã xuống dưới lưỡi đao sắc bén, máu tươi chảy thành dòng, tiếng rên rỉ cùng tiếng kêu thảm thiết đan xen vào nhau, trong khoảnh khắc phủ Linh Thọ trở thành địa ngục trần gian.

Sắc mặt Trương Vĩ lập tức trở nên căng thẳng, đây chính là đội vệ sĩ do nhị hoàng tử Đường Thước tạm thời tổ chức ở chỗ này, quả nhiên đây là một bọn súc sinh giết người không chớp mắt, nếu bỏ qua cho bọn chúng thì ông trời cũng sẽ không tha thứ cho chính mình.

"Giết chết hết bọn chúng!" Trương Vĩ bình tĩnh khoát tay ra lệnh

.

Các chiến sĩ hải quân lục chiến Lam Vũ lập tức phối hợp súng Tiệp Khắc và súng tự động lại. Một loạt đạn mãnh liệt quét ra, bọn to xác ngu muội này không sợ chết, tựa hồ còn chưa biết hỏa lực của quân Lam Vũ lợi hại đến cỡ nào, cứ thế lao đầu về phía trước, ngay cả một cử chỉ tránh né cũng không có. Trong làn mưa bom bão đạn của quân Lam Vũ, đội quân đại đao mặc quần áo màu xanh biếc đều lần lượt ngã xuống. Những lưỡi đao to đùng nặng trịch rơi theo đà rơi của cơ thể, chám vào đống thi thể phía dưới, máu tươi chảy ra càng nhiều.

Các chiến sĩ Lam Vũ dàn hàng ngang vừa rà súng tiến lên, đồng thời lớn tiếng kêu to: "Chúng ta là quân Lam Vũ! Các ngươi hãy lập tức buông vũ khí! Không nên hiểu lầm! Lập tức buông vũ khí xuống..."

Có một tên thủ lĩnh cầm đầu bọn vệ sĩ quần áo màu xanh biếc quơ đại đao, gầm rú: "Lão tử muốn đánh chính là quân Lam Vũ các ngươi..."

Nói chưa dứt lời, một dũng sĩ Lỗ Ni đã quay nòng súng Tiệp Khắc Thức hạng nhẹ lại, nhắm ngay giữa trán của hắn bắn một phát, gã thủ lĩnh đó nhất thời bị bắn bể đầu, óc văng ra tung tóe, ngã gục xuống giữa vũng máu lênh láng trên đường phố. Bọn vệ sĩ mặc quần áo xanh biếc lúc này mới thấy sợ hãi, muốn xoay người chạy trốn. Nhưng đã bị Trương Vĩ khoát tay ra lệnh, các chiến sĩ hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ bèn bắn theo, bắn gục toàn bộ bọn chúng.

Trương Vĩ quyết tâm không buông tha bất cứ người nào trong số bọn chúng.

Song, quân đội của đại lục Y Lan còn chưa từng nếm mùi lợi hại của quân Lam Vũ, ngoại trừ những gã vệ sĩ mặc áo quần màu xanh biếc ra, còn có binh lính cấm vệ quân đang dũng mãnh tiến ra cuồn cuộn không ngừng từ hai bên ngã tư đường, trong tay cầm súng Minh Tư Khắc hoặc là súng Giả Nặc Phúc Khắc, thậm chí có tên trong tay chỉ có một thanh đao cong, vẫn tùy tiện vọt lên phía trước, kết cuộc bị đạn bắn thủng lỗ chỗ khắp người.

Lập tức phủ Linh Thọ nồng nặc mùi máu tươi.

Mất đúng mười ba phút, bọn Trương Vĩ rốt cục cũng đánh tới khoảng sân rộng trước cửa nha môn tri phủ.

Chỉ nhìn thấy trên sân rộng trước cửa nha môn tri phủ nơi Đường Thước đang ở, đang có hơn sáu trăm tên vệ sĩ vũ trang mặc quần áo xanh biếc xếp hàng, bọn chúng xếp thành từng nhóm theo bát quái trận. Mỗi tên đều xích lõa thân trên, đầu buộc khăn vải màu đen, tay cầm một thanh đại đao, chuôi đao cũng được quấn bằng vải màu đen. Những người này tựa hồ đều thấy chết vẫn không nhụt chí, đối mặt trước sự xuất hiện của quân Lam Vũ vẫn chẳng có chút gì sợ hãi, đương nhiên, cũng có thể xem như là điếc không sợ súng.

Trương Vĩ kinh ngạc nói: "Làm cái gì vậy?"

"Đây là Tình Thiên Phích Lịch Kiền Khôn Vô Địch Phích Lịch Kim Cương Bát Quái Trận (thế trận cực kỳ kiên cố) trong truyền thuyết là thế trận lợi hại nhất , lúc Xích Luyện Giáo còn lưu truyền, nghe nói đao thương không xuyên vào được..." Có chiến sĩ quân Lam Vũ len lét thè lưỡi.

"Có thật là đao thương không xuyên thủng không? Vậy nếm thử đạn súng xem sao!" Trương Vĩ cười gằn nói.

Pằng pằng pằng...

Hơn mười khẩu súng Tiệp Khắc đồng loạt khạc đạn. Đạn bay vèo vèo như bão táp bao trùm lên khắp nơi như rơi vào bát quái trận.

Ngoài cửa nha môn tri phủ nhất thời thi thể chất thành từng đống cao như núi, những siêu cấp anh hùng mặc áo xanh ngay cả lúc ngã xuống cũng ngã thành hàng theo bát quái trận, có tên thậm chí trong tay còn nắm chặt đao không chịu buông ra.

"Quả nhiên là đao thương không xuyên thủng a, chết rồi vẫn không rời bỏ vị trí!" Có người kinh ngạc kêu lên.

Trương Vĩ cười nhạt, phất tay, các chiến sĩ hải quân lục chiến đội lập tức phân tán, bao vây toàn bộ nha môn tri phủ.

Đường Thước nghe được tiếng súng kịch liệt liền biết bất hảo, lập tức đứng dậy chuẩn bị rút lui.

Bám rễ ở Kim Xuyên đạo lâu như vậy, Đường Thước đối với công phu bỏ chạy đã tinh thông vô cùng, hắn luôn luôn chuẩn bị tốt để sẵn sàng chạy trốn bất kì lúc nào. sống ở phủ Linh Thọ cũng không ngoại lệ, hắn ngoài nhóm vệ sĩ riêng còn có cấm vệ quân, toàn bộ đều là bộ đội trang bị nhẹ, ra lệnh một tiếng, lập tức có thể trốn chạy ngay. Đường Thước còn tưởng rằng quân của Mã Toa đánh tới, lập tức đứng lên, chuẩn bị hạ lệnh bộ đội rút lui theo hướng đông chạy đến Hương Xuyên đạo.

Song, bốn họng súng đen ngòm chĩa vào hắn, bốn tên tùy tùng đứng ở sau lưng Mã Khôn cùng nhau rút vũ khí ra, đằng đằng sát khí nhìn chăm chăm vào Đường Thước. Bọn họ đương nhiên chính là tiểu đội hải quân lục chiến quân Lam Vũ do Tiểu Quách chỉ huy, bọn họ đã sớm chờ đợi thời khắc này.

Bọn tùy tùng phía sau Đường Thước cũng muốn phản kháng, nhưng bọn họ còn chưa rút đao ra khỏi vỏ, toàn bộ đã bị bốn khẩu Bác Xác bắn ngã. Bọn Tiểu Quách một khi đã ra tay sẽ không chút nương tình, bởi vậy không còn một tên nào sống sót. cấm vệ quân ngoài cửa muốn vọt vào, cũng bị bắn chết từng người một, thi thể ngổn ngang bên ngoài cửa chất thành đống, bọn Tiểu Quách một hơi bắn chết sáu bảy chục tên cấm vệ quân, rốt cuộc chẳng còn kẻ nào xông vào nữa.

Mã Khôn chậm rãi đứng lên, đưa tay cầm lấy chiếc mũ màu đen, bên cạnh có người đưa cho hắn quải trượng, hắn lại khôi phục dáng vẻ thân sĩ.

Đường Thước nhất thời biến sắc: "Ngươi, các ngươi cả gan tạo phản?"

Mã Khôn khẽ mỉm cười nói: "Nhị hoàng tử điện hạ. Chúng ta không phải tạo phản, mà là mời khách, Phong thống lĩnh mời ngươi đến cảng Kim Lăng làm khách mà."

Khuôn mặt Đường Thước nhăn nhó, các cơ mặt co rút lại, ánh mắt ác độc chậm rãi đảo qua trên người Mã Khôn cùng Tiểu Quách, âm trầm nói: "Ta không muốn đi! Ném bánh bao thịt để đuổi chó, thì một đi không trở lại. Các ngươi tưởng ta sẽ dễ dàng rút lui ư?"

Mã Khôn không mảy may để ý, chỉ mỉm cười, rồi mặt bỗng đanh lại, vẻ lịch sự, biết điều đều biến mất, lộ ra bản chất xấu xa của mình, lơ đãng nói: "Nhị hoàng tử điện hạ, ngươi đương nhiên sẽ không dễ dàng rút lui, nhưng thực ra là ngươi đã rút lui rồi đó."

Đường Thước lại một lần nữa biến sắc, tựa hồ ý thức được cái gì, hoảng sợ nói: "Bên ngoài là bộ đội của các ngươi ư? Các ngươi ngang nhiên dám động thủ với cấm vệ quân?"

Mã Khôn hơi khom lưng, hết sức lịch sự chắp tay làm lễ đối với hắn, giọng điệu mềm mỏng nhưng dứt khoát nói: "Nhị hoàng tử điện hạ. Ngài nói oan cho người tốt rồi! Phong thống lĩnh chỉ là lo lắng Kim Xuyên sẽ rất nhanh trở thành mục tiêu công kích trọng điểm của quân Mã Toa, cấm vệ quân nơi này chỉ có thể hù dọa dân chúng chứ không chống đỡ kẻ thù được, ngài ở lại chỗ này rất không an toàn..."

Đường Thước sắc mặt tái nhợt nói: "Ngươi đi mà bảo Dương Túc Phong tới gặp ta!"

Mã Khôn vẫn như cũ khom lưng, hết sức lễ phép nói: "Phong thống lĩnh đang chờ xa giá của ngài ở cảng Kim Lăng, mời ngài lên đường!"

Đường Thước vẫn không nhúc nhích.

Tiểu Quách không nhịn được phóng đến. Tóm lấy Đường Thước chẳng khác nào chim ưng vồ lấy một con gà con.

Cửa vào nha môn tri phủ rất nhanh đã bị mở toang, bọn Tiểu Quách giả trang thành nhân viên ngoại giao đã áp giải nhị hoàng tử Đường Thước bước ra.

Đường Thước nhìn thấy bên ngoài quân Lam Vũ đông như kiến cỏ, nòng súng đen ngòm, lay động, nhất thời bủn rủn tinh thần. Hắn nhìn thấy cảnh này là biết ngay mình đã đánh giá thấp Dương Túc Phong mất rồi. Hắn thật không ngờ Dương Túc Phong vừa mới tới đại lục Y Lan, đã dám dùng thủ đoạn vũ lực với mình. Hơn nữa, hắn còn ngang nhiên hạ lệnh quân Lam Vũ dám động thủ với cấm vệ quân, hành động này và tạo phản có gì khác nhau đâu?

Trương Vĩ nghiêm mặt lạnh lùng, chậm rãi nói: "Nhị hoàng tử điện hạ, phiền ngài lệnh cho thuộc hạ của ngài ngừng bắn..."

Đường Thước làm bộ như không nghe thấy.

Trương Vĩ lạnh lùng cười nhạt, cũng không thèm để ý, Đường Thước tới lúc này rồi, còn tưởng có thể ỷ vào người đông sức mạnh để xoay chuyển tình thế, thật là ngây thơ đến tội nghiệp, một nhị hoàng tử không thực tế như vậy. Khó trách Kim Xuyên đạo bị dày vò lâu như vậy, cũng không khiến cho chiến hạm của hạm đội đế quốc Đường Xuyên có được một cơ hội một lần nữa được ra biển, dù chỉ có một chiến thuyền thôi cũng được.

Lão Vương chiếm được cửa thành, dứt khoát ra lệnh cho nổ Bách Kích pháo, ầm ầm vài phát, mấy cấm vệ quân canh cửa thành còn lại nhất thời bị nổ văng tứ tung, ôm đầu la khóc gọi mẹ, cứ ôm đầu lủi như chuột, khỏi cửa thành. Lão Vương còn đang gài thuốc nổ ở cổng thành phía nam của phủ Linh Thọ, một trận nổ long trời lở đất vang lên, cửa thành phía nam bị nổ sụp xuống, lối vào hoàn toàn bị bịt kín.

Đường Thước sắc mặt lúc trắng lúc xanh, vừa sợ vừa giận nói: "Các ngươi... Các ngươi làm phản thật rồi!"

Mã Khôn khẽ nháy mắt ra hiệu cho Trương Vĩ.

Trương Vĩ vung tay lên, lập tức có mấy dũng sĩ Lỗ Ni tiến tới, lấy ra một bộ còng tay, hai sợi dây trói, nhất thời trói gô Đường Thước lại như đòn bánh tét.

Lão Vương móc ra thanh đao lính, chậm rãi lướt nhẹ một đường từ mặt Đường Thước xuống dưới, cái loại cảm giác ớn lạnh đến thấu xương này, tuyệt đối làm cho Đường Thước sợ đến muốn tè cả ra quần.

Đường Thước lập tức run lẩy bẩy, lắp bắp nói: "Ta, để ta kêu bọn chúng ngừng bắn, để ta kêu bọn chúng ngừng bắn..."

Dưới mệnh lệnh của Đường Thước, tất cả quan binh cấm vệ quân dừng bắn đầu tiên, sau đó toàn bộ lui lại cửa thành phía bắc, sau đó những tên vệ sĩ mặc đồ xanh cũng dần dần dừng bắn. những tên vệ sĩ mặc đồ xanh này, theo lệnh của Đường Thước đang bị Trương Vĩ khống chế tự động tập trung lại, điểm danh quân số, tổng cộng có bốn trăm hơn tám mươi người, Trương Vĩ xoay người phất tay, hơn mười tay súng thiện xạ đồng loạt bóp cò, bắn chết ngay trên sân hơn bốn trăm tám mươi tên.

Đường Thước sắc mặt xám như tro tàn, dân chúng chung quanh đã bắt đầu hò reo, nhảy nhót vẻ vui mừng khôn xiết, bọn họ nín nhịn bọn đại hán áo xanh này ức hiếp đã lâu lắm rồi. Trương Vĩ bấy giờ tuyên bố, quân Lam Vũ đã khống chế Kim Xuyên đạo, tất cả cư dân bị ép phải di cư đã có thể tự do quay trở về quê quán, quân Lam Vũ sẽ phụ trách bảo vệ an toàn cho bọn họ, trong nháy mắt, phủ Linh Thọ như sôi trào lên, mọi người đều thu thập đồ vật này nọ, ào ào lao ra cửa thành chạy về nhà.

Bọn cấm vệ quân canh giữ cửa thành nào dám ngăn trở, vội vàng mở toang cửa thành, kết quả đám người chen chúc nhau chạy ra không ngớt, lại làm bế tắc đường đi của hải quân lục chiến Lam Vũ, khiến cho bọn họ không thể không ở lại trong thành thêm một khoảng thời gian. Trương Vĩ bố trí nhân viên, vơ vét hết lương thực và tài sản trong phủ Linh Thọ, sau đó dán giấy niêm phong của quân Lam Vũ lên mọi thứ. Trương Vĩ ghi chép lại tên tuổi của mấy sĩ quan cầm đầu của cấm vệ quân, cảnh cáo bọn họ, nếu như bọn họ giở trò, cho dù quân Lam Vũ có đuổi tới chân trời góc biển cũng sẽ không bỏ qua mấy người bọn họ. Mấy tên quan binh cấm vệ quân bị quân Lam Vũ tẩn cho một trận sợ khiếp vía rồi, ngay cả mở miệng cũng không dám.

Mọi việc về cơ bản đã được chuẩn bị thỏa đáng, Lão Vương mới rút lưỡi lê của lính đang chĩa vào gương mặt tái mét của Đường Thước, thân ái nói: "Anh bạn nhỏ, ngoan nào."

Đường Thước cả người run rẩy, còn chưa kịp mở miệng nói lời nào, Trương Vĩ đã thò tay, nhét vào miệng Đường Thước một thứ, đó là một cãi tã thấm nước tiểu của con nít đã được dùng qua, Đường Thước nhất thời muốn nôn mửa ra, nhưng lại phát giác cả người mình đang bủn rủn, ngay cả khí lực để nôn mửa cũng không có.

Mã Khôn giả vờ làm động tác lau mồ hôi lạnh trên trán, vẻ cảm thông nhìn Đường Thước, lời nói tràn ngập vẻ xin lỗi, lễ phép nói: "Đường Thước điện hạ, thật là có lỗi quá, có vài huynh đệ quen thói lỗ mãng, không làm lão nhân gia người sợ hãi chứ! Thật là có lỗi, thật là có lỗi quá đi, hay là, để ta thay mặt họ xin lỗi người? Chúng ta gọi chút thức ăn, uống vài chén rượu nhé?"

Miệng Đường Thước bị nhét tã lót thấm nước tiểu của con nít, tay bị trói ngoặt lại, toàn thân cũng bị trói gô y hệt loại bánh tét được gói để ăn mừng trong dịp tiết Đoan Ngọ, ngoại trừ hai con mắt lộ vẻ sợ hãi là còn có thể miễn cưỡng chuyển động, thử hỏi hắn còn có thể nói được cái gì?

Trương Vĩ khinh miệt liếc hắn một cái, quay đầu nói với trưởng ban thông tin: "Báo cáo Phong thống lĩnh, nhị hoàng tử điện hạ được mời tới rồi."

Dương Túc Phong chậm rãi đưa khẩu súng Mễ Kỳ Nhĩ cho Đan Nhã Huyến.

Từ sau khi kỵ sĩ Long Ưng của người Vũ Chân tập kích trên không, trong đội cảnh vệ quân bộ của quân Lam Vũ có một bộ phận nhân viên đổi sang dùng súng Mễ Kỳ Nhĩ, lại còn chuyên môn chuẩn bị cho Dương Túc Phong một khẩu, để ngừa việc xảy ra ngoài ý muốn. Khẩu súng Mễ Kỳ Nhĩ có số hiệu là pk332331 này, sau khi được Dương Túc Phong tự mình điều chỉnh, có độ chuẩn xác cực cao, trong vòng năm trăm thước có thể bách phát bách trúng. Song, khẩu súng này mặc dù đã được chuẩn bị tốt, nhưng lại chưa hề có cơ hội sử dụng.

Võ công của Vũ Văn Thành Đô quả thực rất cao, bị hai người Đường Hạc và Cung Tử Yên vây công nhưng vẫn bình tĩnh tự nhiên, lạnh lùng ứng phó, hơn nữa còn có thời gian chú ý tới động tĩnh của Dương Túc Phong. lúc đầu Dương Túc Phong hấp thụ năng lượng phi thường quái dị từ bên trong tinh mộng thạch, chỉ có lúc chính mình rơi vào tình huống nguy hiểm bị uy hiếp nghiêm trọng mới có thể bộc phát ra, làm cho giác quan thứ bảy của hắn trở nên rất nhạy, nhưng thật đáng tiếc, Vũ Văn Thành Đô hiển nhiên đối Dương Túc Phong không có sát khí quá lớn, tựa hồ thuần túy chỉ là đi ngang qua.

Vũ Văn Thành Đô không ngừng nhảy xuống vọt lên rất linh hoạt với tốc độ cao, nên dù đang ở vị trí cách hắn hơn ba trăm sáu mươi thước, Dương Túc Phong vẫn không ngắm trúng chuẩn xác thân ảnh của Vũ Văn Thành Đô, nên không cách nào nổ súng, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là nhìn Vũ Văn Thành Đô tiêu sái lướt đi mỗi lúc một xa, Cung Tử Yên thu kiếm trở về, Đường Hạc thì vẫn đuổi theo. Đương nhiên, Dương Túc Phong không chịu nổ súng, là do sợ bắn nhầm Đường Hạc hoặc Cung Tử Yên.

Đường Hạc tìm đến mình, lên giọng dạy dỗ một hồi, làm cho Dương Túc Phong cảm thấy vô cùng nghi hoặc, không biết là có ý gì, giờ nhớ lại, càng cảm thấy dường như Đường Hạc đang mượn cơ hội để nhắc nhở mình chuyện gì đó. Nhưng hắn thân là hoàng tử đế quốc Đường Xuyên, làm sao có thể nhắc nhở mình chuyện gì được chứ? Thật là kì quái. Nhưng nếu không phải muốn nhắc nhở, thì tại sao hắn lại nhấn mạnh những điều quan trọng mà quân Lam Vũ cần phải chú ý như thế, thậm chí còn đưa ra chính sách phát triển về sau, nếu như hắn thật sự là đối thủ của chính mình, thì không nên chỉ ra những điều này. Nếu không mình nhất định sẽ phòng bị nghiêm ngặt, hắn sẽ không có cơ hội đánh bại mình.

Tâm tư của Đường Hạc thật khó nắm bắt, Dương Túc Phong đem chuyện của Đường Hạc nói cho hai vị tham mưu lão luyện là Khắc Lao Tắc Duy Tư và Vân Thiên Tầm. Khắc Lao Tắc Duy Tư có cùng ý kiến với Dương Túc Phong, cho rằng Đường Hạc có khả năng là mang thiện ý đến nhắc nhở quân Lam Vũ, không hy vọng chứng kiến quân Lam Vũ rơi vào cảnh lật thuyền trong mương. Nhưng Vân Thiên Tầm lại cảm giác được Đường Hạc có khả năng là do bản quân quá cao ngạo, cho nên muốn mượn cơ hội này lung lạc Dương Túc Phong một phen, biểu hiện tài hoa xuất chúng của y ra, làm cho Dương Túc Phong sinh ra cảm giác ngưỡng mộ đối với hắn, trở thành cánh tay phải đắc lực phò tá cho hắn sau này cướp lấy chính quyền, về phần quan hệ sau này giữa y và quân Lam Vũ. Hắn cũng đoán không ra.

Nhưng Khắc Lao Tắc Duy Tư cùng Vân Thiên Tầm đều nhất trí cho rằng, Đường Hạc quả thật là một nhân tài hiếm có, những ý kiến mà hắn đưa ra đối với quân Lam Vũ đều hết sức chuẩn xác, quân Lam Vũ quả thực cần phải nhân cơ hội này để nghiêm ngặt đề phòng, bản thân Dương Túc Phong cũng cần phải chú ý tu dưỡng cá nhân. Đáng tiếc bởi vì hoàn cảnh đặc biệt của Đường Hạc, quân Lam Vũ không có bất kỳ cớ gì để có thể mượn sức hoặc thu nạp hắn, còn tương lai rốt cục ra sao, chỉ còn có cách chờ xem mà thôi.

So ra mà nói, nhị hoàng tử Đường Thước của đế quốc Đường Xuyên dễ dàng đối phó hơn nhiều. Quân tiền tuyến báo cáo. Nói đã bắt được Đường Thước, hơn nữa từ miệng hắn đã moi ra vị trí của nhân viên và lương thực vật tư còn sót lại của hải quân đế quốc. Tất cả nhân viên đế quốc hải quân còn sót lại đều ở phủ Tán Hoàng thuộc trung bộ Kim Xuyên đạo. Tổng cộng có hơn sáu vạn ba nghìn ba trăm người. Số tài sản mà đế quốc Đường Xuyên cướp đoạt từ cư dân Kim Xuyên đạo còn chưa được chuyển đi, bởi vì trong khu vực Phương Xuyên đạo vẫn còn rải rác kỵ binh giáp trụ Mã Toa thường xuyên lui tới, bên người Đường Thước chỉ có mấy ngàn cấm vệ quân đã bị quân đội Mã Toa đánh cho sợ khiếp vía, bọn họ không dám mạo hiểm nữa, hiện tại toàn bộ tài sản đều đang chất đống trong phủ Bình Sơn. Nguồn truyện: TruyệnYY.com

Dương Túc Phong lập tức hạ lệnh, bảo Trương Vĩ suất lĩnh đội hải quân lục chiến gấp rút tới phủ Bình Sơn, khống chế toàn bộ tài sản nơi đó, giam giữ tất cả cấm vệ quân lại. Nếu như bọn họ dám cả gan phản kháng, giết chết không tha, dù sao ngay cả nhị hoàng tử còn bị quân Lam Vũ trói gô như một đòn bánh tét, thì có giết chết thêm mấy ngàn cấm vệ quân cũng chẳng phải là chuyện gì ghê gớm. đại khái là ngày mai, báo chí của đế quốc Đường Xuyên sẽ gọi mình là nghịch tặc, đặt song song ở cùng một chỗ với Xích Luyện Giáo.


/769

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status