Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 404: No money no talk

/769


Minh Sơn Quế cũng rất muốn biết, hiện giờ rốt cuộc Dương Túc Phong đang làm cái gì.

Mang theo một chút tâm tình khó xử và bất đắc dĩ, đội xe của Minh Sơn Quế vượt qua đồng đổ nát của Phương Xuyên đạo, tiến vào đất đai của Kim Xuyên đạo.

Sau khi tiến vào Kim Xuyên đạo, Minh Sơn Quế tỏ ra đặc biệt lưu ý đối với mọi thứ ở bên ngoài cửa sổ xe.

Đây là lần đầu tiên ông ta tự mình tiếp xúc với khu vực mà quân Lam Vũ không chế, xem qua thì Kim Xuyên đạo đã cơ bản khôi phục lại bình thường rồi, mặc dù đường đi còn có một ít lồi lõi gập ghềnh, nhưng đem so với Phương Xuyên đạo toàn đống đồ nát thì đã là địa phương cấp tỉnh tràn trên sức sống rồi.

Ở trên những núi hoặc trong các thửa đồng, những nông dân đang chăm chỉ lao động, chuẩn bị reo mầm vào mùa xuân, chờ đợi thu hoạch vào mùa hè.

Đây vốn là một khung cảch rất bình thường, nhưng Minh Sơn Quế lại có rất nhiều cảm xúc.

Trong rất nhiều khu vực do triều đình đế quốc quản lý, đồng ruộng hoang hóa càng ngày càng nghiêm trọng, một lượng lớn lao động khỏe mạnh bị cưỡng ép tòng quân, không ngừng bị tiêu hao trên chiến trường, cho dù đế quốc có nên tảng nhân lực vững vàng, cũng bắt đầu xuất hiện tình huống tài nguyên nhân lực thiếu thốn.

Đương nhiên, điều quan trọng nhất là, địa khu phía nam và hành lang Á Sâm nơi đế quốc Đường Xuyên có nhân khẩu đông đúc nhất, để đã bị kẻ xâm lược tới từ bên ngoài chiếm cứ rồi.

Ở biển cảnh phía tây bắc bộ Vĩnh Đức phủ của Kim Xuyên đạo, có trạm canh của đội cảnh sát nhân dân quân Lam Vũ, bọn họ đã nhận được thông báo từ trước đó, mau chóng cho đội xe của Minh Sơn Quế đi qua.

Minh Sơn Quế từ bên trong xe ngựa nhìn những binh sĩ của đội cảnh vệ nhân dân quân Lam Vũ này một cách rất kỹ càng.

Mặc dù từ trên báo chí đã nhìn thấy rất nhiều bức ảnh hoặc là tranh vẽ binh sĩ của quân Lam Vũ, nhưng đây đúng là lần đầu tiên ông ta tiếp xúc với quan binh quân Lam Vũ ở khoảng cách gần như thế, mặc dù ông ta biết rằng trước mắt mình kỳ thực không phải là binh sĩ của bộ đội dã chiến quân Lam Vũ.

Các binh sĩ của đội cảnh vệ nhân dân quân Lam Vũ đều mặc quân trang màu xanh thẩm rất mỏng manh, y phục thẳng tắp, nhìn qua rất là uy nghiêm, nhưng bọn họ thậm chí ngay cả khôi giáp cũng không có.

Quân trang của bọn họ cũng là độc nhất vô nhị ở trên thế giới này, không có những chiếc áo choàng lớn màu đỏ trang trí, trông đơn giản mà giản dị, nhưng khi im lặng đứng ở một chỗ, lại có một cỗ uy thế khó nói lên lời.

Thỉnh thoảng, Minh Sơn Quế có thể nhìn thấy một hai binh sĩ của hải quân lục chiến đối quân Lam Vũ âm thầm ẩn nấp ở bên cạnh, bọn họ đều mặc đồng phục ngụy trang xen lẫn giữa màu xanh và xám rất kỳ quái, nhìn qua có chút khó coi, nhưng chính những binh sĩ hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ có bề ngoài khó coi đó, lại hai lần mạnh mẽ đánh bại thiết giáp cung kỵ thủ của nước Mã Toa, làm cho Vũ Văn Phân Phương cũng không thể không cam bái hạ phong.

Vũ khí của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ cũng không phải là những thứ cung tiễn trường mâu to lớn nặng nề mà quân đội đế quốc Đường Xuyên hay dùng, mà là một loại súng ống được gọi là súng trường Mễ Kỳ Nhĩ hoặc là súng trường Mauser.

Những thứ súng trường này bề ngoài cũng chẳng có chút nào đặc biệt, tựa ở bên người bọn họ thậm chí không hề làm người ta chú ý một chút nào, thế nhưng, chính loại vũ khí bề ngoài tự hồ như rất bình thường đó, đã tạo nên sự cường đại của quân Lam Vũ, khiến cho bọn họ đánh thẳng một đường từ địa khu Mỹ Ni Tư xa xôi kia đánh trở về đại lục Y Lan, làm quân đội nước Mã Toa vẫn luôn hát vang tiến bước cũng phải ngã bổ nhào.

Minh Sơn Quế không sao hiểu nổi, vì sao mà sức chiến đấu của quân Lam Vũ lại có thể cường đại như thế, nếu như mà nói từ tố chất của nhân viên, thì ông ta tin tưởng rằng bên trong quân đội đế quốc Đường Xuyên tuyệt đối càng có nhiều chiến sĩ xuất sắc hơn bọn họ.

Chỉ tiếc rằng, khi bọn họ đối diện với quân đội nước Mã Toa thì lại trở thành bại tướng dưới tay của quân đội nước Mã Toa, mà quân Lam Vũ tựa hồ chả có gì đặc biệt này, lại làm cho quân đội nước Mã Toa trở thành bại tướng dưới tay mình.

Chậm chậm lắc đầu, Minh Sơn Quế cảm thấy mình càng thêm nôn nóng muốn nhìn thấy Dương Túc Phong rồi.

Đội xe của Minh Sơn Quế rất nhanh tới được Vĩnh Phúc phủ, dừng lại ở nơi đó nghỉ ngơi qua loa, đại thần ngoại giao của quân Lam Vũ là Mễ Nặc Tư Lương Cách đã ở nơi đó chờ đợi ông ta tới, hai lão chính khách gian ngoan xảo quyệt gặp nhau, thì trừ những lời khách sao ra, tất nhiên là không có tới một nửa điều có tính nội dung thực chất gì, cả hai đều lấy ra mặt dối trá nhất của bản thân, thân thiết giống như lão bằng hữu mấy mươi năm rồi không gặp vậy.

Thế nhưng chớp mắt một cái, là loại bắt đầu tính kế với đối phương. Minh Sơn Quế ở lại Vĩnh Phúc phủ nghỉ ngơi một buổi tối, ngày hôm sau là lại lên đường đi tới Linh Thọ phủ, bời vì Dương Túc Phong cứ luôn rúc ở Linh Thọ phủ không ra ngoài, lần này địa điểm hội kiến chính là ở bên hồ Mạc Sầu của Linh Thọ phủ.

Con đường từ Vĩnh Đức phủ đi tới Linh Thọ phủ không dễ đi cho lắm, đâu đâu cũng toàn là những dấu vết đào bời, mặc dù chính phủ đương địa tổ chức rất nhiều dân phu chính đang tu sửa đường đi, nhưng rất rõ ràng, chính sách vườn không nhà trống của đế quốc Đường Xuyên lưu lại di chứng sau đó tới tận bây giờ vẫn không hoàn toàn xóa sạch được. Hơn nữa hiện giờ lại vừa đúng vào thời tiết nông vụ bận rộn, dân công có thể rút ra được không nhiều lắm, kéo dài rất nhiều quá trình tu xửa đường xa.

Nếu Dương Túc Phong mà ở Kim Lăng phủ thì rất dễ đi, cứ dọc theo tuyến đường sắt Thiên Hữu thẳng một đường nam hạ là được rồi, đáng tiếc Dương Túc Phong ở tận Linh Thọ phủ.

Đội xe đi mất hai ngày một đêm, cuối cùng vào sáng sớm ngày thứ ba đi tới được Linh Thọ phủ.

Lúc này vừa may là lúc ánh mặt trời đã hoàn toàn làm tan chảy mặt đất, mặt trời không chút keo kiệt đem ánh nắng của mình chiếu rưới lên toàn bộ vùng đồng nội xung quanh Linh Thọ phủ, mang tới cho nơi này sức sống vô hạn. Cảnh sắc Linh Thọ phủ vào mùa xuân tươi đẹp vô cùng, khắp nơi nơi là màu xanh um tùm, dương liễu phiễu đãng, giữa đất trời mà một vùng thuần khiết, bầu trời màu xanh thăm thẳm, tầng mây trắng muốt không chút tỳ vết.

Khung cảnh trước mắt giống như là một bức tranh sơn dầu đã lặng lặng trong chớp mắt đem tất cả những gì mỹ lệ nhất của thế giới gom lại đây, còn nước hồ Mạc Sầu trong vắt, càng thêm thuần một màu xanh thuần khiết giống như mắt của con người, đang lẳng lặng chăm chú nhìn Minh Sơn Quế tới.

Được Mễ Nặc Tư Lương Cách tháp tùng, Minh Sơn Quế đi vào hồ Mạc Sầu. Ông ta từng tới hồ Mạc Sầu rất nhiều lần rồi, cảm giác mỗi một lần đều không giống nhau, cũng như lần này vậy, cảm giác lại càng thêm khác thường.

Hồ Mạc Sầu đã bị quân Lam Vũ phong tỏa hoàn toàn rồi, nhìn từ bên ngoài chỉ còn một không khí tiêu điều, khắp mọi nơi đều là cảnh vệ quân Lam Vũ võ trang toàn bộ như lâm đại đại, nhưng họng sũng đen ngòm ngòm từ trên cao nhắm chuẩn vào một một con người ở phía dưới, thậm chí ngay cả bầu trời cũng không bỏ qua, ta vào đều cần phải trải qua nhiều lượt kiểm tra.

Cả đoàn người Minh Sơn Quế, trừ bản thân Minh Sơn Quế ra thì tất cả những người khác đều bị các cảnh vệ ngăn lại, an bài bọn họ ở một nơi khác, còn Mễ Nặc Tư Lương Cánh cũng chỉ đem Minh Sơn Quế giới thiệu cho một người đứng đầu cảnh vệ tên là Đan Nhã Huyến, rồi tự mình cáo lui.

Thế nhưng, sau khi tiến vào hồ Mạc Sầu, lại phát hiện ra nơi này thì ra là một nơi hết sức ấm áp, lờ mờ như phát ra một loại ấm áp như ở nhà.

Chỉ là cái nhà này lại là của Dương Túc Phong, viên quan chỉ huy tối cao của quân Lam Vũ bị tất cả báo chí và dư luận đều bôi xấu cực độ. Nghe nói nơi ở của y chính là vườn thịt ao rượu, bốn xung quanh đều là xương trắng đầy rẫy, khắp mọi nơi đều là đâu lâu xương xọ.

Bên trong bài báo của Điệp Tư Thi thậm chí còn cho rằng, Dương Túc Phong chính là một con giòi từ trong đống người chết bò ra, kết quả không may thế nào lại biến trở thành người. Bời thế mang lại cho thế giới này nguy hiểm cực lớn, y vĩnh viễn không thể rời khỏi máu tươi, cần phải liên tục tắm mình ở trong máu tươi mọi lục mọi nơi thì mới có thể sinh tồn được.

Thế nhưng tất cả những điều đó không được chứng thức một cách hữu hiệu ở bên hồ Mạc Sầu.

Ở ven hồ Mạc Sầu phong cảnh mỹ lệ, nước hồ khe khẽ lay động, dương liễu phất phơ theo chiều gió, ở phía dưới gốc liễu, có rất nhiễu nữ tử y phục đẹp đẽ chính đang chơi đùa vui vẻ. Bọn họ đều vô cùng mỹ lệ, vóc dáng yểu điệu, khuôn mặt xinh xắn, tràn đầy sức hấp dẫn đối với nam nhân.

Các nàng chẳng có chút gò bó nào tận tình chơi đùa ở bên bờ hồ, cho dù là cả người bị ngã vào trong hồ nước cũng chẳng hề bận tâm, tiếng cười nói vui vẻ vang vọng khắp nơi, tiếng cười như tiếng chuông bạc không ngừng ngân vang ở bên hồ Mạc Sầu, hồi lâu không thể tan đi, nhìn thấy có người ngoài đến, mới hơi mất tự nhiên một chút. Nhưng sau khi bọn Minh Sơn Quế quay người đi, lại mau chóng khôi phục lại nguyên vẻ cũ, tiếp tục đùa giãn không ngừng ở bên bờ hồ.

Trong lòng Minh Sơn Quế cảm thán, đại khái đây chính là sinh hoạt hong dâm vô sỉ của Dương Túc Phong miêu tả ở trên báo chí rồi, mặc dù không có máu tươi và ao rượu rừng thịt, nhưng nữ nhân đúng là không ít.

Những nữ tù này, nhìn qua người nào người nấy đều trẻ trung xinh đẹp, hoạt bát đáng yêu, còn có không ít người là nhân vật ở trên bảng Giang Sơn Tuyệt Sắc, ví dụ như là Phượng Lam Vũ, dù dù là cách nơi đó mộ khoảng rất xa, nhưng Minh Sơn Quế vẫn có thể nhận ra được nàng.

Phượng Lam Vũ vẫn mỹ lệ cao quý như thế, nhưng lại đã nhào vào trong lòng của Dương Túc Phong, hơn nữa lại còn cùng những nữ nhân khác điên cuồng đùa giỡn, nếu chẳng phải là tận mắt nhìn thấy, thì cho dù đập nát đầu bản thân Minh Sơn Qế ra, ông cũng không thể tin được tất cả những điều này đều là sự thực.

Đại khái là những người không ngớt công kích Dương Túc Phong hoang dâm vô sỉ ở trên báo chí kia, thì trừ bời vì nhu cầu của chính trị ra, e rằng ở trong lòng chính bản thân, cũng có một chút xíu ghen tỉ rồi. Nếu như đổi lại là bọn họ có được năng lực như Dương Túc Phong, sợ rằng bọn họ lại càng hoang dâm vô sỉ hơn nữa.

Minh Sơn Quế vẫn luôn cho rằng, bất kể là người khác châm chích Dương Túc Phong như thế nào đều không có gì quá đáng, nhưng nếu như có người chửi mắng Dương Túc Phong thiểu năng mà nói, thì Minh Sơn Quế lại không dám tán đồng bừa rồi.

Nếu như mà Dương Túc Phong thiểu năng, thì làm sao có thể dọa cho toàn thế giới không ngừng run rẩy? Chẳng lẽ người ở trên toàn thế giới, bao gồm cả bản thân tác giả, đều còn thiểu năng hơn cỏa Dương Túc Phong.

Y Địch Liễu Lâm Na đang ở bên ngoài thư phòng của Dương Túc Phong đợi Minh Sơn Quế tới.

Cho dù với bản lĩnh không gần nữ sắc bao năm khổ tu mới luyện được ra cả Minh Sơn Quế, khi nhìn thấy Y Địch Liễu Lâm Na thì trong lòng cũng thầm run lên một chút, thoáng nổi lên một chút xao động nho nhỏ.

Nữ nhân này thực sự là quá đẹp, đẹp tới mức có một chút gì đó không giống với nhân vật tồn tại ở trong hiện thực, giống như linh khí của toàn bộ đất trời đều bị nàng chiến hết sạch vậy, nhưng nàng lại cứ xuất hiện thực sự ở trước mặt Minh Sơn Quế, làm cho ông ta không thể không tin, rất nhiều bài báo nói không sai, đại bộ phận mỹ nữ có linh khí ở dưới gần trời này, đều đã bất hạnh rơi vào trong ma chưởng của Dương Túc Phong.

Chỉ có điều nhìn qua thì vị tiểu thư Y Địch Liễu Lâm Na này không có dấu hiệu gì là bị dày vò ở trong địa ngục. Ngược lại, còn tỏ ra vô cùng cao ngạo, phảng phát như ở nơi này nàng ta mới chính là chủ nhân, ngay cả thủ lĩnh cảnh vệ là Đan Nhã Huyến cũng phải nghe lời nàng bài bố.

Y Địch Liễu Lâm Na nói không chút khách khi, Dương Túc Phong hiện đang bận rồi, không tiếp khách, bảo bọn họ chờ ở ngoài cửa.

Không ngờ lại gặp phải cảnh từ chối tiếp khách, tâm tình của Minh Sơn Quế chẳng cần nghĩ cũng biết rồi.

Mộc chốc lát sau, nghe thấy ở bên trong có người nói:

- Người đã tới rồi à? Đi vào đi.

Là giọng nói của một nam nhân, chắc chắn phải là của Dương Túc Phong.

Ở bên hồ Mạc Sầu như hậu cung này, hẳn là chỉ có Dương Túc Phong là nam nhân thôi.

Y Địch Liễu Lâm Na tựa hồ chẳng có chút thiện cảm gì với việc Minh Sơn Quế tới, không có chút ý tứ nhiệt tình tiếp khách gì cả, chỉ lạnh lùng mở cửa thư phòng ra, ý bảo Minh Sơn Quế tự mình tiến vào.

Minh Sơn Quế ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ngay Dương Túc Phong. Dương Túc Phong chính đang xoay lưng lại phía cửa, chổng mông lên không biết là bận rộn cái gì, bên cạnh còn có một cô bé gái, ở giữa hai người còn thỉnh thoảng có ánh lửa bắn lên, nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, Dương Túc Phong mới đứng trở dậy, cầm một chiếc khăn mặt ượt ở bên cạnh để lau mặt, nhưng cô gái nhỏ ở bên cạnh hắn vẫn cứ cúi đầu bới lửa, thì ra là hai người đang nướng khoai lang.

Vấn đề Minh Sơn Quế phỏng đoán suốt cả đường đi, cuối cùng cũng có được đáp án rồi.

Dương Túc Phong không phải đang ở tiền tuyến nghiên cứu xem chỉ huy chiến đấu như thế nào, cũng chẳng phải đang ở hậu phương thảo luận vấn đề chiến lược, càng chẳng phải ở trên bụng nữ nhân tung hoành rong ruổi, y lại giống như một đứa trẻ con, đang cùng một đứa trẻ con khác nướng khoai lang.

Đây chính là ấn tượng đầu tiên của ông ta sau khi lần đầu tiên nhìn thấy quan chỉ huy tối cao của quân Lam Vũ: chán nản.

Minh Sơn Quế từ tận đáy lòng không khỏi cảm khái, nếu như người bên ngoài biết được thì ra Dương Túc Phong không ngờ lại có thể cũng ở giữa ban ngày ban mặt cùng người khác trốn ở trong thư phòng nướng khoai lang mà nói, thì đại khái mấy ngày sau đó báo chí lại sẽ trở nên náo nhiệt rồi.

Bất kỳ nhất cử nhất động nào liên quan đến ý, đều khẳng định sẽ trở thành tiêu điểm cho người đời nhìn vào. Sợ rằng cái hành vi này của y lại sẽ trở thành đối tượng cho vô số ký chuyên mục mia mai giễu cợt.

Đường đường là một vị quan chỉ huy tối cao của quân Lam Vũ, lại không làm việc đàng hoàng mà trốn vào trong thư phòng để nướng khoai lang, điều này đủ để chứng minh y còn chưa hoàn toàn trưởng thành.

Đế quốc có thể phó thác cho một người như vậy không? Minh Sơn Quế tưởng chừng như là có thể tưởng tượng được bài văn mang tính châm chọc sắc bén mà không mang theo một lời thô tục nào của Điệp Tư Thi.

Dương Túc Phong thuận tay ném chiếc khăn lau mặt cho Y Địch Liễu Lâm Na ở bên ngoài cửa, Y Địch Liêu Lâm Na cau mày lại nhận lấy, nhìn qua với vẻ ghét bỏ, bất mãn nói:

- Hôm nay không phải thiếp trực ban, Na Tháp Lỵ, giao cho muội giải quyết.

Cô gái nhỏ chính đang vùi đầu bận rộn nướng khoai lang ở trên mặt đất cũng chẳng ngẩng đầu lên đáp:

- Hôm nay cũng không phải là muội trực ban, mà là Ngả Toa Lệ Nặc tỷ tỷ, chắc chắn là tỷ ấy lại lén lút chạy đi chơi rồi … ô, muội không muốn …

Nhưng Y Địch Liễu Lâm Na đã đem chiếc khăn lau mặt buộc lên cổ của cô bé, rồi sau đó tự mình rời đi, từ đó không còn thấy bóng dáng đâu nữa.

Một chốc lát sau, có một cô gái nhỏ khác mới bưng trà tới, Dương Túc Phong đã mời Minh Sơn Quế ngồi xuống ở bên ghế xa lông ở bên cạnh, mặc dù biết rõ ràng Minh Sơn Quế là đại biểu của triều đình đế quốc, nhưng Dương Túc Phong lại giống như chẳng dùng nghi lễ chính thức gì cả, cứ tùy tiện giống như là tiếp khách riêng vậy, làm cho minh Sơn Quế có thói quen tiêu chuẩn nghiêm ngặt rất là không quen.

Cô gái vừa rồi bưng trà lên kia ở trên y phục còn có vệt nước rất rõ ràng, hiển nhiên là vừa mới chơi đùa ở bên hồ trở về.

Biết rõ ràng rằng hôm nay sẽ có khách đến, còn tự tiện chạy ra ngoài chơi đùa, đợi khi khấch tới rồi mới vội vội vàng vàng chạy về dâng trà lên, mà lá trà hiển nhiên là đã ngâm thời gian rất lâu rồi, vị đắng nghét chết đi được, mặc dù trà là loại bích loa xuân thượng hảo hạng, những đã bị trà đạp một cách uổng phí.

Xem ra thì gia giáo của Dương Túc Phong đúng là rất tùy tiện, không hề ước thúc đối với nữ nhân một chút nào, đương nhiên, cũng có khả năng là Dương Túc Phong căn bàn không hề coi chuyện mình tới đây ra gì cả.

Minh Sơn Quế mau chóng đánh giá qua một lượt thư phòng của Dương Túc Phong.

Đây là một căn thứ phòng bố trí rất đơn giản, kỳ thực nói nó là thư phòng, đơn thuần nguyên nhân là bời vì Dương Túc Phong làm việc ở nơi này, bời vì nơi này không có giá sách chuyên dụng, cũng không có sách vở gì để đọc, thứ có ở đây đều là báo cáo chờ đợi Dương Túc Phong phê duyệt.

Ở giữa có một cá bàn làm việc lớn, ở trên bàn chỉ có ba bản văn kiện, phía sau chiếc bàn chính là một chiếc ghế tựa cực lớn. Ở đằng sau chiếc ghế tựa có treo rất nhiều đủ các loại bùa bình an, vừa nhìn một cái là biết ngay do nữ nữ nhân ở bên cạnh Dương Túc Phong treo lên, đấy đại khái chính là long ỷ của Dương Túc Phong, đúng là rất đơn giản. Còn ở hai bên trái phải bàn làm việc, bày một hàng những chiếc giá chứa đồ giống như là thứ đặt ở chợ, ở bên trên đặt tầng tầng lớp lớp rất nhiều văn kiện, có không ít văn kiện còn có thể loáng thoáng nhìn thấy con dầu màu đỏ tươi ghi "tuyệt mật" ở phía bên trên.

Nơi đây, chính là đầu não của quân Lam Vũ, chính là trung ương thần kinh của quân Lam Vũ, tất cả đều có vẻ đơn giản mà trật tự. Ở trong lời miêu tả của những người bên ngoài, thư phòng của Dương Túc Phong tràn ngập khí tức dâm dục, thậm chí bày đặt đủ các loại công cụ đồi bại không thể cho người khác thấy, bời vì y muốn cùng nữ nhân bên cạnh thân thiết bất kỳ lúc nào.

Dựa theo miêu tả của Điệp Tư Thi, thì Dương Túc Phong là một tên ác ma cách mỗi một tiếng đồng hồ là cần phải có nữ nhân ve vuốt, nếu không huyết quản sẽ vỡ tung mà chết. Nhưng hiện giờ xem ra đó hoàn toàn là một chuyện khác, Dương Túc Phong nhìn qua lại giống như một vị sư khổ hành.

Dương Túc Phong rất tùy ý nâng cốc trà lên, tựa nghiêng mình lên bàn làm việc, thản nhiên như không thuận miệng nói:

- Minh đại nhân, nếu như ta đoán không sai, thì ông tới đây là vì Nhị hoàng tử? Triều đình muốn bảo ta thả Nhị hoàng tử ra?

Minh Sơn Quên vẻ mặt nghiêm túc nói:

- Không phải! Ta tới đây là vì Dương đô đốc.

Dương Túc Phong uống một ngụm trà, dáng vẻ mặt cứ uể oải, chỉ có điều ánh mắt tựa hồ có chút hứng thú với lời Minh Sơn Quế nói, vẫn bình thản nói:

- Minh đại nhân quan tâm tới ta như vậy thật là hiếm có …. Sẽ không phải là lại muốn hỏi ta xinn cái gì đó đấy chứ? Thật xin lỗi, ta xuất thân nhà nghèo khó, nghĩ chuyện gì cũng cứ luôn xấu xa như vậy đấy. Với thân phận của Minh đại nhân, tuyệt đối sẽ không thể mở miệng ra xin xỏ ta thứ gì cả rồi. Mà cho dù thực sự là có, cũng chỉ phái một tên tiểu nhân tới nói có phải thế không?

Cho dù Minh Sơn Quế đã thấy quen sóng gió, mừng giận không để lộ ra ngoài, khuôn mặt già nua cũng không khỏi hồng lên, may mắn là sắc mặt của ông ta vốn vô cùng đen đúa, cho dù là có hồng lên cũng không nhìn ra được, nhưng mà lời ông ta chuẩn bị nói ra đã bị nghẹn cứng lại rồi, trong tức thời không tiếp lời được, không khí liền trở nên tẻ ngắt.

Dương Túc Phong nói chuyện quá thẳng thắn sống sượng, hơn nữa chẳng cho người ta chút thể diện nào, đúng là làm cho Minh Sơn Quế không thể đối diện, thậm chí ngay cả sức để phản bác cũng không có.

Lần này ông ta tới đúng là vì chuyện quân Lam Vũ giàm cầm Nhị hoàng tử Đường Thước, cũng là vì muốn có được một số vật tư bồi thường, quân Lam Vũ không ngờ lại không đếm xỉa gì tới dư luận thiên hạ bắt giam Nhị hoàng tử Đường Thước, làm một chuyện điên cuồng mà xưa nay chưa từng có, đúng là làm cho triều đình và Minh Sơn Quế đều vô cùng tức giận, muốn phải giáo huấn cho Dương Túc Phong một trận nhớ đời, nhưng lời còn chưa đi vào chính đề, đã bị Dương Túc Phong lấy lời ra chặn lại như vậy, đúng là cảm thấy có chút khó mà mờ miệng rồi.

Căn cứ vào tư liệu tình báo nhiều mặt cho thấy, Dương Túc Phong không phải là chuyên gia về mặt đàm phán, Minh Sơn Quế vốn muốn tính toàn dùng lời nói là có thể cho Dương Túc Phong ngậm bồ hòn làm ngọt, không ngờ rằng vừa mới mở miệng ra, thì đã bị Dương Túc Phong cho ngậm bồ hòn mất rồi.

Trong lòng Minh Sơn Quế thầm có chút giận dữ, Dương Túc Phong nói chuyện như thế, thực sự là quá miệt thị mình rồi, cũng thực sự là quá miệt thị triều đình đế quốc.

Nếu như trong lòng y chỉ có một chút xíu tôn trọng mà nói, cũng sẽ không làm cho mình bị ăn một vố từ chối tiếp khách, càng không thể khi mình đang đi vào cửa, còn chổng mông lên về phía mình. Nếu như y còn có chút gì tôn trọn mình mà nói, thì hiện giờ phải nên ngồi thẳng lên nghiêm túc đàm thoại với mình, mà không phải là dựa nửa người lên trên bàn làm việc. Loại dáng vẻ lười biếng uể oái đó, làm cho người ta cảm thấy không thoải mái.

Dương Túc Phong thì lại chẳng cảm thấy gì cả, y lại cảm thấy nói chuyện như vậy thì mới thoải mái, còn về phần có mạo phạm triều đình đế quốc hay không, y cảm thấy có hay không cũng được.

Minh Sơn Quế cố gắng làm dịu sự phẫn nộ ở trong lòng, nghiêm túc nói: Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com

- Ta đúng là đại biểu cho triều đình, đại biểu cho hoàng đế bệ hạ mà tới, yêu cầu Dương đô đốc lập tức thả ngay Nhị hoàng tử ra, đồng thời dùng thái độ thành khẩn để rửa sạch tội ác của ngài.

Dương Túc Phong cười hỉ hả nói:

- Thế nào? Ta đoán đúng rồi chứ? Nếu chẳng phải là Nhị hoàng tử ở trên tay ta, thì muốn mới được Minh đại nhân ngài đúng là thật sự rất khó đấy! Một năm trước đây, Minh đại nhân ngài chạy đông chạy tây, tới Tư Mã gia, tới cả Độc Cô gia, còn tới mỗi một gia tộc ở bên trong bát đạo liên minh, cuối cùng rốt cuộc cũng tới chỗ ta …


/769

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status