Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 377

/769


Ngả Toa Lệ Nặc đỡ Dương Túc Phong tới đại sảnh của biệt thự ngồi lên trên ghế sô pha, lại đem một cốc nước lọc nhẹ nhàng đặt lên trên chiếc bàn ở bên cạnh y, có một cô gái mà Tô Phỉ Thái Vi chưa từng nhìn thấy khoác hòm thuốc đi tới, rất thân thiết tựa vào bên người Dương Túc Phong, cúi đầu kiểm tra mạch của Dương Túc Phong, ngực gần như dán sát vào bả vai của Dương Túc Phong.

Tô Phỉ Thái Vi thầm nghĩ đây chính là thiếp thân y sinh Phất Lôi Đát mới tới rồi, quả nhiên là trông giống một con hồ ly tinh.

Thiếp thân y sinh của Dương Túc Phong vốn là Tử Duyệt, nhưng Tử Xuyệt tới địa khu Mỹ Ni Tư chiếu cố cho Phương Phỉ Thanh Sương vừa mới sinh em bé, nên bên này chủ yếu do Phất Lôi Đát phủ trách. Đối với vu y tới từ giáo phái thần bí của vương quốc Ương Già này, Tô Phỉ Thái Vi không hề có chút thiện cảm nào.

Dương Túc Phong hiển nhiên có chút bất đắc dĩ với công tác của Phất Lôi Đát, nhưng lại không thể không phối hợp, cười khổ nói:

- Các nàng đừng có khẩn trương như thế có được không? Ta còn chưa phải là ông già bảy tám chục tuổi …

Phất Lôi Đát bảo y há miệng ra kiểm tra nhiệt độ trong miệng, lạnh lùng như băng nói:

- Chàng không phải chỉ phụ trách với bản thân, còn phải phụ trách với toàn bộ quân Lam Vũ, cũng còn phải phụ trách với cả những nữ nhân bọn thiếp đây nữa.

Vì thế Dương Túc Phong không còn cách nào khác, ngoan ngoãn tiếp nhận kiểm tra.

Những nữ nhân khác đều len lén cười thầm, chỉ là không dám cười ra tiếng, thực sự nếu không thể nhịn nổi, cũng chỉ có thể xoay mặt đi làm mặt quỷ với tỷ muội bên cạnh, cười trộm rồi sau đó vẻ mặt lại khôi phục bình thường.

Đây là hạng mục công tác kiếm tra bình thường, nếu mà đổi Tử Duyệt cô nương tới chấp hành, Dương Túc Phong quá nửa là sẽ đưa đẩy từ chối, thậm chí là cự tuyệt chấp hành, Tử Duyệt lại mềm lòng, không chịu được những lời ngon ngọt dụ dổ của Dương Túc Phong, kết quả rất có khả năng là hai người thuận thế lăn lên giường, biến thành Dương Túc Phong kiểm tra thân thể cho Tử Duyệt.

Nhưng vị cô nương này lại không giống như vậy, thái độ nàng trời sinh đã lạnh như băng, khi ở vương quốc Ương Già chính là một nhân vật lạnh lùng cao ngạo. Sự lạnh lùng này không phải là bời vị địa vị của nàng tạo ra, mà là bời vì nàng chuyên tâm nghiên cứu thuốc men, còn cả chuyên tâm nghiên cứu sinh lý học của cơ thể con người, chỉ có trong những giáo phái tràn đầy sự thần bị và ngu trung đó, nàng mới có cơ hội thí nghiệm tác dụng và phản ứng phụ của thuốc trên cơ thể sống của con người, về phương diện hiểu biết kế cấu cơ thể con người, nàng lại càng tinh thâm hơn Tử Duyệt cô nương.

Đan Nhã Huyến đứng ở đằng sau Dương Túc Phong, dịu dàng xoa bóp cho Dương Túc Phong, sau đó lại hỏi y ngủ có được ngon hay không. Những nữ nhân khác vừa có chút hâm mộ lại có chút xấu hổ nhìn động tác của nàng. Nếu như không có người khác ở bên cạnh, các nàng cũng có thể xoa bóp cho Dương Túc Phong, nhưng dưới tình huống có người khác, thì chỉ có Đan Nhã Huyến mới có thể bỏ thể diện xuống, hơn nữa làm rất tự nhiên thoải mái, điều này tới ngay cả Ngả Toa Lệ Nặc cũng không làm được.

Dương Túc Phong nhắm mắt lại hưởng thụ Đan Nhã Huyền xoa bóp, miệng nói không được rõ ràng:

- Biện pháp vớ vẩn Tư Ỷ nghĩ ra chẳng có hiệu quả gì cả, còn chẳng bằng bản thân tự nhảy lên bóp chết bọn ve sầu đó cho xong …. Cả buổi trưa đều đi ngâm thứ đó à? Ta cứ cảm giác có thứ gì rơi ở trên mặt đất, nhưng mà không nghe ra là thứ gì cả … Tư Ỷ, thứ đó là cái gì vậy?

Tiết Tư Ỷ đỏ mặt đáp:

- Là do bùn nặn thành đấy, còn chưa hoàn toàn khô …

Dương Túc Phong choàng hiểu ra:

- Chẳng trách … ngày mai đốn hết đám đại thụ đó đi, bớt cho các nàng nhọc lòng.. bọn ve sầu *** này … để Phong Chi Xã xử lý bọn chúng như gián điệp của nước Mã Toa đi, ta chịu không nổi nữa …

….

Bóng đêm dần dần trở nên u ám, bảo phủ lên xung quanh biệt thự, bên ngoài cửa sổ không có ánh trăng, thấp thoáng chỉ có thể nhìn thấy đốm sao lờ mờ, không một ai muốn rời khỏi chỗ ngồi của mình đi thắp nến, cũng không một ai muốn rời khỏi chỗ ngồi của mình đi ăn cơm, các nàng đều lặng lẽ hưởng thụ sự gần gũi hiếm có này. Mặc dù các nàng thương xuyên bầu bạn bên cạnh Dương Túc Phong, nhưng Dương Túc Phong đúng là rất ít có cơ hội hoàn toàn vứt bỏ chuyện công hưởng thụ hạnh phúc gia đình như thế này với các nàng, cho nên bọn họ chẳng ai muốn bỏ qua thời khắc như vậy.

Cuối cùng, trải qua thời gian rất rất lâu, Đan Nhã Huyến mới lưu luyến nói:

- Được rồi, chúng ta đi ăn cơm đi.

Dương Túc Phong đang ôm Tiết Tư Ỷ ở trong lòng, chính đang chơi đùa vành tai của nàng, nhìn khuyên tai của nàng rất cẩn thận, lười nhác nói:

- Hôm nay Tiểu Bàn Tử mời khách, không chuẩn bị bữa tối.

Tiết Tư Ỷ cảm thấy chua xót, đưa tay gạt tay Dương Túc Phong từ vành tai ra, tò mò xoay người trở nại nhìn sắc mặt Dương Túc Phong, nửa tin nửa ngờ hỏi:

- Hả? Làm sao lại không có bữa tối? Vậy bọn thiếp ăn cái gì? Tô Phỉ tỷ tỷ khó khắn lắm mới trở về được, không ngờ chàng cũng không cho người chuẩn bị bữa tối … phải rồi, đúng là Tiểu Bàn Tử hôm nay cũng không tới gọi chúng ta đi ăn tôi … Ấy? Ngả Toa Lệ Nặc cũng không thấy đâu nữa rồi?

Đám người Đan Nhã Huyền đều đưa mặt nhìn nhau, không biết Dương Túc Phong bày trò gì.

Dương Túc Phong vuốt ve bờ eo thon thả của Tiết Tư Ỷ, cảm thụ sự mềm mại của da thịt của thiếu phụ trẻ trung, thản nhiên như không nói:

- Chính bời vì Tô Phỉ tỷ tỷ của nàng trở về rồi, cho nên mới không có ăn cơm tối … nhìn kìa, bọn Y Địch đến rồi, xem xem bọn họ chuẩn bị những gì?

Các nàng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trong bóng tối lờ mờ, Y Địch Liễu Lâm Na đẩy một chiếc xe cút kít nhỏ, thong thả đi vào. Bốn phía xung quanh vách ngăn chiếc xe đẩy nhỏ, chia ra thắp bốn cây nến nho nhỏ, ánh nến dìu dịu tức thì dần dần chiếu sáng cả căn phòng khách, làm mọi thứ ở bên trong căn phòng khách trở nên mông lung như bóng đêm ở bên ngoài, tràn đầy tình thơ ý họa, khuôn mặt của mỗi một nữ nhân đều được ánh nến chiếu lên, cùng trông vô cùng diễm lệ.

Chiếc xe đẩy càng ngày càng tới gần, mọi người mới nhìn thấy rõ ràng, bên trên chở một chiếc bánh ga tô cực lớn cực cao, có tới năm tầng, mỗi một tầng đểu trang trí bằng rất nhiều socola và hoa quả đủ mọi màu sắc, đơn giản gọn gàng, tỏa ra mùi hương thơm mê người, làm cho người ta không kìm chế được dài cổ ra.

Tô Phỉ Thái Vi sắc mặc tức thì biến đổi, trở nên càng thêm diễm lệ không gì sánh bằng.

Tiết Tử Ỷ không phát hiện ra thần sắc của Tô Phỉ Thái Vi có khác lạ, cựa mình thoát khỏi lòng Dương Túc Phong, nhảy tới bên cạnh chiếc bánh ga tô, nhìn lời chúc mừng ghi ở bên trên, lại quay đầu lại nhìn Dương Túc Phong ngạc nhiên nói:

- Hôm nay là sinh nhật tướng công của chúng ta sao? Thiếp nhớ là không phải hôm nay …

Dương Túc Phong chậm rãi nói:

- Không, hôm nay là sinh nhật Tô Phỉ tỷ tỷ của nàng đấy.

Tô Phỉ Thái Vi không kìm chế được phát ra một tiếng kêu kinh ngạc xen lẫn mừng rỡ nho nhỏ.

Trong tiếng hô ngạc nhiên, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào Tô Phỉ Thái Vi, bao gồm cả Dương Túc Phong trong đó, sắc mặt của Tô Phỉ Thái Vi tức thì càng thêm đỏ sậm, không ngờ lại có chút bối rồi từ chỗ ngồi đứng lên luống ca luống cuống ngay cả tay cũng không biệt phải đặt như thế nào, môi mấp ma mấp máy, nhưng lại không nghe thấy nàng nói cái gì.

Đan Nhã Huyến tò mò nói:- Tô Phỉ đại tỷ tỷ, tỷ quên mất sinh nhật của mình rồi sao?

Tô Phỉ Thái Vi mặt đỏ bừng, khó khăn lắp mới mấy máy ra tiếng, ấp úng nói:

- Ta… ta đúng là quên mất rồi …

Nàng đúng là quên mất sinh nhật của mình thật.

++++

Chú Phong chơi cú này đệp đấy

Trước khi trở thành nữ vương của Tô Khắc La, Tô Phỉ Thái Vi trăm phương ngàn kế tính toán làm thể nào để có thể lật đổ được đối thủ của mình, làm thể nào để trở thành nữ vương của Tô Khắc La, nàng không ngừng học tập, không ngừng tổng kết kinh nghiệm, không ngừng thi triển các loại thủ đoạn lôi kéo người khác. Mỗi một sinh nhật của nàng, đều trải qua trong trạng thái bận rộn, thậm chí đa phần thời gian, nàng cũng không có khái niệm sinh nhật.

Sau khi trở thành nữ vương của Tô Khắc La, Tô Phỉ Thái Vi mới không quên sinh nhật nữa, bời vì ngày hôm đó dựa theo quy định trở thành ngày lễ chúc mừng của toàn bộ nhân dân Tô Khắc La. Khi dân chúng cả nước nâng cốc chúc mừng sinh nhật nàng vui vẻ, thì bản thân nàng lại chẳng hề có cảm giác gì cả, bời vì nữ vương của Tô Khắc La đã định sẵn là phải cô độc, không có người nhà, không có thân thích, không có bằng hữu, cho dù là người ăn cơm trên cùng một chiếc bàn, nếu chẳng phải là tùy tùng của nàng, thì cũng chính là thuộc hạ của nàng, dáng vẻ dè dặt cẩn thận của bọn họ làm nàng vô cùng khó chịu.

Vương quốc Tô Khắc La bị Ai Đức Tư Đặc La Mỗ tiến công, thủ đô Duy Nạp Tư bị đánh chiếm, Tô Phỉ Thái Vi hoảng hốt bỏ chạy, từ đó liền quên mất sinh nhật của mình. Sau khi địa khu Tô Khắc La bị quân Lam Vũ không chế, Tô Phỉ Thái vị bị đưa tới Đan Phượng hành cung của Tử Xuyên đạo địa khu Mỹ Ni Tư giam lỏng, trở thành một nữ nhân cô đơn nhất trong hậu cung của Dương Túc Phong. Nàng vào lúc đó còn tâm cao khí ngạo, trán cao hơn trời, không bỏ được thân phận nữ vương của mình xuống, không tài nào hòa hợp với những nữ nhân khác, nên đương nhiên cũng sẽ không có ai chúc mừng sinh nhật nàng cả, trong lúc buồn rầu và lạc lối, nàng cũng chẳng còn thiêt tha để ý gì tới sinh nhật của mình nữa.

Dương Túc Phong đứng lên, tự mình đẩy chiếc bánh ga tô tới trước mặt Tô Phỉ Thái Vi, chăm chú nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, dịu dàng mà thâm tình nói:

- Tô Phỉ, tất cả chúng ta đều không quên đâu, ngày mùng sáu tháng sáu là sinh nhật của nàng, năm ngoái chúng ta sở dĩ không chúc mừng sinh nhật của nàng, là bời vì khi đó nàng còn chưa đem bản thân trở thành một thành viên trong số chúng ta, nàng tách mình ra khỏi những người chúng ta. Nhưng hiện giờ thì khác rồi, nàng đã chấp nhận tiếp thụ chúng ta, biểu hiện của nàng ở thương đoàn mậu dịch Đông Hải Đường làm chúng ta tin rằng, nàng có tư cách trở thành một phần tử trong đại gia đình của chúng ta. Cho nên, chúng ta đương nhiên không thể quên chúc mừng sinh nhật của nàng được.

Tô Phỉ Thái Vi dường như đã ngây ra rồi, chỉ có nước mắt nhẹ nhàng chảy xuống.

Nàng đột nhiên cảm thấy, tất cả những ủy khuất, tất cả nhưng gian khổ mình gặp phải ở bên trong thương đoàn mậu dịch Đông Hải Đường, đều biến mất hoàn toàn, hiện giờ nàng cảm giác mình giống như được ngâm trong suối nước nóng, toàn thân ấm áp, còn có một ngọn lửa đang bốc cháy dữ dội ở trong lòng.

Tiết Tư Ỷ cảm động tới phát khóc, đôi mắt của Đan Nhã Huyến cũng ướt sũng nước, những nữ nhân khác đều cảm thấy trong mũi có chút chua chua. Đối với chuyện của Tô Phỉ Thái Vi, các nàng cơ bản đều biết rất rõ ràng. Nàng đã từng cao quý, đã từng kiêu ngạo, đã từng không cam tâm ở dưới sự không chế của Dương Túc Phong, thậm chí không ngại an bài cả kế hoạch ám sát độc ác, thế nhưng, cuối cùng nàng vẫn bị khuất phục, khuất phục trước mặt nam nhân này, nàng cuối cùng vứt bỏ đi thân phận nữ nhân của mình. Bắt đầu tìm kiếm vị trí mới của mình, đồng thời được người khác thừa nhận.

Dương Túc Phong khe khẽ vỗ tay, cô bé Na Tháp Lỵ trang phục lộng lấy cười chúm chím đi ra, gò má ánh chiếu ánh nến, trông đỏ bừng bừng, vô cùng đáng yêu, thân thể nàng vốn đã nhỏ, nhưng lại phải bưng một cái mâm cực kỳ lớn, đi ra tựa hồ rất là vất vả. Bản thân nàng tựa hồ cũng cảm thấy thích thù lại buồn cười, gắng sức đi tới trước mặt Tô Phỉ Thái Vi, cất giọng êm ái nũng nị nói:

- Đại Tô Phỉ tỷ tỷ, đây là quá mừng sinh nhật Phong lĩnh tặng cho tỷ.

Tô Phỉ Thái Vi đưa tay muốn đón lấy, nhưng lại rụt trở về, đối diện niềm vui quá sức bất ngờ này, nàng đúng là không chuẩn bị tư tưởng sẳn sàng đón nhận. Nàng từng ngồi trên vị trí nữ vương cao cao tại thượng năm sáu năm, đột nhiên phát hiện ra bản thân chẳng ngờ lại không có dũng khí mở một món quà sinh nhật.

Dương Túc Phong nhẹ nhàng vén chiếc hay ra, bên trong là một bộ áo cưới trắng tinh.

Tất cả mọi người đều ngây ra như phỗng.

Tới ngay cả bản thân Na Tháp Lỵ hiển nhiên là cũng không biết món àbên trong lại là một bộ váy cưới.

Dương Túc Phong dùng hai tay nâng bộ váy cưới gấp gọn gàng lên, đưa tới trước ngực Tô Phỉ Thái Vi, chăm chú nhìn vào đôi mắt lóng lánh ánh lệ của nàng, thâm tình nói:

- Tô Phỉ, bộ váy này ta tặng cho nàng trước, mong nàng nhận lấy, ta sẽ không để cho các nàng bị chịu khổ. Đánh trận xong, ta sẽ chính thức tổ chức một buổi hôn lễ đón các nàng quá môn, ta sẽ để mỗi người các nàng đều mặc một bộ váy cưới trắng tinh. Đương nhiên, tiền đề là được các nàng đồng ý. Tô Phỉ, nếu như nàng chấp nhận gả cho ta, thì mong nàng hãy nhận lấy món quà sinh nhật ta tặng cho nàng, đây là một một món quà rất đặc biệt, ta thực sự hi vọng rằng nàng có thể đón nhận.

Tô Phỉ Thái Vi chăm chăm nhìn vào bộ váy cưới trắng muốt, đột nhiên cảm thấy trong đầu mình có chút trống rỗng, nhiệt huyết trào dâng, dường như muốn ngất lịm đi, thế nhưng, trái tim đập dữ dội của nàng lại đang nói với bản thân, không được ngất đi, không được ngất đi, vào giờ phút hạnh phúc này, vạn vạn lần không thể ngất đi, trong tất cả những nữ nhân của Dương Túc Phong, mình chính là người đầu tiên được nhận lấy bộ váy cười giá trị liên thành này, lại còn là một lời hứa của Dương Túc Phong, nam nhân đáng chết này, sau khi lạnh nhạt với bản thân hơn nửa năm, cuối cùng cũng biết thông qua phương thức này để lấy lại một chút thể diện cho mình rồi.

Trong ánh mắt trông đợi của mọi người, Tô Phỉ Thái Vi chầm chậm đưa tay nắm lấy bộ váy cưới, đem nó ôm thật chặt ở trong lòng mình, sợ không cẩn thận một chút thôi là có người cướp nó đi mất. Dáng vẻ hạnh phúc và khẩn trương đó, làm cho mỗi một nữ nhân ở bên cạnh vừa cảm thấy hâm mộ lại ghen tị, hận không thể lập tức thay thế Tô Phỉ Thái Vi, trờ thành nữ chủ nhân của tối nay.

Tình cảm của Tiết Tư Ỷ là hướng ngoại nhất, ghé lên bả vai của Đan Nhã Huyến cảm động tới chảy nước mắt, những nữ nhân khác cũng cảm động hết sức, các nàng thế nào cũng không thể nghĩ rằng, Dương Túc Phong lại có thể chuẩn bị được một món quà sinh nhật đặc biệt như thế, thực sự là quá sức khó tin.

Dương Túc Phong thâm tình nhìn Tô Phỉ Thái Vi, hai tay nhẹ nhàng nắm lấy đôi tay của Tô Phỉ Thái Vi, chậm rãi nói:

- Như vậy, sau này chúng ta thực sự là người một nhà rồi. Từ này trở đi, chúng ta hứa với nhau, mãi mãi bên nhau, cho tới vĩnh viễn.

Tô Phỉ Thái Vi ra sức gật đầu, rồi nước mắt tuôn ào ào.

Viên Ánh Lạc từ trong mộg góc rón rén chui ra, trong tay cũng bưng một chiếc khay, cười tủm tỉm đi tới. Bình thường nàng đều mặc một bộ nữ quân trang quân hàm thượng úy vô cùng nghiêm túc, tối nay hiếm có thay một bộ thường phục, một bộ váy dài màu xanh ra trời, vựa vặn khéo léo làm nổi bật vóc dáng thon thả của nàng, mọi người đột nhiên mới phát hiện ra, thì ra vị tiểu muội muội Viên Ánh Lạc này cùng là một mỹ nhân hiếm có, chiếc cằm nhỏ thon thon, khuôn mặt trái xoan nho nhỏ của nàng, trong số đông đảo các tỷ muội cũng là độc nhất vô nhị.

Y Địch Liễu Lâm Na tò mò đi tới, len lẽn nhác chiếc khay lên nhìn, cái miệng há hốc ra, thần tình vô cùng quái dị, tựa hồ như muốn cười, nhưng lại không cười ra được, sau đó lại lập tức nhòn chân nhón tay đi trở về, nàng làm như không hề nhìn thấy ánh mắt tò mò của các tỷ muội, cứ ngẩng thật cao đầu.

Tiết Tư Ỷ cũng muốn đi tới, nhưng bị Viên Ánh Lạc mỉm cười ngăn lại.

Tô Phỉ Thái Vi tay ôm váy cười, cũng tò mò đi tới xem món quà này.

Dương Túc Phong nói:

- Kỳ thực đây mới là món quà sinh nhật thực sự.

Tổ Phỉ Thái Vi lấy dũng khí, mở chiếc khay ra, bên trong thì ra chỉ có một tờ giấy trắng tinh.

Trên tờ giấy viết bảy chữ chữ:" Tô Phỉ Thái Vi, ta yêu nàng!" Ký tên là Dương Túc Phong.

Mặc dù mỗi một chứ viết trên tờ giấy đều xiêu xiêu vẹo vẹo vô cùng khó coi, nhưng Tô Phỉ Thái Vi vẫn thình lình như cảm thấy một luồng máu nóng xộc thẳng lên trên đầu, thiếu chút nữa lại ngất đi, may mắn Đan Nhã Huyến tâm tư cẩn thận, nhẹ nhàng đỡ lấy nàng, nàng mới miễn cưỡng đứng vững được nhưng trước mắt vẫn cứ trời sao lấp lãnh, cảm thây bản thân cả cuộc đời này cũng chưa từng kích động như vậy.

Dương Túc Phong chẳng hề để ý tới ánh mắt tâm tư phức tạp của những nữ nhân khác, nói đầy tình cảm:

- Ta chẳng có gì hay để tặng cho các nàng cả, về mặt món đồ vật chất các nàng tự mình đã chẳng thiếu gì tiền, ta tặng nàng chỉ có một câu nói này thôi, coi như là một lời hứa. Ta yêu nàng, cũng yêu mỗi một người các nàng, nếu như có một ngày ta không yêu các nàng nữa, các nàng cứ lấy tờ giấy này ra, ném thật mạnh lên người của ta ….

Nước mắt của Tô Phỉ Thái Vi lại lặng lẽ chảy xuống.

Hơi dừng lại chốc lát, Dương Túc Phong tiếp tục sâu lắng nói:

- Ta biết, sau lưng các nàng trách cứ ta phóng đãng, ta đúng là rất phóng đãng. Thế nhưng, ta chưa từng quên mỗi một người các nàng, các nàng ai ai cũng đều ở trong tim ta, đều có sức nặng rất lớn. Ta có thể nói rõ ràng cho các nàng, ở trong lòng ta phân lượng của các nàng trọng yếu hơn Phương Phỉ Thanh Sương nhiều lắm. Nhưng ta cũng phải thừa nhận, ta đã cố tình hoặc là vô ý bỏ qua các nàng, cho nên, hôm nay, ta mượn cơ hội này để xin lỗi các nàng.

Tô Phỉ Thái Vi có chút hổ thẹn nói:

- Cám ơn chàng, thì ra là chàng vì làm sinh nhật cho thiếp, nên mới gọi thiếp trở về, thiếp trách lầm chàng rồi …

Vẻ mặt của Dương Túc Phong có chút cổ quái, nhưng mau chóng khôi phục lại bình thường, hơi ấp úng nói:

- À… thực ra thì….

Vừa đúng lúc này Y Địch Lâm Na đi tới, cũng đưa bánh ga tô cho Dương Túc Phong, có điều Dương Túc Phong nhận thấy mình đã không thể ăn thêm được nữa, chỉ đành nhận lấy rồi đặt lên chiếc bàn ở bên cạnh, nhưng Y Địch Liễu Lâm Na mắt nhướng lên nhìn y, tựa hồ y không ăn miếng bánh đó là không yên tâm. Dương Túc Phong chỉ đành cầm miếng bánh lên cố gắng mà nuốt xuống. Y đột nhiên nhận ra, thì ra ở đằng sau hạnh phúc cũng có chua xót không ai biết được, đáng thương cho cái bụng của mình. Một chốc lát sau, Tiết Tư Ỷ cũng đi tới, trong tay cũng cầm bánh ga tô, Dương Túc Phong chỉ đành ra hiệu "dừng lại" trước. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenyy.com

Tiết Tư Ỷ làm bộ nổi giận nói:

- Chàng ăn của người khác đưa, mà lại không ăn của thiếp đưa, đây có phải là thiên vị không? Chàng nói đi …

Dương Túc Phong không có còn gì để nói, chỉ đành nhận lấy miếng bánh, cố cẳng mở rộng không gian tiếp nhận của mình, thế nhưng, khi Dương Túc Phong đang trợn mắt cố gắng nuốt miếng bánh, thì y đột nhiên phát hiện trên cái bàn bên cạnh mình, chẳng biết từ bao giờ đã đặt ít nhất sáu miếng bánh ga tô thật lớn. Dương Túc Phong chỉ đành bất lực rên rỉ, ngay cả sức nói chuyện cũng không còn nữa.

Y Địch Liễu Lâm Na bưng cốc rượu tới.

Dương Túc Phong chỉ đành xin tha, cuống quít nói:

- Không được nữa, không được nữa, còn uống tiếp là ta gục mất.

Y Địch Liễu Lâm Na ghé sát vào bên tai y, thì thầm nói:

- Chàng say cũng không sợ, Đại Tô Phỉ tỷ tỷ sẽ hầu hạ chàng ngủ mà.

Tô Phỉ Thái Vi tức thì cả mặt đỏ bừng, nhỏ giọng mắng:

- Sao muội không đi mà ngủ cùng chàng ấy!

Y Địch Liễu Lâm Na thì lại chẳng hề cảm thấy xấu hổ gì cả, cười tủm tỉm nói:

- Nhưng hôm này là ngày vui lớn của tỷ mà, tỷ nỡ đem chàng nhường cho muội sao? Nếu thực sự là thế, vậy thì muội phải nói lời cám ơn rồi.

Tô Phỉ Thái Vi tức thì nghẹn lời, gò má đỏ như ráng chiều, nàng sao mà nỡ được. Nàng và Dương Túc Phong chia tay ít nhất đã có thời gian nửa năm rồi, vào năm mới, mặc dù nàng cung tới vương cung Lỗ Ni Lợi Á, nhưng trước sau chằng hề cùng Dương Túc Phong chung phòng, lúc đó nàng còn hận Dương Túc Phong tới ngứa ngáy răng lợi, cũng chẳng hề cảm thấy cô đơn. Nhưng hiện giờ đang tình nồng ý đậm, nếu nàng nhường Dương Túc Phong đi, còn chẳng bằng giết nàng cho xong.

Dương Túc Phong cảm thấy mình uống có chút lờ đờ say, thậm chí là đã hơi mơ mơ màng màng rồi, chậm rãi nói:

- Khục khục, làm sao nói như vậy được chứ? Hôm nay ta tìm Tô Phỉ tỷ tỷ của các nàng, đúng là có chuyện muốn thương lượng cùng với nàng ấy … ấy, các nàng không tin à?

Mấy nữ nhân cùng đồng thanh nói:

- Bọn thiếp tin mới là lạ!

Dương Túc Phong chỉ đành cười khổ.

Sinh nhật của Tô Phỉ Thái Vi tổ chức tới đêm khuya mới tan, bọn Đan Nhã Huyến lưu luyến cáo từ, Dương Túc Phong được Tiết Tư Ỷ dìu về phong của mình, Tô Phỉ Thái Vi cũng đi theo, Tô Phỉ Thái Vi không có phỏng riêng ở nơi này, chỉ đành tạm thời ở nhờ chỗ của Tiết Tư Ỷ. Tiết Tư Ỷ thì vui mừng hết sức, nhưng Tô Phỉ Thái Vi thì lại xấu hổ, bất quá nàng cũng dần dần tiếp thụ hiện tượng hai nữ nhân cùng hậu hạ Dương Túc Phong như vậy, quan hệ của Tiết Tư Ỷ và bản thân rất thân mật, nên cũng chẳng xấu hổ cho lắm.

Không ngờ Dương Túc Phong đi vào trong phòng, lại cảm thấy tựa hồ tỉnh táo ra không ít, Tô Phỉ Thái Vi và Tiết Tư Ỷ đều cảm thấy vô cùng kỳ quái, hai nàng thậm chí còn nhìn thấy Dương Túc Phong không biết móc từ đâu ra hai phần tư liệu, tiền tay đặt lên trên bàn. Hai người nàng lúc này mới tin rằng Dương Túc Phong tìm Tô Phỉ Thái Vi trở về, không đơn giản chỉ là tổ chức mừng sinh nhật cho nàng, đúng là có chuyện muốn thương lượng cùng nàng.

Tô Phỉ Thái Vi có chút hồ đồ ngồi xuống, Tiết Tư Ỷ thức thời tránh đi.

Dương Túc Phong nói:

- Tư Ỷ, nàng không cần phải tránh, chuyện này cũng có phần của nàng.

Tiết Tư Ỷ dụt dè nói:

- Rốt cuộc là chuyện gì thế? Chàng làm cho thiếp thấy căng thẳng …

Dương Túc Phong dùng sức day day huyệt thái dương của mình, cố gắng xoa đi ảnh hưởng của cơn say, Tiết Tư Ỷ chuẩn bị khăn mặt nóng và trà đặc cho y, nhưng hiệu quả tựa hồ không lớn lắm, vùa rồi y bị bầy nữ nhân điên cuồng kia chuốc cho đến thảm. Cái cô Y Địch Liễu Lâm Na kia quả thực là khùng quá mức, ở trước mặt cả đám tỷ muội, ép y và nàng uống rượu giao bôi, làm một hơi liền năm cốc, không say cũng không được.

Tô Phỉ Thái Vi cũng sắc mặt nghiêm túc, cẩn thận nói:

- Chàng muốn cùng bọn thiếp thương lượng chuyện gì đấy?

Dương Túc Phong nói không được rõ ràng cho lắm:

- Tô Phỉ, nàng muốn có một đội thuyền độc lập của mình không?

Tiết Tư Ỷ kêu lên một tiếng kinh ngạc nho nhỏ.


/769

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status